chương 4: đạo sĩ mặt dày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tiểu thư, người đang làmgì vậy?"

Trong một gian phòng của tiểu khách điếm , Chín Nhân trơ mắt nhìn một màn trước mắt. Trước đó còn nhìn thấy được một thân trang xinh  đẹp Liễu Tích Nhan, qua một hồi dầy công phu liền biến thành một gã đạo sĩ

Một đầu tóc đen dài xinh đẹp bị nàng vấn cao trên đỉnh đầu,phía trên còn có một cái mão đạo sĩ thường dùng,làn da trắng mịn màn không tỳ vết trên mặt cũng bị nàng bôi đen một lớp, ở chỗ trung nhân (dưới mũi+ trên miệng )  còn vẽ thêm hai chỏm ria mép.

Sau một phen chải chuốc ăn mặc, Liễu Tích Nhan thành công hóa thân thành một tên đạo sĩ , thấy Chín Nhân đang kinh ngạc nhìn minh,nói:" Ta có việc gấp đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở lại chỗ này chờ ta quay lại,trước khi trời tối ta sẽ trở lại.Yên tâm ta tự có chừng mực, không có việc gì"

Tiểu khách điếm cùng chỗ doanh trại thánh vương đang ở cách nhau không xa.

Nơi này chính là vùng ngoại ô, theo như nàng suy tính thì thánh vương điện hạ cùng đội quân của hắn nhất định phải dừng lại đóng quân tại nơi này nghỉ ngơi một canh giờ mới tiếp tục khởi hành.

Mà trận thiên tai lũ lụt quét sạch đoàn quân  năm đó ở Thông châu, sự việc nơi phát sinh chính là Thông châu phía bắc,nhìn về hướng bắc xa xa vẫn không  nhìn ra được đầu con đê sông Thông châu.

Xem sắc trời hiện tại, thêm một hai cái canh giờ nữa, hẳn là sẽ có một trận mưa lớn.Năm đó bởi vì mưa bão quá to, làm bờ đê trên sông Thông châu sụp đổ, nước sông tràn xuống, gần một nửa Thông châu thành bị tràn ngập

Nàng chỉ cần bám theo Phượng Cẩm Huyền chỉ dẫn cho đội quân của hắn qua sông kịp lúc, thì mạng của hắn có thể cứu được rồi.

Chính mình ngụy trang thành bộ dáng của đạo sĩ, trốn ở một gốc cây đại thụ cách đó không xa từ từ quan sát tình huống.

Năm nghìn binh sĩ đã được đào tạo rất có trật tự đóng trại nghỉ ngơi ở một khu đất trống.Những binh sĩ này giống như là tường đồng vách sắt, tạo thành một vòng vây bảo vệ chặt chẽ  ở chính giữa.

Nếu nàng đoán không sai, tại điạ phương được bao vây chính giữa, tám chín phần là mục tiêu của nàng tìm kiếm- thánh vương điện hạ Phượng Cẩm Huyền.

Nếu nói không sợ hãi đó là gạt người,cho dù là sợ hãi, nàng cũng  không bỏ qua lời hứa của nàng mà lão nhân áo trắng đã phó thác sứ mệnh trọng đại cho nàng.

Nàng theo bên hông túi tiền lấy ra một viên thuốc đen sì, không nghĩ ngợi nhiều,liền cho vào miệng nuốt xuống.

Không bao lâu sau, cổ họng liền cảm thấy một trận nóng rực đau rát.Viên thuốc này có thể tạm thời thay đổi được giọng nói của nàng,dù sao hiện tại nàng đang là đạo sĩ,nếu mở miệng nói chuyện lại phát ra là giọng tiểu cô nương nũng nịu, phỏng chừng chưa đợi đến gần Phượng Cẩm Huyền đã bị quân lính của hắn giết chết.

Đợi đến khi cổ họng dần mất đi sự nóng rát, Liễu Tích Nhan mới hít sâu một hơi chậm rãi từ phía sau đại thụ đi ra.

"Người nào?"

Liễu Tích Nhan xuất hiện, quân lính vòng ngoài liền đưa mắt nhìn đề cao cảnh giác.

Bộ dạng đạo sĩ Liễu Tích Nhan tựa như đang đi trong khuôn viên nhà mình, ung dung thoải mái đi từng bước về phía đám quân lính.

" Các vị quân gia an tâm chớ nóng giận, bần đạo đi ngang qua nơi đây chợt khát nước, vì thế mới đi tới đây nghĩ muốn xin các vị quân gia cho bần đạo một ít nước uống". Dưới tác dụng của thuốc giọng của Tích Nhan trở nên khàn đục, mang thêm vài phần trầm thấp quỷ dị.

Một đám quân lính trong tay cầm trường kiếm,hất cằm chỉ chỉ về phía trước:" tiếp tục đi về phía trước hai dặm, chính là Thông châu, bên kia có khách điếm cùng tửu quán, muốn xin nước thì đi qua kia xin, lập tức rời đi,nơi này không được lưu lại."

Quả đúng là quân đội của thánh vương, chỉ là một tên binh lính, cư nhiên lại có tính cảnh giác cao như vậy.

Liễu Tích Nhan thầm than kêu khổ,trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì.

Nàng hé hờ cánh môi, lộ ra gương mặt tươi cười không có liêm sỉ, mặt dày nói:" Quân gia, chỉ là một chén nước uống, ngài cũng không nên keo kiệt như thế."

Nàng quơ quơ bình rượu bên hông, bộ dạng đáng thương nói:" Ngươi nghe một chút, hồ lô của ta thật không còn một giọt nước nào, lại đi tiếp hai dặm ít nhất cũng mất nửa canh giờ.Quân gia, xin ngài thương xót, xin cho bần đạo một chén nước uống đi..."

Nói xong, Liễu Tích Nhan một dạng hướng bên trong muốn xông vào.

Một tên binh lính thoạt nhìn là đội trưởng  nhất thời nóng nảy, nhanh nóng lửa giận bộc phát, cả giận nói:"Ta nói ngươi có phải hay không nghe không hiểu tiếng người, biết đây là nơi nào không? Nơi này là nơi một đạo sĩ có thể tùy tiện xông vào sao? Không nghĩ muốn mất mạng, liền nhanh cút đi...."

" Bên kia đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro