Q.2(Phượng Khởi Dương Phàm) - CHƯƠNG 71 => 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Vào Chiến Trường

"Đây chính là Truyền tống trận đến chiến trường Thiên Huyền. Hy vọng các ngươi có thể phong quang trở về." Hiên Viên Long chỉ vào Truyền tống trận ở phía sau năm người nói.

Người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt vào năm người họ. Lúc này những người quyền cao chức trọng đối với họ cũng không ra vẻ, tất cả đều tràn đầy hy vọng nhìn năm người bọn họ. Không thể phủ nhận, bọn họ chính là hy vọng của Thiên Thăng quốc.

Nếu bọn họ ở trên chiến trường Thiên Huyền có biểu hiện tốt để được các môn phái lựa chọn, vậy thì Thiên Thăng quốc bọn họ cũng có thể nhận được tài nguyên mà môn phái phát tới. Cứ như vậy thực lực của Thăng Thiên quốc sẽ dần lớn mạnh. Chỉ có quốc gia cường thịnh thì thành trì, gia tộc bọn họ mới có thể cường thịnh.

Trong mắt của bọn họ ngoại trừ hy vọng thì còn có thêm nhiều một chút những tâm tình khác. Trước đây, mỗi lần cuộc thi cả nước diễn ra, trong cả nước cũng sẽ chọn lựa các thanh niên có thực lực mạnh để đi tham gia, nhưng có thể thực sự gia nhập môn phái không được bao nhiêu người, hơn nữa phần lớn đều mất mạng trên đường đi. Mặc dù trong lòng bọn họ không hy vọng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng họ đều hiểu rõ khả năng xảy ra chuyện như vậy rất lớn.

Đám người Hiên Viên Dật trầm trọng gật đầu. Bọn họ biết rõ lần này ra đi sẽ gặp phải mối nguy hiểm cùng sứ mệnh quan trọng như thế nào. Nếu lần này thành công, tương lai tiền đồ sẽ là không thể hạn định. Còn nếu thất bại, thì hẳn sẽ phải táng thân ở nơi hoang vu, trở thành một nhúm đất vàng. Chẳng qua dù hy vọng đó có xa vời vợi, bọn họ cũng sẽ không buông tha.

Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Như Liệt bên cạnh, nét cười nhàn nhạt trên khuôn mặt thuần khiết và trong sáng như một đóa Thanh Liên, vừa tuyệt đẹp lại hoàn mỹ như không nhuốm bụi trần gian. Nàng không thích cảm giác biệt ly này, cũng không muốn phải chứng kiến mọi người ở đây tình cảnh chia ly cách biệt. Nàng tin chắc bọn họ nhất định sẽ lại gặp nhau!

"Liệt, ta phải xuất phát." Môi anh đào khẽ mở, giọng nói như tiếng chuông bạc dễ nghe truyền vào tai Hàn Như Liệt.

Hàn Như Liệt cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, trên khuôn mặt yêu nghiệt cũng nhẹ nhoẻn nụ cười tà mị. Chàng hiểu suy nghĩ của Chỉ Ly. Cho dù nàng không biểu hiện rõ ràng, nhưng chàng vẫn có thể nhận ra tận sâu nơi đáy mắt nàng, lập tức tới gần bên tai nàng trêu đùa: "Nương tử, sau khi đi rồi cũng không thể quên vi phu, mỗi ngày đều phải nhớ đến vi phu đấy!"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng bật cười: "Chuyện này cần phải xem hoàn cảnh thế nào đã...! Ta không ở đây, chàng cũng phải tự chăm sóc bản thân đấy, nếu không nghe lời... chàng cũng biết!"

Hàn Như Liệt nhu thuận gật đầu: "Vi phu tất nhiên sẽ nghe theo lời nương tử nói. Lúc mọi việc kết thúc ta sẽ đi đón nàng. Bất luận như thế nào đều phải nhớ ta vẫn luôn chờ nàng."

"Được!" Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu, ánh mắt đầy sự thỏa mãn. Bất luận gặp phải chuyện gì, nàng vẫn sẽ ghi nhớ bên ngoài có một người đang chờ nàng, ngóng trông nàng trở về.

Hàn Như Liệt ôm lấy Mộ Chỉ Ly, khẽ khàng đặt xuống chiếc trán nhu hòa một chiếc hôn mới chịu thả nàng ra.

Mộ Chỉ Ly không hề do dự xoay người, dứt khoát cùng bốn người kia đi vào trong Truyền tống trận. Đám người Hiên Viên Long đã sớm khảm nạm ở bên trên Truyền tống trận mấy chục viên yêu tinh cao cấp, hiển nhiên là một lần sử dụng Truyền tống trận này đã tiêu hao không ít yêu tinh. Trên vẻ mặt Hiên Viên Long như có như không hiện ra chút đau lòng có thể thấy được.

Mộ Chỉ Ly có được yêu tinh mặc dù cũng không ít, nhưng yêu tinh cao cấp lại có rất ít. Yêu tinh như vậy đặt ở buổi đấu giá đều sẽ bán được với giá trên trời, hiện tại lại phải tiêu hao nhiều viên như vậy trong nháy mắt.

Ngũ quang thập sắc* (màu sắc đa dạng) rực rỡ bao quanh đám người Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly thấy thân ảnh Hàn Như Liệt dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng ánh sáng chói mắt làm cho nàng không khỏi nhắm hai mắt lại. Xung quanh các loại năng lượng vặn vẹo bức bách thân thể nàng, gió lốc thổi mái tóc nàng tung bay...

Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly biến mất trong tầm mắt, quả đấm không khỏi siết chặt, sẽ lại là ba năm không được nhìn thấy nhau nữa rồi sao...

"Công tử" Hàn Dạ nhìn công tử bên cạnh không nói lời nào, không khỏi thốt thành lời.

Hàn Như Liệt nhìn Truyền tống trận một cái thật sâu, quay đầu nói: "Chúng ta đi thôi." Đi ra ngoài lâu như vậy, chàng cũng nên trở về, xem xem những người kia sẽ làm ra những trò gì nữa.

Chàng còn phải giao y thư của Chỉ Ly cho Hồng dược sư. Một đường đi tới chẳng có thời gian gặp lại Hồng dược sư, chuyện của Chỉ Ly đương nhiên chàng muốn thay nàng hoàn thành.

Lúc Mộ Chỉ Ly mở mắt ra lần nữa, trước mắt nàng đã là một thế giới khác. Nghe nói chiến trường Thiên Huyền này được mở ra ở không gian khác. Ngước mắt nhìn thấy bầu trời tối tăm, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày.

Nơi này chính là một mảnh không gian tối tăm, gần như hoàn toàn hoang vu, thậm chí còn không thấy bóng dáng mặt trời, đập vào mắt tất cả toàn bộ đều một màu xám tro, xám đến trống vắng.

"Đây chính là chiến trường Thiên Huyền!" Sắc mặt Hiên Viên Dật tràn ngập kích động. Từ nhỏ hắn đã được nghe nói về chiến trường Thiên Huyền, bây giờ bản thân hắn được đứng ở đây đương nhiên có cảm nhận khác.

"Dựa theo lời Hoàng thượng nói, bây giờ chúng ta phải tới thành trì của chiến trường Thiên Huyền, nhận thẻ thân phận cùng với bảng nhiệm vụ của chúng ta ở đó." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói. Đối với cái chiến trường Thiên Huyền này nàng cũng không có nhiều cảm xúc như vậy. Chỉ là những thông tin Hiên Viên Long đưa cho bọn họ có hạn, phải mau chóng đi tìm thành trì để tìm hiểu rõ hơn một chút, chỉ có như vậy bọn họ mới nhanh chóng thích ứng được cuộc sống ở chiến trường Thiên Huyền.

Lời của Mộ Chỉ Ly được mọi người đồng ý, lập tức không do dự, cùng nhau bước tới hướng về phía trước. Lúc này mọi người vẫn chưa hiểu rõ nhau lắm, trừ Mộ Chỉ Ly và Cao Chính Thanh thân quen hơn một chút, những người khác có thể nói đều là người xa lạ.

Tại thời điểm này, người phát ngôn trong đoàn bọn họ chủ yếu là Hiên Viên Dật. Dù sao Hiên Viên Dật cũng là người trong hoàng thất, địa vị ở Thiên Thăng quốc so với bốn người còn lại cao hơn một chút. Đối với việc này Mộ Chỉ Ly cũng không có ý kiến gì, thống nhất ý kiến là tốt, nếu ở trong tình huống này bọn họ nội bộ không đồng nhất, vậy chuyện tiếp theo đúng là có chút chê cười.

Chiến trường Thiên Huyền dường như rất bao la, mọi người đã đi hết ba canh giờ nhưng vẫn như cũ chưa nhìn thấy bóng dáng thành trì nào, điều này không khỏi làm cho trong lòng bọn họ có chút lo lắng.

"Khoảng cách tới thành trì lẽ nào xa như vậy? Đi lâu như vậy rồi mà một cái bóng cũng không thấy đâu." Cao Chính Thanh không khỏi oán giận nói. Bọn họ cũng không phải đi như tốc độ của người bình thường, vì mục đích mau chóng tìm được thành trì nên bọn họ cũng đã cố gắng hết sức, vậy mà ngay cả một chút dấu vết cũng không thấy.

Lời này nói ra cũng là tiếng lòng của mọi người, Mộc Thiên Nam không khỏi nói: "Hay chúng ta đi nhanh hơn chút nữa, bây giờ chắc cách buổi tối cũng không bao lâu, buổi tối ở chiến trường Thiên Huyền yêu thú tràn lan, nếu đến tối chúng ta vẫn không thể đến trong thành, vậy sẽ rất nguy hiểm."

Chuyện này trước khi đến đây, Hiên Viên Long đã căn dặn họ rất nhiều lần. Nếu như không nghiêm trọng, Hiên Viên Long cũng sẽ không nhấn mạnh như vậy, thậm chí Hàn Như Liệt cũng đã cố ý căn dặn Mộ Chỉ Ly về điểm này.

"Được, chúng ta cố gắng gia tăng tốc độ đi!" Nguyễn Ngọc Hành cũng tiếp lời.

Ước chừng đến chạng vạng mọi người mới tới được cửa của tòa thành gần nhất. Khi nhìn thấy cửa thành, mấy người nguyên bản trong lòng đang lo lắng cũng được thả lỏng. Thành này cũng không lớn lắm, có lẽ không bằng cả thành La Thiên, nhưng cũng không nhỏ.

Lúc này tới chiến trường Thiên Huyền đều là tinh anh của các quốc gia. Tuy nói mỗi quốc gia cũng đưa tới nhiều người, nhưng cũng không thể giống như Thiên Thăng quốc nhân khẩu khổng lồ được.

Năm người chậm rãi đi vào thành. Lúc này ở trong thành cũng đã có không ít người. Nhìn thấy nhiều người ở bên trong thành đi lại, cảm nhận ở trên người họ tản mát ra hơi thở cường đại, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái thực lực của nàng quả đúng là chẳng bỏ bèn gì so với những người này.

Đoàn người vừa mới đi qua bọn họ, trong đó người có thực lực kém nhất cũng là Lăng Thiên cảnh sơ cấp, Lăng Thiên cảnh đỉnh phong lại có tới ba người, một đội này so với thực lực của họ thật đúng là đơn bạc vô cùng.

Hiên Viên Dật cũng cảm thấy điều này, lập tức trong lòng cũng thêm mấy phần nghiêm trọng. Mặc dù điều này trước khi đến đây hắn cũng đã dự kiến, nhưng khi thật sự nhìn thấy cũng khó tránh khỏi phải than thầm.

Thành trì trước mắt này dường như vô chủ. Tất cả mọi người ở trong đều tùy ý tìm cho mình chỗ ở. Trước hết đám người Mộ Chỉ Ly cũng tìm chỗ ở cho mình, rất nhanh sẽ có nhiều người tràn vào thành, có lẽ suy nghĩ của họ đều giống nhau, nếu không chọn trước cho mình chỗ ở... chỉ sợ đến tối cũng không biết phải ở đâu.

Bọn họ đều một thân một mình nên cũng không cần phải dàn xếp nhiều, nơi ở cực kỳ đơn giản, một cái giường, một cái bàn, không hơn. Trong mắt người chung quanh có lẽ cực kỳ đơn sơ, nhưng đối với những người tu luyện như bọn hắn thì như vậy đã là đủ rồi. Ban đêm bọn họ đều ngồi tu luyện, không có ai nghỉ ngơi, nên càng không cần những thứ khác làm gì.

Sau khi xử lý xong hết mọi việc, đám Hiên Viên Dật một nhóm năm người hướng tới tòa nhà có nóc dễ nhìn thấy nhất ở giữa thành. Đây có thể xem như là trụ sở chính của chiến trường Thiên Huyền. Ở chỗ này bọn họ sẽ nhận được lệnh bài chứng minh cho thân phận của họ, đến lúc đó, cấp bậc thực lực của họ, số lượng yêu thú họ giết được cùng với điểm tích lũy cũng sẽ được ghi chép lại. Quan trọng nhất là... bọn họ có thể biết được rất nhiều tin tức về chiến trường Thiên Huyền ở đây.

Tòa nhà này có kiến trúc cực kỳ dễ thấy, bất luận đang ở ngóc ngách nào trong thành, cũng có thể thấy được nóc nhà có kiến trúc hình mũi nhọn đang giương cao lên. Tất nhiên tạo hình này là cố ý, cứ như vậy tất cả mọi người trước tiên đều có thể nhìn thấy nó, cũng sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.

Đi vào công hội, đám người Mộ Chỉ Ly mới phát hiện trong tòa nhà này rất to lớn, ngoại trừ bọn họ thì còn có rất nhiều người, nhưng mọi người đối với đối phương đều là không để ý.

Đám người Hiên Viên Dật đều đã đi trước lấy thẻ thân phận, còn Mộ Chỉ Ly rẽ sang nhìn cột thông báo. Nàng rất tò mò về chiến trường Thiên Huyền, đáng tiếc thông tin về nó thực sự quá ít, nàng thấy quan trọng nhất chính là những thông tin đó.

Tin tức ở trên cột này có vẻ rất toàn diện, Mộ Chỉ Ly tinh tế nhìn câu chữ phía trên, đợi sau khi xem xong toàn bộ, đối với chiến trường Thiên Huyền nàng cũng có thêm chút hiểu rõ hơn.

Chiến trường Thiên Huyền này nghe danh cũng như ý nghĩa, trọng điểm ở đây chính là hai chữ chiến trường, tức là chiến trường của con người và yêu thú. Nghe nói đây là mảnh không gian được một số người có thực lực mạnh mẽ nhất của Đại Lục Thiên Huyền dùng để nhốt các yêu thú cường hãn, nếu không, để chúng tồn tại cùng Đại Lục Thiên Huyền chỉ sợ nơi đó sẽ không có bộ dáng như hiện nay.

Chương 72: Chen Ngang

Số lượng yêu thú mà không gian chiến trường Thiên Huyền chứa được có hạn. Hơn nữa, những yêu thú này vẫn luôn muốn tiến vào Đại Lục Thiên Huyền. Dù sao, bất kỳ ai cũng đều không thích ở lại thế giới hoang vu này, yêu thú cũng không ngoại lệ. Bởi vậy, vài thập niên gần đây, các quốc gia đều tiến hành cuộc thi cả nước để lựa chọn tinh anh đưa tới nơi này.

Một phần là vì tiêu diệt yêu thú với số lượng rất nhiều này, mặt khác là để cho các đại môn phái chọn đệ tử, chuyện này đã có từ lâu, mà không gian này cũng đã tồn tại hơn mười vạn năm. Chính bởi vì nếu như người thường ở Đại Lục Thiên Huyền mà biết được có nhiều yêu thú như vậy thì sẽ bị khủng hoảng, cho nên chuyện này có rất ít người biết được.

Nơi này cạnh tranh rất đơn giản, chém giết yêu thú càng nhiều, cấp bậc và thực lực của yêu thú càng mạnh thì điểm tích lũy của ngươi càng cao, cuối cùng người có điểm tích lũy cao nhất chính là quán quân! Nếu đạt được có thể tùy ý lựa chọn môn phái để gia nhập, mà quốc gia của người đó cũng sẽ nhận được thật nhiều tài nguyên. Đương nhiên, cũng không phải chỉ chọn một quán quân, mà sẽ được đề cử một trăm người.

Người khác cũng có khả năng tiến vào môn phái, chỉ là địa vị của họ tất nhiên sẽ kém hơn những người có xếp hạng trong một trăm danh bài, cho dù là ở cùng một môn phái nhưng thân phận và đãi ngộ cũng không thể giống nhau.

Thời gian ba năm, ở không gian tràn ngập yêu thú nguy hiểm hoành hành, làm được những việc đó cũng không phải dễ dàng. Huống hồ yêu thú chính là kẻ thù công khai, nhưng xung đột giữa người với người ở trong đó lại làm cho người ta sợ hãi.

Việc này Mộ Chỉ Ly đã sớm nghĩ tới. Xuất hiện ở đây đều là nhân tài của các quốc gia, trong lòng khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, cho nên chuyện nảy sinh bất hòa mà vung tay tổn thương tính mạng của nhau cũng là chuyện thường tình, nhìn mãi cũng quen mắt.

Mộ Chỉ Ly xem xong tài liệu mới thôi. Đám Hiên Viên Dật cũng đã nhận hết thẻ thân phận rồi, hiện tại cần phải đi kiểm tra thực lực, truyền vào trong thẻ thân phận.

"Chỉ Ly, thẻ thân phận của chúng ta đã nhận xong rồi, cô cũng mau đi đi!" Hiên Viên Dật nhìn Mộ Chỉ Ly đang đi về hướng bọn họ nói.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Ta đi ngay đây!" Giọng vừa dứt đã đi về hướng sân khấu.

Nơi nhận thẻ thân phận chính là một cái máy. Lúc này có ba cái máy cùng đặt trước sân khấu, hiển nhiên ở nơi này cũng không có người phục vụ cho ngươi, nếu không nhiều người như vậy không phải sẽ làm cho người ta mệt chết.

Lúc này, trước mặt ba cái máy kia cũng có không ít người xếp hàng. Mộ Chỉ Ly cũng theo sau xếp hàng. Cũng may tốc độ cũng không phải rất chậm. Kỳ thật rất đơn giản, đưa tay đặt ở phía trên chiếc máy kia, tự thân đưa vào thiên lực, sau đó ở bên chỗ lõm ở vách kia sẽ xuất hiện một chiếc ngọc bội nhẵn nhụi màu đen, đó chính là thẻ thân phận.

Trong lúc xếp hàng, Mộ Chỉ Ly nhìn vài người nhận thẻ thân phận, trong lòng cũng âm thầm xúc động. Thế giới này thật là thần kỳ, nàng thật nghĩ không ra làm sao chiếc máy kia biết tên bọn họ, nhưng nhớ tới người kia... Năng lực của người phát minh ra cái máy này thật đúng là rất cường.

Thiên Nhi cười nói: "Lúc các ngươi tham gia cuộc thi cả nước, các quốc gia đều đã nộp lý lịch lên, nơi này biết cũng không lạ."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mới bừng tỉnh ngộ ra, gật đầu: "Thì ra là thế, ta còn nghĩ tự nó biết được." Thứ thần kỳ gì sau khi biết nguyên nhân sẽ không còn thấy nó thần kỳ nữa: "Thiên Nhi, ngươi có hiểu gì về chiến trường Thiên Huyền này không?"

"Nơi này ta đã từng tới, đối với nơi này coi như ta cũng có chút hiểu biết." Thiên Nhi khẽ cười, ở trong Thiên Sát Cổ giới mệt nhọc nhiều năm như vậy, hiện tại trở lại nơi trong quá khứ đã từng đến, tất nhiên có loại cảm thụ khác.

Nét mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra tia khó hiểu: "Ngươi đã từng tới đây? Không phải tất cả yêu thú đều bị phong tỏa trong không gian này sao? Sao ngươi có thể rời khỏi nơi này được?" Nàng vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Thiên Nhi đã thực sự đến đây.

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi có vẻ rất đắc ý, lập tức hất đầu nói: "Ha ha, cô nãi nãi ta đây cũng không phải là yêu thú tầm thường. Ngươi phải biết rằng ta chính là thần thú đấy! Long tộc ở trong yêu thú là chủng tộc cường đại nhất, cấm chế này chỉ có hiệu lực đối với yêu thú có huyết thống thấp hèn, đối với ta thì không có lực ràng buộc gì!"

Thiên Nhi nói rất đơn giản, Mộ Chỉ Ly cũng biết tính phong tỏa trong không gian này rất mạnh, xem ra thực lực của Thiên Nhi quả thật rất cường hãn! Không biết trong tương lai sau khi nàng khôi phục thân thể thì sẽ thành một người cường hãn như thế nào!

"Ở không gian này vừa vặn yêu thú đa dạng, ta cũng có thể nhân cơ hội này giết thật nhiều yêu thú, giúp ngươi nhanh chóng khôi phục yêu linh." Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly chưa bao giờ quên. Chỉ là trước kia thực lực của nàng quá yếu, ở Đại Lục Thiên Huyền chém giết yêu thú cấp bậc cũng không cao, đối với loại cấp bậc như Thiên Nhi, những yêu linh thấp kém này tác dụng thật sự không lớn.

Lúc trước chuyện này chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng sau khi bọn họ ở chung, hiện tại từ lâu đã không còn là một cuộc giao dịch, mà là từ đáy lòng nàng muốn làm chuyện như vậy cho Thiên Nhi.

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói, Thiên Nhi không tiếp lời, chỉ là trong lòng cảm thấy rất cảm động, tất nhiên nàng cũng không quen như vậy, lập tức đổi đề tài: "Chỉ Ly, bây giờ đã tới chiến trường Thiên Huyền, có thể cho Bụi Thái Lang ra ngoài được rồi. Thực lực hiện tại của nó không tồi, sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi. Huống chi thực hành chiến đấu nhiều ở đây cũng sẽ tốt hơn cho nó."

"Được, ta biết rồi!" Bởi vì không thể giải thích được chuyện Bụi Thái Lang làm sao đột ngột xuất hiện, cho nên trong cuộc sống sau khi kết thúc cuộc thi cả nước, Bụi Thái Lang vẫn bị nhốt ở trong Thiên Sát Cổ giới. Hiện tại đã tới chiến trường Thiên Huyền, điều cố kỵ này cũng có thể buông xuống.

Theo đội ngũ phía trước không ngừng di chuyển, Mộ Chỉ Ly cũng đi tới phía trước chiếc máy, vào lúc nàng chuẩn bị đặt tay lên, một bóng người xanh biếc cũng xuất hiện ngay trước mặt nàng.

"Để ta trước" Nữ tử hoàn toàn không thèm để ý tới người phía sau, tự ý chen vào trước mặt Mộ Chỉ Ly, mà theo sau nàng còn có năm người, lần này tất cả mọi người đều đứng trước mặt Mộ Chỉ Ly.

Nhìn thấy chuyện như vậy, khuôn mặt Mộ Chỉ Ly nguyên bản bình thản lúc này cũng lộ ra thái độ không thích: "Ta nói này, các ngươi đã chen hàng rồi." Cho dù là ai đi nữa, bị người chen ngang như vậy cũng sẽ không có tâm trạng tốt.

Huống hồ những người này không chen ngang những người khác, mà chỉ chen vào trước mặt nàng. Nếu cứ nhịn như vậy, không khỏi bị người xung quanh khinh thường, đến lúc đó phiền toái nhận được lại càng nhiều. Dù sao ở trong này, bắt nạt một người không có cách gì phản kháng, người khác không để ý cũng sẽ không ngại đá thêm một đá.

Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, nữ tử chen ngang trước mặt cũng quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt mang theo một tia khinh thường: "Làm sao vậy? Ta có việc gấp, để cho ta đặt tay trước một chút cũng không được sao?"

Nếu đối phương thật sự có việc, Mộ Chỉ Ly cũng không ngại chờ thêm một chút, chỉ là nhìn thấy tia cười nhạo rõ ràng trong mắt đối phương, người ngốc cũng có thể nhìn ra nàng đang nói dối.

"Ta cũng đang rất gấp, thật ngại quá, ở nơi công cộng thế này vẫn là nên chú ý khí độ một chút vẫn hơn." Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, từng câu từng chữ gay gắt phản bác, nói cũng không cần nhìn đến biểu tình của nàng kia, trực tiếp đi tới phía trước nữ tử.

Thấy Mộ Chỉ Ly làm việc so với nàng còn kiêu ngạo hơn, trên mặt nàng kia lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền bị tức giận thay thế, nhìn thấy mọi người xung quanh biểu tình xem trò hay, hiển nhiên nếu như hôm nay nữ tử này không nể mặt, tại thành này nàng cũng không có mặt mũi mà ở lại.

Một tay khoát lên vai Mộ Chỉ Ly: "Ngươi tốt nhất nên xem xét một chút, nếu không hôm nay xảy ra chuyện gì thì tự ngươi gánh chịu hậu quả."

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly cong lên, mỉm cười, trên mặt không chút che giấu sự trào phúng đối với nữ tử: "Chỉ bằng ngươi? Có tư cách gì làm cho ta phải gánh hậu quả?"

Nàng coi như đã nhìn ra, nữ tử này là một người tự cho mình là chủ nhân. Sợ là ở quốc gia của nàng đã được nuông chiều, làm việc kiêu ngạo thành thói quen, đến đây vẫn duy trì tác phong như trước. Thực lực Lăng Thiên cảnh đỉnh phong coi như có chút bản lĩnh, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly, chút thực lực ấy nàng còn không cần phải e ngại. Dù sao thực lực Lăng Thiên cảnh đỉnh phong bị nàng đánh bại cũng không phải ít, huống hồ hiện tại thực lực của nàng đã có chút tiến triển.

"Ngươi..." Đầu tiên, nữ tử tức giận không thể kìm chế, nhưng tiếp theo đã nở nụ cười: "Ta không có tư cách? Một cái Lăng Thiên cảnh trung cấp cũng dám nói xằng nói bậy? Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!"

Mộ Chỉ Ly khoát tay chặn lại, khuôn mặt không bởi vì lời nói của nữ tử mà chịu chút uy hiếp: "Nếu ngươi cứ nói những lời vô nghĩa như vậy, thì cũng đừng lãng phí thời gian của ta thêm nữa."

Vào lúc nữ tử tức giận muốn chết, Mộ Chỉ Ly vẫn bình thản lấy thẻ thân phận ra. Chất liệu của thẻ này rất kỳ lạ, vào tay ấm áp, còn cứng rắn và lạnh lẽo hơn ngọc bội vài phần, mặt ngoài bóng loáng nhẵn nhụi, thậm chí có thể soi thấy bóng của chính mình.

Ở mặt trước này rõ ràng viết tên Mộ Chỉ Ly. Nhìn thấy thẻ thân phận trong tay, Mộ Chỉ Ly gật gật đầu, quả nhiên không đơn giản. Nàng thả thẻ vào túi càn khôn, sau đó liền xoay người đi tới, không thèm liếc mắt nhìn nàng kia lấy một cái.

"Này, ngươi đứng lại đó cho ta!" Nữ tử tức giận nói, đồng thời đã rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng tới gáy của Mộ Chỉ Ly tấn công.

Động tĩnh phía trước của bọn họ đã dẫn tới không ít người chú ý, bây giờ người vây xem xung quanh càng không ít. Nhất là một khắc sau lúc nữ tử kia khua kiếm về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt mọi người cũng hiện lên một tia hưng phấn.

Cảm nhận được kiếm khí dày đặc, Mộ Chỉ Ly cúi người tránh một chiêu kia, đồng thời trong tay lóe sáng ánh bạc, tốc độ so với nàng kia càng không biết nhanh gấp bao nhiêu lần, huống chi ngân châm kia còn rất nhỏ!

Người ở đây đều là người tinh mắt, dù vậy cũng chỉ thấy có ánh bạc lóe sáng chứ cũng không thật sự nhìn rõ là thứ gì. Nàng kia cũng không ngoại lệ, tu vi không phải chỉ để xem. Chỉ là không nghĩ tới tốc độ phản ứng của Mộ Chỉ Ly lại nhanh như vậy. Ngay lúc nàng phản ứng lại cũng chỉ ngăn được mấy ngân châm, còn lại đều bị trúng chiêu.

Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, lúc này sắc mặt của nàng đã không còn bình thản như trước, ngược lại càng thêm âm trầm.

"Ngươi muốn chết!"

Chương 73: Châm Pháp Kỳ Dị

Mọi người thấy thái độ của Mộ Chỉ Ly thay đổi rõ ràng, ánh mắt càng thêm hứng thú. Nguyên bản bọn họ nhìn đến lúc Mộ Chỉ Ly rời đi tất cả đều nghĩ là không có trò hay để xem, hứng thú cũng đã giảm xuống, không nghĩ tới cuối cùng vẫn nảy sinh.

Nhìn qua vị nữ tử này tuổi rất nhỏ nhưng tựa hồ tính tình cũng không nhỏ! Nhất là khi nhìn thấy nét mặt âm trầm của Mộ Chỉ Ly, tất cả mọi người đều biết nàng đang tức giận. Nghĩ cũng phải, việc này nếu đổi là bọn họ thì cũng như vậy cả thôi.

Nữ tử áo xanh nhìn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Ta thấy ngươi mới là người muốn chết! Chưa từng có người không chừa cho ta mặt mũi, hôm nay ta muốn cho ngươi biết kết cục của người đắc tội với ta."

Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly nét giễu cợt càng sâu: "Còn phải xem ngươi có còn mạng làm điều đó không đã." Nữ tử trước mặt, đối với nàng không có chút uy hiếp nào.

"Lời này của ngươi là có ý gì?" Theo những lời Mộ Chỉ Ly nói, nữ tử thật rõ ràng ngửi được mùi vị không thích hợp. Trong mắt nàng cũng có chút nghi hoặc, ban nãy ngân châm của Mộ Chỉ Ly không ít đều đâm vào trong cơ thể nàng, nàng cũng biết, cũng không cảm nhận được cái gì sâu sắc, làm cho nàng thập phần khó hiểu.

Đối với câu hỏi của nữ tử, Mộ Chỉ Ly cũng mặc kệ, thẳng tay ra đếm: "Ba"

"Hai"

"Một"

"Phịch!" Có tiếng một vật nặng ngã xuống. Mọi người kinh hoàng phát hiện nữ tử ban nãy đang mạnh khỏe nhưng đến thời điểm Mộ Chỉ Ly đếm đến một đã không thể khống chế mà ngã nhào xuống đất. Việc này xảy ra hết sức đột ngột, đến cả bằng hữu phía sau của nàng cũng không kịp đỡ lấy nàng.

Giống như đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, nữ tử trước mặt ngã xuống ầm ầm làm cho tất cả mọi người lộ ra thái độ nghi hoặc. Nếu Mộ Chỉ Ly ra tay làm cho nàng thành như vậy thì đúng là không có gì, nhưng sự thật là mọi người không hiểu được làm cách nào nữ tử lại biến thành như vậy, nên cảm thấy rất ngạc nhiên, giống như ảo thuật vậy.

Chỉ là nàng kia ngã xuống xong nửa ngày cũng không đứng lên, bằng hữu của nàng vội đi xem nữ tử, ngay sau đó sắc mặt hắn đầy vẻ kinh hãi, xem xét hơi thở của nữ tử giống như ngay cả hắn cũng không thể tin được mà lẩm bẩm: "Chết... đã chết, điều này sao có thể!"

"Ngươi nói cái gì?" Tên còn lại không tin vội chạy đến bên hắn, lần này hắn cũng xác định: "Thật sự... đã chết"

"Hả...." Một hồi mạnh mẽ hút không khí vào. Ai cũng không nghĩ đến nàng kia ngắn ngủi trong nháy mắt đã chết tại chỗ, không khỏi nhớ lại lời nói trước đó của Mộ Chỉ Ly, tất nhiên chuyện này chính là nàng làm, nhưng mà đúng là phương pháp này quá mức quỷ dị.

Bất giác người xung quanh vây lại càng nhiều lên, tất cả mọi người đều hỏi thăm vừa rồi đã xảy ra sự tình gì, trong nhất thời náo nhiệt vô cùng.

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng ấy?" Đằng Khuê chỉ vào Mộ Chỉ Ly, tức giận chất vấn. Trần Trung Vũ đã chết này tuy rằng không phải rất thân với bọn hắn, nhưng mọi người cũng đến từ một thành, ở chỗ thế này đương nhiên đã trở thành như người một nhà.

Chuyện tình ban nãy bọn họ cũng biết, nguyên nhân là do Trần Trung Vũ ương ngạnh kiêu ngạo. Ngẫm lại là do bọn họ làm việc không hợp đạo lý. Có điều, ai cũng không nghĩ đến chỉ như vậy đã phải đối mặt với việc Trần Trung Vũ bị giết. Trần Trung Vũ – Lăng Thiên cảnh đỉnh phong, thế nhưng lại bị Mộ Chỉ Ly – Lăng Thiên cảnh trung cấp giết trong nháy mắt! Chuyện này thực sự làm cho người ta khó chấp nhận.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười lạnh nhún vai: "Như ngươi thấy đó, chỉ có như vậy thôi!" Nàng không có hứng thú giải thích với bọn họ. Đúng là vừa rồi nàng phi ngân châm vào trung ương thần kinh của Trần Trung Vũ, phá hủy tổ chức thần kinh nàng ta, cho nên biến thành như vậy.

Sau khi trải qua chuyện này một lúc, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng đã nảy ra một ý tưởng. Nhiều lúc dùng ngân châm này so với kiếm còn tốt hơn, hành động khi người ta không đề phòng có thể sinh ra hiệu quả. Châm pháp của nàng đã vô cùng chuẩn xác, nhưng nếu ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra mà không thể chuẩn xác được, vậy đã không thể có cơ hội lần thứ hai.

Đợi sau khi trở về, nàng bôi độc dược lên ngân châm, đến lúc đó bất luận có phi trúng hay không đều đủ để lấy tính mạng đối phương, thật sự thứ này có hiệu quả rất nhanh! Lần này từ Thiên Thăng quốc đến đây, nàng đã mang theo rất nhiều ngân châm. Lúc trước nàng không nghĩ nhiều, chỉ mang theo dự phòng thỉnh thoảng sẽ dùng, hiện tại xem ra thực sự có ích.

Lời nói của Mộ Chỉ Ly khiến cho Đằng Khuê há miệng thở dốc không nói nên lời. Chuyện ban nãy rõ ràng đã xảy ra trước mắt hắn, suy nghĩ kỹ càng thì sẽ biết được nguyên nhân lần này tất nhiên là ngân châm. Nhưng hiện tại cẩn thận nhìn kỹ thì mặt ngoài thân thể Trần Trung Vũ đã không có lấy một cây ngân châm tồn tại.

Mộ Chỉ Ly liếc nhìn hắn, ánh mắt đã có chút không kiên nhẫn: "Nếu ngươi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tìm ta." Nàng còn phải đi tìm đám Hiên Viên Dật, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Nếu không phải hiện tại có quá nhiều người, nàng sẽ phế hết tất cả những người này. Dù sao chuyện nhổ cỏ tận gốc nàng đã sớm biết từ lúc trước.

Chỉ là ở trong này động thủ không khỏi bị rất nhiều người chú ý tới, nàng vẫn thích xuất hiện bớt nổi bật hơn một ít, bởi cái gọi là đánh chim đầu đàn.

Xoay người, Mộ Chỉ Ly tiêu sái rời đi, thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn để lại cho mọi người ấn tượng sâu đậm.

Đám Đằng Khuê nhìn bóng dáng Mộ Chỉ Ly rời đi, cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Lúc nãy khi Mộ Chỉ Ly ra tay, bọn họ đều không tin nàng sẽ chiến thắng. Huống hồ, Trần Trung Vũ có thể nói là người có thực lực tốt nhất trong đám, không phải vừa đối mặt đã bị nàng giết sao? Nếu bọn họ ra tay, đoán chừng đối phương chẳng cần phí chút sức nào.

Mộ Chỉ Ly không biết bọn họ đã tưởng tượng thực lực của nàng đến mức khó dò, cho rằng nàng để lộ hơi thở chỉ là giả vờ. Nếu nàng biết được sẽ vô cùng vui vẻ.

Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi, mọi người cũng đều đứng lên bàn tán, đương nhiên đề tài đều là xoay quanh chuyện tình xung đột vừa nãy.

"Nàng kia dùng thủ đoạn gì, ngươi có thấy rõ không?"

"Không thấy, ta chỉ thấy mấy cây ngân châm nhỏ, làm sao mà giết được người?"

"Thực lực của nàng cũng chỉ là Lăng Thiên cảnh trung cấp! Thủ đoạn loại này thật sự làm cho người ta khiếp sợ. Ngân châm trong tay nàng quả thực là vũ khí giết người sắc bén."

"Mấy cây ngân châm kia sao có thể tạo thành uy lực lớn như vậy được?" Đó là vấn đề nghi hoặc của tất cả mọi người. Cho dù là đao kiếm đâm vào trong cơ thể bọn họ, sợ là cũng không khiến cho người ta chết bất đắc kỳ tử nhanh như vậy. Huống chi trước khi chết nàng kia còn có khí lực nói chuyện, vậy mà trong nháy mắt đã chết. Phương thức này thật là làm cho người ta cảm thấy thật mới mẻ.

"Ha ha, nếu ngươi muốn biết sự thật, vậy không ngại đi thử một lần đi!" Lời này chỉ là đùa giỡn, nào có ai chán sống muốn đi thử một phen.

Ngày đầu tiên Mộ Chỉ Ly đến thành này đã truyền ra thanh danh không nhỏ, nhất là một tay châm pháp quỷ dị kia đã thành đề tài câu chuyện của mọi người, bất giác trong lòng mọi người, nàng đã trở thành một đối tượng không thể trêu chọc đến.

Thời điểm Mộ Chỉ Ly tìm được đám Hiên Viên Dật, bọn họ vẫn đang xếp hàng. Nơi này máy móc đo lường thực lực còn nhiều hơn máy cấp thẻ thân phận, chỉ là mỗi người cần không ít thời gian để đo được thực lực, cho nên so sánh với bên kia thì bên này đúng là chậm hơn.

Ban nãy có không ít người đều đi xem náo nhiệt, nên chỗ này vắng vẻ hơn một chút, Mộ Chỉ Ly trực tiếp đứng ở phía sau Cao Chính Thanh.

Thấy Mộ Chỉ Ly đến, Cao Chính Thanh mừng rỡ ra mặt cười nói: "Chỉ Ly, muội mới từ bên kia tới, có nhìn thấy bên kia có chuyện gì xảy ra không? Ta thấy ở đó có không ít người vậy xem đấy! Nếu không phải đã xếp hàng hồi lâu, ta cũng muốn đi xem rồi."

Lúc Cao Chính Thanh hỏi, ba người còn lại cũng tò mò nhìn Mộ Chỉ Ly. Nãy giờ bọn họ vẫn luôn suy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn tình cảnh càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ thiếu chút nữa đã bỏ xếp hàng mà chạy qua xem rồi.

Nghe thấy bọn họ nói, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng có chút kỳ quái. Nàng là nhân vật chính của sự tình đó, đang ở trước mặt bọn họ đây, lập tức lắc đầu nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là trong lúc xếp hàng có người chen ngang, nên có chút xung đột thôi."

"À, thì ra là vậy!" Vốn Cao Chính Thanh cho rằng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, không nghĩ tới lại là loại việc nhỏ này, lập tức cũng giảm bớt hứng thú.

Lúc mọi người đang nói chuyện, không ít người vây ở bên kia cũng đã đi tới, liên tiếp xếp hàng. Lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bọn họ đã không nói gì nữa, cũng không dám bàn tán chuyện ban nãy, nhưng có không ít ánh mắt đánh giá trên người Mộ Chỉ Ly.

Thấy thế, đám Hiên Viên Dật vậy mà lại không có cảm giác kỳ quái. Lấy tư sắc của Mộ Chỉ Ly hấp dẫn ánh mắt của người khác là chuyện thường tình, bởi thế Mộ Chỉ Ly bớt phải giải thích một hồi.

Không để ý đến ánh mắt đánh giá của mọi người, Mộ Chỉ Ly hướng tầm mắt về chỗ khảo thí thực lực. Đó là một gian nhỏ được ngăn cách, khảo thí được tiến hành bên trong. Rốt cuộc như thế nào, bên ngoài bọn họ không thấy rõ lắm. Chỉ là lúc mỗi người đi ra thì trên cửa phòng đều hiện rõ trình độ của họ, được phân biệt theo bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Mộ Chỉ Ly tinh tế quan sát một lượt. Những người ở đây đều có thực lực không hề đơn giản, nhưng bốn cấp bậc này phần lớn đều là Huyền phẩm, có mấy người Hoàng phẩm khi đi ra đầu không nâng dậy nổi, như vậy người ta cũng xấu hổ muốn chết.

Địa phẩm có rất ít người, nhưng cũng không phải là không có. Mộ Chỉ Ly nhìn một lúc lâu sau mới thấy có một người đạt tới Địa phẩm. Thực lực người nọ đúng là rất mạnh, dựa theo hơi thở của hắn, Mộ Chỉ Ly cảm thấy được thực lực của hắn gần bằng Sở Vân, đều là nửa bước Cực Thành cảnh, cho nên lúc hắn xuất hiện trong mắt mọi người đều mang theo một tia kính sợ.

Cùng lúc đó, Mộ Chỉ Ly cũng chú ý thấy không ít người đi ra trên người đều mang theo chút thương thế, dù không nghiêm trọng nhưng đều là những thương thế có thể thấy được. Nhìn lại cánh cửa kia, Mộ Chỉ Ly cũng có chút tò mò, không biết bản thân sẽ đạt tới loại nào cảnh giới.

Rất nhanh đã đến lượt Hiên Viên Dật đi vào. Bốn người bọn họ đều chờ ở cửa, đợi đến lúc Hiên Viên Dật đi ra, nguyên bản khuôn mặt tuấn dật của hắn lúc này cũng đã biến thành gấu mèo.

Đám Mộ Chỉ Ly chưa kịp hỏi thăm, tầm mắt đã bị hấp dẫn bởi trên cánh cửa kia đã hiện lên một tin hết sức hấp dẫn, Huyền phẩm trung cấp, loại kết quả này không coi là tốt nhưng cũng không quá kém, tổng thể mà nói thì cũng là không tồi.

Sau khi Hiên Viên Dật đi ra thì đến lượt Nguyễn Ngọc Hành đi vào. Còn lại Cao Chính Thanh cũng nhịn không được mà hỏi: "Trong đó khảo nghiệm bằng cách nào thế? Chẳng lẽ lại có người đánh ngươi? Trên mặt ngươi đều..." Lời kế tiếp hắn cũng không nói ra, nhưng cũng có chút buồn cười.

Chương 74: Tiền Đặt Cược

Nghe vậy, trên mặt Hiên Viên Dật cũng lộ ra một chút xấu hổ: "Trong phòng kia bốn phía đều được chế thành từ một loại nguyên liệu cực kỳ đặc thù, thoạt nhìn có vẻ giống như sắt thép. Nhưng khác nhau lớn nhất chính là nó sẽ bắt chước ra các loại công kích khác nhau, ngay từ đầu đều có thể lưu loát tránh được, chỉ là sau đó..."

Lúc này đám Mộ Chỉ Ly đều có vẻ giật mình. Thương thế trên mắt Hiên Viên Dật đương nhiên là do tránh thoát công kích đó mà tạo thành, đồng thời đối với khảo thí cũng có chút hiểu biết. Những công kích này đều không nghiêm trọng, chỉ là một khi bị đánh trúng, bên trong sẽ đình chỉ công kích, nói cách khác khảo thí đến đó coi như đã xong.

Mộc Thiên Nam vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Dật: "Huyền phẩm trung cấp đã rất không tệ rồi!" Lấy nhãn lực của hắn đương nhiên nhìn ra trong lòng Hiên Viên Dật có chút buồn bực.

Nghe được Mộc Thiên Nam nói, Hiên Viên Dật cũng gật gật đầu. Với tâm tính của hắn sẽ không vì chuyện này mà buồn bực quá lâu, lập tức cũng khôi phục thái độ bình thường, còn cùng mọi người cười cười đùa giỡn: "Lúc các ngươi đi vào nên cẩn thận một chút. Công kích này nếu chạm vào người cũng không sao, nhưng nếu chạm vào mặt thì quả thật có chút phá hư hình tượng!"

Nghe vậy, mọi người cũng xì một tiếng bật cười. Vốn Hiên Viên Dật đeo bộ dáng gấu mèo nhìn đã rất buồn cười, ai nấy đều phải chịu đựng nén cười. Hiện tại hắn vừa nói như vậy, tất nhiên mọi người cũng sẽ không để ý mà cười sảng khoái.

Trong đoàn bọn họ, người để ý hình tượng nhất chính là Hiên Viên Dật. Lúc trước ở Thiên Thăng quốc bọn họ năm người cũng không hiểu biết lẫn nhau, rời khỏi Thiên Thăng quốc rồi, tuổi tác năm người cũng không quá chênh lệch, ở cùng nhau đương nhiên sẽ không có trở ngại, cho nên rất nhanh đã kết thân.

Trong một hàng năm người, có thể nói Hiên Viên Dật cùng Nguyễn Ngọc Hành có tướng mạo rất tốt. Hiên Viên Dật khí chất hiên ngang, nhất là khí chất hoàng gia lại cho hắn tăng thêm một phần mị lực. Nguyễn Ngọc Hành cũng không tồi, chỉ là sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước đây, làm cho hắn có thêm vài phần khí chất thư sinh.

Cao Chính Thanh tất nhiên không cần phải nói, cao lớn thô lỗ làm cho người ta thoạt nhìn hắn rất có cảm giác an toàn. Về phần Mộc Thiên Nam thì hắn có vẻ từng trải hơn, lớn nhất trong năm người là hắn, bất luận là hành vi xử sự đều có vẻ cực kỳ hiểu biết.

Nhưng mà trong lúc đám Mộ Chỉ Ly vì lời nói của Hiên Viên Dật mà bật cười ra tiếng, người ở gian phòng cách vách đi ra hung hăng trừng mắt bọn họ một cái, trong mắt tràn ngập hận ý.

Thấy thế, đám Mộ Chỉ Ly ban đầu có chút nghi hoặc, nhưng lúc nhìn thấy trên cửa kia viết Hoàng phẩm cao cấp, bọn họ hiểu được ngay vấn đề. Hiển nhiên lần này bọn họ cười đã làm cho người nọ hiểu nhầm. Tính ra Hoàng phẩm nguyên bản đã khiến cho người ta khó mà chịu đựng được, vậy mà đám Mộ Chỉ Ly còn cười hắn, điều này sao có thể không làm cho người ta oán hận?

Nhưng mà người nọ cũng không cho bọn họ cơ hội giải thích, đi đến phía sau cùng người khác đứng nói chuyện với nhau, trong lúc nói còn nhìn đám Mộ Chỉ Ly vài lần, hiển nhiên là thuật lại chuyện vừa rồi.

Mộc Thiên Nam thở dài, không nghĩ tới lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy. Nhưng bọn họ cũng lười giải thích, đối phương lại chưa nói gì với bọn họ, cứ như vậy mà chạy đến giải thích cũng không hợp lý.

Không quá một hồi, Nguyễn Ngọc Hành cũng đi ra. Cấp bậc của hắn dĩ nhiên là Huyền phẩm cao cấp, còn cao hơn Hiên Viên Dật một ít, làm cho mọi người có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều chính là vui mừng. Dù sao bọn họ hiện tại đã cùng một đội, thực lực của một người mạnh chính là đại biểu cho thực lực của bọn họ mạnh.

Lúc đi ra trên mặt Nguyễn Ngọc Hành cũng có chút ý cười ngây ngô. Không riêng gì đám Mộ Chỉ Ly, liền ngay cả người xung quanh vây xem, nhìn thấy hắn một cái tiểu bạch kiểm như vậy mà có thể đạt đến Huyền phẩm cao cấp đúng là có chút kinh ngạc. Huyền phẩm cao cấp là trình độ cực kỳ không tồi, kém một chút là có thể tiến vào Địa phẩm.

Sắc mặt Hiên Viên Dật trong nháy mắt có vẻ ảm đạm, nhưng rất nhanh đã biến mất. Kỳ thật khảo thí cấp bậc này cũng không thể đại biểu cho thực lực của bọn họ, chỉ là khảo thí tốc độ phản xạ của bọn họ mà thôi.

Những mặt khác không đo, lại đo tốc độ nguyên nhân là ở chiến trường Thiên Huyền yêu thú tung hoành, tốc độ phản ứng nhanh có thể làm cho sinh mệnh của bọn họ có một phần đảm bảo.

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy ấn đường* (phần nằm giữa hai lông mày) của Nguyễn Ngọc Hành đã bắt đầu mơ hồ nổi màu đen, nàng biết bệnh không tiện nói ra của hắn đã cực kỳ nghiêm trọng, nếu không tiến hành trị liệu chỉ sợ là phải chết trong nuối tiếc. Từ khi bọn họ tiến vào chiến trường Thiên Huyền, Nguyễn Ngọc Hành cũng chưa từng đề cập lại với nàng về vấn đề kia, thậm chí cùng nói chuyện với nhau cũng rất ít. Không phải hắn không muốn cùng Mộ Chỉ Ly nói chuyện, mà bởi vì trước đây người nhà của hắn làm ra những chuyện như vậy làm cho hắn cảm thấy ngượng ngùng.

Đối với vấn đề này, Mộ Chỉ Ly không để ý quá nhiều. Nghĩ đến gia tộc họ Nguyễn đối với chuyện tình trước kia cũng đã trả giá lớn, Hồng dược sư cũng ở đó. Huống chi đó chỉ là người của Nguyễn gia, nàng đối với Nguyễn Ngọc Hành vẫn không có thành kiến gì, ngược lại cảm thấy hắn là một người không tồi. Hiện tại bọn họ lại là một đội, bởi vì sự tình này mà sinh ra khoảng cách cũng không tốt.

Có lẽ hiện tại không biểu hiện rõ ra, nhưng tương lai bọn họ cùng kề vai chiến đấu với kẻ địch sẽ gặp phải vấn đề không nhỏ. Nàng sẽ không trơ mắt nhìn Nguyễn Ngọc Hành chết đi. Tối nay liền giúp hắn trị căn bệnh không tiện nói ra này vậy! Cứ như vậy thực lực của bọn họ cũng có thể tăng cường vài phần.

Mộc Thiên Nam là người thứ ba đi vào. Ngay tại lúc hắn đi vào, trong phòng cách vách cũng có một người đi ra, trên người hắn cũng không có cái gì hấp dẫn tầm mắt người khác, nhưng tầm mắt của mọi người đều ngưng tụ ở trên người hắn, đơn giản là bởi vì trên cửa kia hiện rõ bốn chữ Địa phẩm trung cấp!

Có thể đạt tới Địa phẩm vốn đã cực kỳ ít, đừng nói là Địa phẩm trung cấp! Sắc mặt mọi người đều khẽ biến. Mà Mộ Chỉ Ly lại bất đắc dĩ phát hiện ra người đạt Hoàng phẩm cao cấp ban nãy lại cùng đến từ một vương quốc với người đạt Địa phẩm trung cấp này, nhất là khi người đạt Hoàng phẩm cao cấp kia nhìn về phía họ bằng ánh mắt cười nhạo, nàng sợ sự tình sẽ có điều không ổn.

Quả nhiên, ngay sau đó người nọ giễu cợt cười to: "Cười ta? Ta còn nghĩ năng lực mạnh đến đâu, nhưng cũng chỉ là Huyền phẩm thôi! Có bản lĩnh cũng kiếm một cái Địa phẩm ra cho ta xem?"

Hồ Thụy Đào trưng sắc mặt ra, mà mấy người phía sau hắn cũng mang vẻ mặt khinh thường nhìn đám Mộ Chỉ Ly. Tuy rằng Hồ Thụy Đào gần Hoàng phẩm cao cấp cũng làm cho họ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lúc đối mặt với những người khác bọn họ chính là một đội.

Nguyên bản đám Mộ Chỉ Ly đối với Hồ Thụy Đào có chút áy náy. Dù sao đúng là lúc đó bọn họ cười không phải là hắn, chỉ là làm cho người ta hiểu lầm cũng không tốt, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, chút áy náy cũng tan biến trong nháy mắt.

Sắc mặt mấy người Cao Chính Thanh rất khó coi. Chỉ có Nguyễn Ngọc Hành ngoại trừ thần sắc khó coi còn có chút nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi Hiên Viên Dật bên cạnh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi lúc xảy ra xung đột hắn đang đi khảo thí, vậy nên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nghe được Hồ Thụy Đào trào phúng, Cao Chính Thanh cũng phản bác: "Thì tính sao, ít ra so với Hoàng phẩm đích thực là mạnh hơn!"

"Ngươi!" Bị Cao Chính Thanh nói như vậy, Hồ Thụy Đào âm trầm sắc mặt: "Cho dù thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng so với đội ta mà nói, các ngươi căn bản không coi là cái gì!"

"Đó là thực lực của bằng hữu ngươi, cũng không phải thực lực của ngươi. Bằng hữu ngươi còn chưa nói gì, ngươi lại cáo mượn oai hùm!" Hiên Viên Dật lạnh lùng không nhanh không chậm nói ra những lời này, lực sát thương rất mạnh, trực tiếp bức người nọ đến không nói được lời nào.

Bị Hiên Viên Dật nói đến, tên Hoàng Húc Lỗi Địa phẩm trung cấp kia vốn không muốn nói cũng không được rồi. Lúc này đương nhiên hắn muốn giúp người nhà. Huống hồ ban nãy bọn họ cười nhạo Hồ Thụy Đào, một chút cũng không lưu lại mặt mũi cho họ.

"Bọn ta xem thường các ngươi không ai có thể đạt đến Địa phẩm thì như thế nào?" Hoàng Húc Lỗi do dự nửa ngày cũng nói ra một câu như vậy, thái độ kiêu ngạo khiến cho đám Mộ Chỉ Ly đều phải nhíu mày.

Nhưng mà, đám Mộ Chỉ Ly còn chưa nói tiếp, Hồ Thụy Đào lại khơi mào lần nữa: "Có bản lĩnh, các ngươi cũng đưa ra một người có thể đạt đến Địa phẩm trung cấp đi!"

Hiển nhiên, lời hắn nói lần này cũng đưa cho đám Mộ Chỉ Ly thêm một vấn đề khó khăn. Vốn biết đạt tới Địa phẩm là có thể, nhưng hắn nhìn thấy bọn họ có người có thể đạt tới Huyền phẩm cao cấp, nếu thật sự xuất hiện một Địa phẩm, vậy bọn họ sẽ không có một bậc thang để xuống đài, nhưng đổi lại thành Địa phẩm trung cấp thì đã không giống như vậy.

Cao Chính Thanh tính tình nóng nảy tức giận nói: "Các ngươi không cần tùy tiện như vậy!"

Nghe vậy, Hồ Thụy Đào hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta tùy tiện? Không bằng nói các ngươi trước đó tùy tiện đi?"

Mộ Chỉ Ly càng nhíu chặt mày, bởi vì xung quanh bọn họ người vây quanh càng lúc càng nhiều, không ít người nhận ra nàng sắc mặt lại vô cùng kỳ quái.

Cái đáng nói là ở đây náo ra mâu thuẫn thì không ít người, nhưng trong thời gian ngắn ngủi mà tại đây náo ra hai lần mâu thuẫn thì đúng là hiếm thấy, lại là nữ tử, hơn nữa khoảng cách trước sau vô cùng ngắn ngủi.

Muốn người ta không nhớ kỹ nàng cũng không được. Có một số người đã trông thấy chuyện ban nãy, biết lần trước đều không phải là Mộ Chỉ Ly tìm việc, nhưng nhiều người đều là nghe nói, trong lòng không tự giác cho rằng Mộ Chỉ Ly là loại người thích tìm phiền toái.

Đối với việc này, Mộ Chỉ Ly cũng không muốn giải thích. Người khác nghĩ thế nào không liên quan đến nàng, chỉ là nàng không thích bị ghi nhớ ở chỗ như thế này, vạn nhất bị chú ý quá mức đến lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.

"Nếu trong số chúng ta có người đạt được thì như thế nào?" Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại.

Nghe Mộ Chỉ Ly hỏi vậy, Hồ Thụy Đào cùng Hoàng Húc Lỗi đều im lặng, ngẫm lại cũng chưa biết phải làm thế nào. Nếu không có tiền đặt cược, bọn họ lấy gì thách đố với đám người này?

"Nếu trong số các ngươi có người đạt tới, chúng ta liền đưa yêu tinh này cho các ngươi!" Hiển nhiên, tiếng nói của Hoàng Húc Lỗi trong đoàn bọn họ rất có trọng lượng. Hắn lập tức xuất ra một túi to yêu tinh, ước chừng có năm mươi cái, hơn nữa tất cả đều là yêu tinh trung cấp, có thể xem là tốt vô cùng.

Đám Hiên Viên Dật nhìn thấy yêu tinh kia cũng hít một hơi dài, yêu tinh nhiều như vậy sợ là tất cả bọn hắn gộp lại cũng không có. Nếu đạt được từng đó đối với bọn họ đương nhiên cực kỳ hữu ích, chỉ là bọn họ cũng không có lòng tin sẽ đạt đến Địa phẩm trung cấp.

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy thần sắc của bọn họ cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ, lập tức gật đầu nói: "Được."

"Nếu các ngươi không đạt được thì nên như thế nào?"

Chương 75: Địa Phẩm Sơ Cấp

Đám người Hiên Viên Dật thấy Mộ Chỉ Ly đồng ý, trên mặt có chút mơ hồ không nắm chắc. Tiền đặt cược ván này tuy rằng cực kỳ hấp dẫn, nhưng bọn họ quả thật không có lòng tin nắm chắc chuyện này.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly không thay đổi, vươn tay đưa ra một cái túi: "Nếu như ta thua, tất cả số này sẽ là của các ngươi." Trước mặt mọi người Mộ Chỉ Ly bày ra trăm miếng yêu tinh, so sánh về cấp bậc thì có vẻ yếu hơn yêu tinh của bọn hắn, nhưng số lượng như thế đủ để bù lại khoảng cách cấp bậc.

Tiền đặt cược của đôi bên hấp dẫn không ít người. Dù sao hai túi yêu tinh muôn màu muôn vẻ như vậy nhìn qua thật là lóa mắt. Bọn họ đều tới từ các vương quốc, tất nhiên trong tay có yêu tinh, nhưng chỉ một trận đánh cược mà dùng nhiều yêu tinh như vậy, sợ là không có bao nhiêu người dám làm như thế.

Đối với bọn họ, yêu tinh có tác dụng rất lớn. Mặc dù bây giờ bọn họ vẫn chưa cần dùng đến, nhưng một khi bước vào Cực Thành cảnh, bọn họ có thể hấp thu năng lượng của yêu tinh để tăng cường thực lực bản thân. Yêu tinh vốn là năng lượng mà yêu thú tu luyện ra được, bản chất đều là thiên lực. Hấp thu thiên lực như vậy vào không phải nhanh hơn dung nhập từ không khí sao?

Đạt được đến Cực Thành cảnh căn cơ của bọn họ đã cực kỳ vững chắc, lúc hấp thu cũng không cần phải lo lắng về những vấn đề khác. Cũng bởi vậy khi bọn họ xuất ra nhiều yêu tinh như vậy, trên mặt mọi người đều mang theo một tia khiếp sợ. Như vậy nếu một bên thua, sợ là sẽ phải tổn thất thảm hại, về phần phe bên kia thì thật đúng là sảng khoái.

Hồ Thụy Đào nhìn thấy hai đống núi nhỏ yêu tinh kia, trong mắt hiện lên vẻ thèm thuồng. Ngay cả Hoàng Húc Lỗi kia cũng không ngoại lệ, trước mắt nhiều yêu tinh như vậy đúng là không có người nào có thể giữ được bình tĩnh.

"Tốt, chính ngươi nói đấy! Nói được thì phải làm được!" Hồ Thụy Đào nuốt nước miếng nói. Theo hắn thấy, số tiền đặt cược này chắc chắn về tay bọn hắn rồi, khả năng đối phương có thể chiến thắng thực sự là quá nhỏ.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Đương nhiên rồi!" Tất cả những yêu tinh này coi như là toàn bộ gia sản của nàng, còn dư lại một chút những thứ linh tinh thì đúng thật không coi là cái gì. Lần này nàng bỏ hết tâm huyết ra, nhưng cũng không thèm để ý. Lúc bọn hắn gây sự nếu như không đồng ý, cho dù nàng có giữ được những yêu tinh này, thể diện cũng đã hoàn toàn mất hết. Huống hồ bọn họ không nhất định sẽ thất bại.

Đám Hiên Viên Dật nhìn thấy một màn như thế này, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa cảm thấy có chút áy náy. Ban nãy bọn họ còn lo Mộ Chỉ Ly sẽ đòi bọn họ đưa yêu tinh, tuy rằng bọn họ cũng có, nhưng nếu đưa cho nàng thì đến lúc đạt tới Cực Thành cảnh sẽ khó mà thăng tiến.

Mộ Chỉ Ly bây giờ là Lăng Thiên cảnh trung cấp, khoảng cách đến Cực Thành cảnh vẫn còn một đoạn, nhưng bọn họ đều là Lăng Thiên cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào Cực Thành cảnh, tất nhiên không có cách nào đánh cược hào phóng giống như Mộ Chỉ Ly.

Tiền đánh cược vừa mới quyết định được vài phút, Mộc Thiên Nam bắt đầu từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy một đống yêu tinh được xếp thành núi nhỏ, nhìn thấy hai người đứng ở hai bên, nhất thời biết được đại khái sự tình, chuyện Hồ Thụy Đào ban nãy ghi hận bọn họ, hắn chính là người rõ ràng nhất.

Nhưng mà tầm mắt mọi người đều ngưng tụ ở trên cánh cửa kia, bốn chữ to rõ ràng đập vào mi mắt bọn họ – Huyền phẩm trung cấp.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hoàng Húc Lỗi kiêu ngạo hẳn lên, vẻ mặt đắc ý, giống như trận đánh đố này bọn hắn đã thắng được một nửa. Ngược lại, sắc mặt đám Hiên Viên Dật có chút khó coi.

Bọn họ hiện tại đều không để ý biểu hiện của ai mạnh hơn bọn họ, chỉ cần có thể đạt tới Địa phẩm cao cấp, cho dù thua kém thì sắc mặt bọn họ cũng sẽ đẹp hơn rất nhiều, nhưng nếu như không có ai đạt tới Địa phẩm, vậy thật sự rất xấu mặt.

Nhóm bọn họ chỉ có năm người, hiện tại ba người đã kiểm tra xong, chỉ còn lại hai người là Cao Chính Thanh và Mộ Chỉ Ly. Trong năm người bọn họ, thực lực của hai người này cũng không phải quá vượt trội, hiển nhiên thắng được trận này vô cùng khó khăn.

Thậm chí bọn họ còn suy nghĩ theo chiều hướng trận đặt cược này đã thất bại. Cao Chính Thanh nắm tay lại thật chặt, trên mặt mang theo một tia không cam lòng. Lần này đi vào hắn nhất định phải tranh thủ kiên trì một thời gian, bất luận phải dùng phương pháp gì! Đây cũng không phải chỉ là vấn đề thua yêu tinh của Chỉ Ly, mà còn là sự khiêu chiến của vương quốc khác đối với Thiên Thăng quốc bọn họ, tuyệt đối không thể để mất mặt!

"Chậc chậc, lại thêm một người thất bại!" Hồ Thụy Đào tức thời giễu cợt.

"Thắng bại còn chưa rõ, bây giờ đắc ý không phải còn quá sớm sao." Đối với sự giễu cợt của người khác, sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, dường như không hề quan tâm đến mấy thứ này. Bộ dáng lạnh nhạt kia cũng làm cho Hồ Thụy Đào bồn chồn trong lòng, sự việc đã phát triển đến nước này, vì cái gì mà nàng ta còn có thể thờ ơ như vậy.

Trao đổi ánh mắt với Hoàng Húc Lỗi, hai người đều kinh ngạc với biểu hiện của Mộ Chỉ Ly. Nhưng nhìn thấy thực lực của nàng chỉ là Lăng Thiên cảnh trung cấp, bọn họ cũng bớt lo lắng. Hai người Lăng Thiên cảnh cao cấp lúc nãy cũng không thể đạt tới, chẳng lẽ một đứa Lăng Thiên cảnh trung cấp như nàng lại có thể đạt được sao? Nói ra chẳng ai tin.

Mấy người trước đạt được Địa phẩm, kể cả Hoàng Húc Lỗi, đều có thực lực Lăng Thiên cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn cách Cực Thành cảnh rất gần, cũng chỉ có loại thực lực này mới có thể đạt tới.

Cao Chính Thanh sải rộng bước hướng tới căn phòng kia, bên ngoài lại khôi phục yên tĩnh, ngoại trừ ngẫu nhiên còn có mấy người đang nhỏ giọng thảo luận chuyện này.

Mà trong khoảng thời gian này, đông đảo mọi người xung quanh cũng không có ai đạt tới Địa phẩm một lần nữa, phần lớn đều là Huyền phẩm, điều này càng khiến cho trận đánh cược của bọn họ càng thêm hấp dẫn. Một cái Địa phẩm chẳng dễ gì mới xuất hiện một lần, đối phương biết rõ khó khăn như thế nhưng vẫn dám nhận.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, mọi người dần dần cũng cảm giác lần này Cao Chính Thanh vào có chút không thích hợp, hiển nhiên hắn trụ được thời gian còn dài hơn mấy người trước không ít. Sắc mặt Hoàng Húc Lỗi hơi hơi biến hóa, người bên ngoài có lẽ không rõ ràng lắm về chuyện này, nhưng hắn thì rất rõ ràng, thời gian ở bên trong càng lâu đại biểu cho cấp bậc của hắn càng cao.

Trong lúc mọi người đang phán đoán biểu hiện cấp bậc của người này, Hồ Thụy Đào cũng có chút chột dạ. Nhìn thấy nhiều yêu tinh như vậy, nếu lần này thật sự thua, bọn họ cũng có tổn thất nặng nề. Hơn nữa chuyện này đúng là hắn gây ra, sợ là địa vị ở trong thành của bọn họ sẽ triệt để bị hạ thấp, hơn nữa lại mất thể diện ở trước mắt mọi người, nghĩ đến hậu quả như vậy, hắn cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Đám Hiên Viên Dật mặc dù không cảm giác ra có gì đặc biệt, nhưng nhìn sắc mặt bọn Hoàng Húc Lỗi trong lòng cũng đoán ra được đại khái. Lúc này sắc mặt đối phương càng khó coi, bọn họ lại càng mừng rỡ, chỉ mong Cao Chính Thanh có thể kiên trì nhiều hơn một chút thời gian!

"Két..."

Trong lúc mọi người vô cùng lo lắng, Cao Chính Thanh rốt cuộc đẩy cửa đi ra, trên người hắn cũng không có vết thương gì, dĩ nhiên, lực chú ý của mọi người cũng không dừng ở trên người hắn, mà là chú ý biểu hiện cấp bậc ở trên cửa kia.

Bốn chữ to rõ ràng xuất hiện, nhưng lúc nhìn thấy bốn chữ này, đám Hoàng Húc Lỗi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nụ cười đắc ý càng lúc càng sâu, nhất là Hồ Thụy Đào, ngay cả hắn cũng không khỏi không bội phục.

Ngược lại, sắc mặt đám Hiên Viên Dật đều giống như màu gan heo, bọn họ không nghĩ tới kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, mọi người vây quanh đều không nhịn được thổn thức một trận.

Bởi vì bốn chữ kia rõ ràng là – Địa phẩm sơ cấp! Nếu là thường khi, đạt được tới sơ cấp, bọn họ sẽ vui mừng cho Cao Chính Thanh, nhưng hiện tại lúc này, bọn họ đều không mừng nổi, ngay cả những người khác cũng không có cảm giác gì đối với Địa phẩm này.

Đối với những người khác, xem ra nhóm năm người bọn họ, bốn người đã thua, chỉ còn lại một cô nương thực lực yếu nhất, khả năng đạt tới Địa phẩm trung cấp quả thực là quá nhỏ. Không ít người liền hâm mộ vận may của bọn Hoàng Húc Lỗi, có thể dễ dàng thu vào tay nhiều yêu tinh như vậy.

Lúc này, Hoàng Húc Lỗi cũng thấy Hồ Thụy Đào thuận mắt không ít. Ban nãy chính hắn chỉ nói là để cho bọn họ đạt tới Địa phẩm, nếu không phải Hồ Thụy Đào tăng thêm một câu để cho bọn họ đạt tới Địa phẩm trung cấp thì... số yêu tinh trong tay bọn họ sợ là phải chắp tay dâng cho người ta mất rồi.

Hồ Thụy Đào đương nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Hoàng Húc Lỗi, lập tức cười tiến lên nịnh hót, làm cho Hoàng Húc Lỗi gật đầu.

"Vẫn còn kém một chút!" Cao Chính Thanh ảo não nói. Lúc ở bên trong hắn đã kiên trì hết sức, cơ hồ đã sử dụng hết thủ đoạn, đến cuối cùng không có cách nào mới phải đi ra, không nghĩ tới vẫn thất bại. Nhưng đối với thực lực của Hoàng Húc Lỗi cũng có thêm chút hiểu biết, có thể đạt tới Địa phẩm như vậy tuyệt đối không phải là vận may.

Đám Hiên Viên Dật thở dài, trong lòng đều tiếc hận, nhiều yêu tinh như vậy mà phải đưa cho người ta, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng đã đến nước này rồi không còn cách nào nữa.

Hầu như ở trong mắt mọi người, kết cục của chuyện này đã định, không có ai tin rằng Mộ Chỉ Ly sẽ đạt tới Địa phẩm trung cấp. Khó khăn loại này có thể so sánh với việc nàng có thể đánh bại một cao thủ Cực Thành cảnh, đây đúng là lời nói vô căn cứ!

Cao Chính Thanh nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Chỉ Ly, thật xin lỗi, ta..."

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, nụ cười thanh khiết như đóa sen: "Cao đại ca, không phải tại huynh, không phải huynh đã rất lợi hại rồi sao?"

"Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn chưa hết hy vọng sao? Không bằng ngươi trực tiếp nhận thua đi, sớm hay muộn một chút kết quả cũng đều giống nhau cả thôi." Hồ Thụy Đào độc địa nói, nhưng cũng không có ai phản bác lời nói của hắn, ở trong mắt mọi người kết cục thật sự đã là như vậy.

"Hồ công tử dường như rất nóng vội. Tiền đặt cược ở đây cũng sẽ không chạy mất, ngươi không đợi nổi mà phải vội vã như vậy sao?" Mộ Chỉ Ly cũng phản kích lại hắn.

Nghe vậy, sắc mặt Hồ Thụy Đào có vài phần khó coi. Ý Mộ Chỉ Ly muốn nói hắn chưa từng thấy những vật như vậy nên vội vã muốn giấu đi.

Không ít người cúi đầu cười. Mộ Chỉ Ly thoạt nhìn lạnh lùng, không nghĩ tới cũng là người độc miệng như vậy.

"Hừ, cho ngươi thêm chút thời gian giãy giụa đi. Dù sao cũng đã chờ lâu như vậy rồi, ta cũng không ngại chờ thêm một chút nữa!" Hồ Thụy Đào đáp lại. Lời này cực kỳ có khí thế, dường như muốn cứu vớt chút mặt mũi lúc nãy. Chẳng qua là mọi người đối với lần này đều không có thiện cảm.

Không để ý đến tên tiểu nhân Hồ Thụy Đào kia, Mộ Chỉ Ly trực tiếp đi vào trong phòng. Thật ra nàng muốn nhìn xem những thứ này rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại.

Ngoài cửa một lần nữa yên tĩnh trở lại. Đám Hiên Viên Dật cũng hỏi Cao Chính Thanh làm cách nào có thể kiên trì ở bên trong lâu như vậy? Tất cả bọn họ đều đã thử qua rồi, càng về sau khó khăn càng tăng lên gấp bao nhiêu lần, bọn họ ai cũng không thể nghĩ đến Cao Chính Thanh có thể đạt tới Địa phẩm.

Nghe vậy, Cao Chính Thanh cũng ngây ngốc nói ra nguyên nhân. Nhưng nguyên nhân này đều làm cho ba người họ cùng ríu lưỡi, ánh mắt nhìn về Cao Chính Thanh cũng như nhìn thấy yêu quái.

Thậm chí Nguyễn Ngọc Hành cũng không nhịn được phải buông một câu: "Thật yêu nghiệt!"

Thì ra là Cao Chính Thanh đã đánh cuộc một lần. Ban đầu đối mặt với công kích bên trong, hắn đã hết sức né tránh, nhưng càng về sau hắn càng không né tránh nổi, bởi vì cái hắn am hiểu nhất không phải là tốc độ. Nhưng lại nghĩ đến bộ dáng đắc ý của những người ngoài cửa, hắn cũng không cam tâm cứ như vậy mà đi ra, cho nên quyết tâm dùng nắm đấm của mình phản kích lại những công kích kia.

Hắn vốn chỉ định thử một lần, không nghĩ tới phương pháp này quả đúng là như vậy, biết được rồi tất nhiên sẽ không buông tha, từng cú đấm lần lượt phản kích. Nhưng hắn cũng phát hiện lúc bản thân cùng đối kháng với thứ kia, lực đạo công kích càng ngày càng tăng. May là bản thân hắn lực lượng cũng rất cường đại mới có thể kiên trì lâu như vậy. Đến sau cùng lực đạo kia thực sự lớn quá mức chịu đựng, nên hắn mới đành phải đi ra.

Đoán chừng phương thức này cũng chỉ có một mình Cao Chính Thanh làm được. Nhìn cái vũ khí trọng lượng nặng tựa ngàn cân trong tay hắn cũng có thể đoán ra. Hiên Viên Dật chính là bị công kích kia đánh cho sưng mắt, khí lực như vậy người bình thường đúng là không thể chống đỡ nổi, bọn họ cũng không có lực lượng biến thái như Cao Chính Thanh.

Sau khi Mộ Chỉ Ly đi vào phòng, cửa phòng tự động đóng lại, phạm vi trong phòng cũng không lớn, chỉ có thể đủ chứa được bốn người, hiện tại một mình nàng đứng mặc dù không chật chội nhưng cũng không được rộng rãi.

Xung quanh gần như đều là một loại vật chất bằng sắt lá, bốn phía thoạt nhìn như bị sắt lá vây quanh. Nhưng cũng không cho Mộ Chỉ Ly quá nhiều thời gian thích ứng, sắt lá kia giống như đã sống lại, một đám nắm đấm, bàn tay sắt hướng tới Mộ Chỉ Ly mà công kích.

Bộ dáng kia giống như sắt lá đó rất mềm, mà ở bên kia của sắt lá như thể có người công kích một quyền về phía Mộ Chỉ Ly, thoạt nhìn kỳ lạ vô cùng.

Mộ Chỉ Ly nhìn quả đấm kia liền biết Hiên Viên Dật bị đánh một quyền là từ đâu tới, khóe miệng khẽ mỉm cười tránh khỏi. Vừa mới bắt đầu thì có thể né tránh những công kích này một cách hoàn hảo, chẳng qua có chú ý một chút là có thể né tránh được. Nhưng càng về sau, những công kích này càng nhiều, một giây đồng hồ ngắn ngủi đã có vài chục quyền, thậm chí trên trăm quyền, hướng tới Mộ Chỉ Ly công kích.

Chỉ cần không cẩn thận một chút là đã bị công kích, cũng may tốc độ của Mộ Chỉ Ly cũng không phải tốc độ người bình thường có thể so sánh. Nàng tu luyện lâu như vậy, Phiêu Miểu thân pháp cũng đã tịnh tiến một lần nữa, từ giai đoạn đầu tiên Đạp Tuyết Vô Ngân đạt đến giai đoạn thứ hai Tàn Ảnh Không Động, tốc độ di chuyển đã là người bình thường không thể so sánh được.

Lấy thực lực của nàng bây giờ thi triển ra Phiêu Miểu thân pháp, tốc độ này sẽ không thua cao thủ Cực Thành cảnh. Nếu người khác biết được điều này, sợ là sẽ kinh ngạc không nói nên lời. Phải biết rằng Cực Thành cảnh so với Lăng Thiên cảnh tuy chỉ cách một cảnh giới, nhưng sự chênh lệch đó lớn hơn nhiều khi so từ Toàn Thiên cảnh lên Lăng Thiên cảnh.

Dù sao đây cũng là từ Lăng Thiên cảnh bước vào sự phân cực Tam Cảnh. Nói như vậy, nhưng dù lấy toàn bộ thực lực của Lăng Thiên cảnh cao cấp thi triển hết tốc độ cũng không thể tránh thoát được người có thực lực Cực Thành cảnh sơ cấp. Chỉ là, Mộ Chỉ Ly có thể lấy thực lực Lăng Thiên cảnh trung cấp chống đỡ được đối phương, điều này thật sự làm cho người ta kinh hãi.

Mộ Chỉ Ly rất nhanh liền tránh thoát những công kích kia. Một màn này nếu như để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho Mộ Chỉ Ly là quái thai, bởi vì bọn họ căn bản không thể nhìn thấy thân hình của Mộ Chỉ Ly, chỉ cảm thấy một đoàn khói trắng không ngừng di động ở trong đó, có điều cũng không thể nhìn rõ được.

Phiêu Miểu thân pháp của Mộ Chỉ Ly luyện được là nhờ vào đoạn thời gian tĩnh tu lúc trước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể phát huy tác dụng của nó. Cảm nhận được tốc độ của mình, từ tận sâu trong đáy mắt nàng đều là sự mừng rỡ. Đối với nàng, loại tốc độ này tuyệt đối có tác dụng rất lớn.

-Ngoài cửa-

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc mới bắt đầu mọi người đều không lo nghĩ, chỉ chờ Mộ Chỉ Ly thất bại từ bên trong đi ra. Dù sao đây đúng là chuyện mọi người đều nhận định. Nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy mà Mộ Chỉ Ly vẫn còn chưa đi ra, sắc mặt mọi người đều có chút biến hóa.

Chân mày đám Hoàng Húc Lỗi đều dần dần nhíu lại. Tình hình như thế này đã vượt quá dự đoán của bọn họ. Ai cũng nghĩ Mộ Chỉ Ly không cách nào đạt được tới Địa phẩm, vậy mà bây giờ làm cho bọn họ ngổn ngang trăm mối nhưng vẫn không giải thích được.

Sắc mặt đám Hiên Viên Dật cũng có chút bất khả tư nghị* (ngạc nhiên, nghi ngờ, không thể tin được). Bọn họ cũng không cách nào phán đoán được chuyện này rốt cuộc là tốt hay không tốt, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng bọn họ nhớ tới biểu hiện của Mộ Chỉ Ly lúc chiến đấu với Sở Vân, cho dù bọn họ chống lại Sở Vân cũng không nhất định sẽ thắng, vậy mà Mộ Chỉ Ly có tu vi yếu hơn bọn họ một đoạn lại có thể thắng, chứng minh khả năng của nàng còn rất nhiều.

Bọn họ trước đó cũng xem nhẹ điểm này, khó khăn như vậy chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly có thể đạt tới sao? Nghĩ vậy, trên mặt bọn họ cũng tràn ngập hy vọng. Nếu thật sự là như thế, hôm nay bọn họ cũng có thể thống khoái một trận rồi.

Mọi người vây quanh cũng không khỏi bàn luận xôn xao.

"Sao cô nương kia đến giờ còn chưa đi ra? Chẳng lẽ nàng lại đạt tới Địa phẩm?"

"Huynh đài, nói đùa gì vậy? Không thấy thực lực của nàng ta chỉ là Lăng Thiên cảnh trung cấp thôi sao? Ta đây Lăng Thiên cảnh cao cấp cũng chỉ được Huyền phẩm sơ cấp mà thôi."

"Nói vậy cũng đúng, nhưng nàng ta ở bên trong dạo chơi cũng đã rất lâu rồi, trừ lý do này thì ta thật không nghĩ ra lý do nào khác nữa!"

"Nói không chừng công kích bên trong quá cường hãn, nàng ta không chịu được đã bị đánh đến ngất xỉu rồi thì sao?" Một nam tử lên tiếng nói. Lời nói này của hắn bình thường sẽ không có khả năng xảy ra, nhưng trong trường hợp này, mọi người đều nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra.

Hiển nhiên so với chuyện Mộ Chỉ Ly có thể đạt tới Địa phẩm, bọn họ vẫn tình nguyện tin tưởng nàng bị hôn mê ở trong. Cao Chính Thanh nghe được mọi người nói như vậy, lập tức quát lên: "Ngươi mới ngất ấy, cả nhà ngươi đều bị ngất!"

Trong mắt Cao Chính Thanh, Mộ Chỉ Ly chẳng khác gì muội muội hắn. Mộ Vũ Hoài và hắn là huynh đệ, đương nhiên hắn xem muội muội của Mộ Vũ Hoài như muội muội của mình. Bây giờ bị bọn họ nói như vậy, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Đối với suy nghĩ của người bên ngoài, Mộ Chỉ Ly đều không hay biết, nhưng công kích ở nơi này đã càng lúc càng dày đặc, cuối cùng đến cả nàng cũng khó khăn lắm mới vượt qua. Trong lúc nàng không chú ý, một quả đấm đã đánh úp về phía nàng, công kích phía sau làm cho nàng không cách nào tránh né, lập tức giương nắm đấm ra đánh lại.

Nhưng mà nắm đấm kia lại bị Mộ Chỉ Ly cản lại, rụt trở về. Nhìn thấy một màn như vậy, Mộ Chỉ Ly sững sờ, thầm nghĩ: xem ra nơi này không phải chỉ có phương pháp tránh né mới thoát được. Như vậy mới đúng, nếu chỉ có tránh né, thì càng về sau càng không phải là người, chắc lúc nãy Cao đại ca cũng dùng phương pháp này mới ở được lâu như vậy.

Sau khi phát hiện được chuyện này, Mộ Chỉ Ly cũng suôn sẻ vượt qua, thời gian ở trong đó cũng càng lúc càng dài.

"Két..."

Cửa được mở ra lần nữa, thấy Mộ Chỉ Ly không phải bị ngất đi như mọi người dự đoán, ai nấy đều nhìn về phía bốn chữ to trên cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro