Chương 31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Luyện đan

Sau khi nghe nói như thế, Mộ Chỉ Ly không chút do dự lập tức tiến vào bên trong Thiên Sát Cổ giới. Thiên Nhi vẫn như trước đang chờ nàng, trên mặt mỉm cười: "Chúc mừng ngươi, mau đi xem một chút đi."

Mộ Chỉ Ly gật đầu sau đó lập tức đi tới trước cánh cửa thứ hai, quả nhiên cánh cửa lúc trước không thể mở ra, lúc này đã tự động mở ra.

Vội vàng đi vào, căn phòng thứ hai này không giống căn phòng thứ nhất trống rỗng như vậy, ngược lại bên trong có rất nhiều đồ. Mộ Chỉ Ly vừa thấy, trên mặt liền mừng như điên, bởi vì trong phòng thứ hai những thứ này không phải đồ gì khác, có rất nhiều phương pháp luyện đan cùng với các loại đan phương và hiệu quả.

"Ha ha" Mộ Chỉ Ly đắc ý cười to, đến đây lâu như vậy rốt cục có thể bắt đầu học tập luyện đan. Nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là luyện đan, không vui mới là lạ. Cầm lấy đan phương thoạt nhìn: Giải Độc đan, Khu Trùng đan, Phá Lập đan...

Mộ Chỉ Ly nhìn không biết mệt các loại đan phương*, nàng biết những đan phương này mới là đáng giá nhất, bởi vì mỗi một luyện Dược sư, ngoại trừ đệ tử của mình sẽ không nói đan phương cho bất luận kẻ nào, hơn nữa một ít đan phương cao cấp ngay cả đệ tử cũng sẽ không nói ra, nếu như lộ ra đan phương đem đi bán sẽ có không ít người mua. Đương nhiên, càng là đan phương cao cấp thì giá càng cao.

*Đan phương: phương pháp bào chế đan dược.

Trừ bỏ một ít đan phương bình thường mà mọi người đều đã biết, những đan phương khác cũng không phải mỗi người đều có.

Mà nơi này đan phương nhiều như vậy, nghĩ đến số người có thể so số lượng đang phương tốt nhất với Mộ Chỉ Ly tất nhiên sẽ không nhiều. Nếu như Mộ Chỉ Ly có thể trở thành Dược sư thì thân phận lập tức sẽ trở nên khác biệt. Cho dù trình độ tu luyện của nàng là đồ bỏ đi, Mộ Khải Siêu cũng không dám có tí ti tia ngạo mạn nào với nàng, ngược lại thân phận của nàng còn tôn quý hơn Mộ Khải Siêu.

Mộ gia có một vị Dược sư, hơn nữa là Dược sư cấp thấp, mà đã có địa vị khó lường ở Mộ gia rồi, đủ để chứng minh địa vị Dược sư cao cấp như thế nào.

Ở trong này, Mộ Chỉ Ly còn thấy được một ít viên thuốc phụ trợ, bình thường viên thuốc phụ trợ hiển nhiên là không thể so sánh với đan dược, nhưng mà Mộ Chỉ Ly nhìn đến hiệu quả của thuốc phụ trợ lại kích động lên, một vài loại thuốc phụ trợ sẽ trợ giúp cho việc tu luyện của nàng hiện nay.

Ghi nhớ một bộ phận đan phương vào trong đầu óc của mình, Mộ Chỉ Ly phát hiện đan phương ở nơi này đều là đan phương vật phàm, về phần tiên phẩm nơi này cũng không có, sợ là thực lực của nàng còn chưa đạt tới để thu hoạch đan phương tiên phẩm. Nhưng mà nàng cũng không thèm để ý, hiện tại có thể đạt được đan phương vật phàm này cũng đã rất thỏa mãn.

Sau khi ra khỏi Thiên Sát Cổ giới, Thiên Nhi lại nói chuyện với Mộ Chỉ Ly: "Nha đầu, căn phòng thứ hai có cái gì?"

"Là đan phương. Chẳng lẽ lúc trước ngươi đi vào không giống với ta sao?" Mộ Chỉ Ly có chút nghi hoặc, lấy thực lực của Thiên Nhi sợ là đã không biết mở ra bao nhiêu cánh cửa rồi, bây giờ còn hỏi chính mình?

Thiên Nhi lắc đầu: "Lúc trước ta đi vào căn phòng thứ hai không phải đan phương. Ta không biết luyện đan, những thứ này đối ta cũng vô dụng. Xem ra từng đồ vật trong từng cánh cửa của Thiên Sát Cổ giới đều chuẩn bị cho từng người."

"Vậy lúc trước ngươi nhìn thấy gì ở bên trong?" Hiện tại Mộ Chỉ Ly càng ngày càng cảm thấy Thiên Sát Cổ giới thực thần kỳ, thật sự là một bảo bối.

"Là một ít phương pháp đặc thù cho thần thú chúng ta tu luyện."

"Theo ngươi nói như vậy, trong Thiên Sát Cổ giới xuất hiện vật gì đều là cho chúng ta dùng đúng không, vậy không phải nói lên ta có thể trở thành một Dược sư sao?" Ở Đại Lục Thiên Huyền, Dược sư có thể nói là một trong vạn người. Lúc trước Mộ Chỉ Ly còn lo lắng mình không có thiên phú ở phương diện này.

Nghe vậy, ánh mắt Thiên Nhi liền sáng ngời: "Chắc vậy, ngươi có thể thử xem."

"Trước tiên ta đi mua một ít dược liệu cho thuốc phụ trợ đã." Mộ Chỉ Ly nói xong liền làm, không chút do dự đi ra khỏi cửa Mộ gia. Như những lần trước tới cửa hàng bán thuốc kia, hiển nhiên ông chủ còn nhớ rõ Mộ Chỉ Ly, vừa thấy nàng đến thật nhiệt tình hỏi nàng muốn mua gì.

Mộ Chỉ Ly đọc toàn bộ dược liệu cần cho thuốc phụ trợ ra, lão bản không chút do dự giúp Mộ Chỉ Ly kiếm dược liệu, những dược liệu này khiến nàng mất tổng cộng hai kim tệ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà Mộ Chỉ Ly nghĩ túi tiền của mình lại ít đi một chút liền có chút buồn bực.

Không khỏi nhìn đến đan dược trong ngăn tủ hỏi: "Ông chủ, đan dược này bán bao nhiêu tiền a?"

"Một trăm kim tệ."

"Một trăm kim tệ?" Mộ Chỉ Ly líu lưỡi, quý thật nha! Nhưng lại chỉ là đan dược cấp thấp bình thường như vậy, nếu như là đan dược trân quý thì như thế nào nữa? Dược sư thật đúng là kiếm được tiền.

"Ông chủ, giúp tôi kiếm chút ít dược liệu." Những dược liệu này không hề nghi ngờ là một ít dược liệu cho đan dược cấp thấp, nếu như nàng có thể luyện chế thành công, có thể kiếm một khoản tiền lớn.

Bởi vì lần đầu tiên luyện chế, thất bại khẳng định rất cao, cho nên mỗi loại Mộ Chỉ Ly đều mua năm mươi phần, kết quả là, trong túi tiền của Mộ Chỉ Ly chỉ còn lại có hai trăm kim tệ ...

Luyện đan chỉ có dược liệu còn chưa đủ, còn cần lò luyện đan, lúc Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi cửa hàng lò luyện đan, nàng chỉ còn lại có mấy chục kim tệ...

Nhìn những dược liệu và lò luyện đan này, Mộ Chỉ Ly đau lòng. Khó trách nói Dược sư đều là tiền chồng chấc lên tiền.

"Nhìn bộ dáng không tiền đồ của ngươi kìa, không phải mấy trăm kim tệ thôi à, ngươi rất tiếc tiền sao?" Thiên Nhi nhịn không được mở miệng nói.

Mộ Chỉ Ly trừng mắt nhìn nàng một cái: "Tiêu không phải là tiền của ngươi, đương nhiên ngươi không đau lòng, ta tổng cộng chỉ có một chút kim tệ như vậy, ta là người nghèo. Ngươi không đau lòng thì ngươi đưa tiền đây."

Nghe vậy, Thiên Nhi không thể nói gì mà chống đỡ, nàng là một thần thú làm gì có tiền...

Sau khi Mộ Chỉ Ly trở về lại đi vào trong Thiên Sát Cổ giới, chuẩn bị tìm hiểu trong sách vở từng bước luyện dược cùng với các hạng mục công việc cần chú ý, không nghĩ tới quyển sách kia cùng sách trong căn phòng thứ nhất giống nhau, tự động lật giấy, hơn nữa sau khi lật xong, trước mặt Mộ Chỉ Ly liền xuất hiện một bộ cảnh tượng.

Cảnh một người luyện đan, người nọ một bên luyện đan một bên nói từng bước luyện đan, luyện đan cần tĩnh tâm, dùng linh thức của mình cảm thụ tình huống của mỗi một loại dược liệu, mãi đến khi luyện được tinh hoa...

Dường như tất cả mọi thứ đều thật sự xảy ra trước mặt Mộ Chỉ Ly, nàng hết sức chăm chú chú ý mỗi một động tác của lão nhân luyện đan cùng với mỗi một lời nhắc nhở cần phải chú ý những chỗ nào của lão.

Dần dần xem đến nhập thần, hoàn toàn đắm chìm trong đó, lúc Mộ Chỉ Ly tỉnh táo lại đã là ba ngày sau. Tuy rằng thời gian cứ trôi qua như vậy, nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì ở trong ba ngày này những gì nàng học được sợ là người khác mất ba năm cũng không nhất định có thể học được.

Sau khi từ trong Thiên Sát Cổ giới bước ra, Mộ Chỉ Ly đơn giản ăn một chút đồ ăn, ba ngày chưa ăn nên rất đói bụng. Sau khi ăn xong không có chút do dự xuất ra lò luyện đan, bắt đầu luyện.

Trong ba ngày này nàng luôn luôn nhìn vị lão nhân kia luyện đan, sau đó đắm chìm ở trong đó, cảm nhận được rất nhiều bí quyết luyện đan, đối với việc luyện đan coi như là nhập môn, nguyên bản nghi hoặc về quá trình luyện đan hiện tại ở trong mắt nàng đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần chính mình tự mình động thủ thể hiện một phen, nàng tin tưởng sẽ thành công.

Chương 32: Kiếm tiền

Sau khi khống chế lửa thành thạo, Mộ Chỉ Ly nhắm hai mắt lại vận dụng linh thức của mình cảm thụ dược liệu, cảm thụ hỏa lực, tựa hồ dung nhập thân thể vào lò luyện đan thành một thể, sau nửa canh giờ, Mộ Chỉ Ly mới mở mắt.

Lúc này gõ nắp lò luyện đan một cái, nắp lò luyện đan tự mình mở ra, bàn tay nhoáng lên một cái, đan dược rơi vào bình bạch ngọc trong tay nàng, nhìn đan dược trong đó, lúc này đan dược đang tỏa ra mùi thuốc nồng đậm.

Nhìn nửa ngày Thiên Nhi cũng nhịn không được kinh ngạc: "Lần đầu tiên luyện đan liền thành công ? Nhìn không ra nha đầu ngươi rất có thiên phú ?"

Hiếm khi thấy được Thiên Nhi kinh ngạc, tất nhiên Mộ Chỉ Ly không thể buông tha: "Cái gì có thiên phú, ta chính là một thiên tài Dược sư đó?" Mọi chuyện nàng đều không sánh bằng Thiên Nhi, hiện tại hình như ở phương diện này Thiên Nhi không qua được nàng, đương nhiên phải triệt để khoe khoang một lần.

Thấy bộ dáng đắc ý của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi cũng không ngại, vội hỏi: "Luyện ra mấy viên đan dược thế? Cho ta xem."

Một lần kích động này, bản thể của Thiên Nhi càng không ngờ tới, làm cho Mộ Chỉ Ly hoảng sợ, cũng may bản thể này không phải là chân thật, lấy bình bạch ngọc trên tay Mộ Chỉ Ly: "Cừ thật, lần đầu tiên luyện đan liền luyện ra ba viên, hơn nữa ánh sáng màu sắc này cùng với trình độ no đủ sợ là gần đến Chỉ Huyết Đan nhị phẩm rồi?"

Thủ pháp luyện đan của mọi người không giống nhau, đương nhiên luyện ra đan dược có cấp bậc thành phẩm cao thấp. Dược liệu giống nhau nằm trong tay dược sĩ và Dược sư được luyện chế ra đan dược không giống nhau. Dược sư có thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm, mà Dược sĩ chỉ có thể luyện chế ra đan dược nhất phẩm.

Người bình thường vừa mới bắt đầu luyện dược chỉ có thể đủ xem như Dược đồng, nhưng dựa theo cái nhìn của Thiên Nhi, sợ là Mộ Chỉ Ly đã trực tiếp lướt qua Dược đồng trở thành Dược sĩ rồi sao? Nhưng lại không phải Dược sĩ bình thường, là Dược sĩ cách Dược sư gần lắm.

Ai ngờ Mộ Chỉ Ly còn thở dài: "Ta còn cho rằng có thể luyện chế nhiều thêm mấy viên đó, không nghĩ tới chỉ được ba viên. Để ta tiếp tục luyện, sau khi trải qua tự mình luyện chế có một loại cảm giác mà khi quan sát không có." Khi nàng nhìn thấy lão nhân kia luyện đan, luyện ra đan dược đều có thể để đầy một bình bạch ngọc. Chỉ có thể nói nguyên liệu và tư liệu mà nàng có được vẫn kém.

Nghe được Mộ Chỉ Ly nói vậy, Thiên Nhi có loại xúc động muốn đánh nàng, bao nhiêu người lãng phí phần lớn dược liệu cho một viên đan dược đều luyện chế không được? Nha đầu này ngược lại, luyện chế ra ba viên còn chưa đủ, nhưng nhìn thấy bộ dáng tràn đầy hứng thú kia của nàng ấy liền trầm mặc, luyện đan cần nhất hoàn cảnh im lặng.

Kế tiếp bảy ngày sau, cơ hồ Mộ Chỉ Ly chưa từng nghỉ ngơi, sau khi luyện đan mệt mỏi thì ngồi xuống tu luyện, tu luyện một lúc cảm thấy thần thanh khí sảng lại tiếp tục luyện chế.

Bảy ngày sau, Mộ Chỉ Ly nhìn sáu bình bạch ngọc đặt bên cạnh mình ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha, ta buôn bán lời, ta kiếm được tiền." Ánh mắt Mộ Chỉ Ly đều biến thành ký hiệu $, tất cả những thứ này đều là tiền a.

"Một viên 100 kim tệ, nơi này có sáu bình, một bình có hơn mười viên, vậy nói cách khác... Ha ha."

Thiên Nhi bị tiếng cười của Mộ Chỉ Ly kinh động, nhìn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly ôm mấy cái bình bạch ngọc cười to thì mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu là người khác nhìn thấy còn cho rằng nàng ấy bị điên: "Không phải là buôn bán lời một chút sao? Ngươi có cần kích động thế không? Lúc trước không biết là ai mua chút dược liệu cùng lò luyện đan trong lòng đã đau xót không thôi, hiện tại hay nhỉ?"

Mộ Chỉ Ly trừng mắt nhìn Thiên Nhi một cái, lẽ đương nhiên nói: "Ngươi biết cái gì? Ngươi đã trải qua cảnh nghèo hèn thống khổ sao? Ngươi cũng không phải người, hiện tại không cần ăn cơm, ta thì không thể được."

"Ta phải đi bán tất cả số đan dược này, như vậy gần nhất túi tiền của ta lại đầy lên, ta cũng có thể an tâm trở về tu luyện, không có tiền bên người cảm giác thật khó chịu." Mộ Chỉ Ly mang vẻ mặt cao hứng đi ra ngoài.

Đi tới Đan Dược phường của thành La Thiên, Đan Dược Phường ở thành La Thiên vô cùng nổi tiếng, cơ hồ mỗi một thành trì đều có một cái, dù sao trên Đại Lục Thiên Huyền người cần dùng đan dược rất nhiều, tuy nói người bình dân mua không được, nhưng mà những người giàu có thường xuyên cần.

Đứng ở cửa Đan Dược phường, Mộ Chỉ Ly thầm than quả nhiên không tầm thường, chỉ là một cánh cửa này đã to gấp mấy lần các cửa hàng khác, làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm, đại khí. Hai bên cánh cửa lớn có hai đại hán lưng hùm vai gấu đứng canh, nghĩ đến chắc là người bảo vệ của Đan Dược phường, đều là người đã đả thông tám mươi chín đường kinh mạch, khoảng cách tới cảnh giới Tiên Thiên còn không xa, ở chỗ này chỉ làm người gác cửa, đủ để thấy được thế lực của Đan Dược Phường.

Lúc này trong Đan Dược phường có không ít người đang xem đan dược. Mộ Chỉ Ly đi qua, quả nhiên trong quầy này đặt các loại đan dược no tròn, thầm nghĩ nếu như cướp bóc nơi này sợ là phát tài, nhưng cũng chỉ là một chút suy nghĩ, phải biết rằng Đan Dược phường này là do hoàng tộc mở, có ai dám cùng quốc gia tạo phản sao?

"Vị cô nương này, xin hỏi cô nương cần mua gì?" Một gã tiểu nhị trẻ tuổi nhìn Mộ Chỉ Ly hỏi, hai mắt trong suốt, cũng không bởi vì mỹ mạo của Mộ Chỉ Ly mà lộ ra thần thái bất nhã, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly xem trọng không ít.

"Ta không phải đến mua đồ, ta đến bán đồ."

"Không biết cô nương muốn bán cái gì? Đan Dược phường chúng ta chỉ lấy dược liệu, đan dược, đan phương cùng lò luyện đan." Tiểu nhị có lòng tốt nhắc nhở nói, cửa hàng Đan Dược Phường chỉ nhận những thứ liên quan với đan dược, điểm này từ trong tên cửa hàng đã có thể nhìn ra.

"Ta đến bán đan dược." Mộ Chỉ Ly đi thẳng vào vấn đề.

"Hả?" Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, tiểu nhị có chút kinh ngạc. Không phải không có người đến Đan Dược phường bán đan dược, nhưng mà đại bộ phận đều là một ít lão nhân lớn tuổi, cô nương trẻ tuổi như vậy thì rất hiếm thấy, nhưng tiểu nhị cũng không do dự: "Không biết cô nương muốn bán đan dược gì? Có thể lấy ra nhìn được chứ?"

"Chỉ là một ít đan dược cấp thấp." Mộ Chỉ Ly vừa nói vừa lấy ra sáu bình bạch ngọc.

Tiểu nhị vừa thấy Mộ Chỉ Ly xuất ra sáu bình bạch ngọc thì rất kỳ quái, cầm lấy một bình bạch ngọc mở nắp bình ra, vừa thấy thứ đó liền ngây ngẩn cả người, trong này có hơn mười viên đan dược, mà nơi này có sáu bình bạch ngọc, không khỏi nhiều hơn 'một ít' rất nhiều đi.

Làm việc ở Đan Dược phường lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người lấy nhiều đan dược như vậy bỏ ra bán, bình thường gặp được cũng chỉ là một hai viên mà thôi, cô nương này thật sự hù chết người không đền mạng mà.

Đặt bình bạch ngọc xuống, tiểu nhị nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Cô nương, số lượng này khá lớn, ta không làm chủ được, xin cô nương chờ một lát, có thể chứ?"

Thấy Mộ Chỉ Ly gật đầu, tiểu nhị bước nhanh vào trong nội đường, rất nhanh, một lão nhân khoảng năm mươi tuổi theo hắn đi ra. Tuy nói lão nhân tuổi không nhỏ, nhưng mà tinh thần chấn hưng, nhất là tinh quang trong ánh mắt làm cho người ta không dám khinh thường.

"Những đan dược này cô nương đều muốn bán sao?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Đúng vậy" Số đan dược này đối với nàng mà nói không ích lợi gì, đương nhiên là đem ra bán.

Lão nhân mở bình bạch ngọc ra, kinh ngạc phát hiện mỗi một viên đan dược đều là thượng phẩm, hơn nữa mượt mà không tỳ vết, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly nhiều thêm một tia tìm tòi nghiên cứu. Người có thể luyện chế ra đan dược này cũng không dễ dàng, chẳng lẽ là vị cô nương trước mặt? Nhưng mà tuổi tựa hồ hơi nhỏ một chút, nhưng lão nhận định rằng cho dù không phải Mộ Chỉ Ly thì cũng là người có quan hệ vô cùng tốt với Mộ Chỉ Ly, một khi đã như vậy, tất nhiên là không thể đắc tội.

"Cô nương, số đan dược này lão phu thu mua toàn bộ, mỗi viên giá một trăm năm mươi kim tệ, cô nương cảm thấy như thế nào?"

Chương 33: Một đường kinh mạch cuối cùng

Nghe giá như vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly rất vui vẻ, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Vốn nàng còn cho rằng mỗi viên chỉ có một trăm kim tệ, không nghĩ tới đối phương lại ra giá một trăm năm mươi kim tệ.

Sau khi Mộ Chỉ Ly ra khỏi cửa Đan Dược phường, túi tiền của nàng lại đầy lên. Hiện tại nàng có mười lăm ngàn kim tệ, coi như đã thành tư bản. Đệ tử bình thường của Mộ gia đúng là lấy không ra nhiều tiền như vậy, đương nhiên những người như Mộ Khải Siêu là ngoại lệ.

Ra khỏi Đan Dược phường, Mộ Chỉ Ly đi đến cửa hàng bán thuốc mua dược liệu nữa, lần này tiền mua dược liệu nhiều hơn lần trước không ít, nhưng trên mặt Mộ Chỉ Ly không còn bộ dáng đau lòng nữa.

Nhìn thấy biểu tình khinh bỉ của Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly không thèm để ý cười nói: "Có tiền, ra tay cũng hào phóng một chút."

Có tiền đương nhiên phải mua hết những thứ cần mua, thuận tay mua vài bộ quần áo, đóng gói một ít đồ ăn rồi mới về tới Mộ phủ. Sau khi đến phòng ở của chính mình, Mộ Chỉ Ly bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thuốc phụ trợ mà mình cần hiện tại.

Luyện chế thuốc phụ trợ so với luyện đan dược đơn giản hơn nhiều, Dược đồng bình thường cũng có thể luyện chế, đương nhiên, giá của thuốc phụ trợ so với đan dược cách biệt một trời một vực. Sau khi tự mình động tay vào làm, Mộ Chỉ Ly nhìn bình thủy tinh đựng thuốc phụ trợ màu tím trên tay mình, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười, thuốc này thoạt nhìn thực xinh đẹp.

Đổ thuốc phụ trợ vào thùng gỗ sớm đã chuẩn bị tốt, rất nhanh, nước biến thành màu tím trong suốt, Mộ Chỉ Ly cởi quần áo bước vào. Nhắm lại hai mắt bắt đầu tu luyện, quả nhiên, dưới sự trợ giúp của thuốc phụ trợ, Mộ Chỉ Ly cảm thấy Thiên Lực chung quanh mình trở nên dày đặc vô cùng.

Thiên Lực nhè nhẹ lại lấy tốc độ cực nhanh thông qua làn da đi vào trong cơ thể, ở hoàn cảnh như vậy, Mộ Chỉ Ly tu luyện có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Bế quan, lúc này lại bắt đầu tu luyện.

Ba tháng nhoáng một cái đã trôi qua, Mộ Chỉ Ly từ trong thùng gỗ đi ra, giờ phút này màu tím trong nước đều đã biến mất, còn lại chỉ là nước trong suốt, trong ba tháng này, đây là lần thứ tư nàng dùng hết thuốc phụ trợ.

Nhưng tiến bộ của nàng cũng rất khả quan, bởi vì nàng đã đả thông được một trăm lẻ bảy đường kinh mạch, chỉ còn lại một đường kinh mạch chưa đả thông, kỳ thật nửa tháng trước nàng đã như thế này, nửa tháng sau vẫn là như thế này.

"Một đường kinh mạch cuối cùng thật là khó đả thông." Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm thán, thời gian nửa tháng một đường kinh mạch đều không thể đả thông.

Trong mắt Thiên Nhi lộ ra tia vui vẻ, Mộ Chỉ Ly không biết nguyên nhân nhưng nàng biết, chẳng qua nàng muốn để Mộ Chỉ Ly tự mình tìm ra sẽ kinh ngạc một phen.

"Một đường kinh mạch cuối cùng vốn chính là khó đả thông nhất, tương đương với một trăm lẻ bảy đường kinh mạch lúc trước khó khăn càng gia tăng. Tâm Pháp Nghịch Thiên mạnh mẽ như thế đương nhiên cũng có khó khăn nhất định."

Dĩ nhiên Mộ Chỉ Ly biết Thiên Nhi đang nói nàng không cần vội vàng dao động, điểm này nàng đương nhiên biết: "Yên tâm đi, Thiên Nhi, ta sẽ không nóng lòng thành công." Kỳ thật nàng đã ẩn ẩn cảm giác được một ngày nào đó gần đây nàng có thể thành công đả thông, hiện tại chỉ là thiếu một chút thôi, có lẽ bế quan như vậy đối với việc này đã không còn bao nhiêu tác dụng, không bằng đổi phương thức khác đi.

Mấy ngày này Mộ Chỉ Ly trôi qua có vẻ bình tĩnh, ở trong mắt người khác có thể nói là không người hỏi thăm, nhưng mà trong mắt Mộ Chỉ Ly lại là yên tĩnh, hiện tại nàng cần chính là hoàn cảnh này.

Đi ra sân, Mộ Chỉ Ly đi đến Luyện Võ Trường, lúc này hẳn là Hàn Mặc còn đang luyện công, nàng vừa vặn đi qua gặp được, đã mấy tháng chưa được gặp Hàn Mặc.

Luyện Võ Trường của Mộ gia ở phía sau núi là một cái sân có chu vi thật lớn, đủ để chứa trên vạn người không thành vấn đề. Nàng chỉ ghé qua Luyện Võ Trường một lần, ở trong này đã nhận lấy nhục nhã thật lớn, từ đó về sau nàng chưa từng quay lại nơi này.

Lần này tới đây, Mộ Chỉ Ly đã dứt bỏ cảm giác tự ti lúc trước, hơn nữa nàng tràn ngập tự tin. Nàng tin tưởng sau khi trải qua cố gắng của bản thân, nàng sẽ siêu việt hơn những người từng giẫm lên mình.

Chỗ của Mộ Chỉ Ly cách Luyện Võ Trường không phải rất xa, sau một nén nhang Mộ Chỉ Ly đã đi tới Luyện Võ Trường. Lúc này trên Luyện Võ Trường có trên trăm đệ tử của Mộ gia đang tiến hành huấn luyện, họ đều đang luyện tập vũ kỹ của mình, xa xa có thể nghe được tiếng bọn họ hò hét.

Nghe tiếng vang như vậy thật làm cho tinh thần người ta rung lên. Nàng cũng từng nghĩ rằng muốn học tập vũ kỹ. Lúc nàng đi vào căn phòng đầu tiên của Thiên Sát Cổ giới, trong ba quyển sách đó có một quyển là vũ kỹ, nhưng mà vũ kỹ này làm cho Mộ Chỉ Ly rất khó hiểu.

Vũ kỹ tên là Vạn Nguyên Quy Nhất, Mộ Chỉ Ly tu tập một đoạn thời gian nhưng vũ kỹ Vạn Nguyên Quy Nhất này không có một chút nội dung gì nói về phương diện vũ đấu, ngược lại giống như là một loại tâm pháp. Nghiên tập lâu như vậy ngay cả một điểm kỹ xảo vũ đấu nàng cũng không biết, cho nên hôm nay đến Luyện Võ Trường nhìn xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch nhất định.

Mộ Chỉ Ly mới xuất hiện, ánh mắt mọi người nhất thời xoát xoát dừng trên người nàng, dù sao Mộ Chỉ Ly ở Mộ gia có thể nói là người cực kỳ nổi tiếng, nhưng là nhân vật phản diện thôi.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, trong mắt người ở đây đều tràn ngập trào phúng, hoặc biểu tình mỉa mai châm chọc chế giễu, duy nhất có một người hoan nghênh gặp nàng. Mộ Hàn Mặc cũng chú ý tới Mộ Chỉ Ly, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên thật không ngờ Mộ Chỉ Ly lại đi tới nơi này.

Ba tháng trước, nàng nói cho hắn nàng muốn bế quan sau đó liền không thấy lộ diện. Hắn cũng không muốn tới quấy rầy. Ba tháng sau gặp lại, Mộ Hàn Mặc phát hiện Mộ Chỉ Ly thay đổi rất nhiều, cụ thể ở chỗ nào hắn cũng không biết, diện mạo vẫn là như cũ, trên mặt vẫn là ám văn dữ tợn như vậy, nhưng mà hắn cảm thấy đẹp hơn trước kia.

Nghĩ không ra nguyên nhân, Mộ Hàn Mặc dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao đây cũng là một chuyện tốt không phải sao? Mấy tháng không thấy, hắn thật có vài phần nhớ nàng. Hiện tại Mộ Chỉ Ly không gầy yếu giống như trước, làn da đã biến thành khỏe mạnh hồng nhuận, từ đáy lòng hắn cảm thấy rất vui.

Mộ Chỉ Ly thấy Mộ Hàn Mặc cười với nàng, trên mặt cũng từ từ lộ ra một chút tươi cười. Mỗi lần nhìn thấy Mộ Hàn Mặc nàng đều đã cảm nhận được ấm áp đã lâu không có, bởi vì không ai thật tình đối với nàng, cho nên phần ấm áp này mới có vẻ dị thường trân quý.

Nhưng mà, loại thời điểm này luôn sẽ có người không có mắt xuất hiện phá hư không khí.

"Sao người xấu xí này lại chạy đến đây, nhìn thật sự là đáng ghét."

"Chẳng lẽ nàng còn muốn đến học tập vũ kỹ sao? Ai chẳng biết nàng là một phế vật không thể tu luyện a, chạy đến đây quả thực chính là tự rước lấy nhục."

"Phỏng chừng thấy bình thường chúng ta huấn luyện quá nhàm chán, muốn đến làm trò vui cho chúng ta, ha ha."

"Ta thấy, chỉ cần một đầu ngón tay của ta có thể đánh nàng ngã trên mặt đất không đứng dậy được"

Chương 34: Xung đột ở Luyện Võ Trường

Từng câu, từng câu trào phúng truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly, nhưng sắc mặt nàng không một chút biến hóa, đối với những lời này bình tĩnh giống như không nghe thấy.

Nghe được lời nói của mọi người, Mộ Hàn Mặc nhíu mày. Sau khi trải qua nhiều lần nếm thử, hắn đã biết làm cho những người này câm miệng là chuyện không thể. Nếu Chỉ Ly không để ý tới bọn họ, hắn cũng không cần để ý tới.

Đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly nói: "Chỉ Ly, sao tỷ lại đến nơi này? Đã bế quan xong rồi sao?" Hắn cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây, trên người Chỉ Ly xuất hiện không ít bí mật, nếu như không thể tu luyện, vậy bế quan kia là vì cái gì?

"Xem như đã xong, gần đây sống như thế nào? Hôm nay ta mới dừng bế quan cho nên đến thăm ngươi." Trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ vẻ tươi cười nhu hòa, ở Mộ gia to lớn như vậy, nàng chỉ coi Mộ Hàn Mặc là người thân duy nhất của mình.

"Không phải ta vẫn vậy à? Khoảng cách tới đại hội gia tộc càng ngày càng gần, mọi người trong khoảng thời gian này đều luyện tập thực khắc khổ. Mỗi ngày nương ta đều thúc giục ta tu luyện, hy vọng đến lúc đó có thể có biểu hiện tốt." Nói đến chuyện này, trên mặt Mộ Hàn Mặc đột nhiên lộ ra ý mừng: "Nếu như đến lúc đó ta có biểu hiện tốt thì có thể bảo hộ tỷ rồi."

Nghĩ đến lần trước gặp gia chủ, lần đó hắn thúc thủ vô lực, cảm giác ấy đến giờ vẫn không thể tiêu tan. Loại cảm giác bất lực này thật sự làm cho người ta phát điên. Hắn không hy vọng loại chuyện này lại phát sinh. May mắn lần trước Chỉ Ly không bị trừng phạt nghiêm khắc lắm.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cảm thấy rất ấm áp. Bất luận tương lai như thế nào, có sự quan tâm này của Mộ Hàn Mặc, đối với nàng mà nói đã đủ rồi. Lấy một bình bạch ngọc trong ngực áo ra đưa cho Mộ Hàn Mặc: "Cái này cho đệ."

Nhìn bình bạch ngọc trong tay, trên mặt Mộ Hàn Mặc có chút nghi hoặc, nhưng mà khi mở nắp bình ra nhìn xong trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ, sau đó đóng kỹ nắp bình để ngừa người khác thấy, kéo Mộ Chỉ Ly đến một bên: "Chỉ Ly, làm sao tỷ có đan dược? Thứ này giá trị xa xỉ."

Hắn còn nhớ rõ lúc trước Mộ Khải Siêu được thưởng cho một viên đan dược đã chọc không ít người hâm mộ, nhưng không ngờ Chỉ Ly lại cho hắn cả một lọ, không phải quá khoa trương rồi sao?

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cười nói: "Ha ha, tặng cho đệ, hôm nay ta đến cũng là muốn học tập vũ kỹ ."

Thấy Mộ Chỉ Ly nói sang chuyện khác, Mộ Hàn Mặc cũng thuận thế không hỏi nữa: "Học tập vũ kỹ? Học tập vũ kỹ nhất định phải đạt tới cảnh giới Hậu Thiên mới có thể, tỷ?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Ta đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên."

Tuy rằng Mộ Hàn Mặc đã sớm đoán được, nhưng nghe chính miệng Mộ Chỉ Ly thừa nhận hắn vẫn nhịn không được kinh ngạc hồi lâu, dường như mấy ngày nay Chỉ Ly có biến hóa quá lớn rồi. Mộ Tài chết, khi đối mặt với chất vấn của gia chủ vẫn không hề sợ hãi, đến bây giờ thì đi vào cảnh giới Hậu Thiên, còn đưa cho hắn nhiều đan dược như vậy, tất cả mặt ngoài của Mộ Chỉ Ly cùng trước kia đã xảy ra biến hóa thật lớn.

Mộ Chỉ Ly đi đến trước mặt Ngũ thúc nói: "Ngũ thúc, cháu muốn học tập vũ kỹ."

Ngũ thúc nhìn Mộ Chỉ Ly trầm mặc một lát nói: "Chỉ Ly, chắc cháu cũng biết chỉ có người đi vào cảnh giới Hậu Thiên mới có thể học tập vũ kỹ." Lúc trước quan hệ giữa Ngũ thúc và phụ thân Mộ Chỉ Ly khá tốt, cho nên đối với Mộ Chỉ Ly không hề có ác cảm.

"Hiện tại cháu đã đến cảnh giới Hậu Thiên."

Lời này vừa nói ra, các đệ tử khác đều ha ha cười lớn: "Ta không nghe lầm chứ? Phế vật này nói nàng đến cảnh giới Hậu Thiên rồi kìa."

"Ai chẳng biết là đan điền nàng có vấn đề, không hấp thu được Thiên Lực, làm sao có thể đạt đến Cảnh giới Hậu Thiên? "

"Nếu nàng đi vào Cảnh giới Hậu Thiên, ta đã sớm là cao thủ Tiên Thiên."

"Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Chỉ Ly nói tỷ ấy đi vào cảnh giới Hậu Thiên chính là đi vào, không phải các ngươi cũng chỉ đến cảnh giới Hậu Thiên sao? Có tư cách gì cười Chỉ Ly?" Mộ Hàn Mặc nhịn không được mở miệng mắng.

Mọi người không nghĩ tới Mộ Hàn Mặc lại mắng bọn họ, Mộ Thiếu Tu đáp lại: "Giỏi lắm Mộ Hàn Mặc ngươi, vì đứa phế vật mà xuất đầu ra mặt, đầu óc bị hỏng à? Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi lập tức ngoan ngoãn không nói gì, bằng không về sau ngươi sẽ giống như phế vật kia, bị người người mắng chửi!"

"Ngươi nói cái gì vậy? Một tiếng phế vật, hai tiếng phế vật." Mộ Hàn Mặc xông lên đánh nhau với Mộ Thiếu Tu.

Mộ Thiếu Tu là Lục thiếu gia của dòng chính trong Mộ gia, so với Mộ Khải Siêu cũng chỉ lớn hơn mấy tháng mà thôi, nhưng mà hắn đi theo phía sau Mộ Khải Siêu. Mộ Chỉ Ly đắc tội Mộ Khải Siêu, đương nhiên hắn sẽ nghĩ biện pháp đối phó Mộ Chỉ Ly.

Mộ Khải Siêu đã chào hỏi qua cùng hắn, trong đại hội gia tộc, xuất hết toàn lực đối phó Mộ Chỉ Ly. Lúc này thấy Mộ Hàn Mặc lại tranh cãi với hắn, đương nhiên hắn sẽ không nhường nhịn.

Thực lực hai người vốn tương đương nhau, lúc này tác dụng của vũ kỹ liền hiển lộ ra.

Chỉ thấy hai tay Mộ Hàn Mặc dao động rất quỷ dị, giống như gợn sóng trong nước, có xu thế kéo dài không dứt. Còn Mộ Thiếu Tu lại hoàn toàn tương phản, hắn sử dụng Liệt Dương Chưởng, một quyền một chưởng trong đó chứa khí kình (khí thế mạnh mẽ) không thể địch nổi.

Một cương một nhu, mọi người chỉ nghe thấy từng trận tiếng gào thét. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy người khác sử dụng vũ kỹ, uy lực thật không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc nhất thời, thực lực hai người tương xứng, nhưng Mộ Chỉ Ly ngạc nhiên phát hiện một chuyện. Từ trong quyền cước của bọn họ, nàng cảm thấy chính mình có hiểu biết sâu đậm với hai loại vũ kỹ này, dường như đã hoàn toàn hiểu hết chỗ yếu điểm cùng với tinh túy của hai loại vũ kỹ này.

Đây là một loại cảm thụ rất kỳ quái, giống như đã sớm vô sự tự thông, tuy rằng cho tới bây giờ mới thấy được vũ kỹ bí tịch, nhưng nàng lại cảm thấy chính mình đã hiểu.

Càng tiếp tục nhìn càng kinh ngạc thấy chính mình tự hiểu được vũ kỹ. Bất tri bất giác, tay trái Mộ Chỉ Ly làm như Mộ Hàn Mặc khơi dậy sóng gió quỷ dị, trong đó ẩn ẩn còn có thể nghe được từng trận tiếng nước chảy, mà nàng dường như đã chìm vào một loại ý cảnh. Tay phải còn lại nắm lại thành nắm đấm, từng đợt cương liệt hỏa diễm nổ vang từ giữa truyền ra.

Vậy mà nàng đã đồng thời biểu diễn ra hai loại vũ kỹ. Các đệ tử khác đều chú ý hai người đánh nhau nên không chú ý Mộ Chỉ Ly, nhưng Ngũ thúc lại phát hiện, trong mắt tràn đầy sắc thái kinh hãi. Đồng thời thi triển hai loại vũ kỹ, trong suy nghĩ của ông là chuyện căn bản không thể lại đang xảy ra, thật sự đã xảy ra.

Ông tin tưởng Mộ Chỉ Ly đã tiến vào cảnh giới Hậu Thiên. Ông nhớ rõ Mộ Chỉ Ly chưa bao giờ học qua hai môn vũ kỹ này, như vậy nàng làm thế nào có thể biểu diễn ra? Theo ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn lại, không phải hai người Mộ Hàn Mặc và Mộ Thiếu Tu đang sử dụng vũ kỹ này sao?

Một ý tưởng không thể tin dâng lên trong đầu Ngũ thúc: chẳng lẽ con bé nhìn hai đứa kia thi triển liền tự mình học được sao?

Ngũ thúc cực lực nói với bản thân, đó là chuyện không có khả năng, nhưng mà trong đầu lại nhịn không được nghĩ, trừ bỏ nguyên nhân này ra ông không tìm thấy nguyên nhân nào khác...

Mộ Chỉ Ly đắm chìm trong loại cảm giác này, chỉ cảm thấy hết thảy đều trở nên không quan trọng, trong đầu nàng chỉ có hai loại cảnh vật: thủy và hỏa, hai loại cực hạn hoàn toàn tương phản lại bị nàng dung hợp làm một.

Chương 35: Đánh người.

Mộ Chỉ Ly đắm chìm trong cảnh giới kỳ lạ này, nàng cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được sự tinh túy của hai loại vũ kỹ. Lửa và nước như dần được nàng dung hợp đến cực hạn. Đột nhiên, Mộ Chỉ Ly phát hiện ra rằng chẳng phải mình đang vận dụng tâm pháp Vạn Nguyên Quy Nhất sao?

Đúng vậy, lúc này nàng mới biết được tuy rằng Vạn Nguyên Quy Nhất được phân loại là vũ kỹ, nhưng lại giống một bộ tâm pháp, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại pháp quyết của Vạn Nguyên Quy Nhất, quả nhiên tốc độ dung hợp nhanh hơn rất nhiều, khiến nàng càng thêm chắc chắn với ý nghĩ của mình.

Chẳng lẽ vũ kỹ Vạn Nguyên Quy Nhất này có thể dung hợp những vũ kỹ khác được sao? Nếu thật sự như vậy, vũ kỹ này chẳng phải sẽ trở nên rất cường đại sao? Lấy những điểm tinh túy nhất của nhiều bộ vũ kỹ dung hợp lại, uy lực của nó nhất định sẽ vượt xa một bộ vũ kỹ.

Mộ Chỉ Ly biết, mình đã tìm được bảo vật. Vạn Nguyên Quy Nhất, hai chữ "Quy Nhất" không phải chứng minh điểm này sao? Khó trách nó có thể được đặt chung với tâm pháp cường đại như Tâm Pháp Nghịch Thiên, ba quyển sách trong phòng đầu tiên đều là bảo bối.

Tiếng kêu đau đớn của Mộ Hàn Mặc đánh thức Mộ Chỉ Ly khỏi trạng thái kia. Nhìn lại vào trong đám người, Mộ Hàn Mặc bị trúng một đấm chứa sức lực mạnh mẽ của Mộ Thiếu Tu, ngã xuống đất, nhưng rất nhanh hắn đã đứng lên, khóe miệng tràn ra một vệt máu, hiển nhiên đã bị nội thương.

"Mộ Thiếu Tuân, ngươi đánh lén sau lưng, muốn gì vậy?" Mộ Hàn Mặc tức giận nói. Vừa rồi ngay tại lúc hắn vừa tìm được lỗ hổng của Mộ Thiếu Tu, đột nhiên Mộ Thiếu Tuân đánh lén từ phía sau, đẩy hắn về phía Mộ Thiếu Tu, vì vậy ngực mới lãnh trọn một quyền của Mộ Thiếu Tu.

Mộ Thiếu Tu dùng hết mười phần sức lực, một quyền này uy lực không hề nhỏ. Thiên Lực cực nóng trên nắm tay kia đã làm cho hắn bị nội thương, kế tiếp không phải là thắng bại đã phân sao?

Nghe vậy, Mộ Thiếu Tuân khinh thường nói: "Ta chỉ không cẩn thận đụng vào ngươi, sao lại bảo ta đánh lén sau lưng? Thực lực của ngươi không đủ mạnh, không sánh bằng ca ca ta thì chấp nhận đi, đừng lấy ta làm đệm chống lưng."

Mộ Thiếu Tuân đổi trắng thay đen làm cho Mộ Hàn Mặc tức không nhẹ, đáng tiếc lại không thể làm gì.

Mộ Thiếu Tuân là đệ đệ ruột của Mộ Thiếu Tu, là Bát thiếu gia của Mộ gia, giống như Mộ Thiếu Tu, hắn cũng là người của Mộ Khải Siêu. Bình thường hai người thích ỷ thế hiếp người, loại chuyện đánh lén sau lưng này không phải lần một lần hai.

Thấy Mộ Hàn Mặc bị thương, đương nhiên Mộ Thiếu Tu sẽ thừa thắng xông lên, chiêu thức phát ra càng lúc càng thêm sắc bén, tựa hồ muốn đánh Mộ Hàn Mặc cho tàn phế. Mộ Hàn Mặc ráng nhịn xuống đau đớn nơi lồng ngực, tiếp tục đối chiến, dù vậy người sáng suốt đều có thể nhìn ra nếu như cứ tiếp tục đánh, Mộ Hàn Mặc nhất định không phải đối thủ của Mộ Thiếu Tu.

Đột nhiên, Mộ Thiếu Tu tìm được chỗ sơ hở của Mộ Hàn Mặc, đánh một quyền về phía khuỷu tay của Mộ Hàn Mặc, không hề nghi ngờ, nếu như bị một quyền này đánh trúng, tay của Mộ Hàn Mặc sợ là sẽ bị chặt đứt.

Thấy thế, Ngũ thúc vội lên tiếng ngăn cản: "Dừng tay "

Nhưng mà Mộ Thiếu Tu đối với hai chữ này lại vờ như mắt điếc tai ngơ, thật vất vả mới tìm được cơ hội tốt này, hắn quyết định ra tay độc ác. Tuổi Mộ Hàn Mặc nhỏ hơn mình một chút, nhưng thực lực của hắn ta lại mạnh hơn mình một ít, nếu như phế đi tay của hắn, như vậy trong đại hội gia tộc thực lực của hắn nhất định sẽ yếu bớt đi rất nhiều, đến lúc đó cơ hội thắng của mình cũng lớn hơn.

Cho nên, hắn quyết định làm bộ như không nghe thấy, ra tay trước, nói sau. Đến lúc đó cùng lắm thì xin lỗi, chịu trừng phạt một phen, so đi ngẫm lại, hắn thấy đây là một vụ mua bán có lời.

Ngay tại lúc mọi người cho rằng tay của Mộ Hàn Mặc sẽ bị phế bỏ thì một bàn tay ngọc ngà đã ngăn một quyền này lại, nắm đấm có lực lượng không thể địch nổi nhẹ nhàng rơi xuống, giống như một nắm đấm bình thường không có chút lực lượng nào.

Trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên Mộ Hàn Mặc thấy một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện trước mặt mình... là Mộ Chỉ Ly.

Mộ Thiếu Tu thấy một quyền đầy kình lực của mình cứ như vậy lập tức bị chặn lại, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ cùng với không thể tin. Mộ Chỉ Ly nhếch khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, nhưng nụ cười này hoàn toàn tương phản với tia âm lãnh dưới đáy mắt.

"Ngươi muốn chết?" Ba chữ trong trẻo nhưng lạnh lùng được thốt ra từ miệng Mộ Chỉ Ly. Mọi người cảm thấy lúc này toàn thân Mộ Chỉ Ly đều tản ra vẻ tự tin, cùng hơi thở cao quý, ngay cả ám văn trên mặt dường như cũng phai mờ đi nhiều.

Mộ Chỉ Ly nàng đây tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn người nàng để ý, bất luận kẻ nào cũngkhông được.

Nghe vậy, Mộ Thiếu Tu cười lạnh: "Chỉ bằng phế vật như ngươi, có tư cách gì khiến ta chết?"

"Chỉ bằng ta có thể tiếp được một quyền này của ngươi."

Mộ Thiếu Tu sửng sốt, đúng vậy, Mộ Chỉ Ly làm cách nào mà tiếp được một quyền toàn lực này của mình? Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly cũng không để cho hắn có thời gian sững sờ, xuất ra một quyền, trực tiếp đánh về phía mặt của Mộ Thiếu Tu.

Đối với một quyền này của Mộ Chỉ Ly, mọi người có một loại cảm thụ rất kỳ quái, thực mềm mại, giống như nước suối êm dịu chảy, nhưng nó cũng rất cương liệt, giống như ánh lửa nóng cháy, dường như hai loại đều là một thể, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Mộ Thiếu Tu.

Lúc Mộ Thiếu Tu có phản ứng đã không còn kịp rồi, vội giơ tay lên ngăn trở mặt mình. Mộ Chỉ Ly đột ngột chuyển hướng, công kích về phía khuỷu tay của Mộ Thiếu Tu.

Nếu hắn muốn phế đi tay của Hàn Mặc, như vậy nàng liền phế đi tay của Mộ Thiếu Tu.

"Răng rắc" âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, tại đây trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy càng thêm rõ ràng, ánh mắt mọi người đều trừng lớn, bọn họ nhìn thấy gì?

Phế vật thế nhưng phế đi tay của Mộ Thiếu Tu. Nếu như nghe người khác nói, bọn họ sẽ cho rằng là nói hươu nói vượn, nhưng mà lúc này bọn họ đang tận mắt nhìn thấy. Phế vật này khi nào trở nên lợi
hại như vậy?

"Aaa..." Mộ Thiếu Tu kêu lên thảm thiết, nhìn tay phải của mình đổ máu không ngớt, trong mắt hắn ngập tràn hận ý: "Phế vật, ngươi chờ đó, ta muốn làm cho ngươi phải trả giá thật lớn."

"Ngươi chết chắc rồi. Dám làm ca ca của ta bị thương, chờ chết đi." Mộ Thiếu Tuân cũng mở miệng nói.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm nhìn hai người nói: "Ta chờ!" Không thèm quan tâm đến hai người, vẻ mặt quan tâm nhìn Mộ Hàn Mặc hỏi: "Hàn Mặc, đệ có khỏe không?"

Lúc này sắc mặt của Mộ Hàn Mặc tái nhợt, thoạt nhìn thương thế tuyệt đối không nhẹ.

Ngũ thúc đã đi tới, vẻ mặt phẫn nộ: "Thật là hồ nháo, nhanh đi tìm Dược sư." Hai người Mộ Thiếu Tu và Mộ Hàn Mặc có thiên phú tu luyện rất cao, nhất là Mộ Hàn Mặc, nếu như bị thương, đến lúc đó hậu quả thực nghiêm trọng.

Đáng tiếc hết thảy đều phát sinh trong khoảnh khắc, tốc độ quá nhanh khiến ông không kịp ngăn cản, chỉ hy vọng bọn họ không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Vốn Mộ Chỉ Ly định tự mình trị liệu cho Hàn Mặc, nhưng mà Ngũ thúc ở đây, nàng khó làm được gì, liền đi theo phía sau bọn họ đi tìm Dược sư.

Dược sư duy nhất của Mộ gia ở một chỗ cực kì xa hoa, toàn bộ Mộ gia đều phải kính nhường vị Dược sư này, cho dù là Mộ Khải Siêu ở trước mặt Dược sư cũng phải cung kính, bởi vì thân phận Dược sư đã làm cho hắn có được hết thảy.

Đúng lúc, Mộ Chỉ Ly nàng đây cũng muốn biết thực lực của vị Dược sư này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro