Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06: Trúng Độc

Lúc trở về Mộ Chỉ Ly thuận tiện đi đến chỗ thợ rèn, từ ngoài cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra từng đợt tiếng búa nện trên sắt. Đi vào, trong nháy mắt liền cảm giác được độ ấm tăng lên không ít.

"Vị cô nương này, cô nương muốn mua gì sao?" Người nói chuyện là một vị đại thúc chừng bốn mươi lăm tuổi, trên thân trần trụi lộ ra cơ bắp rắn chắc, đầu đầy mồ hôi nóng, hiển nhiên vừa rồi người gõ búa là hắn.

"Đại thúc, ta muốn nhờ thúc giúp ta làm một bộ ngân châm." Lúc này trên mặt Mộ Chỉ Ly đã che khăn, nàng biết thanh danh của bản thân mình ở thành La Thiên, nàng trèo tường đi ra đương nhiên không thể giương cờ gióng trống.

"Không biết là hình dạng ngân châm gì?" Đối với yêu cầu của Mộ Chỉ Ly, đại thúc kia không lộ ra thần sắc kinh ngạc gì, dù sao hiện tại muốn tạo ra một cái như thế cũng có thể.

"Ta cần một bộ ngân châm, dài ngắn không giống nhau, phân biệt là..." Mộ Chỉ Ly miêu tả tỉ mỉ độ dài lớn nhỏ từng cái từng cái ngân châm nàng dùng trước kia ra.

Nghe xong miêu tả của Mộ Chỉ Ly, trên mặt đại thúc kia lộ ra một chút kinh ngạc: "Lần đầu tiên ta nghe nói đến ngân châm này, không biết cô nương có thể nói cho ta biết nó dùng để làm gì?"

Mộ Chỉ Ly thấy vẻ mặt vị đại thúc này phúc hậu, trong lòng rất có ấn tượng tốt, lập tức không hề dấu giếm: "Ngân châm này dùng để chữa bệnh?"

"Chẳng lẽ cô nương là Dược sư?" Thần sắc đại thúc lập tức trở nên cung kính rất nhiều, thắt lưng vốn thẳng thoáng cong xuống vài phần.

Mộ Chỉ Ly không nghĩ tới thái độ của đại thúc lại có biến hóa lớn như vậy, nhưng như vậy cũng không sai: "Ta chỉ biết được da lông mà thôi, không được coi là Dược sư gì."

Thấy Mộ Chỉ Ly đã khẳng định cách nghĩ của mình, đại thúc lại cung kính thêm vài phần, nhưng mà nhìn quần áo trên người nàng có chút quái dị, chợt lắc lắc đầu, có lẽ đây là sở thích của người ta cũng không chừng. Thân phận Dược sư tôn quý mọi người đều biết, một tiểu cô nương còn trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành Dược sư, tất nhiên nhất định phải có bối cảnh.

"Cô nương, ngân châm này ngày mai cô tới lấy được không? Ta cần chuẩn bị một ít nguyên liệu."

"Được, vậy thì ngày mai ta tới lấy. Đại thúc, nếu như có thể, có thể giúp ta làm thêm mấy bộ không, ta đều cần dùng."

"Được rồi."

Sau khi làm xong chuyện này, Mộ Chỉ Ly mới về tới Mộ phủ, không ngờ tới tiểu viện này vẫn trước sau như một không người nào biết nàng từng đi ra ngoài.

Hôm sau, Mộ Chỉ Ly tới chỗ thợ rèn lấy ngân châm, vô luận về mặt chất lượng hay phương diện khéo léo đều là nhất đẳng, không có gì khác biệt với ngân châm nàng sử dụng trước kia. Trong lòng thầm than, tay nghề của vị thợ rèn này quả nhiên không phải bàn cãi, mình miêu tả đơn giản như vậy mà hắn có thể làm được đến trình độ này.

Có ngân châm trong tay, Mộ Chỉ Ly liền giống như kiếm sĩ có kiếm, trong lòng vô cùng yên tâm. Sau khi mua cơm ở trên đường xong, rất nhanh đã về tới trong viện của mình, hiện tại nàng có thể nhìn xem mặt mình và đan điền đến tột cùng có vấn đề gì.

Ngồi trước gương, Mộ Chỉ Ly đánh giá ám văn trên mặt mình: "Đây không phải là bớt." Người khác nhìn đến có lẽ đều cho rằng đó là bớt, nhưng mà làm một thầy thuốc, nàng vẫn có thể phân biệt được điểm này, lúc trước bởi vì có chút kháng cự cho nên vẫn không nhìn kỹ, hiện tại vừa thấy liền phát hiện ra có vấn đề.

Rút một cây châm trong bao châm ra, đâm xuống ám văn trên mặt mình, nhưng mà ngay sau đó Mộ Chỉ Ly liền ngây ngẩn cả người, bởi vì một cây ngân châm dài năm tấc kia, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành màu đen.

"Ta trúng độc sao? Trúng độc lúc nào chứ?" Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trên thân thể này cất giấu rất nhiều bí mật. Một người còn trẻ tuổi như vậy, một cô gái tay trói gà không chặt mà còn bị người ta hạ độc, đây hết thảy là vì sao, dường như nàng cảm giác bản thân như lạc vào trong lốc xoáy.

Ngay lúc Mộ Chỉ Ly ngây người, một giọt máu đen theo ngân châm rơi xuống chiếc nhẫn trên tay nàng, chiếc nhẫn giản dị tỏa ra ánh sáng chói mắt, Mộ Chỉ Ly nhìn ánh hào quang từ chiếc nhẫn trên tay, trong mắt lóe ra tia khó hiểu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, chiếc nhẫn này không phải vật phàm, nhưng mà vì sao lại đột nhiên sáng lên?

Ngay lúc Mộ Chỉ Ly đang ngây người, một giọng nói dễ nghe êm tai lại có vẻ bất nhã vô cùng truyền vào tai nàng: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người đạt được sự chấp nhận của Thiên Sát Cổ giới, bà đây ở trong này đã buồn bực tám trăm năm rồi."

"Thiên Sát Cổ giới? Tám trăm năm?" Mộ Chỉ Ly bắt được hai từ ngữ trọng yếu nhất này trước tiên.

"Tiểu nha đầu, vận khí của ngươi thật may mắn, lại có thể đạt được sự thừa nhận của Thiên Sát Cổ giới, nhưng mà..." giọng liền thay đổi, nói: "Chậc chậc, bộ dạng đúng là quá xấu!"

Nghe vậy, lông mày của Mộ Chỉ Ly dựng thẳng lên: "Nói uyển chuyển chút không được sao? Ngươi là người nào? Thiên Sát Cổ giới là cái gì?"

"Ha ha" giọng nữ cười phá lên, hơi trêu đùa nói: "Ta không phải người."

"Chẳng lẽ ngươi là quỷ?" Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy sau lưng mình ứa ra gió lạnh, lá gan nàng rất lớn, nhưng mà quỷ thật đúng là không thể chống được.

"Ai nói ta là quỷ, ta là thiên sinh lệ chất, thần thú thực lực siêu cường—— Thiên Huyền Cổ Long. Tên là Thiên Nhi." Trong lời nói của Thiên Nhi tràn đầy đắc ý.

Nghe thấy Thiên Nhi nói như vậy, Mộ Chỉ Ly không còn sợ nữa, nhưng lại có một xú mỹ long thật đúng là kỳ lạ. Nàng từ trong trí nhớ của thân thể này biết được ở Đại Lục Thiên Huyền này có rất nhiều yêu thú. Mà phía trên yêu thú là thần thú, thần thú có thể nói ra tiếng người, tu luyện đến một trình độ nhất định lại có thể biến thành hình người, mà Thiên Nhi hiển nhiên là loại thần thú này.

Nhưng mà nàng biết ở trên đời này thần thú rất thưa thớt, bản thân mình có vận khí tốt như vậy à, vừa tới liền gặp được một con thần thú. "Vậy ngươi vì sao lại ở trong chiếc nhẫn này?"

Nghe vậy, Thiên Nhi chầm chậm thở dài: "Hơn một ngàn năm trước, ta cũng giống như ngươi, trong một lần kỳ ngộ gặp được Thiên Sát Cổ giới này. Thiên Sát Cổ giới là một vật linh bảo, về phần nó đạt tới dạng cấp bậc gì ta cũng không biết, nhưng mà tất nhiên là rất cao. Bởi vì có nó, ta tu luyện một đường ít gặp cản trở, nhưng mà trong một lần quyết đấu, thân thể bị hủy nên yêu linh còn lại của ta phải trốn vào trong này.

Trải qua nhiều năm tu dưỡng, yêu linh của ta cũng khôi phục không ít, nhưng mà tám trăm năm đến nay vẫn không có người được sự chấp nhận của Thiên Sát Cổ giới, ta cũng bị nhốt ở trong này tám trăm năm."

Ngoài mặt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại rung động đến cực điểm. Bị nhốt tám trăm năm, tu luyện năm trăm năm, không ngờ thần thú Thiên Nhi đã sống hơn một ngàn ba trăm năm rồi sao?

"Vậy Thiên Sát Cổ giới này rốt cuộc có chỗ lợi gì?"

Thiên Nhi lắc đầu: "Ta chỉ biết sử dụng một phần của Thiên Sát Cổ giới, mục đích dùng cho việc gì ta cũng không rõ, cái này còn cần ngươi tự mình tìm hiểu."

"Vậy bây giờ ngươi phải rời khỏi sao?"

Thiên Nhi lại lắc đầu, bĩu môi, một đôi mắt to quay tròn lưu chuyển, hiển nhiên đang tính toán điều gì đó: " Ta cũng biết tình huống của ngươi hiện tại, tin chắc ngươi cũng không muốn tiếp tục như vậy, không bằng chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhé, như thế nào?"

Mộ Chỉ Ly không trả lời ngay mà lại hỏi: "Như thế nào gọi là giúp đỡ lẫn nhau?"

Chương 07: Khỏi hẳn

Nghe thấy Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Thiên Nhi cười, nụ cười kia rất có hương vị lấy lòng: "Như vậy đi, ta giúp ngươi tu luyện, ngươi giúp ta cắn nuốt yêu linh, thế nào?"

"Ngươi có thể giúp ta tu luyện như thế nào?" Mộ Chỉ Ly tò mò hỏi.

"Tốt xấu gì ta cũng tu luyện nhiều năm như vậy, chuyện xảy ra ở trên người ngươi ta rất rõ ràng, ngươi tới từ thế kỷ hai mươi mốt, chứ không phải là người của Đại Lục Thiên Huyền này, ngươi không hiểu rõ đủ loại chuyện trên Đại Lục Thiên Huyền bằng ta, có ta ở đây, ngươi sẽ hiểu rõ ràng hơn một chút không phải sao? Tu luyện công pháp linh tinh tuy rằng ở trong Thiên Sát Cổ giới cũng có, nhưng mà chính ngươi tự mò mẫm mà nói sẽ cần thời gian tuyệt đối không phải ít, có ta giúp ngươi cũng bớt rất nhiều, không phải sao?"

Mộ Chỉ Ly gật gật đầu, Thiên Nhi nói thực có đạo lý, hiện tại nàng có rất nhiều nghi hoặc với đại lục này. Tuy rằng trí nhớ của Mộ Chỉ Ly căn bản đều tồn tại trong đầu mình, nhưng sự hữu dụng của trí nhớ kia lại quá ít. "Ngươi có thể nói cho ta biết yêu linh là cái gì không?"

"Yêu linh chính là linh hồn của yêu thú, càng là yêu linh cường đại thì sự trợ giúp cho ta lại càng lớn. Bởi vì thân thể của ta bị hủy nên đã mất rất nhiều thực lực, nhưng mà thông qua cắn nuốt yêu linh có thể làm tăng thực lực của ta rất nhanh. Sau khi thực lực của ta khôi phục đến cảnh giới nhất định thì có thể dựa vào bí pháp bí mật của tộc ta trọng tố lại chân thân."

"Thì ra là thế."

"Vậy ngươi đồng ý chứ?" Thiên Nhi có chút khẩn trương. Nếu như Mộ Chỉ Ly không đáp ứng thì nàng còn phải tiếp tục bị nhốt ở trong chiếc nhẫn này.

Thấy bộ dáng sốt ruột của Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu được nên có chút buồn cười: "Ta đáp ứng ngươi, nhưng mà hiện tại với tình trạng này của ta phỏng chừng tạm thời không thể tìm ra yêu linh cho ngươi."

Đối với việc này, Thiên Nhi không vội: "Không có việc gì, dù sao ta đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một đoạn thời gian nữa cũng không có gì. Ta biết tương lai ngươi nhất định sẽ không phải là người đơn giản. Có Thiên Sát Cổ giới tồn tại, sự bắt đầu của ngươi càng cao hơn những người khác. Nhưng đường tu luyện phải do tự bản thân ngươi, nếu như chính ngươi không cố gắng, vô luận có bao nhiêu tài nguyên tốt đều không có chỗ dùng."

Thấy Thiên Nhi nói chuyện chân thành như thế, ý cười trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng thu liễm vài phần: "Yên tâm đi, ta không phải người dễ dàng bỏ cuộc." Nếu như trong lòng nàng không kiên định thì nàng không thể một mình đối mặt với sách thuốc buồn tẻ hơn mười mấy năm, nếu như muốn tồn tại để sống sót trên thế giới này tất nhiên phải có thực lực.

Huống chi nàng còn muốn báo thù nữa. "Vậy là tốt rồi, nhìn tình huống này của ngươi là trúng độc đó, hơn nữa thời gian trúng độc cũng không ngắn, độc này tuy rằng ta không rõ rốt cuộc là cái gì, nhưng mà hơi khó giải quyết."

Mộ Chỉ Ly chỉ cười, không quan tâm lắm: "Tu luyện linh tinh đối với ta hiện tại mà nói nhất định có khó khăn, nhưng mà ở phương diện giải độc thì không làm khó được ta."

Nói xong không tiếp tục nhìn Thiên Nhi nữa mà cực kỳ thành thạo xuất ra ngân châm. Tên của loại độc này là gì thật ra nàng cũng không biết, nhưng mà thủ pháp châm cứu dùng cho giải độc nàng biết, nên chỉ cần đẩy độc huyết ra là được, nếu như độc vô cùng nghiêm trọng thì mới cần điều trị sau.

Nàng đã kiểm tra qua, độc này tuy rằng thực độc nhưng cũng không phức tạp, thông qua thần châm Trung Quốc của nàng có thể nắm chắc chữa khỏi. Thần châm Trung Quốc lưu truyền trăm ngàn năm, tuyệt đối không phải nói chơi.

Rất nhanh đâm ngân châm lên mười mấy huyệt vị ở huyệt thần đình, huyệt thành linh, huyệt bách hội, huyệt huyền lư của mình, cho dù nhìn không tới nhưng Mộ Chỉ Ly cũng có thể tìm được huyệt vị một cách chuẩn xác, hạ châm vừa nhanh vừa chuẩn, nàng tuyệt đối có tự tin với phương pháp này, ngược lại Thiên Nhi kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly.

Nàng chưa từng thấy qua phương pháp giải độc này, không biết rốt cuộc có dùng được hay không, nàng gặp qua người khác giải độc đều là tìm kiếm Dược sư hỗ trợ, tự bản thân đâm mấy ngân châm trên gương mặt trái xoan của mình, phương thức này thật đúng là văn sở vị văn (lần đầu nghe thấy), nói thật nàng cũng không quá tin tưởng.

Nhưng mà ngay lúc nàng cảm thấy không thể tin được thì ám văn màu đỏ thắm trên mặt Mộ Chỉ Ly rất nhanh mờ dần, màu đỏ thắm kia dọc theo cánh tay của nàng một đường xuống dưới, cuối cùng Mộ Chỉ Ly cắt một đường ở trên cổ tay của mình làm cho máu chảy xuống.

Độc huyết theo cánh tay mảnh khảnh của nàng rơi xuống từng chút một, mà trên đất vốn tràn đầy cỏ dại, sau khi chạm phải độc huyết lập tức trở nên khô vàng và chết đi, chỉ cần độc huyết này chạm đến chỗ nào thì chỗ đó không sống được, nhìn tình cảnh kia, trong tim Mộ Chỉ Ly cũng có chút băng giá.

Loại độc này không độc chết nàng thật đúng là kỳ quái, chẳng lẽ chỉ là vì hủy dung sao? Nhưng nếu muốn hủy dung đâu cần dùng phương thức phiền toái như vậy? Trực tiếp lấy đao hủy dung thì tốt rồi.

Mộ Chỉ Ly cảm thấy độc này tất nhiên có mục đích riêng của nó, mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc về tới trong phòng, Thiên Nhi cảm khái nói: "Không nghĩ tới ngươi lại có đối thủ không hay ho. Đối phương đã hạ quyết tâm hại chết ngươi, cuộc sống trở nên như vậy mà đối phương còn muốn hại ngươi, rốt cuộc kẻ đó hận ngươi đến cỡ nào."

Mộ Chỉ Ly bĩu môi một cái: "Ta cũng không biết rốt cuộc là ai, nhưng mà ta nghĩ chắc không lâu sau sẽ biết được thôi, ta phải nhìn xem toàn thân ta còn có vấn đề nào không."

Tự mình bắt mạch cho chính mình, không tới một lát, Mộ Chỉ Ly lại nhíu mày, bởi vì nàng cảm nhận được một dòng khí mịt mờ trong cơ thể của mình, không cần phải nói, thứ này cũng là độc tố.

"Hình như độc tố này ở đan điền, chẳng lẽ nguyên nhân cho tới nay không thể tu luyện là vì độc tố kia quấy phá?" Mộ Chỉ Ly cảm thấy bản thân mình lần này không hề đoán sai, vì muốn mình không thể tu luyện cho nên đối phương mới hạ độc, về phần hủy dung chắc là hiệu quả đi kèm mà thôi.

Nửa giờ sau, Mộ Chỉ Ly giải hết độc tố trên người mình. Sau khi giải độc xong nàng cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều, cơ năng trong thân thể cũng tốt lên không ít, chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian là có thể tốt hơn.

Mộ Chỉ Ly nhìn mặt mình trong gương, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày lá liễu thon dài, một đôi mắt phượng, khóe mắt hơi hơi nhọn, độ cong câu xuất mê người. Mà ánh mắt ngập nước giống như một dòng suối, phản chiếu ánh sáng lóng lánh, tựa hồ có một hình ảnh khác, khóe mắt có một nốt ruồi son khiến nàng tản ra một loại phong tình đặc biệt.

Cánh mũi tinh xảo, cao ngạo dung hòa với khuôn mặt thì càng thêm nổi bật, môi anh đào khéo léo giờ phút này có chút tái nhợt, tóm lại là một mỹ nữ không hơn không kém.

Mộ Chỉ Ly không khỏi nở nụ cười, quả nhiên sau khi trị xong không làm cho chính mình thất vọng.

Nhưng mà có người ở Mộ gia hãm hại mình, trước khi không có năng lực tự bảo vệ, nàng phải giấu giếm chuyện độc đã giải xong. Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly dùng thảo dược khôi phục mặt mình đến bộ dáng trước kia, chẳng qua chỉ dán bên ngoài mặt nhưng người bình thường sẽ không thể nhận ra.

"Thiên Nhi, hiện tại ta muốn bắt đầu tu luyện, ngươi có thể giới thiệu một chút cho ta được không?" Vốn định tự mình mò mẫm, hiện tại có một thầy giáo sẵn ở trước mặt mình, nàng đương nhiên phải tận dụng rồi. Đứa nhỏ ở Mộ gia lúc năm tuổi đã bắt đầu tu luyện, mà nàng hiện tại đã mười lăm tuổi còn chưa được tu luyện, bước khởi đầu đúng là chậm một chút, nên không thể lãng phí thời gian thêm.

Thiên Nhi gật gật đầu, không dông dài, trực tiếp giới thiệu cho nàng...

Chương 08: Cảnh Giới Hậu Thiên

Theo Thiên Nhi giới thiệu, Mộ Chỉ Ly đã hiểu biết đại khái quá trình tu luyện. Đầu tiên phải tự thân cảm nhận được Thiên Lực chứa trong thiên địa, đồng thời tích trữ một tia Thiên Lực vào trong đan điền của mình, như vậy liền xem như đã đi vào cánh cửa tu luyện.

Ở Đại Lục Thiên Huyền, trên cơ bản chỉ cần mọi người có chút năng lực đều sẽ tu luyện, cho dù không thể trở thành tu luyện giả cường đại, nhưng ít ra cũng là cao thủ Hậu Thiên, trừ bỏ người bần cùng hoặc là người hoàn toàn không có thiên phú tu luyện, đương nhiên, Mộ Chỉ Ly liền thuộc loại thứ nhất.

Sau khi thành công dung nhập Thiên Lực vào trong đan điền, sau đó cần khống chế Thiên Lực này ở trong cơ thể của mình để vận hành, từ vòng đầu tiên đến vòng 36 thuộc giai đoạn sơ cấp, vòng 36 tới 72 vòng là giai đoạn trung cấp, 72 vòng đến 108 vòng còn lại là thuộc giai đoạn cao cấp.

Nếu có thể vận hành đến 108 vòng thì bắt đầu đi vào cảnh giới Hậu Thiên Tiên. Nhưng mà quá trình này vô cùng khó khăn, nói cách khác, Đại Lục Thiên Huyền có nhiều Tu Luyện Giả như vậy nhưng cao thủ Tiên Thiên lại rất hiếm hoi.

Ở trong trí nhớ của Mộ Chỉ Ly, lúc trước chính nàng có thể cảm nhận được Thiên Lực trong thiên địa, chỉ là không thể dung nhập vào đan điền, nhưng mà nhiều năm qua nàng lại chưa từng bỏ cuộc, độc tố trong đan điền đã trừ bỏ sạch sẽ nên vấn đề kia sẽ không tồn tại nữa.

Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly không tiếp tục nói chuyện với Thiên Nhi nữa, mà ngồi ở trên giường, thả lỏng tâm tình, dụng tâm cảm nhận Thiên Lực trong thiên địa. Bởi vì lúc trước mỗi ngày nàng đều thử dung nhập Thiên Lực, lúc này nàng đã có thể cảm nhận được một luồng Thiên Lực yếu ớt như tơ nhện trong cơ thể.

Thử dung nhập Thiên Lực kia vào trong đan điền của chính mình, lúc này đây chính bản thân Mộ Chỉ Ly cũng có chút khẩn trương.

Thời gian một phần mười giây trôi qua, mặc dù Thiên Lực kia ở chung quanh đan điền nhưng không có dấu hiệu dung nhập vào, Mộ Chỉ Ly cũng không gấp, nếu như dễ dàng thành công thì trên thế giới này đều đã thành cao thủ rồi.

Một canh giờ sau, Thiên Lực kia rốt cục có một chút dấu hiệu dung nhập vào đan điền, phát hiện điểm này Mộ Chỉ Ly rất mừng rỡ, chỉ cần bắt đầu dung hợp, kế tiếp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Chỉ Ly vui sướng mở hai mắt ra, lúc này nàng đã gần thành công tiến vào cảnh giới Hậu Thiên. Sự vui sướng trong lòng nàng có lẽ chỉ có chính nàng mới hiểu rõ, trong mấy ngày này nàng đã cùng Mộ Chỉ Ly nguyên bản hợp hai thành một, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác thất bại cùng với tuyệt vọng suốt mười năm nếm thử nhưng vẫn không thể thành công, giờ phút này thành công đối với nàng có ý nghĩa rất lớn.

Một giọng nói móc còn vọng ra bên tai nàng, lộ ra những khuôn mặt cười nhạo trước mặt nàng. Toàn bộ Mộ gia, ngoại trừ Mộ Hàn Mặc, tất cả mọi người đều nói nàng là một phế vật, là sỉ nhục của gia tộc, ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ nàng, trong mắt bọn họ giá trị của nàng thậm chí không bằng một con chó.

Đây là sự vũ nhục đến cỡ nào, nhưng mà Mộ Chỉ Ly ở ngay tại hoàn cảnh như vậy vẫn sinh sống mười lăm năm, mười lăm năm này những gì nàng phải chịu khổ tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Vì sao? Tất cả nguyên nhân chỉ bởi vì Mộ Chỉ Ly nàng là một phế nhân không có thiên phú tu luyện.

Hôm nay, nàng đã hoàn toàn đánh rớt tên phế nhân này.

Nàng muốn cho tất cả những người cười nhạo, châm chọc nàng phải hối hận, những người đã bắt nạt nàng sẽ phải trả giá đắt.

Khoảng cách tới đại hội gia tộc còn mười tháng, trong mười tháng này nàng muốn đuổi theo những thiên tài trong gia tộc đã khinh thường nàng.

Nếu như trường kỳ tác chiến, Mộ Chỉ Ly sẽ không lập tức bắt đầu tu luyện mà chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn trở về, đến lúc đó liền ở trong phòng bế quan.

Nhưng ngay lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đi ra ngoài đã nghe được từ bên ngoài truyền đến tiếng vang, vừa nhìn thì ra là Mộ Hàn Mặc đến đây, cùng đến với hắn còn có quản gia quản lý tiền tài: Mộ Tài.

Mộ Tài vốn cũng không phải họ Mộ, nhưng mà ở Mộ gia làm quản gia ba mươi năm rất tốt, sau đó được gia chủ Mộ gia ban cho họ Mộ.

"Chỉ Ly, hôm nay là ngày phát nguyệt ngân, ta dẫn quản gia đến đây." Mộ Hàn Mặc cười nói. Hiển nhiên hắn cũng biết nguyệt ngân của Mộ Chỉ Ly thường xuyên bị quản gia đoạt đi, nếu không phải như thế Chỉ Ly đã không thường xuyên bị đói bụng rồi.

Mộ Chỉ Ly hiểu được tâm tư của Mộ Hàn Mặc, lập tức trong lòng nảy sinh chút cảm động.

Trên mặt Mộ Tài mang theo tươi cười, nhưng mà tươi cười này đương nhiên là nhìn mặt mũi Mộ Hàn Mặc mới lộ ra: "Tam tiểu thư, đây là nguyệt ngân tháng này của tiểu thư."

Mộ Tài giao một kim tệ cho Mộ Chỉ Ly, trong mắt chứa sự kinh bỉ rõ ràng, tay gắt gao nắm kim tệ hiển lộ hắn có bao nhiêu không muốn.

Một kim tệ cũng không ít, hắn làm nhiều chuyện như vậy, nguyệt ngân một tháng chỉ mới được một kim tệ thôi, mà phế vật như nàng lại có nguyệt ngân bằng mình, đương nhiên trong lòng hắn có chút bất mãn.

Nhưng mà hôm nay Mộ Hàn Mặc theo dõi hắn, hắn không thể không đưa, dù sao địa vị của Thất thiếu gia ở Mộ gia rất cao, không thể so với phế vật Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly thấy Mộ Tài vẫn không buông tay, lập tức tươi cười nhận lấy một kim tệ từ trong tay của Mộ Tài, đồng thời nói: "Làm phiền quản gia tự mình đưa tới."

Mộ Tài bĩu môi, cố gắng tươi cười: "Không có gì, đây là việc nên làm." Chợt nhìn về phía Mộ Hàn Mặc, xoay người nói: "Thất thiếu gia, vậy nô tài đi trước."

Mộ Hàn Mặc gật đầu "Đi đi."

Đợi sau khi Mộ Tài đi, Mộ Hàn Mặc mới cười đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly: "Ha ha, lấy được nguyệt ngân tháng này tỷ sẽ không bị đói nữa, về sau nếu hắn dám đoạt nguyệt ngân của tỷ thì tỷ hãy nói với ta."

"Ừ, hôm nay thần luyện thế nào?" Phàm là tiểu bối tiến vào cảnh giới Hậu Thiên đều phải đi võ trường thần luyện, gia tộc sẽ phái người chuyên môn ở Luyện Võ Trường đốc thúc bọn họ tu luyện vũ kỹ (kỹ thuật võ công).

Tu luyện không chỉ bao gồm công pháp mà còn có vũ kỹ. Lúc hai người cùng thực lực giao chiến, vũ kỹ tốt có thể quyết định thành bại của hai người. Cho nên con cháu ở Mộ gia phải tu luyện thực lực của mình, đồng thời còn phải tu luyện vũ kỹ.

Vũ kỹ chia làm bốn loại phẩm cấp: Thiên, địa, huyền, hoàng. Mà mỗi một phẩm cấp lại bao gồm ba giai đoạn: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Công pháp cũng tương tự.

Ở Mộ gia có Vũ Kỹ Đường, trong Vũ Kỹ Đường có nhiều loại vũ kỹ, nhưng bên trong Mộ gia, vũ kỹ cao cấp nhất cũng chỉ là huyền phẩm sơ cấp thôi. Bởi vậy có thể thấy được, phẩm cấp vũ kỹ càng cao càng khó có được đến cỡ nào.

Về phần công pháp càng không cần phải nói, một quyển công pháp tốt hay xấu cơ hồ có thể ảnh hưởng đến hưng suy của một gia tộc. Nghe nói công pháp cao cấp nhất Mộ gia là một quyển huyền phẩm trung cấp, vì có bộ công pháp này, Mộ gia mới có thể trở thành một trong ba đại gia tộc ở thành La Thiên này.

"Không tệ lắm, ta mới học tập một môn vũ kỹ tên là: Ba Văn Công. Hôm nay Ngũ thúc chỉ điểm vài chỗ cho ta, làm cho ta hoàn toàn thông suốt mấy điểm không rõ lúc trước, ta nghĩ nếu trở về tu tập một đoạn thời gian nữa hẳn là có thể nắm giữ tốt." Trên mặt Mộ Hàn Mặc mang theo vài phần kích động, hiển nhiên hắn cực kì yêu thích vũ kỹ này.

Chương 09: Đánh ngươi đó!

"Vậy thì tốt rồi." Mộ Chỉ Ly cười nói. Nhìn thấy Mộ Hàn Mặc tốt, tự đáy lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ. Nếu như có thể, buổi sáng nàng cũng muốn đi Luyện Võ Trường luyện công, nhưng hiện tại đi nhất định sẽ rơi vào sự cười nhạo của mọi người.

Không phải lúc trước Mộ Chỉ Ly chưa từng nếm thử qua, một màn khuất nhục kia vẫn chôn giấu ở sâu trong lòng nàng.

"Chỉ Ly, nương ta tìm ta có một số việc, ta phải đi trước." Mộ Hàn Mặc đột nhiên nhớ tới có việc, vội vã chào tạm biệt sau đó rời đi.

Nhưng mà Mộ Hàn Mặc vừa rời đi một lát, quản gia Mộ Tài kia liền lại xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly.

"Giao kim tệ vừa rồi cho ta." Mộ Tài vươn tay ra lệnh nói, bộ dáng kia hiển nhiên không thèm quan tâm thân phận của Mộ Chỉ Ly, giống như hắn đang làm một chuyện tình bình thường theo lý phải làm.

Mộ Chỉ Ly nhớ rõ, lúc trước Mộ Tài cũng cường đoạt đi nguyệt ngân của nàng như thế này, nhưng mà hiện tại nàng còn là Mộ Chỉ Ly trước kia sao?

"Vì sao ta phải đưa cho ngươi? Đây là nguyệt ngân của ta." Mộ Chỉ Ly ưỡn ngực, vẻ mặt mang theo khinh thường nói.

Mộ Tài sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly luôn luôn nhát gan nghe lời lúc này dám phản kháng hắn. "Ngươi hỏi ta vì sao? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không muốn sống nữa có phải không? Nhanh đưa cho ta." Nói xong Mộ Tài đi nhanh về phía Mộ Chỉ Ly, chuẩn bị cường đoạt.

Mộ Chỉ Ly lui một chút: "Ta sẽ không đưa kim tệ cho ngươi! Cho ngươi ba giây, biến mất trước mặt ta, nếu không nghe lời tự gánh lấy hậu quả." Khóe miệng gợi lên một chút tươi cười trào phúng, không hề khiếp đảm.

Lúc này Mộ Tài thật sự hoài nghi Mộ Chỉ Ly trước mặt có phải hay không đã đổi người, từ trước tới nay nàng chưa từng dám nói với mình như vậy, không khỏi nhìn bốn phía xung quanh, chẳng lẽ Thất thiếu gia còn chưa đi?

Nhưng mà nhìn nửa ngày ngay cả một bóng người cũng không có, Mộ Tài có chút thẹn quá thành giận, không nghĩ tới hôm nay lại bị một phế vật đùa giỡn, quả thực chính là vô cùng nhục nhã.

Lập tức không tiếp tục để ý tới Mộ Chỉ Ly nữa, trực tiếp đi qua cướp đoạt kim tệ của nàng.

Mộ Chỉ Ly đứng yên, tùy ý để Mộ Tài đi đến bên người mình, kim tệ đã bị Mộ Tài đoạt mất, trên mặt Mộ Tài mang theo tươi cười đắc ý: "Còn không muốn đưa cho ta?"

Nhưng mà ngay sau đó, tươi cười trên mặt Mộ Tài liền cứng lại, bởi vì hắn phát hiện cả người không thể động đậy.

"Ngươi đã làm gì ta? Vì sao cả người ta đều không nhúc nhích được." Đồng tử nháy mắt phóng đại, trên mặt Mộ Tài tràn đầy hoảng sợ, loại cảm giác thân thể không chịu khống chế này làm cho người ta cảm thấy rất bối rối.

Nét tươi cười trên mặt Mộ Chỉ Ly dần dần giãn ra: "Không có gì, chẳng qua chỉ đâm cho ngươi một châm thôi!" Một châm này hiệu quả y như điểm huyệt ở Trung Quốc cổ đại, nhưng mà phương pháp này ở Đại Lục Thiên Huyền không có ai biết.

Cười khẽ đi đến trước mặt Mộ Tài, đoạt kim tệ trên tay hắn trở về: "Người cướp đoạt đồ của ta sẽ có kết cục không tốt" Bộ dáng trêu đùa giờ phút này rơi vào mắt Mộ Tài giống như ác ma.

"Ngươi, ngươi nhanh thả ta ra, nếu không nghe lời ta sẽ làm cho ngươi chết rất khó coi." Giọng của Mộ Tài mang theo run rẩy, bộ dáng kia vội vàng hận không thể lập tức thoát khỏi nơi này.

"Bốp !"

Mộ Chỉ Ly tát một cái lên mặt Mộ Tài, một cái tát này quả thực không nhẹ, bởi vì trên mặt Mộ Tài liền sưng lên.

"Ta nói, ngươi có biết rõ ràng tình huống hiện tại hay không? Hiện tại là ngươi nằm trong tay ta, còn muốn làm cho ta khó coi?" Mộ Chỉ Ly đi vòng quanh Mộ Tài một vòng nói: "Ta luôn luôn rất rõ ràng đạo lý trừ cỏ phải trừ tận gốc, ngươi đã nói như vậy, ta càng không có lý do để cho ngươi trở về."

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Tài đại biến, vội sửa lời nói: "Vừa rồi nô tài chỉ nói đùa thôi, Tam tiểu thư đại nhân đại lượng sẽ không so đo với tiểu nhân như nô tài chứ."

"À" trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo tươi cười nhu hòa, nhanh như vậy đã sửa miệng, từ phế vật biến thành Tam tiểu thư rồi sao.

Ngay lúc Mộ Tài cho là Mộ Chỉ Ly thay đổi ý tưởng, Mộ Chỉ Ly lại đổi giọng: "Nhưng mà ta vẫn hay bị tiểu nhân như ngươi bắt nạt, không bắt nạt trở lại không phải thực có lỗi với chính mình sao?"

"Vậy ngươi muốn làm như thế nào?" Mộ Tài run rẩy hỏi.

Mộ Chỉ Ly không nói gì, đi đến phía sau cầm lấy một cục gạch: "Ta là người nhã nhặn, nhưng mà đối mặt với loại tiểu nhân như ngươi, ta không thể không thô lỗ một chút."

Không chút do dự, Mộ Chỉ Ly vừa quay đầu liền nện xuống trên đầu Mộ Tài, nhất thời một tiếng kêu chói tai thảm thiết vang lên, máu tươi từ trên đầu Mộ Tài chậm rãi chảy xuống.

Lại một lần nữa đập lên đầu hắn: "Ta nhìn ngươi đã khó chịu thật lâu, hôm nay ta muốn đánh ngươi đó."

"Ngươi cho rằng ta rất dễ bị bắt nạt phải không?"

"Mỗi lần đều đoạt nguyệt ngân của ta đi phong lưu khoái hoạt, để cho ta ở đây uống gió tây bắc."

"Hôm nay để cho ngươi biết bà đây không phải dễ chọc đâu nha."

Một tiếng kêu rên thảm thiết vang lên trong tiểu viện hoang vắng, Mộ Chỉ Ly càng đánh càng vui vẻ. Cho tới nay đều bị một quản gia như vậy bắt nạt, nàng nén giận lâu như vậy, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội trả thù, đương nhiên phải muốn hợp lại dùng hết toàn lực đánh.

Dần dần, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhỏ, nửa cái mạng của tên quản gia đã bị Mộ Chỉ Ly ép buộc không còn, Mộ Chỉ Ly mới dừng tay lại, không hề để ý tới quản gia té trên mặt đất giống như con chó chết, đi thẳng ra Mộ phủ chuẩn bị lương khô.

"Vừa rồi thấy ta làm thế nào?" Tâm tình Mộ Chỉ Ly sung sướng hỏi Thiên Nhi.

"Xuống tay quá nhẹ, cái loại tiểu nhân ti tiện này chết cũng không hết tội." Thiên Nhi mở miệng tựa hồ bất mãn Mộ Chỉ Ly không giết chết tên Mộ Tài kia.

Lúc này Mộ Chỉ Ly ngây người: "Tuy rằng hắn thực đáng ghét, nhưng không đến mức phải giết hắn đi." Nàng chưa từng làm chuyện như vậy.

"Đại Lục Thiên Huyền nhiều nhất chính là người, mỗi ngày đều có vô số người bị giết vùi thân trong đất, rất nhiều lúc, ngươi không giết người khác thì người khác sẽ giết ngươi, nếu muốn tồn tại ở thế giới này, điều quan trọng nhất chính là không thể mềm lòng." Biểu tình của Thiên Nhi rất nghiêm túc, hiển nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên đặc biệt dặn dò.

Mộ Chỉ Ly thu hồi tươi cười trên mặt lâm vào trầm mặc, nàng đang tự hỏi những lời nói vừa rồi của Thiên Nhi.

Thấy Mộ Chỉ Ly không nói gì, Thiên Nhi cũng biết nàng đang suy nghĩ. Có một số việc phải tự mình nghĩ thông suốt, người bên ngoài vô luận nói như thế nào đều không có tác dụng gì. Nàng không gấp, chờ khi Mộ Chỉ Ly nhận thức đến thế giới này tàn khốc như thế nào, tất nhiên sẽ không tồn tại ý nghĩ ngây thơ như hiện tại.

Sau khi Mộ Chỉ Ly đi ra thì lột bỏ ngụy trang trên mặt, nàng quả nhiên là đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, đi trên đường liên tiếp dẫn tới ánh mắt nhìn ngắm của mọi người.

Cùng tình huống bị người cười nhạo lúc trước thật sự khác biệt rất lớn, bởi vì tướng mạo tốt này, lúc Mộ Chỉ Ly mua đồ đều được chiết khấu không ít, không khỏi làm cho nàng cười thầm.

Rất nhanh, nàng đã có đủ lương thực cho sáu tháng, nhiều lương thực như vậy một mình nàng mang theo thật sự có chút phiền phức, nhưng Thiên Nhi cầm một cái hà bao lớn nhỏ tinh xảo đưa cho nàng, bảo nàng cất tất cả đồ ăn vào.

Chương 10: Túi Càn Khôn

Mộ Chỉ Ly nhìn hà bao tinh xảo trên tay, bộ dạng không thể tin nói: "Ngươi bảo ta cất cả đống đồ này vào trong cái túi nhỏ này sao? Đùa giỡn cái gì chứ?"

Thiên Nhi lắc đầu nói: "Nói ngươi không kiến thức quả là đúng, đây chính là túi Càn Khôn cô nãi nãi ta tặng cho ngươi."

Nhìn bộ dáng đắc ý kia của Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly lười so đo với nàng, ngược lại từ lời nói của nàng cảm thấy có chút hứng thú: "Túi Càn Khôn? Đây là cái gì?"

Từ sau khi đi vào thế giới này, nàng phát hiện nơi này có rất nhiều đồ thần kỳ, hơn nữa xem ra túi Càn Khôn này cũng không phải vật bình thường, ít nhất Mộ Chỉ Ly trước kia chưa từng nghe nói qua.

"Túi Càn Khôn dùng để cất trữ vật cần dùng, tuy rằng ở bên ngoài thoạt nhìn chỉ là một cái túi nhỏ bình thường, nhưng mà không gian trong đó không hề nhỏ. Đương nhiên, túi Càn Khôn càng cao cấp thì không gian càng lớn. Đây là túi ta dùng trước kia, hiện tại ta không cần nữa, cho ngươi dùng."

Mộ Chỉ Ly mở túi Càn Khôn ra, quả nhiên bên trong ước chừng có mấy phòng lớn nhỏ, lập tức cho toàn bộ đồ ăn mua được vào, hà bao kia thoạt nhìn vẫn như cũ, treo ở bên hông, món này thật tiện lợi.

"Túi Càn Khôn này quả thật hữu dụng, mang theo tiện quá ha." Nhìn túi Càn Khôn, Mộ Chỉ Ly có thể nói là yêu thích không buông tay.

Trên mặt Thiên Nhi đắc ý càng nhiều: "Tuy ở trong mắt ta túi Càn Khôn không có gì đáng giá, nhưng mà toàn bộ thành La Thiên, người có túi Càn Khôn tuyệt đối không tới ba người. Hơn nữa độ lớn nhỏ phỏng chừng cũng chỉ là một tủ chứa đồ lớn mà thôi, cái này gọi là tài không thể lộ ra ngoài, ở nơi thành La Thiên nhỏ bé này ta đưa cho ngươi túi Càn Khôn coi như là một bảo vật rồi."

"Cái gì chỉ có ba cái?" Mộ Chỉ Ly lập tức cất giữ túi Càn Khôn thật kỹ. Nếu như bị người khác cướp đi nàng không phải sẽ buồn bực chết sao? Xem ra dù sao Thiên Nhi là sắt thì vẫn là sắt, tóm lại vẫn rất có năng lực.

"Bằng không ngươi nghĩ sao?"

"Khụ khụ" ho khan hai tiếng không nói gì nữa, đương nhiên nàng chưa quên vừa rồi Thiên Nhi nói là thành La Thiên nhỏ bé.

Diện tích Thành La Thiên hơn trăm ngàn ki- lô- mét, kéo dài không dứt. Mà Mộ gia của nàng đang đứng ở giữa thành La Thiên, chung quanh thành La Thiên có rất nhiều núi đều quy về quản hạt của thành La Thiên, phạm vi này lớn không ít, nhưng đến trong miệng của Thiên Nhi lại thành La Thiên nhỏ bé.

Nhưng trong trí nhớ của Mộ Chỉ Ly thì Đại Lục Thiên Huyền rất lớn, không ai biết nó lớn cụ thể bao nhiêu, nơi ở hiện tại thuộc về Thiên Thăng quốc, nhưng mà ở trong Thiên Thăng quốc còn có hơn trăm thành trì giống với thành La Thiên. Ở Đại Lục Thiên Huyền lại có mấy ngàn quốc gia, đại lục này có thể nói là lớn đến không thể tưởng tượng.

Ngay tại lúc nàng chuẩn bị trở về thì phát hiện một tiệm bán thuốc, hai mắt lập tức sáng lên, vẫn nên đi mua một ít dược liệu, chế tạo chút độc dược cầm theo trong người sẽ an tâm không ít.

Đây là một cửa hàng bán thuốc khá lớn, sắc thái cổ kính rất nhiều, bảng hiệu ở đại môn là dùng gỗ hoa khắc thành. Đi vào bên trong, đập vào mũi nàng là mùi thuốc nồng đậm, có lẽ người bình thường ngửi không quen, nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại tham lam ngửi mùi thuốc này, thật sự là làm cho nàng hoài niệm.

Đứng trong cửa hàng bán thuốc ngửi mùi thuốc quen thuộc, dường như nàng đã trở về cuộc sống trước kia.

Nhưng câu hỏi của ông chủ đã thức tỉnh nàng từ trong nỗi nhớ: "Vị cô nương này, không biết cô nương cần gì?"

Tuổi Ông chủ ước chừng bảy mươi, mái tóc hoa râm cùng chòm râu dài, mặt mũi bộ dáng hiền lành làm cho người ta rất có hảo cảm, khi nói chuyện tươi cười cũng tràn đầy hiền lành.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, chỉ một thoáng thật có thể nói là thủy linh thanh tú, quốc sắc thiên hương: "Ta muốn mua một ít dược liệu."

"Ngoại trừ một ít dược liệu vô cùng trân quý ra, đại đa số dược liệu đều có thể tìm được ở trong cửa hàng thuốc của chúng ta, cô nương có thể tùy tiện nhìn xem."

"Ừ" Mộ Chỉ Ly đánh giá bên trong cửa hàng thuốc, ngăn tủ giống nhau, dược liệu đều được chứa trong ngăn kéo nhỏ, trên ngăn kéo dán tên dược liệu, hết thảy đều quen thuộc như vậy, nhưng mà Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới nơi này còn có quầy, bên trong có một đám hộp gấm, trên hộp gấm dán tên cùng với tác dụng.

Giải Độc Đan Nhất phẩm: đại đa số độc tố cấp thấp đều có thể giải.

Khu Trùng Đan Nhất phẩm: khi sử dụng, đi ra ngoài xà độc trùng đều sẽ không tới gần.

Chỉ Huyết Đan Nhất phẩm: khi bị thương dùng sẽ cầm máu rất nhanh.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, đan dược này nàng đều biết, dù sao Mộ Chỉ Ly trước kia tuy rằng không hiểu được hết nhưng đã từng nghe nói qua. Nghe nói đan dược có đủ loại hiệu quả thần kỳ, hơn nữa giá đan dược quả thực rất sang quý. Địa vị Dược sư ở Đại Lục Thiên Huyền rất cao, cho dù một người không hề có thiên phú tu luyện sau khi trở thành Dược sư cũng sẽ được mọi người kính trọng.

"Thiên Nhi, hai chữ nhất phẩm này là có ý tứ gì?" Tìm tòi trong trí nhớ không thấy nội dung tương quan, Mộ Chỉ Ly không khỏi hỏi nhỏ.

"Tu luyện thực lực phân ba bảy loại, đan dược cũng không ngoại lệ. Đan dược cũng phân phẩm cấp, nhất phẩm tới tam phẩm thuộc loại vật phàm, tứ phẩm tới lục phẩm là tiên phẩm, thất phẩm tới cửu phẩm là thánh phẩm, về phần phía trên cửu phẩm thì là tuyệt phẩm, nhưng mà thánh phẩm đan dược đã rất hiếm gặp, tuyệt phẩm ta chưa từng thấy qua."

"Thì ra là thế." Dường như Mộ Chỉ Ly đã hiểu được tinh túy trong đó: "Đan dược Nhị phẩm có hiệu quả mạnh hơn đan dược nhất phẩm, đúng không? Nếu là Chỉ Huyết đan nhất phẩm có thể cầm máu ở cánh tay, thì Chỉ Huyết đan nhị phẩm lại có thể ngừng hẳn nơi quan trọng bị chảy máu, phải không?"

Thiên Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đúng là như thế." Nàng phát hiện phản ứng của Mộ Chỉ Ly ở phương diện y học nhanh hơn các phương diện khác rất nhiều, năng lực suy một ra ba cũng rất mạnh.

"Vậy Thiên Nhi, ngươi có biết làm thế nào để trở thành một Dược sư hay không?" Đi vào Đại Lục Thiên Huyền, điều nàng cảm thấy hứng thú nhất chỉ có thứ này. Trước kia chữa bệnh đều là nấu thuốc, không nghĩ tới hiện tại dược liệu có thể chế tác thành đan dược, như vậy thật sự thuận tiện hơn nhiều lắm.

"Ta không phải Dược sư, đối với phương diện này ta cũng không hiểu, nhưng mà ngươi có thể tìm trong Thiên Sát Cổ giới xem. Nói không chừng sẽ có, chẳng qua ngươi hiện tại vừa mới đi vào Cảnh Giới Hậu Thiên, rất nhiều chỗ trong Thiên Sát Cổ giới ngươi không có năng lực tra xét, chờ thực lực ngươi tăng lên một ít rồi hãy đi xem. Trước kia ta không có năng lực luyện dược cho nên không chú ý phương diện này, nhưng mà ta nhớ rõ bên trong có."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhìn về chiếc nhẫn cổ trên tay, không nghĩ tới Thiên Sát Cổ giới này có nhiều chỗ thần kỳ như vậy, chính mình cố gắng tu luyện sẽ biết rõ bên trong có cái gì.

Lập tức không lãng phí thời gian nữa, nói với ông chủ: "Ta muốn mua hồng thạch tín, xuyên ô, bách hoa mạn đà la, tiểu thiên tiên tử..." Liên tục nói một chuỗi dài tên dược liệu Mộ Chỉ Ly mới chịu ngừng lại.

Ông chủ lại mang vẻ mặt hoảng sợ, bởi vì vị cô nương trước mặt này nói nhiều dược liệu như vậy tất cả đều có chứa độc tính.

Thấy ông chủ nửa ngày không hề cử động, Mộ Chỉ Ly hỏi: "Ông chủ, ông không có những dược liệu này sao?"

"Không phải, không phải, ta đi lấy thuốc cho cô nương." Ông chủ không quản nhiều như vậy, trực tiếp đi lấy thuốc, dù sao ở Đại Lục Thiên Huyền chuyện mua độc dược cũng thực bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro