3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeno uống nước đầy hung hăng, ánh mắt đảo quanh ô cửa sổ nào đó lần thứ n trong ngày. Anh cảm thấy tâm trạng chùng xuống một chút khi phát hiện bên cạnh cửa sổ vẫn trống rỗng.

Em ấy đâu nhỉ?

Hy vọng không có chuyện gì xảy ra với em ấy.

Một tiếng kêu chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ khiến anh quay sang hướng phát ra âm thanh. Anh nhìn thấy cô nàng cổ động viên đã cố gắng ôm anh ngày hôm trước đang nằm trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết trong đau đớn trong khi đám bạn của cô ta cuống quýt dỗ dành.

Anh còn chả thèm để tâm mà quay phắt đi ngay tức khắc, tập trung tìm kiếm phía cửa sổ một lần nữa. Với cả mấy cô nàng nhõng nhẽo ở đội cổ vũ đó cũng không phải chuyện của anh.

"Ê này, mày đã nhìn cái ô cửa sổ đó suốt từ lúc bắt đầu buổi tập rồi đấy." Mark chế nhạo khi đến gần và đưa cho anh một cái khăn. Jeno lầm bầm nói cảm ơn rồi bắt đầu dùng nó để lau mồ hôi. "Nếu mày lo lắng vì sự vắng mặt của cậu bé ấy thế thì sao mày không đi tìm cậu ấy đi?"

"Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà, tao muốn em ấy tự tìm đến tao cơ."

"Ờ thế thì mày có mà chờ đến ngàn kiếp nữa nhé."

"Em ấy sẽ tới sớm thôi."

-

"Thật đấy à? Mày để mấy cái thanh chắn đó ngáng chân nó xong rồi nó khóc á? Vớ vẩn vl!"

"Ừ đúng không?" Jaemin chế nhạo, "Người nó thậm chí còn chả có một vết xước nào cơ."

Jaemin và Donghyuck ngồi trong phòng thay đồ, rầm rì kể chuyện. Cảm ơn trời vì cậu bé xinh đẹp đã thoát được khỏi bộ trang phục linh vật Mặt Trời chết tiệt đó, nhưng có vẻ như cậu vẫn chưa thoát được sự nghiện ngập khi nhìn thấy tình yêu của đời mình ở khoảng cách gần như vậy.

"Ôi nhưng mà Hyuck ơi anh ấy đẹp trai và tuyệt vời lắm ý làm sao mà tao vẫn sống được nhỉ!" Jaemin mơ màng miêu tả, hai tay ôm lấy má. "Tao phải làm gì bây giờ...?"

"Đi nói chuyện với anh ý chứ còn gì?" Donghyuck nghiêm túc hỏi: "Chứ không đến bao giờ thì mày mới định ngưng giấu bản thân mày khỏi Jeno thế?"

"Cho đến lúc nào mà bằng một cách thần kỳ nào đó tao trở nên xinh đẹp và thông minh ấy, tao cũng chả biết nữa." Jaemin hờn dỗi.

"Mày không định cứ chỉ như thế này cho đến khi tốt nghiệp và tất cả chúng ta sẽ bị tách nhau ra chứ hả?"

Jaemin nhún vai, cậu chưa bao giờ thật sự nghĩ đến chuyện xa như thế. Đầu tiên cậu cho rằng cái sự cảm nắng nhỏ nhoi đối với anh chàng cầu thủ sẽ không tồn tại lâu, nhưng mà cậu đã nhầm.

Bây giờ Donghyuck đã đề cập đến nó, điều gì sẽ xảy ra nếu tình cảm của cậu không bao giờ phai nhạt cho đến khi tốt nghiệp? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không bao giờ trở nên đủ thông minh và xinh đẹp bằng một cách kỳ diệu nào đó để nói chuyện với Jeno? Có phải cậu sẽ tiếp tục sống như thế này cho đến hết cuộc đời không?

Jaemin không biết làm thế nào để trả lời những câu hỏi này, vì vậy cậu quyết định đẩy chúng lại vào cuối tâm trí của mình, chọn tập trung vào hiện tại trước.

Cậu đang định tiếp tục nói chuyện phiếm với người bạn thân nhất của mình thì bỗng nghe thấy tiếng cửa lớn của phòng thay đồ mở ra, và tiếng luyên thuyên xì xào của các anh chàng đội bóng đá càng lúc càng lớn trong phút chốc.

Jaemin hoảng sợ mở to mắt nhìn Donghyuck - người có cùng biểu cảm với mình.

Cả hai nhảy ra khỏi băng ghế và chạy về phía cửa sau, hy vọng rằng không ai nhìn thấy hai đứa nó. Họ gần như ra khỏi cửa thì một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Hyuck?"

Jaemin nhìn người bạn thân nhất của mình và khẽ nói lời xin lỗi trước khi chạy ra khỏi phòng thay đồ. Donghyuck rên rỉ và dậm chân một cách trẻ con. Nó như đóng băng khi cảm thấy có sự hiện diện phía sau mình, và quay lại để nhìn Mark Lee vô cùng rạng rỡ sau buổi tập luyện đầy mồ hôi.

"Em đang làm gì ở đây thế?"

"E-em ừm." Donghuyck lắp bắp, ừ Lee Donghyuck đang lắp bắp đó. "Em đ-đang ch-chờ anh."

Mark cắn môi cố ngăn nụ cười toe toét trên mặt mình. Anh nhìn xuống chân và cười khúc khích.

"Nhưng mà anh không nhớ có kế hoạch gì với em sau chiều nay." Anh trêu chọc, ngẩng đầu lên nhìn cậu bé một lần nữa. Sau đó, anh nhìn thấy một vệt ửng hồng nhẹ trên gò má và đôi mắt cậu đang tuyệt vọng nhìn về nơi khác. "Ồ hay là anh đã quên?"

"K-không." Cậu bé da nâu lầm bầm. "Đừng bận tâm, em đi đây."

Donghyuck trượt ra khỏi ánh nhìn của Mark và cố gắng trốn thoát, nhưng anh chàng lớn hơn đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay nó như một bộ phim Bollywood.

"Eyy, em không thể bỏ đi như vậy được ~" Mark phàn nàn. Anh kéo mạnh cánh tay của Donghyuck, giữ thành công cậu bé trong vòng tay của mình. Anh phớt lờ sự phản đối của nó về việc rời đi, cũng như những tiếng cười cợt từ các đồng đội phía sau anh.

Chàng cầu thủ nghiêng đầu sang một bên và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má, thầm xin nụ hôn của người yêu trước khi rời đi. Donghyuck hét lên để phản đối, đấu tranh chống lại Mark hơn khi anh từ chối tuân theo yêu cầu của mình.

"Ugh, kiếm một phòng cho hai người đi." Jeno buông một câu khi anh ấy quàng khăn qua vai và đi ngang qua cặp đôi về phía phòng tắm.

Mark chế giễu và định trả lời, nhưng lại mất cảnh giác khi Donghyuck vội vàng đặt lên môi anh một nụ hôn và phóng ra cửa sau trước ánh mắt của anh.

Chàng cầu thủ đứng đó bàng hoàng, không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Anh nghe thấy các đồng đội của mình cười rú lên trêu chọc, nhưng anh chỉ mỉm cười và lắc đầu tiến đến phòng tắm.

-

Lần tiếp theo Jaemin gặp Jeno thì không phải trong lúc luyện tập. Cậu đang ghé qua phòng học trống trên tầng 4, nơi mà cậu thường ngồi ngắm anh chàng cầu thủ luyện tập từ xa.

Cậu đã để lại ống nhòm và một cuốn sổ mà cậu nguệch ngoạc viết tên của Jeno ở khắp mọi nơi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhưng cậu không biết rằng Jeno đang ngồi ngay trên chiếc bàn đó. Đôi mắt anh nhắm nghiền và đôi tai anh được bao phủ bởi chiếc tai nghe màu trắng khi anh ngả lưng thoải mái trên ghế.

Jaemin không nhìn thấy anh khi cậu bước vào lớp học, quá bận tâm với drama đang diễn ra trong group chat trên Line. Cậu đi tới quá nửa căn phòng thì mới bắt đầu nhìn lên và thấy Jeno ở đó, trông anh thật yên bình.

Chàng trai xinh đẹp mở to mắt hoảng hốt, suýt đánh rơi điện thoại. Cậu cố gắng lùi lại một cách kín đáo, nhưng không thành công khi hông cậu va chạm với cạnh bàn, phát ra âm thanh lớn.

Jaemin nhắm nghiền mắt và cầu nguyện rằng anh chàng cầu thủ là một người ngủ sâu, nhưng khi cậu mở mắt và nhìn lên, cậu bắt gặp đôi mắt nâu trầm của Jeno đang nhìn thẳng lại vào cậu với rất nhiều cảm xúc khiến cậu suýt khóc.

Chết tiệt!

Jaemin quá sốc để di chuyển, vì vậy nên hai người ngây người nhìn nhau một lúc trước khi anh chàng lớn hơn phá vỡ sự im lặng.

"Này ~"

Jeno còn chưa dứt lời, cậu bé xinh đẹp đột nhiên lầm bầm một cái gì đó trước khi lao ra khỏi phòng mà không thèm đòi lại đồ của mình.

Jeno hơi trố mắt nhìn chỗ của Jaemin đứng trước khi cậu ta bỏ chạy. Anh dựa lưng vào ghế và thở dài.

Khỉ thật!

-

Vài ngày sau sự cố trong lớp học, Jaemin thấy mình ở trên sân một lần nữa trong bộ linh vật Mặt Trời khỉ gió cho một buổi luyện tập khác.

Đội bóng đá vẫn chưa xuất hiện và mặc dù cậu đã ẩn mình an toàn đáng kể dưới sự che chắn của bộ trang phục ngu ngốc, cậu vẫn không khỏi lo lắng sau những gì đã xảy ra ngày hôm trước.

(Jaemin đã tránh mọi sự tiếp xúc có thể có với Jeno một cách hiệu quả, đặc biệt là trong các lớp học và tập thể, những nơi mà cậu sẽ dễ dàng khuất khỏi tầm mắt của anh trước khi kịp nhận ra.)

Ôi, anh cầu trời rằng Jeno đừng nhớ tới khuôn mặt xấu xí của mình.

Chạy được nửa vòng (thành thật mà nói, gần như là một thói quen - chạy và nhảy xung quanh như một tên ngốc phấn khích nhớ không?), Đội bóng đá lần lượt tiến vào sân.

Jaemin chuyển sự chú ý của mình về phía các chàng trai, bỏ qua từng người một để tìm kiếm anh chàng cầu thủ như thường lệ. Tuy nhiên, Lee Jeno không xuất hiện, ngay cả sau khi người cuối cùng bước lên sân và cậu còn chờ thêm một lúc nữa.

Cậu bé xinh đẹp bĩu môi từ bên trong bộ trang phục của mình, hy vọng rằng không có điều gì tồi tệ xảy ra với át chủ bài của đội bóng đá.

"Cậu ấy chỉ đến muộn thôi, đừng lo lắng." Một giọng nói đột nhiên cất lên trấn an.

Jaemin quay lại, mặc dù hơi khó khăn vì bộ trang phục cồng kềnh, để thấy một Mark Lee nào đó đang nhìn mình với nụ cười trêu chọc trên khuôn mặt. Jaemin sẽ đấm thẳng vào khuôn mặt tự mãn đó nếu như sự thật không phải là anh ta đang hẹn hò với người bạn thân nhất của mình.

"Tôi không lo lắng." Jaemin cãi, giọng nói bị bóp nghẹt sau chiếc mặt nạ. Mặc dù phải thừa nhận rằng trái tim cậu đã bình tĩnh hơn một chút sau lời trấn an.

Mark cười khúc khích, thốt lên một câu hiển nhiên rồi trước khi chạy vào sân.

Jaemin chế giễu và quay trở lại lăng xăng như một con thỏ chơi đồ, cứ vài phút lại hướng mắt về phía phòng thay đồ để tìm kiếm Jeno.

-

Jaemin cuối cùng cũng nhìn thấy Jeno tiến đến đội bóng sau gần một tiếng đồng hồ. Đệt, cậu ước cậu đã chuẩn bị một chút tâm lý bởi vì Lee Jeno đnag đi trên sân cỏ với một mái tóc mới được nhuộm đẹp phát rồ.

Lee Jeno nhuộm tóc. Và con mẹ nó là màu bạch kim. BẠCH CON MẸ NÓ KIM.

Anh ta dường như không để cho Jaemin có một phút rời mắt với sự đẹp trai phát điên của mình. Thật sự luôn, mái tóc làm Jeno đẹp đến siêu thực.

Na Jaemin vừa mới yên ổn nghỉ giải lao trên một trong những chiếc ghế dài thì đội bóng đá đột ngột dừng buổi tập giữa chừng và bắt đầu huýt sáo đi về phía lối ra của sân cỏ.

Jaemin quay sang hướng có giọng nói và suýt nữa thì bị sặc nước khi cậu nhìn thấy Lee chết tiệt Jeno với mái tóc bạch kim chết tiệt của anh ta. Cậu không di chuyển một xăng ti mét nào sau đấy, chỉ có đồng tử của cậu là dõi theo mọi cử động của anh chàng cầu thủ thôi.

Cậu đã bị tấn công. Mũi tên tình yêu bắn không ngừng.

Cậu chỉ biết há hốc miệng đứng đó, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Na Jaemin quá mất tập trung trước vẻ đẹp của Lee Jeno để nghe ai đó hét lên "Cẩn thận!" Và điều tiếp theo cậu biết, cậu cảm thấy có thứ gì đó đập mạnh, chiếc mặt nạ rơi ra khỏi đầu khi cậu "yêu kiều" ngã xuống bãi cỏ.

"Oh shit, cậu ấy có ổn không?"

"Đệt, quả vừa rồi đau đấy!"

"Ôi Park Jisung lần sau đá cẩn thận chút đi!"

Jaemin không thể mở mắt trong một lúc, đầu đau như búa bổ. Cậu nghe thấy rất nhiều giọng nói xung quanh mình, nhưng chúng đã ngừng khi cậu tỉnh lại.

Mở mí mắt ra, cậu gần như bị mù trong giây lát bởi những ánh đèn xung quanh cho đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.

Jaemin thề rằng mình hẳn phải đang tham gia một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nào đó vì đột nhiên có một bộ lọc màu mơ màng cùng với tiếng nhạc du dương réo rắt khi khuôn mặt quen thuộc mỉm cười với cậu.

"Ồ xin chào mặt trời bé nhỏ." Jeno thì thầm. "Em ổn chứ?"

Jaemin không có thời gian để kịp biết chuyện gì vừa xảy ra bởi vì cậu tự nhiên được kéo dậy và dìu lên trên ghế ngồi, đầu thì được áp bởi một túi đá lạnh.

Cậu chớp chớp mắt khi đối diện với khuôn mặt át chủ bài của đội bóng đá, người vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, trên môi là nụ cười đầy quyến rũ. Cậu muốn tát vào mặt mình để chắc chắn rằng cậu đang không nằm mơ, và cậu thật sự đã làm như thế, khiến cho cậu trai lớn hơn ngạc nhiên đến bàng hoàng.

"Tại sao em lại làm thế?" Anh hỏi dịu dàng, tay đưa lên chạm nhẹ vào vết đỏ trên má cậu bé xinh đẹp. Jaemin nuốt nước bọt một cách khó khăn trước cảm giác đó.

"Véo tôi đi, chắc chắn tôi đang nằm mơ." Cậu lầm bằm, và đôi mắt của Jeno mở to vì kinh ngạc trong giây lát trước khi anh phá ra một tràng cười.

"Em không nằm mơ đâu bé cưng." Jeno thì thầm, mặc kệ những lời trêu chọc của đồng đội. "Nhưng mà đầu em bị đập khá đau đấy."

"Xin lỗi vì chuyện đó!" Một giọng nói nhỏ thốt lên từ bên cạnh.

"Mà thôi, Đứng dậy nào. Để anh đưa em ra khỏi bộ linh vật ngu ngốc này rồi anh sẽ đưa em đến phòng y tế. "

Jeno làm như những gì anh ấy nói, cẩn thận giúp Jaemin đang choáng váng cởi bộ trang phục của cậu và ôm lấy cậu trong vòng tay của mình trước khi cậu bé có thể phản đối.

Jaemin vòng tay qua cổ anh để giữ thăng bằng khi Jeno dùng tư thế bế công chúa chết tiệt để đưa cậu đến phòng y tế. Cậu cố gắng hết sức để che đi khuôn mặt ửng đỏ của mình khỏi tầm nhìn của Jeno, cảm thấy vô cùng lo lắng về ngoại hình của mình.

"Đừng làm gì bậy bạ đấy nhé, Jeno Lee!" Mark hét to về phía bạn thân của mình giữa những tiếng huýt sáo như lang sói của đám đồng đội. Anh cười khẩy trước các cô nàng trong đội cổ vũ đang há hốc miệng và rên rỉ trên khán đài, rõ ràng là rất sốc trước với việc oppa của họ là gay.

_______

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện này nhé. Dù rằng rất xin lỗi vì mình bỏ bê nó quá lâu. Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành nốt part cuối trong thời gian sớm nhất nha. Ngoài ra mình cũng có lời muốn nói rằng tuy truyện rất đáng yêu nhưng tác giả cũng có lời xin lỗi vì dùng từ hơi quá khích với phái nữ trong truyện này (lúc dịch mình đã giảm thiểu lời lẽ mang tính xúc phạm nhất có thể rồi.) Mong các bạn có trải nghiệm đọc truyện thật vui vẻ. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro