CHƯƠNG 4: VÔ TẬN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy còn sau đó? Không có sau sau đó.

"Đến giờ mày vẫn chưa hiểu à? Tao không thể sống vì mày được. Tao rất ghét mày, ngay từ khi còn là một đứa trẻ con..."

Mọi thứ lặp lại. Những câu từ chua cay đắng chát đến mức khiến Haruka muốn giết chết anh trai mình đã xảy ra thêm lần nữa. Chẳng có lẽ đây thật sự là một vòng lặp thời gian, sẽ không chấp nhận giải thoát cho bất kì tù nhân nào đến khi họ thật sự làm đúng theo những gì căn phòng yêu cầu?

Từ đầu đến cuối, nó luôn hiện ra những nỗi sợ rất nguyên thủy của con người, hay nói riêng, là của chính Haruka. Hắn luôn sợ rằng có một ngày anh sẽ tuột mất khỏi tầm tay hắn. Rất dễ thôi, bởi Haruki là một người hòa đồng với tất thảy mọi thứ xung quanh anh. Anh làm thân và nói chuyện với mọi người thật quá dễ dàng; còn Haruka thì hoàn toàn ngược lại. Hắn làm bạn với quyển sách, làm bạn với những lời khen, và cả sự so sánh khập khiễng dẫn đến một kết cục không may như bây giờ. Đố kỵ, ghen tuông, sợ hãi, điên cuồng,.. Haruka tự hỏi đâu mới là bản chất thật của con người? Đâu mới là ý nghĩa thật sự của cái chết? Đâu mới là điều mà hắn cần để duy trì lý tưởng, về "ý nghĩa của sự tồn tại."

Khi không có Haruki ở bên.

Lần thứ hai, Haruka cố gắng giết anh bằng cách khiến anh tắt thở. Hắn đưa hai tay, siết chặt, bóp nghẹt, mặc kệ dù Haruki có thét lên những tiếng xé toác ruột gan, hắn một mực không dừng lại. Nhưng có vẻ phương thức này không mấy hiệu quả. Hẳn là hắn cần phải tự động thủ tới con dao cho sẵn kia để kết liễu Haruki. Vòng lặp trở lại lần nữa, kế hoạch thất bại.

Lần thứ ba, Haruka cố gắng giết anh bằng cách cứa cổ. Lưỡi dao tử thần kề sát yết hầu anh đang hấp hối, hắn hành sự rất chậm rãi, để thời gian hồi tâm sau những chuyện ghê tởm mình đã làm. Nhưng có vẻ phương thức này không được căn phòng chấp nhận. Hẳn là hắn cần phải tìm ra điểm chí mạng của anh trai mình. Vòng lặp trở lại, thêm một lần nữa, kế hoạch thất bại, rất ê chề.

Haruka tội nghiệp không tìm được lối thoát.

Lần thứ tư, thứ năm, rồi thứ sáu; phải tiếp tục thêm bao nhiêu lần nữa để có thể rời đi đây? Haruka khóc trong sự tuyệt vọng, người hắn chồm lên và cư xử như một con dã thú đói khát, điên cuồng chém giết Haruki đáng thương. Hắn có muốn thế không? Tất nhiên là không. Bởi mỗi một tích tắc trôi qua, vòng luân hồi lại dành cho Haruka những lời nói mang ngàn vết kim đâm ấy; ngàn lưỡi nhọn hoắc dày xéo hắn trong sự tuyệt vọng bất tận. Từng câu, từng chữ thấm đến tận gan ruột, xuyên qua nước mắt; hằn sâu trong ký ức của hắn thêm một vết thương không bao giờ lành. Giờ thì đâu còn cái cảm giác tội lỗi nào để quay đầu. Thật nực cười, Haruka nghĩ, hắn chẳng còn con đường nào khác để đi, chỉ có duy nhất lối mòn một chiều dang tay chào đón.

Hắn phải giết Haruki cho đến khi căn phòng đồng ý giải thoát.

"Nii-san... Em phải làm gì đây?'

Thần chết thật luôn biết cách trêu đùa con người, gã đứng trên vạn vật và bỡn cợt với mọi thứ, thao túng nhân loại khổ đau như một trò chơi tiêu khiển.

Có lẽ anh trai hắn không thoát khỏi số phận này. Mỗi lần oxy rút cạn chút thì giờ sót lại, Haruka đều không chậm trễ mà giải thoát cho Haruki thêm lần nữa, lần nữa và thật nhiều lần nữa. Tính tới hiện tại thì chưa có điểm dừng nào hợp lý.

Cho đến khi lưỡi dao dừng lại trước trái tim anh. Đằng chuôi loé lên một tia sáng bạc mỏng - đủ để nhận biết rằng đây chính xác là những gì nó muốn.

Trái tim à? Thứ mà Haruka sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ có được. Của một người tính khí nóng nảy, kiêu ngạo nhưng chân thành, mãi mãi luôn bên cạnh hắn, đi trước hắn, dù bất kể là gần hay xa.

Chỉ chờ có vậy, Haruka miết nhẹ vào lồng ngực trái đang đập thình thịch, từng cái chạm chóng vánh như để cảm nhận được da thịt anh lần cuối. Một trái tim sống nguyên và Haruki vẫn đang thở. Anh lại bắt đầu thều thào những câu nói quen thuộc.

"Đâm vào đó đi."

Nhân loại đôi khi tỏ ra kinh khiếp với những thứ quá đỗi tầm thường, đó là điều mà ác ma xưa nay nghĩ mãi cũng chẳng tài nào hiểu được. Chừng như chỉ là đối mặt với cái chết, hay diện kiến sự ra đi của kẻ mình yêu thương nhất. Đó là điều ai cũng phải trải qua kia mà?

Tất nhiên không thể oán trách rằng chúng quá yếu ớt. Con người là con người, lương tâm mạnh mẽ đến cỡ nào cũng chỉ được có thế. Nhưng đó mới là sự khác biệt. Bởi ác ma đâu hề biết thương xót cho ai...

Nhân loại không hề hay biết, chính những thứ dục vọng tầm thường mới nhấn chìm chúng xuống đau thương gấp một trăm vạn lần. Cứ việc để chúng chết tâm, đó mới là hình phạt nặng nhất cho sự ích kỷ, ham muốn dục vọng vô biên của một cá nhân ích kỷ.

Cách để giết chết một người rất đơn giản. Làm họ đau khổ là được. Và rồi những ràng buộc về thể xác cứ thế tự rời đi, hoặc bám theo họ dai dẳng suốt cả cuộc đời. Không biết nhân loại đã tự nhìn nhận ra chưa? Không biết Haruka đã hiểu được chưa?

Khoảnh khắc mũi nhọn sắc bén cứa vào tim, thần kinh Haruki gần tê liệt, đau đớn vô cùng. Cảm giác chết này thật quá, chắc là sự thật rồi đây. Cái gì khổ mãi cũng phải thành hình mà. Tuy Haruka không trực tiếp trải qua những màn hành xác kinh tởm ấy, nhưng trông thấy Haruki phải chịu đựng từng cơn dày xéo quằn quại đến mức cứng đờ, hắn chẳng còn đủ can đảm để trơ mắt ra nhìn thêm một giây phút nào nữa. "Là kẻ giết người, chính tôi đã hại chết anh rồi" - Haruka tự trách. Cũng chẳng biết hắn đã nói ra bao nhiêu lời xin lỗi, cho đến tận cùng.

"Haruka..."

"Cho tao ích kỷ một lần..."

"Vì mày."

"Tao đã nói dối."

"Tao xin lỗi."

"Cảm ơn nhé."

Anh dùng chút sức lực cuối cùng để buông lỏng những lời trăng trối, đôi tay mảnh dẻ và những đốt rõ ràng cố gắng vuốt ve bên má của Haruka. Haruki biết hành trình của bản thân đến đây là kết thúc, có thể gọi hai chữ "viên mãn" cũng được rồi. Giọt nước mắt lăn dài trên má anh rất lâu, khóe môi mỉm cười với hắn - một nụ cười nhắc nhở rằng Haruka, phải cố mà sống tốt lên nhé. Sống thay phần của gia đình mình. Sống thay phần của anh trai mình. Sống thay phần của cả người yêu mình...

Nói dối? Tức là sao?

Những lời Haruki nói với hắn đều là dối trá cả à?

Hết thảy những sự trách cứ kia với mục đích gì? Cho hắn được sống ư?

Nhưng hắn phải sống thế nào đây...

Haruka còn chẳng kịp nói với anh rằng, chỉ duy nhất anh, thật sự quanh quẩn trong đầu hắn suốt những ngày tháng kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro