Chương 1. Trở thành vợ cũ của nam chính Yandere (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người phụ nữ đang ngồi ở trung tâm khu vườn với mái tóc đen xõa dài đến thắt lưng và đôi mắt xanh lam tinh xảo sáng lấp lánh như những vì sao.

Cô ấy chính là Nữ công tước Carlisle.

Cô quyến rũ hơn là xinh đẹp, kiêu ngạo hơn là ngoan ngoãn;  cô ấy là một nữ thần tràn ngập vẻ đẹp suy đồi.

Vài quý tộc trung niên đang ngồi đối diện nhau không thể che giấu sự sốt ruột với vẻ mặt ngượng nghịu của họ khi ngồi trước mặt người phụ nữ ấy.

Công quốc Carlisle - nơi mà họ gắn bó với nhau bằng huyết thống, là một nhánh của hoàng tộc được thành lập bởi Ervin Carlisle, người đã nhận tước hiệu công tước từ vị hoàng đế thứ 30 với tư cách là hoàng tử trẻ tuổi nhất.

Trái ngược với lời chúc phúc của hoàng đế rằng có thật nhiều hậu duệ, bắt đầu từ vị công tước đầu tiên chỉ có một đứa con trai khi về già, Công quốc Carlisle hầu như không thể nối dõi đến thế hệ thứ 6.

Từ thế hệ này sang thế hệ khác, mặc dù các Công tước Carlisle đều kết hôn ở độ tuổi sớm hơn so với các quý tộc khác nhưng mỗi khi người đứng đầu mới kế vị người tiền nhiệm, họ hàng của họ vẫn phải vật lộn với những lo lắng về người kế vị và hậu duệ.

Đây cũng là trường hợp của Công tước Carlisle hiện tại.

Những người có quan hệ huyết thống với gia đình Carlisle mới hôm qua đã có một cuộc trò chuyện với Công tước Carlisle mà cuối cùng chẳng có kết quả gì.

Khi đến gặp Nữ công tước, họ đột nhiên nhớ lại cuộc thảo luận ngày hôm qua.

Chủ đề của cuộc trò chuyện là không có người thừa kế và kế vị Công tước Carlisle.

Và tình hình này đã như vậy được 4 năm rồi.

Đối với những người họ hàng hỏi anh ta về 'người thừa kế của chúng ta' , hoặc 'thiếu người thừa kế', Công tước Fervin Carlisle sẽ bắn một cái nhìn xuyên thấu vào tất cả bọn họ.

"Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là thỏa thuận giữa hai quốc gia, nó còn chưa kết thúc đâu nhưng sao mọi người đã sốt ruột quá rồi".

"Có rất nhiều lời đàm tiếu về chúng ta vì không có bất kỳ tin tức hay dấu hiệu nào về người thừa kế trong cuộc hôn nhân kéo dài 4 năm này rồi.  Nếu ngài không thể với phu nhân của mình, làm ơn hãy cho chúng tôi biết.  Hay ngài đã đến mức không thể chịu đựng nổi người ấy nữa?  Nếu đúng như vậy... "

"Ta nghĩ ngươi nên hỏi Irwen điều này, không phải ta.  Vì có vẻ như nàng ấy luôn tránh mặt ta. "

Một tia lo lắng thoáng qua khuôn mặt điển trai của Công tước Carlisle.

Mái tóc bạch kim sáng bóng của anh rối tung một cách đầy lo lắng và một bóng đen phủ lên đôi mắt xanh lục sắc lẹm của anh.

Những người đàn ông đều gật đầu như thể họ biết cảm giác của anh ta vậy.

Một điều quá đỗi rõ ràng trong gia tộc Carlisle là Nữ công tước Carlisle khá hách dịch và mặc dù người ấy không bao giờ chủ động gặp chồng mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn ném ra những ngôn từ lăng mạ.

Đôi khi có những lần, một vài người hầu truyền nhau rằng cô ấy có thể sẽ ăn tươi nuốt sống chồng mình bằng ánh mắt hằn học ấy.

"Ai mà chịu được tính khí nóng nảy của Nữ công tước chứ?  Tất cả chúng ta đều biết điều đó quá rõ.  Chúng ta có thể đệ đơn lên Hoàng đế, thúc giục ngài ấy cho phép ly hôn và tái hôn với người khác.  Vì mọi người đều biết rằng hậu duệ của gia tộc Carlisle luôn được coi trọng vô cùng, nên Bệ hạ cũng sẽ... "

"Một cuộc ly hôn trong vòng năm năm là một sự thiếu tôn trọng.  Vẫn còn một năm nữa, vậy mà ngươi lại bảo ta vi phạm hiệp ước quốc gia? "

"Nhưng tình hình là ngài cần sinh người thừa kế càng sớm càng tốt!  Từ thế hệ này sang thế hệ khác, các Công tước xứ Carlisle hiếm khi chứng kiến ​​sự ra đời của người kế vị sau tuổi 25, và năm nay ngài bước sang tuổi 25 đấy!  Thậm chí, các nhà chiêm tinh còn nói rằng nếu ngài không có con vào năm tới, thì sẽ vĩnh viễn không có người thừa kế.  Vậy nên ngài hãy cưới một nữ công tước thích hợp và có một đứa con thật nhanh chóng đi".

"Nhưng ta lại biết rằng ta được sinh ra bởi cha ta khi ông ấy bốn mươi."

"Tuy nhiên, cựu Công tước đã từng lên giường với vô số phụ nữ trước đó... ngài ấy thậm chí còn ngoại tình.  Nhưng Công tước đây định tiếp tục sống một cuộc sống liêm chính và tiết chế, giống như một nhà sư... "

Các chư hầu đều thở dài khi họ nhìn theo bóng dáng của Công tước Carlisle.

Tất cả mọi người trong đế chế đều biết về vẻ đẹp hoang dã của một con quái thú ẩn trong bộ trang phục gọn gàng của anh ta, vậy tại sao anh ta không thể tận dụng nó?

Chỉ cần nhìn vào đường viền cổ áo sắc nét đó, cơ bắp rắn chắc và vững chãi lộ ra qua ống tay áo cuộn đến cẳng tay, và cơ ngực quyến rũ ẩn hiện bên dưới cổ áo gấp xuống dưới.

Có hàng trăm phụ nữ háo hức được lọt vào tầm mắt của anh ta, đó vẫn luôn là một câu chuyện thường ngày.

Tất nhiên, việc Công tước Carlisle có một người vợ hận anh như muốn giết chết anh, cũng là một câu chuyện thường ngày.

Nói một cách đơn giản, không khó để anh ta quyến rũ một người phụ nữ và có con với cô ta nếu anh ta thực sự dụng tâm cho việc đó.

Tuy nhiên, Công tước Carlisle như mọi khi thờ ơ đáp lại những bài giảng của những người họ hàng.

"Ta vẫn có khả năng sinh ra một đứa trẻ.  Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để chào đón người kế nhiệm ".

"Nhưng nhà chiêm tinh..."

"Ta đã nghe một lần rồi, ta không muốn nghe nữa, mau cút hết đi!"

Cuối cùng, họ chỉ nhận được cơn thịnh nộ của Công tước Carlisle, những người đàn ông của gia đình Carlisle bỏ đi mà không nhận được kết quả gì.

Và hôm nay, Nữ công tước Carlisle đã gọi tất cả họ lại với nhau.

Các thành viên trong gia tộc Carlisle đều nuốt nước bọt một cách tập thể.

Nữ công tước đã gọi cho họ để thông báo một điều gì đó quan trọng, thật khác với tính khí tàn bạo thường thấy của cô.

[/ / /]

Những người họ hàng nhâm nhi tách trà một lúc.

Sau một thoáng im lặng nặng nề, một trong số đó cuối cùng cũng lên tiếng.

"Thưa phu nhân, tôi có thể hỏi tại sao người muốn gặp chúng tôi không?"

Irwen Lillias - Nữ công tước lấy chồng ngoài quốc, hờ hững hướng ánh mắt rời khỏi tách trà và nhìn vào những tên đàn ông.

Những người đàn ông trung niên đều run rẩy trước ánh mắt lạnh lùng của cô.

"Hôm nay người sẽ đưa ra yêu cầu gì vậy?"

Cho đến nay, mỗi khi Nữ công tước cho gọi họ, lý do của việc làm đó luôn rõ ràng.

"Lệnh thu thập và cung cấp vàng cho Công quốc Verma?"

"Lệnh thu thập và cung cấp đồ trang sức quý giá cho Công quốc Verma?"

"Lệnh thu thập và cung cấp nông sản của điền trang Carlisle cho Công quốc Verma?"

Chẳng phải cô ấy là Nữ công tước luôn muốn trao mọi thứ cho hương quốc của mình, Công quốc Verma sao? 

'Tại sao Công tước biết về hành động bất hợp pháp của vợ mình vẫn nhắm mắt làm ngơ trước cô ta?'

Ngay khi mọi người thở dài, Irwen lên tiếng như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Kể từ bây giờ, hãy ngừng cung cấp cho Công quốc Verma."

"...Xin lỗi, người muốn nói gì?"

"Ta đã nói với ngươi rằng hãy ngừng gửi tất cả đồ trang sức, nông sản và châu báu cho đến nay cho Công quốc Verma mỗi tháng.  Và đặc biệt nói với những người nông dân rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.  Thêm vào đó, xin hãy tha thứ cho ta vì đã hành động dại dột đối với nhà ngoại của mình".

Những người đàn ông liếc nhìn nhau và giao tiếp bằng mắt.

Đó là một tin cực kỳ tốt, nhưng đồng thời cũng khiến họ kinh hãi.

'Tại sao Nữ công tước đột nhiên có những suy nghĩ lý trí như vậy?'

'Cuối cùng người đã phát hiện ra rằng việc tôn vinh Công quốc Verma mà không thực hiện quy trình thông thường là bất hợp pháp sao?'

'Công tước có lời gì với phu nhân sao?'

'Không, Phu nhân chắc chắn không phải là kiểu người nghe lời người khác.'

'Thế thì tại sao đột nhiên người lại đưa ra quyết định bất bình thường như vậy?'

Họ đều là những người đàn ông đang bùng lên sự tò mò, nhưng họ vẫn cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt băng giá của Nữ công tước.

"Chúng tôi sẽ thực hiện yêu cầu của người."

"Ta đã nói xong, các ngươi có thể về bây giờ."

Irwen thở dài sau khi nhìn những người đàn ông chạy ra ngoài.

Mọi căng thẳng rút hết khỏi cơ thể khi cô xoa xoa chiếc cổ cứng ngắc của mình.

Vẻ ngoài mệt mỏi của cô lúc này tương phản rất nhiều với thần thái uy nghiêm của cô trước đó.

"Thật sảng khoái vì mình đã ngăn điều đấy lại.  Mình có thể sống sót nếu dừng tất cả những điều ngu ngốc mà cô ấy đã làm trước đây.  "

[/ / /]

Cách đây không lâu, tôi đã sống một cuộc sống bình thường nhưng đầy bất hạnh.

Trong cuộc sống trước đây, việc tôi ngất xỉu một hoặc hai lần không phải là chuyện hiếm do ăn uống thất thường, công việc bán thời gian không ngừng nghỉ và thói quen hàng ngày gian khổ kéo dài cho đến rạng sáng.

Nhưng lần này thì khác.

Tôi cảm thấy mình sắp chết khi ngất đi, nhưng cuối cùng khi tôi đứng dậy được, tôi cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi.

Mùi hoa thơm xộc vào mũi tôi, bộ đồ ngủ sang trọng tôi đang mặc và chiếc chăn mềm mại ôm sát cơ thể.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mọi thứ mang phong cách phương Tây và cổ điển như vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh trước vẻ lộng lẫy tưởng chừng như chỉ được miêu tả trong những dinh thự quý tộc trong tiểu thuyết.

Ánh trăng rọi qua kẽ hở của tấm rèm cửa khẽ mở, chiếu sáng cả căn phòng.

Trong khi bối rối, một chiếc giường lớn được bao quanh bởi những tấm rèm đỏ, một tấm chăn to trùm lên người tôi, và một người đàn ông đang quỳ gối ở mép giường, tựa mặt vào một cánh tay ở một góc độ nào đó lọt vào tầm mắt tôi.

Tôi nheo mắt không quen với bóng tối xung quanh.

Tay áo của anh ấy được cuộn lên đến cẳng tay, phần trên mảnh mai được lộ ra bởi chiếc áo sơ mi không cài cúc và mái tóc vàng bạch kim quyến rũ của anh ấy chuyển động đều đặn theo nhịp thở, trông như thể anh ấy đã ngủ.

Cảnh giác cao độ, tôi lao sang phía bên kia giường để tránh anh ta và trùm chăn kín mít.

Mọi thứ đều khiến tôi bối rối.

Cái phòng ngủ kiểu phương tây này là sao, tại sao tôi lại đến đây, và người đàn ông ngủ cùng giường với tôi này là ai?

Đó là lúc tôi bất giác run rẩy trên giường, đầy lo lắng.

Âm thanh của người đàn ông đứng dậy cùng với cái ngáp dường như bị kìm hãm vang lên từ bên ngoài chăn.

Như thể đang chăm sóc một đứa trẻ, người đàn ông cẩn thận lấy tay gỡ chiếc khăn ra khỏi đầu tôi.

Tôi nhắm mắt lại và nằm im như một con chuột chết.

Sau khi vuốt tóc tôi một lúc, giọng nói nặng nề của anh ấy vang lên.

"Hay tỉnh dậy đi, làm ơn ..."

Có một sự pha trộn của cam chịu, bực tức, trìu mến và ám ảnh trong giọng nói đó.

Có một sự dịu dàng trong bàn tay đã vén chăn và duỗi thẳng chiếc gối ra, khi tôi vẫn nhắm chặt mắt bắt đầu tự hỏi người đàn ông đó là ai.

Khi tôi run lên vì lo lắng, tất cả các loại suy nghĩ ùa về trong đầu tôi.

Đánh giá qua giọng nói quyến rũ mà tôi đã nghe trước đó, tôi có thể đoán rằng anh ấy có thể cũng sẽ có một ngoại hình ưa nhìn tương xứng.

Tôi nhắm mắt lại và chỉ đợi anh ấy đi khỏi.

Khi tôi cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra và phải làm gì khi anh ấy rời đi, đôi môi nóng bỏng đột nhiên đáp xuống má tôi.

Tôi ngạc nhiên mở mắt ra, mắt tôi tiếp xúc với người đàn ông.

"Irwen?"

Khoảnh khắc đôi mắt xanh lục lạnh lùng chói lọi của anh ấy, như thể đang rung động, khóa chặt lấy tôi.

Khoảnh khắc cái tên 'Irwen' đã khắc sâu vào trái tim tôi.

Nỗi lo lắng và bối rối nặng nề ập đến với tôi, khi tầm nhìn của tôi đột nhiên trở nên đen kịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro