Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn từng toà cao ốc chọc trời vượt qua khung cửa, chợt cảm khái,

Vì sao mình lại sống ở thành phố này? 

Đột nhiên, cảm giác phiêu bạt giữa chợ đời phồng tạp lại ùa về.

Thứ suy nghĩ này cứ đeo bám cô suốt từ hồi năm nhất đại học đến giờ.

Khi đó, cô ngủ gật trong một tiết học đại cương.

Lúc tỉnh giấc, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể mình vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường của những năm tháng cấp 3 vô cùng vui vẻ, chỉ chớp mắt thôi sẽ đến thời gian đếm ngược của kì thi tốt nghiệp trung học, và còn cả... đôi mắt biết cười của Phó Hằng. (Au: Wow)

Tâm trí mơ màng, cô lắc lắc đầu rồi quay sang nhìn cô Nguỵ Anh Lạc.

Cô nàng vẫn đang soi gương tô son dặm phấn. Thật ra, Nguỵ Anh Lạc có một vẻ ngoài tương đối ưa nhìn  

Đường nét khuôn mặt, lông mày, đôi mắt, đôi môi đều vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp duyên dáng của con gái Giang Nam, giống như những nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc vậy.

Tiếc là cô ấy trang điểm quá đậm, trong cứ như tranh thủy mặc kết hợp với tranh sơn dầu, không ra được phong cách gì.

Quả nhiên, phụ nữ ấy mà, khi xinh đẹp thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn.

Trịnh Sảng cúi đầu nhìn lại phong cách ăn mặc có chút tuỳ tiện của mình.

Đúng ra cô không cần để ý đến những điều này từ lâu rồi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro