Chương 7
Trong khi dưới sân đang thừa tiếng ồn vì có hai chú vừa làm việc vừa "hét" thì ở khu B lại đang thiếu tiếng nói (bao gồm cả tiếng ồn) .
Từ sáng tới giờ , Thiên Yết làm vã cả mồ hôi ra mà hai cô "pé" vẫn mơ mơ màng màng trong giấc mơ "người máy giúp việc" .
Bất chợt , một tiếng kêu thất thanh vang lên: " Á!"
Ngư Ngư nghe vậy giật mình chạy ra xem , còn Cự Nhi thì đã ngủ gật từ bao giờ rồi ! Ngư Ngư chạy ra ngoài thì thấy Thiên Yết đang lộ rõ mặt "sợ sệt" . Ngư Ngư tiến tới hỏi:
- Có chuyện gì à ? Thiên Yết?
Thiên Yết lúc này hét toáng lên :
- Con ... con ... con ... m .... me...mè....mèo !!!!!!
Thì ra là có một con mèo đen đang nằm ở chỗ lan can .
Mà sao Thiên Yết phải sợ con mèo đó nhỉ?- Song Ngư tự hỏi
Ngư Ngư tiến lại gần , Thiên Yết vội vàng trốn sau Ngư Ngư , nói :
- Mau đuổi con quái vật đó đi ! Mau ... mau ... đ...đi - Có vẻ Thiên Yết rất rất sợ ... con mèo đó !
Ngư Ngư thấy vậy nên bế con mèo đó rồi mang nó xuống sân trường , nói:
- Bé mèo ngoan nhỉ? NGoan Ngoãn đi chỗ khác nhé ~
Chú mèo cũng khá nghe lời , Ngư chỉ bảo đúng một câu mà đã ngoan ngoãn đi chỗ khác luôn . CÒn về Thiên Yết thì .... cậu vẫn chưa hoàn hồn .
Ngư Ngư động viên:" Thôi, con mèo nó đi rồi mà !"
Thiên Yết cứng rắn , lạnh lùng mọi ngày mà giờ như biến thành ... đứa con nít sợ sệt trốn sau lưng mẹ vậy !
- Mà sao cậu sợ mèo thế à? - Ngư Ngư tò mò
Thiên Yết giọng run run trả lời :
- Hồi nhỏ ,nhà bà có nuôi một con mèo đen . Mình chỉ đùa với nó một chút mà bị nó cào cho chảy máu . Từ đó mình sợ quá , không dám đụng tới mèo nữa (nhất là mèo đen)
NGư Ngư nghe vậy cũng đồng cảm :
- Mình cũng như vậy mà . Hồi trước cạnh nhà mình có một con chó . Mình đã bị nó đuổi đến mỏi rã rời chân ý . Đã vậy có lúc nó còn cắn mình cơ ! Mình giờ cũng sợ lắm !
Thiên Yết nghe Ngư Ngư kể thì bỗng hết run sợ mà còn cười trước câu chuyện của Ngư Ngư nữa . Ngư NGư lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Yết cười thì cũng đỏ mặt , bất giác cô thốt lên :
- Ớ ? Cậu cười rồi kìa !
Thiên Yết cũng ngạc nhiên trước lời nói ngây ngô của NGư NGư . Và mặt cậu cũng đỏ bừng lên (TG:mẫn cảm lên cơn !!). Để tránh việc bị đỏ mặt quá mức (TG:!!!?) cậu đành đứng dậy và lấy cớ:
- À , à mình ... mình phải đi dọn ... dọn ... dẹp đây !
Ngư Ngư đứng dậy theo . Nhưng giờ cô mới nhớ rằng từ sáng tới giờ , Thiên Yết luôn là người dọn dẹp còn Cự Nhi và cô thì ... lại mơ màng trong giấc mộng! Ngư Ngư chạy đến chỗ Thiên Yết , bỗng cô cầm tay Yết nói:
- A , à , đ ... để mình giúp cậu !!
Thật ra , Thiên Yết cũng muốn ai đó giúp nhưng giờ trong đầu anh đang có 1 điều :"Sao cô ấy nắm tay Cumình!?"
Mặt anh và mặt cô cùng đỏ như gấc vì hai lý do riêng:
- Một ngươì thì mẫn cảm với con gái
- Người kia thì nhút nhát nhưng không hiểu sao mặt lại đỏ "tưng bừng" lên như vậy
Thiên Yết mặt vẫn đỏ bừng , nói:" C...c...câ...cậu không ..c...câ..cần đâu m...mà !"
Ngư không chịu :" Cả sáng cậu làm mệt rồi , tớ và Cự Nhi vẫn chưa làm gì cả "
Thiên Yết vẫn chưa thua : " Thôi , tớ làm được mà !"
Ngư Ngư vẫn nhõng nhẽo :" Tớ sẽ giúp mà !"
Sau một hồi nói đi nói lại , cuối cùng thì Thiên Yết cũng lấy lại được bình tĩnh và đồng ý .
Một lát sau ,...
Cự Nhi sau một giấc ngủ dài đã thức dậy . Cô chạy ra ngoài thì thấy Ngư cùng Yết đang nói chuyện và làm việc cùng nhau rất vui vẻ . Cự Nhi chạy đến nhõng nhẽo :
- Ngư Ngư à ~ Sao Ngư không gọi mình dậy ?
Ngư Ngư cười :
- Bọn mình nghĩ cậu không muốn làm nên bọn tớ không gọi nữa !
Cự Nhi giận hờn :
- Ế ! Mình cũng muốn làm mà ! - Nói rồi Cự Nhi tới cầm chổi đi quét luôn .
Sau một thời gian mệt mỏi cô đơn làm việc một mình rốt cuộc Yết cũng có bạn làm cùng .(TG:khổ thân thằng bé ! Hành hạ nó quá ~~)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro