[yaoi] Story of the boys [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 1: CLOSE FRIENDS

Wakarư và Kouma chơi thân nhau từ nhỏ,lớn lên cùng học 1 trường .Tình

bạn vẫn tốt đẹp đến khi Wakarư nhận ra mình ko thể sống thiếu Kouma,cậu hỉu mình đã yêu cậu bạn thân nhất.Nhưng Kouma vẫn ko hề hay biết.

Kouma là 1 chàng trai rất đẹp trai,mái tóc vàng óng ả rũ ngang vai, đôi mắt màu nâu nhạt,cơ thể rất chuẩn nhờ chơi thể thao và học rất giỏi,có lẽ đó là lý do cậu rất đuợc nữ sinh trong truờng hâm mộ và đuợc tôn là 1 trong các hotboys của truờng TRUNG HỌC WATASHIRA.

Nguợc lại anh bạn sáng chói của mình, Wakarư là 1 anh chàng trầm tính,học lực trung bình, nguời hơi gầy với mái tóc đen luôn rối bù và cặp mắt kiếng khá dày,khuôn mặt luôn bị tóc rũ xuống,trông cậu luôn có 1 nét mệt mỏi;

Có lẽ vì ko chơi thể thao nên cậu hơi ốm yếu.

Nhìu ng' vẫn thắc mắc tại sao 2 con ng' với 2 cá tính trái ngc nhau lại có thể là đôi bạn thân thiết ngay từ nhỏ;Kouma đã cuời và đáp ngay:” Wakarư rất tốt bụng,cậu luôn sẵn sàng giúp mọi ng' ngay cả khi việc đó quá sức, đó là lý do tôi luôn thân với cậu ấy”.Và Wakarư thì đơn giản hơn,cậu luôn trả lời câu hỏi đó với guơng mặt dán xuống đất-có lẽ để mọi ng' khỏi thấy guơng mặt cậu ửng đỏ:”Vì tôi hâm mộ cậu ấy, đó là 1 con ng' hoàn mỹ mọi mặt mà tôi luôn mong muốn đạt đc”.

Wakarư chưa bao giờ nghĩ sẽ cho Kouma biết tình cảm của mình ,vì cậu biết Kouma là 1 chàng trai bình thuờng và sẽ ko bao giờ chấp nhận chuyện đó.Và Wakarư đã mang trong mình câu chuyện đó trong suốt thời trung học.1mình mà ko ai biết.Cậu đã từng nghĩ:”Có lẽ mình sẽ mang tình cảm 1 phía này cho đến hết đời.Cho đến khi……….

CHAPTER 2: THE SALIENT

Lên cấp 3,Kouma đc hâm mộ hơn bao giờ hết , điều đó chỉ càng làm Wakarư thêm buồn.

1 buổi sáng thuờng lệ,Kouma đến rủ Wakarư đến truờng.Họ chỉ vừa mới thấy thấp thoáng ngôi truờng cấp 3 ,Kouma đã thấy 1 đám đông nữ sinh đang chạy về phía 2 ng'.Tình cảnh thuờng thấy mọi ngày,Kouma vội vã nói:”Ko xong rồi ,tớ đã cố gắng đi đg' khác,vậy mà bọn họ vẫn đón trước đc”

Wakarư buồn bã đáp:”Có trách thì tại sao cậu quá nổi tiếng thôi”

“Ko có thời gian nhận xét đâu,chạy thôi nếu ko cả cậu và tớ sẽ gặp rắc rối to”.Dứt lời Kouma nắm tay Wakaru quẹo ngõ khác. Wakaru chỉ còn biết lắc đầu thở dài chạy theo.

Khi đã đứng đối diện bức tuờng đằng sau truờng,Kouma chia tay Wakaru để leo tuờng vào.Còn Wakaru chỉ đứng nhìn theo nghĩ thầm:”Tại sao lại thích chuốc phiền phức vậy chứ?”.Cậu bèn quay ng' buớc vào truờng bằng cổng sau……

Trong khi thầy đang điểm danh, Wakaru quay đầu về chỗ ngồi của Kouma cách cậu 2 bàn về bên trái.Trống không.”Sao cậu ấy chưa tới nhỉ? Vào lớp từ lâu rồi mà”. Đang suy nghĩ bỗng cậu nghe tiếng loạt soạt ngay cửa sổ.cậu vội nhìn qua thì nhận ra Kouma đang đu ng' bám vào thành cửa sổ.

“Cậu điên hả,bộ muốn té xuống duới lắm sao?” hốt hoảng hỏi Kouma.

“Hì hì, tớ ko chết đc đâu ,còn yêu đời mà” vẫn đu tay 1 cách hớ hênh trên thành cửa ,Kouma vừa nhe răng cuời với Wakaru.

“Đi đâu mà giờ mới xuất hiện,cậu có biết vào lớp từ lâu rồi ko hả?” Wakaru nghiêm mặt.

“Tại bọn con gái bám theo dữ quá,ko còn cách khác tớ phải leo cửa sổ mới thoát đc đây nè, đừng chỉ trích tớ nữa giúp tớ vào đi” Kouma phân bua.

Vẫn nghiêm nét mặt nhìn Kouma, 1 lúc sau cậu quay đầu về lớp, đứng dậy bảo thầy giáo:”Thưa thầy em có vấn đề muốn gặp riêng thầy ạ!”.

Thầy đứng trên bảng, kéo cặp kính lão xuống sống mũi nhìn cậu học trò vừa phát biểu:”Wakaru à,có vấn đề gì hả em?”

Nhìn thẳnng vào mắt nguời thầy già nua,trong lòng Wakaru dấy lên 1 tội lỗi, nghĩ đến việc qua mặt thầy bất giác Wakaru thấy mình thật xấu xa.” Nhưng giúp Kouma quan trọng hơn” Wakaru thầm nghĩ. Thế là cậu đứng thẳng dậy, buớc tới chỗ thầy nói khẽ với thầy điều gì đó và cậu cùng thầy buớc ra khỏi lớp.

Trong khi đó, bọn con trai giúp Kouma leo vào, 1 ng' lén buớc lên bàn giáo viên vơ vội cuốn danh sách học sinh, phết mực đỏ vào tên Kouma Kenji đang để trống, xong xuôi tất cả yên vị thì thầy giáo và Wakaru buớc vào.Truớc khi vào chỗ ngồi Wakaru liếc thấy Kouma cuời và ra dấu chiến thắng với cậu, Wakaru chỉ còn biết lắc đầu.

CHAPTER 3: TO FLEE

Chuông reo phá tan bầu không khí yên tĩnh, những tiếng hò reo, cuời đùa cùng tiếng nói chuyện, bàn tán vỡ ào ra như nuớc lũ.Giờ ra chơi nào cũng ồn ào náo nhiệt như thế; và trong lớp A 3-7 cũng ko ngoại lệ.

Tôi ngồi đó, chăm chú lắng nghe Kouma trò chuyện với bọn con trai.

“Tớ thiệt ghen tỵ với cậu quá đó, vào lớp liều mạng vậy, lại còn vi phạm đủ mọi nội quy,vậy mà bọn con gái chỉ ngồi im bao che cho cậu, suớng quá rồi còn gì” Hikaru đút 2 tay vào túi quần, dựa lưng vào bàn học nhận xét.

“Phải đó lúc tớ vào trễ đâu có đc yên thân vậy, nhất là nhỏ Kaori lớp truởng, suốt cả tuần nhỏ cứ de mặt tớ mà cằn nhằn nghe phát bệnh” Watashi ấm ức.

“Ha ha, nổi tiếng cũng có lợi mà cũng có hại mà” Kouma vỗ lên vai Watashi an ủi.

“Cậu xem đc bọn con gái hâm mộ bao vây mà là hại à?” Tada tròn mắt thắc mắc.

“Phải đấy!” Cả bọn huởng ứng.

“Các cậu ở vào vị trí của tớ thì biết” Kouma cuời xoà.

“Nếu là cậu tớ sẽ tận dụng cơ hội này quen thật nhiều bạn gái, có thế chết yểu tớ cũng chịu” Bọn con trai nhôn nhao.

“Ha ha ha” Kouma lại cười

Đôi khi tôi thấy Kouma thật đáng ghét, cậu ta luôn cuời làm ko ai giận lâu đc và cũng ko trách móc đc cậu ấy. Tôi chợt nhớ tới bữa trưa trong tủ đồ, đứng dậy tôi buớc ngang qua Kouma và bọn con trai ra khỏi lớp.

Chợt có tiếng ng' gọi giật tên tôi, quay đầu lại, tôi thấy Kouma đã đứng khỏi ghế chạy về phía tôi:

“Cậu đi đâu vậy Wakaru?” Kouma hỏi tôi.

“Lấy bữa trưa” tôi đáp nhanh và đi qua cửa lớp.

“Vậy tớ đi với!” Kouma buớc lên sánh ngang với tôi.

Vừa mới xuống cầu thang chúng tôi lại gặp sự cố.1 bọn con gái đã trông thấy Kouma, họ liền rầm rộ chạy tới.

“Bọn họ thật rảnh quá, ko còn việc gì làm chắc?” tôi ngán ngẩm nghĩ thầm trong khi Kouma cuống cuồng tìm chỗ trốn:

“Cậu nói dối bọn họ giúp tớ, tớ kiếm chỗ trốn đã” Nói rồi chạy vội ra sau bức tuờng 1 lớp học cạnh đó. Tôi chưa kịp nói gì thì bọn con gái đã dàn hàng truớc mặt tôi. 1 cô gái có vẻ là thủ lĩnh của nhóm cất giọng hỏi:

“Cậu là ng' hay đi chung với Kouma phải ko?” Ko để tôi trả lời cô gái tiếp luôn :

“Vậy cậu biết Kouma đi đâu ko? Chúng tôi vừa mới nhìn thấy cậu ấy ở đây, vậy mà tới nơi đã biến mất, cậu biết cậu ấy ở đâu ko?” Cô gái hỏi 1 hơi.

“Hay thật! Biết mình là bạn thân của Kouma mà ko biết tên mình, thật khôi hài” Tôi thầm nhủ, và trả lời cô gái:

“À! Cậu ấy vừa mới ra câu lạc bộ bóng đá tức thì” Tôi chỉ tay về phía hành lang truớc mặt.

Ko tiếng cám ơn, cả bọn kéo nhau ra huớng tôi vừa mới chỉ. Bọn họ vừa đi khuất, tôi đã nghe tiếng thở phào của Kouma sau lưng:

“May quá bọn họ đi rồi, tớ lại nợ cậu nữa rồi! Khi nào đó tớ sẽ rủ cậu đi đâu đó ăn để cám ơn nhé!” Kouma khoác vai tôi.

“Ko cần, cậu chỉ cần đừng gây phiền phức mỗi ngày cho tớ là đủ rồi” Tôi đáp ngay.

“Đừng lạnh lùng vậy chứ, cậu là bạn thân nhất của tớ mà, cậu ko giúp tớ thì ai chứ?” Kouma vờ như bị tổn thuơng.

“Thật là, cậu thích suốt ngày cứ trốn tránh vậy sao?”

“Ko” Kouma đáp ngay.

“Vậy sao ko kiếm 1 cô bạn gái, có thế cậu mới ko bị tụi con gái đeo bám suốt” Tôi gợi ý.

“Có thật có bạn gái sẽ bớt ko?” Kouma hỏi lại.

“Có thể” Tôi nâng kính đang trễ trên sống mũi lên.

“Đuợc thôi tớ sẽ thử” Kouma cuời với tôi.

“Vậy cố gắng nhé!” Tôi cuời lại với cậu ấy.

Và lúc đó tôi chỉ nghĩ Kouma đùa (vì cậu ấy rất hay đùa).

Hay đúng hơn là chỉ mình tôi nghĩ cậu ấy nói đùa.

CHAPTER 4: GIRLFRIEND

Sáng hôm sau như thuờng lệ, tôi chuẩn bị mọi thứ truớc khi đến truờng, ăn vội bữa sáng mẹ chuẩn bị sẵn, tôi mở cửa và nghĩ Kouma hẳn đang đợi tôi truớc cửa như mọi ngày. Nhưng hôm nay thì ko, cậu ấy ko đứng đó, ko đợi tôi đi học. Tôi quay đầu vào hỏi mẹ:

“Mẹ ơi! Kouma có đến rủ con đi học ko ạ?”

“À! Mẹ ko nghe thằng bé gọi, lạ nhỉ? Mọi hôm nó vẫn đến rủ con đi học mà” Mẹ đặt tờ tạp chí lên bàn ăn nhận xét.

“Đúng là lạ thật, có lẽ cậu ấy bận việc gì đó nên ko đến đc chăng?” Nghĩ vậy tôi liền chào mẹ và đi bộ 1 mình tới truờng.

Tôi vẫn hay đi bộ đến truờng, nhưng đi 1 mình thì lần đầu tiên, nên tôi có cảm giác thật sự rất kỳ lạ, cứ như có chuyện ko hay sẽ xảy ra.

“Đó là do mình ko quen đi bộ mà ko có Kouma thôi” Tôi tự nói với bản thân.

Nhưng tôi đã nhầm.

Vừa ra ngoài đuờng cái, 1 giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Quay đầu lại tôi thấy Kouma đang đuổi theo mình. Nhưng cậu ấy ko đi 1 mình. Như mọi ngày vẫn rủ tôi đi học.

Kouma xuất hiện truớc mặt tôi, bên cạnh cậu ấy là 1 cô gái. Trông cô gái nhỏ tuổi hơn bọn tôi, cô khá xinh với bộ đồng phục của 1 truờng nữ cùng mái tóc đen dài muớt ôm lấy guơng mặt đuợc trang điểm nhẹ, mái dài đến độ che đôi chân mày lá liễu rất hợp với guơng mặt, dáng nguời cô thon thả. Tôi có thể đoán chắc cô gái này thuộc hàng tiểu thư trí thức. Nhưng tôi ko biết cô gái này là ai.

Hay ít ra tôi ko quen cô gái này. Ko hề quen biết.

Kouma giới thiệu bọn tôi với nhau:

“Đây là Wakaru bạn thân nhất của anh” Kouma chỉ tay về phía tôi.”Còn đây là Hizumi bạn gái của tớ” Nói rồi chỉ vào cô gái cạnh cậu.

Cô gái bèn mỉm cuời chào tôi.

Còn tôi như thấy truớc mặt toàn màu đen, khó khăn lắm tôi mới giữ cho mình đứng vững. Những chữ “bạn gái” như đấm thẳng vào bụng tôi. Cổ họng tôi đắng nghét và ko sao nói nên lời; cho tới khi Kouma lay vai tôi, kéo tôi tỉnh dậy:

“Wakaru cậu sao vậy? Ko khoẻ à?” Kouma lo lắng hỏi.

“Ko….ko sao, tớ ổn cám ơn cậu.Chào em Hizumi. Tôi nói mà cứ như đã chết rồi.

“Vậy ra….. cậu ko đến rủ tớ đi học là vì cô bạn này?” Những lời nói vuột khỏi miệng tôi truớc khi tôi kịp nhận ra.

“Xin lỗi Wakaru, vì Hizumi muốn đi với tớ đến truờng, mà nhà cô ấy gần hơn nên tớ ghé qua đón cô ấy truớc, bọn tớ có qua nhà rủ cậu nhưng mẹ cậu bảo cậu đi rồi nên bọn tớ đuổi theo; may mà gặp đc cậu ở đây. Cùng đi đến truờng nhé!” Kouma giải thích.

“Đuợc” Tôi nói 1 cách cay đắng.

Quãng đuờng đến truờng ko xa, nhưng hôm nay tôi thấy như kéo dài bất tận, nhìn họ nói chuyện với nhau tôi có cảm giác mình thật thừa thải.

“Nếu mình đi nhanh hơn có lẽ đã ko gặp chuyện này” Thú thật với tôi lúc đó chết còn nhẹ nhàng hơn cảm giác này nhiều.

Sau khi tiễn cô bạn gái mới quen vào truờng cô, 2 đứa tôi đi đến truờng mình. Chỉ còn 2 đứa như mọi khi nhưng sao tôi cảm thấy Kouma xa lạ quá, cứ như mới quen biết vậy. Nên chúng tôi ko nói chuyện gì nhiều.

“Sao cậu quen đuợc cô gái đó thế?” Tôi gắng sức gợi chuyện.

“Sau khi nghe cậu nói, tớ về nhà suy nghĩ về vấn đề đó.Thì nhỏ em họ tới chơi, tớ kể cho nó nghe, cậu biết đó vấn đề đó bọn con gái rành hơn tụi mình nhiều mà. Thế là nghe xong, nó liền giới thiệu cho tớ Hizumi và nói thêm là quen bên ngoài đuợc tự do hơn, thêm nữa truờng nữ SHIZUKA lại gần truờng mình nhất, nên việc tớ có bạn gái sẽ lọt vào đây ngay thôi. Khi thấy cô pé này tớ thấy cũng khá nên đồng ý ngay.Chuyện là vậy đấy” Kouma vừa cuời vừa kể.

“Thế ra cậu làm theo lời tớ thật?” Tôi chẳng thấy đáng cuời tí nào.

“Đuơng nhiên rồi, chính cậu nói thế mà” Kouma nhìn tôi.

“Ờ phải, vậy chắc cậu sẽ ko bị đeo bám nữa đâu nhỉ?” Tôi vội nhìn ra chỗ khác.

“Tớ mong là thế”

“Ra thế! Vậy là trong cậu ấy ko còn dành riêng cho tôi nữa rồi” Nghĩ đến đó tôi như muốn khóc.” 1 thằng con trai lại khóc ư?” Tôi tự quát mình nhưng rồi tôi buộc thừa nhận. Vì vậy tôi buớc vội vào lớp, tránh nhìn Kouma càng nhanh càng tốt, truớc khi tôi có thể khóc thật.

To be continued.

kenny9x

07-06-2009, 03:29 PM

típ đi mà cái tên đẹp thật ^^ Kyo cũng là 1 nửa người Nhật

Thao_Thanh

08-06-2009, 10:09 AM

CHAPTER 5:A BAD DAY FOR WAKARU

Suốt buổi học hôm đó tôi ko hề để tâm đến, tôi chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh để chạy ngay về nhà, để ko phải nhìn Kouma lâu hơn, nên Kouma nói gì tôi cũng chỉ uỡm ờ cho qua chuyện.

Giờ ra chơi Kouma rủ tôi tan học đi cùng cậu ấy đến truờng Hizumi rồi cả 3 cùng về. Tôi ko muốn nhìn thấy Hizumi, nhất là thấy 2 ng' họ đi với nhau, nhưng tôi cũng ko muốn để 2 ng' họ đi riêng, tôi sợ họ sẽ làm cái điều mà tôi lo sợ và nếu cứ trốn tránh như thế, tôi sợ trong tâm trí cậu ấy ko những ko dành riêng cho tôi mà còn ko có chỗ cho tôi nữa kia. Nghĩ vậy tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị dù rằng rất miễn cuỡng.

“Tuyệt! Vậy tớ sẽ chờ cậu ở cổng truờng khi tan học nhé” Kouma nói với lại khi đi cùng vài nam sinh ra sân bóng.

Tôi khẽ gật đầu. Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây?. Tôi chẳng biết mình có thể chịu đựng đc bao lâu nữa.

Tan học, tôi luôn ra khá muộn vì ko muốn chen chúc trong đám đông; tôi luôn đợi khi thưa ng' sẽ đi ra. Khi gần tới cổng tôi thấy Kouma đứng đó chờ tôi, tôi đi nhanh chân đến bên cậu ấy. Nhưng tôi chợt khựng lại.

Ngay cạnh Kouma, Hizumi đang đi lại 1 cách bồn chồn. Và tôi đứng đủ gần để nghe họ nói chuyện với nhau:

“Sao anh ấy vẫn chưa ra vậy anh Kouma, truờng anh tan học đã 10’ rồi mà?”.

“Wakaru vẫn hay ra muộn thế ko sao đâu, cậu ấy đã hứa đi cùng bọn mình mà, cứ chờ thêm chút nữa đi” Giọng Kouma sốt ruột ko kém.

Truớc khi tôi kịp nhận ra mình phải làm gì thì chân tôi bỗng quay lại và tôi tiến thẳng về cổng sau. Mặc kệ lời hứa, tôi phải tránh xa họ, nhất là Kouma. Tôi thật sự ko thể chịu đựng thêm nữa khi thấy Kouma đi với ng' khác mà ko phải tôi. Sức chịu đựng của tôi ngắn hơn tôi tuởng.

Tôi đi nhanh về, nhanh hết mức có thể. Tôi ko dám ngoảnh mặt lại 1 lần, vì tôi sợ tôi sẽ quay lại và nói hết mọi việc ra mất. Tôi đi mà như chạy, mây đen vần vũ trên đầu tôi ngày 1 dày hơn……….

Ngực đập liên hồi, hơi thở hổn hển, tôi nặng nhọc kéo chặt cánh cửa sau lưng. Ngồi bệt trên sàn nhà, 2 tay ôm lấy mặt, tôi nhớ lại những gì xảy ra hôm nay. Tất cả cứ như 1 giấc mơ vậy, đúng hơn là 1 cơn ác mộng kinh khủng nhất đời tôi.

Và lúc đó tôi nhận ra tôi ko muốn gặp Kouma nữa, tôi cần tránh mặt cậu ấy. Tránh xa nỗi đau của chính tôi.

Vì vậy khi vừa thấy mẹ về, tôi dặn mẹ ai gọi điện gặp tôi hãy bảo tôi bận ko thể nghe điện thoại. Mẹ ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.

Tôi đã cảm thấy Kouma sẽ gọi cho tôi, ngay từ nhỏ mỗi lần tôi có chuyện cậu ấy đều gọi để gặp tôi, để chắc rằng tôi ko sao mới thôi. Mỗi lần đó tôi đều mong phone của cậu ấy.

Nhưng lần này thì ko. Tôi sợ những cú điện thoại ấy, nhất là của Kouma.

Quả nhiên, tối đó chuông điện thoại reo nhiều hơn mọi ngày. Dù ko muốn nhưng ko hiểu sao tôi luôn chăm chú vào cái phone cứ như đang mong chờ nó kêu lên, dù rằng tôi biết mình sẽ ko bắt.

Mãi đến khi đi ngủ, nằm trên giường, kéo chăn lên tận cằm; tôi vẫn nhớ rất rõ: 12 cú phone cả thảy và tôi đều biết cùng 1 ng' gọi. Rồi tôi suy nghĩ đến việc sáng mai sẽ đối mặt với cậu ấy ra sao; và thiếp đi lúc nào ko hay……..

Thao_Thanh

08-06-2009, 10:13 AM

CHAPTER 6:TO FALL OUT

Khi những tia nắng bình minh vừa rọi le lói vào phòng, đồng hồ chỉ mới dừng lại ở con số 5h30; Wakaru đã ăn mặc chỉnh tề. Dù 8h mới vào học, nhưng cậu quyết định đi sớm.

Ăn nhanh bữa sáng mẹ vừa ngái ngủ vừa chuẩn bị cho cậu, ko để mẹ kịp hỏi 1 câu, Wakaru đã xách cặp lao nhanh ra cửa. Đồng hồ chỉ mới điểm 6h sáng.

Như sợ Kouma đuổi theo cậu đi mà như chạy, rồi như sợ sẽ gặp cậu ấy giữa đg' cậu quằng lối khác để đi, dù lối này khá xa.

Con đg' buổi sớm vắng tanh, chỉ có 1 vài ng' tập thể dục. Trường học cũng thế, khi đến nơi gần như truờng học chỉ có mình cậu, ngoại trừ 1 số học sinh đang làm vệ sinh lớp. Bỏ cặp lên bàn, cậu nhẹ nhõm thở dài khi ko thấy Kouma. Nhưng cậu biết Kouma sẽ ko để cậu tránh mặt cậu ấy dễ dàng……..

Tuy quay mặt ra cửa sổ nhưng Wakaru vẫn để ý những ng' bc’ vào lớp. Và kia rồi Kouma xuất hiện trc’ cửa lớp ngay khi chuông reo. Wakaru có thể cảm nhận rõ sự tức giận cùng ngạc nhiên của Kouma trc’ thái độ của mình, có lẽ nếu ko có tiếng chuông báo vào lớp cậu ấy đã lao đến chỗ Wakaru hỏi cho ra nhẽ; vẫn nét bực dọc trên mặt, Kouma bước về bàn mình nhưng vẫn đưa mắt nhìn Wakaru……..

REENG REENG REENG….

Chuông vừa reo, Kouma liền xô ghế lao thẳng đến chỗ Wakaru:

“Tại sao hôm qua cậu hứa mà ko giữ lời ? Có biết tớ đã chờ ở cổng bao lâu rồi ko hả ? Còn nữa tớ gọi điện mà cậu ko trả lời là sao, tớ thừa biết cậu ở trong nhà vậy sao ko trả lời điện thoại của tớ?” Kouma đập bàn quát.

Wakaru vẫn chống tay lên cằm nhìn mơ hồ ra cửa sổ, vờ như ko nghe cậu ấy nói.

“Cậu bị cái quái gì vậy hả?” Kouma gằn mạnh từng tiếng, sự tức giận lên đến cực điểm.

“Cậu làm mọi ng' chú ý đấy!” Wakaru hờ hững đáp, mắt vẫn ko rời cửa sổ.

“Tớ cóc quan tâm, trả lời đi trước khi tớ nổi điên” Kouma quát càng lớn tiếng, mắt long lên. Nhiều ng' đã nghe thấy và quay lại nhìn 2 ng' họ.

Wakaru chống tay lên bàn, đứng dậy: “Đơn giản vì tớ ko muốn nói chiện với cậu, thế thôi”.

Kouma túm chặt tay Wakaru:”Nói vậy mà nghe đc à, giờ tớ đang nói chuyện với cậu mà cậu đi đâu?”.

“Tớ đi đâu ko cần xin phép cậu” Wakaru nhăn mặt.

“Tại sao cậu lại tỏ thái độ như vậy? Chúng ta ko phải bạn thân nhất của nhau sao?” Kouma hơi nhỏ giọng xuống.

“Đã từng thôi, bây giờ thì ko” Wakaru cuời khan, giật tay ra và buớc đi, để mặt Kouma đứng đó ko nói gì. Wakaru biết cậu đã tổn thuơng đến ng' cậu yêu thương nhất nhưng cậu ko biết làm gì khác, trong lòng cậu nỗi buồn đang lớn dần.” Nếu ko có Hizumi, mọi chuyện có lẽ đã khác”.

Bọn bạn đứng chứng kiến cuộc cãi vã rất đỗi ngạc nhiên, đôi bạn này rất thân thiết nhau, đi đâu cũng có nhau và xưa nay chưa cãi vã bao giờ, vậy mà giờ họ lại to tiếng thế. Bọn con trai xúm lại Kouma hỏi dồn. Kouma chỉ buồn bã lắc đầu, cậu cũng như bọn bạn, cũng chẳng biết tại sao Wakaru lại như thế.

“Thôi bỏ đi, có lẽ tâm trạng cậu ấy ko tốt nên mới thế, để cậu ấy 1 mình đi, khi nào đó cậu hãy hỏi thẳng cậu ấy sau” Tada khuyên Kouma.

“Phải đó, giờ đi đá bóng với bọn tớ đi, giúp cậu bớt giận ngay ấy mà” Nói rồi cả bọn kéo Kouma đi.

Lúc đi ngang qua hành lang, cả bọn bắt gặp Wakaru đang đi nguợc lại. Như ko thấy gì, Wakaru thản nhiên đi ngang qua mặt họ. Kouma buồn bã ngoái ra sau nhìn theo bóng Wakaru ngày 1 nhỏ dần “ Tại sao mọi chuyện lại như thế này?".

Tan học, Kouma nán lại tại cổng truờng tìm kiếm Wakaru. Cậu mong cả 2 lại đc như xưa, nhưng Wakaru vẫn lạnh lùng đi ngang qua mà ko thèm nói gì. Sức chịu đựng có hạn, từ đau buồn Kouma chuyển sang tức giận:

“Gì chứ ? Mình đâu làm gì sai, ng' sai là cậu ta kia mà, tại sao mình lại phải lo lắng cho cậu ta trong khi cậu ta làm ngơ mình chứ? Đuợc nếu muốn kết thúc thì kết thúc, mình ko thèm lo lắng cho cậu ta nữa” Nói rồi Kouma bực dọc đi nguợc lại huớng Wakaru vừa đi.

Cuộc chiến tranh lạnh bắt đầu từ đây.

To be continued.

Ryu_30

08-06-2009, 10:23 AM

nhân vật Wakaru này ích kỉ quá mọi người ạ. Sống ko nên nghỉ đến riêng mình. Dù biết rằng Kouma ko phải dành cho mình, thì tốt nhất cứ làm bạn thân thì có hơn ko.

Thao_Thanh

08-06-2009, 10:36 AM

nhân vật Wakaru này ích kỉ quá mọi người ạ. Sống ko nên nghỉ đến riêng mình. Dù biết rằng Kouma ko phải dành cho mình, thì tốt nhất cứ làm bạn thân thì có hơn ko.

Việc Kouma bất ngờ có bạn gái làm Wakaru bị sốc nên bạn ấy mới tỏ thái độ như vậy. Sau này người "ích kỉ" hơn lại là Kouma chứ ko phải Wakaru đâu. Bật mí 1 chút thế thôi ^_^

Libra1747

08-06-2009, 10:10 PM

2 người này đág iu wo'....cái nì hết ùi thì post hết đi...ky wo' à...post hết đi.....hok là tui gửi boom thư đến nhà đếy...hehe...

Thao_Thanh

08-06-2009, 10:43 PM

2 người này đág iu wo'....cái nì hết ùi thì post hết đi...ky wo' à...post hết đi.....hok là tui gửi boom thư đến nhà đếy...hehe...

Comm cái kiểu gì vậy? Định phá tôi hả? :m019: Cho bạn post hết truyện này luôn đấy. Dám ko?:m070:

timkiem

09-06-2009, 06:16 AM

Post nhanh nha Thanh_Thao, thanks nhiều nha, công nhận bạn sưu tập truyện ở đâu mà hay thế, post mấy truyện luôn.

Thao_Thanh

09-06-2009, 08:43 AM

CHAPTER 7: A CAUSE

Đám bạn trong lớp thật sự ngạc nhiên về đôi bạn này, họ nghĩ sau vài ngày mọi chuyện sẽ đc hoà giải nào ngờ càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng chẳng ai biết nguyên nhân để khuyên giải. “ Chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây?” ai cũng ngán ngẩm nghĩ thầm.

“Có lẽ chuyện này sẽ kéo dài lâu đây” Mọi ng' bàn tán với nhau.

Nhưng đóng mặt lạnh với nhau ko đc lâu, chính Kouma bỏ cuộc trc’. Cậu ko thể chịu đuợc cảnh gặp mặt đứa bạn thân nhất phải làm ngơ và đi học về mà ko có Wakaru đi cùng.

“Nhất định phải làm rõ chuyện này, ko thể để thế này đc” Kouma cương quyết, cậu đi nhanh về nhà hạ quyết tâm ngày mai phải bắt Wakaru nói rõ lí do……...

Hôm sau, chuông reo tôi bật ngay khỏi chỗ ngồi dáo dác kiếm Wakaru, nhưng tiệt nhiên ko thấy đâu. Tôi hỏi mấy đứa bạn thì biết cậu ấy đang ở trong thư viện, tôi chạy như bay tới ngay đó.

Thư viện vắng vẻ, chỉ có Wakaru đứng đó, ko suy nghĩ tôi đi ngay tới cạnh cậu ấy:

“Tớ ko thể chịu đựng đc tình cảnh này thêm giây phút nào nữa, hôm nay cậu cho tớ lý do đi, nếu tớ làm điều gì sai tớ nhât định sẽ sửa, chứ đừng đối xử với tớ như vậy” Tôi cố nói giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

“Ko có gì hết, ko cần bận tâm đâu” Wakaru thờ ơ đáp, vẫn ko nhìn tôi lấy 1 cái.

Nóng mặt tôi túm chặt 2 tay cậu ấy, xô mạnh vào 1 kệ sách:

“Nói cho rõ ràng đi, nếu ko tớ ko để cậu đi đâu” Tôi kê mặt sát cậu ấy chỉ cách mấy phân.

“Kể cả khi vào học à?” Wakaru né sang 1 bên. Cậu ấy tránh nhìn vào mắt tôi.

“Phải nếu cậu ko nói, tớ sẽ đứng đây với cậu cho đến tan học” Tôi trừng mắt bắt Wakaru nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu vẫn bướng bỉnh như xưa, thôi đc tớ thua. Tớ ko thích cậu đi với Hizumi, từ xưa nay chúng ta đi đâu cũng có nhau như thế chưa đủ sao?

Có thể tớ là kẻ ích kỷ khi chỉ muốn trong lòng cậu chỉ có tớ, tớ thật sự muốn điều đó xảy ra. Nhưng tớ biết ko thể, 1 ngày nào đó cậu cũng sẽ có bạn gái và tớ cũng ko có tư cách cấm cậu, nhưng cậu có nhận ra từ khi có cô gái đó cậu ko còn đối xử với tớ như xưa?”

Giọng Wakaru nhuốm đầy nỗi buồn.” Tớ ko bắt cậu ko đc có bạn gái nhưng cậu ko thể cân = giữa tình bạn của chúng ta và tình cảm của cậu đc sao? Ko lẽ tình bạn thưở nhỏ của chúng ta ko sánh đc với cô bạn gái của cậu ư?”

Wakaru mỉm cười với tôi, 1 nụ cuời thật buồn:

“Cậu còn nhớ chậu hoa chúnh ta cùng trồng ko?”

Tôi bất chợt buột miệng:” Dĩ nhiên, đó là chậu hoa màu tím mà 2 chúng ta cùng trồng lúc nhỏ”.

“Phải. Truớc đây chúng ta cùng nhau trồng chúng và mong cho nó nở hoa. Cả tớ lẫn cậu đều tin nó sẽ nở rất đẹp và sẽ nở mãi như tình bạn của chúng ta. Ngay khi cậu có bạn gái, và chỉ còn 1 mình tớ chăm sóc nó. Cậu biết nó như thế nào ko? Tớ đã cố gắng luôn phần của cậu và nó đã đâm chồi, tớ tuởng ngày nó nở hoa là ngày cậu nhớ tới tớ; ít nhất thì tớ cũng hi vọng thế”.

“Nhưng có 1 tối khi tớ ra tưới nước cho nó và chỗ trước đây là chồi hoa giờ đã là 1 nhánh cây tàn. Nhìn những chồi chưa nở hoa đã tàn úa nằm chết trên nền đất, bất giác tớ hiểu ra tình bạn của chúng ta cũng đã đến lúc tàn phai như cái chồi đó” Wakaru chợt đưa tay lên má tôi.

Tôi cảm nhận đuợc bàn tay cậu ấy. Đầy mùi đất ẩm.Và hình ảnh cậu ấy tuyệt vọng nhìn tia hi vọng cuối cùng tắt ngấm, Wakaru lặng lẽ đứng đó chìm đắm trong nỗi buồn. Hình ảnh đó hiện ra rõ rệt trong tâm trí tôi, bất giác tôi cảm thấy mắt mình nhòa đi.

“Cây đã chết ko thể sống lại và tình bạn của chúng ta cũng kết thúc như nhánh cây ấy” Từ từ hạ tay xuống, giọng cậu ấy nghẹn ngào nghe như khóc.

Và rồi cậu ấy buớc ra khỏi thư viện.

Còn tôi chỉ biết đứng nhìn cậu ấy ngày 1 xa dần.

Chuyện của chúng tôi kết thúc như thế này sao?

Thao_Thanh

09-06-2009, 08:44 AM

CHAPTER 8: EVENT ON THE SUBWAY

Suốt buổi học còn lại, cả 2 cậu đều nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy. Kouma ko còn chạy nhảy lung tung nữa mà ngồi trên bàn, nhíu mày chìm đắm trong suy nghĩ. Wakaru chỉ biết 1 điều rằng: "Tình bạn của họ thế là kết thúc. Hết thật rồi." Điều đó ám ảnh cậu đến tận giờ tan trường.

Đeo suy nghĩ đó trong đầu, cậu ko muốn về nhà và chân cậu cứ tự đi đến 1 nơi cậu ko biết.” Kệ đến đâu cũng được chỉ cần ko nghĩ đến Kouma là đủ” Wakaru chỉ cần thế thôi và cậu bước chân lên tàu điện ngầm................

Tàu điện ngầm luôn đông khách, những lúc như thế những cô gái phải đứng luôn chịu thiệt thòi vì bị 1 số kẻ ko đứng đắn lợi dụng.

Wakaru chứng kiến 1 cảnh như thế, 1 tên ăn mặc lịch sự nhưng lại giở trò với 1 cô gái trẻ đứng trước hắn ta, cô gái ko dám phản ứng hay hô hoán cũng là điều dễ hiểu ở những chỗ đông ng' thế này. Vốn tốt bụng cậu thật sự gai mắt trước cảnh đó, đặt ngay cặp lên giữ chỗ Wakaru lấy máy ảnh đi ngay đến cạnh tên vô lại giả danh trí thức đó:

"Pỏ cái tay dơ bẩn của ông ra khỏi cô gái đó ngay lập tức” Cậu nói nhỏ với hắn.” Đừng tưởng tôi ko biết ông đang làm gì”.

“Mày nói gì?” Lão quay phắt lại quát.

“Tôi bảo ông bỏ tay ra khỏi ng' cô gái này” Wakaru quát lại.

“Mày dám vu khống tao à? Có chứng cứ gì mà dám ăn nói với tao thế? Tao sẽ thưa mày đấy” Thấy Wakaru ốm yếu lão làm tới.

“Muốn = chứng à?” Cậu giơ máy ảnh lên cho lão thấy” Những gì ông làm tôi đều quay lại hết nhá? Giờ đi thưa xem ai hơn?”

Wakaru kề sát miệng vào tai hắn ta lúc này mồ hôi nhễ nhại , cậu thì thầm:”Nếu biết có ngày hôm nay thì đừng làm” Nghe câu đó mặt lão chuyển từ xanh sang tái mét. Lão vội nhanh chân chạy sang chỗ khác.

Sau khi đuổi đc tên vô lại, Wakaru dắt cô gái tới chỗ ngồi của mình:

“Cô bạn ngồi đó đi” Cậu chỉ tay vào chỗ trống và rút cặp ra.

“Thôi cám ơn bạn bạn giúp mình lúc nãy là đủ rồi, ko dám làm phiền bạn đâu” Cô gái bối rối từ chối.

“Tôi đứng ko sao nhưng bạn là con gái thì ko đc, ngồi đi trước khi xảy ra chuyện đó lần nữa”. Wakaru kiên quyết. Và cô gái đành ngồi xuống chỗ của Wakaru, còn cậu đứng ngay cạnh cô gái.........

Tàu dừng ở ga tiếp theo, cậu và cô gái hoà vào dòng ng' bc’ xuống.

“Thật cám ơn bạn, ko có bạn mình ko biết phải làm sao” Vừa đặt chân lên mặt đất cô đã nói ngay.

“Ko cần đâu, chỉ vì tôi thấy ngứa mắt thôi và cũng ko thể để con gái đứng còn mình ngồi đc”.

“Cám ơn bạn, mình ko biết làm sao để trả ơn đây?” Cô gái cúi ng'.

“Tôi đã nói rồi thật ko cần làm thế! À phải bạn giữ lấy cái này” Dứt lời cậu dúi cái máy ảnh bỏ túi vào tay cô gái.

“Không đc bạn đã cứu mình rồi còn đưa mình cái này, mình ko dám nhận đâu” Cô gái lắc đầu lia lịa từ chối, trả lại máy cho Wakaru.

“Thật ra cái máy này hư rồi và cũng ko có phim trong đó nhưng tôi ko nỡ vứt đi. Cô bạn có thể dùng cái này để tránh những trường hợp như hôm nay. Lấy đi ! Bạn phải biết tự bảo vệ mình chứ” Cậu đặt máy ảnh vào tay cô lần nữa.

Nghe vậy cô bạn ko từ chối nữa:”Vậy tớ sẽ giữ kỹ, cám ơn bạn”.

“Tốt hơn rồi đó” Wakaru gật đầu.

Cô gái mỉm cười với cậu và giờ cậu mới nhìn kỹ cô gái. Không xinh như Hizumi nhưng cô gái này cũng dễ nhìn. Mặc 1 cái áo jacket đen bên ngoài chiếc áo cao cổ trắng, cô mặc 1 quần jean trắng và đi đôi giày thể thao cũng trắng nốt. Cô có mái tóc đen dày cột cao, mái rẽ ngôi ở giữa để lộ đôi mắt đen kỳ lạ; Wakaru chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào như thế. Đôi mắt to 1 cách khác thuờng và đen láy long lanh, nhìn vào đôi mắt đó như thể cả 1 hồ nước mênh mông trong trẻo, trong đến độ soi rõ cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Khi nhìn chăm chú vào đó cậu như cảm thấy quên hết mọi thứ xung quanh, đôi mắt cô gái này thật sự rất có sức hút. Nó đẹp và lạ thường.

Wakaru nghĩ mình sẽ nhìn mãi vào đó mất nếu cô gái đó ko hỏi chuyện cậu:

“Mình tên là Kazyuri học lớp 8 truờng nữ NAMIOORI, cho mình biết tên bạn được ko?” Cô gái cười hỏi.

“Đc chứ, tên tôi là Wakaru lớp 10 trường WATASHIRA”.

“A! Vậy cách trường em ko xa lắm!” Mặt cô gái rạng rỡ.

“Phải!” Cậu cười đáp lại cô bé. Nhưng chợt nhớ ra” Nhưng nhà em ở đây à?”

“Ko ạ! Nhà em gần trường để dễ đi lại đó mà” Cô bé nhìn cậu:” Có chuyện gì sao anh?”

“Vậy… sao lại đến Shimizu này?” Wakaru thắc mắc, ngoái nhìn tấm biển đề: GA SHIMIZU trước cổng nhà ga.

“À em làm thêm ở đây”

“Cha mẹ em ko phản đối khi em đi làm xa thế này?”

“Em vốn là trẻ mồ côi, ko có cha mẹ nên phải đi làm để sinh sống”

“Anh xin lỗi! Lẽ ra ko nên hỏi mới phải”

“Hi hi ko sao, em quen rồi” Cô bé cười khi thấy cậu bối rối” A! Đúng rồi, em làm thêm ở tiệm mì, vì vậy để em đãi anh 1 bữa ở đó coi như cám ơn nhé!”

Khi thấy cậu định nói, cô bé vội lên tiếng:”Anh giúp em nhiều vậy anh ko đc từ chối đâu đấy”.

Mỉm cười, Wakaru đành nhận lời.

To be continued.

timkiem

09-06-2009, 09:17 AM

ý bốc tem. Nghi quá có khi nào cô gái đó yêu Wakaru, rồi đi tìm bạn ý ở trường, rồi anh đẹp trai thấy được ghen không ta? hihi Thanks nha

Thao_Thanh

09-06-2009, 11:41 AM

ý bốc tem. Nghi quá có khi nào cô gái đó yêu Wakaru, rồi đi tìm bạn ý ở trường, rồi anh đẹp trai thấy được ghen không ta? hihi Thanks nha

Đúng rồi đấy, và còn hơn thế nữa kia, hehe. Nhớ đón đọc chap mới nhe bạn.:m129:

MilkYuan

09-06-2009, 02:44 PM

sa0 k típ nữa đy >"<

takashi_8x

09-06-2009, 04:47 PM

hehehe... đợi truyện hết rùi đọc luôn... sợ cái màn đọc giữa chừng rùi tác giả "bỏ của chạy lấy người" lắm... hahaha...

Thao_Thanh

09-06-2009, 07:08 PM

hehehe... đợi truyện hết rùi đọc luôn... sợ cái màn đọc giữa chừng rùi tác giả "bỏ của chạy lấy người" lắm... hahaha...

Cứ thoải mái mà đọc đi bạn. Mình đảm bảo ko có cái "màn" đó đâu.:m129:

nhok_k0ol_91

09-06-2009, 07:56 PM

wa!!! truyện hay wá, sắp có màn hay rồi ^^

timkiem

09-06-2009, 09:57 PM

Cứ thoải mái mà đọc đi bạn. Mình đảm bảo ko có cái "màn" đó đâu.:m129:

mình rất là tin tưởng bạn đó Thao_Thanh, ack sến quá!!

mà nói thật nghe bạn nói vậy cũng mừng thầm, mình bị tác giả cho leo cây hoài à!!!!!:m103:

nhocbuon_xauxi

09-06-2009, 11:34 PM

hay quá bạn ơi^^ lâu lắm rồi mới vào Box truyện...cố gắng Box nhanh nhanh nha bạn...hồi hộp quá^^

Thao_Thanh

10-06-2009, 09:37 AM

CHAPTER 9: THE TRADITIONAL RESTAURANT

Kazyuri dẫn đường, giờ đây trước mặt tôi là 1 quán mì thật khác xa với lúc đầu tôi tưởng tượng. Quán rất đơn giản, ko có đèn neon nhấp nháy, ko có chùm đèn trang trí rực rỡ, toàn bộ quán được làm bằng gỗ chắc chắn, cửa ra vào chỉ là 1 tấm màn rủ xuống, đúng kiểu 1 quán mì bình dân truyền thống. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là tấm bảng đề tên quán: HAIZALA.

Thấy tôi ngây người trước cửa, Kazyuri hỏi tôi:

“Sao anh ko vào mà đứng đây?”

Tôi chỉ tay lên tấm biển. Cô bé vừa cười vừa giải thích:

“Ông chủ bọn em trước đây là 1 nghệ nhân đóng đồ gỗ, chú ấy rất yêu nghề của mình, đặc biệt chú rất thích làm mấy cái gạc tàn.”Nhìn lên tấm biển cô bé nói “Anh ko biết đâu lúc em cùng các bạn qua nhà chú ấy chơi, chú ấy cho bọn em xem rất nhiều loại gạc tàn gỗ khác nhau, thật sự rất đẹp nên tụi em trầm trồ mãi làm chú ấy rất khoái chí” Cô bé khẽ cười khi nhớ lại” Tụi em rất hâm mộ chú ấy, chú có thể làm tất cả các vật dụng bằng gỗ. Biết tụi em mồ côi chú ấy rất hay qua viện thăm tụi em, cho tụi em nhiều quà và bánh kẹo, khi biết em học ở NAMIOORI chú ấy đã đóng nguyên 1 cái nhà cho em đấy” Kazyuri rất tự hào khi kể đến đó “Nhưng rồi nghề đó dần dần ko còn chỗ đứng nữa, nên chú ấy chuyển sang mở tiệm mì và tụi em tình nguyện giúp chú ấy. Tuy ko còn làm nghề đó nhưng chú ấy vẫn rất yêu nghề, yêu nhất vẫn là những cái gạc tàn gỗ của chú, nên chú ấy quyết định lấy tên quán là HAIZALA đó”.

“Thú vị thật!” Tôi thầm ca ngợi.

“Hi hi anh nên vào bên trong, anh sẽ còn bất ngờ hơn nữa đấy!” Cô pé nói giọng rất bí mật.

Vừa vén màn cửa lên, nhìn vào bên trong tôi không khỏi sửng sốt. Tất cả vật dụng trong đây từ bàn ghế, 4 bức tường, các tấm thẻ ghi tên món ăn treo trên vách đến bàn ghế, bình hoa thậm chí nhứng cái tô, ống đựng đũa và cả cái muỗng đôi đũa cũng đều làm bằng gỗ. Chúng làm tôi cảm thấy thực sự nguỡng mộ chủ nhân của quán mì này. Lúc chúng tôi chen đc vào 1 cái bàn trống trong góc thì cũng khá vất vả, vì khách khá đông và đa phần đều là dân lao động nghèo.

“Anh chọn món đi, em thay đồ rồi ra với anh” Kazyuri nói với lại khi chạy vội vào phòng thay đồ dành cho nhân viên.

Ngay khi ngồi vào bàn, nhìn dáo dác xung quanh không khí ở đây thật khác với các quán ăn mà tôi từng ghé vào. Cũng như vẻ ngoài bình dân, bên trong cũng được trang trí bày biện khá giản dị nhưng rất ấm cúng. Thêm nữa con người thành thị thường chỉ lo kiếm sống, đối với họ đồng tiền và bản thân quan trọng hơn mọi thứ, vì vậy ra đường có xảy ra chuyện gì miễn không liên quan tới mình, họ vẫn tiếp tục việc họ đang làm. Những quán ăn cũng vậy, nhất là các quán sang trọng, họ lạnh lẽo bước vào, ăn xong đi ra, không hề để ý mọi thứ xung quanh. Người thành thị ngày 1 văn minh 1 tiến bộ hơn, với họ thời gian là vàng, họ phải chạy đua cho kịp môi trường sống và ở họ không còn chỗ cho thứ gọi là tình người.

Nếu đi giữa đường gặp 1 đứa bé bị lạc, 1 tai nạn xe cộ, 1 cuộc cãi nhau hay đơn thuần chỉ là hỏi thăm đường hoặc chào nhau 1 tiếng; bạn sẽ làm gì? Có thể bạn sẽ giúp những người đó nếu bạn có thể, bạn sẽ chào đáp lại người quen. Nhưng những con người đầy học thức, giỏi giang và giàu có kia sẽ thản nhiên bỏ đi, xem như không có gì khi việc đó chẳng liên quan đến mình. Họ giỏi giang vậy đấy, thông minh vậy đấy, giàu có vậy đấy và có thể hiểu biết nhiều hơn người khác là thế, nhưng khái niệm cơ bản về quan hệ giữa người với người, dù đã được học ngay khi vào lớp 1 họ lại không hề biết đến.

Nơi đây khác hẳn, dù chỉ là những con người nghèo khổ, họ cũng phải cắm cúi làm việc để kiếm sống nhưng ở họ vẫn còn tình người. Sau 1 ngày làm việc cật lực, họ mong muốn mau chóng gặp lại người thân hay 1 người nào đó để cùng trò chuyện và họ thấy mình thân với mọi người hơn, họ thấy lên tinh thần hơn để bắt đầu 1 ngày mới. Xung quanh tôi, những con người chất phác này dù lạ hay quen, khi đã ngồi cùng 1 bàn họ đều quan tâm hỏi han nhau mọi chuyện và sẵn sàng cho ý kiến hay khuyên bảo nhau nếu cần. Sau đó tất cả đều là bạn, không phân biệt khách hay chủ quán, nhân viên tất cả đều cười đùa thật vui vẻ. Nơi đây đúng là 1 thế giới lý tưởng thu nhỏ, giản dị nhưng ấm áp, náo nhiệt và đầy tình người.

Họ cũng chào đón tôi, bắt chuyện với tôi thật sôi nổi. Tôi thấy như mình là 1 người trong số họ.

Thao_Thanh

10-06-2009, 09:39 AM

CHAPTER 10:DELICIOUS NOODLE

Kazyuri bước đến cạnh tôi khi tôi đang nghe 1 anh chàng công nhân hào hứng kể chuyện, đồng phục cô mặc cũng giản dị như quán ăn vậy, ngoài bộ đồ lúc nãy cô mặc thêm 1 cái tạp dề trắng và đội 1 chiếc mũ y tá trắng nhỏ trên đầu, trông đầy sự tươi tắn.

“Anh chọn được món gì chưa anh Wakaru?” Cô pé hỏi tôi.

“À, cho anh 1 mì Tempura đi”

“Vâng được ạ! Em sẽ đem ngay đến cho anh” Nói rồi Kazyuri nhanh nhẹn đi vào khu bếp.

Chỉ 5 phút sau, cô pé đã bưng ra 1 tô mì nghi ngút khói. Nhìn cô pé đặt tô mì lên bàn, tôi thật sự ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thấy tô mì nào to như thế

“Trời đất! Tô mì to thế này sao em?” Tôi vội ngước lên hỏi.

Kazyuri đưa ngón tay lên miệng, mỉm cười nháy mắt giải thích: “Em kể về anh cho chú ấy, nghe xong chú ấy quyết định đãi anh tô đặc biệt này đấy và muốn anh ăn xong đến gặp chú ấy, được không anh?”

“Không thành vấn đề, nhưng….” Tôi chưa nói hết câu, 2 anh ngồi bàn bên đã cắt ngang:

“Ái chà! Em ưu tiên anh chàng này quá ha! Bạn trai em à?” Anh chàng lúc nãy nói chuyện với tôi đùa.

“Chú nói bậy quá nha! Anh ấy là bạn của cháu thôi” Cô pé cãi.

“Vậy sao phục vụ chu đáo thế, có bao giờ em đãi bọn anh tô to vậy đâu?”

“Phải đấy, mà sao kiu tụi anh là chú, bọn này mới 23 thôi mà” người còn lại nhăn nhó.

“Xí! Người ta giúp cháu thì cháu phải đền ơn chứ. Với lại cháu ghét ai là cháu kiu chú hà. Ai bảo chọc cháu chi” Kazyuri chun mũi.

Tôi mỉm cười khi thấy cô pé đáp trả các câu đùa của 2 anh chàng công nhân ấy. Song nhìn xuống tô mì của mình, nó bốc khói nghi ngút và mùi thơm xộc vào mũi; nó thật sự làm tôi muốn ăn ngay nhưng tôi không nghĩ mình có thể ăn hết chừng này.

Sau khi làm 2 anh chàng kia hết cãi lại được, Kazyuri quay lại, ngồi xuống đối diện tôi

“Anh ăn thử xem tài nghệ của chú ấy đi, rồi nói em nghe ý kiến của anh đi” Cô bé chống tay lên cằm, nhìn tôi chờ đợi.

Khi mới ăn miếng đầu tiên, tôi đã cảm thấy đây là món mì ngon nhất mà tôi từng được ăn, ngon hơn hết thảy các món mì sang trọng mà tôi biết. Sợi mì vàng óng ả, rất dai và trơn khi vào miệng chỉ chực trơn tuột vào miệng, nước lèo thì khỏi nói, trong vắt không 1 gợn dầu làm nổi bật màu sắc những thứ ở bên trên; đó là những loại rau củ ăn kèm, hành lá, thịt, đồ trang trí, có tất cả năm màu sắc được kết hợp rất hài hoà và đẹp mắt. Tuyệt hơn cả là món Tempura, tôm tươi rói, thịt rất ngọt, dai được chiên vàng rộm, thật giòn, tôi có thể nghe những tiếng rốp rốp khi cho vào miệng và sau đó tan ra ngay; chấm cùng nước tương thì thật là ngon tuyệt. Càng ăn tôi càng thấy thèm, tay tôi cứ gắp không ngừng và tôi không còn chú ý đến gì khác ngoài món ăn trước mặt. Dù rằng tô mì rất to và tôi không thấy đói, vậy mà tôi đã ăn hết sạch, không chừa thứ gì kể cả nước lèo.

“Ngon tuyệt! Ngon hơn tất cả những món mà anh từng ăn” Tôi nhận xét khi bụng đã no căng.

Kazyuri chỉ chờ đợi nhiêu đó, khi nghe tôi nói thế cô bé cười rất tươi: “ Em đã nói mà, không món mì nào ngon như của chú ấy làm đâu”.

“Sao chú ấy không lên thành phố mở 1 quán mì, chắc chắn sẽ rất đông khách, chú ấy sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng và giàu có đấy” Tôi gợi ý.

“Tụi em cũng từng hỏi chú câu đó, nhưng chú ấy vốn xuất thân từ dân lao động nghèo, vì vậy chú ấy quyết tâm gắn bó với họ bằng cách mở quán mì này. Tuy không dư dả nhưng chú ấy đủ sống và đủ để trả lương cho bọn em, hơn nữa chỉ cần lúc nào cũng được mọi người ủng hộ với chú ấy vậy là đủ. Thực tế quán ngày nào cũng đông như vầy khiến không chỉ chú ấy mà tụi em cũng rất vui tuy hơi mệt 1 tí. Giờ đây cả khu phố này không ai không biết quán mì này, vui lắm anh à!” cô pé vừa kể vừa cười tít mắt.

“Tuyệt thật đấy!” Tôi càng thêm cảm phục con người và quán ăn này.

“Phải rồi! Giờ bớt khách rồi, để em đưa anh đi gặp chú ấy” Nói rồi cô pé đi trước dẫn đường, tôi đứng dậy theo sau.

Thao_Thanh

10-06-2009, 09:40 AM

CHAPTER 11: ONE SUPPORT

Chú chủ quán dần hịên ra trước mắt tôi, gọi chú cũng không sai, chú trông rất trẻ, tướng tá lại khoẻ mạnh, mái tóc đen ngắn, chú buộc 1 cái khăn trước trán để thấm mồ hôi, hàm ria mép mờ mờ. Chú ăn mặc cũng đơn giản như nhân viên của quán vậy, chiếc áo thun không tay, chiếc quần đen dài và cái đai shiobi rằn ren buộc quanh bụng, nhìn chú giống hệt 1 người nông dân Nhật xưa. Gương mặt chú rất hiền lành, nụ cười luôn thường trực trên môi chú, trông chú chỉ khoảng 30 tuổi so với tuổi thật của chú: 45.

Thấy tôi, chú toét miệng cười, vỗ vai tôi:

“À! Ra cháu là người đã giúp Kazuyri à. Thời buổi này khó kiếm được chàng trai thành phố nào tốt bụng như cháu lắm đấy!”

“Bác à đừng nói quá vậy” Nụ cười và giọng nói của bác thật ấm áp.

“Chậc! Ta đâu nói quá. Con bé không hề nói gì cho ta biết về chuyện ấy, nếu không ta quyết kiếm cho ra thằng cha ấy mà dần 1 trận làm món sashimi ấy chứ” Chú nói giọng có vẻ tức giận.

“Bác lo cho Kazyuri quá nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, những đứa làm ở đây ta đều coi như con đẻ của mình cả, nhưng ta vẫn lo cho con bé nhất, nó đi học và ở khá xa ta, nên chuyện gì xảy ra với nó ta đều không hay biết mà con bé chẳng chịu nói bao giờ. Thật nó luôn làm ta lo lắng” Chú lắc đầu.

“Nhưng giờ nó có cháu làm bạn thì ta yên tâm rồi, cháu có thể trông nó giúp bác không ?” Chú nhìn tôi hỏi .

“Tất nhiên rồi ạ, sau vụ việc trên cháu không yên tâm lắm về Kazuymi, chắc chắn cháu sẽ để mắt đến cô bé. Bác đừng lo ạ” Tôi tiếp lời.

“Vậy thì tốt quá! Ta có thể yên tâm rồi. Cháu là khách quý của quán này đó, lâu lâu đến đây nhé, ta sẽ giảm giá cho” Chú cười khà khà khi trút được 1 nỗi lo.

“Chắc chắn là thế ạ” Tôi cười với chú ấy.

“Ờ phải, suýt nữa ta quên mất, con bé sắp về rồi đấy, cháu đưa nó về hộ bác nhé, đường khuya thế này nguy hiểm lắm.” Chú đề nghị.

Tôi đồng ý ngay, mỉm cười với chú ấy, tôi thấy chú thật ra dáng 1 người cha rất mực yêu thương con và luôn làm điều gì tốt đẹp nhất cho chúng….

Chúng tôi đang đi trên con đường lát gạch, trên đầu chúng tôi, bầu trời đêm được trang trí thêm những ngôi sao sáng nhấp nháy. Đèn 2 bên đường như đang nhảy múa trong đôi mắt to đen láy của Kazyuri:

“Vậy chú ấy nói gì với anh vậy?” Cô pé hỏi tôi.

“À! Chú ấy muốn anh bảo vệ em”

“Hứ! Chú ấy cứ coi em là con nít ấy” Cô bé nói giọng giận dỗi.

Tôi mỉm cười “ Em cũng chỉ mới 14 thôi mà, lo là phải rồi”

“14 tuổi thì sao chứ, em đã tự kiếm sống được là em đã lớn rồi” Đôi mắt đen mở lớn ra nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ bầu trời sao hiện ra trong đôi mắt ấy. Sáng lấp lánh.

“Ok em là người lớn” Tôi dỗ. “À nhưng anh vẫn thấy lạ, sao 1 nghệ nhân gỗ lại nấu được ngon thế, thông thường các đầu bếp muốn nấu ăn ngon phải học tập lâu lắm mà?”

“Chẳng là mẹ chú ấy nấu ăn rất ngon, nhất là món mì. Ngay từ nhỏ chú đã thích các món mẹ nấu và chú cũng chỉ ăn những món do mẹ chú nấu. Khi chú ấy lớn lên, mẹ chú sức khoẻ yếu nên không thể nấu cho chú được; vì vậy chú ấy quyết tâm học lại những món đó để nấu lại cho mẹ mình. Hầu như ngày nào chú ấy cũng thực hành và mẹ chú luôn nếm thử rồi cho lời khuyên. Nên khi mẹ mất đi, chú ấy đã học được hết bí quyết nấu ăn của mẹ, đặc biệt là món mì. Cùng lúc đó nghề mộc của chú cũng không còn làm ăn được, do đó chú ấy quyết định mở 1 quán mì bằng chính nghề mộc của chú, vừa để nhớ lại niềm đam mê của mình vừa để luôn biết ơn người mẹ đáng kính của chú ấy.” Cô pé nói giọng tự hào.

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm và nhớ về người chủ quán mì với tâm trạng vô cùng khâm phục.

“Phải ha! Sao anh lại lên tận Shimizu này vậy? Đừng nói với em là anh đi xa thế để dạo chơi nha” Bất chợt Kazyuri hỏi tôi.

Tôi kể cho cô nghe xích mích giữa tôi và Kouma vì cô bạn gái của cậu ấy, nhưng tôi không kể mình yêu Kouma ra sao. “Vì vậy anh mới đi tàu lên tận đây hòng quên đi những chuyện ấy” Tôi nói nốt.

“Ra thế! Thế anh quên được chưa?” Cô bé hỏi với giọng quan tâm.

Tôi gật đầu. Thú thực từ khi bước vào quán mì đó, tôi cảm thấy rất thư thái và những điều buồn bực đều tan biến. Giờ đây đi cạnh cô bé này, dù nhắc lại chuyện đó tôi vẫn không thấy buồn như lúc trước. Đi đến Shimizu hoá là là quyết định đúng đắn.

“Vậy…. khi nào anh buồn cứ tới quán của chú ấy nha! Nó sẽ giúp anh hết buồn bực ngay” Cô bé khuyên.

“Đương nhiên rồi”

“À phải! Về anh bạn thân của anh ý mà. Em tin là rồi anh ấy sẽ nhận ra anh quan trọng hơn cô bạn gái kia nhiều. Và anh yên tâm đi, không sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ chủ động nối lại mối quan hệ thôi” Cô bé an ủi tôi.

“Sao em biết?”

Kazyuri nháy mắt, những ngôi sao trong con mắt còn lại sáng khác thường: “Hi hi trực giác thôi. Nhưng trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng”.

“Hi vọng thế!” Tôi mỉm cười.

Suốt chặng đường về , tôi nhận thấy đi bên cạnh cô bé này thân thương và không phải lo lắng, buồn phiền như khi đi với Kouma.

Để an toàn, sau khi đưa Kazuyri về nhà cô, tôi mới đi bộ về nhà mình. Liếc cái đồng hồ đeo tay: 20 giờ rồi, mình về khá muộn, phải nhanh lên thôi.

Khi về đến nhà đã 20 giờ 15, “giờ này bố mẹ đã ăn tối rồi và chắc đang ỏ phòng khách” Tôi nghĩ thầm khi gọi lớn: “Con về rồi ạ!”

Vừa mới cất được đôi giày vào kệ giày, mẹ từ phòng khách đi ra:

“Con về muộn quá đấy!”

“Con xin lỗi ạ! Vì đi ăn tối với bạn nên con về hơi trễ” Tôi phân bua.

“Lần sau đi nhớ nói 1 tiếng cho bố mẹ khỏi lo nhé?” Mẹ không bao giờ giận tôi khi tôi có lý do chính đáng.

“Vậy con đi tắm rồi học bài, ngủ sớm đi nhé. Nếu có đói thì mẹ còn để lại đồ ăn trong bếp đấy”

“Vâng!”

Ngay khi tôi định bước chân lên cầu thang, mẹ gọi với lại:

“À! Mẹ quên mất, chiều nay Kouma có đến tìm con đó, thằng bé ngồi chờ con nhưng lâu quá không thấy nên về rồi. Có gì con gọi lại xem có chuyện gì không?”

“Vâng, cám ơn mẹ” Tôi đáp lời mẹ nhưng không bao giờ tôi lại gọi điện cho cậu ấy, mặc dù câu hỏi cứ quay xung quanh đầu tôi “ Cậu ấy đến đây chi vậy? ”.

To be continued.

MilkYuan

10-06-2009, 09:49 AM

tiếp đy >"<

Thao_Thanh

10-06-2009, 07:21 PM

Đang có hứng, post luôn chap kế, khỏi chờ đến ngày mai ^_^

CHAPTER 12:A STORY’S NEVER FORGET

Lúc bấy giờ tôi đang ngồi 1 mình trong phòng ngủ, nhớ lại những gì xảy ra hồi chiều, tôi nhớ như in gương mặt buồn bã của Wakaru ám ảnh tôi tới tận giờ tan học. Nhớ lại chậu hoa năm đó, tôi phóng như bay tới nhà Wakaru.

May là cậu ấy không có ở nhà nếu không tôi không biết ăn nói sao. Chào mẹ Wakaru xong, tôi bước ngay đến nhà kính mini mà bố cậu ấy đã làm cho sự đam mê hoa của chính cậu. Wakaru nói không sai, chậu hoa màu tím trước đây 2 đứa chúng tôi đã mừng biết bao khi nó đâm chồi, giờ đây chỉ còn lại cành cây chết. Tôi đứng đó, im lặng. Ký ức ngày đó hiện về trong tôi, rõ như diễn ra ngay trước mắt vậy………

Tôi gặp Wakaru ngay khi học lớp 1, nhưng không để ý đến cậu ấy lắm, vì tôi là đứa luôn nổi bật trong lớp lại thích chạy nhảy lung tung, còn Wakaru lại ít nói, không bước chân ra khỏi cái bàn cậu ngồi bao giờ. Với tôi cậu ta khá khó gần và hơi lạ thường. 2 đứa bọn tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

1 ngày nọ, trên đường tan học tôi đi bộ về nhà. Ngang qua 1 bãi đất hoang, tôi thấy 1 con chó săn giống Labrador to bằng tôi dù tôi thuộc dạng cao lớn nhất lớp, 2 mắt nó hằn lên sự chết chóc, hàm răng lởm chởm nhọn hoắt nhe ra gầm gừ, nước dãi nhễu từ mồm nó xuống đất và nó ở trong tư thế chuẩn bị lao vào con mồi. Còn con mồi của nó ốm yếu, chỉ bằng ½ con chó và đang run lẩy bẩy. Là Wakaru.

Khi nhận ra cậu ta đứng đó, tôi kinh hoàng thấy cậu ta gặp nguy hiểm.

Con chó săn khổng lồ lao tới Wakaru.

Tôi lao tới chặn giữa cậu ta và con chó.

Nó hơi khựng lại rồi nhe răng gầm gừ tôi. Tôi ném khúc cây lúc nãy nhặt được về hướng sau lưng con chó. Ném hết sức và mong con chó sẽ bị khúc cây làm lệch hướng. Quả nhiên nó quay người đuổi theo khúc cây.

“Cậu điên à? Sao lại đi gây chuyện với nó? Nó bự gấp đôi cậu và nó sẽ xé xác cậu ra làm 8 đấy” Tôi thở phào, quay lại quát

“Tớ xin lỗi, chân tớ run quá không sao chạy được” Cậu ấy lấy tay lau mồ hôi đang đổ thành giọt vì sợ trên trán “Cám ơn cậu giúp mình”

“Chuyện đó nói sau, giờ chạy đi trước khi nó quay lại” Tôi nhìn quanh quất coi có bóng dáng con chó không.

“Tớ xin lỗi nhưng tớ không thể” Wakaru nuốt nước bọt.

“HẢ ? TẠI SAO? CẬU MUỐN CHẾT À?” Tôi thật sự sững sốt vì cậu ta. Mặt tôi trễ xuống.

“Không tớ không muốn chết. Nhưng tớ không thể để nó làm hại bông hoa này được”

“CÁI GÌ? ” Tôi hét lên.

Nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ, tôi suýt khóc thét lên. 1 bông hoa đang nở dang dở. Mình liều mạng vì cậu ta, còn cậu ta lại thí mạng mình để cứu 1 bông hoa. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta như thể cậu ta đã hoá rồ:

“Cậu liều mạng vậy vì 1 bông hoa?”

“Nó không phải bông hoa tầm thường đâu. Cậu thấy đấy đay là 1 bãi đất hoang, lúc tớ nhìn thấy bông hoa này là lúc nó còn là 1 nhánh cây yếu ớt đong đưa trước gió, lúc đó tớ đã nghĩ nó không tồn tại được đâu. Vậy mà vài ngày sau tớ đã thấy nó đã mọc nụ, nó có 1 sức sống thật phi thường, tớ thật sự khâm phục nó và luôn mong muốn xem nó nở hoa vì cây có sức sống như thế chắc chắn sẽ nở hoa rất đẹp. Vậy mà hôm nay khi tớ tới đây thì thấy con chó đen ấy đang ngửi rồi tính nhai bông hoa và…..” Wakaru kể

“Và cậu lao tới chặn trước bông hoa, mặc kệ cậu đang chọc nó tức điên và nó sẽ xác cậu bất cứ lúc nào thì cậu cũng ko chạy” Tôi tiếp lời cậu ta.

Wakaru cúi xuống đất gật đầu. Còn tôi nhìn sững cậu ta, cảm thấy muốn bệnh: “Cậu ta điên rồi” Tôi than thầm.

Ngay lúc đó, con chó quay lại. Mặt nó giận dữ chưa từng thấy. Khuôn mặt méo mó vì tức giận đang lao nhanh vào 2 đứa tôi……

To be continued.

Thao_Thanh

11-06-2009, 09:31 AM

CHAPTER 13:SECRET GARDEN

Tôi chuẩn bị núm tay Wakaru lôi cậu ta đi, mặc kệ cái ý nghĩ ngu ngốc của cậu ta, thì……..

Con chó cất tiếng gầm giận dữ.

Nhưng nó không đến được chỗ bọn tôi. 1 cái vòng cổ nối với sợi dây xích to tướng lôi nó trở lại. Ra chủ của nó đã nhốt nó lại.

Thật may nếu không bọn tôi có chạy cũng không kịp.

“Giờ bông hoa của cậu an toàn rồi đó. Về được chưa?” Nhẹ nhõm tôi quay lại lườm Wakaru

Cậu ta khẽ gật đầu, bàn tay cậu ta trong tay tôi lúc đó đã không còn run nữa. Buông tay cậu ta tôi chỉnh lại cái cặp và đi về nhà mình. 1 ngày tồi tệ của tôi.

Wakaru đuổi theo tôi. Cậu ta thở nặng nhọc khi đi ngang với tôi.

“Theo tớ làm gì?” Nhìn cậu ta tôi thật sự ngạc nhiên, không ngờ có người chỉ chạy có nữa mét mà lại thở muốn đứt hơi như thế.

“Tớ về cùng cậu được không?” Wakaru rụt rè đề nghị

Tôi gật đầu. Rồi cậu ta cười rất tươi

“Cậu cười cái gì thế? Trông tớ buồn cười lắm à?” Tôi làu bàu.

“Không phải, mà là không ngờ 1 người nổi bật như cậu lại cứu kẻ như tớ. Tớ rất vui. Cậu biết đấy, tớ rất ngưỡng mộ cậu, ngày nào tớ cũng quan sát cậu cả ……” Vậy mà tôi không hề hay biết đấy “....Nhưng không dám bắt chuyện với cậu” Wakaru hơi đỏ mặt."

“À ờ..... tớ chỉ thấy bạn bè gặp nguy hiểm không thể bỏ mặc được”

“Cậu coi tớ là bạn à? Vui quá!” Cậu ta cười đến tít mắt “Ước sao tớ được dũng cảm như cậu nhỉ?”

Cậu còn liều mạng hơn tớ chứ tớ thì nhằm nhò gì. Tôi định nói điều đó, nhưng cậu ta thật sự luôn để ý đến tôi, trong khi tôi chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của cậu ấy. Tôi chỉ im lặng bước đi.

Hôm sau, tôi bắt đầu để ý đến cậu ta hơn. Và tôi thật sự bất ngờ, con người mà tôi thấy không bao giờ đi đâu đấy thực sự rất được bạn bè yêu mến. Cậu ấy tuy không thân với ai, nhưng ai cũng biết đến cậu ta. Vậy mà tôi không hề hay biết. Sau đó tôi mới biết, Wakaru là người rất tốt bụng, cậu sẵn sàng giúp bất cứ ai nếu người đó cần dù quá sức đi nữa. Không có bạn thân nhưng cậu cũng không có kẻ thù.

Những lần cậu ấy không thể làm cậu vẫn cố gắng và những lần đó tôi đều chạy đến giúp. Khi nghe những tiếng cám ơn từ những người được giúp tôi thấy cậu ấy rất vui. Thấy cậu ấy cười với tôi, tôi thấy cậu cũng không đến nỗi bất bình thường lắm. Và chúng tôi hơi thân với nhau từ đó.

1 ngày tôi không bao giờ quên, suốt ngày đó Wakaru cười rất tươi nhưng khi tôi hỏi cậu không nói. Chuông tan học vừa reng, cậu nắm tay tôi chạy như bay dọc con đường. Tôi đã thôi thắc mắc song khi vui con người ta có thể làm những điều kỳ lạ, Wakaru thường ngày rất kém môn thể dục, đặc biệt là chạy đường trường, vậy mà giờ đây cậu ta chạy như không biết mệt vậy.

Wakaru dừng lại trước cái bãi cỏ hoang hôm đó.

“Cậu muốn dẫn tớ đến đây?” Tôi ngó bãi cỏ khuất sau lưng cậu.

“Phải và cậu sẽ ngạc nhiên cho xem” Cậu nói mà vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Cậu hôm nay cũng đủ làm tớ ngạc nhiên rồi” Tôi thầm nhủ nhưng vẫn đi theo cậu ấy.

Khung cảnh trước mắt tôi thật sự làm tôi rất rất ngạc nhiên. Bãi cỏ hoang hôm nào, cỏ dại và bụi bẩn ở khắp nơi không ai thèm để ý đến. Vậy mà giờ đây tất cả những thứ đó như bốc hơi, thay vào đó là hàng loạt những đoá hoa đủ màu sắc nở bừng thật rạng rỡ. Chúng khẽ đong đưa trước gió, tuy nhỏ bé nhưng rất mạnh mẽ. Nhìn không khác gì 1 vườn hoa mini.

“Thấy không tớ đã nói với cậu rồi mà. Bông hoa đó không những đã nở ra rất đẹp mà còn đem hạt phấn rãi khắp bãi cỏ này và con cháu của nó cũng đẹp không thua nó đúng không?” Cậu thích thú khi thấy tôi sững sốt trước cảnh vật trước mắt.

Tôi gật đầu thừa nhận. Trong khi cả 2 đứng ngắm bãi hoa rực rỡ đó, tôi đã hiểu lý do tại sao cậu ta là con trai mà lại yêu hoa đến thế và kể từ lúc đó tôi không nghĩ sở thích của cậu ta là kỳ quặc nữa

“Phải rồi! Không ai biết bãi cỏ này. Từ giờ nó sẽ là bãi chơi của tụi mình, cậu chịu không?” Tôi nói ngay khi ý nghĩ đó loé trong đầu.

“Của riêng 2 chúng ta ư?” Wakaru quay lại nhìn tôi, hỏi lại.

“Cậu không muốn sau khi tan học 2 đứa tụi mình ra đây chơi và ngắm chúng sao? Thì thôi vậy” Tôi xìu xuống.

“Đương nhiên là muốn rồi” Cậu cười với tôi.

Phải! Bãi cỏ này là của chúng tôi. Chỉ 2 đứa tôi mà thôi.

Chiều nào 2 đứa cũng ra đây chơi. Ra vườn hoa bí mật này. Và chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết bắt đầu từ ngày đó.

Thao_Thanh

11-06-2009, 09:32 AM

CHAPTER 14: A PROMISE

Mùa thu năm đó, tôi cùng Wakaru về quê nội cậu ấy chơi. Chính ông là người đem lại sở thích yêu hoa cho cậu ấy. Wakaru từng nói với tôi, ông cậu ấy là người rất am hiểu các loài hoa và khu vườn của ông ấy như 1 thiên đàng vậy.

Wakaru nói không sai, ông cậu ấy biết rất nhiều các loài hoa và tôi có cảm tưởng không có loài hoa nào ông không biết. Ông cậu ấy rất hiền từ, ông rất yêu thương tôi và Wakaru. Và chúng tôi cũng rất yêu ông. Không những thế tuy đã lớn tuổi nhưng ông rất khoẻ mạnh, mọi việc làm vườn đều do chính tay ông làm, tôi thật rất khâm phục ông.

Ông trồng rất nhiều cây, không chỉ hoa mà còn cây ăn quả, cây lấy nhựa và cả các loại gia vị nữa. Ông còn nuôi cá, heo , bò và gà, tất cả món ăn đều lấy từ thành quả của ông. Còn bà thì nấu ăn rất ngon, đến bữa cơm chúng tôi ăn rất nhiều, đến khi không ăn được nữa mới thôi. Vì vậy chỉ mới ở có 3 ngày, đứa nào cũng mập lên

Chúng tôi thích nhất vườn hoa của ông, đúng như Wakaru nói đó là thiên đường hoa. Hoa ở đây nhiều không kể xiết, từng luống hoa, chậu hoa mọc thành hàng kéo dài xa như vô tận, hương thơm bốc lên ngào ngạt muôn vàn màu sắc đan xen nhau; nhìn không khác gì đang ở trong 1 cái kính vạn hoa.

Tôi nhớ như in có 1 ngày đẹp trời, tôi cùng Wakaru và ông cậu ấy vào rừng hái nấm và nhặt những chiếc lá vàng to như 1 bàn tay người lớn. Bỗng tôi nhặt được 1 hạt giống rất to, to như hạt café vậy, tôi khoe với cậu ấy. Cậu ấy rất thích thú, lập tức đem hỏi ông:

“Ông ơi xem tụi cháu nhặt được gì này?”

Ông nhặt cái hạt lên, đưa ngang mặt quan sát rồi cười với 2 đứa tôi: “Chà 1 hạt giống, 2 đứa sao có được thế?”

“Tụi con nhặt được ở chỗ kia kìa” Nói rồi tôi chỉ tay ra đằng sau.

“Đó là hạt gì vậy ông?” Wakaru ngây ngô hỏi trong khi ông gật gù nhìn theo hướng tôi chỉ.

“Hà hà đó là 1 loại hoa đấy” Ông vuốt chòm râu ngắn có vài sợi bạc của mình, mỗi lần hài lòng ông đều vuốt râu và cười.

“HOA?” Mặt Wakaru rạng rỡ khi nói đến đúng đề tài yêu thích của cậu “Hoa gì vậy ạ?”

“Bí mật!” Ông nháy mắt tinh nghịch với tụi tôi “Sao 2 đứa không đem về thành phố trồng thử xem. Ông đảm bảo hoa của nó rất đẹp đấy”

“Vậy tụi con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt để xem hoa của nó” Cậu hào hứng.

Tôi gật đầu đồng ý.

“Ông bật mí nha! Bông hoa này thể hiện cho tình bạn đấy, vì vậy nó chỉ mọc tốt khi đôi bạn đó quyết tâm cùng nhau chăm sóc nó cẩn thận thôi. Cả 2 phải thực sự quan tâm đến nó thì nó mới nở đẹp đấy”

“Vậy tụi mình cùng trồng nó ở nhà mình nha Kouma. Tụi mình nhất định cùng nhau chăm sóc nó thật tốt, để nó nở hoa đẹp nha!” Wakaru đề nghị.

“Chắc chắn rồi, nó sẽ nở đẹp và nở mãi như tình bạn bền vững của chúng ta” Tôi bổ sung.

“Nhất định thế!” Wakaru vui sướng.

Ông hài lòng xoa đầu bọn tôi “Các cháu thông minh lắm, hãy cùng nhau cố gắng nhé!”

“DẠ!” Chúng tôi đồng thanh đáp.

............................

Ký ức tuổi thơ thật đẹp, nó nhanh chóng lùi dần để tôi lại đối mặt với thực tại tàn nhẫn.

Tôi đã quên lời hứa của mình, tôi đã để 1 mình Wakaru chăm sóc nó. Kết quả là nó đã héo giống như tình bạn chúng tôi bây giờ. Nghĩ đến đó bụng tôi đau thắt lại.

Tôi không muốn chấm dứt như thế.

Và tôi đã tìm ra cách giải quyết chuyện này.

Tôi tắt đèn ngủ và trùm chăn lại, những chuyện ban ngày còn hiện rõ trong đầu tôi.

"Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc" Tôi thầm nhủ và chìm vào giấc ngủ.

To be continued.

nhocbuon_xauxi

11-06-2009, 03:34 PM

lẹ lẹ Thanh ơi >"< đọc truyện mà hồi hộp quá^^

timkiem

12-06-2009, 04:50 AM

hồi hộp quá, không biết là ngày mai của bạn đẹp trai sẽ ra sau! Post lẹ đi Thao_Thanh ơi. Hồi hộp quá à!!!!!!!!!

Thao_Thanh

12-06-2009, 09:04 AM

CHAPTER 15: PAST AND PRESENT

Ngày tiếp theo, tôi đến lớp với những tiếng bàn tán của bọn bạn.

“Kouma cậu thay kiểu tóc à” Bọn con trai xúm lại hỏi.

“Woa!” Tụi con gái trầm trồ.

“Gì vậy nhỉ? Mình để tóc lạ lắm sao?” Tôi thắc mắc khi mọi người đều nhìn tôi.

“Chà, đúng Kouma có khác, đẹp trai nên để kiểu tóc nào cũng hợp cả” Hikaru giải thích

“Hở?” Tôi tròn mắt.

“Ây chà, tớ thấy kiểu này đẹp hơn kiểu trước đấy. Cậu đẹp trai lắm bạn thân mến” Watashi khen.

“Thảo nào con gái không bám theo cậu. Ôi làm sao mới được như cậu nhỉ?” Tada vờ than vãn

Trong khi tụi bạn xúm quanh khen ngợi, thật tôi không vui chút nào chỉ đành cười trừ. Nếu họ biết lý do tôi thay tóc có lẽ họ sẽ không muốn làm tôi nữa ấy chứ.

Tôi khẽ nhìn Wakaru, cậu ấy chỉ liếc tôi 1 cái thật nhanh và quay mặt đi chỗ khác. Tim tôi đau nhói.

Suốt giờ học hôm đó, tôi tắt hết mọi thứ liên lạc, từ chối mọi lời mời, tôi chỉ muốn yên tĩnh. Cả buổi học tôi chẳng để ý đến gì vì tôi mãi ngắm lưng Wakaru.

Trước kia, tôi nhìn thấy nó mỗi ngày, với tôi lưng cậu ấy rất thân quen, ngày nào tôi cũng đi chơi với nó. Vậy mà cũng cái lưng ấy tôi thấy sao xa lạ quá, tôi có cảm giác cậu ấy trước mặt nhưng chẳng bao giờ tôi với tay chạm đến.

“Tôi không muốn mất thằng bạn thân nhất, nhất định chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa” Nghĩ thế làm tôi thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch mà tôi đã lên ngày hôm qua.

…………………..

Tan học, tôi đứng ngày trước cửa nhìn dòng người đổ ra như nước lũ. Tôi để ý tìm Wakaru.

Và cuối cùng cậu ấy cũng xuất hiện. Không nghĩ ngợi, tôi đi theo cậu ấy.

Tôi cố giữ khoảng cách để Wakaru không phát hiện ra nhưng theo như tôi biết cậu ta không để ý gì khác ngoài con đường trước mặt.

Tôi đã thấy cậu ấy đi theo con đường này nhiều lần, nhưng giờ tôi mới thấy con đường này thật lạ lẫm, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đi về nhà bằng con đường này trước đây.

Đi được 1 quãng khá xa, lúc ngang qua sân bóng, 1 quả bóng lăn ngang đường đi của Wakaru.

Cậu nhìn theo quả bóng rồi cúi xuống nhặt quả bóng lên. 3 đứa trẻ chạy từ sân bóng ra chỗ cậu ấy. Bọn trẻ đứng giữa tôi và Wakaru và cậu quay về bọn trẻ, hướng thẳng vào chỗ tôi nấp.

“Cho tụi em xin lại quả bóng được không ạ?” 1 trong 3 đứa hỏi.

“Được chứ” Nói rồi cậu đưa quả bóng cho bọn trẻ.

Lũ trẻ cầm lấy cám ơn rối rít: “ Cám ơn anh, tụi em đang chơi đá bóng thì Ken sơ ý đá ra đây may mà có anh nhặt hộ không rớt xuống cống rồi”

“Không có gì đâu, cẩn thận hơn nhé” Wakaru cười với chúng.

Giờ tôi nhìn thấy rõ mới nhận ra, cậu ấy không đeo kính. Tôi chơi với cậu từ nhỏ, chưa bao giờ cậu pỏ kính ra, lần đầu tiên thấy cậu ấy không mang kính trông thật khác. Nhưng khác hơn hết là nụ cười của Wakaru, đó là 1 nụ cười rất đẹp, đẹp nhất tôi từng thấy, cậu chưa từng cười với tôi như thế bao giờ. 1 nụ cười đầy nhân từ, vị tha.

Bất giác tôi ghét bọn trẻ đó, chúng cướp đi nụ cười đó của tôi và tôi ghen tỵ với bọn chúng, tại sao cậu ấy lại có thể cười với những kẻ lạ như chúng mà không phải là tôi. Tôi muốn cậu ấy chỉ cười với mình tôi mà thôi.

Tôi lắc mạnh đầu: “Sao lại đi ganh tỵ với lũ nhóc này, cậu ấy muốn cười với ai là quyền của cậu ấy chứ. Chẳng qua do lâu nay mình và cậu ấy có xích mích nên giờ mới cảm thấy vậy thôi” Tôi tự trấn an bản thân.

Lũ trẻ vẫy tay chào cậu rồi quay lại trò chơi của chúng. Wakaru vẫn đứng đó, mỉm cười buồn bã nhìn lũ trẻ. Mới đó thôi cậu và tôi còn thân thiết, 2 đứa còn đá bóng cùng bọn bạn, vậy mà ………

Tôi cảm nhận được nỗi buồn đó ngày 1 lớn lên và thấm dần qua tôi. 2 đứa tôi đứng đó, lặng lẽ, ký ức đẹp đẽ đó bất chợt ùa lên mạnh mẽ.

Phải đến 1 lúc sau, cậu ấy pỏ đi kéo tôi ra khỏi chuỗi ngày hạnh phúc đó. Cậu cứ đi. Và tôi cứ theo sau cậu.

Lần này Wakaru dừng lại rất lâu trước 1 ngôi nhà. Ngôi nhà rất cao và sang trọng. Tôi không biết căn nhà này và tôi cũng không hiểu sao cậu ấy đứng nhìn nó chăm chú đến vậy.

Bỗng mắt tôi dừng lại tại tấm biển đề chữ CẤM VÀO, bên góc phải có 2 chữ viết tắt KW. Tôi nhận ra ngay, đó là tấm biển tôi làm cùng với cậu cắm vào bãi cỏ hoang để không con vật hay ai vào dẫm nát những bông hoa trong đó.

Bãi hoa muôn màu hôm nào còn là chỗ 2 đứa cùng chơi với nhau, là chỗ gắn liền với kỷ niệm của bọn tôi giờ đã không còn. Thay vào đó là 1 cái sân gạch men với 1 ngôi nhà bề thế ngự trên đó. Cái vườn hoa mini đó đã được trưng dụng, bị san lấp để xây ngôi nhà này.

Tôi thấy rất rõ ánh mắt cậu ánh lên nỗi buồn. 1 nỗi buồn vô tận.

Và tôi cũng thấy thật xót xa. Chưa bao giờ tôi thấy cậu buồn như lúc này.

Thú thực lúc đó, tôi muốn chạy ra ôm thật chặt cậu ấy và bảo cậu chuyện gì qua rồi thì đừng nuối tiếc nữa, nhưng tôi chẳng biết có hiệu quả không khi ngay cả tôi muốn quên cũng không được. 1 giây nữa là tôi đã lao vào cậu ấy nếu tôi không bấu chặt bức tường. Tôi phải kiềm chế. Tôi còn kế hoạch phải làm.

To be continued.

không rõ

12-06-2009, 10:14 AM

trời. mún đọc típ quá nhưng phải chờ tác giả vậy. giá như mình viết được hay thế này nhỉ! hì

babyboy_0804

12-06-2009, 02:07 PM

hay wa ban ui, trah thu le le nha

yukiechan

12-06-2009, 07:14 PM

hình như đây là bước đầu hình thành 1 tên dê cụ thì phãi!_______!

Thao_Thanh

12-06-2009, 07:19 PM

hình như đây là bước đầu hình thành 1 tên dê cụ thì phãi!_______!

Seme thì phải "dê" chứ bạn...:m035:

Thao_Thanh

12-06-2009, 07:28 PM

CHAPTER 16: CHERRY BLOSSOM

Cuối cùng cậu ấy cũng đi. Cậu đi tới con đường đầy rợp hoa anh đào. Những cây đào được trồng dọc 2 lề đường mang 1 màu hồng tươi rực rỡ. Gió thổi nhẹ làm rất nhiều cánh hoa rụng xuống mặt đường, và cậu dừng lại ngắm những cánh hoa đào đang xoay trong gió. Cảnh vật lúc đó đẹp như 1 bức tranh.

Trong bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp này, Wakaru đứng đó như hoà quyện vào cảnh vật xung quanh. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh nào đẹp như thế trong đời. Và Wakaru lúc đó thật đẹp, thật sự rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đẹp như lúc này. Tôi đứng lặng người nhìn ngắm cậu ấy. 1 nỗi xao xuyến dâng lên trong lòng tôi.

Nó dâng ngày 1 mạnh mẽ, lan ra khắp người tôi, không 1 cô gái nào cho tôi cảm giác như thế. Tôi thật không ngờ đứa bạn thân nhất của tôi lại có sức quyến rũ tôi đến thế.

Lúc đó tôi muốn Wakaru luôn luôn ở mãi cạnh tôi, không được xa tôi dù chỉ nữa bước.

Tôi không muốn ai cướp đi Wakaru của tôi.

Phải! Tôi muốn cậu thuộc về tôi.

Chỉ của riêng tôi mà thôi.

“AAAAAAAAA! Chúa ơi sao mình lại có cái ý nghĩ ích kỷ ấy chứ?” Tôi kinh hoàng nhủ thầm, xém tí nữa đã hét lên rồi.

Ngay lúc đó tôi thấy cậu ấy té xuống, ngay chỗ cạnh nhọn của 1hòn đá, hòn đá bự bằng nắm tay tôi. Không còn nghĩ gì khác, tôi lao ra đỡ cậu ấy....

Cậu ấy nhìn tôi, nhìn bằng con mắt to đen không đeo kính.

“Sao…. cậu lại ở đây?” Sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt cậu.

“À! Tớ….. đi ngay sau cậu, thấy cậu té nên mới… chạy ra đỡ” Tôi bối rối tìm lý do.

“Vậy…… cám ơn” Wakaru cũng bối rối không kém, cậu gỡ tay khỏi người tôi.

Lúc bấy giờ tôi thấy mắt cậu đang nhìn tôi, mở to đầy ngạc nhiên. Tôi nhìn lại, cậu ấy đẹp hơn khi không đeo kính.

Bỗng 1 cánh hoa rơi lên môi cậu ấy, tôi nhìn xuống miệng cậu. Làn môi mỏng mang màu của hoa anh đào.

Tôi không tài nào rời mắt khỏi đó.

Và tôi muốn hôn lên đôi môi đó. Ngay bây giờ.

Dường như có 1 sức mạnh vô hình nào nó đẩy tôi đến gần cậu ấy, tôi cúi xuống, môi tôi sắp chạm vào môi cậu….

“Cậu làm gì vậy?” Giọng nói lôi tôi trở về hiện tại.

Khi đó mặt tôi chỉ cách mặt cậu ấy chỉ có 1 phân. Tôi giật nảy mình lùi lại. “Trời đất! Sao tôi lại có thể làm vậy được nhỉ? Tôi và cậu ấy là con trai kia mà” Tôi sợ chính bản thân mình. Tôi không thể tin được tôi lại muốn hôn thằng bạn thân nhất của mình.

“À tớ… tớ ……. thấy cậu không đeo kính nên thấy lạ đó mà…” Tôi ngập ngừng.

“Cậu gặp tớ có chuyện gì không?” Đôi mắt ấy nhìn tôi dò xét.

Tôi nhớ tới kế hoạch của mình. Phải nói thôi! Sống chết gì tôi cũng phải nói

“Tớ không muốn chúng ta cứ mãi thế này. Tha lỗi cho tớ nhé! Tớ muốn cậu và tớ lại được như trước” Giọng tôi đầy quyết tâm.

Wakaru nhìn tôi, không nói gì, đôi mắt long lanh nhưng mờ nhạt đó mở to nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều không nên nói.

“Cậu không sợ Hizumi buồn sao?” Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.

“Không. Tớ và Hizumi chia tay rồi”

Mắt cậu ấy mở lớn hơn, nhìn tôi chăm chú, cậu tưởng cậu đang nghe nhầm: “Chia tay? Cậu đang đùa với tớ?”

“Không” Tôi lắc đầu.

“Sao lại như thế?” Đôi mắt ấy hơi nghiêng, nhìn thẳng vào mắt tôi. Chờ đợi.

“Đối với tớ cậu quan trọng hơn bạn gái. Nếu phải chọn thì tớ muốn ở cạnh cậu hơn” Tôi nói những gì tôi cảm thấy.

“Cậu chia tay cô ấy khi nào?”

“Hôm qua”

“Cô ấy không nói gì sao?”

“Có, đề nghị mình nói rõ lý do. Khi thấy mình coi trọng cậu, Hizumi bắt mình chọn cậu và cô ấy” Mắt Wakaru ánh lên sự xúc động. Thật sự “ Câu trả lời của mình là cậu và……..” Tôi ngập ngừng “….. Cô ấy cho mình 1 bạt tai và tức giận bỏ đi” Tôi chờ cậu ấy cười vào mặt tôi.

Nhưng cậu ấy không cười, thay vào đó tay cậu ấy đặt lên má tôi, mỉm cười đúng nụ cười tôi luôn mong chờ:

“Vậy ra đó là lý do cậu thay tóc đó ư?”

Tôi gật đầu.

“A! Mạnh tay quá, in cả dấu tay luôn này” Cậu vén tóc tôi lên kinh ngạc kêu.

“Không sao, dù sao tớ cũng đáng bị thế” Tôi nắm chặt bàn tay đang chạm vào má tôi, tôi không muốn cậu ấy xa tôi lần nữa “Chúng ta lại làm bạn thân của nhau như trước nhé?” Tôi thật sự hồi hộp khi nói câu này.

“Cậu đã xem tớ quan trọng thế. Tớ sao có thể từ chối” 1 lần nữa tôi lại được thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ấy. Chúng tôi đã có thể được như trước.

Tôi vui đến nỗi suýt ôm chầm cậu ấy, nhưng tôi kịp thắng lại. Tôi bèn đưa tay gỡ 1 cánh hoa rơi trên đầu Wakaru.

“Cám…ơn” Mặt cậu ấy đỏ lên.

Thật đáng yêu, tôi thích nhìn thấy Wakaru bối rối, những lúc đó trong cậu y như búp bê vậy.

Chúng tôi cùng sánh bước đi về nhà. Những cánh hoa đào không ngừng rơi xung quanh 2 đứa.

To be continued.

nhocbuon_xauxi

12-06-2009, 10:56 PM

trời ơi! sao mà lãng mạn quá...ước gì mình đc như vậy>"<mà Kouma có nói thật ko vậy???- chuyệnc hia tay ấy- post lẹ đi nè^^

Thao_Thanh

12-06-2009, 11:46 PM

CHAPTER 17: A NEW PLAN

Sau đó là những chuỗi ngày tuyệt vời, 2 đứa vẫn là đôi bạn thân, đi đâu cũng có nhau. Nhưng từ lần nhìn thấy cậu ấy đứng giữa rừng hoa ấy, tôi lại luôn xuất hiện những ý nghĩ đen tối. Mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy kinh khủng, tôi luôn phải nghĩ ra đủ mọi thứ nhằm quên đi những suy nghĩ điên rồ đó.

Thật sự rất khó khăn khi mà ngày nào tôi và cậu ấy cũng ở bên nhau. Điều đó làm tôi mất ngủ mấy ngày nay, tôi sợ nếu cứ thế này tôi sẽ không kiềm chế được mất. Nghĩ đến việc Wakaru biết những mưu đồ của tôi, cậu ấy sẽ lại tránh xa tôi mất, không có thể còn tồi tệ hơn cả lần trước nữa; nghĩ thế tôi càng không tài nào ngủ được.

Tôi nhìn vào cái đòng hồ để bàn: 12 giờ đêm. Tôi vẫn không thể nhắm mắt, vì vậy tôi với cái di động

Sau 1 giai điệu bay bổng, 1 giọng nói ngái ngủ trả lời: "Hello, Manami nghe"

"Anh đây, Kouma đây" Tôi trả lời ngay.

"Oh god! Anh làm gì mà gọi vào nửa đêm thế này?" Giọng con bé sửng sốt.

"Xin lỗi nhưng anh không ngủ được đành gọi cho em"

"Why?" Tôi nghe rõ nhỏ em họ ngáp 1 cái dài.

"Chuyện giữa anh với Wakaru"

"Vì anh Wakaru mà anh đòi chia tay với Hizumi đó à?" Giọng con bé đã tỉnh ngủ

"À ... ưhm Hizumi sao rồi?" Tôi chột dạ

"À nhỏ khóc suốt ngày hôm qua, em phải ở bên nhỏ dỗ suốt. Giờ thì đỡ hơn rồi"

"Phew may quá!" Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Mà có chuyện gì vậy anh?"

"Ờ là vầy. Khó khăn lắm anh mới làm hòa với Wakaru được, nhưng bọn con gái đã biết tin anh chia tay nên lại bám theo anh. Anh thật sự rất mệt mỏi với chuyện đó,vì thế mấy bữa nay anh không ngủ được" Tôi nói 1/2 sự thật.

"Làm hotboy khổ nhỉ?" Manami nói giọng bông đùa.

"Đừng giỡn nữa nghĩ cách giúp anh đi" Tôi rên rĩ.

"Anh à, chỉ có 1 cách thôi, anh phải có bạn gái mới hết được......"

"Em đùa à? Còn Wakaru thì sao? Em muốn bọn anh xích mích nhau nữa sao?" Tôi kêu lên.

"Không, nghe em nói hết đã. Anh phải quen 1 cô, nhưng hãy bàn với Wakaru trước, chắc chắn anh ấy thấy tình cảnh của anh sẽ thông cảm thôi. Anh hãy hứa với anh ấy là có bạn gái chỉ để lừa mọi người thôi chứ với anh anh Wakaru vẫn quan trọng hơn. Và sau khi anh ấy đồng ý thì hãy làm như những gì anh đã hứa, nhớ nên quan tâm anh ấy nhiều hơn cả khi có bạn gái luôn nhé. Làm theo như thế mọi chuyện sẽ ổn thôi." Nhỏ em họ an ủi tôi.

"Chắc không?"

"Em chắc chắn mà. May mà anh trai em đẹp trai nên việc quen cô gái khác sẽ dễ dàng thôi, em sẽ giới thiệu bạn em cho anh. Nếu con nhỏ không chấp nhận anh coi trọng bạn anh hơn nhỏ thì cứ chia tay, em sẽ giới thiệu nhỏ khác" Con bé nói giọng chắc chắn.

"Nghe sao giống lợi dụng họ quá!" Tôi chột dạ

"Anh yên tâm, bọn con gái bám theo anh cũng như theo các hotboy khác thôi. Không được người này họ sẽ quay sang người khác, như Hizumi ấy nhỏ đã cặp với người khác rồi đấy thôi. Anh không cần lo vấn đề đó. Đồng ý không?"

Tôi chấp nhận kế hoạch đó, tôi muốn loại bỏ những ý nghĩ xấu xa với Wakaru càng sớm càng tốt trước khi cậu ấy nhận ra.

Mong rằng kế hoạch của Manami sẽ thành công, thật tôi không tin tưởng lắm. Tôi đang hình dung ngày mai Wakaru sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói với cậu ấy vấn đề này.

***Chuyện ngày mai thì để đến ngày mai rồi tính, còn hôm nay truyện cứ tạm dừng ở đây đã, hehe...

To be continued.

timkiem

13-06-2009, 06:27 AM

sao mà lâu quá chưa thấy bạn gái mồ côi đâu hết nhỉ????? mình rất là muốn thấy bạn đẹp trai ghen ( ác quá!) và cũng muốn thấy Wakaru thay đổi viện mạo 1 chút ( mái tóc, không đeo kính hay đổi kiểu kính hợp thời trang tí) để mấy đứa con gái nể mặt chút xíu. Ít ra cũng biết tên bạn ấy hihi hồi hộp chờ xem tiếp. Ngày mai wakaru sẽ phản ứng ra sau đây??????

Thao_Thanh

13-06-2009, 08:01 AM

CHAPTER 18: THE SELFISH

Tôi ngồi cùng Kouma trên băng ghế sau 1 lớp học. Chúng tôi hay ăn trưa cùng nhau ở đây. 1 nơi rất yên tĩnh.

“Cậu có chuyện muốn nói với tớ?” Tôi lên tiếng ngay khi ngồi xuống. Thật ra trong lớp cậu ấy nói với tôi rằng có chuyện cần nói và hẹn tôi ở đây.

“À phải!...... Tụi mình là bạn tốt đúng không?” Kouma bắt đầu.

Tôi bỗng giật thót 1 cái, cảm thấy có điều không ổn: “Tất nhiên rồi, sao bỗng dưng cậu lại nói vậy?” Tôi hơi cau mày. Lo lắng.

“Cậu cũng không muốn tớ suốt ngày bị bọn con gái ruợt, đến trường là chạy trốn đúng không?” Kouma tiếp tục hỏi.

“Uhm” Tôi gật đầu.

“Tớ cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Phải tìm 1 biện pháp đúng không?” Kouma lại hỏi những câu khó hiểu.

“Thật ra cậu muốn nói gì vậy? Nói thẳng ra đi, tớ chẳng hiểu cậu muốn gì nữa?” Tôi vừa nói vừa gắp thức ăn lên.

“OK! Tớ muốn chấm dứt việc đeo bám bằng cách quen 1 cô bạn gái.” Cậu ấy nói thẳng ra.

Đôi đũa bỗng trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đất, thức ăn rơi tung toé trên nền gạch. Tôi suýt sặc “Tôi và cậu ấy chỉ mới làm lành được có 4 ngày, vậy mà cậu ấy lại muốn………”

“Wakaru cậu bình tĩnh nghe tớ nói đã…” Cậu ấy hốt hoảng khi thấy tôi phản ứng như thế.

“Nói đi, tớ đang nghe….” 2 tay ôm miệng tôi hỏi cậu.

“Được, như tớ đã nói rồi tớ có bạn gái chỉ để tránh việc bị săn đuổi thôi hoàn toàn không có ý khác……” Kouma giải thích.

“Vậy sao? Lúc trước cậu cũng vậy thôi, kết quả là sao chứ?” Nghĩ đến đó tôi thật sự rất buồn.

“…… Lúc trước vì tớ không để ý nên đã không quan tâm về cậu lắm, nên dẫn tới kết cuộc không hay. Nhưng lần này tớ rút kinh nghiệm rồi, tớ hứa sẽ quan tâm cậu hơn cô bạn ấy, tớ không để chuyện xảy ra như lần trước đâu. Chính vì vậy tớ mới nói trước với cậu….. Được không Wakaru? Chỉ là để khỏi bị đeo bám thôi….” “Trời ạ!” Kouma cười mà mồ hôi đổ từng giọt “ Nếu cậu ấy mà biết lý do thật sự chắc…….”

Trước sự ngập ngừng của cậu ấy, tôi đã phải suy nghĩ lại “ Cậu ấy đúng. Không còn cách nào ngoài cách đó. Mình cũng thật ích kỷ nếu giữ lại cậu ấy cho riêng mình” Tôi thở dài.

“Được, tớ đồng ý nếu cậu giữ lời hứa” Tôi gật đầu cười với cậu ấy.

“Thật sao? Tuyệt lắm!” Kouma vui mừng thấy rõ, cậu xiết tay tôi thật chặt.

Có lẽ tôi sẽ buồn nhưng tôi nên tập làm quen thôi.

Chỉ cần cậu ấy không quên tôi. Chỉ cần được ở cạnh cậu ấy. Tôi chỉ cần thế là đủ rồi.

Tôi vốn đã biết Kouma không thuộc về tôi mãi mãi được.

…………………………..

Kouma đã giữ lời. Cậu ấy quan tâm tôi thật nhiều. Hơn cả trước đây.

“Kouma này” Tôi nói khi 2 đứa rảo bước ra cổng.

“What?”

“Cậu giữ lời hứa thế là tốt nhưng…….”

“Nhưng sao?” Kouma hỏi khi thấy tôi ngập ngừng.

Tôi thấy tội nghiệp cho cô gái Kouma đã chọn - 1 cô gái rất xinh đẹp- dù đó là địch thủ của tôi “Cậu không thấy hơi bất công với cô gái đó sao?”

“Tớ không hiểu” Kouma dừng lại đứng đối diện tôi.

“À!Uhm…. Tớ thấy cô ấy giống công cụ để cậu xua tụi con gái đi hơn là bạn gái cậu đó” Tôi cũng ngạc nhiên về bản thân tôi khi đi bênh vực cho cô gái đó chỉ vì Kouma đã đối xử với tôi hơn cô gái đó.

“Thôi nào. Tớ chẳng đã nói rồi sao tớ quen cô ấy để cô ta giúp tớ được tự do thôi” Kouma đập vai tôi.

“Vậy là cậu coi cô ấy như công cụ?” Tôi tiếp lời.

“Well, cậu tốt bụng quá đấy! Tớ mà chia tay với cô ta thì cô ta cũng sẽ cặp người khác thôi. Trước tớ đã có nhiều người rồi, yên tâm đi” Giọng cậu ấy rất bình thản.

………………..

Cô gái đó ghét tôi. Căm ghét thật sự. Tôi có thể thấy rõ ánh mắt đó hằn lên sự chết chóc.

“Kouma, anh có thể mua hộ em lon nước được không? Em có chuyện muốn nói với bạn anh 1 chút. Làm ơn đi” Cô gái nũng nịu.

“OK! Cậu muốn uống gì không Wakaru?” Kouma nhìn tôi.

“No, thanks. I’m ok.” I refuse.

“Vậy 2 người chờ nhé. Tớ quay lại ngay.” Cậu ấy bước ra cửa hàng đối diện.

“Vâng!” Cô gái vẫy tay với Kouma

Khi Kouma đi khuất, tôi cảm nhận rõ sát khí quanh tôi “ Không hay rồi!”

“Ông anh thân mến!” Cô gái nói bằng 1 giọng ngọt ngào giả tạo.

“Con gái thể hiện tính cách thật đa dạng” Tôi than thầm “Có chuyện gì sao?”

“Nghe rõ giùm cho, tôi là bạn gái của Kouma. Tôi biết anh là bạn thân của anh ấy nhưng không có nghĩa anh được cướp anh ấy khỏi tôi” Giọng cô ta thay đổi, 1 giọng nói đầy đe doạ.

“Sao cô nghĩ thế?”

“Hừ, lúc nào Kouma cũng nhắc tới anh. Đi đâu cũng nghe tên anh tôi phát bực rồi. Anh là cái quái gì mà xen vào bọn tôi chứ?”

Gương mặt xinh đẹp nhưng nói thật đáng sợ “Bạn” Tôi trả lời cô ta.

“Tức cười! Chỉ là bạn thôi mà dám chen vào chuyện tụi này à?” Cô ta cười

“Nghe đây, tôi biết anh rất coi trọng bạn anh, nhưng nếu tôi thấy anh nhúng mũi vào thì tôi sẽ cho anh thấy những chuyện anh không thích đâu đấy!” Không cười nữa, lần này cô ta cảnh cáo tôi.

Nhìn cô ta tôi chợt nhớ đến Kazyuri. So với cô gái này cô bé thật không đẹp, nhưng tốt và dễ thương hơn cô gái này gấp vạn lần.

“Thật là 1 cô gái đáng sợ!” Tôi nghĩ khi nhìn vào cặp mắt sắc như dao, chúng như muốn chụp cắt lớp tôi vậy.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô gái đáng sợ trước mặt tôi. Tôi nhớ đôi mắt to kỳ lạ của Kazyuri. Đôi mắt to đen lấp lánh và sâu thẳm.

Tôi và cô ta đứng nhìn nhau như thế dễ đến mấy phút. Thật không tin tôi đã từng thương hại cô ta. Bọn tôi thôi nhìn khi Kouma đến, cậu hỏi tôi nói chuyện gì vậy? Tôi khẽ lắc đầu khi nhìn thấy đôi mắt rực lửa nguy hiểm của bạn gái Kouma. Cô ta không nói gì với tôi nữa trên suốt đường về.

To be continued.

yukiechan

13-06-2009, 08:52 AM

công nhận sức khỏe bạn dzai dzang wa'^^! Khâm phục, khâm phục! Nhưng cho nhiều phần quyết liệt hơn nha bạn

V4inL0v3

13-06-2009, 09:22 AM

truyện hay quá post tiếp đi bạn ;;)

nhocbuon_xauxi

13-06-2009, 10:02 PM

Ôi! gặp phải sư tử hà đông rồi>"< mà sao wakaru cứ nhớ tới pé kia nhỉ??? đừng nói là để ý nhỏ đó nha>"<ko muốn đâu!

i_can_do_it

13-06-2009, 10:03 PM

truyện đang hay muh.......post tiếp đy bạn ui.........

Thao_Thanh

13-06-2009, 10:13 PM

Ôi! gặp phải sư tử hà đông rồi>"< mà sao wakaru cứ nhớ tới pé kia nhỉ??? đừng nói là để ý nhỏ đó nha>"<ko muốn đâu!

Bé đó xinh như vậy làm sao bạn Wakaru ko để ý cho đc. Ko những để ý mà sau này còn...:m035: Chỉ tội cho bạn Kouma thôi, hic:m103:

Thao_Thanh

13-06-2009, 10:27 PM

CHAPTER 19: THE AMUSE PARK

Khi ở nhà tôi lại nghĩ đến chuyện hồi chiều. Tôi sai rồi khi nghĩ tôi sẽ quen với việc cậu ấy có bạn gái, tôi chỉ càng thêm buồn. Hơn thế bạn gái Kouma lại là người đáng sợ như thế, cô ta có thể nói là làm thật chứ không đùa, tôi lại càng buồn hơn. Tôi không phủ nhận là tôi ích kỷ nhưng……

Tôi muốn quên mọi thứ về Kouma.

Nghĩ thế tôi mặc áo khoác, xuống hành lang, để lại lời nhắn và khoá cửa. Tôi muốn đi ra ngoài để không nghĩ lung tung nữa…..

“Mì của anh đây!” Kazyuri mỉm cười đặt tô mì nhẹ nhàng xuống trước mặt tôi, sau đó cô ngồi đối diện tôi.

“Ngạc nhiên quá nha! Có chuyện gì mà anh tới đây vậy?” Cô bé xoắn chùm tóc cột sau đầu, ngạc nhiên hỏi.

“Ăn mì thôi mà” Tôi chối.

“Hi hi!” Cô cười “Anh không giấu được em đâu, chẳng phải lần nào có chuyện không vui anh mới tới đây sao?” Đôi mắt to đen láy như nhìn thấu tôi vậy.

“Ôi thôi được! Anh không thể giấu em” Tôi không bao giờ có thể nói dối trước đôi mắt đó.

Tôi kể cho cô bé nghe Kouma muốn tránh không bị theo đuổi thế nào, cậu ấy nói với tôi kế hoạch ra sao, bạn gái cậu ấy như thế nào và cậu ấy đối xử với tôi và bạn gái cậu ấy ra sao.

“Đẹp trai cũng khổ ghê ha!” Kazyuri nhận xét.

Đúng vậy, làm hotboy thật khổ và yêu 1 người như thế càng khổ hơn.

“Em không biết khuyên anh ra sao, nhưng đôi khi không nghĩ gì hết lại hay” Cô bé cười.

“Anh không hiểu ý em” Tôi đã ăn xong tô mì, vẫn ngon như mọi khi.

“À! Cô bạn gái của bạn anh đó mà, cô ta có vẻ không tốt, em nghĩ cô ta không giấu được bạn anh mãi mãi đâu. Rồi anh ấy cũng sẽ bỏ cô gái đó thôi”

“Nhưng em đồng ý chuyện cậu ấy coi bạn gái như công cụ?” Tôi hỏi lại.

“Well well, em nghĩ bạn của anh cũng không muốn đâu. Nhưng đúng thật là không có cách khác, đành chịu vậy”

“Anh muốn tạm quên đi những chuyện đó?” Đột nhiên Kazyuri hỏi lại tôi

“Uhm” Tôi gật đầu.

“A ha! Mai là chủ nhật tụi mình đi ra công viên giải trí chơi nha. Có thể sẽ giúp anh quên được đó” Cô bé gợi ý.

“Nhưng mai em không đi làm sao?”

“Không ạ! Chủ nhật chú ấy phải đi chợ mua nguyên liệu nên nghỉ bán ạ”

“OK! Như thế tốt hơn là ở nhà” Tôi đồng ý.

“Great! Vậy mai em tới rủ anh nha!” Mặt cô bé rạng rỡ.

“Để anh tới nhà em cho”

“Vâng! Quyết định thế nhé” Cô pé cười

“Uhm” Tôi mỉm cười lại.

……………………..

Sáng chủ nhật, tôi đứng trước cửa đợi Kazyuri. Đó là 1 ngôi nhà bằng gỗ, tuy đơn giản song rất vững và khá xinh với những ô cửa sổ màu hồng có rèm trắng và xung quanh nhà được trang trí rất nhiều hoa.

15’ sau, cô bé đi ra. Mái tóc đen huyền được cô thắt 2 bím để trước ngực, cô mặc chiếc áo len trắng dài tay và cao cổ, bên ngoài khoác chiếc áo hồng phấn không tay; chiếc váy màu trắng có những bông hoa Gerbera màu tím dài qua đầu gối; cô đi đôi giày thể thao trắng viền xanh và tất trắng. Trông cô bé rất xinh. Và tôi thấy đôi mắt dưới mái tóc đen dày che đôi lông mày. Đôi mắt đẹp và khác thường nhất tôi từng thấy, to 1 cách kỳ lạ, đồng tử sâu thẳm chiếm 2/3 con mắt, đen láy. Tôi yêu đôi mắt đó.

Cô bé khoá cửa rồi quay ra cười với tôi. Những tia nắng ấm áp phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt:

“Trông em được không anh?”

“Trông em rất tuyệt!” Tôi khen.

“Anh khéo nói quá!” 2 má cô pé ửng đỏ. Tôi nói thật, trông Kazyuri đẹp như 1 con búp bê vậy.

Cô bé mỉm cười tiến đến cạnh tôi, quàng tay qua tay tôi “Đi thôi anh. Trông tụi mình giống hẹn hò ghê”

Tôi mỉm cười.

………..

“Em có vẻ thích màu trắng đúng không?” Trên đường đi tôi hỏi.

“Vâng sao anh biết vậy!” Cô bé cười hỏi.

“Anh để ý thấy em lúc nào cũng mặc đồ màu trắng nên đoán thôi” Tôi mỉm cười lại “ Sao em thích màu trắng thế?”

“Ô! Vì em thấy màu trắng rất đẹp” Cô bé nhìn lên trời “Thêm nữa màu trắng nhìn có vẻ…. uhmm nói sao nhỉ… khi anh nhìn vào màu trắng anh sẽ thấy như nó trống rỗng.. a… ý em là không có gì hết ý, nó làm anh thấy yên tĩnh hơn” Đôi mắt thoáng vẻ bối rối.

Tôi gật đầu đồng ý. Phải, tôi đã hiểu tại sao mỗi lần gặp cô bé tôi luôn cảm thấy thanh thản.

Chúng tôi đang đứng trước khu giải trí. Nó rất rộng lớn, khá đông đúc và tôi nghe được những tiếng cười nói vọng ra.

Cô bé nắm tay tôi kéo đi “Mình tới chỗ này đi anh”

Cô bé 14 tuổi này thật đáng yêu, Kazyuri thích ăn kẹo bông gòn, lollipop, popcorn, khoai tây rán và cả chocolate nữa. Thật đáng yêu- tôi nghĩ thế khi thấy cô bé vừa đi vừa ngó quanh quất và vừa mút kẹo ^__^

Rồi Kazyuri thấy rất nhiều những nhân vật phim truyện đang đứng cạnh bồn nước chơi đùa và chụp hình với những đứa trẻ, cô bé vẫy tôi tới đó và tôi chụp cho cô bé những pô ảnh với các nhân vật cô yêu thích.

Sau khi chụp rất nhiều ảnh, được nói chuyện với họ, cô thấy rất vui. Cô bé đi lại phía tôi và kéo tôi tới những chiếc máy gắp thú bông

“Em thích những con thú bông, tụi mình chơi cái này được không anh?”

Tôi gật đầu, cô bé biết thừa tôi sẽ không từ chối. Nhưng tôi chơi cái này khá dở

“Không sao đâu, em sẽ cổ vũ cho anh”

“OK!” Tôi mỉm cười , đút 1 đòng xu vào lỗ. Chỉ cần bạn câu được 1 con thú bông và đặt nó vào cái thanh bên hông máy, thì máy sẽ chuyển con thú gắp được ra ngoài và bạn sở hữu nó.

“Anh xin lỗi nha! Anh dở cái này lắm” Tôi quay qua nói với cô bé sau 3 lần gắp hụt.

“Hihihi! Tới phiên em”

Kazyuri rất khéo tay, cô bé câu được rất nhiều thú bông.Chẳng mấy chốc trong tay cô bé là 7 con thú đủ mọi chủng loại.

“Cho anh 1 con nè” Cô bé chìa cho tôi 1 chú thỏ màu trắng đang cầm củ carrot.

“A! Cám ơn em” Tôi nói khi cô bé nở nụ cười thật tươi với tôi.

Tôi cầm lấy con thú, khung cảnh này làm tôi nhớ…. Lúc tôi và Kouma còn nhỏ, 2 đứa hay chơi trò này, Kouma cũng câu rất tài tình như thế và sau cùng bao giờ cậu ấy cũng cho tôi. Tôi đứng sững lại. Tôi nhớ tới Kouma.

“Anh Wakaru anh sao vậy?” Cô bé lay tay tôi

“À… không sao, anh xúc động đó mà…” Kazyuri làm tôi bừng tỉnh.

Tôi và cô bé đi lung tung trong khu vui chơi, chơi đủ mọi thứ đến khi mệt nhoài.

“Hôm nay vui ghê!” Cô bé ngồi nghỉ cạnh tôi trên băng ghế dựng quanh bồn hoa lớn. “Ở đây có nhiều trò thật đó” Giọng cô bé tuy mệt nhưng đầy phấn khởi.

Tôi đồng ý. Quả thật rất vui.

“A! Kem” Kazyuri reo lên chỉ tay về 1 phía

“Hở?” Tôi ngạc nhiên nhìn theo hướng tay cô chỉ. 1 tiệm kem cách chỗ tôi ngồi chỉ có vài meter.

“Em đi mua kem nha! Anh muốn ăn kem gì em mua cho anh” Cô bé đứng lên hăng hái.

“Well, mua giùm anh 1 cây chocolate với vani nhé” Tôi không muốn cô bé mất vui.

“Vâng em quay lại ngay” Nói rồi cô chạy đi.

Còn lại 1 mình, tôi ngồi xuống nhìn thơ thẫn bồn hoa. Bỗng tôi nghe được:

“Ở đây vui đúng không anh Kouma?”

“Phải!”

“Kouma” Nghe 2 từ đó tôi liền quay phắt lại chỗ vừa phát ra tiếng nói. Thật bất ngờ! Đúng ngày lúc tôi muốn quên Kouma, cậu ấy lại xuất hiện cùng bạn gái cậu. Ngay tại công viên này. Đúng ngày bồn hoa này. Ngày trước mặt tôi nữa chứ.

Tôi định quay người đi thì có người gọi giật. Cậu ấy đã phát hiện ra mình, không còn cách nào khác, tôi quay lại, đối mặt với Kouma.

“Bọn tớ có qua nhà cậu tính rủ cậu đi, cậu lại đi vắng mất. Nào ngờ lại gặp cậu ở đây, tuyệt thật đấy!” Kouma vui thấy rõ.

“Đây là bạn anh anh Wakaru phải không?” Cô gái nấp đằng sau lưng Kouma khẽ hỏi.

Tôi nhìn cô gái, giờ tôi mới nhận ra đây không phải cô gái đáng sợ hôm trước. Lại 1 cô gái nữa- tôi thầm nghĩ.

“Phải đây là người anh hay kể với em đó” Cậu ấy gật đầu.

Cô gái cúi đầu chào tôi, không đẹp lắm3. nhưng cũng không đáng sợ như cô gái hôm nọ.

“Cậu tới đây 1 mình thôi à?” Kouma hỏi tôi.

“À!.....”

“Anh Wakaru em về rồi đây!” Kazyuri chạy tới với 2 cây kem trong tay, cô bé cắt ngang lời tôi.

“Ai vậy Wakaru?” Kouma nhìn tôi thắc mắc.

“Ờ……” Tôi chưa biết nói sao thì cô bé đã lên tiếng:

“A! Chào anh. Anh có phải là anh Kouma không ạ?” Cô bé bước tới trước

“Uhm mà sao em biết tên anh?” Mắt Kouma đầy ngạc nhiên

“Hi hi! Anh Wakaru kể cho em nghe rất nhiều về anh, phải không anh Wakaru?” nói rồi cô bé đứng sát cạnh tôi.

“Uh phải…”

“Vậy em là…..?”

“Dạ là bạn gái của anh ấy” Nói rồi cô bé đưa cho tôi 1 cây kem.

Tôi cầm lấy nhưng giật thót người “Bạn gái?” Tôi nhìn cô bé trân trối.

Cô bé mỉm cười nháy mắt với tôi. Kouma lúc đó thật lạ, cậu ấy không nói gì nhưng lông mày nhíu lại, hết nhìn Kazyuri rồi nhìn tôi. 1 cái nhìn thật khó hiểu.

“Chờ bọn tớ 1 chút! Ra đây với anh 1 tí đi Natsu” Cậu kéo tay cô bạn gái ra xa.

“Anh Wakaru này” Cô bé gọi giật

“Gì thế Kazyuri?” Tôi quay sang cô

“Bạn anh đúng đẹp thật đấy” Cô bé ngước nhìn tôi “Giờ em đã hiểu nỗi khổ của 2 anh rồi”

Ôi! Đôi mắt đó sao giống thương hại quá!- Tôi khẽ thở dài.

“Bạn gái anh ấy tên gì vậy?”

“Natsu” Tôi đáp

“Chà tên mùa hè à, cái tên đẹp ghê” Kazyuri vừa ăn kem vừa khen

Tôi gật đầu. Phải! Natsu- mùa hè- 1 cái tên đẹp.

“Nhưng em thấy chị ấy đâu có vẻ gì hung hăng như anh nói” Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào tôi.

“À! Không phải cô gái này” Tôi nhìn theo bóng Kouma và Natsu đằng xa.

“Thấy không?” Cô bé toét miệng cười “Anh ấy bỏ cô gái đó rồi”

“I see…”

Khi quay trở lại, Kouma cười với tôi:

“Bọn tớ đi cùng 2 người được không?” Cậu ấy đề nghị.

Tôi thật không muốn. Tôi đang muốn quên đi cậu ấy mà cậu ấy lại muốn đi theo thì……..

Nhưng tôi cũng không thể từ chối. Tôi đắn đo không biết làm sao thì cô bé lên tiếng:

“Tất nhiên rồi ạ! Càng đông càng vui mà, đúng không anh Wakaru?” Cô bé quay sang hỏi tôi.

Tôi tính nói cô bé từ chối thì bắt gặp ánh mắt long lanh ấy nhìn tôi. Thật tôi không thể từ chối đôi mắt đó. Tôi khẽ gật đầu….

To be continued.

Thao_Thanh

13-06-2009, 10:30 PM

Kouma sắp đc dịp ghen...lồng lộn lên rồi, đúng vs "mong mỏi" của nhiều bạn nhe. Chap này dài đột biến, các bạn đọc vui vẻ ha! Nice weekend ^_^

nhocbuon_xauxi

13-06-2009, 10:42 PM

a'''''''''''''''! tớ ko muốn wakaru với pé nài đâu, huhu...ta ghét cái cảnh này , hức>"<

không rõ

13-06-2009, 10:44 PM

em mún coi ghen, hố hố, ghen dài dài vào mới vui. ( độc ác có hạng nè)

Thao_Thanh

13-06-2009, 10:48 PM

em mún coi ghen, hố hố, ghen dài dài vào mới vui. ( độc ác có hạng nè)

Me too ^_^.Bạn Kouma mà ghen thì có nhiều chuyện đáng để coi lắm.:m129:

nhok_k0ol_91

13-06-2009, 11:45 PM

ko biết bạn Wakuru có thay đổi rồi trở thành hotboy hay coldboy j'j':m035: ko nữa? Mong chap sau wá T_T ui :m019:

timkiem

14-06-2009, 07:42 AM

zeeeee cuối cùng thì cô bé dễ thương ra mắt kouma rùi. Sấp có chuyện vui để xem rùi hohohoho. Mà mình nhớ Kouma khen Wakaru đẹp trai nên không biết có chap nào nói Wakaru thay đổi trở nên đẹp lộng lẫy không ta?????? Thanks Thao_Thanh.

Thao_Thanh

14-06-2009, 09:01 AM

zeeeee cuối cùng thì cô bé dễ thương ra mắt kouma rùi. Sấp có chuyện vui để xem rùi hohohoho. Mà mình nhớ Kouma khen Wakaru đẹp trai nên không biết có chap nào nói Wakaru thay đổi trở nên đẹp lộng lẫy không ta?????? Thanks Thao_Thanh.

Wakaru vốn rất dễ thương mà, chẳng qua trước kia ko quan tâm lắm tới vẻ bề ngoài nên mới...:m019:Anyway, từ giờ có bạn gái xinh thế thì Wakaru cũng phải thay đổi cho xứng vs người ta chứ, hehe:m129:

Thao_Thanh

14-06-2009, 09:13 AM

CHAPTER 20: THE HAUNTED HOUSE

“Vậy tụi mình chơi trò gì?” Natsu lên tiếng.

“A ha ha! Chơi trò NGÔI NHÀ MA nha!” Kazyuri hăng hái “Lúc nãy em và chị Natsu đi thì thấy trò đó. Chơi cái đó được không ạ?”

“Uh phải, trò đó có vẻ vui” Natsu tán thưởng “Nhưng có lẽ hơi sợ”

Kouma không nói gì, chỉ nhìn tôi. Cậu ấy biết rõ khi nói đến trò này cảm giác của tôi như thế nào.

Tôi sợ trò này, mỗi lần đối diện với nó giống hệt như bây giờ, nỗi sợ hãi đang dâng lên trong người tôi. Tôi không thể kiểm soát được, mắt tôi mở to sợ hãi. 2 cô gái không thấy được vì ánh nắng đã che lấp kính của tôi.

“Nếu cậu sợ thì thôi vậy. Tớ sẽ ở ngoài này với cậu” Kouma thì thầm bên tai tôi. Cậu ấy nhìn thấy nỗi sợ qua đôi kính.

Vẫn đưa cặp mắt sợ hãi, tôi nhìn cậu ấy “Kh… không được, tớ không thể… để Kazyuri vào 1… mình” Giọng tôi run lên

“Cô bé đó quan trọng với cậu thế à?” Giọng Kouma bực bội

Tôi lắc đầu, thật tôi không biết nói gì nữa. Cơn sợ hãi làm tôi không thể nói nên lời.

“Thôi được. Cậu vào đi, yên tâm tớ luôn ở cạnh cậu” Cậu ấy thở dài.

Những ngày còn nhỏ hiện về trước mắt tôi. 1 lần, tôi cùng gia đình và cậu ấy cũng vào 1 “haunted house” , lần đó tôi bị lạc đường xung quanh tôi chỉ toàn 1 màu đen đáng sợ, những tiếng la hét rên rĩ than khóc ập đến xung quanh tôi. Tôi không thấy 1 ai cạnh tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ: Tôi bị kẹt lại chỗ đáng sợ này mãi mãi. Và chỉ có 1 mình. Nghĩ đến đó tôi oà khóc, tôi khóc rất to, lúc đó tôi thật sự sợ hãi.

Và rồi tôi nghe tiếng Kouma bên tôi: “Wakaru cậu đừng sợ, tớ luôn ở cạnh cậu và sẽ bảo vệ cậu”. Giọng nói giúp tôi bình tĩnh lại và cậu ấy đã dẫn tôi ra ngoài. Từ đó tôi bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi của trò chơi đó, và mỗi lần chơi trò đó cậu ấy luôn đi cạnh tôi, bảo vệ tôi. Những lần đó tôi đều cảm giác an toàn….

Câu chuyện hồi nhỏ khẽ lướt qua tâm trí tôi. Có lẽ lần này cũng không sao đâu, Kouma sẽ bảo vệ mình như mọi lần. Nhưng chợt giờ đây không như trước nữa…..

Mắt tôi càng mở to, nỗi sợ hãi lấp đầy mắt tôi hơn bao giờ hết, tôi như trợn ngược mắt lên khi nhìn Kouma. Cậu ấy sẽ không ở cạnh tôi nữa, cậu ấy còn có người khác để bảo vệ chứ không phải mình tôi, dù Natsu có là công cụ của cậu ấy đi nữa, cậu ấy cũng không thể để cô gái vào trong 1 mình. Cũng như tôi dù sợ cách mấy tôi cũng không thể bỏ mặc Kazyuri và nếu như cậu ấy tính bỏ mặc cô gái đó để ở cạnh tôi, thì tôi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.

“Tớ …. không sao đâu, dù… dù gì tớ… cũng lớn rồi. Mấy trò… đó khô… ông làm tớ sợ được đ…đâu” Tôi khó khăn lắm mới nói được.

“Vậy đi thôi” Sau khi nhìn tôi 1 lúc, cậu dẫn tôi đến trước cổng. Kazyuri và Natsu đã đứng trước ngôi nhà chờ bọn tôi.

“Vào thôi anh” Cô bé vẫy tay với tôi.

“Uh” Tôi cười đau khổ. “Mình không sợ, mình chơi trò này nhiều rồi và mình cũng lớn rồi” Tôi nghĩ khi vén tấm màn đen “Mình sẽ ổn thôi”….

Tôi sai rồi! Tôi không những không thể không sợ mà ngược lại nỗi sợ hãi ập đến ngày khi tôi đối diện bên trong ngôi nhà. Tôi sợ. Tôi cực kỳ sợ hãi.

Xung quanh tôi toàn màu đen, tôi không thấy gì và cũng chẳng thấy ai, tôi không nghe được gì ngoài những tiếng la hét rên rĩ. Máu trong người tôi đông cứng lại. Tôi đứng chết trân.

“Không được, mình phải đi nếu không mình bị bỏ lại mất” Mặc nỗi sợ hãi đang ngày 1 lớn dần, tôi nặng nhọc lê từng bước chân, mong sao tới được cửa ra càng nhanh càng tốt, mồ hôi đổ ra như tắm dù bên trong đây lạnh vô cùng….

Càng đi tôi càng sợ, càng sợ tôi càng mất bình tĩnh, càng mất bình tĩnh tôi càng đi chệch hướng. Lần này tôi đã lạc hoàn toàn. Tôi không còn nhìn thấy bất cứ hình bóng nào quen thuộc nữa, thay vào đó chỗ tôi đứng cực kỳ lạ lẫm và đáng sợ. Trước mặt và sau lưng tôi là 1 con đường tối đen, hai bên hông là đầm lầy sủi bọt màu xanh lá, những chiếc bong bóng hơi nổi lên trên đầm lầy kỳ dị đó phát ra những tiếng xì xì rồi nổ bốp 1 cái. Không khí vô cùng lạnh lẽo cứ như đang vào lễ giáng sinh vậy, tôi rùng mình. Không gian lúc thì yên ắng đến rợn người, lúc thì chợt nổi lên những tiếng la hét kêu gào đầy ai oán giận dữ.

Cơn ác mộng ập đến cộng hưởng với nỗi sợ nãy giờ đang đè nén trong người, bỗng tất cả như bung ra, nổ tung. Tôi hoàn toàn gục ngã, tôi không thể đứng nổi huống chi bước đi, tôi cố gắng bịt tai, nhưng những tiếng thét như xuyên thủng màng nhĩ đi sâu vào não tôi. Tôi bắt đầu khóc, nước mắt trào ra ngày 1 nhiều. Tôi sợ hãi, tôi căm ghét trò chơi này, tôi muốn ra khỏi ngôi nhà này.

Nhưng tôi không thể. Tôi đã bị kẹt lại đây. 1 mình. Mãi mãi…..

“Đừng sợ Wakaru, tớ luôn ở bên cậu. Dù có gì xảy ra tớ cũng sẽ bảo vệ cậu”

Tôi cảm nhận được sự an toàn qua câu nói đó, quay ra sau Kouma ở đó, cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi. Nỗi sợ hãi tan biến, niềm vui khôn cùng tuôn trào. Tôi ôm chầm lấy cậu ấy. Và khóc như 1 đứa trẻ.

“Được rồi, được rồi, mọi thứ ổn rồi. Đừng khóc nữa Wakaru , cậu sẽ không phải sợ nữa đâu” Cậu ôm chặt lấy tôi, vỗ về.

Có thể cậu ấy thật ấm áp trái ngược hẳn với bầu không khí lạnh lẽo nơi đây. Tôi đã không còn mất bình tĩnh như trước. Kouma đưa cho tôi 1 xấp khăn giấy.

“Cám ơn cậu, không có cậu tớ không biết….” Tôi cầm lấy lau gương mặt đầy nước mắt.

“Giờ thì đi thôi,tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây” Nói rồi cậu nắm chặt tay tôi.

“Vậy 2 người kia đâu?”

“Có lẽ họ ra trước rồi. Đi nào”

Tôi gật đầu. Kouma nắm tay tôi đến lối ra.

Giờ đây tôi đang đứng trước những tia nắng vàng nhạt của hoàng hôn. Tôi đã ra khỏi toà nhà khủng khiếp đó. An toàn. Và 2 cô gái đang đứng chờ bọn tôi đằng trước. Cả 2 vẫy tay khi bọn tôi tiến đến.

Gần đến nơi, Kouma đột ngột buông tay tôi ra, đi lại phía họ. Tôi dừng bước nhìn xuống tay mình. Cũng bàn tay đó, Kouma đã nắm chặt mỗi khi 2 đứa đi chơi với nhau và mỗi khi tôi sợ hãi; khi đó cậu ấy nắm thật lâu đến khi tôi về đến tận nhà, nhưng giờ…. Không còn nữa….

Trong thâm tâm cậu ấy không chỉ có mình tôi…..

Tôi đau đớn khi nghĩ tới đó.

“Trò đó cũng đáng sợ ghê chị Natsu nhỉ?” Tôi nghe 2 cô gái nói chuyện với nhau khi đến gần.

Kouma không nói gì, chỉ đứng đó, bắt gặp ánh mắt tôi cậu ấy quay sang chỗ khác. Khác hẳn lúc ở trong ngôi nhà kia.

“Vậy tụi mình đi đâu tiếp nữa?” Natsu hỏi, 2 cô bé có vẻ rất vui.

“Khoan đã, chờ tớ 1 chút tớ quay lại ngay” Kouma giờ mới lên tiếng.

“Vậy tụi em ra kia chờ anh nhé!” Natsu chỉ vào 1 quán nước gần đó.

Kouma gật đầu rồi bước đi…

“Chị ơi, em hỏi câu này được không?” Kazyuri nói khi phục vụ bưng ra trước mặt cô bé 1 ly kem 3 màu

“Được chứ” Natsu cười với cô bé và cầm lấy ly nước cam ép của mình

“Làm sao chị quen được anh Kouma vậy?” Cô bé hỏi rồi ăn 1 muỗng kem

“À bạn chị giới thiệu thôi… Nhưng…” Natsu ngập ngừng

“Nhưng sao ạ….?” Cô bé hỏi tiếp

“Anh ấy chỉ biết chị qua lần gặp mặt đó thôi, còn chị thì biết anh ấy lâu rồi”

“Ô anh ấy nổi tiếng nhỉ?” Giọng Kazyuri thật ngây thơ

“Phải” Cô gái cười “Nhưng chị không phải biết anh ấy vì anh ấy nổi tiếng, mà từ lâu rồi…”

“Hay quá tiếp đi chị” Cô bé hào hứng.

“À có 1 ngày đang trên đường đi học về, chị nhìn thấy anh ấy đang chơi bóng rổ. Nhìn vẻ đam mê trên mặt anh ấy và cách anh ấy ghi điểm, chị thật không khỏi ngưỡng mộ…” Cô gái hơi đỏ mặt.

“…. Có 1 lần chị bị 1 người chạy rất nhanh xô ngã, sách vở rơi tung toé, anh ấy đã đuổi theo người đàn ông đó, bắt anh ta xin lỗi chị và… còn giúp chị nhặt lại mọi thứ nữa…” Cô mỉm cười “… từ đó chị thật sự có cảm tình với anh ấy và mong được gặp anh ấy 1 lần nữa…”

“… Không ngờ sau đó không lâu bạn chị nói muốn giới thiệu với chị 1 người, chị thật không tin đó là anh ấy, rồi chị biết anh ấy tên Kouma và muốn làm quen chị. Thật chị lúc đó rất vui, cứ nghĩ mình nằm mơ kia đấy và cũng không biết người chị mến lâu nay lại là 1 người khá nổi tiếng…”

“Vậy chúc mừng chị nha!”

“Cám ơn em nhưng… thật ra lần đó anh ấy không hề nhớ mặt chị” Mặt cô gái thoáng buồn “…. Nhưng không sao, chỉ cần được gặp lại anh ấy là được rồi”

“Vậy giờ anh ấy có biết tình cảm của chị dành cho anh ấy không?”

“Chị nghĩ là không, chị cũng biết anh ấy quen chị chỉ vì muốn các cô gái khác không theo anh ấy thôi. Anh ấy đã thay rất nhiều bạn gái rồi nên cũng có lúc chị cũng sẽ giống những người đi trước thôi. Vì vậy chị nghĩ giữ lại tình cảm của mình thì tốt hơn” Cô ấy cười thật buồn

“Đừng nhìn chị thương hại thế! Dù anh ấy không có cảm giác gì với chị nhưng chị chỉ cần được ở cạnh người mình mến trong 1 thời gian ngắn cũng đủ rồi” Natsu cười khi Kazyuri nhìn cô đầy xót thuơng.

“Chị Natsu ơi, chị cao cả thật đấy. Em thật sự rất ngưỡng mộ chị” Cô bé nắm tay Natsu nói giọng run lên vì xúc động. Cô gái cười và nhìn cô bé với sự biết ơn.

Tôi như bị nghẹn khi nghe Natsu kể câu chuyện của cô ấy. Cũng có những người yêu Kouma vì sự tốt bụng của cậu ấy như tôi. Nhưng tôi ích kỷ hơn cô ấy nhiều, cô sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, kể cả sự lạnh lùng của người cô mến để được ở cạnh cậu ấy. Còn tôi…. Tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi nắm chặt nắm tay, tôi ghét chính tôi. Tôi không xứng giành bạn trai của Natsu. Và tôi cũng không muốn Kouma lời dụng 1 cô gái như thế, cho dù tôi sẽ đau khổ….

Tôi mãi chìm đắm trong suy nghĩ còn Natsu nghĩ ngợi vẩn vơ nên không ai để ý Kazyuri biểu hiện vẻ mặt rất khác thường, dù chỉ trong 1 thoáng. Gương mặt luôn tươi cười trở nên méo mó, nụ cười hay nở trên môi chuyển sang cong lên và đôi mắt đẹp như thiên thần bỗng rực đỏ lên như 1 ngọn lửa căm thù. Cả khuôn mặt đáng yêu đó không còn ngây thơ nữa mà đầy vẻ tức giận. 1 gương mặt đáng sợ. Đầy chết chóc. Vẻ mặt đó chỉ biểu hiện có 3 s.

To be continued.

Radarboy

14-06-2009, 10:02 AM

tip di tip di hoi hop wa

nhok_k0ol_91

14-06-2009, 10:15 AM

hay wá, cái đoạn cuối tả kazy như vậy ko bít sắp có chuyện j' xảy ra ^^

timkiem

14-06-2009, 11:32 AM

trời ơi sao bạnn Thao_Thanh post có 1 chap dị? Ăn gian quá. Thấy bạn gái dễ thương không ổn rùi nha! Coi chừng quỷ chúa đội lớp thiên thần hihi

Thao_Thanh

14-06-2009, 12:11 PM

trời ơi sao bạnn Thao_Thanh post có 1 chap dị? Ăn gian quá. Thấy bạn gái dễ thương không ổn rùi nha! Coi chừng quỷ chúa đội lớp thiên thần hihi

Công nhận bé đó đáng sợ hơn chúng ta tưởng nhiều, còn đáng sợ như thế nào thì chờ chap tiếp theo nhe bạn, hehe.:m129:

nhocbuon_xauxi

14-06-2009, 04:04 PM

mình nghĩ là pé đó tức giận vì kouma- tâm lý con gái^^ nhưng làm sao thì làm miễn sao wakaru và kouma mau biểu lộ tình cảm của mình đi, cứ kiểu nài mình uất ức chết mất >"<

Thao_Thanh

14-06-2009, 05:50 PM

CHAPTER 21: A SONG

Khi Kouma quay lại, cả bọn quyết định đi chơi 1 lúc nữa, cuối cùng là trò đu quay rồi về.

Cả bọn nhìn tôi xem ai nên ngồi với ai vì mỗi chiếc hộp chỉ có 2 chỗ ngồi. Nhớ đến câu chuyện lúc nãy, tôi nói ngay:

“Tớ với Kazyuri ngồi hộp màu xanh nhé. Gặp lại 2 người sau” Tôi thấy cô bé cười với tôi và nắm tay tôi bước đến chỗ chờ.

Kouma vẫn còn đứng đấy đến mấy giây, tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu ấy đầy giận dữ khi tôi bỏ đi….

Khi vòng quay bắt đầu xoay, 1 bản nhạc vang lên. Hoà cùng vòng quay.

“Anh có bao giờ đi cái này chưa?” Cô bé hỏi khi vòng quay lên cao dần

“Rồi nhưng chỗ này thì chưa đi”

“Hihi, vậy lát nữa em sẽ chỉ cho anh xem 1 thứ bí mật”

“Bí mật?” Tôi tò mò.

“Phải rồi anh sẽ thấy…” Cô bé nháy mắt với tôi. Bài hát đang ngân vang…

*I went walking with my mama one day

When she warned me what people say

“Live your life until love is found

‘Cause love is gonna get you down”*

Đu quay mỗi lúc lên mỗi cao, bài hát mỗi lúc mỗi vang xa……

*Take a look at the girl next door

She is a player and a downright bore

God loves her and she want more

End bad girls get you down*

Khi chiếc hộp của bọn tôi lên cao nhất, Kazyuri lay tay tôi

“Tới rồi! Nhìn kìa anh Wakaru”

Tôi nhìn theo hướng tay cô bé. 1 cảnh tượng tuyệt mỹ hiện ra trước mắt tôi. Nguyên 1 thành phố rộng lớn về đêm, thành phố tôi ở đang chìm ngập trong ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ. Trông hệt như 1 bầu trời sao lung linh huyền ảo ngày dưới mặt đất vậy, lúc đó cô bé đưa tay ra ngoài từ từ hạ xuống và tôi thấy như những ngôi sao đang nhấp nháy trên tay cô.

Rồi tôi nhìn cô bé, cô bé cười với tôi, đôi mắt cô long lanh, cả thành phố như đang lấp lánh trong đôi mắt đen đó. Đẹp hơn bất cứ thứ gì tôi thấy trên đời, tôi thật sự bị hút vào đôi mắt đó và tôi nghe tiếng nhạc văng vẳng đằng xa….

*Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down

Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down…*

Tôi chìm đắm vào thiên đường những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm và tôi không còn biết gì nữa. Tiếng nhạc vẫn ngân vang…..

*Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down

Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down…*

Cô bé chớp mắt, tôi bừng khỏi cơn mê. Vòng quay đã hạ xuống. Thành phố của những vì sao biến mất. Tôi đang ngồi đối diện đôi mắt đầy ma lực đó. Bài hát lại vang lên trong tai tôi nghe rất gần chứ không xa xăm như lúc nãy…

*Mama told me what I should know

Too much candy gonna rot your soul

If he love you, let him go

‘Cause love only get you down…*

Bài hát đó đúng. Tình yêu chỉ làm tôi thêm tuyệt vọng, giống như bây giờ vậy chỉ có điều Kouma không yêu tôi .….

Tôi nhìn ra khung cửa sổ của chiếc hộp lắng nghe giai điệu của bài hát

*Take a look at the boy like me

Never stood on my own two feet

Now I’m blue as I can be

Love could let me down….*

Phải, tôi chính là người như thế- Tôi thầm nghĩ- Tình yêu đã làm tôi đau, nhưng tôi không thể dứt ra được.

“Anh thấy cảnh vật lúc nãy đẹp không?” Cô bé hỏi tôi kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“À… ờ… cảnh đẹp thật đấy. Anh chưa thấy cái gì đẹp như thế, nó làm anh mê mẩn đấy”

*Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down…*

“Hi hi em biết anh sẽ thích mà” Cô bé hớn hở khoe

“Phải anh rất thích” Tôi mỉm cười với cô bé.

Bài hát đó cứ vang, vang mãi đến khi vòng quay dừng lại.

*Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down…*

Thao_Thanh

14-06-2009, 05:51 PM

CHAPTER 22: ONE KISS

Khi ra về, Kouma có vẻ muốn về cùng tôi vì trước kia vẫn thế. Nhưng tôi từ chối ngay vì tôi còn phải đưa Kazyuri về nhà và cậu ấy phải lo cho Natsu. Lần này cậu ấy không phản đối nữa, cậu ấy đang khoác chiếc áo khoác của mình cho cô bạn gái đang bị lạnh, chào 1 tiếng và vội đưa cô ấy về nhà. Kouma không nhìn tôi nữa. Tôi nhìn theo bóng cậu ấy đang xa dần.

Trên đường về nhà, nhớ lại thái độ lúc nãy của cậu ấy, tim tôi đau. Đau nhói. Có vẻ như Kazyuri nói gì đó nhưng tôi không nghe được vì lời bài hát trong công viên đang vang lên trong tâm trí tôi:

*Suckin’ too hard on your lollipop

Love is gonna let you down

Love could let me down….*

“Anh Wakaru? Anh Wakaru à?” Cô gái gọi tôi từ 1 nơi rất xa…

“Hả? Gì cơ?” Tôi giật mình. Tôi và Kazyuri đã đứng trước nhà tôi lúc nào tôi không hay.

“Anh có vẻ không khoẻ?” Cô bé lo lắng hỏi tôi.

“Có lẽ do mệt đó mà” Mà tôi mệt thật. Sau mọi chuyện tôi muốn bệnh.

“Nhìn kìa anh, hình như có gì đó đính trên cửa” Cô chỉ tay về cửa nhà tôi.

“Để anh xem…” Nói rồi tôi đi đến trước cửa.

1 tờ giấy. Đọc xong hàng chữ ghi trên đó, tôi cảm thấy mệt thêm.

“Ghi gì vậy anh?”

“À! Bố mẹ anh hôm nay đi xem phim, khuya họ mới về, bảo anh không cần đợi cửa” Tôi thấy chóng mặt.

“Vậy anh sẽ ăn tối như thế nào?”

“Anh mệt không nấu ăn được, có lẽ anh sẽ gọi pizza” Tôi mở cửa nhà.

“Đợi họ lâu lắm, để em nấu bữa tối cho anh nha” Cô bé đề nghị.

“Anh không muốn làm phiền em. Hơn nữa nếu em về trễ sẽ nguy hiểm lắm” Tôi quay nhìn Kazyuri.

“Không đâu, để anh ở nhà 1 mình vậy em không yên tâm, nhỡ có gì thì sao? Đôi mắt đó mở to nhìn tôi cầu xin.

Tôi không bao giờ kiềm chế được trước đôi mắt đó:

“Đành phiền em vậy!” Tôi đứng sang 1 bên nhường cho cô bé vào.

“Cám ơn” Cô bé cười với tôi rất tươi và bước vào trong.

Cô bé hỏi tôi nhà bếp và chỗ để dụng cụ rồi nấu bữa tối và nói tôi ra sofa ngồi nghỉ. Tôi ngủ lúc nào không hay…

Kazyuri gọi tôi dậy. Khi tôi đi rửa mặt và vừa bước ra mùi đồ ăn đã bay ngào ngạt.

“Ồ thơm quá! Anh đói bụng rồi đấy!” Tôi bước vào nhà bếp.

“Hi hi tuy không ngon như chú em nhưng cũng không đến nỗi nào. Anh ăn thử xem. May là tủ lạnh nhà anh trữ rất nhiều đồ ăn đấy” Cô bé vừa cười vừa bưng đồ ăn ra bàn.

“Chà! Ngon lắm! Thật khó tin là 1 cô bé 14 tuổi mà lại nấu ăn ngon như vậy đấy”

“Anh khéo nói quá!” Cô bé đỏ mặt.

“Không. Anh nói thật đấy. Sao em có thể nấu được những món ngon thế?”

“Chú ấy dạy em đấy. Ngon đúng không?” Tôi gật đầu “1 ngày nào đó em sẽ nấu cho chú ấy ăn và chú ấy sẽ công nhận tài năng của em”

Tôi và Kazyuri vừa ăn vừa trò chuyện. 1 bữa tối thật vui

“Để anh phụ em dọn bàn” Tôi nói khi thấy cô bé đứng lên.

“Không cần đâu anh. Em chỉ bỏ vào máy rửa chén thôi mà, không vất vả gì đâu. Anh ra phòng khách ngồi đi” Nói rồi cô bé nhanh nhẹn bưng chén đĩa vào trong.

Tôi bước tới cửa sổ lớn trong phòng khách và ngồi xuống. Đó là 1 khung cửa sổ rất to và rộng, đặt cả gối lên nữa, là chỗ ưa thích của tôi để nằm đọc sách. Hôm nay trăng rất sáng, dù không phải rằm.

Cô bé bước ra ngồi đối diện tôi.

“Em xong rồi à?” Thấy cô bé tôi hỏi.

“Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?” Cô bé gật đầu trả lời rồi nhìn theo hướng tôi nhìn.

“Mặt trăng đấy”

“Wow! Tròn và sáng ghê. Anh xem chiếu sáng vào trong đây luôn này”

Tôi và Kazyuri cùng nhìn vào phòng khách. Lúc tôi ngủ Kazyuri đã tắt đèn cho tôi, lúc nãy còn tối đen vậy mà giờ trong phòng tràn ngập ánh trăng.

Rồi tôi nhìn thấy ánh trăng phản chiếu vào đôi mắt đầy quyến rũ của cô bé. Tôi bỏ kính ra, đôi mắt mờ ảo long lanh rất đẹp.

“Em biết không Kazyuri? Em có đôi mắt rất đẹp đấy.” Cuối cùng tôi không kiềm chế được trước sức hút của nó, tôi thốt lên.

Cô bé mỉm cười, dưới ánh trăng cô bé đẹp hơn bao giờ hết.

“Đối với anh em chỉ vậy thôi sao?” Cô bé nhìn thẳng vào tôi hỏi.

“Anh không hiểu ý em”

“Anh chỉ thích mỗi đôi mắt của em thôi ư?” Đôi mắt ấy mở to hơn. Thật kỳ lạ.

“Không đâu, anh rất thích em, vì em là 1 cô bé đáng mến. Tuy nhiên anh ấn tượng đôi mắt em nhất” Tôi không tài nào rời khỏi đôi mắt đó được.

“Nhưng không yêu em đúng không?”

Tôi giật mình, vẫn nhìn vào đôi mắt tôi hỏi lại “Sao em hỏi vậy? Đương nhiên là anh….” Tôi lúng túng.

“Không cần nghĩ lời nói dối em đâu. Em thừa hiểu anh yêu bạn anh anh Kouma” Cô bé mỉm cười buồn bã với tôi.

Bụng tôi giật thót “ Không… không, làm sao có chuyện đó, tụi anh là con trai mà…” Tôi chối.

Nụ cười của Kazyuri càng buồn hơn “Quan sát 1 chút là biết ngày thôi. Em không nói sai chứ?”

Tôi thật sự shock khi cô bé biết chuyện đó. Chẵng lẽ biểu hiện của tôi rõ đến thế ư? Đôi mắt đen láy như nhìn thấu con người tôi. Tôi không thể nói dối trước cái nhìn đó.

"Không sai" Tôi thở dài thừa nhận "Bệnh lắm đúng không?"

"Không" Cô bé trả lời ngay "Khi tiếp xúc với anh Kouma em hiểu tại sao anh và chị Natsu lại yêu anh ấy đến vậy. Tình yêu không có gì là bệnh cả"

"Nhưng sao anh không nói cho anh Kouma biết" Cô bé hỏi "Anh muốn chịu đựng 1 mình như chị Natsu sao?"

"Anh không muốn" Tôi lắc đầu, vẫn không rời khỏi đôi mắt đó được "Kouma là 1 người bình thường, cậu ấy chỉ xem anh là đứa bạn thân thôi. Cậu ấy không hề yêu anh. Anh sợ nếu nói ra cậu ấy sẽ tránh xa anh mất"

"Sao anh không tìm cách quên đi?"

"Anh tới quán của em rất nhiều là vì vậy đấy. Nhưng khi đối diện chính mình nó lại trỗi dậy trong anh, anh không quên được"

"Vậy sao anh không thử làm giống bạn anh.Quen 1 cô bạn gái đi?"

"Ha. Ai để ý anh chứ?" Tôi cười với bản thân mình hơn với Kazyuri.

"Em không được sao?" Cô bé nói, đôi mắt mở to nhất tôi từng thấy, cô bé tiến lại chỗ tôi.

"HẢ?" Tôi suýt té xuống đất, không tin vào tai mình.

"Em yêu anh anh Wakaru. Cho em 1 cơ hội làm bạn gái anh được không?" Giọng nói vô cùng thành khẩn.

"Đừng đùa nữa Kazyuri anh không thích trò này" Tôi cố gắng tránh cái nhìn đó.

"Em rất nghiêm túc" Đôi mắt đó không có vẻ đùa tí nào.

"Nhưng...." Tôi lắp bắp

"Em biết anh không yêu em mà là anh Kouma. Nhưng em có thể thay thế anh ấy cho anh không được sao? Em có thể giúp anh quên anh ấy mà" Cô bé đến sát cạnh tôi, đến nỗi tôi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô.

"Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Anh... anh không muốn lợi dụng em"

Cô bé dừng lại, quay mặt ra cửa sổ. Đôi mắt đen thẳm long lanh nước "Em không thể thay thế anh Kouma sao? Ít ra em cũng yêu anh thật lòng mà, tại sao không cho em cơ hội chứ? Lúc đó có thể anh có thể sẽ có cảm giác với em, làm ơn đi được không, 1 lần thôi cũng được mà ?" Cô bé khóc nức nở

"Em không muốn... không muốn giống như chị Natsu, em không muốn để tình cảm của em như thế. Anh có biết khi anh Kouma làm anh đau khổ, em thật sự rất muốn chia sẻ với anh. Em không muốn người em yêu suốt ngày tự chôn mình trong đau đớn như thế! Anh... anh có hiểu không chứ" Giọng nói nghẹn ngào.

Hình ảnh đôi mắt lấp lánh cười trong tâm trí tôi giờ đầy nước mắt và nỗi buồn như bóp chặt tim tôi vậy. Tôi không muốn đôi mắt xinh đẹp đó khóc. Không bao giờ muốn.

Tôi ôm lấy Kazyuri, ôm thật chặt "Đừng khóc Kazyuri anh không muốn em khóc. Anh chỉ muốn em cười với anh thôi"

Khi tôi thả cô bé ra, ánh mắt cô bé nhìn tôi ngạc nhiên:" Vậy là....."

"Uh, anh đồng ý. Em sẽ là bạn gái của anh" Tôi đưa tay lau nước mắt cho cô bé.

"A a a a" Cô bé khóc dữ hơn

"Em sao vậy? Anh làm gì sai à?" Tôi hoảng.

"Không tại em vui quá! Cuối cùng anh cũng chấp nhận em" Cô bé đưa tay lau nước mắt, cố ngừng khóc.

Cô bé quay mặt lại nhìn tôi cười sung sướng. Nhìn đôi mắt nhạt nhòa nước, tôi cảm thấy mến cô bé trước mặt tôi. 1 cô bé thật đáng yêu, tôi đưa tay lên đôi má ửng hồng dưới ánh trăng của Kazyuri.

Cô bé xích lại gần tôi, đôi mắt mở to nhìn tôi thật ngây thơ và đẹp đẽ.

Và rồi cô bé hôn tôi. Môi chúng tôi chạm nhau. Cô bé nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng.

Có lẽ trước đây tôi sẽ tránh nụ hôn này. Nhưng giờ tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không muốn theo đuổi tình yêu không có đích đến với Kouma nữa. Tôi muốn trân trọng tình yêu trước mắt tôi, có lẽ 1 ngày nào đó tôi sẽ yêu cô bé này và sẽ quên Kouma.

"Mình không muốn nhớ đến Kouma nữa" Nghĩ thế 1 tay tôi vòng qua ôm eo Kazyuri, tay còn lại tôi vuốt mái tóc đen mượt của cô bé. Rồi tôi nhắm mắt lại và tôi hôn cô bé. Bọn tôi ở bên nhau và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.

To be continued.

Thao_Thanh

14-06-2009, 05:55 PM

Vậy là "first kiss" của Wakaru đã thuộc về Kazyuri. Không biết bạn Kouma có chịu nổi cú "sốc" này ko nhỉ? Đón đọc chap tiếp nhe các ban ^_^

nhocbuon_xauxi

14-06-2009, 06:22 PM

eo'- con nhỏ này...chậc chậc>"< a''''''''', thế là hết!

i_can_do_it

14-06-2009, 07:56 PM

hjx....tự nhiên thấy không ưa cô gái đó quá à...gru.........nhanh post tiếp nha tg yêu dấu

nhok_k0ol_91

15-06-2009, 02:47 AM

minh' thấy cô bé này cũng đáng iu lắm ma' ^^

Thao_Thanh

15-06-2009, 08:00 AM

CHAPTER 23: LONELY

Tôi tên là Natsu Isumi, tôi là bạn gái… à không là vỏ bọc để Kouma không bị các cô gái bám theo. Tôi yêu anh ấy. Nhưng anh ấy không hề yêu tôi. Tuy đôi lúc tôi buồn nhưng với tôi chỉ cần ở cạnh anh ấy là đủ rồi.

1 buổi sáng đẹp trời, tôi đi học 1 mình vì tôi vốn không có nhiều bạn. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ lung tung và bỗng dưng tôi thấy 1 hình dáng quen thuộc đằng xa, tôi đi nhanh 1 chút để nhìn kỹ. À là Wakaru- bạn thân nhất của Kouma. Nhưng anh ấy không đi 1 mình, Kazyuri cô bé dễ thương đó cũng đi cùng anh ấy.

Tôi tính chào họ 1 tiếng, nhưng thấy họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau lại thôi. Mình không nên phá đám họ. Thế là tôi theo sau 2 người bạn mới quen đó.

Chợt tôi nhận ra Kouma đằng trước, tôi biết anh ấy không phải chờ tôi mà là bạn thân của anh ấy, thế nhưng tôi không dám đối mặt với Kouma. Tôi chỉ dám lén lút theo sau họ.

Tuy không đi cạnh họ, tôi vẫn nhận ra Kouma đang bực dọc, vì anh Wakaru đã không chờ anh ấy cùng đi. Anh ấy thật sự rất quan tâm bạn anh ấy. Nếu tôi có được 1 nữa sự quan tâm đó thì hay biết mấy…

Tôi học cùng trường với 2 anh ấy, có lẽ vì lý do đó mà anh ấy chọn tôi. Tôi thường thấy họ đi chung với nhau, những lúc đó tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn. Dù trước đây hay bây giờ, tôi cũng không dám nhìn thẳng vào Kouma và cũng không dám nói với anh ấy là tôi yêu anh ấy, nhưng tôi quan sát anh ấy rất kỹ, tôi nghĩ tôi hiểu được cảm xúc của anh ấy….

Tan học tôi vừa ra khỏi cổng trường, bỗng tôi nhìn thấy Kazyuri, thật lạ cô bé sao lại xuất hiện ở trường mình nhỉ? Mọi khi đâu có. Và tôi thấy anh Wakaru đứng đợi cô bé, à ra cô bé hẹn với anh ấy. Họ đi khuất sau 1 bức tường, thường ngày anh ấy luôn chờ anh Kouma đi cùng sao lần này lại không nhỉ? Tò mò tôi đi theo sau.

“A!” Tôi bịt miệng lại, suýt nữa là tôi đã kêu lên. Gương mặt tôi đỏ bừng.

Tôi thấy họ đang hôn nhau. Tôi đã nhìn thấy cảnh không nên thấy.

Nhưng sực nhớ tới 1 chuyện tôi giật mình. Tuy chỉ 1 thời gian ngắn đi chung với Kouma và tuy anh ấy cố che dấu, nhưng tôi biết Kouma yêu bạn anh ấy- anh Wakaru. Nhưng anh Wakaru thì lại….

Mình không nên để anh Kouma thấy cảnh này, nếu không anh ấy sẽ đau buồn lắm. Nghĩ thế tôi liền quay đi, kiếm cách để Kouma không thấy chuyện này. Bỗng:

“Natsu!” Kouma gọi tôi và đang tiến lại phía tôi.

“Chết! Anh ấy đến” Mồ hôi túa ra trên trán tôi. Tôi vội vã chạy tới chỗ anh ấy.

“Có… có chuyện gì vậy ạ?” Tôi thở dốc hỏi.

“Sao em có vẻ hối hả thế? Có chuyện gì à?” Anh nhìn tôi dò xét.

“Không… không có” Tôi vội xua tay “Mà có gì không anh?” Tôi đổi đề tài.

“Em thấy Wakaru đâu không? Mọi ngày cậu ta vẫn chờ anh đi về cùng sao hôm nay không thấy?”

Tôi giật thót “Chắc … chắc anh ấy… có việ… việc bận nên về… về trước đấy” Tôi lắp bắp. Tôi không có khả năng nói dối.

“Không thể nào, nếu có việc cậu ấy sẽ nói với anh 1 tiếng mới đi chứ? Chắc còn quanh quẩn đâu đây” Kouma ngó quanh quất

“Kh… không đâu” Tôi cố nói.

“Anh hiểu cậu ta mà. Mà sao hôm nay em lạ vậy? Có chuyện gì không ổn à?” Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi càng bối rối tợn, tôi cố gắng trong tuyệt vọng “Khô… không em đâu… có gì…”

Tôi tránh ánh mắt của anh ấy thì anh ấy càng nhìn xoáy vào tôi cứ như nhìn xuyên qua người tôi vậy.

Đột nhiên 2 nữ sinh đi ngang qua bọn tôi, họ đang nói chuyện với nhau

“Ây cha! Ghê thật đấy. Giữa ban ngày ban mặt mà lại làm công khai thế” 1 cô nói với bạn mình.

“Phải đấy! Mà sao người nam đó quen quá!” Cô gái còn lại ra chiều suy nghĩ và cô búng tay 1 cái “Đúng rồi, đó là bạn thân của hotboy Kouma trường mình. Tên gì nhỉ? A! Phải Wakaru”

“Ồ! Ngạc nhiên thật đấy” Cô bạn gái kia trầm trồ. Họ không nhìn thấy bọn tôi đứng ngay cạnh

Chết rồi! Họ làm lộ chuyện rồi. Mồ hôi tôi càng đổ khi nghe Kouma hét

“CÁI GÌ?”

2 cô gái giật mình , nhìn thấy Kouma đang giận tím mặt. Họ hoảng hốt bỏ chạy.

Họ sợ 1 nhưng tôi sợ 10. Tôi sợ Kouma sẽ tra hỏi tôi thay họ.

Nhưng anh ấy không nói gì. Chỉ xăm xăm bước nhanh tới trước, tôi có thể cảm nhận sự tức giận của anh ấy. Tiêu rồi! Anh ấy sẽ phát hiện ra họ mất. Mong là họ đã bỏ đi- Tôi thầm cầu nguyện.

Nhưng không họ vẫn đang ở đó, vẫn đang hôn nhau thắm thiết.

Thôi rồi! Tôi thấy khuôn mặt Kouma đỏ bừng vì tức giận, 2 nắm tay nắm lại thành nắm đấm rất chặt. Anh ấy giận đến nỗi như có khói bay ra từ tai anh ấy.

Không suy nghĩ, Kouma lao thẳng tới trước:

“2 NGƯỜI….” Anh ấy nói mà như hét.

Wakaru và Kazyuri buông nhau ra khi thấy Kouma, anh Wakaru nhìn đi chỗ khác, tôi biết anh ấy đang tránh cái nhìn nảy lửa của Kouma.

“A! Chào anh Kouma. Trông anh có vẻ không khoẻ sao ạ?” Chỉ có cô bé ngây thơ ấy là không biết gì.

“Hừh, cám ơn tôi khoẻ” Không thèm nhìn cô bé, ánh mắt Kouma sắc như dao xoáy chặt vào anh Wakaru.

“Giải thích đi Wakaru” Giọng anh ấy cộc cằn.

“Tớ không có gì để nói. Cậu đã thấy hết rồi đó” Anh ấy nhìn thẳng vào Kouma trả lời rất bình tĩnh. Tôi thật sự khâm phục sự bình tĩnh đó.

“Vui lòng nói cho thằng này rõ” Kouma gằn mạnh từng tiếng 1. Tôi chưa thấy anh ấy tức giận như thế bao giờ.

“Được, tớ và Kazyuri đang quen nhau, được chưa?” Mặt anh Wakaru không hề lộ vẻ mất bình tĩnh.

“Tôi sợ chuyện tình cảm sẽ xen vào giữa 2 chúng ta, nên tôi đã nói trước với cậu rồi mới quyết định và ngay cả khi tôi có bạn gái chưa bao giờ làm thế. Vậy mà cậu lại làm thế với tôi à?” Tôi cảm nhận được Kouma muốn đấm 2 cú thật mạnh vào đứa bạn thân trước mặt mình và cố gắng hết sức anh ấy mới kiềm chế được. 2 tay anh ấy run lên vì giận dữ.

Anh Wakaru chỉ yên lặng, càng làm Kouma thêm tức giận.

“Được rồi! Cậu nhớ đấy” Anh ấy nói 1 cách giận dữ rồi bỏ đi

Tôi chỉ kịp chào Kazyuri 1 tiếng rồi chạy theo Kouma.

Anh Wakaru không hề phản ứng gì trước thái độ của Kouma

“Chuyện ngày 1 xấu đi” Tôi lo lắng khi chạy theo Kouma, anh ấy đang hầm hầm bước đi.

Kouma dừng lại trước 1 bức tường khi tôi chạy đến. Tôi chưa kịp nói gì thì anh ấy đã dộng hết cơn tức giận vào bức tường trước mặt

“Được rồi, để xem ai hơn…” Kouma nói 1 mình.

“Thật sự không hay rồi” Tôi hoảng sợ nghĩ thầm.

……..

Hôm sau, Kouma đưa tôi cùng đến nhà Wakaru rủ anh ấy đi học. Anh Wakaru không đi cùng bé Kazyuri, tuy nói rằng cùnh nhau đi học nhưng chẳng ai gì với nhau, đi bên cạnh tôi cảm thấy giữa 2 anh ấy dần có khoảng cách. Hôm nay anh Kouma bỗng choàng vai tôi kéo tôi đi gần anh ấy và nói chuyện với tôi nhiều hơn ngày thường, nhưng tôi cảm thấy buồn nhiều hơn vui, anh ấy quan tâm tôi chỉ vì tôi là người thay thế anh Wakaru của anh ấy mà thôi.

“Anh Wakaru?” Tôi lên tiếng cố phá sự im lặng ngột ngạt này.

“Gì vậy Natsu?” Anh ấy nhìn tôi dịu dàng.

“Kazyuri không đi cùng anh ạ?”

“À! Không em à. Cô bé đó đi sớm để họp CLB” Anh cười với tôi thật buồn.

“A, ra thế!”

Suốt quãng đường tôi hiểu Kouma muốn trả đũa anh Wakaru, nhưng anh Wakaru không nhìn Kouma mà cứ lặng lẽ bước. Tôi biết anh ấy là người cướp anh Kouma khỏi tôi, nhưng tôi không hề giận anh ấy. Anh ấy là 1 người dễ mến, tốt bụng và là người hiểu Kouma nhất. Tôi thật sự mong 2 người họ sẽ đến với nhau như thế sẽ hợp hơn tôi và anh Kouma nhiều.

Giờ ra chơi, Kouma đến lớp tôi bảo anh ấy muốn nói chuyện, nhiều đứa bạn nhìn tôi ghen tỵ. Tôi buồn vì anh ấy không phải tự nguyện nhưng tôi vẫn đi theo.

Bọn tôi đang đứng nói chuyện thì tôi thấy anh Wakaru đi tới, anh ấy lên tiếng gọi Kouma. Nhưng anh Kouma vờ không nghe thấy. Đột nhiên anh ấy 1 tay chống vào tường, tay kia kéo tôi lại và anh ấy hôn tôi. Tôi thật sự muốn khóc, khóc không phải vì vui mừng mà vì anh ấy chỉ đang lợi dụng tôi để trả đũa Wakaru mà thôi.

Anh Wakaru đi đến, không ngăn cản bọn tôi mà cũng không xen vào như Kouma đã làm. Anh ấy chỉ đứng đó và tuy anh ấy đeo kính khá dày nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt nâu nhạt của anh ấy lấp đầy nỗi buồn. Tôi biết nếu tôi là anh ấy, trước cảnh đó tôi đã khóc rồi. Anh ấy đứng nhìn bọn tôi. Buồn bã chờ đợi.

1 lúc sau Kouma buông tôi ra và quay lại anh Wakaru

“Cậu đấy à! Xin lỗi tớ không thấy cậu” Anh ấy cười đắc thắng nhìn bạn thân của mình.

“Uhm không sao” Tuy giọng Wakaru rất bình tĩnh nhưng thật buồn

“Có chuyện gì sao?” Vẫn nhìn đứa bạn thân Kouma hỏi.

“À, đội trưởng bóng rổ muốn cậu tập họp ở sân bóng” Anh Wakaru trả lời mà không nhìn vào mắt bạn mình.

“Được rồi, vậy tớ đi đây” Nói rồi Kouma giơ tay vẫy tôi rồi bỏ đi.

“Em xin lỗi vì đã để anh nhìn thấy những cảnh này” Tôi thấy có lỗi với anh ấy.

“Không sao, anh đi nhé” Anh ấy mỉm cười buồn bã với tôi rồi bước đi.

Tôi cũng cảm nhận được nỗi buồn đang dâng lên trong lòng tôi….

Ngày hôm sau cũng thế, tôi sắp không thể kiềm chế được cảm xúc của tôi nữa rồi và tôi cũng không thể chịu đựng được cảnh này. Tôi thấy rõ nụ cười đắc thắng của Kouma khi nói chuyện với Wakaru nhưng đầy miễn cưỡng. Chuyện này chẳng tốt đẹp gì cả mà càng làm 3 người bọn tôi buồn thêm

Giờ ra chơi giống ngày hôm qua, Kouma và tôi đang đứng nói chuyện với nhau. Đột nhiên anh ấy ôm tôi lại, tôi thật sự rất kinh ngạc, nhưng rồi tôi hiểu ngay, anh Wakaru đang đi ngang qua bọn tôi. Tôi biết anh ấy có nhìn thấy và thật nhanh anh ấy bước qua. Nhưng với tôi thế là đủ rồi, tôi không thể chịu đựng thêm 1 giây nào nữa, lấy hết sức tôi đẩy anh ấy ra

“Ơ?” Tôi thấy rõ anh ấy ngạc nhiên đến mức nào.

“Đủ rồi! Em không thể chịu đựng thêm được nữa” Nước mắt tôi giàn dụa trên mặt. Nói rồi tôi bỏ chạy, bỏ lại hình ảnh anh Kouma nhỏ dần sau lưng…

…….

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bước ra phía sau vườn, nơi đó yên tĩnh hơn trong sân trường. Trước đó tôi đã có 1 cuộc nói chuyện với anh Kouma.

“Với mình vậy là xong rồi” Tôi mỉm cười đau đớn với chính mình rồi nhìn vào khu vườn xanh thẳm dùng để thực hành.

Bỗng tôi nhìn thấy anh Wakaru ngồi 1 mình trên băng ghế kê sát vườn. Tôi bước tới chỗ anh ấy.

“Em có thể ngồi đây được không?” Tôi hỏi và chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

“À… ừ tất nhiên” Anh ấy giật mình trả lời tôi. Có lẽ anh ấy đang mãi suy nghĩ nên hơi bất ngờ khi thấy tôi.

“Cám ơn” Tôi cười với anh ấy rồi ngồi cạnh anh ấy.

“Em không đi cùng Kouma à?” Anh nhìn tôi hỏi.

“Không ạ!” Tôi đáp chuyện cũ làm tôi thoáng cảm thấy buồn.

“Sao vậy? Thường ngày cậu ấy hay đi với em mà”

“Tụi em chia tay rồi” Tôi thông báo.

“Hả?” Tôi thấy giọng anh ấy đầy sửng sốt “Kouma chia tay em à?”

“Thật ra là em đề nghị chia tay” Tôi cười đau đớn.

Anh ấy không nói gì nhưng lại tỏ vẻ ngạc nhiên hơn “Anh không hiểu, không phải em yêu Kouma sao?”

“Vâng phải. Chính vì vậy mà em không thể chịu đựng được những ngày như thế này. Anh thấy đấy, anh ấy quan tâm em và gần gũi em hơn, lẽ ra em sẽ rất hạnh phúc nếu em không phải là công cụ để anh ấy trả đũa anh.” Tôi cười mà như sắp khóc “Em không muốn anh ấy quan tâm em 1 cách miễn cưỡng như vậy. Em nghĩ chia tay sẽ tốt cho cả 2 hơn”

Anh ấy nhìn tôi đầy thương hại. Tôi thở nhẹ, nhìn lên bầu trời trong xanh và duỗi chân ra “Đừng nhìn em thế! Như thế này em thấy dễ chịu hơn. Có lẽ em không hợp với anh ấy rồi”.

“Em mong 1 ngày nào đó, anh ấy sẽ không phải lợi dụng các cô gái để trốn tránh nữa đã tìm được 1 nữa của mình” Tôi vẫn nhìn lên trời. Từng cơn gió thoảng nhẹ lùa qua mái tóc tôi. Thật dễ chịu “Và người đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi được anh Kouma yêu. Ý em là yêu thật sự”

“Phải” Anh ấy thở dài “Nhưng đó không phải là em,càng không phải anh”

Tuy anh ấy nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy “Nếu anh biết anh ấy yêu anh thì anh sẽ không nói thế đâu” Tôi nghĩ thầm, tôi muốn nói cho anh ấy biết người anh Kouma yêu là ai, nhưng có lẽ anh ấy không tin tôi đâu.

2 đứa tôi không nói gì nữa, chỉ ngồi cạnh nhau và ngắm những bông hoa khẽ lay động trong gió….

Tan học, tôi định đi về nhà. 1 mình.

Thì tôi nghe có người gọi tên tôi. Tôi quay lại và thấy anh Kouma đang đi về phía mình.

“Có chuyện cần gặp em ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Em đòi chia tay tôi mà không nói lý do. Tôi đã làm gì sai à? Có phải vì đã hôn em không? Vậy cho tôi xin lỗi, nếu tôi biết em không thích thì tôi đã…”

Tôi lắc đầu, không để anh ấy nói hết. Đúng là lúc đó tôi không nói rõ lý do, nhưng giờ thì không có gì để dấu nữa. Tôi phải kết thúc chuyện này.

“Không không phải. Em biết anh chỉ coi em như người giúp anh không bị đeo bám, em không giận anh vì điều đó mà chỉ đơn thuần là em không muốn tiếp tục công việc này. Thế thôi.” Tôi phải nói rõ cảm xúc lâu nay của tôi khi tôi còn có thể.

“Có thể anh nghĩ em như các cô gái trước đây mà anh quen và với em anh cũng chỉ gặp lần đầu khi bạn em giới thiệu em với anh. Tuy nhiên, em biết anh từ lâu rồi, khi thấy anh chơi bóng với 1 niềm say mê em đã ngưỡng mộ anh. Chắc anh không nhớ là đã từng giúp em nhặt lại các món đồ đã rơi nhưng em thì nhớ rất rõ. Và cũng từ đó em biết là em đã mến anh” Tôi cố gắng thật bình tĩnh khi nói những câu đó.

“Nhưng em không dám bày tỏ vì em biết xung quanh anh có rất nhiều cô gái hơn em gấp nhiều lần, vì vậy em chỉ dám đứng từ xa nhìn theo anh và em nghĩ với em vậy là đủ rồi” Tôi tiếp tục nói “Nhưng thật bất ngờ khi 1 ngày bạn em nói muốn giới thiệu em với anh và càng bất ngờ hơn khi anh chấp nhận em. Lúc đó em thật sự rất vui. Và khi ở cạnh anh em mới biết em chỉ là người giúp anh không bị các cô gái quấy rầy. Nhưng em chấp nhận vì em muốn được ở cạnh người em mến”

“Em nghĩ em có thể giúp anh lâu hơn thế này kia, nhưng em xin lỗi em không thể. Em không muốn anh miễn cưỡng với em thế!” Tôi tránh nhìn vào mắt anh ấy.

“Những gì muốn nói em đã nói hết rồi, mong anh sẽ kiếm đuợc người thích hợp. 1 người thật sự dành cho anh” Tôi nói thật nhanh và quay người bước đi, tôi không muốn anh ấy thấy tôi khóc.

“À em muốn nói với anh điều cuối cùng. Nếu có 1 ngày anh thật sự yêu ai đó, nên nói cho người ấy biết tình cảm của anh. Và nếu người ấy từ chối thì ít nhất người ấy cũng biết có 1 người luôn yêu họ thật lòng; đừng để phải hối hận anh nhé” Rồi không để anh ấy nói gì, tôi bỏ chạy. Chạy thật nhanh mà tôi có thể.

Kouma đứng đó nhìn tôi không nói gì.

Khi đã khuất khỏi anh ấy và đến 1 nơi vắng người, tôi la lớn lên. Bao nhiêu đau đớn đều tuôn ra theo tiếng tiếng la đó. Và tôi ngước nhìn bầu trời đang vàng đi , tôi sẽ buồn 1 thời gian dài đây, nhưng cuối cùng tôi đã nói ra tình cảm của bản thân. Tuy không được gì nhưng tôi cảm thấy thật dễ chịu. Tôi nhìn cảnh hoàng hôn đang giăng ngang bầu trời, nước mắt không ngừng rơi…

*It’s only been a day

But it’s like I can’t go on

I just wanna say

I never meant to do you wrong

And I remember you told me

Something is gotta give

If I can’t be the one you love

I don’t think I could live….

Now I’m so sick of being lonely

This is killing me so slowly…

Now I’m singing such a sad song

These thing is never seem to last long

I’m lonely but I’m not sad

‘cause at least you know

That I’m in love with you…

Now I’m singing such a sad song

These thing is never seem to last long

I’m lonely but I’m not sad….*

To be continued.

i_can_do_it

15-06-2009, 12:25 PM

wow.....hay quá....thích cách thay đổi nhân vật kể nhất....đợi chap tiếp đó nha tg

Radarboy

15-06-2009, 01:52 PM

hic sao cứ post từng chap thế này !!!!

nhocbuon_xauxi

15-06-2009, 02:15 PM

trời trời>", sao cắt ngay phần gay cấn vậy>"< càng ngày càng hay...post lẹ nha thanh^^

nhocbuon_greendeams

15-06-2009, 03:29 PM

oa oa truyện hay quá, anh pots nhanh lên nha!! :m019:

Thao_Thanh

15-06-2009, 06:59 PM

CHAPTER 24: THE ACCIDENT

Sau khi nghe câu chuyện của Natsu, tôi thấy cô ấy đúng. Có lẽ tôi nên nói cho Kouma biết cảm nghĩ của tôi đối với cậu ấy giống như cô ấy đã làm. Như thế có thể tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Hay trước khi quá muộn…

Sáng hôm ấy Kazyuri cùng tôi đi đến trường, tôi tìm Kouma nhưng mãi đến nơi vẫn không thấy. Tôi hẹn Kazyuri tan học gặp tại trường tôi vì tôi phải đưa cô bé đi làm.

Vào lớp học, tôi thấy cậu ấy ngồi trầm ngâm tôi không muốn làm phiền lúc cậu ấy suy nghĩ, thế nên quyết định gặp cậu ấy vào giờ ra chơi. Thế nhưng đến lúc đó thì cậu ấy phải đi tập bóng rổ. Tôi không muốn cậu ấy phân tâm, nên đành để ra về vậy.

Ra về tôi đứng chờ Kouma. Và khi thấy cậu ấy tôi gọi cậu ấy rồi chạy tới

“Gì vậy Wakaru?” Kouma nhìn tôi hỏi.

“À” Tôi thấy mặt cậu ấy dịu dàng tôi hơi yên tâm 1 chút, nhưng không biết bắt đầu như thế nào

“Tớ muốn… rủ cậu cùng về… được không?” Cái gì? Tôi đang nói cái gì thế này? Đây không phải điều tôi muốn nói- Tôi rên thầm.

“Ha ha. Không phải ngày nào chúng ta cũng thế sao. Bỗng dưng hôm này cậu khách sáo vậy?” Kouma cười với tôi.

“À, vì… vì tớ có chuyện muốn nói với… cậu” May quá cậu ấy vẫn bình thường “Được không?”

“Tất…”

Kouma chưa nói hết câu thì 1 giọng nói chen ngang “Anh Wakaru!”

Ồ đó là Kazyuri, cô bé ấy đã đến và chạy lại chỗ tôi với Kouma đang đứng.

“Tụi mình đi thôi. A! Anh Kouma anh về cùng bọn em chứ ạ?” Tôi và cô bé đều nhìn cậu ấy.

Nụ cười lúc nãy trên mặt cậu ấy tắt ngấm, thay vào đó là cái nhíu mày bực bội “Không! Cám ơn”

“Ơ? Nhưng tớ có chuyện muốn nói với cậu mà?” Tôi giật mình. Lúc nãy cậu ấy còn đang vui vẻ mà.

“Tớ hẹn bọn bạn đi đá bóng rồi” Kouma nhìn đi chỗ khác.

“Nhưng chuyện đó… thật sự quan trọng…” Tôi ngập ngừng “…à … quan trọng với tớ”

“Để sau đã” Nói rồi cậu ấy phẩy tay và gọi đám bạn đứng gần đó “Xin lỗi tớ phải đi.

Sao cậu ấy lại thay đổi thái độ vậy chứ? Cậu ấy không biết là tôi đã phải lấy hết can đảm để nói với cậu ấy sao? Cậu ấy không biết là tôi đã chờ cả ngày để nói với cậu ấy sao chứ?

Tôi đứng sững 1 hồi lâu, tim tôi thắt lại. Tôi thật sự buồn. Rất buồn. Tình cảm của tôi đối với cậu ấy không bằng cả việc đi đá bóng. Tôi thật sự muốn khóc.

“Nếu anh ấy không đi thì thôi vậy, tụi mình đi đi anh” Kazyuri nắm lấy tay tôi

Tôi nặng nề gật đầu và đi theo cô ấy. Lòng tôi trĩu nặng.

……………….

Trên chặng đường về tôi không thôi không nghĩ đến thái độ lạnh lùng của cậu ấy. Bỗng dưng Kazyuri bấu chặt tay tôi làm tôi bừng tỉnh

“Gì vậy Kazyuri?” Cô bé bấu chặt đến nỗi tay tôi tê đi.

“Anh… anh nhìn… kì…kìa” Cô bé lắp bắp, chỉ tay ra đường.

Tôi nhìn theo hướng cô bé chỉ.

Tôi suýt thét lên.

Có 1 đứa nhỏ đang… đang đi giữa đường. Mà….

Con đường rất đông xe cộ.

Tệ hơn nữa đèn giao thông đã bật xanh.

Những chiếc xe bus, van và car đang lao tới.

Lao thẳng vào đứa bé đang đứng lại giữa đường.

Có tiếng người gào lên. Và tôi lao ra trước khi tôi kịp suy nghĩ phải làm gì.

Khi tôi vừa chạm tay vào đứa bé. Tôi kéo thằng bé về phía mình thì 1 chiếc van lao qua cách bọn tôi chỉ có 1 mm.

Tôi thở phào. Bọn tôi đã thoát chết.

Rồi tôi nghe tiếng Kazyuri hét giữa đám đông đang đứng trên lề đường gần đó:

“ANH WAKARUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Rồi 1 tiếng RẦM khủng khiếp vang lên.

Tôi thấy cô bé lao ra. Đứa bé tôi vừa cứu rời khỏi tay tôi.

Xung quanh tôi trở nên tối đen.

Và tôi không còn biết gì nữa….

To be continued.

i_can_do_it

15-06-2009, 08:27 PM

aaaaa..........chiện gì sắp xảy ra....hồi hộp quá....hjx....amen

[Q]uy[Q]uy_[A]oi

15-06-2009, 09:44 PM

cái này giống viết nhật kí quá ha... cmt trước... đang đọc típ... he he

anitadesuka_000

16-06-2009, 12:02 AM

câu chuyện này hay wa' . có lẽ đoạn tiếp theo là sự ra dy cua kouma và điều đó đã làm karu rất bùn , tự tránh mình tại sao ko dành 1 ít thời gian hơn cho kouma . 1 nồi bùn dài dài thước trên đôi môi và ánh mắt cua karu .Tại sao chứ , tại sao bạn lại ko mạnh mẽ hơn tý nữa chứ kouma bạn được mọi người bix đến là 1 anh chàng mạnh mẽ cơ mà nhưng sao trong tình cảm lai wa' íu đíu như thế chứ . Tôi rất bùn vì điếu đó 1 cảm nhận chỉ riêng về riêng tôi . Thật sự nếu có 1 cuoc tình đồng giới và cho dù là bạn thân nhất nói với tôi , tôi cũng rất vui dù rằng mình ko chấp nhận điều đó .Rút đc 1 kinh nghiệm thực tế từ câu chuyện này . MỌI NGƯỜI HÃY ĐỐI SỬ VỚI NHAU THẬT CHÂN THẬT VÀ HÃY DŨNG CẢM HƠN NỮA ĐỂ CÓ THỂ CHIẾN THẮNG LỜI BÀN LUẬN VÀ CÁI NHÌN CỦA XÃ HỘI VỀ MÌNH ĐỪNG ĐỂ HỐI TIẾC NHƯ CÂU CHUYỆN TRÊN DÙ RẰNG TÔI KO BIX RÕ ĐOẠN KẾT SẼ RA SAO . đọc câu chuyện và nghe bài hát WHY DO I LOVE YOU càng làm tôi thêm bùn và thấm thía hơn cái tình cảm mà mình dành cho mọi người . chúc mọi người vui .đừng để như họ là dc rui' ,Trich : Hỏi thế gian tình ái là chi mà đôi ta thề nguyện cùng sống chết......

timkiem

16-06-2009, 03:41 AM

Mình nghĩ là sau khi wakaru nằm bệnh viện tỉnh dậy thì Kouma sẽ tỏ tình với wakaru liền và sau đó 2 người quen nhau. Và đặc biệt cô bé dễ thương sẽ từ từ lộ bộ mặt ghê gớm của mình ra rõ hơn. Mình chỉ đoán vậy thôi! Hồi hộp chờ xem tập kế. mà mình không ngờ Natsu lại là 1 cô bé tốt bụng như vậy nhỉ, thích Natsu rùi hihi.Thanks Thao_Thanh.

Thao_Thanh

16-06-2009, 09:31 AM

CHAPTER 25: REGRET

Tôi đang đá bóng với bọn bạn. Nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng. Tôi để lỡ rất nhiều bàn.

“Hôm nay cậu sao vậy Kouma?” Tada thắc mắc khi đang nghĩ giải lao

“Uh, cậu xuống phong độ quá đấy” Hikaru nhận xét.

“Cậu không được khoẻ à?” Watashi lo lắng hỏi.

“Không, tớ khoẻ mà” Tôi cũng chẳng biết tôi bị sao nữa. Càng lúc tôi càng cảm thấy lo lắng. Như có chuyện gì không hay xảy ra vậy.

Bỗng di động của tôi reo lên. Tôi bước đến cái ghế để áo khoác, với lấy điện thoại

“Hello. Kouma đây” Tôi trả lời.

“Anh… anh Kouma” Giọng Kazyuri run rẩy “Có chuyện… chuyện xả… xảy ra với… với anh Wakaru rồi”

“HẢ? Kazyuri phải không? Có chuyện gì với Wakaru?” Tôi hốt hoảng hỏi dồn. Tôi không quan tâm tại sao cô bé đó biết điện thoại của tôi nữa.

“Anh ấy… anh ấy vừ… vừa bị xe… xe tung. Máu… máu chảy nhiều… lắm” Cô bé sợ hãi.

“CÁI GÌ?” Tôi nghe mà như ai đó đang bổ đầu tôi ra làm 2 vậy “Ở ĐÂU? GIỜ CẬU ẤY Ở ĐÂU?”

“Đại lộ… Himakari, trước...siêu thị…. trung tâm thành… phố.”

Tôi chụp ngay áo khoác, lao đi. Tôi chạy nhanh hết sức dù đang rất mệt. Cơ bắp tôi căng ra, tim tôi đập mạnh đến nỗi sắp văng ra khỏi lồng ngực. Tôi không quan tâm, tôi phải tới được chỗ Wakaru.

Khi tới nơi, tôi thấy 1 đám đông đang đứng giữa đường, giao thông bị đình trệ. Không kịp thở tôi chạy như bay tới đó.

Giữa đám đông, Kazyuri đang ngồi đó, nước mắt giàn dụa. Ngay cạnh cô gái là Wakaru đang nằm bất động. Giữa 1 vũng máu. Mắt nhắm nghiền.

Tôi không tin vào cảnh vật trước mắt mình nữa, cảm giác như tôi đang ở dưới địa ngục vậy, mắt tôi mờ đi. Lúc nãy cậu ấy còn rủ tôi đi về cùng, vậy mà giờ đây đã nằm im 1 chỗ, không còn ý thức nữa. Tôi cố chen vào đám đông, quì xuống cạnh Wakaru, thế giới như sụp đổ trước mắt tôi.

“Wakaru, Wakaru cậu trả lời tớ đi, cậu không sao cả đúng không? Cậu sẽ không bị gì cả đúng không?” Tôi tuyệt vọng gào lên, lay mạnh tay cậu ấy. Cậu ấy không hề phản ứng “Tớ biết rồi, cậu đang cố doạ tớ thôi phải không?” Nước mắt tràn ngập trên mặt tôi “Tớ sợ rồi, cậu làm tớ sợ thật đấy. Đừng đùa nữa, hãy ngồi dậy và nói với tớ là đây chỉ là trò đùa đi. Cậu chỉ giả vờ thôi đúng không Wakaru?” Cậu không trả lời tôi, vẫn nằm bất động, cánh tay tôi đang nắm chặt bỗng thõng xuống, tuột khỏi tay tôi “KHÔNG, Không phải là thật được. Tỉnh dậy đi Wakaru, nhìn tớ đây này. LÀM ƠN ĐI MỞ MẮT NÓI CHUYỆN VỚI TỚ ĐI” Tôi la lên, giọng tôi hoà vào nước mắt đang tuôn trào. Tôi đang lừa bản thân tôi. 1 cách tuyệt vọng.

Ngay lúc đó, xe cứu thương tới. Họ đặt Wakaru lên băng ca, đưa vào trong xe. Tôi theo Kazyuri đi vào trong xe. Tiếng còi cấp cứu hụ lên những tiếng chói tai, nhưng tôi không nghe được gì cả. Tôi cảm thấy trống rỗng.

Ngồi trong chiếc xe đang chạy chỉ được mươi phút mà tôi cảm giác như trải qua hàng thế kỷ vậy. 1 sự im lặng chậm chạp đầy chết chóc.

Bên cạnh tôi, Kazyuri vẫn đang thổn thức khóc. Còn tôi hết nhìn đứa bạn thân nhất nằm im lìm trên tấm vải trắng rồi nhìn vào 2 bàn tay dính đầy máu. Đến bây giờ tôi vẫn không tin mọi việc xảy ra trước mắt mình.

Nhưng đó là sự thật.

Lúc này đây tôi cảm thấy sợ. Thật sự sợ hãi….

…………

Nỗi sợ hãi bao vây lấy tôi mãi đến khi tôi đang ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Tôi đang ngồi trên ghế, 2 mắt dán chặt xuống đất, cố gắng bình tĩnh; còn cô gái đứng sát cạnh tôi. Bọn tôi không nói gì trong im lặng.

“Kazyuri cô đã ở cạnh cậu ấy lúc đó. Hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy ra thế nào đi?” Tôi phá tan sự im lặng, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tin mọi việc là có thật.

“Em và anh ấy đang đi” Cô bé bắt đầu “Thì em nhìn thấy 1 đứa bé đang lao ra đường, em sợ hãi chỉ cho anh ấy xem. Thì đột nhiên anh ấy lao ra cứu đứa bé….” Giọng cô lẫn đầy nước mắt và những tiếng nghẹn ngào.

“….. nhưng chưa kịp đến chỗ an toàn thì 1 chiếc van lao nhanh tới và….” Cô bé nấc lên nức nở “…. Và anh ấy không tránh được, chỉ kịp xô đứa bé vào lề đường…. và… và….” Tới đây cô bé không nói được nữa, chỉ oà khóc.

Tôi không hỏi nữa, sau đó mọi chuyện đã quá rõ ràng. Những suy nghĩ tối tăm,bi quan chụp lấy tôi: Nếu cậu ấy không tỉnh dậy nữa thì sao? Nếu cậu ấy không còn ở cạnh tôi nữa thì sao? Nếu tôi mất cậu ấy vĩnh viễn thì sao? Tôi còn chưa kịp nói cho cậu ấy là cậu ấy quan trọng với tôi như thế nào mà đã ra đi rồi sao? Cậu ấy sẽ pỏ tôi đi. Cậu ấy sẽ không còn cười với tôi nữa thì tôi phải biết làm gì đây? Càng nghĩ tôi càng hoảng sợ, những ý nghĩ đó như những con dao đang băm nát tim tôi.

Nếu lúc đó tôi không từ chối cậu ấy, nếu lúc đó tôi đi về cùng cậu ấy, có thể tôi đã ngăn được chuyện này, có thể mọi chuyện đã không xảy ra. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tại tôi hết. Nếu cậu ấy có chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Bỗng dưng tôi cảm thấy ghét con người tôi ghê gớm.

Và tôi đứng bật dậy, tôi căm ghét bản thân, tôi căm ghét chính tôi đã hại cậu ấy ra nông nỗi này, tôi muốn trừng phạt chính mình. Nghĩ vậy tôi dộng đầu mình, thật mạnh và bức tường trước mặt.

Nhưng Kazyuri cản tôi lại

“Anh làm gì vậy anh Kouma? Anh bình tĩnh lại đi” Cô thét lên và nắm chặt tay tôi kéo lại.

“Buông ra. Tại tôi mà Wakaru mới bị như vậy. Tôi là 1 kẻ đáng chết” Tôi la lớn và gạt tay cô bé ra. Tiếp tục đập đầu vào tường.

“Thôi ngay cái trò hành hạ mình đi. Anh làm vậy có ích gì chứ?” 1 lần nữa Kazyuri ngăn không cho tôi thực hiện ý định đó “Đủ rồi. Anh Wakaru rất quan trọng với anh, nhưng anh cũng rất quan trọng với anh ấy vậy. Anh có nghĩ làm vậy anh ấy sẽ đau khổ lắm không?” Cô bé quát mà đôi mắt đỏ hoe, đầy nước “Anh ấy đã chịu quá nhiều đau đớn rồi, anh đừng bắt anh ấy phải gánh thêm nữa. DỪNG TRÒ ẤY LẠI NGAY!”

Phải! Cậu ấy đang nằm trong phòng cấp cứu, đang bị cơn đau đớn hành hạ. Tôi chẳng làm gì được cho cậu ấy mà chỉ biết tự xỉ vả mình. Tôi là 1 thằng tồi. Tôi chỉ biết làm phiền người tôi yêu nhất.

1 ngày khủng khiếp nhất đời tôi, tôi thật sự mệt mỏi, tôi ước sao người nằm trong kia là tôi chứ không phải cậu ấy thì hay quá. Lúc đó, ít ra tôi có thể chết thay cậu ấy, như thế còn có ích hơn nhiều. Tôi thôi không hành hạ bản thân mình nữa.

Kazyuri thôi không quát mắng tôi nữa. Cô bé nhón người lên, choàng tay ôm đầu tôi vào lòng “Mọi chuyện sẽ ổn thôi anh Kouma. Anh Wakaru là người tốt, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu.Chắc chắn thế” Tuy nói thế nhưng nước mắt cô bé chảy xuống mặt tôi. Không ngớt.

“Mong là thế” Tôi mệt mỏi và cứ để cô bé ôm như thế. Ít nhất tôi cũng thấy yên tâm hơn ngồi 1 mình. Tôi đã từng ghét cô bé, cô đã giành mất Wakaru của tôi, nhưng lúc này đây, tôi còn ghét bản thân mình hơn nhiều.

Thao_Thanh

16-06-2009, 09:33 AM

Khoảng 10’ sau, bố mẹ tôi và bố mẹ Wakaru chạy đến. Họ hốt hoảng hỏi tôi với Kazyuri mọi chuyện. Sau khi tự trấn tĩnh lẫn nhau, chúng tôi ngồi im lặng ngoài phòng cấp cứu, không ai nói gì với nhau. Ai cũng có dáng vẻ lo lắng trên mặt.

………………….

1 lần nữa thời gian chậm chạp trôi đi, bầu không khí nặng nề này làm tôi không tài nào bình tĩnh được, tôi ngày 1 lo lắng. Nhiều hơn…..

…………………..

Sau 1 khoảng thời gian mà tôi cảm thấy như vô tận, cửa phòng bật mở, các bác sĩ và y tá túa ra. 1 bác sĩ già có vẻ khắc khổ tiến lại phía chúng tôi đang lo lắng chờ đợi. Và không để vị bác sĩ kịp nói, người lớn liền lao lại chỗ vị bác sĩ, hỏi dồn:

“Con trai tôi không sao chứ bác sĩ?”

“Cháu nó không bị thương nặng chứ ạ?”

“Con trai tôi sẽ hồi phục hoàn toàn không ạ? Không để lại di chứng gì chứ?”

“Cháu nó giờ tỉnh chưa ạ? Chúng tôi có thể vào thăm cháu được không?”

Tôi và Kazyuri chỉ đứng 1 chỗ, nhìn những người lớn lo lắng hỏi han. Tôi chẳng biết phải nói gì vì họ đã hỏi hết rồi. Tôi đứng yên lo lắng chờ bác sĩ nói bạn tôi có sao không?

Cuối cùng vị bác sĩ đó cũng trả lời:

“Tình trạng của bệnh nhân khi đưa đến đây rất tệ. Cú đâm rất mạnh làm xương bệnh nhân hầu như gãy hết, nội tạng dập nát, não tổn thương nặng, hộp sọ có vết nứt sâu, khả năng hồi phục chỉ có 0,1%, ngoài ra còn bị suất huyết quá nhiều. Quả thật khi đưa tới đây mà cậu ấy còn sống bọn tôi rất ngạc nhiên. Và xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng tình trạng bệnh nhân quá nặng. Xin thành thật chia buồn cùng mọi người

Lời nói của vị bác sĩ đó còn tệ hơn là ông ta đang giết tôi nữa. Mẹ Wakaru kêu lên 1 tiếng rồi ngất, may mà bố cậu ấy đỡ kịp và bố mẹ tôi đang giúp chú ấy. Kazyuri không phản ứng gì, chỉ đứng bất động nhìn vào phòng cấp cứu. Còn tôi, tôi đau đớn đến mức mất hết cảm giác, tôi không còn biết đau là gì nữa và không suy nghĩ, tôi lê bước chân như kẻ mất hồn đi vào trong phòng. Vào nơi cậu ấy đang nằm. Vào nơi người quan trọng nhất của tôi không bao giờ tỉnh dậy nữa.

*I dreamed so much

These dreams were so colorful

Now they became the black and white

As you let go*

Giờ đây, tôi đang đứng ngay cạnh giường của Wakaru, mắt tôi mờ nhạt nhìn cậu ấy nằm bất động trên chiếc giường trắng. Cậu ấy không còn thở nữa. Mắt nhắm nghiền. Cõi lòng tôi tan nát.

*I climb the walls

I can see the edge

I can see the world

But I can’t see you

I let you walk away

Forever

Without a word…..*

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không tin bạn tôi đã chết. Vậy là cậu ấy sẽ không còn cười với tôi nữa, tôi sẽ không còn được nhìn thấy cậu ấy mỉm cười tha thứ cho tôi khi tôi thất hứa, 2 đứa tôi sẽ không còn nắm tay nhau đi dạo chơi, không còn cùng nhau đá bóng hay cùng đi học. Những ký ức về quá khứ đẹp đẽ của bọn tôi ùa vào trí nhớ tôi cùng dòng nước mắt không ngừng lăn trên mặt tôi.

*I’m a stranger to some

And a vision to none

I can never get enough

Get enough of the one

For a fortune I’d quit

But it’s hard to admit

How it ends and begins

From yesterday, it’s coming

From yesterday, the fear

From yesterday, it call me

But I don’t want to read the message here*

Vậy là điều tôi lo sợ đã thành sự thật. Tôi đã mất Wakaru, mất đi người tôi yêu nhất. Tôi đã mất tất cả. Với tôi thế là hết. Hết thật rồi.

Cậu ấy sẽ đến 1 nơi tối tăm ẩm ướt lạnh lẽo, cậu ấy sẽ ở đó và không trở về với tôi nữa. Tôi không muốn như thế, tôi không muốn cậu ấy chết trước tôi, tôi không muốn cậu ấy để tôi lại 1 mình. Không bao giờ.

*On the mountain I sit

Not of love but of sin

Through the blood I can learn

See the life that it turn

From yesterday, it’s coming

From yesterday, the fear

From yesterday, it call me

But I don’t want to read the message here….*

Tôi mơ hồ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu ấy. Tôi nói nhảm trong nước mắt:

“Wakaru, cậu nhớ bọn mình đã hứa gì với nhau không? Bọn mình sẽ mãi mãi ở bên nhau nhớ không? Vì vậy cậu không thể bỏ lại tớ 1 mình được, tớ không để cậu đi 1 mình đâu. Chờ tớ, tớ sẽ đến với cậu ngay đây, chúng ta sẽ lại được ở cạnh nhau. Mãi mãi”.

Tôi không biết tôi đang làm gì nữa và tôi cũng không muốn biết. Mọi chuyện ra sao thì ra tôi chẳng quan tâm. Vì vậy tôi để mặc cánh tay mình với lấy con dao đặt trên bàn và tôi nhận ra tay tôi định làm gì: xuyên con dao vào cổ họng mình. Càng hay, tôi sẽ được gặp lại Wakaru.

Tay tôi cứa mạnh con dao vào cổ. 1 dòng máu rỉ ra. Tôi biết mình sắp chết.

Bỗng nhiên cánh cửa bật mở. Kazyuri bước vào. Tay tôi vẫn ấn chặt con dao vào cổ. Trước cảnh tượng đó, cô bé vẫn bình thản.

Đôi khi tôi thấy cô bé đó thật kỳ lạ.

“Anh nghĩ anh chết là gặp được anh Wakaru à?” Vừa nói cô bé vừa tiến lại gần tôi.

Tôi biết Kazyuri muốn ngăn cản mình. Đừng hòng chia rẽ tôi với Wakaru, tôi vẫn tiếp tục. Nhưng cô bé tiến về phía giường nơi Wakaru nằm, đưa mắt nhìn gương mặt không còn sức sống của cậu ấy:

“Nếu biết trước như vậy, tại sao anh không làm theo lời chị Natsu cảnh báo” Cô bé nói gần như thì thầm.

“Nếu 1 ngày nào đó anh thật sự yêu ai, hãy nói cho người ấy biết trước khi quá muộn” Bỗng lời nói đó của Natsu dội vào tai tôi. Lúc đó tôi không hiểu nhưng giờ tôi hiểu ra thì đã trễ rồi.

Lúc đó tôi quá tuyệt vọng mà không hề nhận ra 1 điểm vô lý: tại sao cô gái này biết Natsu đã từng nói với tôi câu đó, tôi nhớ rất rõ lúc đó chỉ có mình tôi với Natsu mà thôi. Thôi kệ, giờ điều đó không quan trọng nữa rồi.

“Phải. Tôi đã không nhận ra ý nghĩa câu nói đó nên tôi đã đánh mất cơ hội” Bỗng nhiên tay tôi thỏng xuống, tôi cảm thấy mệt kinh khủng, mệt đến nỗi tôi không thể chết được. Tôi thở dài “Nếu như được trở lại khi cậu ấy còn sống, nhất định tôi sẽ nói với cậu ấy rằng tôi yêu Wakaru rất nhiều và cậu ấy sẽ không phải nằm đây. Nhưng điều đó là không thể…” Nước mắt lại rơi không ngớt trên gương mặt mệt mỏi pha lẫn đau khổ của tôi.

“Có thật anh sẽ làm thế?” Kazyuri đột ngột tiến về phía tôi.

“Đương nhiên” Tôi quả quyết. Lúc này cô bé đã đứng sát mặt tôi, sát đến nỗi tôi nhìn thấy bóng tôi qua đôi mắt to đen khác thường ấy.

Chợt tôi thấy…

Đôi mắt cô gái to lên rất bất bình thường.

To 1 cách khác lạ, không phải nói là to kinh khủng.

To hơn mắt người bình thường gấp 3 lần và cứ tiếp tục to ra…

Lần này to gấp 8 lần mắt thường. Đôi mắt đó gần như chiếm 2/3 gương mặt cô gái.

Đen và sâu như vực thẳm.

Khoan… không còn là màu đen nữa. Đôi mắt đó đang đổi màu. Ngay trước mắt tôi.

Không phải màu đen của vực thẳm nữa, mà nó đã đổi sang màu cam. Nhưng màu cam cứ đậm dần lên.

Đậm dần cho đến khi chuyển sang màu đỏ.

Màu đỏ lại tiếp tục đậm lên. Đậm nữa. Nữa.

Khi sự đổi màu dừng lại, thì đôi mắt trước đây màu đen thẳm, giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm.

Đỏ như máu.

Và…. từ 2 con mắt đỏ thẫm và to 1 cách kỳ dị đó, 1 dòng nước chảy ra. Có lẽ là nước mắt của cô gái. Tôi bất ngờ đưa tay chạm vào dòng nước đó.

Nó ấm.

Có 1 cái khác thường gì đó đang xảy ra.

Không! Không phải nước mắt.

MÁU.

To be continued.

Radarboy

16-06-2009, 09:43 AM

thật là kinh khủng T.T típ đi bạn

nhok_k0ol_91

16-06-2009, 10:05 AM

đoạn cuối thật sự mình ko hỉu cho lắm

nhocbuon_xauxi

16-06-2009, 11:36 AM

kazury là ai??? ng hay ma- cảnh đó là do kouma tưởng tượng hay là thật??? tò mò về cô bé này quá! mọi ng chờ típ chap sau nhé!>"<

Típ típ đi Thanh ơi!!!!!!!!!!!!!!

i_can_do_it

16-06-2009, 11:51 AM

hjx...đoạn cuối đọc thiệt tình hơi khó hiểu.......

maj0r

16-06-2009, 12:18 PM

hem hỉu gì cả . Kazury là ma ah ?

nhocbuon_greendeams

16-06-2009, 02:55 PM

hic hic bạn ơi đoạn cuối sao đáng sợ zậy :m103:

càng ngày càng thấy hay pots nhanh lên nha pạn:m019:

Thao_Thanh

16-06-2009, 05:45 PM

Truyện đang đến hồi gay cấn và bất ngờ nhất, ko để các bạn đợi lâu, post luôn chap mới này.

CHAPTER 26: RETURN THE PAST

Máu tuôn ngày 1 nhiều từ đôi mắt to như hai quả banh tennis đó.

Máu chảy như dòng suối.

AAAAAAAAAAAA! Máu. Tôi kinh hoàng hét lên, con dao rớt khỏi tay tôi, tôi nhảy lùi lại 3 bước.

Tôi trượt phải cái gì đó và ngã về phía sau.

Đầu tôi đập mạnh vào cạnh bàn.

Hình ảnh đôi mắt đầy máu của Kazyuri xoáy nhanh trong mắt tôi. Rồi mờ dần…….

“Kouma, Kouma, có chuyện gì với em vậy?” 1 giọng nói lo lắng vang vọng trong đầu tôi.

Khi tôi mở được mắt ra, trước mắt tôi là cô y tá của trường tôi. Đầu nhức như búa bổ, tôi cố gắng ngồi dậy, cô y tá đỡ lấy tay tôi:

“Em… em đang ở đâu vậy?” Đưa tay xoa đầu, tôi hỏi.

“Em đang ở bệnh xá của trường” Cô lo lắng nhìn tôi trả lời.

“Cái gì? Tại sao em lại ở đây? Em đang ở bệnh viện thành phố mà” Tôi kinh ngạc quên cả cơn đau.

“Hở? Em nói gì thế? Tại sao em phải ở bệnh viện?” Đến lượt cô ngạc nhiên hỏi lại tôi.

Tôi và cô nhìn nhau 1 lúc lâu. Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra câu hỏi khác:

“À. Chắc em nhầm. Nhưng sao em lại nằm ở bệnh xá của trường?” Tôi lấp liếm.

“Thật em không nhớ tại sao mình nằm ở đây sao?” Cô nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi điều ngớ ngẩn nhất mà cô được nghe.

Tôi lắc đầu.

“À! Lúc nãy trong giờ ra chơi, em đang tập bóng thì bị quả bóng đập vào đầu. Do mất thăng bằng nên em ngã đập đầu xuống đất, bất tỉnh. Các bạn em đã đưa em đến đây” Cô thôi không nhìn tôi như khi nãy nữa “Giờ em cảm thấy khá hơn chưa? May mà không bị chấn thương gì cả”

Tôi gật đầu. Tôi nói muốn ở 1 mình 1 chút và cô bước vào phòng riêng của cô ngay cạnh giường bệnh. Khi cô y tá vừa đóng cánh cửa để tôi có thể nghỉ ngơi thì cơn đau lại hành hạ tôi.

Thật kỳ lạ, mình nhớ mình đang ở bệnh viện thành phố kia mà. Rồi mình bất tỉnh và khi tỉnh dậy lại nằm ở đây. Tôi thật chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Không lẽ tôi đang nằm mơ? Giữa ban ngày sao? Vậy tại sao giấc mơ đó thật đến vậy? Không đúng, người tôi vẫn bốc mùi ete của bệnh viện kia mà, rồi cả vết cứa trên cổ do chính tay tôi làm nữa chứ.

Nhưng tại sao tôi lại bất tỉnh nhỉ? Tôi nhớ tôi đang vô cùng đau đớn trước cái chết của Wakaru và tôi quyết định đi theo cậu ấy. Thì lúc đó 1 cái gì đó xuất hiện và ngăn cản tôi. Nhưng đó là cái gì ấy nhỉ? Và tại sao thứ đó lại làm tôi bất tỉnh. Tôi không thể nhớ được đó là cái gì nhưng có 1 điều tôi chắc chắn là tôi bất tỉnh không phải vì bị quả bóng đập vào đầu.

Tôi cảm thấy thứ đó mang 1 ý nghĩ rất quan trọng. Nhưng sao tôi không tài nào nhớ được nó?

Hình ảnh bệnh viện hiện ra trong đầu tôi. Xem nào….

Tôi nghe tin báo tử từ bác sĩ. Bạn thân của tôi- Wakaru đã chết vì không qua được tai nạn xe cộ đó.

Tôi rất đau đớn khi nghe tin đó.

Tôi nghe tiếng mẹ cậu ấy kêu lên. Rồi tôi bước vào phòng và đứng cạnh cậu ấy.

Và tôi nhớ tôi đã chụp lấy con dao, tôi muốn đi theo Wakaru.

Đúng lúc đó, Kazyuri xuất hiện. Cô ta nói gì đó rồi tiến về phía tôi.

Cô ta hỏi tôi nếu quay lại được quá khứ thì tôi sẽ giữ cậu ấy lại chứ. Và tôi nói tôi nhất định làm thế.

Và rồi mặt à không… mắt, đôi mắt cô ta chảy máu. Rất nhiều máu. Rồi tôi bất tỉnh.

ĐÚNG RỒI! Tôi nhớ ra rồi, chính gương mặt Kazyuri làm tôi hoảng sợ và đập đầu vào bàn. Vậy tại sao tôi lại tỉnh dậy ở bệnh xá của trường?

Khoan đã…. Không chừng…. Không thể nào, không thể có chuyện đó được. Tôi phải kiểm tra mới được. Lập tức tôi đứng dậy, đi tới phòng riêng của cô y tá trường:

“Cô ơi? Em muốn hỏi cô 1 chút. Không phiền cô chứ ạ?” Tôi nói to ngay khi vừa mở cửa.

“Tất nhiên. Chuyện gì vậy Kouma?” Cô gỡ kính xuống, quay ra nhìn tôi.

“Đã ra về chưa ạ?”

“À! Còn 3’ nữa là ra về đấy” Cô thông báo.

“Vậy hôm nay là ngày mấy vậy cô?” Tôi hồi hộp.

“Ngày 8/10. Có chuyện gì sao em?” Cô hỏi lại.

“Dạ không có gì ạ. Em chỉ muốn biết thế thôi. Cám ơn cô ạ” Tôi cúi chào rồi lùi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa vừa khép lại. Tôi mừng đến suýt hét lên. Vậy là đúng rồi. Ngày 8/10 là ngày cậu ấy rủ tôi cùng về khi tan học, tôi đã từ chối và cậu ấy đã…. Giờ chỉ mới chuẩn bị ra về thôi tức là chuyện vẫn chưa xảy ra, cậu ấy vẫn an toàn.

Chuyện khó tin nhưng có thật. Tôi đã quay ngược lại quá khứ.

Vậy là tôi đã có cơ hội cứu sống Wakaru.

…………..

Khi nghe tiếng chuông reo. Tôi lao nhanh ra cổng mặc kệ cô y tá gọi với theo. Tôi tìm Wakaru. Tôi sẽ đồng ý đi về cùng cậu ấy và tôi sẽ không để tai nạn xảy ra.

Cậu ấy kia rồi, đang nói chuyện với ai đó. Tôi vội đi về phía đó. Bỗng nhiên, tôi thấy……

Tôi thấy cậu ấy đang đứng nói chuyện với Kazyuri- 1 Kazyuri với đôi mắt đen thẳm, bình thường. Và đứng đối diện Wakaru với Kazyuri là TÔI. KOUMA.

HẢ?

Có tới những 2 Kouma.

Tôi không tin nổi mắt tôi nữa. Tôi cứ nghĩ tôi sẽ xuất hiện và vui vẻ cùng cậu ấy đi về, thật không ngờ… Có vẻ như tôi ra muộn rồi.

Tôi vội nấp vào 1 bức tường, tôi không muốn Wakaru hay bất cứ ai trông thấy cả 2 Kouma. Khi đã an toàn, tôi nhìn về phía cái tôi kia đứng. Kouma kia đang từ chối đi về cùng với Wakaru, phải tôi nhớ tôi đã làm thế vì thấy Kazyuri đi cùng cậu ấy, lúc đó tôi đã rất bực mình vì cậu ấy đối xử với Kazyuri thân thiết hơn cả tôi. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng buồn bã của Wakaru khi tôi từ chối cậu ấy, tôi cảm thấy ghét bản thân tôi quá. Chỉ vì sự ghen tuông nhất thời mà tôi đã để mất cậu ấy. Mãi mãi….

Khoan đã, nếu vậy thì tôi không thể về cùng cậu ấy được. Vậy làm sao tôi nói với cậu ấy đây?

Thôi được, bây giờ mình đã biết có chuyện nguy hiểm đang chờ cậu ấy, vậy tôi sẽ lén theo sau và ngăn cản kịp thời. Sau đó tôi có thể nói với Wakaru là tôi yêu cậu ấy sau vậy. Nghĩ vậy, khi thấy Kouma kia đã đi khuất, tôi liền bám theo Wakaru và Kazyuri……

Đây rồi, đại lộ Himakari, kia là siêu thị trung tâm thành phố- nơi xảy ra tai nạn. Theo như lời Kazyuri, 1 đứa bé sẽ xuất hiện giữa đường và Wakaru sẽ lao ra cứu và rồi……

Không bao giờ, mình đã biết trước mọi việc, vì vậy mình sẽ không để nó xảy ra. Chắc chắn thế. Tôi sẽ giữ cậu ấy lại khi cậu ấy lao ra. Và cậu ấy sẽ an toàn. Nghĩ vậy tôi dáo dác tìm đứa bé.

Thật kỳ lạ. Có chuyện gì không ổn đang xảy ra ở đây. Tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Bởi vì không hề có đứa bé nào như Kazyuri mô tả cả. Vậy tại sao cậu ấy lại lao ra đường để bị tung xe? Tôi nhìn khắp nơi kiếm Wakaru.

Kia rồi, cậu ấy đang đứng cùng Kazyuri ngay sát lề đường chờ đèn tín hiệu bật xanh cho người đi bộ. Wakaru đang mãi chìm trong suy nghĩ, nên không để ý thấy 1 chiếc van đang lao tới. Sát ngay cạnh chỗ 2 người đó đứng. Lao đi rất nhanh.

1 tiếng RẦM chói tai vang lên.

Wakaru ngã xuống. Ngay trước mắt tôi.

Tôi đờ người ra nhìn sự việc vừa diễn ra trước mắt.

Tôi nhìn thấy rõ ràng. Rõ đến nỗi tôi không tin vào mắt mình nữa.

Cô gái với đôi mắt đen thẳm. Người đã cướp Wakaru của tôi đang đứng nhìn mọi thứ rất bình thản.

Không hề có chuyện cậu ấy bị tai nạn vì cứu đứa bé. Câu chuyện đó không hề có thật.

Chính cô ta. Cô ta đã đẩy Wakaru ra trước mũi xe van lao đi cực nhanh ấy.

Cô ta nói dối.

Chính cô ta đã giết chết người tôi yêu thương nhất- Wakaru.

Tôi nhớ rất rõ gương mặt bình thản của cô ta khi đẩy cậu ấy ra đường.

Với đôi mắt to đen, lạnh lùng.

Và đôi môi nở 1 nụ cười độc ác.

Tôi lao tới đám đông. Tôi thừa biết tình trạng cậu ấy thế nào rồi. Tôi nhìn thấy cậu ấy nằm bất động trong vũng máu, rồi tôi quay lại nhìn Kazyuri bằng gương mặt tức giận. Quay lại nhìn kẻ đã giết Wakaru.

Lúc này đây, tôi căm ghét cô ta. Tôi chỉ muốn xông tới đâm thật nhiều nhát dao vào kẻ giết người.

“Tại sao cô làm vậy? TẠI SAO?” Tôi hét lên, tay túm chặt cổ áo cô ta.

Đúng lúc đó, cô ta nhìn tôi. Nhìn bằng cặp mắt vằn đỏ, đồng tử chỉ còn lại 1 vạch đen. Cô ta lúc đó trông hệt như 1 con chó dại đang chờ con mồi của nó hiện ra. Không lẽ con mồi đó là tôi? Nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi.

Nhưng tôi mau chóng biến nỗi sợ thành cơn tức giận. Cô ta là gì tôi không quan tâm, tôi chỉ biết cô ta đã giết bạn tôi. Và tôi muốn trả thù.

Nhìn gương mặt điên lên vì tức giận của tôi, đôi mắt đỏ ngầu đó vẫn bình thản.

Và rồi cô ta cười. Nụ cười đầy chết chóc.

Cơn tức giận trào ra khỏi đầu tôi. Tôi muốn giết kẻ đang đứng trớc m ặt tôi hơn bao giờ hết.

Bỗng hình ảnh ma quái của Kazyuri biến mất, thay vào đó là 1 màn đêm đen kịt đang trùm lên người tôi.

Không còn đám đông, không còn Wakaru, không còn cả Kazyuri với cặp mắt to đỏ như máu và nụ cười nguy hiểm.

Tôi chỉ còn lại 1 mình.

Xung quanh tôi chỉ toàn 1 bóng tối……

To be continued.

Libra1747

16-06-2009, 06:12 PM

cái truyện này gần đoạn cuối rất chi là kih dị ..hic...đọc mà nổi da gà da vịt lên nè ....T^T

nhocbuon_xauxi

16-06-2009, 06:18 PM

ặc! chóng mặt rồi- hok hỉu>"< pót típ xem nào

Dewdrops

16-06-2009, 06:30 PM

Tên khó nhớ wa! mình chỉ nhớ 2 nvật chính thôi. Hình như Kou vẫn đang mơ thì fải!!

i_can_do_it

16-06-2009, 08:29 PM

hjx..gì mà xoay vòng vòng vậy ta??? dễ bị điên lắm à....

không rõ

16-06-2009, 08:54 PM

đọc một hồi em thấy nó rất chi là loạn, nhưng mà hiểu được, và nó cũng hay đó chứ. hì

maj0r

16-06-2009, 09:29 PM

khó hỉu thật =.=

timkiem

17-06-2009, 12:15 AM

sau mà chuyện tới khúc này diễn biến tùm lum hết dậy ta? Khó hiểu rùi, thật là khó đoán trước được câu chuyện? Thật ra Kazyuri là ác hay là thiện, giúp Kouma cứu sống wakaru hay là hại cậu ấy????????? Nhức đầu, post nhanh lên Thao_Thanh uiiiiiiiiiiiiii

Thao_Thanh

17-06-2009, 01:24 AM

CHAPTER 29: RETURN THE PAST 2

1 chuỗi tiếng ồn chói tai vang lên, làm tôi không tài nào bình tĩnh được. Tôi vội mở choàng mắt và tìm nơi phát ra tiếng ồn đó.

Thì ra là cái đồng hồ báo thức đặt ngay cạnh giường ngủ của tôi đang kêu toáng lên. Tôi với tay tắt đồng hồ.

“Thì ra chỉ là 1 giấc mơ, 1 giấc mơ kinh khủng và thật dài. Nó khiến mình mệt đừ” Tôi ngáp dài. Thật may đó chỉ là mơ, nếu đó là sự thật thì…..

Tôi lắc đầu “Đừng nghĩ đến những chuyện rủi ro nữa, mình đã gặp đủ chuyện tồi tệ trong giấc mơ đó rồi” Tôi liền bước xuống nhà ăn để ăn sáng.

Mới 7h sáng, vẫn còn sớm để vô lớp, tôi vẫn kịp ngồi ăn sáng cùng bố mẹ.

Đi ngang qua phòng khách, tôi chợt thấy bố mẹ mình. Hôm nay họ ăn mặc thật khác thường, toàn 1 màu đen từ đầu đến chân. Lạ nhỉ? Mọi hôm họ đâu mặc vậy để đi làm.

Thấy tôi đứng sững ở cửa, bố mẹ quay ra nhìn tôi

“Con dậy rồi à? Thay đồ rồi chúng ta đi kẻo muộn đấy!” Bố nói rồi đưa tay chỉnh lại cái cà vạt.

“Nhưng còn sớm mới vào học mà bố” Tôi ngạc nhiên nói.

“Hôm nay là chủ nhật mà. Con đâu có đi học” Mẹ đáp, ngạc nhiên hơn cả tôi.

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu? Mà tại sao bố mẹ lại ăn mặc như thế?” Tôi chỉ vào bộ đồ bố mẹ tôi đang mặc.

Họ nhìn tôi kinh ngạc, như thể họ vừa nhìn thấy UFO không bằng. Bố và mẹ trao đổi ánh mắt với nhau. Tôi chẳng hiểu họ đang làm gì nữa.

“Thôi được! Có lẽ con shock quá nên quên rồi” Cuối cùng bố thở dài, lên tiếng “Hôm nay cả nhà chúng ta sẽ đến dự tang lễ của bạn con”

Tôi tin tôi đang nghe nhầm hoặc tai tôi có vấn đề “Tang lễ? Bạn con đâu ai bị gì đâu. Tại sao lại có tang lễ chứ?”

Bố mẹ nhìn tôi thương hại. “Thằng bé vẫn chưa chấp nhận mọi chuyện” Họ nói thầm với nhau trong tiếng thở dài; nhưng tôi nghe thấy. Rất rõ nữa là khác.

“Con thật không nhớ gì sao? Bạn con- WAKARU ấy- thằng bé bị tai nạn và qua đời rồi. Hôm qua chẳng phải mẹ đã bảo hôm nay chúng ta tới chia buồn với gia đình cậu ấy rồi còn gì?” Mẹ nói mà nhìn tôi ái ngại.

Không thể nào. Chuyện này không thể là thật được. Wakaru không chết. Đó chẳng qua chỉ là 1 cơn ác mộng mà thôi và giờ nó đã qua rồi. Wakaru còn sống, nhất định thế. Cậu ấy đang chờ tôi đi qua rủ cậu ấy đi học kia mà.

“Không, không đúng. Bố mẹ nói dối, Wakaru không bị gì cả, cậu ấy vẫn đang ở tại nhà cậu ấy chờ con qua đón. Không có chuyện tai nạn gì hết. Không có.” Tôi nói mà đầu óc quay cuồng. Tôi thật chẳng biết tôi đang mơ hay thật nữa.

“Bình tĩnh con trai” Bố tiến tới nắm chặt tay tôi. Bắt tôi nhìn vào mắt họ “Bố biết con khó chấp nhận chuyện này vì Wakaru là bạn thân nhất của con. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, thằng bé chết rồi Kouma à.”

“Bố mẹ gạt con làm gì? Không phải không có lý do mà bố mẹ ăn mặc vậy đâu. Nếu muốn lừa con thì sao lại đưa con đến đó chứ?” Mẹ nhìn tôi lo lắng.

Tôi không tin, tôi không muốn tin. Tôi biết là họ đúng nhưng tôi không thể chấp nhận việc này. Rõ ràng tôi đã quay lại quá khứ, vậy mà tôi vẫn không thể cứu Wakaru, tôi đã để cậu ấy bị người ta giết mà không thể làm gì. Tôi chỉ biết đứng đây, tự lừa gại bản thân mình rằng đó chỉ là 1 cơn ác mộng. Tôi còn có thể làm gì nữa đây?

………………

Căn nhà có tang thật ảm đạm, mọi người đều mặc đồ đen và nét mặt đầy đau thương. Căn nhà lúc trước còn cậu ấy lúc nào cũng ấm áp, lúc nào cũng ngập tràn tiếng nói cười của cậu ấy. Vậy mà giờ đây Wakaru đi thật rồi. Tôi thật sự mất cậu ấy rồi. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cậu ấy rồi suy nghĩ lung tung.

Tôi thật sự rất đau đớn khi mất cậu ấy. Hay tôi đi theo cậu ấy tôi sẽ thấy dễ chịu hơn. Tôi nhớ tôi từng làm vậy, nhưng Kazyuri đã ngăn cản tô……

Tôi há hốc miệng, kinh hoàng, không nói thành lời. Kazyuri. Chính cô ta, cô ta đã đưa tôi về quá khứ, cũng chính cô ta đã giết Wakaru. Tại sao cô ta lại hành hạ tôi như thế chứ? Cô ta thấy vui khi tôi đau khổ lắm sao? Lòng căm tức Kazyuri trỗi dậy trong tôi. Lớn hơn bao giờ hết.

Bỗng tôi nhìn thấy bóng ai đó rất quen. Tôi chạy tới gần. Chính là cô ta. Kazyuri.

Kazyuri thấy tôi đang nhìn cô ta. Cô ta quay lại nhìn tôi.

Và mỉm cười.

Máu nóng bốc lên đầu tôi hệt như núi lửa phun trào.

Tôi lao đến, nắm chặt cổ tay cô ta kéo đi. Tôi sẽ không để cô ta thoát khỏi tay tôi lần nữa.

Tôi sẽ tìm 1 chỗ kín đáo. Và giết cô ta.

Ngay nơi mà thi thể của Wakaru đang nằm.

Khi tới được 1 phòng trống, tôi đẩy cô ta vào và khoá cửa từ bên trong. Rồi tôi nhận ra đây là phòng riêng của Wakaru, tôi đã vào đây rất nhiều lần cùng với cậu ấy. Nhưng lần này tôi đi chung với kẻ đã giết cậu ấy. Vì đã tới đây rất nhiều lần nên chân tôi tự động bước tới đây trước khi tôi kịp suy nghĩ mình nên đi đâu.

Nhìn lại căn phòng tôi nhớ Wakaru, càng nhớ tôi càng căm hận con người đang đứng trước mặt tôi. Tại căn phòng này đây, tôi sẽ giết Kazyuri, sau đó tôi sẽ đi theo cậu ấy. Cậu ấy sẽ không phải nằm dưới nền đất lạnh lẽo đó 1 mình.

Kazyuri không hoảng sợ, cũng không chạy trốn. Cô ta nhìn thẳng vào tôi. Cô ta biết tôi muốn làm gì.

“1 chỗ khá tốt để tự sát đấy” Cô ta nhìn quanh nhận xét.

Tôi lao tới, giơ con dao giấu sẵn từ trước vào cổ Kazyuri “Tại sao cô giết cậu ấy? Không phải cô yêu cậu ấy sao?” Tôi nghiến răng. 1 vết cắt hiện ra trên cổ cô ta.

“Phải. Tôi yêu anh ấy” Cô ta thừa nhận và không hề chống cự.

“Vậy tại sao cô làm thế?” Câu trả lời càng làm tôi điên hơn, tôi suýt rống lên, 2 tay tôi ấn sâu hơn vào cổ cô ta, máu cô ta bắt đầu chảy xuống tay đang cầm dao của tôi.

“Sao anh không tự hỏi mình đi?” Kazyuri nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi lại “Anh đã nói nếu được quay lại anh nhất định sẽ cứu anh ấy. Tôi đã giúp anh, nhưng cuối cùng anh đã làm gì. Anh chỉ biết đứng nhìn cơ hội qua đi, bộ anh nghĩ sau nhiêu đó sai lầm anh sẽ có cơ hội thứ 2 à?”

Ô! Cô ta đúng. Tôi đã chần chừ khi cơ hội đến với tôi lúc Wakaru trên đường về nhà. Tôi đã quyết tâm nói rõ với cậu ấy nhưng tôi đã không làm. Tôi biết rõ cậu ấy sẽ gặp tai nạn nhưng tôi không ngăn lại mà chỉ đứng đó nhìn. Giống hệt như lần trước tôi đã hứa sẽ cùng cậu ấy chăm sóc chậu hoa nhưng tôi đã để cậu ấy làm 1 mình. Tôi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, và giờ đây tôi đang đổ tội lỗi chính tôi gây ra cho người khác. Tôi thật sự là 1 tên tồi.

“Vậy sao cô lại đẩy cậu ấy ra đường? Cô cũng biết trước mọi việc như tôi sao cô không cứu cậu ấy?” Tôi nói trong vô thức.

“Tôi chẳng hiểu tại sao Wakaru lại thích người như anh nữa” Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi mà nói câu đó với 1 vẻ khó chịu.

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên thốt lên “Wakaru thích tôi?”

“Phải. Và anh là đồ ngốc mới không nhận ra” Kazyuri cau có.

Tin này còn làm tôi kinh ngạc hơn cả tin báo tử. Người tôi yêu cũng yêu tôi, và tôi đúng là 1 thằng ngốc thật. Nếu tôi biết thế tôi đã nói cho Wakaru biết và giờ thay vì gặp toàn chuyện tồi tệ; có lẽ tôi và cậu ấy đã hạnh phúc bên nhau rồi. 1 nỗi đau pha lẫn sự nuối tiếc đang chiếm lấy tâm hồn tôi.

“Tôi đã tìm mọi cách để anh ấy quên anh đi và đến với tôi” Kazyuri tiếp tục nói trong sự bực dọc “Tôi không muốn anh ấy cứ phải đau khổ vì 1 người vô tâm như anh nữa. Nhưng có vẻ không được, anh ấy dù chấp nhận tôi nhưng người anh ấy yêu thực sự vẫn là anh. Sau ngần ấy chuyện, tôi biết tôi nên tìm cách giúp anh ấy bớt đau khổ hơn là cướp anh ấy cho riêng mình…”

“…. Tôi biết anh cũng yêu anh ấy và tôi cứ nghĩ sau khi nghe chị Natsu khuyên, anh sẽ làm theo lời chị ấy. Nhưng có vẻ anh không hiểu câu nói đó, vì vậy tôi quyết định cho anh thấy tôi muốn cướp đi người anh yêu để anh phải sợ mà nói ra. Thật không ngờ….” Cô ta thở dài.

“….Anh làm tôi thất vọng quá. Rồi anh hứa nếu có thể quay lại anh sẽ nói rõ cho anh ấy và tôi đã giúp anh. Nhưng rồi anh lại để cơ hội vụt qua. Lúc đó tôi thật sự thất vọng về anh, tôi buồn cho Wakaru yêu nhầm người để dẫn tới kết thúc này. Và rồi tôi nghĩ anh ấy chết sẽ dễ chịu hơn yêu mà đau khổ như vậy, vì thế tôi đã đẩy anh ấy ra.” Gương mặt cô ta tuy lạnh lùng, nhưng tôi thấy đôi mắt to đen ấy sắp khóc. Cô ta cũng như tôi đều yêu Wakaru, tôi biết cô ta muốn giúp cậu ấy, nhưng Kazyuri không thể thay thế tôi trong lòng cậu ấy. Vậy mà tôi đã hành động thật ngu xuẩn.

1 ý nghĩ loé lên trong đầu tôi, quăng con dao xuống, tôi lay cánh tay cô ta :

“Cô có thể giúp tôi quay lại quá khứ. Vậy giúp tôi quay lại 1 lần nữa đi, lần này chắc chắn tôi sẽ nói tình cảm của tôi với cậu ấy dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Được không?” Tôi năn nỉ và lay thật mạnh cánh tay Kazyuri.

Cô ta không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Làm ơn giúp tôi đi, chỉ 1 lần này nữa thôi. Bất cứ lúc nào, trước hay sau tai nạn cũng được, tôi nhất định sẽ nói cho cậu ấy biết. Chắc cô không muốn cậu ấy ra đi mà vẫn mang nỗi lòng trong người chứ?” Tôi lay tay Kazyuri mạnh hơn, cô ta là niềm hi vọng cuối cùng của tôi. Tôi sợ nếu tôi buông tay ra, cô ta sẽ biến mất. Cũng giống như Wakaru vậy.

“Nếu lần này anh vẫn không thể cứu anh ấy?” Cô ta lên tiếng sau 1 khoảng im lặng.

“Không sao. Nếu tôi không cứu được cậu ấy, tôi vẫn sẽ nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy như thế nào ngay khi cậu ấy còn nhận thức được…” Tôi nói ngay, tay siết chặt cánh tay trái của cô ta “….Và lúc đó tôi sẽ đi theo cậu ấy”

Phải chăng tôi nắm tay cô ta quá chặt, cánh tay trái của Kazyuri đột nhiên rời ra khỏi vai cô ta.

Tôi kinh hoàng nhìn cánh tay và khớp nối ở vai cô ta máu chảy không ngừng. Máu ướt cả chiếc áo trắng cô ta đang mặc. Chảy lan ra bàn tay tôi đang nắm cánh tay rời ra đó. Bàn tay tôi đỏ thẫm, dính đầy máu của Kazyuri.

Tôi vội ném cánh tay đó xuống đất, máu vẫn không ngừng chảy ra từ cánh tay đó.

Tôi định xin lỗi cô ta nhưng vừa nhìn lên tôi không thể thốt nên lời nữa.

Chỗ trước đây là của 2 con mắt to đen, giờ đây đã được thay bằng 2 hốc mắt đen ngòm chứa đầy máu giống hệt như khi bạn nhìn vào 1 hồ cá hình ovan, nhưng thay vì làn nước xanh và những con cá ngũ sắc là 1 bể máu chỉ chực tràn ra.

Máu tràn ngập hốc mắt đen ngòm đó. Và đang trào ra không ngừng. Chảy xuống mũi, miệng, cằm, rồi xuống cổ, nhuộm đỏ thẫm chiếc áo trắng như tuyết mà Kazyuri đang mặc.

Tuy đã từng nhìn thấy cảnh này, nhưng tôi vẫn không bớt sợ hãi. 1 khung cảnh thật kinh dị….

Và bóng đen chụp lấy tôi. 1 lần nữa tôi lại cô độc. 1 mình và tôi sẽ lại thức dậy giữa những con mắt ngạc nhiên và những câu chuyện lạ lùng. Chỉ có điều tôi chẳng biết là lúc tôi thức dậy tôi đang đối diện với sự thật, sự thật thật sự hay lại là 1 giấc mơ tồi tệ khác.

Nhưng lần này tôi có cảm giác tôi sẽ không bao giờ quay lại quá khứ nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở lần quyết định này.

To be continued.

Libra1747

17-06-2009, 02:38 AM

T_T chăm dễ sợ lun , khuya rùi mà vẫn còn post cho mọi ngừi coi..hehe..hun pạn 1 cái nèo....~^^~...

Chừng nào mới hết đêy ...đúg là mới đầu đọc hok hiểu lắm...dần dần mới hiểu à...

^.^

timkiem

17-06-2009, 06:14 AM

mình cũng bắt đầu hiểu rùi, tự nhiên mình tưởng tượng cái cảnh Kazyuri biến hình, mình nghĩ tới chắc cô bé mỗi lần dùng ma thuật của mình chắc phải đau đón lắm nhỉ ( tự nhiên thấy tội nghiệp cô bé) Mà không biết cô bé là ai vậy nhỉ???? Không biết hotboy có cứu được Wakaru không đây! Thanks Thao_Thanh nha, yêu Thao_Thanh nhiều lém, vẫn cố gắng pót cho bà con 1 chap nữa.

nhok_k0ol_91

17-06-2009, 07:21 AM

càng ngày càng có nhìu tình tiết kinh dị, hy vọng là lần này Kou cứu đc waka

nhocbuon_xauxi

17-06-2009, 09:36 AM

càng ngày càng hấp dẫn^^ kazury ko phải ng xấu là đc rồi nhưng cứ thắc mắc cô bé là ai????

sunandmoon29

17-06-2009, 10:11 AM

đọc truyện này giống như đang đọc lại hồi ký của 3 nhân vật chính vậy.Lúc đầu tưởng chỉ đơn thuần nói về suy nghĩ nội tâm của từng người nhưng về sau lại có thêm 1 chút hư cấu, kỳ bí vào, khiến truyện hay hơn nhiều đó.Mình nghĩ rằng những gì đã xảy ra trong quá khứ dù muốn thay đổi cũng không thể thay đổi được nữa đâu.Dù Kouma có cứu đươc wakaru thì chắc là sẽ có điều không hay xảy ra với 1 trong 2 người đó thôi.Làm sao mà thay đổi được quá khứ.

Đọc truyện này làm mình nhớ lại phim Cỗ máy thời gian, bộ phim đó nói về 1 anh chàng mong quay lại quá khứ để cứu người mình yêu, nhưng khi cứu được người mình yêu thì cuuôis cùng người yêu của anh ta vẫn chết.hic.Buồn

Tí thì quên chưa thanks bạn.hihi

Thao_Thanh

17-06-2009, 10:43 AM

CHAPTER 30 : THE TRUTH AND LOVE

Tôi đang ở trong 1 đường hầm tối đen, lúc đang mò mẫm kiếm đường ra, tôi nghe có người gọi tên tôi. Nghe sao xa xăm bất tận…

Bỗng phía trước có 1 tia sáng yếu ớt loé lên, tiếng người gọi tôi hình như phát ra từ đó. Tôi đi dọc đường hầm, tiến về phía có ánh sáng.

Tôi đi mãi, đi mãi nhưng đường hầm có vẻ kéo dài bất tận. Khi cơn tuyệt vọng bắt đầu xuất hiện, trí óc tôi quyết tâm tiến về phía trước: Dù xa đến mấy tôi cũng phải đi, vì đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Nghĩ vậy tôi tiếp tục tiến về phía trước, tuy chẳng biết ánh sáng đó sẽ dẫn ra đâu.

Ánh sáng đó ngày 1 to dần, khi tôi bước hẳn vào vùng sáng đó; cái đầu tiên tôi ngửi được là mùi thuốc sát trùng, mùi ete. Tiếp đó là 1 khung cảnh trắng toát, mọi thứ vật dụng, cảnh vật ở đây toàn 1 màu trắng. Tôi nhận ra ngay nơi tôi đang đứng: Bệnh viện thành phố.

Tôi đoán đúng, tôi đã quay lại thời điểm Wakaru đang ở trong phòng cấp cứu. Vậy là mọi việc đã xảy ra rồi, Wakaru sẽ đi và tôi sẽ theo cậu ấy. Nhưng trước đó tôi phải nói cho cậu ấy biết cảm nghĩ của tôi ngay khi cậu ấy còn nhận thức được.

Rồi tôi nhận ra mẹ đã gọi tên tôi khi tôi ngủ gục trong lúc chờ. Tôi nhìn xung quanh, cảnh vật y hệt trước kia tôi vẫn thấy, có bố mẹ tôi, bố mẹ Wakaru.

Nhưng không hề có Kazyuri.

Chuyện đó không quan trọng, tôi phải thực hiện lời hứa với Kazyuri dù cô gái có mặt ở đây hay không. Thế là tôi nhập cùng người lớn đứng chờ trước phòng cấp cứu.

Tôi không cần biết bác sĩ sẽ nói gì, tôi quá biết rõ kết quả và tôi không muốn nghe tin báo tử 1 lần nữa. Vì vậy, khi cửa phòng mở ra, vị bác sĩ già tiến lại chỗ những người lớn; và trong khi họ lo lắng hỏi han thì tôi lao vụt vào cửa phòng đang mở.

Wakaru đang nằm đó và không chần chừ thêm nữa, tôi lao tới ôm chặt lấy thân hình yếu ớt của cậu ấy. Tôi sẽ nói với cậu ấy là tôi…….

“Á Á Á! Buông ra Kouma. Cậu làm tớ đau.” Wakaru đột nhiên la lớn.

Tôi ngạc nhiên há hốc miệng, tôi buông cậu ấy ra mà không tin vào mắt mình.

“Wakaru cậu còn sống ư?” Tôi nhìn cậu ấy chăm chú đến mức 2 con mắt sắp bắn ra ngoài.

“Trời đất! Câu đầu tiên mà cậu có thể nói với đứa bạn thân của cậu là thế à? Bộ không còn câu khác hay hơn sao?’ Cậu ấy nhăn nhó, xoa vùng hông lúc nãy bị tôi siết chặt.

“Không thể tin được!” Tôi thốt lên.

“Không thể tin gì cơ? Cậu không thể tin là tớ còn sống chứ gì? Cậu muốn tớ chết lắm à?” Giọng Wakaru đầy tổn thương.

“Không không phải thế” Tôi cuống quít “ Tớ thật sự rất vui khi thấy cậu an toàn, xin lỗi vì vui quá nên tớ mất kiểm soát”

Chúa ơi! Wakaru còn sống sao? Cậu ấy sẽ không bỏ tôi mà đi nữa ư? Cảm giác hạnh phúc, vui sướng tột độ đang bao trùm lấy tôi. Nếu lúc này đây cậu ấy bảo tôi nhảy từ tầng 4 của bệnh viện xuống đất để cậu ấy nguôi giận, thì tôi sẽ nhảy ngay mà không chần chừ. Tôi ngồi cạnh cậu ấy, ngây ngất trong nỗi vui sướng. Tôi chẳng biết cuối cùng mọi việc là như thế nào nữa; tôi vui đến mức không nói nên lời.

Đúng lúc đó, bố mẹ tôi và bố mẹ Wakaru bước vào. Vẻ mặt lo lắng khi nãy biến đâu mất, thay vào đó là nét rạng rỡ vui mừng; họ ôm chầm lấy Wakaru, vui vẻ hỏi thăm. Tôi ngồi im, đang chìm đắm trong sự vui sướng không thể nào diễn tả được.

“Đấy con thấy không? Mẹ đã bảo là Wakaru không sao cả mà, con cứ lo lắng thừa” Mẹ đột ngột quay sang tôi, kéo tôi ra khỏi cơn ngây ngất ấy.

“Phải rồi bác sĩ nói sao vậy mẹ?” Tôi cố kiềm chế để giọng tôi khỏi run lên vì vui mừng.

“À! Bác sĩ bảo xương chân có vết nứt thôi, băng bó khoảng 2-3 ngày là có thể đi lại được” Mẹ tôi thông báo.

“HỬ?” Tôi buột miệng mà không kịp kiểm soát “Bị tung mạnh vậy mà chỉ bị nứt xương chân thôi sao?”

Tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt nhìn tôi ngạc nhiên, ngay cả tôi còn ngạc nhiên về bản thân mình nữa là. Tại sao tôi lại có thể nói 1 câu xui xẻo vậy chứ?

“Chắc Kouma lo lắng quá nên mới quan trọng hoá vấn đề đó thôi” Bố của Wakaru lên tiếng đầu tiên.

“Dám vậy lắm. Thằng bé đã lo lắng đến mức ngủ gục tại bệnh viện kia mà. Khó tránh khỏi tại sao Kouma lại nói thế” Bố bênh vực tôi.

“Con thật không nhớ gì sao?” Mẹ nhìn tôi hỏi. Khi thấy tôi lắc đầu, mẹ nhìn tôi đầy thương hại “Tội nghiệp con trai bé bỏng của tôi, lo lắng cho bạn nó quá đây mà”.

Tôi rất ghét mẹ gọi “con trai bé bỏng của tôi”, tôi đã 16 rồi chứ có còn “bé bỏng” đâu chứ. Những lúc thấy tôi cau có như thế mẹ chỉ cười và nói “Ôi, con trai. Khi nào con biết yêu mới gọi là lớn được”. Nếu mẹ biết “con trai bé bỏng của mẹ” không những đã biết yêu mà nếu mẹ biết người nó yêu là ai, hẳn mẹ sẽ xỉu đấy.

Nhưng lúc này đây, nỗi vui mừng và kinh ngạc làm tôi không để ý đến cách gọi đó của mẹ nữa. Tôi đang muốn hiểu mọi chuyện là như thế nào đây.

“Thôi được để cô kể lại cho cháu nghe” Mẹ Wakaru kể “Cháu đã nói với chúng ta là con trai cô đang bê 1 chồng sách nặng xuống phòng giáo viên, cháu đề nghị giúp nhưng Wakaru lại từ chối” Cô nhìn con trai mình đang ngồi trên giường “Do nặng quá và lại không thấy đường, thằng bé bị trượt chân ngã xuống tầng dưới, bất tỉnh. May mà cháu trông thấy và đưa ngay đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì…….”

Nói tới đây cô ôm chầm lấy tôi, giọng cô đầy xúc động “Cám ơn cháu, cô chú thật sự cám ơn cháu, không có cháu thật không biết Wakaru sẽ ra sao”

Tôi muốn nói với cô rằng tất nhiên tôi sẽ làm thế, bởi nếu cậu ấy có chuyện gì tôi cũng chẳng muốn sống nữa làm gì. “ Không cần đâu ạ, đó là chuyện đương nhiên cháu phải làm, Wakaru là bạn thân nhất của cháu mà” Nhưng những gì tôi nói được chỉ nhiêu đây thôi.

“Sao chúng ta không ra ngoài bàn chuyện làm tiệc ăn mừng nhỉ?” Mẹ tôi đề nghị “Hãy để bọn trẻ được nói chuyện riêng. Chắc hẳn sau chuyện này chúng có nhiều chuyện để nói với nhau lắm.”

Bố mẹ Wakaru đồng ý, sau khi bắt tay tôi thật chặt để cám ơn 1 lần nữa, người lớn liền đi ra ngoài và khép cửa lại. Mẹ tôi nói đúng, tôi có chuyện cần nói với cậu ấy.

Wakaru ngồi trên giường, không nói gì nhưng vẻ mặt cậu vẫn còn giận dỗi; tôi rót 1 ly nước và đưa cho cậu “Cho tớ xin lỗi về những câu nói vớ vẩn lúc nãy nhé”. Cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt đó nhưng đã cầm lấy ly nước tôi đưa.

Tôi lập tức bắt đầu mục đích ngay “Wakaru ngay sau chừng đó chuyện, tớ nhận ra cậu thực sự là người quan trọng nhất với tớ. Tớ không thể sống thiếu cậu”.

“Cậu… nói gì mà ghê vậy?” Đưa ly nước lên che vẻ mặt bối rối, cậu ấy nhăn mặt nói.

“Ghê là sao?” Tôi hỏi lại, tôi đang nghiêm túc mà.

“Cậu… cậu nói cứ như đang tỏ tình với… với người yêu của cậu không bằng” Mặt Wakaru càng bối rối hơn, tay nắm chặt ly nước cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Đúng vậy đấy” Tôi gật đầu thừa nhận.

Wakaru đang uống nước, đôi mắt không đeo kính của cậu ấy mở to nhìn tôi. Wakaru cậu biết không, mắt cậu giống hệt Kazyuri rất đẹp, chỉ có điều nhỏ hơn nhiều. Cậu ấy nhìn tôi hỏi lại “Đúng gì cơ?”

“Tớ yêu cậu Wakaru” Giọng tôi rất bình tĩnh, tôi không nghĩ sau bấy nhiêu chuyện khủng khiếp xảy ra, tôi còn có thể rụt rè không dám nói thẳng điều đó nữa.

“Ặc, ặc!” Wakaru bị sặc. Tôi vội đến ngồi cạnh và đấm vào lưng cậu.

“Cậ… cậu nói cái quái gì vậy?” Cậu ấy ho sặc sụa “Bộ… bộ hết chuyện… giỡn rồi hả?”

“Không, tớ nghiêm túc đấy” Tôi nhìn thẳng vào mặt Wakaru, mặt cậu ấy đang đỏ lên “Còn cậu Wakaru cậu có yêu tớ không?”

“Tớ… tớ a… tớ…” Mặt cậu ấy càng đỏ hơn, cậu vội nhìn đi chỗ khác.

Cậu ấy càng lúng túng, mặt càng đỏ. Trông cậu ấy thật đáng yêu!

Tôi thật sự không thể kiềm chế cảm xúc mình nữa rồi. Trước khi cậu ấy kịp trả lời, tôi đã đưa tay đẩy đầu cậu ấy về phía mình. Tôi cúi xuống, lần này sẽ không ai ngăn cản tôi được nữa. Tôi muốn hôn Wakaru lâu lắm rồi, mặc kệ cậu ấy là con trai, tôi đã không còn sợ con người tôi nữa.

Môi tôi chạm vào môi Wakaru. 1 cảm giác dễ chịu và ấm áp lan toả khắp người tôi, tuyệt hơn hôn các cô gái khác nhiều. Tôi có thể nhận thấy cậu ấy sửng sốt đến mức độ nào, có trách thì trách sao cậu ấy quá đáng yêu thôi!

Phải đến 1’ sau, cậu ấy thật sự làm tôi rất bất ngờ, cậu lấy hết sức đẩy tôi ra và 1 sự thật đau buồn là tôi rớt xuống đất.

“Chà! Đau đấy Wakaru, đau thật sự đấy” Tôi nhăn nhó đứng dậy nhìn cậu ấy vờ trách móc.

Wakaru ngồi trên giường, 2 tay ôm lấy miệng, cậu ấy vẫn còn ngạc nhiên không tin được chuyện đang xảy ra.

“Cậu… cậu là đồ xấu xa. Sao dám làm thế với tớ?” Vẫn bịt chặt miệng, cậu nói mà mặt đỏ ửng.

“Cậu thấy rồi đó. Cậu tin tớ nghiêm túc rồi chưa?” Tôi tiến đến ngồi cạnh cậu ấy.

Mặt cậu đỏ thêm, Wakaru chỉ ấp úng không nói gì. Cứ cái kiểu này không khéo tôi lại tái phạm mất “Cậu không trả lời là tớ hôn lại lần nữa đó nha” Tôi nhe răng cười với cậu ấy.

“Đùa thôi, đùa thôi mà” Tôi vội lùi lại khi thấy cậu ấy lừ mắt với mình “Nhưng tình cảm của tớ với cậu là thật đấy. Cái này cậu có giết tớ tớ cũng không rút lại lời nói vừa nãy đâu”

“Nhưng… nhưng cạnh cậu có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Tại… tại sao cậu… cậu lại chọn… tớ?” Wakaru ấp úng, tránh nhìn mặt tôi.

“Chắc do cậu đáng yêu hơn bọn họ chăng?” Rồi nhìn thấy mặt Wakaru đỏ đến mức không thể đỏ hơn nữa, tôi bèn bổ sung “Lúc trước tớ chẳng nói rồi sao? Tớ không có hứng thú với con gái, chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc thôi. Và….” Tôi khoác tay qua vai Wakaru “… người làm tớ thật sự xao xuyến và đau đớn thì chỉ có mình cậu thôi Wakaru à. Trước đây tớ cũng không tin lắm, nhưng khi tớ thấy cậu bỏ tớ đi tuy chỉ trong giấc mơ thôi, nhưng lúc đó tớ hiểu cậu quan trọng với tớ như thế nào. Và cũng lúc đó tớ nhận ra tớ yêu cậu rất nhiều” Tôi ráng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thật ra khi biết Wakaru thích tôi tôi thật sự rất vui.

Wakaru không nói gì, chỉ xấu hổ cúi mặt nhìn tấm rar trải giường. Tôi hiểu hành động này chứng tỏ cậu ấy chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi vui mừng và không suy nghĩ, tôi quàng nốt tay kia qua vai Wakaru. Tôi ôm cậu ấy vào lòng.

Thật bất ngờ, tuy vẫn còn xấu hổ nhưng cậu ấy không đẩy tôi ra nữa, Wakaru dựa đầu vào lòng tôi. Cậu thì thầm:

“Cậu biết không Kouma? Tớ đã yêu cậu từ lâu rồi, ngay khi chúng ta còn nhỏ kia” Cậu nói mà mặt đỏ lên “Tớ không bao giờ dám nói tình cảm của tớ cho cậu biết vì tớ sợ cậu sẽ xa lánh tớ”

Ô! Cậu ấy cũng có suy nghĩ giống tôi, chính vì tôi sợ Wakaru sẽ xa lánh mình nên tôi đã che giấu cảm xúc của mình và rồi hàng đống chuyện tồi tệ xảy đến. Nhớ lại những gì vừa trải qua, tôi không khỏi không hoảng sợ, tôi liền ôm chặt cậu ấy, tôi sợ nếu không làm vậy tôi sẽ mất cậu ấy mất.

Wakaru ngạc nhiên khi thấy tôi hành độnh như vậy, tôi liền giải thích “Đừng lo, mọi chuyện ổn rồi. Tớ sẽ không bao giờ để cậu rời xa tớ 1 lần nữa đâu. Chúng ta sẽ ở mãi ở nhau nhé Wakaru?” Nói rồi tôi nắm chặt bàn tay của cậu ấy.

Wakaru nắm lại bàn tay tôi, gật đầu và mỉm cười “Phải. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi”

Thật tuyệt! Tôi không ngờ được có 1 ngày tôi lại có thể được như thế này với cậu ấy. Cứ như 1 giấc mơ vậy. 1 giấc mơ tuyệt đẹp.

To be continued.

sunandmoon29

17-06-2009, 02:15 PM

Công nhận bạn post truyện nhanh thật đấy.Giá mà ai trong 4rum này cũng như bạn thì tốt biết mấy .hihi.Nịnh tí.

Hy vọng 2 người kia sẽ hạn phúc và cũng hy vọng Kazyuri vẫn Ok.Chả hiểu sao lại cứ thấy lo lo cho cô bé này.hic

nhok_k0ol_91

17-06-2009, 04:01 PM

tôi nghiệp cho cô bé kia wá, ko biết có bị j' ko. Tốc độ của bạn T_Tđáng nể ghê ^^

nhocbuon_xauxi

17-06-2009, 07:54 PM

hi! mong cảnh này lâu lắm rùi nhưng mà mình nghĩ đây mới là khởi đầu thôi^^ phía trc con lắm chông gai >"<!

Cô bé kazury đang ở đâu nhỉ???

không rõ

17-06-2009, 09:24 PM

ôi mê li quá. giá như thằng bạn thân của mình nó cũng thế nhỉ??? nhưng mà có lẽ không thể nào. tốt nhất là đừng nói thì nó còn ở bên cạnh mình. hố hố ngược với truyện mất rồi.

babyboy_0804

18-06-2009, 08:56 AM

sao đứng ở đây lun rồi, nguyên 1 ngày rùi đó bạn

Thao_Thanh

18-06-2009, 10:34 AM

LAST CHAPTER: KAZYURI

Wakaru đang ngồi gọt táo, còn Kouma ngồi ngay cạnh giường bệnh của cậu ấy. Nhẽ ra Kouma phải làm cho người bệnh mới đúng, nhưng cậu chơi thể thao hay học tập thì giỏi chứ những việc vặt này quả là khó khăn với cậu. Những lúc như thế, Wakaru càng quan trọng với cậu hơn bao giờ hết. Với Kouma, Wakaru làm những việc này rất hoàn hảo.

Giờ đây Kouma đang suy nghĩ rất căng, cậu không hiểu mọi chuyện thật sự là sao nữa, và cả cô gái đã giúp cậu tại sao cô ta không xuất hiện nữa.

“Wakaru này! Tại sao Kazyuri không đến thăm cậu?” Kouma hỏi khi cầm lấy miếng táo Wakaru đưa.

“Hả? Cậu nói ai cơ?” Wakaru hỏi lại.

“Kazyuri ấy. Bạn gái cũ của cậu.” Kouma cắn 1 miếng táo.

“Cậu nói gì lạ vậy?” Wakaru ngạc nhiên ngừng cắt, mở to mắt nhìn bạn mình “Tớ có bạn gái bao giờ? Và tớ đâu biết ai tên Kazyuri?”

“HỞ?” Miếng táo mắc nghẹn trong cổ Kouma “Cậu không đùa chứ? Chẳng phải 2 người rất thân thiết sao?”

“Không” Wakaru lắc đầu “Tớ chỉ thân với 1 mình cậu thôi và tớ cũng không biết Kazyuri nào cả. Đó là ai thế?”

Wakaru đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Kouma, đôi mắt đó không giống đang đùa chút nào. Vậy là sao? Không lẽ cậu ấy bị thương tới mức quên đi cô gái đặc biệt đó?

“Kazyuri là 1 cô gái 14 tuổi, có mái tóc đen dài như tớ nè” Kouma cố diễn tả cho cậu bạn của mình bằng cách chỉ vào tóc cậu- 1 mái tóc dài óng ả ngang vai “ Cô gái đó luôn mặc đồ màu trắng và đặc biệt có đôi mắt rất to và sáng. Cậu không nhớ thật sao?”

“Không thể nào, tớ luôn nhớ những người tớ biết; nhưng tớ không quen ai như cậu mô tả cả” Wakaru rất thành thật.

Mặt Kouma trễ ra. Thế là thế nào? Vậy Kazyuri là ai? Cậu trố mắt nhìn Wakaru, ngạc nhiên y hệt lúc biết cậu ấy còn sống.

“A! Tớ nhớ rồi. Có 1 người rất giống cậu mô tả” Wakaru đột nhiên nói, mắt mở to như thể vừa quên 1 cái gì rất quan trọng.

Đấy. Thấy không? Mình biết cô gái đó có thật mà- Kouma nghĩ thầm rồi hỏi bạn mình “Vậy cô gái đó là ai?”

“Đây nè, tớ luôn mang theo bên mình” Cậu đưa cho Kouma xem.

Đúng là Kazyuri, vẫn bộ quần áo trắng muốt, vẫn cặp mắt to kỳ lạ đó. Và nhất là cánh tay trái đã bị rớt ra do chính tay Kouma đã giựt đứt.

Nhưng đó không phải là người thật.

Thật không thể tin được, cô gái từng khiến Kouma nhiều phen đau khổ và hoảng sợ lại chỉ là…..

1 con búp bê bằng vải.

Kouma nhìn trân trối vào con búp bê như muốn nuốt sống nó vậy “Kazyuri đây sao?” Cậu chỉ tay vào con búp bê.

“Uh, giống hệt những gì cậu miêu tả đó. Nhưng tớ không biết là cậu lại đặt tên cho nó đấy. Làm sao cậu biết tớ có con búp bê này?” Wakaru trả lời.

“À… ờ! Tớ đoán thế. Vậy con búp bê này tên gì?” Kouma nói mà vẫn không tin vào mắt mình.

“Không, tớ không đặt tên cho nó. Nhưng cái tên cậu gọi hay đấy, từ nay tớ sẽ gọi nó là Kazyuri” Wakaru mỉm cười với cậu.

“Tại sao cậu có được nó?” Kouma vẫn nhìn trừng trừng vào con búp bê đó.

“À! 1 lần tớ về nhà, thì thấy có 1 bưu kiện dành cho tớ. Tớ mở ra và thấy con búp bê này. Tớ thấy đẹp nên giữ lại bên mình” Wakaru cười giải thích.

“Đẹp? Mất 1 tay mà đẹp à?” Kouma sửng sốt hỏi lại.

“Nhưng nó đẹp thật mà, cậu không thấy đôi mắt rất sống động sao? Tớ thích nhất đôi mắt đó đấy”

“Cậu giữ nó bên mình bao lâu rồi?”

“Từ hồi học lớp 6”

“Lâu thế kia à? Cậu có thể giữ 1 vật lâu thế trong khi cậu chẳng biết ai gửi cho cậu sao? Lỡ trong đó có bomb thì sao?”

“Cậu tưởng tượng phong phú quá đấy! Ai gắn bomb vào con búp bê này làm chi? Tớ đâu phải nhân vật quan trọng đến mức bị ám sát thế!” Hình như Wakaru nghĩ Kouma đang đùa.

Thật sự anh chàng này làm mình cực kỳ sửng sốt, cậu ấy chẳng biết sợ là gì cả. Mình đến đau tim với cậu ấy mất- Kouma nhìn Wakaru bằng con mắt bàng hoàng hệt như lần đầu gặp Wakaru vậy.

“Thật ra, tớ giữ lại không phải chỉ vì nó đẹp không mà….” Wakaru vội đính chính khi thấy Kouma nhìn mình trừng trừng như vậy “…. Nó… nó còn là vật may mắn của tớ”

“HẢ? MAY MẮN?” Kouma cảm thấy như muốn bệnh, cái vật này làm cậu khổ sở và hoảng sợ mấy ngày nay mà người cậu yêu lại coi nó là vật may mắn.

“Thật mà… khi có con búp bê này, mỗi tối tớ đều ngắm nó và nói với nó là mong sao 1 ngày nào đó cậu sẽ… cậu sẽ để ý đến tớ. Cuối cùng thì mơ ước của tớ cũng thành sự thật đấy thôi” Wakaru nhìn Kouma bằng đôi mắt không bao giờ Kouma kiềm chế cảm xúc của mình được. 1 đôi mắt ngây thơ, đáng yêu.

“Ha ha. Vậy quả là may mắn nhỉ?” Kouma cười mà trong bụng rên thầm “Chúng ta được ở bên cạnh nhau là do tớ trải qua hàng đống cơn ác mộng tồi tệ, vậy mà cậu cho là nó phù hộ cậu à?”

Nhưng thôi được, cậu không thể trách mắng gì Wakaru được trước cái nhìn như thế. Mà xét cho cùng, đúng là nó đã giúp cho Kouma hiểu ra mọi chuyện. Tất cả những gì cậu vừa thấy chỉ là 1 giấc mơ hỗn độn, cái này nối tiếp cái khác. Kể cả cậu nhìn thấy Wakaru bị tai nạn dẫn đến tử vong, rồi cậu được quay lại quá khứ tới những 2 lần, rồi cậu nhìn thấy đám tang của Wakaru và đến việc cậu gặp cô gái có tên là Kazyuri cũng chỉ là mơ mà thôi. Cuối cùng, chỉ có việc Wakaru bị té phải băng bó, cậu ấy có 1 con búp bê bị mất 1 tay là thật.

Nhưng không sao, quan trọng nhất là 2 cậu được ở cạnh nhau mãi mãi là đủ.

Nhìn lại mọi việc xảy ra, cậu cảm thấy cũng nên biết ơn Kazyuri… à không con búp bê này 1 tiếng. Chính nó đã giúp 2 cậu đến được với nhau.

“Wakaru này” Kouma đột nhiên kề sát tai Wakaru thì thào.

“Gì vậy?” Wakaru rời mắt khỏi con búp bê nhìn Kouma.

“Cậu có biết mắt cậu đẹp lắm không?” Kouma lim dim “Lúc nãy cậu đá tớ xuống đất giờ bồi thường cho tớ đi” ^__^

“Cậu… là là tên đáng ghét” Wakaru đỏ mặt, lừ mắt với Kouma “Có tin tớ tống cậu ra ngoài luôn không?”

Ha ha ha!

………………

1 tuần sau

Kouma!- Wakaru chạy như bay đến chỗ Kouma đứng chờ mình.

“Nè! Chân cậu sao rồi mà chạy như thế” Kouma nhíu mày.

“Hì hì! Khoẻ rồi. Tớ vừa mới tháo băng, thoải mái ghê” Wakaru cười.

“Vậy chúc mừng cậu” Kouma đáp lại.

“Tớ sẽ đãi cậu đi ăn để cám ơn mấy ngày qua đã lo lắng cho tớ, chịu không?” Wakaru đề nghị.

“OK! Gì chứ cái đó tớ không bao giờ từ chối” Kouma nhe răng cười, quàng vai bạn mình.

“Vậy đi nào. Tớ biết 1 quán rất ngon” Wakaru bước đi.

Họ cùng sánh vai nhau bước đi trên con đường phủ đầy ánh hoàng hôn vàng cam lộng lẫy. Cảnh bao giờ cũng đẹp khi 2 con người yêu nhau được ở cạnh nhau.

“Đây rồi!” Wakaru chỉ tay vào 1 quán ăn sau khi đi 1 đoạn đường khá xa.

“Xa quá đấy” Kouma than vãn.

“Nhưng ở đây ngon lắm, lại rẻ nữa” Wakaru kéo tay Kouma vào.

Trước khi vào, Kouma trầm trồ: 1 quán ăn thật khác lạ, toàn làm bằng gỗ, cánh cửa chỉ là 1 bức rèm treo. 1 quán ăn Nhật truyền thống.

Kouma ngước nhìn bảng hiệu được viết bằng thư pháp: HAIZALA

“Ồ! Tên quán lạ kỳ y như cái quán vậy” Cậu thầm nghĩ rồi theo Wakaru vào trong.

Ái chà! Bên trong cũng y hệt bên ngoài, tất cả mọi thứ đều làm bằng gỗ. Chắc chủ quán này phải khéo tay lắm đây!

“Bên này nè Kouma” Cậu đi về phía Wakaru đang vẫy tay với cậu.

“Chỗ này lạ thật đấy” Vừa ngồi xuống Kouma đã thắc mắc.

“Tuyệt đúng không?” Wakaru hớn hở “Tớ thích cách bài trí quán ăn này, rất đơn giản nhưng đầy tính truyền thống”

Kouma gật đầu đồng ý. Cậu không khỏi không ngưỡng mộ người trang trí quán ăn này.

“Quí khách gọi món gì ạ?” 1 giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kouma.

Vừa nhìn thấy cô phục vụ, ly nước đang cầm trên tay Kouma tuột khỏi tay cậu, rơi xuống bàn. Nước trà văng tung toé.

KAZYURI! Cậu kinh ngạc thốt lên.

Đúng là Kazyuri- cô bé với mái tóc đen xoả ngang vai, đồng phục màu trắng và đôi mắt to đen khác thường. Kazyuri người thật đang đứng trước mặt cậu và Wakaru. Vậy ra người tên Kazyuri có tồn tại trên đời chứ không phải do cậu tưởng tượng ra.

“A! Ra đây chính là cô gái mà cậu nói sao?” Wakaru cũng nhận ra cô gái đứng trước mặt cậu quen quen “2 người quen nhau à?”

Trước khi Kouma kịp trả lời, cô bé đó đã lên tiếng “Xin lỗi, tại sao 2 anh lại biết tên em? Em chỉ mới gặp các anh lần đầu thôi mà” Mắt cô gái mở to đầy ngạc nhiên.

“Cậu quen cô gái này không Kouma?” Wakaru nhìn Kouma thắc mắc.

“Không” Kouma ngạc nhiên với câu trả lời của mình. Cậu chẳng hiểu tại sao lại nói vậy nữa.

“Chà! Vậy thì thật trùng hợp. Anh có 1 con búp bê giống hệt em” Wakaru lôi con búp bê mất cánh tay trái ra, giơ lên cho cô bé xem “Đây này!”

“WOW! Giống em thật đó” Cô gái đỡ lấy con búp bê và đầy ngạc nhiên “Không tin được là có búp bê giống em đến thế!” Cô bé trả lại cho Wakaru rồi mỉm cười “Nhưng em không bị mất 1 tay”

“Uh phải, có lẽ đó là điểm khác biệt duy nhất đấy. Thật là trùng hợp quá nhỉ?” Wakaru cười lại với cô bé.

“Cậu mới gặp cô gái này lần đầu sao Wakaru? Những lần trước cậu đến đây không thấy cô gái này bao giờ sao?” Kouma không tin lại có sự trùng hợp đến thế.

“Uh ha! Cậu nói mới nhớ. Anh đến đây 2 lần rồi mà đâu thấy em. Em mới vào làm à?” Wakaru nhìn cô bé hỏi.

“Dạ không! Em làm ở đây lâu rồi, nhưng mấy hôm nay em có việc bận không đến làm được”

“À! Ra thế” Wakaru gật đầu. Nhưng Kouma không dễ tin đến thế, cô gái này từng nói dối cậu, đã từng nhẫn tâm đẩy Wakaru ra đường; vì vậy cậu không nghĩ cô gái bận đến nỗi nghỉ mấy ngày mà không đi làm. Có thể những ngày đó là những ngày cô gái đó đã đưa Kouma vào những cơn ác mộng khủng khiếp nhất.

Nhưng giờ đây mọi chuyện ổn cả rồi. Ít nhất Kouma cũng biết Kazyuri là 1 con người có thật giống như cậu và Wakaru, chứ không phải 1 con búp bê. Còn việc cô gái có khả năng đưa cậu về quá khứ không cậu không cần biết nữa.

“Vậy 2 anh gọi món gì ạ?” 1 lần nữa Kazyuri cắt ngang suy nghĩ của Kouma.

“Cho anh 1 mì Ô long.” Wakaru nhìn Kouma “Còn cậu?”

“Mì soba”

“OK! 1 ôlong và 1 soba. 2 anh đợi em 1 chút, em sẽ mang ra ngay” Nói rồi cô bé bước vào trong.

“Cậu sẽ thấy thích cho xem.Mì ở đây ngon lắm!” Wakaru cười nói với Kouma.

“Uhm. Có lẽ thế” Kouma đã bình tĩnh lại, cậu mỉm cười với Wakaru.

Cậu không quan tâm mình đang mơ hay đang là sự thật. Kouma chỉ biết 1 điều: không ai có thể xen vào giữa cậu và Wakaru nữa.

Kể cả Kazyuri……

Rồi Kouma thấy cô bé ấy bước ra phục vụ bàn khác. Và cậu thấy Kazyuri nhìn lại mình.

Tuy chỉ trong 1 thoáng nhưng Kouma thấy rất rõ, đôi mắt to khác thường đó không còn mang màu đen vốn có nữa.

Nó chuyển sang màu đỏ sẫm của máu.

Và 2 đồng tử chuyển thành 1 vạch dài giống hệt cặp mắt của 1 con chó dại đang rình mồi.

Rồi cô bé cười với Kouma.

1 nụ cười bí hiểm, chết chóc.

Đây mới đúng là Kazyuri mình đã gặp- Kouma thầm nghĩ.

Rất bình tĩnh, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu đó, cậu không còn cảm thấy sợ nó nữa.

Và rồi Kouma mỉm cười lại với Kazyuri…….

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro