YAU ARE MY ANGEL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YOU’RE MY ANGEL

Nguồn ookamitheseth.wordpress.com

Author: Okami + Nguyệt Tử

Disclaimer: Đương nhiên là chẳng ai thuộc về tôi. Nhưng nội dung trước đó thuộc về bạn Shaphira – fic “I’m devil…”.

Genres: tình cảm, happy ending – đó là gì tác giả nghĩ

Pairing: ChunJae, YunJae, YooSu, MinJae.

Rating: PG -14

Status: longfic six parts – complete

A/N: hãy coi đây là fanfic của fanfic “I’m devil…”. Tôi viết ra đây hoàn toàn chỉ muốn đền bù cho Chunnie. Tôi không thấy được cái mà bạn Shaphira gọi là ác quỷ trong con người của Chunnie. Chỉ thấy anh là một thiên thần đang hy sinh thầm lặng.

Và đây là fic tôi viết, với một mục đích nhỏ , tôi cho bạn thấy quan điểm của tôi về “ác quỷ” – một ác quỷ bình thường như mọi ác quỷ.

A/N 2: Đây là fanfic fan của MinJae và YunJae muốn gửi tặng cho fan ChunJae, đặc biệt là bạn Shaphira và bạn Ayashi.

************************************

Part 1.

ĐOÀNG!

Tiếng súng vang lên như muốn xé nát hắn ra làm trăm mảnh. Máu! Hắn thấy được máu đang ướt đẫm người. Vết dao đâm ngay bụng ban nãy không còn gây cho hắn cảm giác gì nữa, chỉ có tiếng súng vừa vang lên trong đầu hắn. Chỉ có cái nhói đau hắn vừa trải qua. Bụng hắn ướt sũng.

“Cút đi, thằng đần!” gã béo phẩy tay “Tao không hiểu Jung Yunho có đáng gì để mày hy sinh như vậy. Nợ nần giữa tao và hắn chấm dứt. Thật uổng cho cái mạng của mày.”

Viên đạn sượt qua bụng hắn, đẫm máu. Gã béo đã không giết.

“Tụi bây!” gã béo lên tiếng “Đốt chỗ này đi. Park Yoochun, nếu mày may mắn sống sót được thì tốt. Không thì cũng đừng trách tao, tao đã quá nhân từ khi cho mày một cơ hội. Hãy cám ơn bản tính anh hùng của mày đi. Rút!”

Dứt lời, gã cùng đồng bọn kéo đi.

Mùi xăng nồng xộc thẳng vào mũi hắn. Cay xè, khó chịu. Hắn chỉ muốn thôi đừng thở nữa có lẽ còn tốt hơn.

Joongie…

Hắn nghĩ đến Jaejoong, nghĩ đến thiên thần của hắn.

Joongie, nếu còn sống, thì tôi vẫn còn cơ hội để yêu em phải không?

Hắn dùng hết sức tàn của hắn lết ra khỏi căn nhà hoang xập xệ đó.

Tôi phải sống, để còn được nhìn thấy em, Joongie à! Tôi sẽ sống.

******************************

“Anh tỉnh rồi à?” một giọng nói khàn khàn vang lên, nhẹ nhàng và nồng ấm.

Ai? Tôi đang ở đâu?

“Anh đang ở nhà tôi đấy, cứ nằm đó đi, tôi sẽ lấy nước cho anh uống.” vẫn giọng nói đó vang lên.

“Cậu là ai?” hắn vừa hỏi vừa thở dốc.

“Tôi tên Kim Junsu.” Người thanh niên tên Junsu trả lời và đưa nước cho hắn “Anh chắc hẳn là người của thế giới ngầm chứ gì, nhìn là biết. Tôi thấy anh nằm trước cửa căn nhà hoang ở cuối phố, lửa thì gần bén gót anh rồi. Anh phải cám ơn tôi đấy!”

“Cậu im đi, thật ồn ào!” Hắn uống nước và càu nhàu “Đầu tôi đau quá!”

“Này,” một giọng nói khác vang lên từ phía cửa phòng “hyung đã chăm sóc cho anh mà anh ăn nói cái giọng đó hả? Tôi ném anh ra đường bây giờ.”

“Minnie, thôi nào!” Junsu lên tiếng “Anh ta đang bị rối loạn mà.”

“Hừ, cái thứ suốt ngày ăn không rồi đi đánh lộn thì chết đi cho rảnh đất.” thằng nhóc tên Minnie hất mặt lên.

“Minnie à, im nào!” Junsu lại nhắc nhở “Đây là Changmin, em họ tôi.”

Hắn gượng dậy để nhìn hai ân nhân của mình.

Họ thật nồng ấm. Nhất là Junsu, cậu ta có một nụ cười giòn tan và dễ chịu.

Nụ cười.

Joongie của tôi, thiên thần của tôi, mỗi khi nhìn bất kỳ ai cười, tôi đều nhớ đến em. Nụ cười em đi vào giấc mơ của tôi mỗi đêm. Nó đẹp đến mức ám ảnh vào từng suy nghĩ của tôi. Joongie à!

“Joongie!” tôi buột miệng “Tôi phải trở về!” và tôi lập tức đứng lên.

“Anh đang bị thương rất nặng đó, đi không được đâu, hãy ở lại đây đi.” Junsu hoảng hốt.

“Tôi phải đi!” hắn gằn giọng.

“Thì cứ biến đi cho đỡ tốn cơm.” Changmin mỉa mai.

“Thôi, Minnie à, em lấy xe chở anh ấy đi đi.” Junsu thở dài “Chắc hẳn có chuyện quan trọng,” rồi Junsu viết địa chỉ lên một tờ giấy “nếu có việc cần anh cứ quay lại đây.”

“Hyung, sao tốt với hắn vậy?” Changmin cau có.

“Cứ đi đi Minnie à!” Junsu mỉm cười.

“Hừ, ra ngoài đi, tôi lấy xe chở anh đi.” Changmin khó chịu đứng lên, nhìn món bánh ngọt đang ăn dở một cách tiếc nuối.

****************************

“Yoochun! Cậu còn sống à?” Yunho mừng rỡ reo lên khi thấy hắn bước vào “tôi đã lo cho cậu biết bao khi đám thuộc hạ nói cậu đi gặp tên đó một mình.”

Không hiểu sao, hắn mơ hồ nhận thấy giọng reo và nụ cười đó của Yunho có chút gì giả tạo. Nhưng điều ấy không quan trọng.

Điều hắn quan tâm nhất bây giờ vẫn là..

“Tôi không sao. Jaejoong đâu?” Hắn mỉm cười.

Thiên thần của tôi đâu?

“À, Jaejoong đang ngủ. Thôi, cậu đã vất vả vì tôi quá nhiều, hãy nghỉ ngơi đi. Hiện giờ tôi cần phải đi gấp. Tối nay chúng ta lại nói chuyện.” Yunho trả lời hắn và vội vã bước ra ngoài, lúc nào Yunho cũng bận rộn như thế.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Joongie, em ngủ trông thật thánh thiện. Tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn có thể yêu em.

Choàng tỉnh, Jaejoong suýt tí nữa thì hét lên. Nhưng rồi cậu ta đã không làm thế. Cậu gượng gạo nở một nụ cười.

“Yoochun… Anh quả nhiên còn sống… và đã quay lại đây.”

Dĩ nhiên rồi. Thiên thần của tôi. Chỉ khi quay về địa ngục, tôi mới không còn đường trở lại. Nhưng chưa phải là lúc ấy. Bây giờ, tôi quay lại vì tôi yêu em.

“Tôi đã về rồi. Hình như cả địa ngục cũng từ chối tôi.”

“Tại sao…” Jaejoong mím môi, đôi mắt trong trẻo khẽ hướng lên. Nhưng sao hắn lại thấy đôi mắt ấy đỏ mọng như thể cậu đã khóc cả ngày trời.

“Tại sao?”

Ánh nhìn của Jaejoong như đang quét lên những vết thương của hắn. “Tại sao lại phải làm gì như thế?”

Tại sao? Tại sao à?

Hắn nhếch cười.

Thế đó, thiên thần quá trong sáng để hiểu lý do của ác quỷ.

Thấy hắn im lặng, Jaejoong khẽ nói.

“Nếu đó là để… chiếm lấy tình cảm của tôi… thì…”

Hắn lại im lặng.

Im lặng.

Bởi một phần nào đó… cậu đang nói đúng cái lý do ấy. Hắn làm như vậy, ôi, nực cười, cũng vì mong muốn chiếm lấy một chút cảm tình của cậu. Cảm tình cho một kẻ đã chết.

Vì em.

Tôi đã vì em, Joongie.

“Yoochun… Xin anh đừng…”Jaejoong chuyển từ mím sang cắn môi, trông cậu như đang rất khổ sở.

Đừng gì hả, Joongie?

Lòng hắn chợt gợn lên một niềm hy vọng bé nhỏ. Niềm hy vọng ích kỷ. Một điều mong đợi đầu tiên từ thiên thần dấy lên trong ác quỷ.

“Xin đừng làm tôi mất hết những ấn tượng tốt đẹp về anh.” Jaejoong nói tiếp, cậu đã bật khóc. “Xin đừng tạo ra những chuyện như vậy. Xin đừng đóng kịch nữa.”

Đóng kịch?

Tạo ra?

Em đang cho rằng tất cả những gì tôi làm chỉ là một vở kịch?

Đôi mắt hắn thoắt cái trở nên tối sầm. Hy vọng bé nhỏ chưa kịp lóe lên đã bị dập tắt. Vậy mà hắn đã mong rằng: sau chữ “đừng” ấy là…

“Đừng làm chính mình tổn thương nữa.”

Cánh cửa mở ra.

Yunho sững sờ nhìn:

“BooJae, sao lại khóc? Hay thật, anh chỉ vừa đi một chút.”

Jaejoong không khóc nữa nhưng cũng không nói gì. Chỉ khẽ hướng ánh nhìn về Yunho và lắc đầu.

“Yoochun ah, cậu đã làm gì Jaejoong vậy?”

Làm gì? Hắn cũng không biết. Hắn đã làm gì khiến thiên thần bật khóc?

Còn sống và quay trở về ư?

“Tôi hỏi chuyện gì?” Yunho gằn giọng.

“Yunho ah…” Jaejoong cất tiếng, giọng nài nỉ. Cậu nắm tay Yunho và hướng về anh ánh nhìn cầu xin tha thiết. “Hãy đuổi anh ta đi đi. Xin anh.”

Đuổi anh ta đi đi.

Đuổi anh ta đi đi.

Đuổi anh ta đi đi.

Câu chữ cậu thốt lên nhẹ nhàng nhưng sao nó chích vào hắn những vết đâm còn đau đớn hơn khi trước cả trăm, cả ngàn lần.

Phải rồi, những vệt dao ấy. Ít ra chúng không thể chạm đến trái tim hắn.

“Boo?” Yunho sững sờ nhìn Jaejoong. Anh giằng tay cậu ra. ”Thật vô lý. Em làm sao vậy?”

“Em van anh, Yunho.” Jaejoong lại khóc. “Xin hãy đuổi anh ta đi. Làm ơn. Đây là lần đầu tiên em cầu xin anh. Làm ơn.”

Rồi trước khi Yunho kịp đồng ý, Jaejoong đã quay phắt sang hắn.

“Cút đi! Anh còn chờ gì nữa mà không mau cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi và Yunho nữa. Đừng bao giờ trở lại nữa. Đi đi, đi ngay đi.”

“Ngươi…” Yunho thay đổi cách xưng hô. Anh nắm chặt tay đến bật máu. “Ngươi đã nghe Jaejoong của ta nói rồi đấy. Đi đi.”

Thiên thần.

Cuối cùng em lại nói ra câu nói ấy.

Tôi quả thật không thể sao? Không thể ở cạnh em? Rằng thậm chí chỉ là đứng từ xa, bảo vệ em? Lẽ nào sự tồn tại của ác quỷ, chỉ sự tồn tại mà thôi, cũng đã khiến thiên thần khó chịu?

Hắn bước ra khỏi phòng, ra khỏi căn nhà mà bao nhiêu năm trời hắn gắn bó.

Đêm, mưa.

Đêm, trăng tàn.

Đêm, vẫn chỉ là đêm.

Joongie! Joongie! Joongie! JOONGIE!!!

Tôi đã yêu em hơn cả mạng sống của mình. Tôi đã yêu em hơn cả thể xác và tâm hồn này. Tôi trao cho em tất cả. Dù rằng sự lạnh nhạt của em làm tôi đau đến không thở được. Vì tôi hiểu, em yêu Yunho. Nhưng tôi vẫn yêu em.

Thiên thần của tôi, em đã là một thiên thần trong sáng và thánh thiện nhất. Tôi mãi chỉ là ác quỷ, luôn đứng trong bóng tối để bảo vệ em. Tôi đã tự nhận mình là ác quỷ, tay vấy máu bùn, và chân lún sâu trong tội lỗi. Nhưng tôi dám khẳng định, tình yêu của tôi dành cho em là thứ trong sáng nhất trên thế gian này. Tôi khẳng định rằng nó đẹp nhất. Nó đẹp như em vậy, Joongie.

Đêm. Hắn bước đi trong mưa, nặng nhọc và thẫn thờ. Nhà, hắn không có. Tiền, hắn chẳng còn. Bạn, hắn mất. Và tình yêu, hắn đã để trôi đi. Mảnh giấy trong tay hắn nhòa đi dưới cơn mưa phùn. Một địa chỉ bình thường, hắn thậm chí còn thuộc đường đi đến đó. Và hắn lặng lẽ bước đi. Rất điềm đạm. Vô vọng.

Thiên thần của tôi, em bảo tôi là ác quỷ, em không cho tôi chạm vào người. Ừ, tôi là ác quỷ, nhưng có bao giờ tôi để em thấy mình là ác quỷ trước mặt em đâu. Có bao giờ tôi làm cho em cảm thấy bị vùi dập chưa? Ngưỡng mộ và yêu cuồng dại, tôi vẫn chưa một lần chạm đến em. Chưa một lần tôi dám. Tôi trân trọng em hơn cả bản thân mình. Tôi đã hy sinh tất cả chỉ để giữ cho em thật trong sáng.

Nhưng em phủ nhận tất cả. Em phủ nhận hoàn toàn mọi cố gắng của tôi. Tôi là ác quỷ, nhưng tôi có quyền yêu, có quyền giận dữ, và có quyền căm hận. Căm hận, đó là đặc quyền của ác quỷ, đúng không em? Tôi không có được em, tôi hận bản thân vì điều đó. Em không yêu tôi, và tôi hận em vì điều đó.

Joongie à, căm hận là đặc quyền của ác quỷ mà, đúng không em! Tôi sẽ cho em thấy trên đời này “căm hận” thật sự nó ra sao! Nhưng Joongie, đến tận giờ phút này, tôi vẫn yêu em.

Hắn nhấn chuông nhà Junsu, người ướt sũng. Cửa xịch mở, Changmin ngán ngẩm nhìn: “Lại là anh!”

“Sao anh lại ướt sũng thế kia?” Junsu hoảng hốt “Vào nhà đi đã!”

“Tôi muốn ở đây!” hắn không đếm xỉa gì đến ai.

“Được, cứ trả tiền là được!” Changmin mỉm cười.

“Minnie à!” Junsu lại cau mày “Nếu anh không có nhà thì ở đây cũng được.”

“Hyung!” Changmin quay lại nhìn Junsu.

“Tôi muốn trả thù!” hắn vẫn nói những câu chẳng liên quan.

Im lặng, mưa, vẫn mưa. Hắn vẫn ướt sũng người. Junsu lặng lẽ kéo hắn vào trong. Không một lời nào. Changmin vẫn ngồi đó, quan sát từng thớ thịt trên mặt hắn. Rồi cậu đưa mặt sát vào mặt hắn và nhìn chăm chăm vào đôi mắt vô hồn.

“Tôi muốn giết người!” hắn lại nói, nhìn Changmin với một ánh mắt đầy nguy hiểm, ánh mắt của một con dã thú bị thương.

Changmin đứng thẳng dậy và lấy một cái khăn thảy vào người hắn. Junsu vẫn im lặng. Chỉ còn tiếng mưa rơi.

Changmin bước ra khỏi phòng và buông lại một câu:

“Được, lý do chính đáng để cho anh tá túc, nếu cần gì cứ nói với tôi, miễn là đừng lôi hyung của tôi vào. Bây giờ thì tắm rửa rồi ngủ đi cho khuất mắt!”

Yunho à, tôi cũng đã từng nghĩ chúng ta là bạn thân! Bạn thân! Tôi nói ra từ đó có đúng không? Là bạn thân phải không?

Joongie của tôi, em nói đúng, tôi mãi mãi là một ác quỷ mà thôi.

*********************************

“BooJae à, em không thể ghen vô lý như vậy!” Yunho mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng khách.

“Đừng gọi tôi là BooJae. Cũng đừng bảo rằng tôi vô lý. Tôi cảm nhận ánh nhìn của hai người dành cho nhau rất khác. Anh và cậu trợ lý mới đó. Anh nói rằng anh để người ấy thay thế vị trí của Yoochun nhưng tôi lại cảm thấy tôi mới là kẻ bị thay thế.”

“Em đừng nói vậy. Anh vẫn luôn yêu em nhất. Giữa anh và cậu ấy hoàn toàn chỉ là công việc, em hiểu mà!”

“Em không hiểu. Em thật sự không hiểu. Giống như anh vậy!” Jaejoong lại nói, cười chua xót “Anh có hiểu được cảm giác của em khi ở một mình trong căn nhà to lớn này không? Lo sợ rằng anh sẽ bị một ai đó giết chết. Thấp thỏm vì người ở cạnh anh những lúc cần thiết nhất ấy không phải là em. Em đã bao lần ngủ một mình, bao lần nằm mơ những ác mộng. Em thật sự rất sợ.”

“BooJae à, trước đây em có như vậy đâu. Tại sao giờ đây em lại…” Yunho bối rối.

“Em không biết…” Jaejoong vò đầu “em không hiểu, em chỉ cảm thấy bất an.”

Yunho tiến lại gần Jaejoong và ôm cậu thật nhẹ nhàng:

“Đừng buồn nữa BooJae của anh à, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi.”

Và Jaejoong gục thiếp đi trong lòng của Yunho. Yunho bế cậu vào giường và trở ra với đống công việc bừa bộn.

Cửa phòng khép lại, bóng Yunho biến mất. Jaejoong dần mở mắt. Đêm tối quá. Cậu sợ. Sợ lắm, đêm nay Yunho về nhà sớm, nhưng đêm nay vẫn là cậu ngủ một mình. Một mình trên chiếc giường ấp ủ bao kỷ niệm của Yunho và cậu.

Bóng đêm như quyện lại và thi nhau đè nén mắt Jaejoong, cậu giữ rịt chăn trong tay, không dám nhúc nhích. Phòng không có đèn ngủ, chỉ vì Yunho không thích. Ừ, vì Yunho không thích, vì cái người mà cứ 2 tháng một lần mới có dịp bước vào phòng ngủ này không thích. Công việc trở nên bận rộn quá mức.

Sợ. Jaejoong sợ. Cậu cảm thấy như thể bóng đêm đang nuốt chửng cậu và đưa cậu xuống địa ngục vậy. Địa ngục? Cậu muốn xuống địa ngục, nơi mà ác quỷ tồn tại, và biết đâu cậu sẽ tìm ra được Yoochun trong một khoảng không nào đó.

Những lúc cậu sợ, những lúc Yunho vắng nhà, luôn có một bàn tay bên cạnh cho cậu yên tâm. Luôn có một bàn tay để cậu siết chặt. Và luôn có một giọng nói trầm ấm vang lên, xua tan đi bao nỗi sợ hãi để đưa cậu vào giấc ngủ, để đưa cậu về nơi mà thiên thần trú ngụ. Bàn tay của một kẻ tự xưng là ác quỷ!

Park Yoochun, anh đâu rồi. Tôi đang sợ đây. Anh là kẻ lừa bịp, anh đã không ở bên cạnh tôi khi tôi sợ thế này. Anh là kẻ lừa bịp. Park Yoochun à! Nhưng…

Chính tôi đã đuổi anh đi phải không, Chunnie?

Đêm đen thăm thẳm sâu, sâu quá. Sâu tới mức cậu không dám đưa tay ra để quờ quạng. Sâu đến mức một ánh sáng cũng chẳng thể lọt qua. Thiên thần đang bị bóng đêm giấu kín. Ác quỷ không có để giải thoát cho thiên thần. Chẳng có ai. Con người đã không ở bên cạnh thiên thần. Không thể!

Nhưng… tôi nhớ anh. Chunnie! Tôi cần một ác quỷ ở cạnh tôi lúc này.

…………………………..

Part 2.

Lại một đêm không có Yunho.

Dạo này anh rất thường đi qua đêm. Dường như công việc của anh không suôn sẻ. Nhưng anh đã vượt qua hết. Anh nói, trợ lý mới của anh, cậu thanh niên có đôi mắt đẹp tên Shim Chang Min gì đó, là một người rất giỏi.

Jaejoong bỗng cảm thấy đau nhói khi nghe Yunho khen cậu ta. Giọng anh lúc đó… thật dịu dàng.

Dịu dàng.

Nó mơ hồ khiến cậu nhớ đến một cái gì đó, một ai đó.

Là dịu dàng phải không?

Ai cũng nói ác quỷ rất hung hãn nhưng họ cũng nói khi đối mặt với thứ nó yêu nhất, nó sẽ trở nên dịu dàng, dịu dàng đến yếu đuối.

Ai cũng nói thiên thần rất trong trắng nhưng họ liệu có biết, khi đối mặt với việc mất đi thứ nó yêu quý nhất, thiên thần cũng sẽ trở nên cuồng loạn.

Jaejoong nghĩ mình đang điên thật rồi. Vì người cậu đang nhớ đến ngay lúc này, đang cần ngay lúc này… không phải là Yunho.

“Chunnie…”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm, trong giấc ngủ của thiên thần.

Yunho khẽ đưa tay chùi nhẹ giọt nước mắt ấy. Jaejoong của anh đã ngủ và cậu đang gọi thầm tên một người trong mơ.

Không phải anh, mà là hắn.

Tên của người anh đã từng coi như anh em, à không, coi như cánh tay phải của mình.

Đã từng.

Đúng vậy, chỉ là đã từng mà thôi.

Giờ đây, ngắn gọn mà định nghĩa: đó là tên của kẻ đã phản bội anh.

Tên của kẻ thù.

“Changmin” Yunho thở dài “mấy ngày sắp tới tôi đi vắng, phiền cậu chăm sóc cho Jaejoong giùm tôi.”

“Được, hyung yên tâm, em sẽ cố gắng.”

“Nhưng Jaejoong có vẻ nghi ngờ cậu với tôi nên hãy cẩn thận một chút.” Yunho thở dài.

“Được” Changmin mỉm cười hiền trấn an Yunho “em biết mà, hyung.”

“Thôi được rồi, cậu về đi. Đi cẩn thận.”

“Vậy, chào hyung em về.” Changmin hơi cúi đầu chào Yunho và đi ra.

****************************

Bước ra khỏi căn biệt thự lộng lẫy, Changmin từ tốn bước lên xe. Cậu trở về nhà sau ngày làm việc cực nhọc như “một nhân viên máy tính” – chức vụ cậu tự bịa ra để lừa Junsu.

“Em về rồi à!” Junsu tươi cười mở cửa ra đón cậu.

Changmin nhoẻn miệng cười : “Em về rồi đây, có cơm chưa hyung?”

“Có!” Junsu cười to, một giọng cười đặc biệt và thân thương “Hôm nay Chunnie giúp anh nấu cơm đó.”

“Cái gì?” cậu giả vờ hét toáng lên “Thế thì hư hết rồi còn gì!”

“Không có đâu” Junsu cười lớn “Chunnie chỉ giúp anh nấu canh thôi. Còn lại tuyệt đối không được đụng vào.”

“Phù!” Changmin thở ra nhẹ nhõm “Cũng may, không ăn canh thôi thì cũng được.”

“Phải ăn chứ!” giọng của Yoochun vang lên ở cầu thang “Tôi bỏ công ra nấu cho cậu ăn mà không ăn thì chết với tôi.”

“Anh tự mà ăn lấy.” Changmin nhìn vào tô canh trên bàn rồi giả bộ tỏ vẻ kinh tởm.

Junsu phá lên cười. Yoochun cũng cười thật thoải mái. Junsu đã vui vẻ hơn từ ngày Yoochun đến ở đây. Anh ấy xem Yoochun như một thiên thần.

Cậu phì cười khi nghĩ đến chữ “thiên thần”.

Hôm nay là một bữa cơm hạnh phúc như bao bữa cơm bình thường. Và cũng như mọi ngày, khi Junsu đã yên giấc thì Changmin lại ngồi dậy và rón rén đi ra phòng khách.

Yoochun ngồi đó, một tay cầm điếu thuốc, miệng nhả khói thật từ từ, một úp lên mắt. Suy tư.

“Sao rồi?” tay vẫn úp lên mắt, Yoochun hỏi nhỏ Changmin.

“Tốt!” Changmin ngồi xuống và với tay lấy tách trà nóng được rót sẵn trên bàn. “Em vẫn đang được tin tưởng, rất được tin tưởng.”

Yoochun hạ tay xuống và hút hơi hơi thuốc. Khói nhẹ nhàng phả ra. Miệng nhếch lên:

“Còn Jaejoong?”

“Vẫn thế!” Changmin cũng khẽ cười “Vẫn đau khổ khi thấy em và Yunho ở bên cạnh nhau, tối tối vẫn khóc. Còn Yunho thì tối tối vẫn ngập đầu trong đống công việc ảo em đưa lên.”

Yoochun nhấp một ngụm trà, cười khẽ, tiếng cười thỏa mãn.

“Cậu được việc hơn tôi nghĩ đó, Changmin!”

“Thì cứ coi như, đây là một cách em trả ơn anh khi anh bỏ tiền ra lo mai táng cho bố mẹ em.”

Yoochun nhếch mép lên cười:

“Tôi bây giờ không như ngày xưa đâu. Hơn nữa, những ai bị đạn lạc trúng vào đêm hỗn chiến đó, tôi đều góp tiền mai táng chứ không riêng gì cậu. Lúc ấy, tôi thậm chí còn không biết đến việc cậu có trên đời.”

“Em hiểu,” Changmin mỉm cười “nhưng em không phải là một kẻ vô ơn, em đã theo dõi anh chừng ấy thời gian để trông chờ một lúc nào đó, em có thể trả ơn. Nhưng xem ra anh chẳng cần gì ai ban ơn.” Changmin vẫn mỉm cười “Cho đến hôm đó, hôm mà em phát hiện anh tự đi nộp mình vì Yunho” tiếng Yunho thốt ra khỏi miệng Changmin, rít lên như ngọn gió buốt.

“Chuyện xưa rồi, cậu nhắc lại, tôi cũng chẳng có cảm xúc gì đâu!” Yoochun thờ ơ nhìn vào xa xăm.

“Em thì có, cái ngày đó, em thật sự đã coi anh như một anh hùng rồi.”

“Tôi không bao giờ quên cái kiểu cậu nói chuyện với tôi đêm đó đâu đấy!” Yoochun phì cười.

“Đó là tính cách của em.” Changmin không cười, nhìn Yoochun trả lời, như thể đó là điều hiển nhiên vậy.

“Thôi, vào vấn đề chính. Xét về mặt tài chính của hắn, tôi muốn cổ đông phải rút hết, bán tất cả lại đây, tôi sẽ tự mình làm việc đó. Về mặt lực lượng, tôi muốn giữ nguyên lực lượng đó cho hắn, nhưng…” Yoochun lại thở ra một làn khói trắng “tôi muốn cậu trực tiếp nắm người của hắn. Làm cho bọn đàn em mất lòng tin, và làm cho hắn cảm thấy chỉ còn cậu là người duy nhất hắn tin tưởng… sau Jaejoong.”

Changmin im lặng nhìn người hùng của cậu ra chỉ thị. Lòng tự hỏi: “Nếu ngày trước anh ta bị gọi là ác quỷ, thì bây giờ, con người đang nói kia sẽ được gọi là gì! Thiên thần chăng?

“Và sau đó…” Yoochun lại mỉm cười, một nụ cười đểu cáng và đắc thắng “làm cho hắn nghĩ rằng Jaejoong cũng đã phản bội hắn.” Yoochun thở ra ”Còn về phần Jaejoong, tôi muốn cậu ta cảm thấy tội lỗi, muốn cậu ta cảm thấy rằng cậu ta là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện sụp đổ của Yunho.”

“Hết rồi chưa?” Changmin hỏi.

“Tạm xong. Căn bản là vậy.” Yoochun mỉm cười “Giờ thì cậu đi ngủ đi. Ngày mai đừng trễ làm với Yunho, hắn không thích ai trễ hẹn.”

“Làm chừng đó thời gian, em cũng hiểu mà.” Changmin trả lời và đứng dậy trở vào phòng.

“Changmin!” Yoochun gọi giật lại “tôi có thể tin cậu không? Chỉ vì cậu xem tôi là ân nhân?”

“Anh yên tâm, anh có không tin em đi chăng nữa, thì em vẫn đang hợp tác rất chân thành, em đã tự thề rằng, phải giết cho bằng được Yunho, tên khốn kiếp đã làm em mất đi bố mẹ.” Changmin nhếch mép trả lời.

“Tôi và cậu cùng trả thù à?” Yoochun bật cười “Tốt, cứ vậy đi!”

Changmin hơi cúi người chào Yoochun và quay về phòng, mặt cau lại:

Ân nhân của mình là một ác quỷ. Mình thật sự muốn biết trước đây cái ác quỷ của anh ta thể hiện ở chỗ nào!

Ngày mai lại là một ngày bận rộn cùng gương mặt giả dối, nghĩ thế, cậu thiếp đi.

*********************************

Changmin đã ngủ, trong căn phòng khác nhỏ xinh này chỉ còn lại hắn, điếu thuốc và ly trà đã nguội. Chiếc gạt tàn trên bàn đầy ắp những mẩu thuốc vừa hút xong. Hắn tìm đến thuốc lá và rượu chè như một thứ giải khuây. Dù rằng hắn biết tất cả chỉ là vô dụng.

Hắn nhớ lại lời mình dặn dò Changmin. Mỉm cười. Ừ, thế đấy.

Jaejoong, tôi đã trở thành ác quỷ thật sự như em mong muốn rồi đây. Nhưng em vẫn ám ảnh tôi trong từng giấc mơ.

Hàng đêm chợp mắt, tôi mơ thấy cái ngày mà tôi dùng hết sức tàn để trở về với cái chân gần như gãy vụn. Em có biết sức mạnh nào đã giúp tôi đứng được không? Là nụ cười của em. Là nụ cười mà ám ảnh tôi ngày đêm trước đó. Là nụ cười mà trong sáng và đẹp đến vô chừng, nhưng cũng mong manh quá thể. Trong quá em à, trong quá và tôi không một lần dám chạm tới. Cái thứ mong manh ấy đã giúp tôi sống.

Nhắm mắt lại, giờ đây, tôi chỉ thấy gương mặ đầy nước mắt của em đêm đó. Em dựa vào người Yunho và khóc: “Hãy đuổi anh ta đi đi!”, rồi thì “Cút đi!”. Tất cả những lời cuối cùng em nói với tôi đêm đó in sâu vào tâm trí tôi.

Em biết sức mạnh nào đưa tôi đi được ra khỏi căn nhà đó với cái chân gần như gãy vụn không? Là sự căm phẫn, là cái thứ mà tôi đã bảo: “đó là đặc quyền của ác quỷ!”.

Ngày trước, tôi đứng trong bóng đêm để bảo vệ em. Còn giờ đây, tôi đứng trong bóng đêm để trả thù, Jaejoong à. Ác quỷ thuộc về bóng đêm, đúng không em?

Hắn khẽ mỉm cười. Một nụ cười méo mó và đau khổ. Tình yêu? Không bao giờ là vĩnh cửu. Nhưng cái thứ ******** đang nhói lên trong tim hắn đây gọi là gì?

Đêm tàn. Và trời hừng sáng. Ác quỷ sẽ lại trở về với bóng đêm thôi.

*********************************

Jaejoong cảm thấy muốn phát điên lên. Đây là ngày thứ bảy Yunho không cho cậu ra khỏi phòng.

Lúc đầu chỉ là cấm cậu bước chân ra đường. Còn bây giờ là không cho bước ra khỏi phòng. Yunho nói: đó là để giữ an toàn cho cậu. Jaejoong bật cười. Giá mà lý do ấy là thật. Cậu ước gì như vậy. Ước gì khi nói lên những lời ấy, Yunho nhìn thẳng vào mắt cậu, cho cậu thấy những ánh nhìn thương yêu bảo bọc của ngày nào.

Tại sao vậy? Lý do gì đã khiến anh thay đổi như thế?

Anh như một kẻ khác từ cái ngày ấy, ngày Yoochun còn sống trở về. Hoặc chăng là từ ngày cậu ta đến? Cậu trợ lý có đôi mắt hút hồn ấy?

Shim Chang Min.

Cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa, chắc là của người giúp việc mang đồ ăn vào. Hình như đã quá giữa trưa, Jaejoong nghĩ. Mãi rồi cậu chẳng buồn chú ý đến thời gian, cũng chẳng buồn chú ý đến cơn đói. Bữa sáng vẫn còn y nguyên trên bàn, giờ sẽ đến bữa trưa.

Jaejoong uể oải mở cửa. Hai tên lính gác của Yunho vẫn đang đóng bộ mặt lạnh tanh bên ngoài nhưng đối diện cậu lúc bấy giờ không phải là bà giúp việc quen thuộc nữa.

Không phải.

Tim Jaejoong muốn đứng lại khi ánh mắt cậu chạm vào gương mặt ấy.

Người thanh niên có gương mặt xương xương và đôi mắt sáng rực đang cầm bữa trưa cho cậu. Jae nghĩ mình biết con người này rất rõ. Cậu nghĩ thế.

Jaejoong lùi vào phòng và loạng choạng tiến đến chiếc bàn. Cậu quơ tay làm đổ hết chén dĩa trên đó và cúi xuống, nhặt những mảnh vỡ và ném nó về phía Chang Min.

Tất cả đều trượt. Jaejoong quá đuối sức và cũng không đủ căm hận để làm bị thương ai hết.

Chang Min thở dài rồi bước vào phòng. Cậu cúi xuống bên cạnh Jaejoong rồi để bữa trưa vào tay người đó.

“Anh đừng bỏ bữa nữa. Yunho hyung rất lo lắng cho anh đấy. Anh ấy không thể an tâm về anh nên đã chỉ đích danh tôi đến đây.”

Thế đó. Chang Min cười thầm.

Hóa ra đóa bách hợp héo rũ này chính là kẻ đã khiến cho hai tên ấy phát điên lên.

“Đừng nhắc đến Yunho trước mặt tôi. Tôi xin cậu.” Jaejoong ngẩn lên nhìn Chang Min. Ánh nhìn của cậu vẫn trong trẻo đến mức làm Min thoáng giật mình.

“Anh ấy vẫn rất yêu anh.” Min tiếp tục với giọng nhẹ nhàng giả dối. “Anh ấy yêu anh đến phát điên lên nên đã trút mọi căm hận lên người ấy, anh biết là ai rồi, đúng không? Còn tôi… chỉ là một kẻ… anh ấy tìm đến trong những lúc suy sụp nhất mà thôi.”

“Cậu…” Jaejoong ngỡ ngàng. Câu nói của Chang Min đã khẳng định những nghi ngờ từ bấy lâu nay của cậu. Nghĩa là… anh và cậu thanh niên này… đã thật sự đến với nhau.

“Yunho hyung đang rất suy sụp, anh biết không?” Min thở dài. “Có một thuộc hạ thân tín đã phản bội và bây giờ còn ra mặt công khai chống đối anh ấy. Hắn ta đã khiến Yunho hyung rối loạn. Anh ấy đang đứng trên mép vực. Sắp rơi xuống rồi và sắp không còn gì cả. Người duy nhất có thể níu kéo anh ấy trở lại… đâu thể là người có gương mặt héo rũ và lúc nào cũng làm anh ấy rối trí như anh. À, mà chưa kể đến chuyện… anh hình như… chính là nguyên nhân của việc này, phải không? Là nguyên nhân khiến cho con người đó quay lại trả thù?”

“Park”

“Yoo”

“Chun”

Min thì thầm từng từ vào tai Jaejoong. Giọng cậu vẫn mang theo âm vực ngang ngang nhưng ánh nhìn lại không giấu nổi sự thách thức.

Jaejoong đưa mảnh vỡ cuối cùng lên sát mặt Min và mím chặt môi tưởng chừng có thể bật máu. Trái tim cậu đang tan vỡ thành từng mảnh, tan ra theo ánh mắt và chất giọng cao cao của người thanh niên trước mặt.

Chang Min nhìn thấy toàn thân Jaejoong đang run lên. Trong một khoảnh khắc, cậu đã tưởng anh ta sẽ cứa mảnh vỡ đó vào mặt cậu, vào cổ cậu hay thậm chí đâm thẳng vào đôi mắt thách thức mà cậu đang dùng nó để hướng vào anh. Giọng điệu giả dối và ánh nhìn thách thức. Min chưa từng thấy kẻ tình địch nào ******** bằng cậu.

Nhưng Jaejoong đã không làm vậy. Một cách bất thần nhất, Jae giật mảnh vỡ lại và tự cứa nó vào cổ tay mình.

“Yunho đang suy sụp. Còn người đó lại đang bị cuốn vào vòng xoáy thù hận.” Jaejoong lết ra xa khỏi Min. “Cả cậu nữa, Chang Min à. Yunho không yêu cậu. Cậu cũng biết điều ấy, phải không? Đó là lợi dụng. Tôi không muốn thấy cậu đau khổ. Và nếu đó là do tôi thì … xin… lỗi…”

Máu bắt đầu tươm đầy tay áo trắng của Jaejoong. Cậu hay có thói quen mặc những chiếc áo phủ cả bàn tay và giờ đây, thứ màu trắng tinh khiết ấy bị vấy bẩn bởi máu của chính cậu.

Ác quỷ à, máu của thiên thần đấy. Cũng màu đỏ, phải không?

Jae nghiêng người nằm xuống sàn một cách nhẹ nhàng. Gương mặt cậu càng lúc càng tái xanh nhưng không ủ rũ như lúc đầu nữa.

Sự thánh thiện đang ánh lên trên gương mặt Jaejoong làm Min muốn nghẹn thở.

Là tức.

Sao anh không gào khóc?

Sao anh không đau khổ hay suy sụp?

Hay thậm chí là giận dữ và thù hận?

Điều đó sẽ làm Yunho rối loạn lắm, sẽ làm Yoochun hyung thích thú lắm.

Nhưng anh đâu làm thế?

Như vậy nghĩa là sao?

Đó là một thiên thần.

Yoochun hyung à, em nghĩ em đã mơ hồ hiểu ra điều ấy.

Khi dòng suy nghĩ của Min tạm chấm dứt thì Jaejoong đã ngất hẳn. Chang Min ngờ rằng trong kế hoạch của cậu và Yoochun đang hỏng hóc một chỗ rất lớn.

Lỗ hổng ấy tên là Kim Jaejoong.

Min nghĩ khi cậu nhấc bổng Jae lên và lao ra ngoài.

“Gọi cấp cứu đi.”

Anh nhẹ hẫng. Và… rất thanh khiết.

Part 3.

Một buổi sáng thanh bình.

“Dậy thôi, ông tướng, ngủ mãi!” giọng Junsu khàn nhẹ vang lên.

Nửa tiếng sau khi vật lộn với cơn ngủ mê của mình, hắn đã có thể ngồi dậy một cách đàng hoàng.

Một bữa sáng nhẹ từ tay Junsu.

“Ăn đi!” Junsu cười. “Hôm nay không có Minnie, không cần phải gấp gáp.”

Hắn mỉm cười. Nụ cười của Junsu tươi như nắng, giòn tan trong tiết trời sớm mai trở lạnh.

Thiên thần? Hình như tôi đã gặp một thiên thần khác em, Jaejoong à!

Cậu ấy không đẹp như em, hoàn toàn không đẹp như em. Cậu ấy cũng không thánh thiện như em. Cậu ấy cười cũng chẳng đẹp bằng em. Nhưng Jaejoong à, nụ cười ấy rất tươi.

Một nụ cười làm tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy rằng: “Ừ, đời cũng đẹp lắm!”. Giọng cười giòn và đặc biệt của cậu ấy đem lại cảm giác thảnh thơi và dễ chịu. Khác với em, em cười đẹp, thanh khiết nhưng mỏng manh quá. Nụ cười mà tôi không thể chạm vào.

Trong nhà chỉ còn hắn và Junsu.

“Anh thì cỡ trưa trưa mới đi làm đúng không?” Junsu hỏi.

“Ừ” hắn trả lời “cuốn sách em đang dịch đến đâu rồi?”

“Gần xong rồi!” Junsu ngồi xuống trước mặt hắn và nói chuyện “Dịch sách là một công việc nhàn hạ, em chẳng cần phải đi đâu cả.”

“Ừ” hắn cười “em cứ ở nhà thôi, đi rồi sẽ không ai trông nhà hết, sẽ không ai dọn dẹp và nấu ăn cho anh với Min, dù rằng mấy món em nấu đôi khi anh nuốt chẳng vô.”

“Ô hay!” Junsu bật cười “Thế cơ đấy, thế thì anh tự mà nấu lấy nhé!”

“Tự nấu để cho thằng Min nó lại nhìn vào và đưa ra vẻ mặt khinh bỉ ấy à?” hắn hỏi lại, nheo mắt.

“Hì hì!” Junsu lại cười, cậu lúc nào cũng cười “Minnie coi vậy chứ dễ ăn lắm.”

“Biết mà!” hắn ngán ngẩm khi nhớ đến gương mặt hí hửng của Changmin lúc ăn.

“Chunnie à!” Junsu đột nhiên hỏi “Anh còn ý định trả thù không, trả thù ai đó mà hồi trước làm anh đau khổ đấy!”

“Sao em hỏi thế?” hắn không trả lời Junsu, chỉ hỏi lại.

“Tại vì” Junsu thở dài “dạo này em thấy anh tươi hơn ngày trước, ngủ cũng dễ hơn ngày trước, và không còn nhắc nhiều đến việc đó nữa. Nếu được… có lẽ anh sẽ nói em ích kỷ, nhưng nếu được thì anh hãy quên luôn đi.” Junsu nhắm mắt nói một hơi dài rồi im lặng, như chờ sự trừng phạt nào đó vậy.

Hắn cũng im lặng nhìn Junsu.

Dù sao cậu ấy cũng là một thiên thần. Thiên thần không thể hiểu được bóng đêm. Không thể hiểu được ác quỷ cơ mà.

“Junsu à!” hắn nhẹ nhàng nói “Anh tươi hơn ngày trước, ngủ dễ hơn ngày trước, tất cả đều là nhờ… đồ ăn của em.”

Bất ngờ. Junsu bật cười thành tiếng. Và hắn cũng bật cười thành tiếng. Nụ cười của hắn thật nhẹ nhàng và tươi tắn. Khác với lúc hắn cười với Jaejoong, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đượm chút cam chịu.

“Em hỏi thật mà!” Junsu ngưng cười và nói “Vì lỡ như anh trả thù, rồi chuyện gì đó lại xảy ra với anh thì sao?”

Hắn mở to mắt nhìn Junsu đầy ngạc nhiên, nhìn gương mặt trong sáng và ngây thơ của Junsu. Và rồi hắn hiểu. Hắn lại rơi vào tay một thiên thần khác.

Junsu, em là một thiên thần. Mà một thiên thần không nên yêu ác quỷ em à. Tôi là một ác quỷ. Cứ như Jaejoong ấy, một thiên thần sẽ không bị vấy bẩn bởi ác quỷ đâu em.

Tôi không thể yêu em như tôi từng yêu Jaejoong, và em sẽ đau khổ thôi. Tôi sợ rằng tôi sẽ yêu em Junsu, và em sẽ như Jaejoong khi biết tôi là một ác quỷ.

Thôi thì… cứ giữ em bên cạnh, như một thiên thần nhỏ không tình yêu.

Hắn mỉm cười và đứng lên, nhưng Junsu vẫn muốn nghe câu trả lời:

“Tóm lại là sao hả Chunnie?”

“Tóm lại là…” hắn thở dài, không nhìn Junsu “anh vẫn sẽ trả thù!” và hắn bỏ vào trong.

Khựng! Junsu nắm tay hắn và giữ lại, và từ từ tiến đến. Junsu úp mặt vào lưng hắn thật lâu.

Ấm. Hơi ấm của thiên thần đem đến cho ác quỷ như làm tan chảy bóng đêm vậy. Junsu à, đừng! Tôi không thể đem lại hạnh phúc cho em. Tôi không còn đường để quay lại nữa rồi. Và em, dù có đẹp đến đâu… cũng không thể thay thế được hình bóng của Jaejoong trong tôi.

Dù rằng tôi cần em!

“Chunnie!” Junsu lên tiếng “Em không ngăn được anh” mặt của Junsu vẫn úp vào lưng hắn “nhưng, hãy hứa với em rằng, đừng bao giờ chết nha anh! Đừng chết nhé! Em không muốn anh chết đâu Chunnie!”

Hắn nhếch một nụ cười đầy khổ hạnh.

Đừng quá tốt với tôi, Junsu à!

“Anh sẽ không chết đâu!” hắn lên tiếng “Anh hứa!”

Tôi hứa, sẽ ở lại và bảo vệ em, thiên thần!

********************************

Tin nhắn của Changmin làm Yunho choáng váng, anh lập tức bỏ tất cả công việc và chạy như bay đến bệnh viện gần nhà, nơi mà Jaejoong đang nằm mê man.

BooJae của anh, đừng bỏ anh mà đi!

Phòng bệnh trắng toát, nhưng đục ngầu, không thanh khiết bằng một góc con người đang nằm trên giường kia.

Nhưng Jaejoong ơi, bây giờ nhìn em sao mỏng manh quá, cứ như thể chuẩn bị tan biến đi vậy. Đừng bỏ anh lại một mình.

Là Jaejoong.

Không hiểu sao, Yunho không thể nào gọi tiếng BooJae thân thương ấy được nữa. Như thể đó là một sự trừng phạt.

Changmin đang ngủ gục bên cạnh giường Jaejoong. Cậu, người mà anh tin tưởng nhất, lại để cho chuyện này xảy ra. Trong chốc lát, Yunho đã muốn bóp nát cậu ta thành nước.

Yunho kêu Changmin dậy và bảo cậu đi ra ngoài. Một thoáng lưỡng lự, Changmin rời khỏi phòng bệnh và nhẹ nhàng khép cửa.

Chỉ còn anh và Jaejoong. Gương mặt của Jae vẫn quá thánh thiện và trong sáng.

Thật ngu ngốc! Em thật ngu ngốc!

Và anh cũng vậy.

Những nét xanh xao hằn lên mặt Jaejoong, vẻ mệt mỏi và tiều tụy trải đều trên làn da cậu ấy. Tim anh nhói! Jaejoong của anh vẫn đẹp như vậy. Nhưng vẻ xác xơ của một người thiếu ánh nắng, thiếu nụ cười và dư áp lực tinh thần trong một thời gian dài đã lấy đi phần nào cái đẹp của cậu, thay vào đó là sự trong suốt.

Yunho ngồi xuống và nắm lấy tay Jaejoong.

Vì anh, hãy vì anh mà tỉnh lại đi. Anh không bao giờ để em một mình nữa đâu.

Hãy tỉnh lại đi và nghe anh nói một lần nữa, rằng anh yêu em. Anh yêu em vô cùng, Jaejoong à. Anh thật sự rất yêu em.

Một con người cứng rắn như Yunho cũng không thể chịu nổi cảnh tượng người mình yêu nằm im lìm một chỗ và tiều tụy thế này. Anh áp tay Jaejoong vào mặt mình.

Lạnh quá! Tay em lạnh quá! Nhiệt độ nồng ấm của cơ thể em đang tan biến đâu mất rồi, Jaejoong?

“Tỉnh lại đi Jaejoong!” Yunho lại gục đầu xuống, tay nắm chặt tay Jae “Anh yêu em.”

Một cái siết tay? Lầm? Anh không lầm, Yunho cảm nhận được một cái siết tay yếu ớt từ người anh yêu. Anh ngồi nhỏm dậy, Jaejoong đang mở mắt nhìn anh đầy trìu mến.

“Em tỉnh lâu rồi!” Jaejoong yếu đuối nói qua ống thở, ngắt đoạn và mệt nhọc “Chỉ là… chỉ là… em muốn khi em mở mắt ra, thì người đầu tiên em thấy sẽ là anh.”

Yunho mở to mắt, dán chặt vào Jaejoong như thể chỉ cần một cái chớp mắt thôi, cậu sẽ biến mất.

“Em đã tỉnh!” Yunho nói, giọng run run “Anh đã tưởng như em không bao giờ tỉnh lại nữa. Anh đã đau khổ biết chừng nào. Đừng bao giờ làm trò dại dột này nữa nghe không? Không thì anh sẽ không tha thứ cho em đâu.”

Jaejoong mỉm cười yếu ớt:

“Anh à, sao anh không còn kêu em là BooJae nữa?”

“Anh muốn kêu tên em” Yunho mỉm cười “và anh có lòng tin rằng điều đó sẽ làm em tỉnh lại, nó đã thành hiện thực, thấy không!”

“Đồ ngốc! Em tỉnh lại từ trước rồi!” Jaejoong lại mỉm cười một lúc, rồi cậu trở về trạng thái mệt mỏi, nói “Yunho, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.”

“BooJae của anh, em chẳng có lỗi gì hết!” Yunho mỉm cười.

“Để em nói, em đã sợ rằng mình sẽ chẳng còn có cơ hội nói nữa,” Jaejoong thều thào “em xin lỗi đã hành động dại dột, nhưng sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như anh chia sẻ công việc với em. Với em chứ không phải cậu thanh niên ấy …”

“Anh xin lỗi.” Yunho có vẻ như không hiểu hết những gì Jaejoong đang nói.

Rồi bỗng nhiên Jaejoong bật khóc. Cậu khóc nức nở. Vì không thể thở được, tiếng khóc của cậu ngắn và đứt quãng thành những tiếng “Hia… hia…” yếu ớt.

Tiếng khóc đó như làm Yunho hoảng sợ. Anh run lên và càng nắm chặt lấy tay cậu hơn.

“Chuyện gì vậy Boo, anh đã nói là em không có lỗi.”

“Anh đang không ổn, đúng không?” Jae nói ngắt quãng. “Là vì… Yoochun? Anh ấy đã quay lại và trả thù?”

“Thở từ từ thôi BooJae của anh.” Yunho thở dài “Chuyện ấy không quan trọng. Anh đã biết chuyện này sẽ xảy ra từ lâu.”

Yunho im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp.

“Nhưng Boo à, em có biết rằng, những chuyện đó không hề làm anh đau đớn bằng một phần mười đêm hôm ấy. Cái đêm mà … em đã gọi tên Yoochun trong mơ. Em có biết rằng cái thời điểm anh ngồi bên cạnh em, và nghe tiếng em kêu Chunnie, nước mắt chảy ra, anh đã cảm thấy trời đất đảo lộn. Anh hận hắn. Anh hận cả em. Giá mà Chunnie đứng trước mặt anh, hẳn em đã thấy cảnh tượng giết người tàn nhẫn nhất thế gian. Đó cũng là lý do vì sao anh đã đối xử với em lạnh nhạt như vậy trong suốt thời gian qua.”

Jaejoong im lặng, cậu gượng dậy, ngồi dựa vào gối sau lưng và rút ống chụp oxy ra. Yunho bắt đầu lau mặt cho cậu.

“Em… đã yêu Chunnie phải không?” Yunho hỏi, giọng nhẹ tênh.

Jaejoong nhìn vào mắt anh thật lâu và cười buồn:

“Em không biết đó có gọi là yêu hay không.” Cậu thẳng thắn nói. “Chunnie có sự ân cần mà anh không có, anh ấy đã luôn ở bên em lúc anh bỏ đi. Em không biết… em đã không biết anh ấy quan trọng với em thế nào cho đến ngày chúng ta tưởng đã mất anh ấy mãi mãi. Ngày Chunnie một mình đi đến gặp bọn đó và quyết định chết vì anh… và vì em.”

“Nhưng ta đâu có biết đâu là lý do thật sự của hắn?” Yunho không nhận ra trong giọng nói của anh thoáng lên sự ghen tỵ. “Nếu Park Yoochun có ý định hy sinh vì anh và em, sao hắn vẫn còn sống trở về?”

“Đó chính là… điều em lo sợ.” Jaejoong vẫn cố gắng nói và thở. “Em lo sợ sự nghi ngờ sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa ba chúng ta. Em đã từng sai lầm. Em đã từng nghi ngờ trái tim anh ấy. Và em không muốn sai lầm ấy lặp lại ở anh.”

“…”

“Ngày trước, em đuổi anh ấy đi, anh biết đó, chỉ vì em cảm nhận được rằng, không sớm thì muộn, anh sẽ không chịu đựng nổi. Sự nghi ngờ không thể nói thành lời sẽ chất chứa rồi một ngày kia, có thể anh sẽ giết anh ấy mất.”

“Ra là thế…” Yunho cười mỉa mai.

“Nhưng Yunho à!” Jaejoong nắm lấy tay của anh “ Anh phải biết rằng: em yêu anh, không một tình yêu nào có thể so sánh với tình cảm của em dành cho anh. Bây giờ và mãi mãi, Yunho à!”

“Câu nói đó phải dành để anh nói chứ, BooJae!” Yunho cay đắng trả lời.

“Anh vẫn còn nghi ngờ em và Chunnie?”

“Không cần nói nữa!” Yunho lại thở dài, anh vòng tay qua và ôm Jaejoong “Dù thế nào thì anh vẫn yêu em, đối với anh vậy là đủ. Đừng bỏ anh đi, BooJae của anh.”

“Em cần gặp Chunnie, chuyện này cần phải chấm dứt, em phải giải thích rõ ràng. Và như vậy, anh và em có thể ở bên nhau thanh thản.”

Yunho im thật lâu. Lâu thật lâu. Rồi cuối cùng anh nói: “Không được!”

“Yunho ah!”

“Anh có thể tin em, nhưng không thể tin hắn! Có thể hắn không phản bội chúng ta. Nhưng chắc chắn hắn vẫn rất yêu em.” Yunho mỉm cười, cổ họng đắng nghét.

Tình yêu đó rất nguy hiểm. Yunho nuốt câu cuối cùng vào lòng. Vì nó đã từng lay động em, phải không?

“Thay vào đó, chính anh sẽ đi giải thích với hắn để hắn đừng làm phiền chúng ta nữa. BooJae à, em cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé!”

Nói rồi, Yunho bước ra ngoài. Tiếng sập cửa hơi mạnh của anh làm Jaejoong khẽ giật mình.

“Yunho…”

Trớ trêu! Thật trớ trêu! Em đã từng yêu Chunnie. Em có còn yêu hắn không? Em có còn yêu hắn không, Jaejoong?

Đôi khi sự ghen tỵ sẽ đưa bạn đến mù quáng.

********************************

Yunho bỏ ra ngoài và bắt gặp ánh nhìn kỳ lạ của Chang Min. Anh trừng mắt lại với cậu và gằn giọng:

“Jaejoong đã tỉnh nhưng tôi có chuyện cần giải quyết và phải đi. Lần này, tôi lại giao Jaejoong cho cậu. Nếu một lần nữa những chuyện tương tự thế này xảy ra, tôi sẽ bắt cậu thảm thương gấp một ngàn lần như thế. Cả cậu, cả gia đình cậu nữa. Hãy nhớ đấy.”

Min im lặng.

Khi Yunho vừa đi khỏi thì cậu nhếch cười.

“Hắn đem gia đình mình ra hù dọa. Thật nực cười. Giá mà hắn biết hắn đang làm một chuyện ngu ngốc.”

“Gia đình, hai chữ ấy, chính anh đã tước đoạt nó ra khỏi tôi từ rất lâu rồi, Jung Yunho!”

Chang Min đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Jaejoong đang ngồi đó, long lanh trên đôi mắt cậu là những giọt trong trẻo tựa sương. Nhưng Jae không khóc. Vừa nhìn thấy Chang Min, cậu đã cố gắng mỉm cười:

”Chang Min, là cậu…”

“Anh tỉnh rồi đấy à?”

Jaejoong khẽ gật đầu và mớ tóc đen mềm rũ xuống, ôm lấy gương mặt xanh xao:

“Min à…”

Chang Min hơi nhướn mắt. Cậu thật tình không hiểu con người trước mặt lấy đâu ra giọng điệu ngọt ngào và thân thiết đến vậy khi gọi tên cậu.

Anh ta lẽ ra phải căm hận mình. Còn không thì chí ít cũng phải sợ hãi mình.

“Tôi… rất cảm ơn.” Jae khẽ nói, lại mỉm cười. Cậu đang vui. Chuyện Yunho hứa sẽ đến giải thích với Yoochun và chấm dứt sự hiểu lầm lẫn thù hận của con người đó làm Jaejoong vui lắm.

Còn Min thì thấy lạnh cả người.

Anh ta cảm ơn cậu. Vì việc gì chứ? Vì đã đến đó mỉa mai và chì chiết? Vì đã làm cho anh ta quẩn trí đến mức phải tự sát sao?

“Cảm ơn vì đã cứu tôi, Chang Min. Lúc đó tôi điên quá…” Jae lại cười. “Nếu tôi chết… dám Yunho sẽ phát điên mất. Rồi anh ta sẽ giết cậu. Khi ấy tôi không hề nghĩ đến chuyện đó. Cảm ơn và xin lỗi, Minnie.”

“Minnie?”

“Tôi… gọi như thế được không?” Jae hơi ngượng. Có vẻ cậu đã quá đường đột. “Vì cách gọi ấy khiến tôi cảm thấy thân quen.”

Như đã từng gọi…

Yunnie…

Chunnie.

Chang Min nghĩ mình sắp phát bệnh. Con người này làm cậu càng lúc càng cảm thấy căm ghét. Căm ghét. Đúng. Nhưng là căm ghét chính bản thân mình.

“Lúc nãy, những gì anh nói với Jung Yunho, tôi đều đã nghe thấy.” Chang Min nói, giọng lạnh tanh.

“Vậy à…” Jaejoong khẽ mím môi. “Có chuyện này tôi cần hỏi, Minnie.”

“Hỏi đi nhưng đừng gọi là Minnie nữa.” Min quay mặt chỗ khác, tránh đối diện với ánh nhìn trong trẻo của Jaejoong.

“Cậu… là người của anh ấy, phải không? Người của Chunnie?”

“Anh đã biết rồi đó thôi.” Chang Min thản nhiên trả lời.

“Thế thì… xin cậu. Làm ơn hãy giúp Chunnie bằng cách khuyên can anh ta, đừng để anh ta báo thù nữa.” Jaejoong gần như nhổm người khỏi giường, cậu nói với giọng nài nỉ.

“Tại sao tôi phải làm như vậy?” Min mím môi. “Đúng hơn, câu trả lời là không.”

Nếu ngừng trả thù thì tất cả những gì mình và Yoochun hyung đã làm từ trước đến giờ sẽ hóa ra vô ích?

Và kẻ ấy vẫn sẽ sống yên ổn sau biết bao chuyện hắn đã gây ra.

Và nếu như có một lý do để Yoochun hyung ngừng trả thù, thì đó chỉ có thể là vì anh đã biết con người đang nằm ở đây cũng rất yêu quý anh.

Nhưng nếu như thế thì Junsu hyung sẽ ra sao?

“Tóm lại là không.” Min lạnh lùng nói rồi dợm bước ra ngoài.

Jaejoong gọi với theo bằng giọng yếu ớt:

“Đừng Minnie, hãy nghe tôi nói. Xin hãy ngừng lại… vì Yunho…”

Cánh cửa đóng sập, mạnh không kém lúc nãy là bao.

“Và… vì cả Chunnie nữa.”

Part 4.

Chang Min bước thật nhanh trên hành lang bệnh viện, cố gắng đẩy hình ảnh Jaejoong ra khỏi đầu mình, cả nụ cười buồn và cả ánh nhìn thanh khiết của anh. Đến một góc khuất, cậu bắt gặp…

“Yoochun hyung?”

“Chang Min.” Giọng Yoochun thoắt nhiên trở nên lạnh giá kinh người. “Theo tôi.”

Khi cả hai đã lên đến sân thượng bệnh viện, Yoochun vẫn im lặng và Chang Min buộc phải mở lời trước.

“Hyung, sao hyung đến đây? À không, em phải hỏi rằng: tại sao hyung lại biết mà đến đây?”

“Tôi có bảo cậu làm Jaejoong tự tử không, Shim Chang Min?” Yoochun quay mặt lại nhìn Chang Min. Ánh mắt hắn như tỏa ra lửa dù giọng nói vẫn lạnh tanh.

“Em … không ngờ chuyện này lại xảy ra.” Min nhận lỗi. “Em không cố tình hại anh ấy và… cũng sẽ không bao giờ hại anh ấy dù Jaejoong là người quan trọng nhất của Jung Yunho đi nữa.”

Yoochun hơi bất ngờ trước câu trả lời của Min nhưng hắn vẫn gằn giọng:

“Lúc nãy, Jaejoong đã cầu xin chúng ta đừng trả thù nữa, đúng không?”

“Anh đã nghe thấy?”

“Chỉ đến đoạn … “vì Jung Yunho” mà thôi.” Yoochun cười chua chát. ”Nực cười, Min à, tôi thật sự không có can đảm đứng đó để nghe tiếp bất kỳ điều gì thốt lên từ đôi môi ấy nữa.”

“Yoochun hyung…”

“Jung Yunho đã quyết định sẽ đối mặt với tôi. Rất tốt. Đã đến lúc lật bài ngửa với hắn rồi.” Yoochun vuốt tóc và đưa mắt nhìn Chang Min.

Hắn không cười nhưng Min vẫn cảm thấy ẩn trong ánh mắt đó là một niềm vui độc ác đang thật sự lóe lên.

Ác quỷ.

Yoochun hyung.

Đây chính là con ác quỷ em mong muốn nhìn thấy ở hyung.

************************************

Chuông cửa reo…

Yoochun mở cửa.

……..

……..

Thế đấy, cuối cùng thì hắn cũng gặp được kẻ thù của mình. À không, phải gọi là…

“Bạn thân phải không?” hắn nhếch mép lên, một cách nhếch mép khinh khỉnh và lạnh lùng “Tao đánh vần có đúng không ấy nhỉ?”

Mặt Yunho đanh lại, không biểu cảm hiện lên, nhìn hắn với một ánh mắt đầy căm hận – thứ mà hắn gọi là đặc quyền của ác quỷ.

“Tao tưởng mày yêu Jaejoong!” cuối cùng thì Yunho đã lên tiếng, mắt không rời khỏi Yoochun. “Tao tưởng mày yêu Jaejoong!” Anh gằn lên từng tiếng đầy đau xót “Khốn kiếp, mày có thể làm vậy với Jaejoong sao? Mày làm cách nào khiến Jaejoong biết được sự đối đầu giữa chúng ta và khiến cậu ấy trở nên bấn loạn đến mức như bây giờ? Đồ phản bội!”

Hắn mỉm cười và hất tóc lên, gương mặt lộ vẻ bất cần.

“Ai phản bội? Nói gì thì cứ nói cho đã đi Yunho, rồi đây mày sẽ phải tự câm họng lại.” hắn từ tốn rút ra một điếu thuốc và châm lửa.

“Mày là một con quỷ!” Yunho nghiến răng.

“Tao là một con quỷ” hắn lập lại lời của Yunho, vẫn rất nhẹ nhàng “vậy thì mày là gì?” giọng hắn đều đều vang lên như thể chuyện chẳng có gì nghiêm trọng “Cái thứ bạn thân đuổi bạn mình đi và truy sát bạn mình gọi là gì? Sự không tin tưởng của mày dành cho tao đủ để biến mày thành một con quỷ rồi!” và hắn bật ra một tiếng cười man dại.

Một tiếng cười ngắn thôi nhưng buốt đến óc người nghe. Đau và xót, tội lỗi và đắng cay.

“Vậy chứ mày đã làm gì mà có thể còn sống trở về?” Yunho nhếch mép lên, nhướn mắt nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ tột cùng “Còn sống trở về, mày vác mặt đi cầu xin bọn nó dưới danh nghĩa của tao à? Mày đã làm gì Jaejoong để Jaejoong phải khóc?”

Hắn im lặng nhìn Yunho một lúc lâu. Có lẽ tình bạn của hắn và Yunho đã chấm dứt từ lâu lắm rồi. Hắn đang suy nghĩ cái gì thế này?

Hắn thở dài, phả một hơi thuốc ra:

“Những điều đó, theo tao thấy, thì mày đã biết. Mà mày còn biết rõ hơn ai hết, không cần hỏi làm gì.” Vẫn cái giọng nhẹ nhàng ấy, hắn tiếp “Thôi, trở về vấn đề chính nhé, tao nắm 50% số cổ phiếu, tao sẽ được nằm trong Hội Đồng Quản Trị. Tao đã cho mày một cơ hội, cố mà giành lại đi.”

Yunho có vẻ như chẳng thèm đếm xỉa đến mấy cái cổ phiếu đó. Anh vẫn trừng mắt nhìn Yoochun:

“Hãy buông tha cho Jaejoong đi!” anh nói như ra lệnh.

Cái giọng điệu của Yunho làm hắn không thể thở được.

Buông tha? Hắn đã làm gì Jaejoong để phải buông tha? Vì hắn yêu sao? Yoochun đã không thể giữ được phong thái bình tĩnh nãy giờ, hắn chuyển đổi sắc mặt, trừng mắt và gằn giọng xuống:

“Không bao giờ! Tại sao mày có quyền yêu còn tao thì không?”

“Vì mày là một con quỷ!”

Hắn gầm lên: “Thế thì mày là cái gì hả Yunho? Mày là cái thứ gì?”

Và rồi cơn giận của hắn lên đỉnh điểm, hắn chấm dứt cuộc đối thoại vô nghĩa bằng một cú đấm. Hắn bay tới và đấm thẳng và mặt Yunho. Hắn thảy điếu thuốc xuống đất và lấy chân chà nát.

Yunho loạng choạng té ngửa ra sau, lầm bầm một vài tiếng rồi lập tức quay lại đánh Yoochun.

“Tao là con người, Yoochun à!” anh hét lên “Tao là con người!” và tung một cú đá.

Đối đầu là Yunho, một kẻ không dễ chơi, hắn cũng bỏ đi vẻ mặt bất cần đời giả tạo. Yoochun lập tức thủ thế, mắt đanh lại đầy sát khí. Hắn nhếch mép:

“Con người mà đòi thắng ác quỷ à?”

Và không đợi thêm một giây nào nữa, Yoochun tung một cú đá 360 độ. Trúng ngay mặt! Yunho loạng choạng lùi về sau vài bước, máu rỉ ra từ khóe môi. Anh đưa lưỡi ra liếm một cách hoang dại và nói:

“Mày yếu đi nhiều hơn tao tưởng!” và cười phá lên.

Cái giọng cười xóc xiểng của Yunho làm hắn điên tiết, hắn giơ chân tung chiếc ghế nhỏ gần đấy lên và đá và Yunho. Yunho nhảy lên và phóng về phía hắn với một đòn lên gối nguy hiểm. Đòn tung ra trúng đích, nét mặt anh hiện lên vẻ đắc thắng ngạo mạn.

“Chỉ vậy thôi mà mày đã cười được à? Mày cũng tệ hơn nhiều so với trước kia đó.” Yoochun nhếch môi sau khi tự giữ thăng bằng.

Và nhanh như chớp, hắn áp sát Yunho, thì thầm vào tai anh:

“Vì thiếu tao!” rồi phá lên cười sằng sặc.

Để chấm dứt tràng cười gớm ghiếc của Yoochun, Yunho nhanh tay chụp lấy cổ họng hắn và bắt đầu siết mạnh. Ngay lập tức, Yoochun cũng đưa tay lên cổ Yunho và siết.

“NGỪNG NGAY!” tiếng của Junsu thảng thốt hét lên ở phía cửa ngoài “Cái gì thế này? Em mới đi một chút đã xảy ra gì thế này? Buông tay ra đi!”

Cả hai vẫn đang kình nhau đằng đằng sát khí.

“Buông ra!” Junsu hét lên và cầm cuốn sách trên tay chạy lại “Buông Chunnie ra! Đồ cà chớn!” và dứt khoát đập cuốn sách lên đầu Yunho.

Yunho vẫn chưa buông tay. Junsu cầm cuốn sách và đánh tới tấp, thấy không ăn thua, Junsu cầm bình hoa trên bàn lên. Cậu gằn giọng, run run nhưng vẫn đầy kiên quyết:

“Anh mà không buông Chunnie ra ngay thì tôi dùng tới cái này đó!”

Yunho vẫn còn nhìn Yoochun với vẻ căm thù, tay không hề nới lỏng. Đến lúc này thì Junsu không chịu được nữa, cậu hét lên:

“BUÔNG RA, NGAY LẬP TỨC!” và dùng hết sức đập bình hoa lên lưng Yunho. Vỡ toang.

Đau! Yunho thả Yoochun ra, nhưng hắn thì vẫn còn bóp cổ Yunho. Máu rỉ ra từ người Yunho. Rát!

“Anh cũng buông tay ra!” Junsu nhìn Yoochun và dứt khoát nói.

“Anh phải giết hắn!” Yoochun gằn giọng.

“Em không muốn ai chết trong nhà này!” Junsu giựt tay Yoochun ra “Nếu em muốn thì đã giết hắn bằng cái bình hoa ban nãy rồi. Đừng làm dơ nhà em!”

Junsu không đủ mạnh để giựt tay Yoochun ra khỏi cổ Yunho, nhưng hắn cũng thả lỏng và để cho Junsu kéo tay mình lại.

“Cút!” Junsu quay lại nhìn Yunho và đanh giọng lại.

Yunho sau khi bình tĩnh, dù máu có chảy thì anh vẫn còn sáng suốt, nhìn Junsu một hồi lâu rồi hỏi:

“Mày gọi nó là Chunnie à?” và nhếch mép cười.

“Tôi bảo anh CÚT!” Junsu cau mày.

Yunho cười sằng sặc và bước ra cửa, đi ngang Yoochun, anh ghé vào tai hắn và thì thầm:

“Chúc mừng mày có một thiên thần mới, ác quỷ à!” và anh phá lên cười đắc thắng.

Yunho, mày sẽ phải hối hận.

Hắn nhìn theo bóng Yunho bỏ đi và nghiến chặt răng.

Junsu nhìn Yoochun và nói:

“Chuyện anh gây ra, anh dọn đống đổ vỡ này đi và nói em biết chuyện gì đã xảy ra. Em được quyền biết không?” Junsu nhìn thẳng vào mắt của Yoochun hỏi.

“Được, anh sẽ nói!” hắn thở dài và cúi xuống cặm cụi nhặt những mảnh vỡ bình hoa.

***********************************

Những ngày sau đó, Chang Min vẫn đến chăm sóc Jaejoong. Yunho từ sau khi gặp Yoochun, càng trở nên gay gắt và bận rộn hơn. Anh tự nhủ với lòng sẽ không đem bộ mặt cáu kỉnh, mệt mỏi ấy vào gặp Jaejoong nên đã giao toàn bộ chuyện chăm sóc cậu cho Min.

Chang Min biết được từ Yoochun rằng cả hai đã hẹn một ngày để giải quyết hết những ân oán giữa họ. Những ân oán đều bắt nguồn từ con người này đây.

Kim Jaejoong.

Jaejoong khỏe lại nhanh hơn mọi người nghĩ. Cũng là do thể lực của Jae không phải quá kém, phần khác cũng là vì cậu đã trở nên vui vẻ hơn.

“Cảm ơn Minnie.” Jae cười tươi tắn khi thấy Min bước vào, trên tay còn cầm theo một hộp kem dâu lén mua cho cậu.

“Đã bảo đừng gọi tôi là Minnie nữa.” Chang Min bực mình gắt lên.

“Minnie! Cùng ăn đi.” Jae múc một muỗng kem và làm động tác như muốn đút cho Min.

“Thôi đi.” Min lạnh lùng gạt ra.

Jaejoong hơi sững sờ trước hành động thô bạo đó của Chang Min nhưng vẫn không nói gì. Cậu chăm chú vào hộp kem của mình cho đến khi Min cất tiếng.

“Tôi về.”

“Tạm biệt Minnie.” Jae nói, tay cầm muỗng kem vẫy vẫy.

Min bước ra cửa thật nhanh. Nhưng quay lại cũng nhanh không kém.

Và một cách bất ngờ nhất, cậu cúi xuống, đặt lên tóc Jaejoong một nụ hôn:

“Mau hồi phục hoàn toàn, Jaejoong hyung.”

Rồi, Chang Min bỏ đi, để mặc Jaejoong đang tròn mắt kinh ngạc.

“Minnie?”

*********************************

Gió thanh và mát.

Hắn đỗ xe trước khu đất mà trước đây đã từng là một căn nhà hoang. Hắn dụi điếu thuốc dưới chân và từ tốn bước đến điểm hẹn. Bây giờ là 9h58 phút theo đồng hồ của hắn.

Từ xa, hắn có thể thấy Yunho đang đứng dựa vào một cây cột cháy đen và nhìn về phía của hắn. Tới sớm làm gì, hắn tự mỉm cười và vẫn khoan thai bước đến. Yunho đang đốt một đống lửa phía xa xa. Lửa bập bùng mời gọi. Ánh lửa hắt về phía Yunho lập lòe mờ ảo.

Và trong cái mờ ảo đó, hắn chợt nhận ra nơi đó không chỉ có Yunho. Dáng đi lề mề của hắn biến mất, thay vào đó là vẻ hộc tốc vội vã. Nơi đến càng gần, hắn càng hoang mang.

Ánh lửa vẫn tí tách cháy, hắt cái sáng đặc trưng của nó về phía Yunho. Yunho đang dựa người lên một cây cột. Đằng sau cây cột đó là một cây cột khác. Và ở cây cột đó, hắn thấy một thiên thần của hắn bị trói chặt không thể cục cựa.

“Junsu!” Hắn ngỡ ngàng hét lên.

Một mùi gì đó khó chịu làm hắn muốn nôn, cái mùi đặc trưng đối với hắn. Cái mùi mà cả đời hắn không thể nào quên được.

Mùi nồng của xăng.

Dưới chân Junsu đầy những xăng là xăng, lênh láng tràn lan và dính đầy chân cậu.

Thiên thần của tôi.

Hắn còn nhận thấy một can xăng đang nằm chỏng chơ ngay sát đó.

“Chắc tao cũng không cần nói nhiều, mày tự đánh giá tình hình được phải không?” Yunho lên tiếng, tay mở lên đóng xuống liên tục một cái bật lửa.

“Khốn kiếp!” hắn buột miệng.

“Thế này” Yunho tay vẫn bật lên bật xuống nắp của cái thứ đáng ghét đang cầm trên tay “tao chủ trương hòa bình, không đánh nhau, hạn chế ẩu đả. Tao ở đây là để thương lượng.”

Yoochun vẫn im lặng nhìn Yunho.

Ánh mắt lạnh băng.

“Hãy thề rằng không bao giờ xuất hiện trước mặt Jaejoong, không bao giờ tìm đến Jaejoong nữa. Như vậy, tao sẽ thả thiên thần của mày ra. Đường ai nấy đi, tiện cả đôi đường, đúng không?”

Hắn vẫn không trả lời Yunho, nhìn chăm chăm vào Junsu, suy nghĩ mông lung gì đó.

“Vậy” hắn đột nhiên lên tiếng “một kẻ phá sản có đem lại hạnh phúc cho Jaejoong không?”

“Phá sản? Nực cười, chỉ có 50% số cổ phiếu mà mơ đến chuyện làm tao phá sản à?” Yunho nhếch mép “Một công ty, một tập đoàn đâu chỉ dựa vào nhiêu đó.”

“Vậy tao nói, tao nắm trong tay toàn bộ thông tin và lực lượng của mày, thì mày nghĩ sao?” ánh mắt hắn thôi nhìn Junsu, và từ tốn chuyển sang đối thủ của mình.

Yunho ngưng không bật nắp nữa, anh nheo mắt nhìn hắn dò hỏi.

“Tay trong của tao làm việc hiệu quả không Yunho?” Yoochun tiếp tục nói.

“Mày nói cái gì?”

“Tao đang nói về trợ lý của mày Yunho à, Shim Changmin.” Hắn chớp mắt thật nhẹ và chậm rãi.

Hắn chỉ muốn lăn ra cười cho thỏa khi thấy biểu hiện của Yunho lúc này.

“Shim Changmin?” Yunho bàng hoàng hỏi lại.

“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp,

“Tao không nhớ trong mối quan hệ của mày trước đây có người tên Shim Changmin.” Yunho tự trấn tĩnh.

“Bố mẹ của nó chết trong đêm hỗn chiến thứ hai từ khi mày lên chức, nhờ vài viên đạn lạc của mày. Hay tao nên nói toẹt ra là cả một ống đạn?” Yoochun thở ra thật điềm nhiên “Tao chỉ bỏ tiền ra mai táng chút đỉnh cho bố mẹ thằng nhóc thôi. Con nít mà, dễ mang ơn người ta lắm.”

…..

“Mày là đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ!” Yunho rít lên, trong lòng hỗn loạn, anh đã không nghĩ rằng mình lại rơi vào bẫy của Yoochun ngọt như thế.

“Vậy ai là đứa uy hiếp tao bằng cách hèn hạ này?” Yoochun mỉm cười nhìn Junsu.

“Im đi, tao chỉ cần mày không đụng đến Jaejoong. Đừng bao giờ đụng đến JAEJOONG CỦA TAO!”

“Ừ, Jaejoong của mày.” Hắn cười hềnh hệch.

“Tao không cần biết mày sống ra sao, mày muốn làm gì thì làm, hãy để Jaejoong của tao được yên. Jaejoong hận mày!” Yunho nói với Yoochun, lòng nhớ về những điều bộc bạch của Jaejoong trong bệnh viện, và tim anh thắt lại.

Hận? Sao em lại cướp đi đặc quyền của ác quỷ thế Jaejoong?

“Nói tao nghe làm gì? Tao quay trở lại đây là để giết hết, chẳng việc gì tao phải quan tâm.” Hắn tự dối lòng.

Rồi, bỗng nhiên hắn thấy Junsu khóc. Một thiên thần khác của hắn đang khóc.

Vậy tôi mới nói đừng nhìn vào phần ác quỷ của tôi, Junsu à!

Hắn lảng đi và tránh ánh nhìn của Junsu.

“Yoochun, tao sẽ rất phấn khích nếu như thấy thiên thần mới của mày bị thiêu rụi đấy!” Yunho mỉm cười.

Phản xạ, bỗng nhiên hắn thấy mình phóng người tới. Nhanh đến mức cả hắn cũng chưa kịp nhận ra. Và đương nhiên Yunho cũng thế. Khi hắn nhận ra thì Yunho đã lãnh trọn một cú đá vào bụng.

Tức giận, anh hầu như không quan tâm đến cái bật lửa trên tay nữa, anh thảy nó vào túi và xông vào Yoochun.

Ẩu đả kịch liệt!

Cho đến khi có một giọng nói vang lên, một giọng nói đầy sức mạnh và giận dữ.

“JUNG YUNHO!”

Anh giật mình quay lại nhìn phía phát ra giọng nói. Không bỏ lỡ thời cơ, Yoochun tung chân và đá thêm một cú nữa vào ngực anh.

“SHIM CHANGMIN!” Yunho rít lên và anh bàng hoàng nhận ra người mà Shim Changmin dẫn theo.

Ngay lập tức, Yunho lấy cái bật lửa ra và chĩa về phía Junsu. Im lặng.

Part 5.

Trước đó một giờ đồng hồ…

Chang Min chạy dọc hành lang bệnh viện với cơn điên đang cuộn trào trong trí não cậu. Min biết, hôm nay là ngày Yunho và Yoochun hẹn nhau quyết đấu. Nhưng cậu không thể ngờ được Yunho lại là một kẻ hèn hạ như vậy. Lúc nãy, khi Min về nhà, Junsu đã biến mất. Căn nhà như vừa trải qua một trận cuồng phong.

Junsu hyung.

Hắn đã bắt mất Junsu hyung.

Để gây áp lực với Yoochun hyung chăng?

Tên khốn!! 

Min bặm chặt môi và mở cửa phòng bệnh của Jaejoong.

Vậy thì đừng trách ta, Jung Yunho!

“Minnie.” Jaejoong kêu khẽ khi Min ấn cậu vào xe. Lúc nãy, Chang Min đã xông vào phòng, lôi xềnh xệch Jaejoong đi. Điều lạ là Jae không la hét hay phản đối gì hết.

“Đừng phản kháng. Im lặng và vào xe đi, tôi sẽ không làm gì anh hết.”

“Tôi không phản kháng.” Jaejoong lắc đầu. “Cậu thấy tôi có phản kháng sao? Tôi… chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”

Vừa cho xe phóng đi, Min vừa gằn giọng:

“Hãy đến đó và hỏi Yunho của anh.”

Đã quá nửa đêm.

Tại bãi đất trống nơi Yoochun và Yunho hẹn nhau, gió nổi lồng lộng, mang theo khí lạnh tê tái buổi đầu đông.

Jaejoong khẽ run lên khi Chang Min kéo cậu ra khỏi xe. Chiếc áo bệnh nhân màu trắng cậu đang mặc quả thật quá mỏng manh so với khí trời nơi đây. Min mím môi cởi áo khoác và trùm nó lên người Jae. Rồi ôm chặt Jaejoong vào lòng, Min nói:

“Xin lỗi Jaejoong hyung vì những gì… tôi đã làm và sắp làm với anh.”

“Jung Yunho!” Giọng Min vang lên lạnh lùng, cắt ngang cuộc giằng co giữa Yunho và Yoochun. Cả hai quay phắt sang nhìn Chang Min và đều sững người khi thấy trong tay cậu lúc bấy giờ là… Jaejoong.

Tay trái Min kẹp chặt cổ Jaejoong, mạnh đến mức làm Jae phải nghiêng đầu ra sau để tránh nghẹn thở. Tay còn lại, Chang Min giữ ghì lấy con dao nhọn dài hơn một gang tay. Con dao ấy… đang ấn vào cái cổ trắng ngần của Jaejoong, chỉ cách chưa đến hai ba milimet.

“Vứt cái bật lửa về phía tôi. Ngay lập tức.” Chang Min rít lên qua kẽ răng. Cậu nhìn chằm chằm vào Yunho như muốn dùng ánh mắt ấy để giết người. “Và cởi trói cho Junsu hyung ngay nếu không tôi sẽ giết chết anh ấy.”

“Minnie!” Junsu kêu lên một tiếng rồi im bặt. Ánh nhìn của Chang Min làm cậu không thể nói thêm được gì. Sống với Min từ đó đến giờ, chưa bao giờ Junsu cảm thấy sợ như lúc này.

Yoochun nhếch cười còn Yunho thì bặm chặt môi. Anh không còn cách nào khác ngoài việc làm theo những gì Min bảo.

Chiếc bật lửa vút đi, kéo xẹt trên nền đất xi măng đầy trách móc. Ngay thời điểm nó được dừng lại bằng cú đạp lên thô bạo của Changmin thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Ngay khi Junsu được cởi trói và chạy đến đứng sau lưng Chang Min thì ngay lập tức…

Không cần ai nói lời nào, cả Yunho và Yoochun đều hành động. Tỏa ra từ đôi mắt sắc lẻm của cả hai là sát khí.

Như một loài báo dữ tìm được con mồi ngon, Yunho phóng người về phía Yoochun không chút ngần ngại. Con dao đặc trưng của Yunho đã nằm trong tay anh tự lúc nào, con dao đi theo chủ nhân của nó một cách dũng mãnh và oai hùng.

Yoochun thì thanh thoát như một ngọn gió, hắn nhích người né đường dao của Yunho và nhảy lên lộn một vòng rồi đáp xuống sau lưng anh. Miệng nhếch cười. Rồi không chần chờ đến một giây, hắn lướt người về phía Yunho, trong tay là con dao luôn giắt bên mình.

Yunho quay phắt lại, đưa dao lên.

Yoochun nhẹ nhàng nhích dao tới.

Hai đối thủ nhìn nhau. Cả hai cùng nhếch mép nở một nụ cười khó hiểu.

Dao của đối phương kề ngay cổ của mình, nhưng không một ai trong họ run sợ cũng như nhúc nhích. Lưỡi dao lạnh sắc chỉ cách cổ họng họ vài milimét.

Thời gian như lắng lại. Dường như cả thời gian cũng không dám thở mạnh trước tình huống này. Nhưng Changmin thì không như vậy. Jaejoong trong tay cậu, cậu cảm nhận được người anh ta đang run lên bần bật.

Đúng rồi. Jaejoong.

Chỉ có Jaejoong hyung mới có thể làm thế giằng co này chấm dứt. Và kẻ thua cuộc chắc chắn phải là hắn, Jung Yunho..

**********************************

“Buông dao ra ngay!” giọng Changmin vô cảm “Nếu không thì đóa bách hợp này cũng không còn nguyên vẹn. Buông ra! Ai yêu Jaejoong thì buông ra!” Ở câu cuối cùng, Changmin gằn giọng xuống như thể cậu sắp ấn con dao đó vào cổ Jaejoong ngay lập tức vậy.

“Keng!”

Sững sờ!

Tiếng kim loại rơi xuống nền đất xi măng làm hắn giật thót. Tiếng kim loại vô tình và băng giá.

Buốt!

Yoochun trợn tròn mắt và nhìn chăm chăm vào mắt Yunho.

Gì thế này?

Hắn mở to miệng như muốn nói điều gì đó, mắt nhướn lên hết cỡ. Người hắn run lên.

Phản xạ chết tiệt gì thế này?

Con dao của hắn đã rơi xuống đất gây ra một tiếng động nhỏ thôi. Nhưng tiếng động đó lại kinh động đến mọi người đang có mặt nơi đây. Sững sờ là biểu hiện chung của tất cả hay nói đúng hơn là biểu hiện duy nhất có thể lộ ra trên mặt từng người.

Junsu.

Chang Min.

Jaejoong.

Và nhất là… Yunho.

Kẻ đã buông dao là hắn.

Câu nói của Changmin khiến cho hắn mất hết tự chủ. Đầu óc hắn loạn lên và trống rỗng. Hắn hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.

Hắn đã buông dao mà không kịp suy nghĩ. Lý trí không kịp ngăn cản hành động phản xạ của hắn.

Như thể hành động ấy đã ăn sâu vào tiềm thức Yoochun.

Bảo vệ.

Bảo vệ.

Và bảo vệ em, thiên thần.

Jaejoong đang thẫn thờ nhìn hắn.

Changmin cũng vậy.

Hyung, hóa ra anh yếu đuối như thế.

Yunho là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất. Anh nhìn Yoochun vô cảm, con dao trạm chổ đầy tinh xảo dí sát hơn đến cổ Yoochun. Anh sắp thắng. Chỉ một chút nữa thôi là anh thắng rồi.

Hắn buông thõng tay, nhìn Yunho đờ đẫn.

Thì ra là vậy. Thì ra là tôi vẫn còn yêu em, Joongie à!

Và hắn nhắm mắt lại, đầy vẻ cam chịu.

Con dao của Yunho cứa sát vào cổ họng hắn. Đau hơn cái ngày hắn bị thương năm xưa. Đau hơn nhiều. Và xót xa! Hắn ngửi được mùi máu tanh của mình ứa ra từ vết dao Yunho cứa vào. Bất lực!

*****************************

Thế là hết.

Một lần nữa.

Lại một lần nữa anh làm thế, vì em.

Chunnie.

Em không thể làm gì để thay đổi số phận của anh. Nhưng ít ra, em cũng sẽ thay đổi được số phận của ba chúng ta.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Tiếng gào của một ai đó vang lên nghe bi thảm như thể vừa bị cướp mất một nửa trái tim.

Yoochun không thể xác định ai đang gào thét.

Là Yunho.

Chang Min.

Hay chính hắn?

Ngay trước khi con dao của Yunho kịp ấn sâu vào cổ Yoochun, Jaejoong đã hành động. Vẫn như ngày nào khi cậu tự cắt cổ tay mình, nhanh và dứt khoát đến đáng sợ.

Con dao của Min bấy giờ đã rời khỏi tay cậu. Đúng hơn, Chang Min không dám cầm nó thêm một giây nào nữa. Phần lưỡi đang ấn sâu vào ngực Jaejoong, ở ngay dưới cổ. Sâu, rất sâu, đến lút cán.

Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương, chậm chạp, một màu đỏ quạch.

Min khụy xuống theo đà ngã của Jaejoong. Cậu ôm Jae vào lòng và gào lên bằng một thứ tiếng không ra tiếng người. Nó như tiếng sói tru lên trong buổi đêm vùng núi. Min không bao giờ ngờ Jaejoong sẽ hành động như thế. Cậu không bao giờ ngờ được… một lần nữa… anh ta lại hành động như thế, ở trước mặt cậu.

Phản ứng của Yunho còn tệ hơn. Anh buông ngay con dao đang kề trên cổ Yoochun và gục xuống như thể mình mới là kẻ bị đâm, không phải Jae. Yunho quỳ xuống trên hai chân và bắt đầu run lên bần bật.

Yoochun không cam tâm đứng yên như vậy.

Dù hắn mới là kẻ duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không như Yunho, không như Chang Min, hắn đang chẳng hiểu gì cả. Không hiểu một chuyện gì hết.

Tại sao?

Tại sao Jaejoong lại làm như vậy? Hắn đã chấp nhận chết, vì cậu.

Tại sao cậu còn làm như vậy?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

“Tại sao?”

Yoochun hét lên. Hắn lao đến chỗ Jaejoong và Chang Min, lồng lộn như dã thú bị thương. Mặt hắn đỏ dần lên, không thể thở nổi. Đôi mắt hắn cũng vằn đỏ những tia máu – đôi mắt như đang bị nhuốm trong cả biển bi thương.

TẠI SAO?”

Yoochun làm hành động như muốn giật Jaejoong ra khỏi tay Chang Min và điều đó làm Min bừng tỉnh. Cậu ghì lấy Jaejoong và thét lên:

“Đừng!”

“Là vì hyung!! Anh ấy làm như vậy là vì hyung!!”

“CÂM ĐI!”

Tại sao tôi lại không nhận ra?

Đôi mắt đỏ mọng của em ngày ấy.

Em đã khóc, khóc rất nhiều phải không?

Là vì tôi?

“Ngày ấy, Jaejoong hyung đuổi anh đi cũng vì lo lắng cho anh, muốn bảo vệ anh khỏi Jung Yunho. Em đã biết tất cả… nhưng vẫn im lặng.”

“CÂM ĐI!”

Tại sao tôi lại không nhận ra?

Sự đau đớn hằn lên trên gương mặt em vào ngày ấy.

Em đã miễn cưỡng nói như thế, phải không?

Là vì tôi?

“Jaejoong hyung đã cầu xin chúng ta ngừng trả thù. Nhưng không chỉ đơn giản vì Jung Yunho. Còn là vì anh nữa.” – Min vẫn tiếp tục lảm nhảm như một thằng điên.

“CÂM ĐI! TÔI BẢO CẬU CÂM ĐI!”

Thế đó!

Và em đang nằm ở đây.

Ngập trong màu đỏ của máu.

Cũng là vì tôi?

Yoochun gào lên.

“Gọi cấp cứu ! Ngay!!”

Min mím chặt môi. Cậu không tin điều đó sẽ hữu dụng. Quá muộn rồi.

“Jaejoong.”

“Jaejoong.”

Yoochun quỳ sụp xuống.

Đôi mắt đang khép hờ của Jaejoong từ từ hé mở. Trước mắt cậu bây giờ là gương mặt lo lắng thất thần điên dại của Yoochun. Gương mặt mà đã quá lâu rồi cậu mới nhìn thấy.

“Chun…nie…”

“Joongie!” Yoochun nắm lấy bàn tay đang gắng gượng giơ lên của Jaejoong.

“Chunnie. Đã lâu quá rồi… anh mới gọi em là Joongie.”

Gì vậy? Em nói gì vậy, thiên thần? Tôi vẫn mãi gọi em là thế đó thôi, Joongie.

Joongie. Joongie của tôi.

“Từ khi em và Yunho chính thức nói với anh… Chunnie… Em không còn nghe thấy anh gọi em… là Joongie nữa. Rồi anh đã gọi em như vậy trong lá thư đó. Em hiểu… Em hiểu điều đó nghĩa là gì.”

“…”

“Cũng đã lâu quá rồi… em không gọi anh là Chunnie…” Jaejoong cười héo hắt. “Giờ em đang gọi đây. Hy vọng … anh hiểu điều đó nghĩa là gì.”

“…”

“Chunnie à… hãy tha thứ… cho Yunho, anh nhé! Như đã… tha thứ cho sự nhẫn tâm của em.”

Quỷ dữ…

Anh đừng trở về địa ngục.

Thiên thần không chịu đựng nổi sẽ tìm kiếm anh ở đó.

Tử khí của địa ngục quá lớn.

Nó đã giết chết thiên thần.

Xin anh, đừng trở về địa ngục.

Mà hãy ở đây, cùng em, mãi mãi.

Dù thiên thần không thể nào đến với anh hay dành trọn trái tim cho anh.

Thiên thần cũng ích kỷ như thế đó.

Nên xin anh đừng gọi em là thiên thần.

Yoochun không thể nói nổi, hắn chỉ biết siết lấy bàn tay của Jaejoong, hy vọng việc hắn đang làm có thể giữ cậu ở lại.

“Chunnie.” “Joongie.”

Hắn hiểu điều đó nghĩa là gì.

“Chunnie yêu Joongie.”

Và…

“Joongie cũng vậy.”

Jaejoong mỉm cười rồi dần khép mi mắt.

Tha thứ… cho Yunho, anh nhé. Vì Yunho, vì em… và vì anh.

Chang Min thấy lực Jaejoong tựa vào người mình bỗng trở nên nặng nề hơn. Cánh tay Jae mềm oặt rũ xuống chân cậu. Và hương tóc của anh ta xộc vào mũi cậu khi đầu anh ngã về phía sau.

“Yoochun hyung…” Min nói mà không nhìn vào Yoochun.

Thiên thần đã quay trở lại thiên đàng.

Part 6.

—————Junsu’s POV——————

Đã sáu tháng trôi qua kể từ cái đêm kinh khủng đó.

Jaejoong vẫn chưa tỉnh dậy.

Tôi không biết vì sao mình lại bị cuốn vào câu chuyện bi thảm này… giữa ba con người rõ ràng rất yêu thương nhau nhưng lại xoay chìm trong hận thù chất chứa.

Sự ghen tuông có thể làm bạn đau đớn. Như sự ghen tuông đã từng khiến tôi đau đớn khi tôi nhìn anh ở bên anh ấy, hướng ánh mắt lo lắng yêu thương về anh ấy, bị ám ảnh bởi anh ấy và gọi tên Joongie trong mơ, hằng đêm và hằng đêm.

Nhưng xin hãy giữ cho sự ghen tuông không làm người bạn yêu đau đớn. Điều đó chẳng phải còn khiến bạn đau gấp trăm, gấp ngàn lần hay sao?

Như Jung Yunho bây giờ vậy.

Trống rỗng, vô hồn. Hắn chỉ ngày ngày đêm đêm túc trực trong bệnh viện, không rời Jaejoong nửa bước dù bác sĩ nói hy vọng tỉnh lại của anh chỉ là rất nhỏ nhoi.

Jung Yunho, con người ấy, đã từ bỏ tất cả mọi thứ. Hắn giao lại hết cho Minnie và mong em hãy để yên cho hắn với Jaejoong.

Tôi đã từng nghe nói hắn là kẻ thù của Minnie… nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ em lại cùng anh lập kế hoạch trả thù hắn như vậy. Nếu là ở một hoàn cảnh khác, chắc chắn tôi sẽ giận anh, giận cả Minnie. Nhưng giờ đây, khi thấy được kết quả việc làm của hai người, tôi lại không nỡ.

Họ đã được gì?

Sự thất bại của Jung Yunho? Khiến hắn mất đi cả người hắn yêu quý nhất?

Không!

Chính họ mới là những kẻ đã mất đi thứ họ yêu quý nhất.

Tôi đã đau đớn lắm khi nhìn thấy anh – vẫn bình thản đi về giữa công ty và ngôi nhà nhỏ của tôi nhưng lại không thể nở được nụ cười cũng không thể rơi được nước mắt. Tất cả cảm xúc của anh như đã ở lại bên con người có tên Jaejoong ấy.

Minnie cũng không vui vẻ gì hơn. Em chẳng buồn trả thù nữa. Hướng đôi mắt khinh bỉ về phía Jung Yunho, em nói: tất cả những gì hắn nợ em, Jaejoong đã trả hết cho hắn. Em có nhận ra không nhỉ? Khi gọi tên con người đó, giọng em thật ấm áp dịu dàng. Đó có phải là yêu không, Minnie?

Còn tôi…

Tôi lẽ ra phải hận Jaejoong. Tôi nghĩ mình lẽ ra phải như vậy.

Tại sao anh không làm gì hết mà vẫn có thể chiếm giữ trái tim những người tôi yêu quý và làm khổ họ?

Tôi hận anh.

Vì thế tôi ngày ngày cầu xin cho anh tỉnh lại. Anh không được phép ra đi và để lại mọi người như thế. Tôi không cho phép anh.

Hãy tỉnh lại để tôi có được một Minnie hồn nhiên ngày nào.

Hãy tỉnh lại để tôi có thể nhìn thấy nụ cười của Chunnie.

Thiên thần.

Thiên thần của tôi.

Park Yoochun.

———————End of Junsu’s POV————————

———————Yunho’s POV——————————–

Em vẫn nằm đó, thật nhẹ.

Đôi mắt em nhắm nghiền, im lìm và thanh thản như thể đang phiêu du ở một thế giới tuyệt vời nào đó.

Em không tỉnh.

Đã sáu tháng kể từ đêm định mệnh đó. Em không tỉnh. Chẳng một lời giải thích cho tôi vì sao em lại làm thế, cứ vậy mà nằm xuống, thả lỏng tay chân rồi chẳng thèm tỉnh lại.

Sáu tháng, đêm nào tôi cũng suy nghĩ. Từng phút, từng giây tôi ở bên em và cầu nguyện. Chưa một lần nào tôi cảm thấy bản thân mình bất lực đến vậy. Chưa một lần nào…

Đêm đó, cả tiếng thét lên cũng không phải của tôi. Người đầu tiên chạy đến bên em gào khóc cũng không phải là tôi. Không bao giờ là tôi và đã chẳng thể là tôi.

Tôi không hiểu đuợc những điều em nghĩ. Tôi chẳng thể nào đọc được những gì đang diễn ra trong em. Có phải vì em là thiên thần không, Jaejoong? Hay vì tôi thật sự đã thành một ác quỷ?

Những lần tôi ngồi bên cạnh em, siết tay em và cầu nguyện, em có biết không? Những lần tôi đến bên giường em và van xin em tha lỗi, em có biết không?

Có lẽ không. Gương mặt của em vẫn đẹp như ngày nào, dù rằng nó ốm đi và xanh xao hơn. Đôi mắt thảnh thơi của em, đôi môi nhỏ xinh của em, tất cả những gì thuộc về cơ thể em nhìn thanh bình một cách kỳ lạ. Em đang ở nơi nào thế, Jaejoong?

Sáu tháng qua, gần như không phút giây nào tôi không tự trách móc và căm hận bản thân. Gần như không một thời điểm nào tôi có thể cười nói.

Em đẹp quá, Jaejoong à. Em trong quá! Tôi sợ. Căn phòng bệnh trắng toát. Em cũng vậy, nhiều đêm tỉnh dậy, tôi cứ ngỡ rằng em đã hòa mình vào cái trắng trắng chết chóc này và tan biến.

Những buổi sớm mai, khi ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào phòng, chiếu thẳng lên em, tôi đã thót tim lại khi thấy rằng em trong suốt. Cứ như thể em đang trở về với thiên đàng theo luồng sáng ban mai vậy.

————————-End of Yunho’s POV———————

————————Yoochun’s POV——————————

Cách một ngày, tôi lại vào thăm em một lần. Tôi thấy hắn ngồi túc trực bên em từ sáng đến tối. Còn tôi, tôi đứng từ ngoài và nhìn em qua lớp kính trong suốt.

Em cũng như tấm kính vậy, Joongie à, trong suốt.

Chắc hẳn hắn cũng hiểu điều đó.

Em đáng thương!

Hay tôi đáng thương?

Từ ngày cơ thể em lả đi trong vòng tay của tôi, từ ngày tôi nói…

“Chunnie yêu Joongie.”

Và nghe em đáp lại với một giọng trong như gió, nhẹ như mây:

“Và Joongie cũng vậy.”

Tôi gần như mất hoàn toàn lý trí. Trống rỗng, Joongie à, trống rỗng. Thậm chí bây giờ tôi thấy bình thản, thật bình thản trước cảnh em nằm đó, im lìm. Câu nói của em phá tan gần như mọi xiềng xích trói buộc tôi với em. Cái thứ xiềng xích ghìm chặt con ác quỷ này lại, em phá nó đi gần hết rồi Joongie. Đó là gì em biết không…

Là tình yêu cuồng dại tôi dành cho em. Nó biến mất rồi Joongie.

Chỉ còn lại một mắt xích, là tình yêu vĩnh cửu. Tôi yêu em mãi mãi. Em phá đi cái tàn ác trong tôi, em xóa sạch đặc quyền của ác quỷ và em khép kín tâm hồn tôi lại.

Em không thể tỉnh lại hay sao? Hay em đang ở một thế giới nào đó quá hạnh phúc và chẳng hề mong muốn mở mắt ra? Có đến ba kẻ khờ đang chực chờ được thấy lại đôi mắt trong veo của em đó, Joongie.

Ở thế giới em đang mơ chắc hẳn không có ác quỷ đâu, Joongie nhỉ. Nhẹ nhàng lắm! Nhưng mà…

Ai sẽ bảo vệ em đây? Ai sẽ đưa em ra khỏi bóng đêm?

Hay là…

Nơi đó thậm chí còn không có bóng đêm?

Em đã đủ sức lực và không cần ác quỷ bảo vệ nữa phải không? Trước đây, có lẽ sự bảo bọc quá mức của tôi đã làm em nghẹt thở?

Joongie, em đã đóng kín tâm hồn tôi rồi. Em nỡ làm vậy sao? Tỉnh lại và mở nó ra đi. Chỉ cần em tỉnh lại là em đã cứu vớt đuợc một linh hồn tội lỗi. Chỉ cần em tỉnh lại, dù có thế nào đi nữa thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Tôi đang nói với em đó, Joongie. Tỉnh lại đi, thiên sứ của tôi!

Bữa tiệc nào cũng tàn. Và giấc mơ nào dù đẹp đến đâu cũng sẽ phải chấm dứt. Cái thế giới đẹp đẽ em đang mơ không phải là hiện thực. Nó đẹp đấy, nhưng ở đó, em chẳng có ai cả. Dậy đi và cho một phán quyết, Joongie à! Hãy tỏ ra có trách nhiệm một lần với cuộc sống của tôi, Yunho, và cả Changmin.

Đến lúc thiên thần rời bỏ ác quỷ rồi!

————————-End of Yoochun’s POV————————

————Jaejoong’s world—————–

Đêm thứ nhất.

Một thế giới màu trắng, trong và thanh khiết. Tôi đắm chìm vào nó. Thật thanh thản, không có những công việc nặng nhọc. Chỉ có những buổi vui chơi và sự thư giãn. Không có ghen tuông, thù hận. Chỉ có yêu thương.

Nếu đây là giấc mơ thì xin đừng tỉnh lại. Tôi thà chết đi trong giấc mơ êm ái này, còn hơn là quay lại hiện thực và tạo thêm khổ đau.

Rồi tôi nghe văng vẳng đâu đó những tiếng gọi tên tôi đầy tha thiết. Ai? Ai vậy? Giọng quen lắm, ai đang gọi tôi?

Tôi không nhớ được, chắc hẳn vì tôi không muốn nhớ, vì khi nghe tiếng anh ta, lòng tôi thắt lại, thôi thì đừng quan tâm vậy. Tôi lại sống ở đây, yêu thương và hạnh phúc.

Đêm thứ hai.

Ai vậy? Ai lại gọi tôi? Tôi nghe được một giọng nói khác đang kêu tên mình. Hai giọng nói hòa với nhau và đầy thương tiếc. Tôi đã chết à? Có ai đó không muốn tôi chết sao?

Người nào đang gọi tôi vậy? Đừng kêu tôi với tiếng nói như thể ra lệnh vậy chứ! Tôi không thích. Tôi không muốn nghe. Đừng kêu tôi nữa.

Đêm thứ ba.

Vẫn hai giọng nói đó kêu tên tôi. Làm ơn im đi, tôi đã không muốn nhớ lại mà, đừng làm tôi nhức đầu.

Joongie à!

Ai đó gọi tôi là Joongie. Một giọng khác nữa. Có ai đó gọi tôi là Joongie. Tôi không nhớ được. Tôi không thể làm lơ nữa, giọng nói đầy thân quen này cứ quấn lấy tâm trí tôi không thể xa.

Ai thế? Xuất hiện đi, làm ơn!

Một làn khói. Nhẹ thoảng! Một dáng người chững chạc lờ mờ hiện ra. Một đôi môi đang mấp máy. Ai? Nói gì vậy?

Một gương mặt thân quen. Anh là ai? Tôi có biết anh không?

Tôi đang nói với em đó, Joongie. Tỉnh lại đi, thiên sứ của tôi!

Bữa tiệc nào cũng tàn. Và giấc mơ nào dù đẹp đến đâu cũng sẽ phải chấm dứt. Cái thế giới đẹp đẽ em đang mơ không phải là hiện thực. Nó đẹp đấy, nhưng ở đó, em chẳng có ai cả. Dậy đi và cho một phán quyết, Joongie à! Hãy tỏ ra có trách nhiệm một lần với cuộc sống của tôi, Yunho, và cả Changmin.

Người đang nói nhìn tôi trìu mến.

Dậy đi và cho một phán quyết, Joongie!

“Em sợ lắm, Chunnie à!” tôi buột miệng.

Dậy đi và cho một phán quyết!

………………………

———————-End of Jaejoong’s world———————–

Bừng tỉnh. Tôi khẽ cựa mình và mở mắt.

Yunho, anh nằm bên cạnh tôi, mắt nhắm nghiền, vẻ mệt mỏi. Chiếc đồng hồ dạ quang tôi tặng anh, anh vẫn đeo. Tôi nghiêng người nhìn vào phần ngày tháng.

Bốn tháng đã trôi qua…

Anh đã ở đây, với em… bốn tháng.

Ngày trước, em chỉ cầu xin anh một đêm. Và giờ đây, anh đã cho em cả ngày dài.

Yunho…

Anh ốm quá, ốm đi hẳn và xanh xao.

Là vì em?

Trong tay anh là quyển nhật ký của tôi. Quyển sổ chứa đầy những dằn vặt với Chunnie và… tình yêu với anh.

Em ngất đi và không nói với anh một lời nào, chắc hẳn anh đã lo lắng và dằn vặt rất nhiều phải không, Yunho của em?

Và cả anh nữa, Chunnie?

Cúi đầu nhẹ hôn lên trán Yunho, tôi nghĩ, mình đã có quyết định.

*************************************

Đó là những gì diễn ra vào hai tháng trước…

Hiện tại.

Yunho là người phát hiện ra chuyện đó đầu tiên.

Jaejoong đã biến mất.

Anh hoảng hồn khi thấy mảnh giấy của cậu để lại. Nụ hôn đêm hôm ấy không phải là một giấc mơ sao?

Yoochun cũng vừa đến. Hắn đã giật mình tông cửa chạy vào phòng bệnh. Lần đầu tiên trong suốt sáu tháng qua hắn đặt chân vào nơi đây. Giật lấy mảnh giấy trên tay Yunho, Yoochun đọc, đọc rất lâu. Cuối cùng, hắn mở miệng:

“Yunnie ah…”

Thế đấy, sau sáu tháng không nói với nhau câu nào, điều đầu tiên Yoochun mở miệng là gọi lên cái tên thân thương ngày xưa Jaejoong vẫn dùng để gọi Yunho.

Im lặng.

“…Hãy đi tìm Joongie đi.”

Đáp lời Yoochun vẫn là sự im lặng.

Rồi hắn bỗng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng rồi lắc đầu nói tiếp:

“Tao đã…

không còn…

yêu thiên sứ nữa.”

Hàng chân mày của Yunho khẽ nhướn lên.

“Nếu tao nói vậy, mày tin chứ?”

Yunho lắc đầu.

“Hãy tin đi. Tình cảm của tao dành cho Joongie vẫn sẽ mãi còn ở đây và ở đây.” Yoochun vừa nói vừa chỉ vào đầu và ngực mình. “Nhưng nó đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi. Không còn là một tình cảm cần đè nén, cần che dấu hay dằn vặt. Joongie đã cởi trói cho tao. Không phải ác quỷ tơ tưởng đến thiên sứ nữa. Chỉ là Chunnie yêu Joongie mà thôi.”

“Joongie cũng yêu mày.” Cuối cùng Yunho cũng chịu mở miệng.

Yoochun kiên nhẫn nghe tiếp.

“Nhưng, dù thế đi nữa… Tao cũng sẽ đi tìm em ấy. Vì người duy nhất mà lại hạnh phúc cho Joongie sẽ là tao.”

Nói dứt lời, Yunho quay lưng đi khỏi bệnh viện, không quan tâm đến những phản ứng sẽ có của Yoochun.

Hắn ở lại.

Không phản ứng gì. Thiên sứ đã cởi trói cho hắn. Hắn cũng sẽ tự cởi trói cho chính bản thân mình.

Thế đấy.

Hoàng tử loài người.

Hãy đi tìm thiên sứ đi!

Người đã tự cắt đi đôi cánh của mình vì nó… chỉ là một thứ xiềng xích trói buộc.

————————Chang Min’s POV————————–

Thế là…

Jaejoong hyung đã bỏ đi thật.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh là cách đây khoảng hai tháng. Và kể từ ngày ấy, tôi không còn quay lại bệnh viện.

Chắc Yoochun hyung và Jung Yunho sẽ phát điên mất nếu họ biết tôi… là người đầu tiên anh ấy liên lạc khi tỉnh dậy.

Cách đây hai tháng…

Anh mong tôi giữ kín chuyện này và mượn tôi một ít tiền để bất kỳ khi nào đủ khỏe, anh sẽ ra đi.

Anh mạnh mẽ đến đáng ghét.

Hệt như đêm đó, khi mọi người tưởng anh đã chết nhưng anh vẫn có thể quay trở lại. Nhờ sự bình tĩnh của Junsu hyung – người đã gọi xe cấp cứu và cũng nhờ cả sự mạnh mẽ của anh.

Anh mạnh mẽ đến đáng ghét.

Nhưng tốt.

Tốt thôi, hãy đi đi và đừng ám ảnh tôi nữa.

Công việc của tập đoàn tôi thừa kế đã quá mệt nhọc, tôi cần sự thư giãn, không phải là cảm giác tội lỗi.

Hàng ngày, tôi sai người mang đồ ăn và mọi thứ Yunho cần đến. Tôi không gặp mặt hắn. Mối thù đó, anh đã gánh cho hắn cả rồi.

Và tôi cũng không gặp mặt anh.

Jaejoong, tôi không giống hai kẻ lụy tình kia. Tôi không yêu anh như họ đã yêu. Tôi thậm chí cũng không biết tình cảm mình dành cho anh là gì.

Sức hút của một thiên thần ư? Tôi thấy nên gọi nó là ma lực thì đúng hơn. Tôi nghẹt thở vì sự thánh thiện của anh, tôi phát bệnh vì ánh mắt trong vắt anh nhìn tôi. Và tệ hại hơn nữa, tôi đã vô tình yêu anh. Thôi được rồi, tôi thừa nhận. Đó là yêu.

Nhưng anh quyết định rời xa tất cả chúng tôi, kể cả hai người bọn họ.

Tôi hiểu, đó là sự giải thoát.

Đáp trả bao nhiêu phiền phức tôi gây ra cho anh, Jaejoong chỉ luôn tặng cho tôi một điều đẹp đẽ nhất: sự giải thoát.

Tôi đã thầm cười khi nhìn thấy gương mặt của Junsu hyung hốt hoảng thông báo: Jaejoong hyung đã đi, Yunho đi tìm anh ấy còn Yoochun hyung cư xử như không có chuyện gì xảy ra.

Junsu hyung ah, mọi thứ không nằm ngoài dự tính của em.

Yoochun – hyung không một lần nhắc đến chuyện xưa. Vẫn bình thản và luôn vui vẻ.

Nhưng Yoochun – hyung cười chỉ với các cơ trên mặt, đôi mắt vẫn lạnh tanh. Thỉnh thoảng, tôi có thấy hyung cười thật sự với Junsu – hyung, và đó chỉ là thỉnh thoảng.

Nhưng vậy là đủ để tôi hy vọng.

Thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được bưu thiếp của Jaejoong hyung gửi đến từ những nơi khác nhau. Tôi rất vui vì anh đã di chuyển liên tục như vậy. Chứng tỏ anh rất khỏe mạnh và… Jung Yunho vẫn chưa tìm được anh.

Cứ hãy cho hắn sống đau khổ dài lâu, Jaejoong hyung à! Không như anh, tôi không phải là người dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai.

Jaejoong hyung, lời cuối cùng Minnie nói với anh đây: Yoochun hyung đã có em và Junsu hyung chăm sóc.

Riêng anh, anh phải hạnh phúc nhé dù là đang ở đâu hay với ai.

Tạm biệt Jaejoong hyung.

————————-End of Chang Min’s POV————————-

Lá thư của Jaejoong:

“Gửi đến Yunnie và Chunnie.

Yunnie, Chunnie, điều đầu tiên Joongie muốn nói với hai người là: em xin lỗi.

Em xin lỗi vì đã giấu hai người việc em tỉnh lại từ lâu nhưng vẫn cầu xin bác sĩ đừng nói cho cả hai biết cho đến khi em hồi phục hoàn toàn và có thể ra đi.

Em xin lỗi vì những quyết định đường đột của em – mà dường như nó đã nhiều lần khiến hai anh đau khổ. Nhưng lần này, dù sao đi nữa, em cũng phải ra đi.

Em quá yếu đuối, quá ủy mị, lại ích kỷ đến đáng ghê tởm. Em không thể chịu đựng nổi việc mất ai trong hai anh và càng không thể chịu đựng nổi việc em tồn tại trên đời lại gây ra sự thù hận giữa ba chúng ta.

Ngày ấy, khi em quyết định chấm dứt cuộc sống của mình, trong đầu em chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chunnie, hãy cho em đi theo anh.

Em những tưởng Chunnie đã chết dưới tay Yunnie. Em không hề mong muốn điều đó cũng như điều ngược lại. Em không dám cầu xin thượng đế hãy để bất kỳ ai trong hai người còn sống vì đó cũng đồng nghĩa với việc: người còn lại sẽ chết. Thế nên, hành động duy nhất em có thể làm, điều duy nhất em có thể cầu xin là: hãy cho em đi theo một trong hai anh.

Thế đấy, em không có đủ can đảm đối diện với chuyện hai anh sẽ căm thù nhau. Em cũng không có can đảm đối diện với chuyện em chọn người này thì sẽ mất người kia. Em hèn nhát và ích kỷ như vậy nên em quyết định ra đi.

Em xin lỗi, em sẽ không ngu dại từ bỏ cuộc sống của mình lần nào nữa vì em biết cả Chunnie và Yunnie đều rất mạnh mẽ. Hai anh sẽ sống cùng với em trên mặt đất và dưới bầu trời này. Rằng không cần ở cạnh nhau cũng được, em biết ba chúng ta sẽ sống tốt.

Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng không?

Hy vọng lúc ấy thời gian sẽ gột hết những thù hận giữa chúng ta và để lại, có thể không còn là tình yêu nữa mà là, tình bạn.

Như khi chúng ta còn nhỏ, cùng chơi với nhau. Và Chunnie vẫn nói:

Joongie là thiên sứ giáng hạ từ thiên đàng.

Yunnie là hoàng tử của nhân gian.

Và Chunnie là hiệp sĩ quỷ dữ đến từ địa ngục.

Không phải đâu, Chunnie à.

Cả Yunnie, cả anh, đều là những thiên thần không hiểu vị thượng đế nào đã gửi đến bên em, một con người trần tục ích kỷ.

Điều cuối cùng mà Joongie muốn nói với hai anh, vẫn là: em xin lỗi và cảm ơn.

Tạm biệt Yunnie và Chunnie.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro