Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhập vào đám đông tuôn ra phía sân trường đầy nắng, Hermione nói với các bạn của mình:
- Bài dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Lẽ ra mình cũng chẳng cần học cho cố về Bảng Nội qui Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 hay Cuộc nổi dậy của Elfric Háo hức.
Tụi nhỏ nằm dài trên cỏ, sung sướng thở phào.
- Sao trông bồ sầu vậy Harry? Hermione hỏi
- Không làm được bài hả? Lily hỏi tiếp - Không còn bài vở nữa, bồ phải vui mừng mới phải chứ Harry. Một tuần sau mình mới biết bài thi của mình tệ như thế nào, lúc đó rầu rĩ cũng chưa muộn, còn bây giờ hơi đâu mà lo! Ron an ủi Harry
Harry ngồi bóp trán. Nó chợt bùng nổ đầy tức tối:
- Không phải. Cái thẹo của mình cứ đau hoài... Hồi đó cũng có khi đau, nhưng có bao giờ đau hoài như vậy đâu!
- Bạn đến gặp bà Pomfrey đi! Keelin đề nghị.
- Mình đâu có bệnh! Mình tin đây chắc chắn là một sự cảnh báo... nghĩa là tai hoạ đang đến gần...
- Thư giãn đi Harry. Chừng nào cụ Dumbledore còn ở quanh đây thì Hòn đá vẫn còn nguyên vẹn, đừng lo. Aiden thấy Harry nổi sùng thì trấn an nó.
- Ừ đúng đó! Với lại, nhìn có vẻ gì lão Snape đã tìm ra cách vượt qua con chó ba đầu đâu. Lão từng bị nó cắn suýt đứt giò, chắc lão không vội thử lần nữa đâu. Mà bác Hagrid thì cũng không đời nào làm cụ Dumbledore thất vọng, chuyện đó coi bộ còn khó hơn chuyện Neville trở thành tuyển thủ quốc gia môn Quidditch à!
Ron cũng gia nhập để hạ hỏa Harry. Hermione nói:
- Tại kỳ thi đó mà. Mình cũng vậy đó. Hồi khuya mình thức dậy, ôn được một nửa môn Biến hình rồi mới nhớ ra là đã thi xong môn đó.
Nhưng có vẻ Harry vẫn còn lo nghĩ về cái thẹo. Nó ngồi cau mày suy nghĩ một lúc thì bỗng đứng phắt dậy.
Aiden ngái ngủ hỏi:
- Bồ đi đâu vậy?
Mặt Harry trở nên trắng bệch:
- Mình vừa nghĩ ra một điều. Phải đi gặp bác Hagrid ngay!
Ellie vội vã đứng lên theo, hồi hộp: "Sao vậy?"
Harry bò lên bãi cỏ thoai thoải:
- Mấy bồ không thấy lạ sao? Bác Hagrid ước ao có một con rồng hơn bất cứ thứ gì khác, và cái người xa lạ bác gặp ở quán rượu ấy lại ngẫu nhiên có một cái trứng rồng trong túi áo. Rồng là đồ bất hợp pháp thì ai lại đi lang thang đó đây với một cái trứng rồng trong túi chứ? Mấy bồ nghĩ xem có phải hắn tình cờ gặp bác Hagrid không, hay là...? Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm nhỉ?
- Bồ đang nói về cái gì vậy? Ron hỏi -Người đó cố tình tiếp cận bác Hagrid để lấy thông tin! Hermione kinh ngạc nhận ra, khẳng định nói.
Harry cắm cổ chạy băng qua sân trường hướng về phía bìa rừng.

Lão Hagrid đang ngồi trong một cái ghế bành đặt bên ngoài căn chòi, ống tay áo và ống quần đều xắn lên. Lão đang lặt đậu cho vào một cái tô to, mỉm cười khi thấy bọn trẻ chạy tới:
- Chào mấy đứa! Thi xong rồi hả? Rảnh uống trà không?
Harry ngắt lời:
- Không ạ, tụi con đang gấp lắm. Bác Hagrid ơi, bác trả lời cho con điều này. Bác nhớ cái hôm mà bác đánh bài thắng được cái trứng rồng đen không? Bác có nhớ người khách lạ ấy trông như thế nào không?
Lão Hagrid thản nhiên:
- Không. Tại hắn có rời cái áo trùm ra đâu!
Tụi nhỏ đứng sững với vẻ mặt thảng thốt khiến lão Hagrid phải nhướn mắt nhìn lên:
- Có gì đâu mà bất thường? Ở quán rượu Đầu Heo - cái quán rượu trong làng ấy – có cả đống bọn quái dị... Có thể hắn là một gã buôn lậu rồng. Bác cũng chẳng nhìn được mặt mũi hắn, lúc nào hắn cũng kéo mũ trùm đầu tùm hụp.
Hermione ngồi thụp xuống bên cạnh tô đậu:
- Bác nói gì với hắn hở bác Hagrid? Bác có nhắc gì tới Hogwarts không?
Bác Hagrid cau mày cố nhớ lại:
- Để ta nhớ coi... Ờ... hắn có hỏi ta làm gì, ta nói ta là người giữ khoá ở đây... Hắn hỏi ta về những thứ mà ta khoái... nên ta có nói với hắn... Ờ, ta nói cái mà ta luôn ao ước là một con rồng... và rồi... ta không nhớ rõ lắm, bởi vì hắn cứ mua thêm rượu mời ta uống... Để coi... rồi hắn nói hắn có một cái trứng rồng, nếu ta muốn ta có thể chơi bài với hắn... nhưng mà hắn muốn biết chắc là ta có giữ nổi một con rồng hay không. Hắn không muốn nó rơi vào tay hạng tầm thường... Ta bèn nói cho hắn biết là một khi ta đã thuần hoá được con Fluffy, thì dạy dỗ một con rồng là chuyện dễ thôi...
Harry cố giữ cho giọng nói của mình đừng xúc động quá, hỏi dồn dập:
- Rồi... rồi hắn có... có tỏ ra chú ý đến con Fluffy không?
- Ủa, có chứ! Trên đời này có được mấy con chó ba đầu? Ngay cả ở Hogwarts đây cũng không dễ gặp nữa là. Vậy là ta nói với hắn, con Fluffy thật ra rất dễ thương nếu mình biết cách dỗ nó, chỉ cần cho nó nghe một khúc nhạc du dương là nó lăn ra ngủ ngay ấy mà...
Bỗng nhiên lão Hagrid giật mình hốt hoảng:
- Chết mồ! Lẽ ra ta không nên nói với các cháu!... Thôi, quên hết đi nha!... Ê! Tụi bây chạy đi đâu đó?

Tụi trẻ cùng ùa chạy về phía toà lâu đài, không ai nói với ai lời nào cho đến khi cả đám tới được tiền sảnh. Trong lâu đài mát lạnh hơn ngoài sân rất nhiều. Harry nói:
- Chúng ta phải đi báo cho thầy Dumbledore biết ngay. Bác Hagrid đã nói cho gã lạ mặt đó biết cách chế ngự Fluffy mất rồi, mà cái kẻ mặc áo trùm đó nếu không phải là lão Snape thì cũng là Voldemort. Một khi hắn làm cho bác Hagrid say mèm rồi thì khai thác bác thiệt là dễ... Trời ơi, chỉ mong sao thầy Dumbledore tin tụi mình. Anh Firenze có thể đứng ra bảo chứng cho mình nếu không bị anh Bane cấm cản. Mà văn phòng thầy Dumbledore ở đâu nhỉ?
- Hướng này! Lily dẫn đường
- Mau đi... Ellie chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói đột ngột vang lên từ bên kia Sảnh đường:
- Các con đang làm gì ở đây vậy?
Đó là giáo sư McGonagall, bà đang ôm một chồng sách.
Hermione lúc đó tỏ ra khá can đảm, cô bé nói thẳng:
- Chúng con muốn gặp thầy Dumbledore.
Giáo sư McGonagall lặp lại:
- Gặp thầy Dumbledore? Để làm gì?
Giọng giáo sư như thể bà nghi bọn trẻ đang định làm một chuyện gì đó vô cùng mờ ám.
- Dạ, đây là chuyện bí mật...
Harry nói, nhưng thằng bé hối hận ngay lập tức.
Giáo sư McGonagall hỉnh mũi lên, bà lạnh lùng nói:
- Giáo sư Dumbledore vừa đi vắng cách đây mười phút. Cụ nhận được một con cú khẩn của Bộ trưởng Pháp thuật và đã lập tức bay đến Luân Đôn rồi.
Harry rụng rời:
- Cụ đã đi rồi? Đúng lúc này?
- Giáo sư Dumbledore là một pháp sư rất vĩ đại, Harry à, thời giờ của cụ quí giá lắm.
- Nhưng chuyện này rất quan trọng...
- Con nói coi, chuyện gì mà quan trọng hơn được cả Bộ trưởng Pháp thuật hả, Harry?
Harry quăng luôn sự dè dặt của mình đi.
- Thưa cô... chuyện về Hòn đá Phù thủy...
Điều đó quá bất ngờ đối với giáo sư McGonagall đến nỗi bà buông sõng tay, để đống sách rơi xuống sàn mà không buồn nhặt chúng lên. Bà lắp bắp:
- Làm... làm sao con biết...
- Thưa cô, con nghĩ... con biết chính thầy Sn... Có người đang tìm cách đánh cắp Hòn đá. Con phải nói cho thầy Dumbledore biết.
Giáo sư nhìn Harry với ánh mắt vừa hoảng hốt vừa ngờ vực. Cuối cùng bà nói:
- Ngày mai giáo sư Dumbledore mới trở về. Cô không biết bằng cách nào con khám phá ra Hòn đá, nhưng con hãy yên tâm, không ai có thể đánh cắp nó đâu, nó được giữ kỹ lắm.
- Nhưng thưa cô...
- Harry, cô biết cô đang nói về điều gì mà!
Cúi xuống nhặt lại những quyển sách, giáo sư McGonagall kết thúc ngắn gọn:
- Các con ra ngoài sân mà phơi nắng cho ấm.

Khi giáo sư McGonagall đã đi xa rồi, Harry nói:
- Tối nay... Lão Snape sẽ vô được cửa sập tối nay. Lão đã có mọi thứ lão cần, và bây giờ thì lão đã lừa được thầy Dumbledore đi khỏi. Chính lão đã gởi cú. Mình dám chắc Bộ trưởng Pháp Thuật sẽ rất ngạc nhiên khi thấy cụ Dumbledore đến.
- Nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì được?
Ellie thở phập phồng, Harry và Ron cứ đi vòng vòng như cái bánh xe quay. Bỗng tụi nhỏ nhận ra thầy Snape đứng sừng sững ở đó. Thầy nói êm ái:
- Chào các trò!
Thầy nở nụ cười méo mó quái dị:
- Một ngày đẹp trời như hôm nay thì tụi bây không nên co ro trong nhà.
- Chúng con...
Ellie há miệng nói mà không biết nói cái gì.
Thầy Snape bèn nói tiếp:
- Tụi bây phải cẩn thận hơn. Túm tụm như thế này thì người ta ắt nghĩ là tụi bây đang mưu tính gì đó. Mà nhà Gryffindor thì chẳng còn bao nhiêu điểm để mất nữa đâu!
Thầy nhìn thẳng vào tụi Harry mà nhắc nhở. Harry nổi sung. Nó quay ngoắt, bỏ đi ra ngoài. Nhưng thầy Snape gọi lại:
- Harry, ta cảnh cáo... Nếu còn bất kỳ vụ trốn ngủ đi rong nào vào ban đêm nữa thì ta cam đoan trò sẽ bị đuổi là cái chắc. Chúc các trò một ngày tốt lành.
- Tụi em chào thầy.
Aiden và Ellie cúi chào thầy Snape. Thầy bỏ đi về hướng phòng giáo viên.

Bước xuống khỏi những bậc thềm đá. Harry quay lại thì thào khẩn cấp với cả bọn:
- Phải rồi, đây là điều mà chúng ta phải làm: một trong mấy đứa mình phải theo dõi lão Snape. Đợi bên ngoài phòng giáo viên, canh lão đi ra thì đi theo... Ellie, Hermione hai bạn làm chuyện này là thích hợp nhất.
- Mình hả?
- Tại sao lại là tôi?
Ron nói:
- Thì dễ hiểu quá mà: Bồ cứ giả đò đợi thầy Flitwick, bồ biết cách mà: "Ôi, thưa thầy Flitwick, con lo quá. Con sợ con làm sai câu 14 rồi...".
Cái giọng nhái eo éo của Ron làm Hermione quát lên:
- Im di!
Dù vậy Hermione cũng đồng ý theo dõi thầy Snape. Harry phân nhiệm vụ tiếp:
- Còn tụi mình thì chia nhau ra canh hành lang tầng ba. Đi mau!
Nhưng tụi nhỏ vừa đến được cánh cửa ngăn con chó Fluffy với phần còn lại của ngôi trường thì giáo sư McGonagall đã quay trở lại, và lần này bà mất hết bình tĩnh khi thấy tụi nhỏ. Bà nổi trận lôi đình:
- Ta thấy tụi bây còn khó trị hơn cả một bao bùa mê ngải dại. Ngu vừa phải thôi chứ! Ta mà còn nghe thấy tụi bây lảng vảng gần đây, ta sẽ trừ mỗi đứa năm chục điểm!
- Vâng thưa cô, bọn em về phòng ngay đây ạ.
Aiden tỏ vẻ thuận theo ngay lập tức. Giáo sư McGonagall thấy thái độ của cậu thì hạ hỏa phần nào. Cô nhìn chằm chằm đến khi tụi nhỏ khuất sau hành lang tầng hai.

Tụi nhỏ lủi thủi đi về. Keelin nói:
- May là Hermione và Ellie đi theo dõi thầy Snape rồi.
Vừa dứt liền thì cả bọn thấy Hermione và Ellie chạy hùng hục tới, mặt hai đứa tìu hiu:
- Xin lỗi! Thầy Snape đi ra khỏi phòng giáo viên, thấy mình, hỏi mình đang làm gì, mình nói mình đang đợi thầy Flitwick, thế là thầy Snape vào gọi thầy Flitwick. Mình đành phải bỏ đi.
- Mình thấy vậy thì định lén đi theo thầy Snape, nhưng thầy như có mắt sau lưng ấy, thầy phát hiện ra mình ngay. Mình đành phải quay lại chỗ Hermione.
Mặt Harry tái mét nhưng mắt nó sáng long lanh:
- Tối nay tôi sẽ ra khỏi nơi đây, tôi sẽ đi lấy Hòn đá trước.
Ron kêu lên: "Bồ điên hả?"
Keelin can: "Bạn đừng có dại dột! Thầy Snape và giáo sư McGonagall chẳng đã nói rồi sao? Bạn sẽ bị đuổi cho coi!"
Harry hét lên:
- THÌ SAO? Các bạn có hiểu không? Nếu lão Snape có được Hòn đá, Voldemort sẽ hồi sinh! Các bạn chưa từng nghe kể lại thời Voldemort thống trị thì như thế nào hả? E là không còn cả trường Hogwarts để mà học đó chớ! Lão phù thủy ác độc đó sẽ san bằng tất cả, hoặc biến nó thành trường dạy Nghệ thuật Hắc ám! Bây giờ chúng ta có mất thêm điểm thi đua thì cũng vậy thôi. Bộ bạn tưởng Gryffindor dành được Cúp Nhà thì bạn và gia đình bạn được Voldemort để yên hả? Nếu tôi bị bắt trước khi lấy được Hòn đá, thì... Chà, bất quá tôi quay trở về nhà Dursley rồi ngồi đó mà chờ Voldemort mò đến chứ gì! Tôi cũng chỉ chết chậm hơn một tý, chứ không đời nào chịu hùa theo phe Hắc ám. Tôi sẽ đi qua cái cửa sập đó tối nay, mấy bạn có nói gì cũng không ngăn cản được tôi đâu. Voldemort đã giết cha mẹ tôi, các bạn không nhớ sao?
Mắt Harry nhìn sáng rực.
Lily nói:
- Bạn nói đúng.
- Dũng cảm lắm, Harry! Aiden khen.
Harry bảo:
- Tôi sẽ mặc tấm áo tàng hình. Cũng may là tôi đã lấy lại được tấm áo.
Keelin hỏi:
- Nhưng cái áo có che kín hết cả đám không?
- Cả.. đám?!
- Chứ sao? Bồ tưởng tụi này để cho bồ đi một mình sao? Ron nói
Hermione có vẻ hào hứng lên: "Dĩ nhiên là bồ không thể nào lấy được Hòn đá nếu không có sự giúp sức của tụi này. Để mình coi lại mấy cuốn sách của mình, có khi kiếm ra cái gì xài được không chừng."
- Nhưng nếu các bạn bị bắt, các bạn sẽ bị đuổi.
Lily nhe răng cười:
- Mình ráng đừng để bị bắt thì đâu có bị đuổi.
- Đúng đó, đúng đó. Cẩn thận một chút là được. Ellie hào hứng hùa theo.
-Nhưng.. tấm áo choàng của mình chỉ che được cỡ bốn người mà thôi! Chúng ta phải làm sao đây?
Harry nghe mấy đứa nói thì cảm động lắm, nhưng có một vấn đề là làm sao để bảy đứa đi mà không bị bắt đây.
- Mình cũng có một tấm áo choàng tàng hình! Chúng ta có thể ghép hai cái áo lại với nhau, chắc cũng đủ cho sáu người. Còn mình sẽ dùng phép biến thành một vị giáo sư nào đó. Vậy là đủ!
- Hay quá! Tuyệt lắm Aiden!
Ellie phấn khỏi nhào tới ôm lấy Aiden, vậy là không bị bắt rồi
- Tốt lắm! Vậy ba đứa mình sẽ dùng áo tàng hình qua đón Aiden và Ellie trước để ghép hai tấm áo tàng hình. Sau đó thì qua chỗ Lily, Keelin.
Hermione phổ biến kế hoạch.
- Ok quyết định vậy đi!
Cả bọn đồng ý rồi ai nấy trở về phòng sinh hoạt để chuẩn bị lâm trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro