Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mấy bạn nghĩ sắp tới là cái gì nữa đây? Keelin hỏi

- Tụi mình đã vượt qua được chặn thử thách của thầy Sprout rồi, đó là Tấm lưới quỷ Sa tăng; cái chìa khóa bay chắc là bị thầy Flitwich phù phép; cô McGonagall hẳn đã biến những quân cờ thành người sống; vậy chỉ còn lại bùa chú của thầy Quirrell, và thầy Snape.... Lily đáp

Cả bọn đã đến một cánh cửa khác.

Ellie thì thầm hỏi:

- Sao?

- Tới luôn! Harry nói

Harry đẩy cánh cửa ra.

Một mùi thúi hoắc xộc vào mũi chúng, khiến cả bọn cùng kéo áo lên bịt mũi. Qua làn nước mắt, chúng nhìn thấy một con quỷ còn to hơn con quỷ khổng lồ hôm trước đụng độ, đang nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt chúng, đầu u một cục to rướm máu. Bọn trẻ cẩn thận bước qua một trong những cái chân ú na ú nần. Harry thì thầm:

- Thiệt mừng là chúng ta khỏi phải đánh nhau với con quỷ này. Đi lẹ lên. Tôi không thể hít thở được nữa rồi.

Đáng tiếc là cả bọn hôm nay có vẻ không được may mắn cho lắm. Mới đi được nửa chặng đường thì con quỷ bừng tỉnh.

Mắt nó thao tháo nhìn đám trẻ, con quỷ gượng mình đứng dậy rồi rống to. Cái mùi hôi thối khiến cả đám sởn tóc gáy.

- Chết tiệt! Mau chạy tránh xa con quỷ ra!

Aiden không nhịn được mà nói một câu thô tục. Nhưng cũng như lần trước, Aiden nhân cơ hội tấn công con quỷ ngay.

- Baubillious!

Đầu đũa phép của Aiden bắn ra một tia sét lớn nhắm thẳng vào con quỷ khiến nó choáng váng, lảo đảo vì bị giật điện.

- Bombarda Maxima!

Aiden tiếp tục tấn công. Lần này là một vụ nổ mạnh khiến cả căn phòng rung chuyển. Con quỷ gào lên đau đớn vì trúng đòn trực diện. Hàng chục tảng đá đổ sập xuống cũng khiến nó đau đớn không kém.

Ellie cũng chớp thời cơ tấn công:

- Wingardium leviosa!

Cô nàng điều khiển một tảng đá lớn đập ngay vào đầu nó, một cú nốc ao.

Cả đám hoan hô vang dội, đồng thời cũng nổi da gà vì màn kết hợp tấn công quá đỗi bạo lực của hai học sinh nhà Slytherin.

Aiden và Ellie vui sướng ăn mừng bằng một cú đập tay, không ngờ cả hai kết hợp khá ăn ý với nhau. Nhưng chiến thắng lần này cũng nhờ con quỷ chưa hồi phục từ trận trước đó với giáo sư, chứ nếu bọn họ đến trước thì không thắng dễ dàng như vậy.

Cả bọn tiến lên mở cánh cửa kế tiếp, cả đám hầu như không dám nhìn xem, có cái gì đang đợi chúng. Nhưng hoá ra không có gì ghê rợn ở trong căn phòng này. Chỉ có một cái bàn với bảy cái chai hình dạng khác nhau đứng thành một hàng.

Harry kêu lên:

- Trò của lão Snape đây. Chúng ta phải làm gì đây?

Mấy đứa vừa bước qua ngưỡng cửa, một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào. Không phải là lửa bình thường đâu nhé; nó màu tím. Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng mắc kẹt rồi.

- Coi kìa!

Hermione chụp cuộn giấy da nằm cạnh mấy cái chai, đọc to lên cho cả đám cùng nghe.

Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,

Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích

Một chai uống vào, giúp mi tiếng tới

Một chai uống vào, mi sẽ quay lui

Hai trong số bảy, là rượu tầm ma

Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.

Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,

Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.

Để giúp mi chọn, có bốn gợi ý:

Một là độc dược, dù giấu kỹ càng

Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;

Hai là hai chai đứng ở hai đầu

Khác nhau và không giúp mi tiếng tới;

Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau

Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết;

Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu

Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.

Hermione thở phào một cái và mỉm cười:

- Thông minh lắm! Cái này không phải pháp thuật - đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố! Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi.

- Chúng ta cũng sẽ vậy thôi! Harry lo lắng.

- Không đâu. Mọi thứ chúng ta cần đều có trong tờ giấy này rồi. Bảy chai nhé: Ba chai độc dược, hai chai rượu, một chai giúp mình an toàn vượt qua lửa đen, một chai để vượt qua lửa tím.

- Nhưng mà mình biết uống chai nào?

- Cho mình một phút.

Hermione đọc đi đọc lại tờ giấy nhiều lần. Rồi cô bé đi lên đi xuống dọc mấy cái chai, chỉ vào chúng lẩm nhẩm một mình. Cuối cùng cô bé vỗ tay:

- Biết rồi. Chai nhỏ nhất giúp chúng mình băng qua lửa đen, đi tới Hòn đá.

Lily nhìn vào bên trong cái chai tý hon. Cô nàng nói:

- Chỉ còn một ngụm nhỏ mà thôi, hai người là hết cỡ.

Cả đám nhìn nhau, Harry hỏi:

- Chai nào giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại?

Hermione chỉ vào cái chai tròn đứng ở cuối hàng. Harry bảo:

- Mấy bạn uống chai đó. Đừng cãi, nghe đây: các bạn hãy trở lại cứu Ron. Lấy chổi thần trong phòng chìa khoá bay để bay nhanh ra khỏi miệng bẫy, qua mặt con Fluffy - đi thẳng đến chuồng cú và phái con Hedwig đến kêu cứu thầy Dumbledore. Tụi mình cần thầy giúp. Tôi có thể cầm cự chân lão Snape một lát, nhưng quả thật tôi không phải là đối thủ của lão.

- Nhưng Harry... nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ở bên cạnh ổng thì làm sao?

- Thì... Đành trông vào hên xui thôi! Tôi đã may mắn một lần rồi, thấy không?

Harry chỉ vào cái thẹo trên trán nó, nói tiếp:

- Biết đâu lần này tôi lại may mắn nữa thì sao!

- Tôi đi cùng cậu! Aiden lên tiếng

- Không được! Việc này cứ để một mình tôi! Nguy hiểm lắm!

- Đừng lo, tôi sẽ đứng sau cậu. Có nguy hiểm là tôi chuồn ngay, cậu khỏi lo... Hơn nữa, hai người thì có gì có thể hỗ trợ nhau mà.

- Aiden... Được rồi, vậy cũng được.

Harry lo lắng, nhưng đành chấp nhận ý kiến của cậu. Vào đó nó sẽ thu hút sự chú ý của lão Snape và Voldemort để bọn họ không làm hại đến Aiden, Harry thầm nghĩ.

Môi Hermione run run, bất thình lình cô bé nhào tới ôm chầm lấy hai người.

- Hermione!

- Harry, Aiden... hai bạn biết không, hai bạn là những phù thủy vĩ đại.

Harry hết sức bối rối khi cô bé buông nó ra.

- Tôi đâu có giỏi bằng bạn!

- Tôi hả?

Hermione nói:

- Tôi thì chỉ được cái đọc sách và thông minh thôi! Trong khi có những điểu còn quan trọng hơn nhiều... như tình bạn và lòng dũng cảm... Ôi, Harry, Aiden... Nhớ cẩn thận nha!

- Phải cẩn thận đó!

- Bình an nha!

- Nếu không ổn thì chạy ngay nghe chưa!

Ellie, Keelin, Lily cũng lo lắng dặn dò hai người.

Harry bảo:

- Mấy bạn uống trước đi. Bạn chắc chắn biết chai nào, phải không?

- Chắc chắn.

Hermione cầm cái chai tròn ở cuối cùng, uống một hơi, rùng mình. Keelin hồi hộp:

- Có phải độc dược không?

- Không - Nhưng nó lạnh như nước đá ấy.

- Mau đi đi, kẻo thuốc hết tác dụng. Harry nói

- Chúc may mắn. Cẩn thận nha Aiden, Harry!

- ĐI! ĐI!

Bốn cô nàng uống thuốc rồi quay gót, đi xuyên thẳng qua ngọn lửa màu tím.

Harry hít sâu, cầm chai nhỏ nhất lên. Nó quay mặt về phía ngọn lửa đen:

- Chúng ta đi thôi!

Harry uống một hớp nhỏ rồi đưa cho Aiden uống cạn cái chai.

Hai người nhìn nhau động viên rồi cùng chạy về phía ngọn lửa đen. Aiden cảm thấy ngọn lửa đen đang liếm thân thể, nhưng không cảm thấy nóng hay bỏng gì cả. Trong một khoảnh khắc, nó không thấy cái gì cả ngoài ngọn lửa đen thui. Và rồi, "Húp!", nó đã qua được phía bên kia - căn phòng cuối cùng.

Trong phòng đã có sẵn người - nhưng người đó không phải thầy Snape. Cũng không phải Voldemort.

Đó là thầy Quirrell.

Harry há hốc mồm:

- Thầy!

Thầy Quirrell mỉm cười. Mặt ông lúc này lại không hề co giật một chút nào như thường ngày hết. Ông bình tĩnh nói:

- Chính ta. Ta đã tự hỏi liệu có phải gặp mi ở đây không, Harry Potter.

- Nhưng con tưởng... thầy Snape... cơ.

- Snape hả?

Thầy Quirrell bật cười to, không phải tiếng cười yếu ớt run rẩy như mọi khi, mà là một giọng cười sắc lạnh.

- Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để "giương Đông kích Tây" cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?

- Mi thì có vẻ không có gì bất ngờ nhỉ, trò Aiden Yaxley. Học sinh nhà Slytherin đúng là vượt trội hơn hẳn..

Lão nở một nụ cười quái dị tỏ vẻ hài lòng lắm, nhưng rồi sự tập trung của lão lại dành cho Harry.

Aiden ước gì hơn thế, cậu cố thu nhỏ sự hiện diện của mình hết mức, đứng vào một góc khuất rồi theo dõi cục diện chờ thời cơ.

- Nhưng mà thầy Snape đã từng tính giết con mà!

Harry không tin nỗi, cố xác nhận lại.

- Không, không, không... Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận đấu Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi đốt lão Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu lão Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền của ta, để cứu mi.

- Thầy Snape đã tìm cách cứu con?

Thầy Quirrell nói tỉnh queo:

- Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao lão đòi làm trọng tài trận đấu sau nào? Lão muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn chuyện đó. Buồn cười. Thật ra thì... lão đâu cần mất công. Ta đâu có thể làm được gì khi có lão Dumbledore ngồi đó xem. Tất cả các giáo viên khác đều tưởng rằng lão Snape tìm cách trù dập nhà Gryffindor, mà lão quả là đã làm cho mình thêm nổi tiếng xấu... và chỉ tổ mất thì giờ vô ích, bởi vì rốt cuộc ta vẫn giết được mi, đêm nay.

Thầy Quirrell búng ngón tay. Từ không trung xổ ra những sợi dây thừng tự động trói chặt Harry, cả Aiden đứng trong góc cũng không bị bỏ quên.

- Cái quái... Aiden bất ngờ với tốc độ của thầy Quirrell.

- Mi quá tò mò nên không thể để cho mi sống, Harry à. Sục sạo khắp trường như trong đêm Halloween như thế, mi khiến cho ta biết mi đã nhìn thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ Hòn đá.

- Thầy đã thả con quỷ khổng lồ ra hả?

- Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là mi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này.

- Tấm gương ảo ảnh!

Harry nhận ra tấm gương phía sau lưng thầy Quirrell. Thầy Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu:

- Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này... nhưng lão đang ở Luân Đôn... Lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay...

- Con thấy thầy và thầy Snape ở trong rừng...

Có vẻ Harry muốn câu giờ để ông ta không tập trung vào tấm gương.

Quirrell hờ hững đáp:

- Đúng.

Lão đi vòng ra sau tấm gương để xem xét.

- Lão đi gặp ta lần đó, thử tìm hiểu xem âm mưu của ta tiến triển tới đâu. Lão nghi ngờ ta suốt. Lão toan dọa ta - lão tưởng lão làm được sao, khi mà bên cạnh ta còn có chủ của ta, ngài Voldemort...

Quirrell lại đi vòng từ đằng sau tấm gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu.

- Ta nhìn thấy Hòn đá... Ta đang trao nó cho chủ của ta... nhưng mà nó ở đâu?

- Ông nói bên cạnh ông còn có chủ của ông là sao chứ? Voldemort có ở đây không?

Aiden cũng gia nhập cùng Harry, cố gắng câu giờ để cụ Dumbledore tới cứu.

- Voldermort không phải đã chết sao?

- Ngài là một phù thủy vĩ đại sao có thể chết chứ! Ngài ở bên ta cho dù ta đi bất cứ đâu. Ta gặp ngài khi ta đang đi vòng quanh thế giới. Hồi đó ta còn là một thanh niên ngốc nghếch, đầy ắp những ý tưởng về cái tốt, cái xấu. Ngài Voldemort đã chỉ cho ta thấy rằng ta đã sai lầm biết bao. Ở đời này, không có tốt mà cũng không có xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực... Từ đó, ta đã trung thành phục vụ ngài, mặc dù nhiều phen ta làm cho ngài thất vọng. Ngài đã phải rất nghiêm khắc với ta.

Bỗng nhiên Quirrell rùng mình.

- Ngài không dễ dàng bỏ qua lỗi lầm. Lần ta không đánh cắp được Hòn đá ở Gringotts, ngài đã hết sức khó chịu. Ngài đã trừng phạt ta... ngài quyết định giám sát ta chặt chẽ hơn...

Giọng Quirrell lạc đi. Quirrell vẫn đang bực tức nguyền rủa:

- Ta nhìn thấy Hòn đá... Ta đang trao nó cho chủ của ta... nhưng mà nó ở đâu?

- Ta không hiểu được... chẳng lẽ Hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không?







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro