36-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Dây Thần Kinh Ghen Nhân Đôi
Quán coffee không gian rộng rãi, thanh nhã, cho người ta cái cảm giác yên bình nằm cuối một con phố, khi người ta cảm thấy cô đơn,
điều đầu tiên sẽ là nhìn lên bầu trời xanh bao la và thở dài. Những điều đó đều rất hiệu nghiệm với tất cả mọi người.
Nhưng điều này là hoàn toàn vô vọng với Triệu Mạn Di.
Cô thở dài lần này là lần thứ n rồi, nhưng dường như nó không giúp cô được chút nào thì phải.
Ông nội lại giục cô chuyện kết hôn. Tuy Dương Nhậm Vũ đã tiết lộ với ông bà Triệu và cha mẹ Triệu Mạn Di chuyện giữa cô và Cố
Hạo Thần, nhưng ông nội cô vẫn rất mong cháu gái dẫn bạn trai về.
Cô không biết về chuyện đó, cũng không biết ông bà và cha mẹ đã biết nên cũng không tỏ thái độ gì, nhưng hiện giờ cô đang vô cùng
bất mãn, và đang thở dài- hành động mà tất cả mọi người chưa từng thấy ở cô.
Cô chưa thể dẫn Cố Hạo Thần về, vì anh chưa biết chuyện hoàn cảnh thật của cô. Cô lại chưa muốn công khai.
Vô cùng buồn. Cô múc đến nửa hũ đường vào cốc coffee đắng ngắt, không hiểu khi uống sẽ ra dạng gì.
“Triệu tổng, có người đang đi về phía cô.”- tai nghe Bluetooth của Triệu Mạn Di phát ra âm thanh hình sự của Dương Nhậm Vũ.
Cô quay sang phải, một người đàn ông tiến đến, anh ta rất cao, rất đẹp trai. Nụ cười lạnh lùng trên mặt càng khiến anh ta trở nên
quyến rũ. Triệu Mạn Di rất nhanh nhận ra đây chính là Lôi Thiên Kình- tổng giám đốc Lôi Nhân.
“Người này cũng không tệ, đẹp trai như vậy.”- Dương Nhậm Vũ thầm nghĩ, liệu anh nhắn tin cho Cố tổng có phải là lập công lớn
không? Coi như ngấm ngầm trả lại cô sau vụ bắt anh đi sa mạc mấy tháng trời.
“Chào cô, chỗ này đã có ai ngồi chưa?”- anh ta cất giọng nói, tuy giọng ẩn sự lạnh lùng nhưng là cũng có nụ cười trên môi.
Triệu Mạn Di ngẩng đầu lên, lạnh lùng từng chữ.
“Xung quanh còn rất nhiều bàn.”
Lôi Thiên Kình có phần ngạc nhiên, hắn chưa từng phải chủ động tiếp cận người phụ nữ nào. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói
chuyện với một cô gái thì lại bị từ chối, chẳng lẽ đây chính là vạn cực tất phản?
Khi mới thấy cô, hắn nhận ra ở cô có điểm cuốn hút hắn, ánh mắt man mác buồn nhìn ra vô định phía chân trời. Điều đó thật sự đặc
biệt, nghe bạn giới thiệu về nơi này rất hấp dẫn, hắn mới tới thử, mà ngay lần đầu lại gặp được mĩnhân.
“Tôi có thể ngồi cùng cô chứ?”- hắn không ngại mà mở lời, dù sao cô cũng quá thú vị rồi, ngồi cùng cô nói chuyện không phải là
không thể.
Triệu Mạn Di nhún vai.
“Cũng được.”
Cô không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng Lôi Thiên Kình dù sao cũng từng hợp tác với Triệu Thế Vương, cũng không phải không
thể cùng ngồi chung.
“Cô làm việc ở gần đây sao?”- Lôi Thiên Kình châm một điếu thuốc, nhàn nhã hít một hơi.
“Cũng không tính là gần.”- Triệu Mạn Di thầm nguyền rủa tám trăm lần, cô đang không muốn hút thuốc nữa, vì nó ít nhiều cũng ảnh
hưởng tới sức khỏe, thế nhưng…
Lôi Thiên Kình gật đầu.
“Cô thường xuyên tới đây?”
Triệu Mạn Di khuấy cà phê vài vòng rồi đặt thìa xuống đĩa, tạo nên âm thanh nho nhỏ, cô nhìn lên.
“Anh là lần đầu tiên?”
Lôi Thiên Kình gật đầu.
“Phải, có người bạn giới thiệu tôi tới đây.”
Hai người ngồi đối diện, càng nói chuyện, Lôi Thiên Kình càng cảm thấy Triệu Mạn Di rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người phụ
nữ khác.
Cô không yếu đuối, ánh mắt cô cho thấy cô là người mạnh mẽ, thậm chí còn vô tình. Cô quan tâm anh là ai, cách cô trả lời anh nhàn
nhạt, không có hứng thú. Cũng không hỏi anh cái gì.
Người phụ nữ như vậy, anh chưa có gặp qua bao giờ.
“Tôi không nghĩcô Triệu lại không muốn làm việc tại Lôi Nhân.”- Lôi Thiên Kình cười, cô nói làm thư kí tại một công ty nhỏ, hắn muốn
cô về làm thư kí cho hắn, nhưng cô từ chối.
Trước giờ hắn chỉ có từ chối người khác, cô lại từ chối hắn sao?
Triệu Mạn Di thở dài lần thứ n + n trong lòng, làm thư kí hay là làm tình nhân? Tình nhân của Lôi Thiên Kình nhiều vô số, mà cô làm thư
kí cho hắn, Dương Nhậm Vũ đảm bảo sẽ không để ý hình tượng mà khóc thét rồi nhảy từ tầng thượng xuống.
Nhắc tới Dương Nhậm Vũ, cô nhìn sang phía người đàn ông có nước da Châu Phi kia thầm cười trộm, đến con trai anh ta còn không
nhận bố, Lâm Như Lan vợ anh ta mỗi lần nhìn chồng là một lần trong lòng xót xa như nuốt mật.
Ai bảo anh ta gài cô?
Nhìn Lôi Thiên Kình trước mặt, cô chán đến điên rồi.
“Lôi tổng, tôi tin rằng anh còn rất nhiều sự lựa chọn khác, tôi không nghĩkhông có tôi thì anh sẽ không làm được gì.”
Vừa dứt lời, Triệu Mạn Di quay sang, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, cô sẽ từ từ xem kịch vậy.
“Lôi tổng, xin chào.”- Cố Hạo Thần tiến tới, giơ tay ra, nụ cười trên môi nhàn nhạt nhưng giọng nói lại không mang nửa điểm cảm xúc.
Lôi Thiên Kình nhìn sang, cũng đứng dậy bắt tay Cố Hạo Thần, nhưng có phải hắn lỗi giác hay không mà cảm thấy giọng Cố Hạo
Thần có vẻ lạnh lạnh.
“Cố tổng, anh cũng tới đây uống cà phê sao?”- Lôi Thiên Kình chỉ tay sang ghế bên cạnh- “Mời ngồi.”
Cố Hạo Thần bật cười, anh quay sang nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt mang theo “lát nữa giải thích”.
“À không, tôi đến đây chỉ là để đón người không biết phải trái sáng sớm đã rời giường mà không nói với tôi một tiếng thôi.”- dám sau
lưng anh hẹn hò nam nhân khác, được lắm, về nhà cô sẽ biết tay.
Triệu Mạn Di nghe xong, cũng rất muốn phun ngụm cà phê trong miệng ra, thế nhưng cô phải bảo trì hình tượng, nếu không, nhất định
bị cười chết.
Thế nhưng… sáng sớm rời giường?
Cố Hạo Thần, anh thật tốt quá.
Lôi Thiên Kình nghe trong ý của Cố Hạo Thần mang hiềm khích, biết ý đối phương, hắn nhìn Triệu Mạn Di dò hỏi, rồi cũng cúi xuống
cười.
“Cố tổng thật biết đùa.”
“Không.”- Cố Hạo Thần lắc đầu- “Tôi không đùa.”- rồi không cần biết Lôi Thiên Kình nói gì, cũng không cần Triệu Mạn Di mở miệng,
anh trực tiếp nắm tay cô kéo đi.
Khi Lôi Thiên Kình nhận ra hết mọi chuyện, từ xa đã có tiếng động cơ xe vang lên.
“Cố tổng Cố thị? Không phải cũng chỉ là em trai của Cố Thiên Tự thôi sao?”- hắn vùi điếu thuốc vào gạt tàn- “Triệu Mạn Di, cũng thú vị
đấy.”
Dương Nhậm Vũ nhìn một màn Lôi Thiên Kình cười nham hiểm, cũng biết sẽ xảy ra những chuyện gì sắp tới, anh thâm trầm một lúc,
đứng lên tính tiền rồi ra xe trở về.
Về phần Cố Hạo Thần và Triệu Mạn Di, từ lúc lên xe đến trên cả đoạn đường, hai người không nói với nhau câu nào, Triệu Mạn Di thì
trong bụng muốn cười đến điên rồi. Tuy cô biết mình bị nghĩthành dạng nữ nhân như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy Cố Hạo Thần có
chút thái quá.
Cố Hạo Thần thì trút hết mọi sự bực tức lên chiếc xe dành riêng để chở người yêu. Anh thỉnh thoảng lại liếc sang cô, môi mím lại, anh
muốn điên lên rồi.
Đang có cuộc họp quan trọng, Dương Nhậm Vũ lại báo cho anh “Cố tổng, mau tới quán cà phê X, cô Triệu đang ngồi với Lôi tổng Lôi
Nhân.”
Như vậy bảo sao anh không tức điên lên?
Hôm qua cô nói sáng nay bận không đi chơi cùng anh được, nên anh chuyển cuộc họp lên sáng nay luôn. Ai ngờ cô chính là hẹn hò
với người khác. Không được, cứ mãi thế này anh sẽ tức chết mất thôi.
Cố Hạo Thần phóng thật nhanh về biệt thự của anh, cũng không để ý đèn xanh đèn đỏ, suýt tai nạn đến vài lần. Triệu Mạn Di thì mi
mắt không động lấy một cái.
Cùng lắm thì hai người cùng chết. Ở bên nhau mãi mãi.
Đến nơi, Cố Hạo Thần dừng xe, cũng không nói gì, hai tay đặt lên vô lăng. Hít thở như bình thường.
Đúng lúc này, Triệu Mạn Di lại lựa chọn mở lời.
“Anh đợi chờ ở em một lời giải thích sao?”
Anh quay sang, ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, nhưng chẳng mấy chốc lại buồn bã.
Anh cất tiếng nói, thật nhỏ.
“Dù có thế nào, cũng xin em đừng bỏ anh.”
Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần, cô chợt bật cười. Cố Hạo Thần ơi Cố Hạo Thần, anh có còn là Cố tổng Cố thị không vậy? Anh còn
ra dáng một người đàn ông không?
“Em ra đó uống cà phê, Lôi tổng chỉ là cùng tới ngồi nói chuyện. Em đuổi không được.”
Cố Hạo Thần nhìn cô hồi lâu, rồi anh cười thật tươi. Ôm lấy cô, đầu dụi vào vai cô.
“Di, anh biết là em sẽ không chán ghét anh đâu mà.”
Nụ cười trên môi Triệu Mạn Di vụt tắt, gương mặt lại trở về lạnh lùng đáng sợ.
Cô từ khi nào nhắc đến chuyện chán ghét hay không? Chẳng lẽ, anh chỉ quan tâm đến chuyện cô có bỏ anh hay không thôi sao?
“Anh không ghen?”- Triệu Mạn Di hỏi.
Cố Hạo Thần ngước mặt lên, ghen? Có chứ, anh ghen chết đi được. Thế nhưng anh phải biết lựa thời thế, thừa nhận bây giờ thật sự
không tốt.
Anh cố làm vẻ mặt mịt mờ.
“Ghen?”
Thấy Cố Hạo Thần như vậy, Triệu Mạn Di lại cảm thấy nếu cô nói gì kinh khủng với anh sẽ là cả một tội ác tày trời, nên cô thở dài mệt
mỏi. Tiến đến hôn môi anh.
Cố Hạo Thần thầm kêu gào trong lòng.
Thành công rồi…
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 37: Một Ngày Bình Thường. Quyết Định
Để “đền bù” cho sự ủy khuất của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di đành dành ra vài tiếng đồng hồ đi trung tâm mua sắm để anh mua đồ
cho cô.
Thật ra cô không hứng thú lắm với việc này, bởi khi nào có mẫu mới, người nhà đều cho người hầu chuyển tới. Dĩnhiên cô không cần
đích thân đi mua, nhưng cũng có thể tự đi nếu thích.
Cô rõ ràng có thể từ chối, thế nhưng anh là muốn tự chọn quần áo cho cô, cũng không có gì là không thể.
“Chiếc áo này hợp với em đấy.”- Cố Hạo Thần chọn lấy một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt- “Đông sắp qua rồi, trời cũng ấm
lên, em mặc loại này rất hợp này.”
Cầm chiếc áo Cố Hạo Thần chọn, cô cứ nghĩsẽ như trong các bộ phim tình cảm Hàn Quốc mẹ cô thích xem, nhân vật nam vừa bước
vào đã gọi mang tất cả mẫu mới ra gói lại, rồi nhân vật nữ thì ngơ ngác đứng một góc chẳng hiểu gì, đến khi hoàn hồn thì đã nhận ra
trên tay là đủ loại túi xách rồi.
Thế nhưng không, Cố Hạo Thần thì khác, anh tỉ mỉ soi xét từng chiếc áo, chiếc váy, thấy nó không có một lỗi nhỏ nào mới đưa cho cô.
Anh cầm lên một chiếc váy quây màu xanh bạc hà, dài qua gối, rồi lấy một chiếc áo khoác ren ngắn màu trắng đưa cho cô.
“Mau vào thử xem.”- anh mỉm cười nhìn cô. Những nhân viên xung quanh hết nhìn lại nhìn, thì thầm to nhỏ.
“Cô gái ấy thật may mắn a… có người yêu chăm sóc như vậy.”
“Xem chừng chính là được yêu rất nhiều nha, coi anh ta cười tươi chưa kìa…”
“…”
Triệu Mạn Di nhận lấy chiếc váy cùng áo, đi vào bên trong, thay quần áo, lúc mặc chiếc váy xanh kia vào mới phát hiện, thì ra là kéo
khóa sau.
Thật…
Tuy khó khăn trong lúc kéo khóa nhưng cô vẫn thủy chung không nhờ bất kì ai. Vất vả mãi mới kéo xong, cô khoác thêm chiếc áo rồi
ra ngoài.
“Thật đẹp”- Cố Hạo Thần trên tay đã là vài chiếc váy cùng quần áo, mẫu mới của mùa xuân tới.
Triệu Mạn Di soi gương, màu xanh bạc hà thật mát, quây phía trên bộ ngực căng tròn, hình xăm thoáng lộ, bên dưới bó qua eo rồi thả
ra nhẹ nhàng đến đầu gối. Tóc xoăn dài xõa tung tùy tiện buông vài sợi qua vai, trên môi là nụ cười hài lòng.
“Cũng được.”- cô không nặng không nhẹ nói một câu.
Cũng được? Cố Hạo Thần khóc không ra nước mắt, khen một câu rất khó khăn với cô sao? Thật khắt khe.
Nhưng đương nhiên anh không thể nói ra rồi.
“Vậy em thử thêm mấy bộ này đi.”- anh đưa cho cô đống đồ vừa lựa được, cô cũng không phàn nàn gì mà cầm lấy rồi quay vào
phòng thay đồ.
Đối với Cố Hạo Thần bây giờ, nhẹ nhàng với anh có vẻ tốt.
Biết là như vậy, nhưng thay vì thử hết đống đó, cô chỉ thử thêm chiếc váy màu đỏ và một chiếc váy màu trắng.
Nhìn Triệu Mạn Di hợp size, Cố Hạo Thần bắt đầu vung tay chỉ đến hết những bộ anh đã soi xét qua. Kết quả vẫn là túi lớn túi nhỏ rời
khỏi. Mà hóa đơn lại dài như bản tuyên ngôn độc lập. Khiến nhân viên nơi đây hận không thể gói hết đồ đưa cho họ.
Triệu Mạn Di vẫn phải thầm công nhận, tình tiết không khác phim Hàn Quốc là mấy.
“Để em cầm cho.”- Triệu Mạn Di đón lấy hai chiếc túi có vẻ nhẹ hơn những chiếc còn lại. Nhìn anh khổ sở như vậy, cô không đành
lòng.
“Em thương anh có phải không?”- Cố Hạo Thần cười cười nhìn cô, tuy nhiên lại không có ý đưa đồ cho cô, anh vẫn có thể cầm được
mà, từng này đồ sao có thể làm khó anh?
Triệu Mạn Di nhún vai.
“Nặng quá anh sẽ làm rơi, mà bẩn rồi sao có thể mặc?”- thương anh cũng không cần nói ra, anh sẽ dựa vào đó mà làm càn.
Cố Hạo Thần tổn thương cụp mắt xuống. Cô vẫn là không chịu thừa nhận tình cảm dành cho anh mà.
Triệu Mạn Di từ phía sau Cố Hạo Thần tiến tới, khoác lấy tay anh.
“Hôm nay về nhà em đi.”- dù sao anh cũng có công sức mua đến cả núi đồ cho cô, mời anh đến nhà cô ăn cơm thì có gì không thể?
Cố Hạo Thần đang ủ rũ, nghe cô nói vậy thì cười thật tươi, rồi trước bàn dân thiên hạ, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.
Triệu Mạn Di cũng không trách anh cái gì, hai người xuống khu thực phẩm, mua thêm thật nhiều đồ ăn, cuối cùng gần trưa mới về
nhà.
Công việc vẫn tiếp diễn như cũ, cô làm gì thì làm, việc bếp núc vẫn là việc của anh. Cô ngồi xem TV, trên đó có nói đến dự án phi
trường A của Âu Dương thị, Bạch Tư thị và Thiên Kì, tiến hành đã được một phần ba, hoàn toàn không có vướng mắc gì, cũng vô
cùng thuận lợi.
Cung Dương Á Miên và người kia có lẽ đang vui vẻ khoái hoạt tận nơi nào rồi, cô cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là cô đạt được
những gì mình muốn.
Lại nhớ đến Trầm Khải, hắn lần đó khiến cô sống dở chết dở, đưa đồ rởm cho cô, cô vì thế nên cũng động tay động chân chút ít vào
dự án của hắn.
Dù là ai, một khi hại cô, cũng đừng mong có ngày lành.
Bên trong phòng bếp tiếng băm chặt vang lên đều đều, Triệu Mạn Di đi vào, anh đang rán chả cá, trên tay là đũa, thỉnh thoảng lại ấn
ấn vào miếng chả xem đã chín chưa.
Cố Hạo Thần đột nhiên quay ra.
“Em vào đây làm gì? Ra kia đợi một lát rồi vào ăn.”
Thấy anh nói vậy, cô cũng cười nhẹ nhàng rồi đi vào. Ai dám bảo đây chính là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Cố thị? Không
phải cũng chỉ đứng bếp nấu ăn thôi hay sao?
Trong lòng cô ngọt ngào trở ra, ngồi trên sofa nhắn tin cho Dương Nhậm Vũ hôm nay cô nghỉ. Anh chỉ nhắn lại đã biết, kèm theo kí
hiệu khóc ròng.
Cô mới không quan tâm, hôm nay, cô muốn có với Cố Hạo Thần một ngày bình thường trọn vẹn.
Anh đang nấu ăn, cảm thấy không chân thực chút nào, Triệu Mạn Di là người đầu tiên anh nấu ăn cho. Hơn nữa, công việc này anh
thấy thật thoải mái. Nhìn cô ăn những món ăn anh nấu, trong lòng anh thấy thật hạnh phúc.
Dù cô không nói qua có yêu anh, nhưng điều đó quan trọng gì? Qua lần kia, anh cũng biết được tình cảm của cô, cô cần một người
yêu cô thật lòng, anh chính là muốn làm người đó, vậy thì nấu ăn cho cô có gì không tốt?
Gần tiếng sau, anh ra gọi cô vào ăn cơm, mỗi món anh chế biến rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ gắp cho cô rồi nhắc cẩn thận còn nóng.
Vừa ăn Cố Hạo Thần vừa hỏi cô về chuyện Lôi Thiên Kình ban sáng có nói gì với cô không? Rồi nói những gì, cô trả lời ra sao.
Triệu Mạn Di vốn nghĩCố Hạo Thần không quan tâm, nhưng thấy anh hỏi vậy, cô cũng trả lời hết.
“Hắn gạ em đến làm thư kí cho hắn?”- Cố Hạo Thần mặt lạnh, gằn từng chữ.
“Phải.”- cô thản nhiên, ngẩng lên nhìn anh- “Không phải em cũng từ chối rồi sao?”
“Vấn đề là hắn ta dám…”- Cố Hạo Thần nhíu mày, tay nắm răng rắc.
“Thần, anh ta có gì là không dám? Anh ta là Lôi tổng của Lôi Nhân cơ mà, nhưng về Đài Bắc này, anh ta so ra cũng kém anh, anh lo
gì?”
“Anh không muốn hắn để ý em.”- Cố Hạo Thần bỏ đũa xuống, lúc này cần phát huy cái bộ mặt kia.
Triệu Mạn Di thở dài, anh lại nữa sao? Cái vẻ mặt đó, làm như có ai thiếu nợ anh mấy trăm vạn ấy.
“Em đã nói rồi, chúng ta là chúng ta, anh cần gì phải quan tâm mấy người ngoài.”- cô đứng dậy bước đến cạnh anh, ngồi xuống, ôm
lấy anh, đầu dựa vào vai anh- “Anh biết em thế nào mà.”
Cố Hạo Thần lợi dụng thời cơ mà ôm chặt lấy cô. Anh hôn nhẹ lên tóc cô.
“Anh biết, anh biết chứ.”
Hai người ăn xong, Triệu Mạn Di lại “bị đuổi” ra ngoài, Cố Hạo Thần bên trong dọn dẹp rồi cho bát vào máy rửa.
Xong công việc, anh ra sofa thì thấy cô đã thiếp đi, nhẹ nhàng bế cô lên phòng, đặt cô xuống giường, rồi chính mình cũng nằm xuống.
Cô cứ mãi đơn thuần thế này thì tốt. Cố Hạo Thần vuốt lên mái tóc cô, hôn lên đôi mắt có hàng mi dày cong vút.
“Ngủ ngon nhé. Anh yêu em.”
Anh ôm lấy cô, tắt điện thoại, dù sao không cần nói cũng biết Bạch Phi Hằng đã và đang hận anh đến thấu xương rồi.
Mặc kệ, Triệu Mạn Di vẫn là quan trọng hơn Cố thị mà.
Tầm đầu giờ chiều, Triệu Mạn Di vì tiếng đổ vỡ trong nhà tắm mà tỉnh lại, cô đi đến cửa phòng tắm gọi vọng vào.
“Chuyện gì vậy?”
Cố Hạo Thần bên trong nhặt vội bình sữa tắm thủy tinh lên. Anh đi dép ra mở cửa.
“À… anh đang chuẩn bị nước tắm cho em, định đánh thức em dậy, trong lúc cho sữa tắm vào bồn thì đánh rơi. Kết quả…”- anh chỉ
vào một đống bừa bãi bên cạnh bồn, bình thủy tinh vỡ ra, vô số các mảnh vụn bắn tung tóe. Anh ái ngại nhìn cô.
“Không sao đâu.”- vốn cô tưởng anh bị làm sao, dù gì cũng chỉ là rơi vỡ chai sữa tắm- “Làm em cứ tưởng…”- cô kéo anh ra- “Không
cần dọn đâu, dễ bị thương lắm, để em lấy máy hút bụi.”
Bỏ qua mọi nỗ lực của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di vẫn kiên trì mang máy hút bụi vào dọn dẹp.
Cố Hạo Thần rất sợ cô bị thương, muốn cô để anh vào dọn, nhưng cô lại tự mình vào. Cũng may cô cũng không làm sao.
Lúc Triệu Mạn Di tắm xong, xuống nhà thì Cố Hạo Thần cũng đã nấu ăn xong cho bữa tối. Cô từ phía sau ôm lấy anh.
“Em rất thích ôm anh hả?”- Cố Hạo Thần hơi ngả ra sau. Mùi hương trên người cô thật thơm.
“Ừ.”- Triệu Mạn Di nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp.
Cố Hạo Thần không ngờ chỉ là hỏi một câu bâng quơ lại đúng, anh nhanh quay lại hôn lên môi cô.
“Thật đáng yêu.”
Triệu Mạn Di nghe xong thì bật cười rồi ra ngoài.
“Một lát nữa có thể vào ăn rồi, ăn xong cơm anh sẽ ăn em, nhớ kĩđấy.”- anh tay vẫn đảo qua đảo lại chảo đỗ xào, miệng vẫn thản
nhiên nói. Hoạt động cả ngày cũng phải được thưởng xứng đáng chứ?
Triệu Mạn Di đang định bật TV bỗng khựng lại.
Ai bảo nhẹ nhàng với Cố Hạo Thần là tốt?
Bữa ăn diễn ra không khác lúc trưa là mấy, chỉ có điều thi thoảng Cố Hạo Thần sẽ nói bóng nói gió về chuyện đêm nay ngủ lại, Triệu
Mạn Di thì thủy chung gắp thức ăn, ăn lại ăn, cho dù là ăn rất ít nhưng cô vẫn không muốn cùng Cố Hạo Thần nói đến thứ chủ đề như
vậy.
Ăn xong, không ngờ máy rửa bát lại đình công, Cố Hạo Thần thì cũng rất bình thường mà mang bát đũa ra rửa bằng tay.
Ngồi bên bàn ăn, tay chống lên má. Cố Hạo Thần chính là rửa bát bằng tay kìa. Triệu Mạn Di cười nhẹ nhàng. Rồi cô thở dài, thầm
nghĩquyết định của mình sắp tới có đúng không.
“Em sẽ tới ở cùng anh.”- về phần công việc cùng số phận bi thương của trợ lí, cô đã ném hoàn toàn ra sau đầu. Nếu anh ta phàn nàn,
cô có thể mua cho anh ta miếng đất giữa sa mạc, tùy anh ta xử lí.
Còn nhân vật nam chính đang rửa bát kia. Cũng đã sớm hóa đá.
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 38: Công Cuộc Sống Chung Thật Vất Vả Nhưng Cũng Rất Vui Vẻ (Thượng)
Nữ nhân nằm trên giường khẽ rên rỉ ngọt ngào vì kích thích của đối phương. Nam nhân bên trên gặm cắn nụ hoa trước ngực, tiến lên
hôn lên xương quai xanh quyến rũ, ngửi mùi hương thơm trên người nữ nhân, thầm nguyền rủa cô quá sức mê người. Thẳng lưng
tiến nhập bên trong.
“Đừng…”- Triệu Mạn Di ôm lấy cổ Cố Hạo Thần, mắt nhắm nghiền, anh tiến vào quá bất ngờ, cô lại chưa chuẩn bị tốt.
“Em thật chặt, nào… thả lỏng ra một chút.”- Cố Hạo Thần xoa lên eo Triệu Mạn Di, bên trong chậm rãi dao động.
Sự nhẹ nhàng này trái lại khiến Triệu Mạn Di khó chịu, như thể có hàng vạn con kiến đang bò trong người, cô cong người lên, bờ môi
hơi hé, nói nhỏ với Cố Hạo Thần.
“Em muốn nữa… cho em.”
Lời nói của cô vừa dứt, Cố Hạo Thần lập tức ra vào mãnh liệt hơn, anh gặm cắn trên người cô, bên dưới ra sức động đậy, làm cô
không nhịn nổi mà kêu to lên.
“Nhẹ thôi… anh…”- cô không ngờ anh lại hành động đáng sợ như thế, ẩn người anh ra, trái lại, anh lại nâng eo cô lên mà càng tiến
nhập nhanh và sâu hơn, mỗi lần đi vào là đâm vào tận hoa tâm, cô không nhịn được rên rỉ to hơn.
“Em quả là dâm đãng, vậy cũng chưa đủ.”- Cố Hạo Thần vừa nói vừa ra vào bên trong cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ
động lòng người, anh không kìm được hôn lên.
Triệu Mạn Di run người vài cái rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Em nghĩcứ như vậy là xong?”- Cố Hạo Thần lật úp cô lại, từ phía sau tiến vào. Đêm nay là một đêm tuyệt vời của hai người, ngày
hôm nay cũng là một ngày hoàn hảo, và anh tin rằng những ngày sau cũng vậy.
Triệu Mạn Di trong cơn mệt mỏi không biết mình bị làm đến bao nhieu lần, cô chỉ biết rằng, cái thứ quyết định chuyển đến sống cùng
anh kia là sai lầm.
Bởi cô đã quên không nghĩđến chuyện… ngày nào hai người cũng ngủ với nhau.
Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Mạn Di tỉnh dậy cũng đã là hơn chín giờ, cô nhìn xung quanh không thấy Cố Hạo Thần đâu. Người thì
mệt mỏi, chân tay cũng không muốn nhúc nhích. Đêm qua rốt cục cô bị anh vần đến bao nhiêu lần?
Ngồi dậy, cô quấn tạm khăn tắm lên người, vào phòng tắm thì thấy anh đã chuẩn bị nước tắm đầy trong bồn, cô ngồi vào bên trong,
mệt mỏi nhắm mắt lại.
Coi như đây là đặc quyền của cô đi.
Cố Hạo Thần ở bên dưới chuẩn bị thức ăn, vừa nấu nướng vừa gọi điện cho trợ lí bàn giao công việc, công việc chất cũng như núi
rồi, nhưng trợ lý của anh cam đoan sẽ giải quyết được, miễn là tăng lương lên 5%.
Tăng cũng được, miễn là anh có thời gian bên người anh yêu là được.
Cô nói sẽ chuyển qua ở cùng anh, anh cao hứng đến cả đêm quấn lấy cô, mãi rạng sáng mới ngủ được một lúc thì nhớ ra phải dậy
chuẩn bị nước tắm cùng đồ ăn, nên mới ngồi dậy đi xuống giường.
Tất nhiên cũng phải phi tang đi cái đống kia, nếu không cô mà tỉnh dậy, nhìn thấy số lượng đó hẳn sẽ khóc thét đi.
Lúc Cố Hạo Thần làm xong đồ ăn sáng thì Triệu Mạn Di cũng tắm xong, cô tùy tiện mặc bộ ngủ đơn giản đi xuống.
“Hôm nay có món gì vậy?”- đi từ cầu thang xuống cô đã thấy mùi tôm thoang thoảng.
Cố Hạo Thần quay ra, thấy cô thì mỉm cười.
“Tỉnh rồi sao? Anh đang làm món xào hải sản.”- gắp một con tôm đưa lên miệng cô- “Thử xem.”
Hé miệng nhận lấy con tôm chín kĩ, nhai vài cái, Triệu Mạn Di phát hiện ra một sự thật mà cô không muốn thừa nhận.
Cố Hạo Thần nấu ăn ngon hơn cô.
Nhưng cô cũng không cần nói ra, chỉ cần ăn là được rồi.
“Thế nào? Có ngon không?”- Cố Hạo Thần ánh mắt mong chờ nhìn cô.
“Cũng được.”- Triệu Mạn Di nhún vai rồi quay đi. Để lại Cố Hạo Thần trên tay vẫn là đôi đũa nhìn theo.
Triệu Mạn Di, kì thực nói là ngon cũng không mất của em cái gì cơ mà.
Giờ thì anh đã hiểu cảm giác quẫn bách của những người thân xung quanh Triệu Mạn Di khi tiếp xúc với cô. Ngày trước, anh nghĩ
đơn giản chỉ là cô lạnh lùng vì hoàn cảnh của cô, vị trí mà cô đảm nhận trong tập đoàn gia đình, nhưng giờ thì anh biết nó thực ra là
một loại tính cách của cô.
Nhưng dù là tính cách hay gì đi nữa, cô vẫn chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi. Cô vẫn là Triệu Mạn Di của anh mà.
Chiều nay phải đưa cô về nhà anh ở ngay mới được, đề phòng cô đổi ý.
Dương Nhậm Vũ sau khi biết Triệu Mạn Di sẽ không đi làm trong một thời gian dài và chỉ giải quyết công việc qua điện thoại với anh
thì mặt mũi trắng bệch. Ý muốn tìm mua một sợi dây thừng nào đó thật chắc chắn, có thể chứa được trọng lượng của anh, để không
bị đứt giữa chừng nếu anh treo cổ vào.
Này là đùa anh sao? Khối lượng công việc của Triệu Thế Vương quá đồ sộ, Triệu Mạn Di cho dù đi làm đầy đủ, vẫn là phải tăng ca,
nói gì đến bây giờ cô chỉ giải quyết qua điện thoại.
“Tổng giám đốc à… dự án khu sinh thái ngoài sa mạc cũng tiến hành tốt lắm rồi.”- ý nói cô không cần tiếp tục hành hạ anh nữa, đến
con trai anh bây giờ đêm đến cũng không muốn ngủ với anh, mà vợ anh cũng thích xem phim về các nước Châu Phi rồi. Ngay cả anh
hiện giờ cũng chán ghét khi phải thấy mình trong gương.
“Tôi không muốn nói tới điều đó, chỉ là giờ tôi có công chuyện bận không tới làm việc được ở tập đoàn, có gì tôi giao toàn quyền cho
anh xử trí.”- Triệu Mạn Di nhìn vào trong bếp, chính là vì cái người đang xào nấu kia mà cô muốn thay đổi một chút. Anh cũng vì cô mà
làm nhiều điều rồi.
Dương Nhậm Vũ thở dài, cô thì ngoài công việc ở Triệu Thế Vương khiến cô bận rộn thì làm gì còn lí do nào khác nữa chứ?
Tổng giám đốc trốn việc. cứ trốn việc mãi như vậy anh biết làm sao đây?
Tới bữa ăn, vừa ăn Cố Hạo Thần vừa nhắc cô về chuyện chuyển đến nhà anh. Và thế là hai người quyết định chiều nay sẽ chuyển
luôn, Triệu Mạn Di phải thêm vào một điều kiện sẽ không để cho anh muốn làm cô lúc nào thì làm, Cố Hạo Thần cắn răng đồng ý,
nhưng trong đầu lại nghĩ, cô sẽ trốn được sao?
Ăn xong, anh gọt hoa quả cho cô, mang ra bàn rồi chính mình lại vào rửa bát xong mới đi ra. Khiến Triệu Mạn Di có một ý nghĩ.
Thật ra đến ở với anh không có gì là không tốt cả…
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 39: Công Cuộc Sống Chung Thật Vất Vả Nhưng Cũng Rất Vui Vẻ (Hạ)
Hai người dọn đồ đạc xong, Cố Hạo Thần cũng đưa đồ của cô vào trong phòng để đồ. Về phần Triệu Mạn Di thắc mắc đâu là phòng
của cô thì Cố Hạo Thần đã ngó lơ đi.
Phòng của cô? Phòng riêng sao? Cô nằm mơ.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, hai người mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn trên phòng anh.
“Từ nay nơi này là phòng của chúng ta…”- Cố Hạo Thần thở ra thỏa mãn. Cô cuối cùng cũng chịu đến sống cùng anh. Vậy là hai
người sẽ có thêm thật nhiều thời gian với nhau.
“Phải…”- Triệu Mạn Di nhìn lên trần nhà, cô không biết về sau thế nào, chỉ biết, hiện giờ, người bên cạnh cô là Cố Hạo Thần, vậy thôi.
Anh quay sang ôm lấy cô.
“Em biết không, anh là người hạnh phúc nhất vì có em đấy.”
Triệu Mạn Di nghe xong thì rùng mình một cái, đảo mắt khinh thường.
“Anh bớt nói lời vô nghĩa đi.”- rồi cô mặt lạnh ngồi dậy rồi xuống nhà, để lại Cố Hạo Thần thất vọng nhìn theo bóng cô.
Thật ra Triệu Mạn Di trong lòng ngọt ngào muốn chết, nhưng cũng không nguyện ý thừa nhận, bởi cô không quen.
Kì thực cũng rất muốn đáp lại lời anh, nhưng lại không biết nên nói thế nào, lại thôi.
Kệ đi, làm vài món ăn dỗ anh là được rồi. Nghĩlà làm, Triệu Mạn Di đến mở tủ lạnh lấy ra rau và thịt, cô sẽ thử dùng hết sức nấu xem
có ngon hơn anh nấu không. Đường đường là một nữ nhân mà nấu ăn không bằng một nam nhân thì thật mất mặt.
Trên phòng, Cố Hạo Thần nghĩcách làm sao để hôm nay hai người sẽ có một buổi tối thật lãng mạn, vì là ngày đầu tiên… à không…
ngày cô chính thức dọn đến ở cùng anh mới đúng.
Anh gọi điện cho một vài nơi, dặn dò họ đúng thời gian và địa điểm sẽ tới, chính mình thì đi tắm trước, sau đó động tay động chân
một chút trong phòng ngủ rồi xuống nhà, lúc này, Triệu Mạn Di đang làm những món cuối cùng.
“Có người đến, anh mở cửa đi.”- Triệu Mạn Di từ trong bếp nói vọng ra.
Cố Hạo Thần đang ngồi trên sofa, thấy chuông cửa reo thì ra mở. Bên ngoài là bảo vệ và hai người ở hai nơi anh đã gọi đưa hàng
đến.
Nhận lấy hai chiếc hộp khá to, anh khệ nệ mang vào bên trong, đang định mang lên tầng thì Triệu Mạn Di đánh tiếng.
“Anh mua cái gì vậy?”
Cố Hạo Thần cố ra vẻ bình thường nhất có thể.
“À, chỉ là vài thứ đồ dùng vớ vẩn thôi mà. Em cứ làm tiếp đi, anh sẽ xuống bây giờ.”
Triệu Mạn Di cũng không để ý thêm nữa, chỉ là vài giây sau, ánh mắt mang theo tia quỷ dị.
Cố Hạo Thần, không phải là sau lưng cô định làm trò gì đáng sợ đi.
Làm xong các thứ, gọi mãi Cố Hạo Thần mới xuống. Anh ngồi vào bàn ăn. Cười cười với cô.
“Oa… em nấu thật ngon nha…”- đợi Triệu Mạn Di ngồi vào bàn, anh mới cùng ăn.
Cứ mãi như thế này thì thật hạnh phúc. Nghĩđến lát nữa cô sẽ vì nỗ lực của anh mà xúc động, Cố Hạo Thần chỉ muốn cười thật to lên.
Ăn xong là lúc Cố Hạo Thần cố gắng đưa Triệu Mạn Di lên phòng càng nhanh càng tốt, làm cô đến cả cho bát vào máy cũng chưa kịp
làm.
“Nhanh lên thôi, nhanh lên…”- Cố Hạo Thần nhanh chóng kéo Triệu Mạn Di lên cầu thang.
“Có chuyện gì vậy hả?”- Triệu Mạn Di vừa ăn xong, bị anh lôi đi như vậy, bụng ẩn đau.
Anh nói cô cứ đi theo anh, lên phía trên, cô thấy ánh sáng lấp lánh.
Cố Hạo Thần để cô đi phía trước, còn anh đi đằng sau.
Triệu Mạn Di lúc này mới để ý, khắp dọc đường đi là những cánh hoa hồng rải xuống, hai bên là hai hàng nến được thắp sáng lung
linh.
Không gian tràn ngập hương hoa hồng cùng ánh nến huyền ảo, cô bước chân lên những cánh hoa, như thể có tình yêu nâng dậy mà
cô cảm thấy thật mềm mại.
Khi vào trong phòng, không gian bên trong còn tuyệt đẹp hơn hoa hồng rải đến tận chân giường, trên tấm đệm trắng ngà là những
cánh hoa đỏ rực, xếp thành hình trái tim thật lớn.
Ánh nến lung linh ở giữa căn phòng được xếp thành chữ “Anh yêu em” rất lớn. Triệu Mạn Di khi nhìn thấy, cô chỉ có đúng một cảm
giác.
Hạnh phúc.
Nở nụ cười hạnh phúc trên môi, Cố Hạo Thần từ phía sau ôm lấy cô.
“Thế nào? Đó là điều anh muốn nói với em. Còn em thì sao?”- ý nói rằng cô hãy nói ra ba chữ kia đi. Anh vốn là rất mong chờ nha.
Triệu Mạn Di thầm nghĩ, anh chính là muốn cô nói ra ba chữ kia sao? Được, nếu anh muốn.
“Em muốn anh.”
Đáp án này thốt ra khỏi miệng cô, Cố Hạo Thần đã một trận không biết làm sao trong lòng.
Anh có mong ba từ này không? Đương nhiên có, anh rất thích là đằng khác, nhưng vào tình huống này, anh mong cô nói ra ba chữ
khác.
Thế nhưng, cô lại cho anh đáp án này.
Mà anh lại không hề từ chối.
Cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô. Chiếm giữ mọi sự ngọt ngào trong đó. Mùi hương hoa hồng, ánh nến lung linh, họ thật sự ở bên
nhau, những lúc thế này, cả hai đều hiểu được, mọi thứ xung quanh là không hề quan trọng.
Anh yêu cô, và cô cũng vậy. Đâu cần thiết phải nói ra mới có một kết thúc hoàn hảo.
Đêm đó, hai người không biết đã cùng nhau bao nhiêu lần, chỉ là sáng hôm sau, không ai muốn ra khỏi giường, mà cả căn phòng
cũng trở thành một bãi chiến trường sau vụ hoa và nến lãng mạn đó.
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 40: Yêu Người Yêu Em
Một ngày bình thường của Triệu Mạn Di trước kia đó là sáng dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi đến Triệu Thế Vương hoặc đến
Triệu Thế Vương rồi ăn sáng. Làm việc đến trưa, ăn trưa, nghỉ trưa, rồi đầu giờ chiều lại làm việc đến khi sẩm tối. Có khi công việc
nhiều sẽ cùng trợ lí Dương Nhậm Vũ tăng ca. Xong hết lại về nhà riêng.
Còn bây giờ thì khác, một ngày bình thường của cô trở thành sáng dậy, cùng Cố Hạo Thần lăn lộn vài vòng mới đi đánh răng rửa mặt,
anh sẽ bưng đồ ăn sáng đến tận giường cho cô, sau đó sẽ đi tắm. Anh đi làm, cô chỉ ở nhà chơi thì chơi mà ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng
sẽ cùng Dương Nhậm Vũ giải quyết công việc qua máy tính hoặc điện thoại. Trưa dù bận thế nào đi nữa, Cố Hạo Thần cũng cố gắng
phóng thật nhanh trở về nấu bữa trưa cho cô, hoặc hôm nào muộn, trở về thì cô cũng đã nấu nướng xong xuôi mọi thứ. Hai người
cùng ăn trưa, sau đó đầu giờ chiều anh sẽ đi làm, cô lại thực hiện những việc tương tự buổi sáng.
Chiều muộn, dù nhiều công việc đến mấy Cố Hạo Thần cũng vứt ra sau đầu để trở về, vì bữa tối, luôn là cô nấu cơm đợi anh về.
Mỗi tối đi làm về, mở cửa, nhìn vào trong bếp chính là một người phụ nữ bỏ qua công việc của cả tập đoàn lớn để đứng bếp nấu
cơm cho mình, vì mình mà nhặt từng cọng rau, rán từng miếng thịt, nấu từng bát canh thì cỡ nào hạnh phúc. Tuy rằng đằng sau hạnh
phúc này là bất hạnh của hai người trợ lý.
Anh không quan tâm. Chỉ biết rằng, cô sẵn sàng sống ở cái biệt thự này để đợi anh, nấu từng bữa cơm cho anh, việc này không phải
là hạnh phúc thì là gì?
Thế nhưng anh vẫn luôn ấp ủ ước ao được cô nói với mình ba chữ kia. Anh sẽ hạnh phúc gấp vạn lần.
“Di này, hôm nay là tròn một tháng ở chung, em có điều gì muốn nói với anh không a?”- Cố Hạo Thần đi phía sau Triệu Mạn Di, cô
đang vội đến Triệu Thế Vương có việc. Nghe Diêu Giai Mẫn nói đã phát hiện thêm chuyện mới, cô phải đi tới đó ngay.
“Em đang rất bận, có thể tối nay sẽ về muộn.”- cô hơi kiễng chân hôn lên môi anh- “Về sẽ có quà cho anh.”
Không để ý Cố Hạo Thần nói thêm, cô vội đi ra ngoài, Dương Nhậm Vũ đón cô ở bên ngoài tiểu khu để tránh Cố Hạo Thần phát hiện.
Cố Hạo Thần cúi mặt cười khổ, nhìn cánh cửa đã đóng sập lại. Cô chỉ nói được như vậy thôi sao? Ba từ đó đối với cô nó khó khăn
lắm à?
Nhưng không sao, anh sẽ vì cô mà cố gắng một chút, hôm nay anh sẽ lại nghỉ làm, ở nhà làm gì đó đặc biệt mừng một tháng ở chung
của hai người.
Nghĩđến gương mặt hạnh phúc của cô, anh vội dậy thực hiện luôn kế hoạch của mình. Ừm… tốt nhất là nhiều nến và hoa hơn lần
trước một chút.
Triệu Mạn Di nhìn những thứ Diêu Giai Mẫn đưa cho, gương mặt ngày càng tối sầm lại.
“Tại sao lại có thể? Không phải nói anh ta không được Lôi Nhân trợ giúp sao?”- nói đùa, khi trước nghe tin Lôi Nhân không trợ giúp
Cố Thiên Tự, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ lại nghe Lôi Nhân giúp đỡ Cố Thiên Tự để đánh đổ trực tiếp Cố thị làm Triệu Mạn Di
có phần bất ngờ.
“Nhưng là vì cái gì chứ?”- Triệu Mạn Di suy nghĩ, hai lông mày nhíu chặt lại.
Diêu Giai Mẫn cũng không nháo như mọi ngày, cô cầm tập tài liệu đã điều tra, mở ra lại gấp vào, đích xác là không có gì nhầm lẫn.
Mà cô đã ra tay thì gạo xay ra cám, sao có thể sai sót cái gì.
“Tổng giám đốc…”- Dương Nhậm Vũ nhỏ giọng, anh ghé xuống.
Triệu Mạn Di mở mắt, nhìn gương mặt đen sạm của Dương Nhậm Vũ có chút sợ, cô thở dài.
“Chuyện gì vậy?”
Anh ậm ừ một lát.
“Tôi nghĩ, tôi biết lí do Lôi tổng muốn lật đổ Cố thị.”- anh thầm nghĩ, còn là lí do nào ngoài nữ nhân trước mặt anh nữa cơ chứ.
Nhìn Dương Nhậm Vũ một lúc, Triệu Mạn Di chợt giật mình.
“Không phải chứ?”
“Tôi mong là không phải. Nhưng…”- Dương Nhậm Vũ lấp lửng, anh nhìn sang Diêu Giai Mẫn- “Chuyện này tôi nghĩchúng ta không
tiện giải quyết, chỉ có Triệu tổng mới giải quyết được.”
Triệu Mạn Di gạt phắt đi, giọng lạnh đi vài phần.
“Anh ta sẽ không chỉ vì một nữ nhân mà làm những chuyện như vậy, nói gì đến Lôi Nhân không thể lật đổ được Cố thị.
Nền của Cố thị vô cùng vững chãi, chẳng cần ai trợ giúp cũng có thể đánh đổ ngược lại Lôi Nhân, hắn nghĩCố Hạo Thần là ai?”- cô
quăng tập tài liệu trên bàn.
“Tôi tin Cố Hạo Thần có thể tự giải quyết được.”
Đúng vậy, Cố Hạo Thần là ai toàn bộ giới kinh doanh đều biết. Anh tài giỏi thực sự, tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình, một mình gây
dựng nên ngày một lớn mạnh, trong giới kinh doanh anh vốn là lãnh khốc vô tình. Nhắm đâu trúng đó.
Lần bị Cố Thiên Tự nắm được thóp, anh đã buông ra vì cô, nhưng cô biết, anh chắc chắn cũng có những nghi vấn cho riêng mình.
Dương Nhậm Vũ cùng Diêu Giai Mẫn không nói thêm gì, cả hai người họ đều biết, cho dù Cố Hạo Thần có giải quyết được, Triệu
Mạn Di vẫn sẽ là âm thầm trả thù cho bõ tức. Nhìn ánh mắt quỷ dị của cô là có thể đoán ra.
Cô cũng không phải là một người không vô tình đâu.
Vì trong buổi sáng nay cần cô ở lại giải quyết nhiều công việc nên Triệu Mạn Di ở lại luôn, cô cùng Dương Nhậm Vũ kí các văn kiện,
xong ba cái hợp tác mới trở về, nhìn đồng hồ đã là hơn mười một giờ đêm.
Cả ngày cô đã nhận được không biết bao nhiêu cuộc điện thoại của Cố Hạo Thần. Cô chỉ trả lời là công việc rất bận. Giờ muộn quá
rồi, có lẽ sẽ phải về ngay thôi.
Cố Hạo Thần nhìn mọi thứ xung quanh căn nhà, anh cười tự giễu, cô sẽ là không về đâu, cô bận công việc mà quên đi ngày tròn một
tháng hai người ở chung rồi.
Ngồi bên bàn ăn, anh thầm nghĩkhông biết có phải do anh yêu cô nhiều quá không? Cô có chút nào để ý tới cảm xúc của anh không
vậy?
Cửa mở, Triệu Mạn Di mệt mỏi bước vào, cô thật sự quá mệt rồi. Thấy trong bếp còn sáng đèn, cô bước vào.
“Anh chưa ngủ sao?”
“Anh có thể ngủ sao?”- Cố Hạo Thần nhìn cô, anh đứng dậy, đặt hai tay lên vai cô, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô- “Chúc mừng
ngày kỉ niệm, và… chúc ngủ ngon.”
Anh biểu cảm chán nản quay đi lên phòng, anh thất vọng thực sự. Bây giờ anh không biết cái gì với cô mới là quan trọng nữa.
Khoác túi xách trên vai, Triệu Mạn Di thất thần nhìn lên một bàn đầy đồ ăn, tiếng bước chân của Cố Hạo Thần nặng nề trên cầu thang.
Cô chợt thấy tim mình thật đau.
Anh lại bỏ đi rồi. Cô cũng lỡ quên đi ngày kỉ niệm này.
Là lỗi do cô sao? Sao cô có cảm giác như tim mình bị xé nát vậy?
Nguyên một ngày cô ở bên ngoài, anh lại ở nhà vì cô mà làm ra một bàn tiệc để kỉ niệm, những cánh hoa rải rác khắp căn nhà, ánh
nến lung linh vẫn như ngày ấy- ngày đầu tiên cô tới đây ở.
Cô ném túi lên bàn. Quay ra hướng cầu thang đi lên phòng.
Đứng trước cửa phòng của hai người. Cô biết anh sẽ không khóa cửa đâu. Khẽ đẩy ra, anh đã nằm trên giường, nhắm mắt lại yên
tĩnh ngủ.
Đã ngủ sao? Cô tiến tới nằm xuống bên cạnh, ôm lấy anh từ phía sau, áp má vào tóc anh, ở bên tai anh hôn khẽ.
“Em…”- nói được một chữ, cô thấy anh mở mắt.
Cố Hạo Thần thở dài, nắm lấy tay cô đang vòng qua người anh. Lúc này anh cũng không biết phải nói gì, cũng không thể nói nên lời,
anh chỉ sợ nếu lỡ nói ra sẽ làm cô tổn thương, hoặc nếu cô nói thêm, sẽ là đáp án mà anh sợ hãi.
Triệu Mạn Di thấy anh như vậy, không khỏi nghĩhay là anh đang dỗi cô. ( Khả Du: Đúng quá còn gì… :/ ) Cô lại càng ôm anh chặt hơn,
ghé sát vào tai anh, cô nói nhỏ.
“Em… yêu người yêu em.”- giọng nói của cô ngọt ngào hơn bao giờ hết, coi như là món quà tặng anh nhân ngày kỉ niệm một tháng
sống chung, cũng là lời bày tỏ của cô với anh.
Cố Hạo Thần quay ra, ngạc nhiên nhìn cô.
“Di…”- anh gọi tên cô, rồi không cần nghe cô trả lời, anh lật ngược cô lại.
“Em thật đáng ghét, em phải đền cho anh cả buổi sáng hôm nay nữa.”- anh giọng nói vẫn mang theo ủy khuất, ôm chặt lấy cô. Anh
đang vui sướng chết được. Những lời đó của cô thật đáng giá cho cả ngày chờ đợi của anh.
Triệu Mạn Di mỉm cười ôm lấy anh.
Cho dù mai này có ra sao, cô vẫn sẽ mãi như vậy, mãi yêu anh… đến tận cùng thời gian.
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 41 : Trói Buộc
Cố Hạo Thần nhìn tập thư vừa được gửi đến, quả đúng như anh dự đoán, sau lưng anh chắc chắn có người giở trò quỷ.
Người đó là ai đương nhiên chẳng cần suy nghĩcũng biết, những hành động của anh ta có thể qua mắt được cha mẹ anh, nhưng sao
có thể qua được mắt anh? Cha mẹ chính là vì không để ý và tin tưởng, còn anh thì từ cái ngày dự án phi trường A kia đã sớm biết,
Cố Thiên Tự sẽ có ngày làm càn hơn nữa.
“Cố Hạo Thần, tôi nghĩchuyện này cậu nên giải quyết một lần gọn luôn, không nên để dây dưa nữa.”- một người đàn ông trẻ tuổi,
mang trong đôi mắt sự rét lạnh nói.
Cố Hạo Thần nhìn Nhật Viễn Phong, anh biết việc giải quyết là dễ dàng, thế nhưng anh lo ngại gia đình.
Cố Thiên Tự dù sao cũng là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, anh không thể đuổi tận giết tuyệt. Anh không lo chuyện Triệu Mạn Di,
bởi cô đã sớm chia tay anh ta, chỉ còn một rào cản duy nhất là gia đình.
Ngày trước, Lôi Nhân không đồng ý trợ giúp Cố Thiên Tự trong vụ phi trường, nhưng giờ, lại đang phần nào hợp tác với Cố Thiên Tự
để đánh lại Cố thị.
Muốn đánh đổ Cố thị? Có là nằm mơ giữa ban ngày sao? Lôi Nhân là một tập đoàn lớn về dầu mỏ ở nước ngoài, về Đài Bắc tất
nhiên vẫn là đứng sau Cố thị về sự lớn mạnh. Vậy mà dám cùng một tập đoàn nhỏ mới thành lập đối địch với Cố thị.
Cố Hạo Thần suy nghĩđi suy nghĩlại, cuối cùng cũng nghĩra nguyên nhân Lôi Thiên Kình đối nghịch anh.
Triệu Mạn Di… xem ra tôi nên sớm trói em bên mình, tránh để cho em ban phát tình yêu khắp nơi.
Nhưng trói bằng cách nào đây? À hình như là có cách rồi…
Đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng, chỉ còn cách đó, anh sẽ không đời nào để bất cứ ai mơ tưởng đến cô.
Lúc này, trong đầu Cố Hạo Thần chỉ còn tức tối chuyện Lôi Thiên Kình để ý Triệu Mạn Di, ngoài ra, chuyện Lôi Thiên Kình đối đầu với
anh đã sớm quăng xuống ba mươi sáu tầng lầu.
Triệu Mạn Di đang nấu ăn chờ Cố Hạo Thần về, anh nói tối nay sẽ về sớm, cô cũng nhanh chóng giải quyết chuyện công ty qua điện
thoại với Dương Nhậm Vũ một lúc, cũng biết được sắp tới Cố Hạo Thần sẽ phải sang Mĩ.
Chỉ là, anh sẽ không biết được điều đó.
Nấu ăn xong mọi thứ thì bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng chân bước đến sau cô. Rồi cô bị một vòng tay ấm áp vây lấy.
“Anh về mà em không ra đón sao?”
“Em sao mà phải ra đón?”- cô mặc kệ anh ôm, tay vẫn lau dọn quanh bếp, hôm nay cô làm cá nên phải lau sạch chút, bằng không
ngày mai mùi sẽ vô cùng khó chịu.
Cố Hạo Thần vòng xuống ôm eo cô, ghé sát xuống vai cô hôn nhẹ.
“Ngoan nào, em đang dọn, anh đi thay quần áo rồi xuống ăn.”- người nào thật kì lạ, người cô đang đầy mùi dầu mỡ còn muốn ôm ấp
cái gì?
Cố Hạo Thần không nói, cũng không cười, anh một tay cầm lấy tay cô, một tay đưa vào trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh
bằng nhung đỏ.
Toàn bộ diễn ra thật yên lặng, anh mở chiếc hộp, lấy ra thứ bên trong đó và đeo vào ngón áp út trên tay trái của cô.
Triệu Mạn Di trân trân nhìn theo chiếc nhẫn của anh đeo cho cô, như hạnh phúc từ từ rót vào lòng, trên môi cô nở nụ cười lúc nào
cũng không hay.
Sau khi đeo xong chiếc nhẫn, anh cầm lấy tay cô, vẫn ở phía sau mà ôm lấy cô như vậy, nhẹ nhàng nói.
“Anh không biết phải nói với em ra sao, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào. Anh cũng không biết hứa hẹn điều gì, cũng sợ một
ngày nào đó làm em thất vọng nếu anh trót hứa mà không giữ lời. Anh chỉ biết cho đến hiện tại, khi trên tay em đã đeo chiếc nhẫn này,
chính là… em bị anh trói buộc, mà anh… cũng sẽ không bao giờ quên em dù đến khi anh chết.”
Cố Hạo Thần chậm rãi nói, trong đầu anh bây giờ chỉ có nữ nhân trước mắt, cô vì anh mà làm mọi thứ nhưng không nói ra, cô cho
anh cái cảm giác yêu, cảm giác thất bại khi đánh mất và hạnh phúc khi tìm lại được. Cô chiếm giữ trái tim anh, cô vì anh mà nói “Em
yêu người yêu em”- những lời đó còn giá trị hơn ba chữ kia rất nhiều.
Triệu Mạn Di cảm thấy thật ấm áp, cũng thật hạnh phúc, cô biết tình cảm của anh dành cho cô cỡ nào lớn lao, cũng biết rằng cô sẽ
mãi yêu anh, không quên được anh dù có thế nào đi nữa.
Tay trong tay với anh, cô không còn cảm thấy cô đơn như ngày trước, không còn cảm thấy cuộc sống này chỉ là khô khan ngày tới tập
đoàn tối về nhà nữa.
Cô cảm thấy mình hạnh phúc thực sự.
“Em yêu anh, Cố Hạo Thần.”- cô quay lại, không cho anh cơ hội đáp lời, trực tiếp hôn lên môi anh, hai người trao cho nhau những gì
tốt đẹp và yên bình nhất. Anh yêu cô, cô cũng vậy. Những lời anh muốn nghe nhất cô cũng đã nói, giờ họ chỉ đơn giản là yêu nhau, sẽ
bên nhau, vậy thôi. Không cần biết mai sau ra sao, thời thế thay đổi hay giữa họ có biến cố, cả hai sẽ đều nhớ cái ngày hôm nay,
ngày mà anh đi làm về liền vào bếp, ôm lấy cô đang lau dọn, trên người toàn mùi dầu mỡ, rồi luồn vào tay cô thứ trói buộc ngọt ngào,
không ai có thể tách rời…
Sau ngày hạnh phúc ấy cũng là một chuỗi những căng thẳng của cả hai người.
Cố Hạo Thần phải sang Mĩ, chi nhánh bên đó có vấn đề, cần anh sang tiếp quản và chỉ đạo trong một thời gian.
Phải xa cô, anh cũng không muốn, thế nhưng muốn làm mọi cách để liên lạc với cô lại không được.
Đi cùng anh là một trợ lý khác, không phải Bạch Phi Hằng. Anh cũng không có thời gian nào để liên lạc với mọi người bởi vì quá bận.
Các hợp tác kéo đến liên miên, rồi giải quyết, rồi rắc rối giữa các cổ phần cổ đông, anh bận đến bù đầu, có đêm không thể ngủ
được, chỉ biết xa cô cũng đã được hơn hai tuần. Ở đây, anh cũng không nghe được tin tức gì, cũng không có thời gian nghe, nên đã
bỏ lỡ đi những chuyện quan trọng ở Đài Bắc.
“Triệu tổng, chúng tôi muốn hỏi, lí do tại sao cô lại không công bố thân phận thật của mình?”
“Triệu lão gia, trước đây chính ngài đã tuyên bố người chỉ đạo Triệu Thế Vương không phải là con gái ngài, vậy tại sao bây giờ thì sự
thật lại ngược lại?”
“Tôi muốn hỏi, mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Cố thị là thế nào?”
“Triệu tổng, đối với sự việc Cố tổng Cố thị tiết lộ thông tin thân phận của cô, cùng số liệu điều tra bên Mĩcủa cô, cô có ý kiến gì?”
“…”
Vô số những lời nói đinh tai nhức óc vây xung quanh, vệ sĩcùng người nhà chỉ biết bảo vệ cho Triệu Mạn Di ở giữa.
Cô đeo kính râm to bản che đến nửa mặt, trên người toát ra lãnh khí, cô biết kẻ đứng sau vụ này là ai. Cũng biết tiếp theo mình phải
làm gì.
Một khi đã động đến cực hạn của cô, cô sẽ không biết thương xót bất kì ai.
“Cố Thiên Tự, anh cứ chờ xem.”- Triệu Mạn Di thầm nghĩ, còn riêng chuyện Cố Hạo Thần, cô sẽ biết cách giải quyết, cô sẽ không để
cho bất cứ ai chia rẽ cô và anh. Bởi trên tay cô, là trói buộc của anh, mà anh cũng bị cô trói buộc, bởi một điều cô chưa từng nghĩ
tới…
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 42: Cùng Nhau Giải Quyết
“Di, con nghĩgiờ chúng ta phải làm sao?”- ông Triệu giờ thấy thật ân hận, biết vậy ngày đó ông để cho cô trực tiếp ra mặt lãnh đạo
Triệu Thế Vương là được rồi. Để đến bây giờ làm gì cũng thấy khó.
Đại sảnh không khí một mảng trầm mặc, cha mẹ cùng ông bà cô đều đăm chiêu suy nghĩ, cũng không ai biết nói thế nào.
Dương Nhậm Vũ ngồi một chỗ, chuyện này Triệu Mạn Di, anh, Cung Dương Á Miên và Diêu Giai Mẫn đều biết sẽ đến, chỉ là không
ngờ, kẻ kia có thể trực tiếp ẩn hết tội lỗi sang cho Cố Hạo Thần.
“Chuyện này con sẽ tự giải quyết.”- Triệu Mạn Di uống một chút nước, ừm… dạo này thân thể cô không được tốt, cũng phải tự lo liệu
lấy, lại càng không thể quá xúc động.
“Tổng giám đốc, cô có thể không?”- Dương Nhậm Vũ biết cô có thể, nhưng chỉ là không phải cô nên dẹp hai cái gai trước sau đó
mới tiến tới gốc mà quật chứ. Nhìn cô âm hiểm lại như muốn một nhát chặt chết luôn. Vậy…
“Tôi sẽ giải quyết được.”- Triệu Mạn Di gật đầu, lấy điện thoại bấm ra một dãy số.
Mọi chuyện cứ trôi chảy như một cuộc điện thoại bình thường. Thẳng đến khi cúp máy, mọi ánh mắt đổ dồn hết đến Triệu Mạn Di.
Cô biết nếu trong vòng ba giây cô không trốn khỏi nơi này, nhất định bị mọi người dò hỏi mệt đến chết.
“Con lên phòng.”
Cô cứ vậy mà bước đi. Lại như lần trước, không nói thêm bất cứ điều gì, cô đang rất cần nghỉ ngơi.
Dương Nhậm Vũ trân mắt nhìn. Được rồi, cô lại đi, vậy là hậu quả ai gánh? Vẫn là anh. Anh sẽ sớm bị Triệu gia xé cho tan tành.
Bên ngoài biết bao nhiêu phóng viên của các báo đài lớn đang ồn ào muốn Triệu Mạn Di ra mặt. Cô đứng từ trên thư phòng nhìn
xuống. Nói đùa, xuất hiện không bằng bắt cô chết đi. Lúc này cô cần phải làm lần lượt từng bước một.
Đầu tiên, sẽ là Lệ tổng của Lệ Kim- Lệ Đổng Nhân.
Nhưng trên hết, cô nên nghĩmột chút đến mình đã, cô thực sự đang rất mệt.
Ở bên kia, Cố Hạo Thần bận trăm công nghìn việc không làm cách nào liên lạc được với Triệu Mạn Di, Dương Nhậm Vũ lại vì thế mà
đánh điện cho anh nói tạm thời anh đừng về vội. Khiến anh lo lắng mãi.
Rốt cục là có chuyện gì chứ?
“Chị nói gì? Thu mua Lệ Kim?”- Diêu Giai Mẫn mắt tròn xoe nhìn Triệu Mạn Di. Không phải nói là sẽ để Cố Hạo Thần giải quyết sao?
“Là một nam nhân lại để nữ nhân của mình giải quyết hộ một chuyện lớn như vậy, liệu anh ta…”- Cung Dương Á Miên nhìn Triệu Mạn
Di- “Tôi không nghĩđiều đó thích hợp.
Triệu Mạn Di thâm trầm.
“Tôi không cảm thấy không thích hợp, đây một phần cũng là do tôi. Hơn nữa…”- cô cầm tấm ảnh chụp hai người đi trong công viên,
thầm cảm ơn kẻ đứng sau vụ này đã chụp cho hai người một khoảnh khắc đẹp- “Yêu nhau là cùng nhau vượt qua mọi chuyện, không
phải sao? Sao có thể nói nó làm mất tôn nghiêm của người nam nhân?”
Cô tự tin rằng Cố Hạo Thần sẽ không bao giờ có ý nghĩbị cô lấn lướt, cô chỉ là thay anh hành động thôi, cô biết anh ái ngại chuyện
đối đầu với anh trai sẽ làm cha anh khó xử, nhưng cô sẽ cho anh thấy, không có gì là sai khi anh hành động như vậy.
Cô yêu anh, yêu hơn tất cả mọi thứ, cô cho dù sau này có thế nào, cũng sẽ chỉ yêu một mình anh thôi.
Nhưng vấn đề trước mắt, chính là Lệ Đổng Nhân- kẻ cùng cấu kết với Cố Thiên Tự.
“Tôi đã chuẩn bị tất cả rồi…”- Dương Nhậm Vũ bê một chồng tài liệu đặt lên bàn.
“Tôi biết sẽ có ngày này, nên đã chuẩn bị trước cho cô.”- anh lấy ra từng tập đưa đến trước mặt Triệu Mạn Di- “Toàn bộ thông số đều
ở trong đó. Ai cũng biết gần đây Lệ Kim làm ăn thua lỗ, đó cũng một phần là do bị Ked.LA thâu tóm, mà cũng may thay, việc thâu tóm
đó…”- anh ngập ngừng, rồi chợt cười hì hì- “Là do tôi giật dây.”
“Cái gì?”- Triệu Mạn Di nheo mắt, này là sao? Trước giờ cô chưa từng nghe qua chuyện Dương Nhậm Vũ có liên quan đến tổ chức
xã hội đen ở Las Vegas.
Dương Nhậm Vũ nhún vai.
“Tổng giám đốc à, còn nhiều điều cô chưa biết về tôi lắm.”- anh lấy ra một phong bì thư, trong đó ghi khoản tiền cô sẽ cần bỏ ra để thu
mua Lệ Kim dễ như trở bàn tay.
Triệu Mạn Di nhìn chăm chú tờ giấy ghi số tiền đó, rồi lại nhìn sang Cung Dương Á Miên, đánh mắt qua Diêu Giai Mẫn, cả hai người
đều gật đầu đồng ý.
“Vậy tiến hành thôi.”- Triệu Mạn Di đứng dậy, ra phía bàn làm việc, kí giấy xuất tiền. Đảm bảo Lệ Kim sẽ bị thu mua nhanh gọn chỉ
trong một buổi chiều.
Mà cô... cũng phải tăng lương cho Dương Nhậm Vũ.
Về phần báo chí biết rõ thân phận của cô, cô cũng đã sớm mở một cuộc họp báo, nói với tất cả mọi người, chỉ có chuyện Cố Hạo
Thần có liên quan đến việc tiết lộ thân phận của cô thì cô lại không nói đến, chỉ là nói đang nhờ cảnh sát vào cuộc.
Muốn cô nghi ngờ rồi chia tay anh? Không có cửa đâu, cửa thông gió cũng không.
Phóng viên sau đó tuy không ồn ào như trước, nhưng cũng là sáng chặn trưa chặn chiều chặn đường cô, khiến cô bất đắc dĩxuất ra
ánh mắt cùng giọng nói lạnh đến chết người.
“Khi tôi không thích một thứ gì, mọi người biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy.”
Kể từ lần đó, ai cũng truyền tai nhau, chỉ nên nghiêm túc nói chuyện với cô, mà mỗi lần muốn lấy thông tin, phải lấy từ những người
xung quanh chứ không nên hỏi thẳng. Nếu để cô có biểu cảm khác lạ trên mặt, nhất định sẽ rất thảm.
Nhân viên Triệu Thế Vương cũng không thể tin nổi cái thông tin nữ tổng giám đốc của họ lại là một nữ nhân hai mươi hai tuổi. Đùa
sao? Vốn nghĩgiờ cô đã lộ thân phận, họ không cần quá mức sợ hãi cô như trước. Nhưng không, đối diện cô bây giờ khiến họ thậm
chí sợ hơn ngày trước. Ánh mắt của cô lúc nào cũng băng lãnh, giọng nói thì đáng sợ không thể ngờ. Cô bây giờ đối với họ chỉ có
đáng sợ hơn chứ không kém.
Dương Nhậm Vũ thì vốn đã quen, nhưng giờ cũng không chịu được hỉ nộ thất thường của cô. Việc thu mua Lệ Kim có kết quả ngay.
Vì rớt vốn, Lệ Đổng Nhân nợ nần chồng chất, rốt cục bị cô thu mua nhanh gọn còn hơn cả trở mặt. Giờ hắn cũng bị tống vào tù vì tội
tham ô. Vợ con bỏ đi hết, không còn một ai bên cạnh. Hắn trong tù chỉ gào lên được mấy chữ là “Tôi bị lừa.”
Vâng, cho dù hắn có bị lừa hay gì đi nữa cũng là do hắn không có đầu óc.
Triệu Mạn Di uống một chút nước cam. Cô bấm đến một số, nhắn một cái tin.
Chuyện này… nên dứt điểm rồi.
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 43: Biến Cố (Thượng)
Ta buồn a...
Triệu Mạn Di hẹn Cố Thiên Tự ở biển, tuy không phải nơi hai người lần đầu gặp nhau, nhưng cũng khiến cô có chút hoài niệm.
Cố Thiên Tự đứng từ xa đã nhìn thấy cô, cô đứng nhìn về phía bãi đá bên kia, ánh mắt man mác buồn.
Anh biết, cả hai sẽ không thể trở về như ngày trước, cô vốn là như vậy, một khi từ bỏ sẽ không bao giờ tìm lại nữa. Nhưng với kế
hoạch của mình, anh không muốn thất bại.
“Em đợi anh lâu chưa?”- Cố Thiên Tự bước đến, nhìn cô cười nhẹ nhàng.
Triệu Mạn Di quay sang, cô nở nụ cười.
“Em cố ý đến sớm một chút. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá.”- cô thở dài, kì thực rất muốn gọi tới cho Cố Hạo Thần, nhưng không
hiểu sao cô lại cảm thấy không thích hợp.
“Anh thay mặt Cố Hạo Thần xin lỗi em, anh không ngờ cậu ta lại làm những chuyện như vậy.”- Cố Thiên Tự ấn ấn thái dương- “Anh
biết toàn bộ là do Cố Hạo Thần, nhưng anh không muốn nói cho em. Anh sợ em nghĩanh muốn em chia tay cậu ấy để trở về với anh.”
“Cố Thiên Tự.”- Triệu Mạn Di ngắt lời- “Anh biết không? Em chẳng trách bất kì ai, mọi chuyện em sẽ cho như là chưa có gì, em vẫn sẽ
tiếp tục điều hành Triệu Thế Vương. Chỉ vậy thôi.”
Cô trong lòng thầm trách chính mình, năm xưa sao cô có thể đem lòng yêu một người như anh cơ chứ?
Anh tự tin nói với cô thứ bịa đặt ấy sao? Vậy được, thứ quyết định của cô là hoàn toàn chính xác.
“Em sẽ sang Mĩ.”
“Sang Mĩ?”- Cố Hạo Thần ngạc nhiên- “Em sang đó…”
“Anh có muốn đi cùng em không?”- Triệu Mạn Di mỉm cười. Tạo không gian tốt đẹp nhất chính là cô sẽ làm những gì giống như anh
đã làm với cô.
Cố Thiên Tự nhìn cô một lúc. Cô muốn anh cùng đi với cô, chính là muốn cùng anh làm lại từ đầu sao?
Triệu Mạn Di nghiêng đầu như dò hỏi, tất nhiên, đáp án của Cố Thiên Tự không thể nghi ngờ gì. Chính là đồng ý, chỉ là anh sẽ không
biết được sau đó sẽ ra sao.
Cố Hạo Thần cầm điện thoại, nắm chặt trong tay, anh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Triệu Mạn Di a… cô lại đi tin chuyện anh tiết lộ thân phận của cô, và giờ lại qua lại với anh trai anh sao?
Cười chua chát, anh thấy trong lòng thật đau, trái tim cũng thật đau. Tưởng chừng như muốn chết đi.
Xuống sân bay, anh lập tức xuống, định bụng đi tìm cô để bù đắp những ngày hai người xa nhau thì Bạch Phi Hằng đã đợi ở sân bay
và kể cho anh mọi chuyện, đứng một lát thì thấy Triệu Mạn Di cùng Cố Thiên Tự đứng nói chuyện, hai người còn mang theo hành lí.
Anh đang mong đợi cái gì đây? Đang mong chờ một phép lạ biến người đàn ông đứng cạnh cô thành anh hay sao?
Không, anh cảm thấy mình thật là một kẻ thất bại, thất bại cực kì thảm hại. kết quả trước mắt anh là minh chứng rõ nhất.
Không nói không rằng, anh ngồi lên xe, phóng thật nhanh ra khỏi phi trường mà để lại Bạch Phi Hằng đang ai oán đứng nhìn.
“Chuyến bay sang New York bị hoãn lại do thời tiết xấu, chúng tôi sẽ cập nhật thêm thông tin đến cho quý vị.”- tiếng phát thanh trên
sân bay vang lên làm Triệu Mạn Di thấy chán nản, vốn muốn sang Mĩgặp Cố Hạo Thần, tiện thể cho Cố Thiên Tự biết rõ mọi chuyện là
như thế nào, rồi sẽ không còn gì dính líu nữa.
Thế nhưng giờ chuyến bay bị hoãn, cũng không biết làm thế nào.
Đợi chừng hai mươi phút, điện thoại cô đổ chuông.
Cầm điện thoại, cô mỉm cười, cũng biết gọi cho cô rồi sao? Ấn xuống nút nghe. Nội dung đằng sau khiến cô đến thở cũng không nổi.
“Tổng giám đốc…”- Dương Nhậm Vũ ái ngại nhìn cô, có chuyện gì mà cô lại trở nên đáng sợ như vậy?
“Đến bệnh viện.”- Triệu Mạn Di chỉ nói ra được ba chữ đó, cô như người mất hồn đi ra bên ngoài phi trường.
Nhìn theo bóng Triệu Mạn Di, Cố Thiên Tự thật không hiểu có chuyện gì, anh định đi theo hỏi cô cho ra lẽ. Chợt Dương Nhậm Vũ
chặn anh lại.
“Cố thiếu, có lẽ trước khi đuổi theo Triệu tổng, cậu nên xem những thứ này trước đã.”
Nói rồi anh đưa cho Cố Thiên Tự một tập tài tiệu dày cộp.
Cố Thiên Tự đón lấy tập tài liệu, ánh mắt như hoài nghi chuyện gì.
“Cậu cứ từ từ nghiên cứu, nên nhớ…”- Dương Nhậm Vũ quay lại, giọng âm trầm khủng bố- “Muốn người ta không biết, trừ khi mình
đừng làm.”
Nói xong anh đi thẳng, để lại Cố Thiên Tự đang đứng giữa phi trường, nhìn vào những tài liệu trong đó.
Thì ra… cô đã biết tất cả sao? Nhưng lại coi như không có gì?
Hơn nữa, còn không có nói với anh? Cô đang chờ đợi ở anh một lời giải thích sao? Nhưng nếu anh giải thích?
Là quá muộn sao?
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
=> Xem mục lục
Chương 44: Biến Cố (Hạ)
Vào bệnh viện, Triệu Mạn Di khuôn mặt thất thần, đôi mắt tựa như đau đớn tới cực điểm. Trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ: “Cố
Hạo Thần bị tai nạn, người cô yêu bị tai nạn.”
Nhìn Cố Hạo Thần nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, trên người toàn những máu, ướt đẫm ga trải giường. các bác sĩvẫn đang
tất bật cấp cứu, vài vị bác sĩnhìn thấy cô, liền nhận ra ngay chính là vị nữ tổng Triệu Thế Vương lạnh lùng đáng sợ trong truyền thuyết
vừa lộ diện cách đây hơn một tuần. Cô cũng chính là người có mối quan hệ với nam nhân trên giường bệnh mà họ đang dốc hết lòng
cứu chữa.
Dù sao bệnh nhân vừa sơ cứu qua tạm thời phải để nghỉ ngơi một chút, họ lánh ra cho Triệu Mạn Di vào.
Người nhà Cố Hạo Thần biết anh bị tai nạn cũng nhanh chóng vào xem thực hư, đến nơi thì thấy Triệu Mạn Di rất bình tĩnh ngồi xuống
ghế bên cạnh giường.
Cô đưa tay vuốt lên đôi môi cùng làn da lạnh toát dính đầy máu, nghiêng đầu ngắm nhìn người đàn ông mình yêu. Cô chậm rãi nói.
“Thần, anh từng hỏi em tại sao em lại ít cười, chưa từng một lần nói yêu anh. Anh biết không, em rất hay cười, nhưng anh không biết
rằng mỗi khi anh quay đi, mỗi khi em rúc đầu vào ngực anh, mỗi khi em thức dậy sớm hơn anh hay mỗi khi anh nấu ăn, em sẽ đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro