Chương 5: Kẻ thù vô hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Lúc đó là 5 giờ sáng - mặt trời vừa mới mọc. Vào thời điểm này thì một nửa số học sinh vẫn đang ngủ, tôi nghe thấy một âm thanh lạ bên ngoài lều và mở mắt.

Đó là một âm thanh thực sự nhỏ cảm tưởng như khi tai mình đang bị ù đi. Để xác minh, tôi thò mặt ra ngoài lều.

Chắc chắn, nó mờ nhạt, nhưng đó là một âm thanh có thể được nghe thấy. Như thể Nanase cũng bị đánh thức bởi âm thanh đó, em ấy từ từ ló mặt ra khỏi lều của mình.

"Em có thể nghe thấy gì đó không?"

"Có ạ... Mặc dù rất mơ hồ, nhưng em có thể nghe thấy điều gì đó giống như tiếng điện."

(Kiểu tiếng rít chói tai của cái loa thùng lúc vừa nhấc micro lên, nhưng đc nghe từ một vị trí xa, từ Eng dịch ra là tiếng điện lực nhưng t ko thể tưởng tượng đc tiếng điện lực nên sẽ hiểu theo hướng này)

Nhưng như thể có một khoảng cách đáng kể với nó, nó đủ nhỏ để khiến người nghe nhầm tưởng rằng tai mình bị ù. Báo thức có thể được đặt trên máy tính bảng, nhưng phải một lúc nữa nó mới kêu.

"Nó có thể là một báo động khẩn cấp?"

"Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra."

Âm thanh mà Mashima-sensei đã thử ví dụ và chúng tôi đã nghe trong suốt lời giải thích của thầy ấy gần giống như thế này. Nhưng có lẽ vì chúng tôi đang ở giữa rừng nên âm thanh bị vọng trước khi đến tai chúng tôi.

"Tiếng báo đó không có dấu hiệu dừng lại, phải không?"

Kể từ khi chúng tôi nghe thấy âm thanh đó kêu lên, 1 phút đã trôi qua.

Các cảnh báo cảnh cáo lẽ ra đã phải kêu hai lần,bởi nó có một cơ chế tự ngắt sau 5 giây.

Nhưng ở trường hợp này, nếu nó tiếp tục đổ chuông, âm thanh đó không thể là bất cứ thứ gì khác ngoài báo động khẩn cấp.

"Nếu anh nhớ chính xác, sau 5 phút trôi qua..."

"Đồng hồ đeo tay sẽ tính toán vị trí hiện tại của chúng ta và đội cứu hộ sẽ đến. "

Trong trường hợp âm thanh tiếp tục kêu đủ lâu, đủ để kết luận một tình huống nguy hiểm đã xảy ra.

"Chúng ta có nên tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trước khi nhân viên của trường nhận được thông báo?"

"Tự mình tìm hiểu lý do hả. Dù trời đã rạng sáng, chúng ta vẫn không thể nhìn thấy nhiều và nếu mắc sai lầm, chúng ta cũng có thể trở thành nạn nhân của một thảm họa. "

"Khi anh đang cần cứu ai đó, một lý do là cần thiết phải không?"

Con ngươi của em ấy lấp lánh với sự thuần khiết đã bắn xuyên qua tôi.

Ngay cả khi tôi không đồng ý, tôi có thể thấy rằng em ấy có quyết tâm mạnh mẽ đủ để đi một mình.

"Nếu em sẽ hành động thì tốt hơn là em nên có nhiều người hơn. Đánh thức Sudou và những người khác nào."

"Vâng."

Sudou, Ike và Hondou đang ngủ trong lều của họ, vì vậy chúng tôi chia nhau ra và đánh thức họ từng người một.

Chúng tôi đưa bộ ba đang nửa tỉnh nửa mê ra bên ngoài lều và giải thích tình hình với họ trong khi chúng tôi di chuyển.

Bên trong rừng âm u với tầm nhìn kém. Đèn pin là cần thiết để chiếu sáng đường đi, chúng tôi cần phải cẩn thận trong mỗi bước đi của mình.

Nanase và tôi mỗi người có 1 chiếc đèn pin, trong khi nhóm của Sudou có 1 chiếc nữa, tổng cộng là 3.

Tôi không thể nói rằng chúng tôi có thể đảm bảo đủ ánh sáng, nhưng ở đây không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận với những gì hiện có.

Chúng tôi mang theo 1 máy tính bảng để theo dõi vị trí của mình.

"Dù sao, tao sẽ dẫn đầu."

(Vì đi cùng hội bạn nên lúc nói với tất cả Ike sẽ xưng "tao", nói với main ko thôi thì xưng "tớ")

Bất chấp hoàn cảnh và sự lo lắng của chính mình, Ike vẫn tình nguyện đi đầu.

"Tớ thực sự xin lỗi, nhưng cậu có sẵn sàng kiềm chế lại một chút không?"

"Hả? T...Tại sao? "

"Vì chúng ta không thể nhìn thấy nhiều, sẽ tốt hơn khi để người đi đầu là một người có chuyên môn hơn. Vì vậy nên giao vị trí dẫn đầu cho một người có kỹ năng trong các trường hợp khẩn cấp và có thể chọn lộ trình thích hợp. "

"Không, nhưng nhìn này, tớ có lẽ là người có khả năng nhất ở đây..."

"Em có thể đảm nhận được không, Ayanokouji-senpai? Nếu đó là của đề xuất senpai, em có thể thực hiện mà không bị lạc."

Thậm chí không nghe câu trả lời của Ike, Nanase đã đưa ra một yêu cầu như vậy với tôi. Sự thật đó là một cuộc chạy đua với thời gian.

Tôi không có thời gian để lãng phí cho ba cái mớ bùng nhùng này.

"Những người đang cầm đèn pin bỏ túi là tớ, Nanase, và Ike. Sudou và Hondou đi cùng với Nanase, còn Ike, tớ sẽ giao phó hậu phương cho cậu. "

Chỉ giải thích điều đó, tôi đứng ở đầu và bắt đầu bước đi và hướng tới hướng âm thanh phát ra.

"K...Không? Ah, điều đó... Có thực sự ổn không, Ayanokouji? "

Ike đã bị bỏ lại phía sau bởi thực tế là tôi đang dẫn đầu, và không hiểu tình hình.

"Không sao đâu, nhanh lên. Nếu đó là Ayanokouji, thì nó sẽ ổn thôi. "

Khi Sudou kéo cánh tay Ike và nói thế, nhóm người chúng tôi khởi hành.

"Nếu chúng ta đi trong tình trạng này, thực sự có khả năng bị dính chấn thương phải không ?"

"Tại sao chúng ta lại di chuyển vào thời điểm như thế này..."

Hondou bất mãn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

"Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu khu vực chỉ định tiếp theo của chúng ta ở xa, việc này sẽ đặc biệt cần thiết để bắt đầu đi vào thời điểm sớm như vậy. "

Mặc dù nhà trường đã chỉ định các khu vực theo một quy tắc, thì yếu tố ngẫu nhiên có thể dẫn đến các trường hợp buộc bản thân các nhóm phải di chuyển vào những buổi sáng sớm như thế này hoặc vào đêm muộn.

Âm thanh cảnh báo khẩn cấp vẫn phát ra tiếng vang mạnh mẽ hơn khi chúng tôi tiến đến gần hơn từng chút một. Không, đây là...

"Nếu ai đó ở đó, hãy trả lời tôi...!"

Sudou hướng mặt về hướng phát ra âm thanh cảnh báo khẩn cấp và cất tiếng gọi, nhưng không có vẻ có bất kỳ hồi đáp hay chuyển động nào cậu ta nhìn thấy được trong tầm nhìn.

"Tại sao không có câu trả lời... Chỗ này không thể có ma đâu nhỉ?"

Như thể Hondou vừa nghe thấy một tiếng động đáng ngại từ cảnh báo này, cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy.

"Chẳng lẽ họ đang ở trong tình huống không thể trả lời?"

"Nếu là trường hợp đó, tình hình có thể cực kỳ nghiêm trọng."

Dù sao thì chúng tôi đã tiến đủ xa để liên hệ trực tiếp với nguồn của âm thanh đó, vì vậy không còn gì để làm ngoài việc để Sudou tiếp tục gọi lớn và xác minh trực tiếp với đôi mắt của chính mình.

Cảm thấy thôi thúc phải nhanh lên, tôi chiếu đèn pin vào khu vực dưới chân mình và tiến về trung tâm khu rừng.

"Mọi người, âm thanh nghe có vẻ hơi kỳ quái phải không?"

Nanase, người đang đi phía sau tôi nhận thấy điều đó không ổn trong âm thanh nghe thấy.

"Kỳ quái? Thật vậy, có lẽ là do chúng ta đang ở trong bóng tối của khu rừng, anh cũng cảm thấy bất an nhưng..."

"Không, đấy không phải ý em muốn nói.."

"Số lần chúng ta có thể nghe thấy nó phải không?"

Khi tôi quay lại và trả lời, Nanase gật đầu một cách mạnh mẽ.

"Em nghĩ rằng đây đơn giản là một âm vang đến từ trung tâm khu rừng. Nhưng khi chúng ta đi gần hơn, em đã hiểu ra. Đây là 2 tiếng động đang vang lên ".

Trong trường hợp chuông báo động khẩn cấp đổ chuông, có nghĩa là tình thế cực kỳ nguy cấp.

Trong đầu tôi không thể tưởng tượng rằng nó sẽ xảy ra nhiều lần, vì vậy có thể chúng ở gần với nhau.

Nhưng sau khi đi xa đến mức này, chúng ta có thể thấy rõ điều đó.

Các báo động khẩn cấp, là âm thanh có nhịp điệu cố định, có được phát ra từ một nơi tương tự vào những thời điểm tương tự.

Chỉ là thời gian đã khác một chút, và sau đó chúng tôi sẽ nghe thấy nó sau khi nó vang dội.

"Đáng sợ quá... sau lúc này, liệu chúng ta có thể đi tiếp...?"

Trong con đường núi này, từng chút một, con dốc đã trở nên dốc hơn và khó khăn hơn, Hondou thở ra một lời phàn nàn yếu ớt.

Đối với việc có hai người liên tiếp đã rơi vào tình huống nguy hiểm, không phải là không có lý khi sợ hãi.

Chúng tôi tiến lại gần hơn cho đến khi nghe thấy một tiếng vang lớn. Chúng tôi dừng lại trong một giây và chiếu đèn pin vào những thứ xung quanh, tìm kiếm nguồn âm.

Không lâu sau, khi chiếu sáng khu vực trước mặt, chúng tôi phát hiện ra hình bóng của một người đã gục ngã.

"Đó là... Komiya ?!"

Người đầu tiên nhận ra danh tính của hình bóng đó là Sudou.

Không hề có nhầm lẫn. Như cậu ta nói, đó là Komiya của lớp 2-B.

"O-Oi, cái quái gì thế này... N-Khoan đã, Komiya!"

Có thể là do họ ở cùng một câu lạc bộ bóng rổ nên Sudou đã nhanh chóng nhận ra, nhưng rồi Sudou hoảng sợ và chạy đến chỗ Komiya đang gục ngã.

"Senpai..."

"Anh ở đây."

Đúng như dự đoán, không chỉ 1 mà là 2 chiếc đồng hồ đeo tay đang đổ chuông.

Ở vị trí cách Komiya vài mét, một cảnh báo khác vang vọng. Đó là Kinoshita Minori học cùng lớp B. Có vẻ như ngay cả Nanase cũng bối rối trước cảnh tượng kỳ lạ này trong một giây, nhưng từ vị trí của Komiya, em ấy lao đến chỗ Kinoshita, người đã gục ngã gần đó.

Để tìm hiểu kĩ hơn về tình hình, tôi để những người khác xác nhận sức khỏe của họ và khảo sát môi trường xung quanh.

Thực tế là Shinohara, người cùng nhóm, không có ở đây, và điều đè nặng lên tâm trí tôi là việc không nhìn thấy ba lô của họ.

"Oi Komiya! Chuyện gì đã xảy ra với Shinohara ?! "

"Vô ích thôi, Komiya vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy..."

Tôi có thể nghe thấy cuộc trao đổi đó giữa Ike và Sudou.

Sau khi tôi vô hiệu hóa thủ công cảnh báo khẩn cấp của cả hai, khu rừng lại một lần nữa yên tĩnh.

"Kinoshita-san cũng sẽ không tỉnh dậy ngay. Dựa vào vết bẩn trên người chị ấy, áo và tình trạng vết thương của chị ấy, em sợ rằng rất có thể... "

Nanase nhìn vào vách đá vừa cao vừa dốc và nói.

Vì Sudou cũng đã xác nhận tình trạng của Komiya nên cậu ấy gật đầu. Có thể là một trong số họ vô tình ngã xuống vì độ dốc bất ngờ.

Sau đó, người còn lại cố gắng giúp họ và cuối cùng dính phải tai nạn giống nhau... à?

Nếu nhìn kỹ vào con dốc, vẫn còn có dấu vết của ai đó ngã xuống.

Nói cách khác, có thể cả Komiya và Kinoshita đều có thể đã bị trượt chân trên vách đá.

Trong bóng tối này, rất có thể họ đã vô tình bước ra ngoài con đường. Mặt đất cũng khá ẩm ướt, vì vậy sẽ dễ bị trượt.

Tôi chiếu đèn vào chân mình. Mặt đất có một chút lầy lội và có những dấu chân mà tôi đã bước đi trước đó.

Khi tôi chiếu ánh sáng vào con đường, có hai dấu chân đến gần Komiya và Kinoshita, chúng hầu như không được chú ý.

Hơn nữa, dấu vết của thứ gì đó giống như dấu chân của người khác cũng vẫn còn, mặc dù rất ít.

Những dấu chân đó tiến đến vị trí của hai người và đột ngột quay lại. Mức độ liên quan của nó không rõ ràng, nhưng nó có nghĩa là có khả năng một người khác đã ở đây ngoài Komiya và Kinoshita, hay là Shinohara?

Nhưng thật khó tin rằng cô ấy sẽ biến mất mà không giúp đỡ đồng đội của mình.

Ngay cả khi chúng tôi định gọi cho ai đó bây giờ, họ có thể sẽ chỉ đến đủ gần để xác minh rằng chúng tôi đã an toàn và rời đi.

Nếu tôi so sánh kích thước của dấu chân bị bỏ lại với đôi chân của chính mình, tôi hiểu một chi tiết nhỏ. Kích thước đôi giày tôi đi là 26cm. Mặt khác, kích thước vết chân để lại ngắn hơn từ 1,5-2cm.

Vậy khả năng đó là dấu chân của một người đàn ông không thể bị loại bỏ, nhưng khả năng đó là của một phụ nữ dường như cao hơn. Đột nhiên tôi cảm thấy một sự hiện diện, tôi chiếu đèn pin và quay mặt lại hướng Tây Bắc.

Nhưng trong khu rừng này, nơi tầm nhìn của tôi bị nhiều cây cối rậm rạp che khuất và bóng tối bao trùm, tôi không thể nhìn thấy ai. Có thể họ có lý do nào đó để cảm thấy tội lỗi và sẽ không đến đây.

Hiện tại, tôi quyết định quên đi sự hiện diện đó và kiểm tra dưới chân Kinoshita. Vì có khả năng, Kinoshita đã đi bộ trước khi cô ấy bất tỉnh. Tuy nhiên, xung quanh khu vực nơi Kinoshita nằm gục, không có dấu vết của việc đi bộ.

Đúng như dự đoán, có khả năng những dấu chân đó là dấu vết để lại của người thứ 3. Giống như Komiya, khuôn mặt và quần áo của Kinoshita đã bị rách và lấm nhiều bụi bẩn, nhưng dường như không có bất kỳ vết thương lớn nào.

"Dù sao, vấn đề lớn hơn là chúng ta sẽ làm gì khi đợi các giáo viên đến đây. "

Mức độ thương tích của họ không rõ ràng, nhưng kiểm tra y tế là không thể tránh khỏi.

Ngay cả khi họ thực sự ngã xuống con dốc và bất tỉnh, một cuộc điều tra chi tiết là cần thiết và theo đó những quyết được đưa ra như là "buộc rút lui" rất khó để tránh.

Hai người đang nằm gục ở đây có lẽ không có thời gian để kịp thức dậy và biện minh mọi việc bằng một lời nói dối.

Nếu Shinohara cũng đang bất tỉnh trong tình trạng tương tự ở đâu đó, nhóm của Komiya sẽ buộc phải rút lui trong một đòn duy nhất.

Không ai trong số họ sở hữu thẻ bảo hiểm, vì vậy nếu điều đó đã xảy ra thì việc họ bị trục xuất là điều khó tránh khỏi.

"Shinohara.....!!"

Bên trong khu rừng âm u, Ike cất giọng. Không có gì lạ khi cố gắng gửi tín hiệu để Shinohara trả lời trong trường hợp cô ấy đã ở gần đây. Thực tế là không có phản hồi nào có nghĩa là ngoài hài hai người này, Shinohara có lẽ cũng đã bị cuốn vào tai nạn nào đó. Ike định chạy đi tìm cô ấy, nên tôi nhanh chóng tóm lấy cậu ta.

"Nếu cậu liều lĩnh lao vào tìm kiếm cô ấy mà không hề mang theo máy tính bảng, cậu sẽ bị lạc. "

"Đ...Đúng vậy, nhưng vẫn còn hy vọng!"

"Tôi hiểu cậu cảm thấy mất kiên nhẫn. Thực tế là cô ấy thậm chí còn không trả lời mặc dù cậu đã lớn tiếng gọi cho cô ấy, thật kỳ lạ. "

"Phải. Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải nhanh chóng đi tìm cô ấy! "

"Nhưng nếu cô ấy bị thương nặng, không có gì lạ nếu đồng hồ của cô ấy sẽ bắt đầu đổ chuông khẩn cấp giống như của Komiya. Đúng chứ?"

Nhưng chúng tôi không nghe thấy một âm thanh nào vang lên ngoài cảnh báo khẩn cấp từ Komiya và Kinoshita.

"Đó là..., đó là sự thật..."

"Thực tế là Shinohara không ở gần đây nên nghĩa là khả năng cô ấy bị thương nặng là khá thấp."

"Vậy là cô ấy bị lạc, hay gì đó...?"

Tất nhiên, dòng suy nghĩ đó khá khả thi.

"Ư... ừ...!"

Trong khi chúng tôi hiểu rằng tình hình đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát và đang cảm thấy bối rối, một giọng nói rên rỉ truyền đến tai tôi.

"Komiya, mày có nghe thấy tao nói không Komiya ?!"

Như để trả lời tiếng gọi của Sudou, cánh tay của Komiya nắm chặt áo khoác của Sudou. Có vẻ như bằng cách nào đó, Komiya đã tỉnh lại. Chúng tôi đã đảm bảo được sự an toàn của cậu ấy, nhưng đồng thời chúng tôi cũng nghe một tin xấu.

"Ôi... Chân tôi...!"

Mặc dù chân phải của cậu ta đang di chuyển, nhưng chân trái lại bất động, và một biểu hiện đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt của Komiya.

"Mày...chân trái của mày...!"

Từ sự run rẩy trong biểu hiện Sudou, tôi hiểu tình hình mà không cần xác nhận nữa. Nanase, cũng đã kiểm tra tình hình của Kinoshita.

"Không chỉ Komiya-kun, bàn chân trái của Kinoshita-san là cũng trong tình trạng kém. Tệ nhất là chúng ta không biết liệu nó có bị gãy hay không ".

Đó là một tai nạn mà cả hai không may trượt khỏi một dốc cao, nhưng nơi họ bị thương đồng thời là chân trái.

Lý tưởng nhất là nếu tôi trực tiếp kiểm tra vết thương của họ để xác minh, nhưng tại thời điểm này nó sẽ không có mang lại bất cứ ý nghĩa gì.

"Nếu họ dính phải tai nạn đủ năng để khiến bị gãy xương, không có ích lợi gì khi tranh cãi về việc sẽ bị loại. "

Đến sáng sớm ngày thứ tư, không có nhóm nào rút lui, vì vậy rất có thể nhóm Komiya sẽ thất bại.

Ngay cả khi Shinohara an toàn, sẽ khó để tích lũy một số lượng lớn điểm một mình. Chúng tôi thậm chí còn không biết Shinohara ở đâu ngay bây giờ. Bỏ qua chuyện trùng hợp này là... Hơn bất cứ thứ gì khác, sự hiện diện kỳ ​​lạ vẫn đang theo dõi chúng tôi từ phía tây bắc.

Mặc dù họ cố tình không làm gì nhưng vẫn theo dõi tình hình, có vẻ như họ cũng đang duy trì một khoảng cách.

Ngay từ đầu, đó là một sự hiện diện thực sự yếu ớt và nhỏ bé. Tuy nhiên, khi tôi tiếp tục giả vờ rằng tôi không nhận thấy, nó đang trở nên đáng chú ý hơn từng chút một. Gần như thể nó đang nói:

"Hãy cố gắng chú ý sự hiện diện của tôi".

Đột nhiên, Nanase tách mình ra khỏi Kinoshita, người vẫn chưa thức dậy, và thì thầm vào tai tôi.

"Em nghĩ rằng điều này có một chút bí ẩn?"

Sudou và những người khác đã không nhận gì, nhưng như em ấy nói, có một cái gì đó kỳ lạ về tình huống này.

"Phải. Chúng ta không biết chắc liệu hai người họ có cùng bị cuốn vào một chuyện nào đó không? "

Sẽ dễ hiểu nếu tai nạn chỉ xảy ra với một trong hai người, nhưng vì cả hai đều rơi vào tình huống giống nhau.

"Komiya. Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không? "

Vì vậy, chúng tôi sẽ không tiếp tục tự suy đoán, tôi hỏi người đã lấy được ý thức trở lại. Komiya đáp lại.

Nếu người từ phía nhà trường đổ xô đến đây, chúng tôi sẽ không thời gian để lắng nghe cậu ấy một cách từ từ.

"Tôi-tôi không biết... tôi không cảm thấy gì ở đó, rồi đột nhiên một cái gì đó đập mạnh vào bắp chân của tôi và tôi ngã nhào xuống... "

Khi nhớ ra bắp chân của mình đã không còn có thể tự di chuyển, khuôn mặt của Komiya cay đắng xoắn lại.

"Có thứ gì đó nặng đập vào bắp chân của cậu?"

"C-Có lẽ. Tôi thực sự không nhớ... xin lỗi. "

Tôi không thể trách cậu ta về điều đó, nhưng có vẻ như những ký ức của cậu ta về khoảnh khắc của vụ tai nạn bằng cách nào đó đã bị phai mờ.

"Kinoshita cũng nằm gục gần đó. Cậu có biết bất cứ điều gì về điều đó không?"

"Ơ... không-không, không có gì. Tại sao lại là Kinoshita... Nếu tôi nhớ không lầm, tại lúc đó... "

Nhìn phản ứng của Komiya, không có cảm giác như cậu ta đã ngã theo Kinoshita. Nếu không có gì khác thì đây nên được coi là dấu hiệu cho thấy Komiya là người đã ngã đầu tiên.

"Đúng rồi...! Satsuki, còn Satsuki? Satsuki cũng ngã hả?! "

Có lẽ ký ức của cậu ta đang trở nên rõ ràng từng chút một, Komiya chịu đựng nỗi đau của mình và hét lên.

Thấy Komiya sử dụng tên của Shinohara, biểu hiện của Ike tối sầm lại, nhưng không có thời gian để quan tâm đến điều đó.

"Chúng tôi không biết Shinohara ở đâu. Cậu đã không ở với cô ấy? "

"Satsuki đang...!"

Có lẽ vì chân trái của cậu ta rất đau nên dường như không đơn giản để cậu ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Đừng ép buộc bản thân."

"K-Không, tôi lo lắng cho Satsuki... Xin lỗi Sudou, nhờ có mày đánh thức tao..."

"Phải. Nhưng đừng ép buộc bản thân."

Với sự giúp đỡ từ Sudou, Komiya đã nâng nửa trên của cơ thể lên.

"Komiya, Shinohara đâu ?!"

Ike, rõ ràng là người lo lắng nhất cho cô ấy, hét vào mặt cậu ta.

Ngay cả vậy, Komiya sẽ không thể đáp lại kịp trước sự sốt ruột của Ike.

"... Tôi không biết... Chúng tôi đang cố gắng nhanh lên..."

Mặc dù đôi khi biểu hiện của cậu ấy rất đau đớn, Komiya tiếp tục giải thích tình hình.

"Sau đó, chúng tôi đã đợi... Satsuki trở về..."

"Ý của cậu là cậu đang chờ đợi? Tôi không hiểu! "

Có vẻ cậu ấy không thể giải thích bối cảnh, Komiya lắc đầu trái và phải hai lần. Cậu ta đang sắp xếp thứ tự các sự kiện trong đầu một cách cẩn thận.

"Hãy để tôi giải thích từ đầu. Hôm qua, chúng tôi đã cảm thấy hoảng sợ vì chúng tôi không thể đến khu vực chỉ định của mình hai lần liên tiếp. Sau đó, chúng tôi thảo luận về những gì cần làm vào ban đêm và quyết định khởi hành vào sáng sớm ... Sau đó, trong khi mò mẫm trong bóng tối, chúng tôi bắt đầu di chuyển, nhưng Satsuki nói rằng cô ấy cần đi vệ sinh, nên Kinoshita và tôi đã đợi ở một điểm gần đó. Tất nhiên, chúng tôi ở đủ gần để có thể nhìn thấy vị trí của nhau với ánh sáng khi đó. "

Komiya cố gắng giữ bình tĩnh. Rõ ràng là ngay cả khi phải chịu đau, cậu vẫn lo lắng cho Shinohara.

"Chúng tôi đã nói chuyện trong khi đợi Satsuki trở về, và sau đó dừng lại ở con dốc. Chúng tôi đang thảo luận xem có thể đi đường tắt hay không. Sau đó, chúng tôi đã nghĩ rằng điều này sẽ là một thách thức... "

"Một cái gì đó nặng đập vào bắp chân của anh, phải không?"

Khi Nanase nói vậy, Komiya khẽ gật đầu.

"Anh nhớ rằng nó rất đau đớn... Nhưng anh cảm thấy như mình đã quên về nỗi đau trong khoảng thời gian ngắn, ngã xuống dốc ngay lập tức, và... khi anh tỉnh lại, Sudou và mọi người đã ở đây. "

Tay chân của con người có thể dễ bị trượt ngã, nhưng phản xạ của một thanh niên là cũng đủ mạnh để sửa sai. Vậy đó là trường hợp bất ngờ bị thương. Vì cơn đau đó, chân cậu ta tự di chuyển và ngã xuống dốc.

Nếu cậu ta là nạn nhân duy nhất trong vụ việc này, lời giải thích sẽ kết thúc ở đó. Nhưng thực tế là Kinoshita cũng rơi vào tình trạng tương tự, có nghĩa là như tôi đã nghi ngờ, có cái gì đó không ổn ở đây.

Có lẽ cô ấy thấy Komiya trượt chân, hoảng sợ và cố gắng giúp bằng cách kéo cậu ấy...? Nhưng bất cứ ai đã nhìn vào đây và thấy dấu chân mà tôi không biết danh tính thực sự, nó có thể cũng có liên quan.

Crunch....

Trong khi tôi đang suy nghĩ về tình hình, từ trên đỉnh dốc, có thể nghe thấy âm thanh như thể có thứ gì đó đang chuyển động.

Cùng một lúc, tất cả chúng tôi đều bật đèn pin chiếu vào đó, nhưng không ai có thể nhìn thấy gì. Đó có thể là một âm thanh phát ra từ một con vật nhỏ, nhưng...

"Shinohara ?!"

Ike chỉ mới lấy lại bình tĩnh, nhưng khi cậu ta nghe thấy âm thanh đó liền lao về phía con dốc.

"Oi, chờ đã Kanji! Chờ đã, nguy hiểm lắm! "

Lời can ngăn từ một người bạn cũng chỉ là vô ích đối với cậu ta lúc này.

"Senpai, anh không nghĩ rằng thật nguy hiểm nếu để Ike-senpai tiếp tục hành động vội vàng như vậy?"

"Anh biết. Em giữ máy tính bảng của anh một lúc nhé, và hãy đợi anh ở đây. "

Vì nó rất nguy hiểm, tôi định đi theo cậu ta, nhưng Ike đã cố gắng để leo lên vách đá. Một sự chậm trễ nhỏ sẽ không tạo ra sự khác biệt lớn.

"Nhưng nếu anh không mang theo máy tính bảng, anh sẽ không gặp rắc rối chứ?"

"Nó chỉ làm vướng chân anh leo lên con dốc này."

Ngoài ra, có khả năng Ike sẽ mất tập trung khi leo dốc. Nếu thế thì nguy cơ bị thương sẽ cao hơn nhiều.

Và nếu tôi giao máy tính bảng của mình cho Nanase, có khả năng khi các giáo viên tới, họ sẽ nhận thấy rằng đã có một tai nạn và đến được chỗ của tôi theo GPS hiển thị qua máy tính bảng. Tôi đã đi theo Ike ngay lập tức.

Trong khi sử dụng cả hai tay của mình, Ike vội vã leo về phía hướng nơi phát ra âm thanh. Không gây nguy hiểm lên chuyển động của Ike, tôi dự định vượt qua cậu ta, đi trước cậu ta, và cắt đứt con đường lui của mình.

Ngay cả khi tôi chỉ vụng về đưa Ike xuống, rõ ràng là tôi sẽ chỉ nhận lại một sự phản kháng dữ dội như lửa cháy.

"A-Ayanokouji ?!"

Như thể Ike ngạc nhiên khi cảm thấy những gì tôi đang làm là ngăn cản cậu ấy, Ike dừng lại, và tôi theo đuổi cậu ta nhanh hơn. Và thế là Ike càng hoảng sợ hơn. Cậu ta hướng sự chú ý về phía tôi, bước chân trở nên vụng về và cậu ấy suýt bị trượt chân.

"O-Ah... ?!"

Ngay khi Ike sắp ngã về phía sau, tôi nắm lấy cánh tay cậu ấy và kéo lại, nâng cậu ta lên.

"Cậu có thể bình tĩnh và để tôi đi cùng được không? Nếu cậu không thể, tôi sẽ bắt cậu quay trở lại bằng vũ lực. "

"Tớ..tớ hiểu. Đi thôi Ayanokouji... vì vậy xin đừng bắt tớ phải lùi lại. "

Tôi gật đầu, và tiếp tục leo lên vách đá trong khi hướng dẫn cậu ta. Mặc dù chúng tôi chưa thể nhìn rõ, từng chút một, tia nắng mặt trời đã bắt đầu chiếu sáng qua tán cây và con đường chúng tôi đi trở nên rõ ràng hơn.

Mất chút thời gian khi cẩn trọng leo lên vách đá, chúng tôi bước vào con đường mà Komiya và những người khác ban đầu đã đứng. Ngay cả khi Ike chống cả hai tay xuống đất và cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, mắt cậu ta đang đảo quét xung quanh.

Nhưng sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ ai nếu chỉ nhìn xung quanh một cách bừa bãi.

"Shino..hara.... !!"

Nghĩ rằng lần này giọng nói của mình đến được với cô ấy, Ike đã gọi tên của Shinohara với tất cả những gì cậu ấy có. Dường như chỉ có một vài con đường xung quanh, vì vậy tôi không thể phủ nhận khả năng giọng nói của Ike sẽ đến được tới cô ấy.

Sau đó, chúng tôi phát hiện ra 3 chiếc ba lô thuộc về nhóm Komiya. Chỉ nhìn từ bên ngoài, không có dấu hiệu nào cho thấy bất cứ ai đã làm hỏng nó. Shinohara có lẽ đã để chiếc túi ở đây cho đến khi cô ấy trở lại từ phòng vệ sinh.

Sau đó, có thể tưởng tượng rằng cô ấy nhìn thấy bóng dáng của những người đồng đội của mình đã không còn ở đó và tìm cách để đi xuống.

"Chết tiệt, cô ấy không có ở đây sao ?!"

Không nhận được câu trả lời, Ike dậm chân xuống đất đầy kích động. Đột nhiên, ngay lúc đó...

"... Ike, có phải cậu không?"

Từ trong bụi cây phía xa, chúng tôi có thể nhận ra hình dáng đang ngồi xổm của Shinohara.

"Shinohara? Shinoharaa! "

Sau khi nhận ra tôi và Ike, Shinohara chạy về phía chúng tôi. Shinohara, người đã chạy đến trước ngực Ike, rõ ràng là đang run rẩy và đang khóc.

"Cậu đã ở đây trong cả quãng thời gian trước đó à?"

"Phải."

"Vậy thì cậu nên trả lời tớ nhanh hơn chứ! Tớ đã rất lo lắng, tớ nghĩ cậu đã...?! "

"N..Nhưng..."

Như thể cô ấy vừa nhớ ra điều gì đó, Shinohara bắt đầu run rẩy mạnh hơn. Ike cũng hiểu rằng cô ấy không thể trốn tránh hơn nữa.

"C..Chuyện gì đã xảy ra với Komiya-kun và Kinoshita-san ?!"

"Họ đang bị thương nặng ở dưới chân vách đá, cái quái gì đã xảy ra với họ vậy? "

Nếu đồng đội của cô ấy vừa rơi xuống vách đá, Shinohara đáng lẽ phải khẩn trương đến để giúp họ. Nhưng thực tế là ngay cả khi không cố tới giúp, cô ấy vẫn đơn tâm trốn trong một bụi cây không phải là điều bình thường. Shinohara tái mặt khi nghe thấy "vết thương nặng" và đôi môi run run mở ra.

"Tớ..tớ không thể di chuyển... Đáng sợ, đáng sợ... C..Có thứ... tớ -tớ đã thấy..."

"Cái gì? Cậu đã thấy gì?"

"Tớ đã thấy khi Komiya-kun và Kinoshita-san, một người nào đó... ai đó đã đẩy họ ra. "

Shinohara nói rằng cú ngã của họ không phải là một tai nạn đơn giản.

"Người nào? Ai đó là ai ?! "

"Tớ...tớ không biết! Tớ không biết! Tại sao lại có chuyện như thế này...! "

Khi Ike nhìn Shinohara, người đang khóc và ngồi bệt xuống mặt đất, cậu ta cắn môi bực bội.

Nói cách khác, Shinohara sợ bị ai đó nhìn thấy, và phải cố xóa sự hiện diện bằng việc ẩn núp.

Như vậy thì việc không chạy đến giúp đồng đội ngay và không trả tiếng gọi của Ike là điều dễ hiểu. Có vẻ như hiện chúng tôi không có bằng chứng quyết định, nhưng khó có học sinh nào có thể giả vờ bịa đặt một người tưởng tượng như vậy.

Tuy nhiên, để ai đó đến gần họ mà họ không nhận thấy bất cứ điều gì là khá kỳ lạ . Bởi vì sự hiện diện của họ sẽ bị lộ nếu có ánh sáng như từ đèn pin bỏ túi, khi họ tình cờ chiếu sáng vào bóng tối xung quanh.

"Từ tối qua đến giờ cậu không thấy ai à? Nếu có một thủ phạm, thì tất cả các nhóm cắm trại gần đó sẽ đáng ngờ. "

Tôi thay đổi cách hành động của mình một chút và hỏi Shinohara.

"Tớ nghĩ mới hơn 8 giờ 30... uh, năm nhất... đúng rồi, chúng tớ đã tình cờ tình cờ gặp một trại của học sinh năm nhất ... có lẽ chúng tớ đã đi ngang qua họ ở đó."

Cô ấy nói điều này sau đó chỉ về phía bắc.

"Tên của các học sinh năm nhất là gì? Sẽ rất tốt nếu cậu chỉ biết dù chỉ một người."

"Xin lỗi, tôi vẫn chưa biết nhiều về những học sinh năm đầu. Chỉ là họ là nhóm 3 cô gái và 1 cậu trai. "

Nếu chỉ có vậy, thì tôi không thể thực sự nói rằng nó là thông tin đáng giá. Tuy nhiên, nếu họ làm điều đó với nhóm Komiya như một trò đùa hay một âm mưu, thì thủ phạm cần được phát hiện ngay lập tức.

"Đầu tiên, cậu hay leo xuống và tham gia với Sudou và những người khác. Các giáo viên có thể đến sớm. "

"Ư..Ưm."

Quay lại bằng con đường cũ sẽ là rủi ro cho Shinohara và Ike, khôn ngoan hơn là nên đi đường vòng một chút.

Phần 1:

Khoảng năm phút sau khi Ayanokouji-senpai chạy lên dốc để đuổi theo Ike-senpai.

Tôi dìu người senpai lớn tuổi hơn, tôi nhẹ nhàng đặt anh ấy dựa vào cây.

Sau đó, tôi đứng dậy và lặng lẽ nhìn vào khu rừng sâu sau lưng anh ấy.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi cảm thấy tiếc vì Sudou-senpai đã nghi ngờ tôi, nhưng tôi không có thời gian để trả lời. Ai đó rõ ràng đang theo dõi chúng tôi.

Có dấu hiệu của một người đang ở gần, nhưng người đó đã không có ý định gặp mặt với chúng tôi và thay vào đó, theo dõi chúng tôi từ xa.

Nó khá rõ ràng, nhưng tất nhiên đây chỉ là một sự khác biệt nhỏ trong không khí mà hầu hết mọi người sẽ không bao giờ nhận thấy.

Kể từ khi nào? Đúng, ngay sau khi Ayanokouji-senpai chạy lên dốc. Họ liên tục phát ra hào quang để cố gắng khiến chúng tôi chú ý đến họ. Tôi không biết tại sao hay mục đích của họ là gì, nhưng nó ổn dù bất kể đó là ai, mọi chuyện dường như rất đáng để lắng nghe, và đưa ra các đánh giá tình hình.

Tôi nhẹ nhàng đặt máy tính bảng xuống đất và bắt đầu bắt hít sâu một hơi. Người kia biết rằng tôi đã nhận ra, nhưng vẫn không di chuyển.

Họ có thể tự tin vào đôi chân của mình, nhưng mà tôi cũng như vậy.

"Sudou-senpai... Em sẽ để cả hai người họ cho anh chăm sóc !!"

"'Hả? Ôi chao !!!!! "

Tất cả những gì tôi biết là ai đó đang theo dõi tình hình của chúng tôi. Tôi đạp xuống đất và bắt đầu chạy theo hướng nơi liên tục có dấu hiệu của sự hiện diện của con người.

Ngay cả khi người kia vội vàng bỏ chạy, tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuôi. Nếu họ bị lỡ nhịp và vấp vào cái gì đó, dù chỉ trong một khoảnh khắc, tôi sẽ có thể bắt kịp họ.

Khoảng cách tốt nhất là vào khoảng 10 đến 20 mét. Ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu qua tán rừng, tầm nhìn của tôi dần dần được mở ra.

Ngay cả khi tôi có lỡ nhịp một bước, tôi sẽ không mất nhiều thời gian để bắt kịp. Nhưng...!

"Nhanh quá...!"

Mặc dù tôi đã phát hiện ra cổ tay áo của họ trong một khoảnh khắc, họ đã nhanh chóng di chuyển. Họ sử dụng những cái cây như một tấm khiên che thân, khéo léo trốn thoát mà không làm lộ toàn bộ diện mạo của họ cho tôi.

Tôi đã đuổi theo với tốc độ tối đa, nhưng thay vì thu hẹp khoảng cách, khoảng cách đang dần được nới rộng.

"Chss..ss!"

Tôi không nghĩ rằng có sự khác biệt lớn như vậy giữa chúng tôi về sức mạnh thuần túy. Tuy nhiên, bên kia đã chạy quãng đường ngắn nhất có thể với sự hiểu biết đầy đủ về tuyến đường trên đảo.

Làm thế nào họ có thể làm điều đó? Sự hiểu biết của tôi sẽ không giúp tôi bắt kịp, nhưng tôi tốt nhất là vẫn nên cố đuổi theo họ.

"Chờ đã! Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi!!"

Ở giữa khu rừng, tôi gọi một bóng người đang chạy trốn, nhưng họ không có dấu hiệu dừng lại. Mặc dù đã nghe thấy tiếng gọi của tôi, họ vẫn quyết định phớt lờ nó.

Tôi nhanh chóng nhận ra rằng cách người đó đang chạy trốn rất đáng ngờ.

"Có phải cậu đã làm gì đó khiến hai người họ bị thương nặng không?"

Tôi quyết định chuyển sang chiến lược cố gắng đánh lạc hướng họ bằng câu hỏi và khiêu khích, nếu họ mắc lỗi để bị phân tâm, tôi có thể bắt kịp ngay lập tức.

Ngay cả khi lời nói của tôi chỉ là nhầm lẫn, tất cả những gì tôi phải làm là khiến họ bị ngã hoặc trượt chân.

Thế nhưng, thay vì tỏ ra bị kích động, đối thủ còn tăng tốc thậm chí thêm nữa. Ít nhất ở ngôi trường này, tôi tin rằng tôi đã được đào tạo bài bản hơn bất kỳ ai khác.

Tuy nhiên, thay vì tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa chúng tôi lại ngày càng mở rộng.

Đôi khi khoảng cách thu hẹp lại một cách kỳ lạ, cho thấy lợi thế rõ ràng mà đối thủ đã có. Một sự khiêu khích, như thể nói rằng, nếu bạn có thể theo kịp tôi, hãy cố gắng lên. Tuy nhiên, tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi bắt kịp được.

Ngay cả khi họ không mắc lỗi - tôi sẽ thắng trong trò chơi sức bền. Tôi đã quyết tâm làm như vậy, nhưng đột nhiên tóc của người chạy trước mặt tôi đung đưa trong gió và xuất hiện trong tầm nhìn tôi một thoáng.

"Đó là gì?!"

Màu tóc đặc biệt và kiểu tóc đó như bùng cháy mạnh mẽ đập vào mắt tôi. Tôi đã nhận ra nó rất rõ ràng.

"Chết tiệt...!"

Cuộc rượt đuổi trong rừng kết thúc mà đối phương không có một chút mất tinh thần nào, có vẻ như tôi vướng chân vào rễ cây.

"Hà hà, hà hà...!"

Việc nhận ra sự thật này một cách bất ngờ đã khiến khiến ý thức của tôi mờ đi một lúc. Tôi bắt đầu thở hắt ra một luồng khí tích tụ, sự mệt mỏi ập đến với tôi.

"Hà, hà, hà... à, hà...!"

Để làm dịu nhịp tim dữ dội của mình, tôi nhắm mắt lại và bắt đầu điều hòa nhịp thở vô tổ chức của mình. Tôi đã không thể có được cái nhìn rõ ràng về người đó, nhưng tôi chắc chắn về danh tính của người đó.

"Đừng nói rằng, người đã đẩy Kinoshita- senpai và Komiya-senpai là... nhưng tại sao chứ...? "

Ánh mắt của tôi đảo quanh một lúc, như thể đang tìm kiếm bóng dáng của một người đã biến mất sâu trong rừng.

Phần 2:

Mất khoảng 15 phút để đi đường vòng xuống dốc. Khi chúng tôi tìm được đường xuống, tôi gặp Nanase, người đang đi bộ một mình.

"Tại sao em lại ở đây, Nanase?"

Chúng tôi vẫn còn khá xa nơi Sudou và những người khác đang đứng.

"Đó là bởi vì... ổn rồi, Ayanokouji-senpai và những người khác đột nhiên biến mất, vì vậy em đến ...... để tìm các anh."

Nanase trả lời rằng như thể em ấy đang thở bình thường, nhưng mồ hôi đã hiện rõ trên trán. Có vẻ như em ấy đã đến tìm chúng tôi một cách vội vàng, nhưng mắt của em ấy lại không hướng vào chúng tôi.

"Em đang tìm thứ gì à?"

"Không. Không có gì đâu."

Nanase tiếp tục nhìn chằm chằm vào một chỗ với vẻ mặt kiên quyết, nhưng rồi không nói gì về nó thêm nữa. Ngay sau đó, Nanase chuyển sự chú ý về phía Shinohara.

"Em rất vui vì chúng ta đã có thể tìm thấy Shinohara-senpai một cách an toàn."

Nhìn thấy Shinohara được Ike hộ tống, Nanase thở ra như thể em ấy đã thực sự nhẹ nhõm.

Với Nanase và tôi ở phía trước, Ike và Shinohara theo sau tôi một đoạn ngắn.

"Đó là nơi các senpai đang chờ."

Nanase đã nắm chắc con đường trở lại vị trí những người còn lại đang chờ, và dẫn đường trước tôi. Trong khi đi theo, tôi quyết định nói với Nanase về những gì Shinohara đã kể cho chúng tôi trước đó.

Rằng cô ấy nhìn thấy Komiya và Kinoshita bị đẩy xuống bởi ai đó, nhưng cô ấy không nhìn thấy đó là nam hay nữ. Tôi nói với em ấy rằng Shinohara đã hoang mang như thế nào vì sợ bị phát hiện.

Và một thông tin nữa có thể quan trọng, tôi nghe nói nhóm Shinohara đã đi qua trại một nhóm học sinh năm nhất vào đêm qua.

"Một nhóm học sinh năm nhất à?"

"Bọn anh nghĩ họ đã cắm trại gần đó, nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng bởi vì họ đã đi qua nhau."

"Vâng, đúng là như vậy. Nhưng nhóm học sinh năm nhất này là ai trong các lớp? Nếu chúng ta có thể tìm ra, chúng ta có thể có được một số manh mối bằng cách hỏi họ. "

Ngay cả khi họ ở gần, họ sẽ khó có thể được tìm thấy trong rừng. Câu chuyện có thể đã khác một chút nếu họ ở một vị trí nhất định, tốt nhất nên cho rằng họ đang di chuyển rời xa chúng tôi ngay lúc này.

Nói như vậy, chúng tôi vẫn biết rằng họ từ năm nhất. Tất nhiên, nếu đó là học sinh Phòng Trắng, người đó có thể đẩy họ ra khỏi vách đá mà không do dự. Nanase, người đã im lặng trong một thời gian, cuối cùng đã lên tiếng.

"Senpai. Nếu thực sự có... ai đó muốn gây ra một chấn thương thể xác cho anh vì họ ghét anh, vậy thì thật kỳ lạ khi Komiya- senpai đã không nhận ra người kia. "

"Ừ. Nếu đó là người mà Komiya biết, họ sẽ có một cuộc trò chuyện trước bởi cậu ấy đã quen với bên kia."

Ngay cả là học sinh năm ba và năm nhất, những người họ không biết rõ, chắc hẳn sẽ cho họ biết tên vào một lúc nào đó.

Nhưng trong trường hợp của cả hai người họ, ký ức của họ rất mơ hồ và họ không nhớ mình bị tấn công.

Nó thực sự chỉ là một tai nạn? Hay là thủ phạm đã gây ra vết thương nặng như vậy mà không được chú ý? Ngay cả khi trời tối hơn nhiều, cả hai vẫn có đèn pin trong tay.

"Liệu Ayanokouji-senpai có thể làm điều tương tự với hai senpai đó mà họ không hề nhận thấy?"

"Anh á? Đừng đùa nữa. "

Tôi nói như vậy, nhưng không phải là không thể nếu tôi thực sự muốn. Lời kể của Komiya chỉ ra rằng đầu tiên cậu ấy nhận phải một cú đập mạnh vào bắp chân của mình.

Người đó tiến đến, không gây tiếng động từ phía sau và có khả năng Komiya bị đá vào bắp chân. Sau đó, cậu ta sẽ lăn xuống dốc với khuôn mặt nhăn nhó trong cơn đau mà không có thời gian để nghĩ thêm gì nữa.

"Em nghĩ... nếu em tấn công Komiya-senpai và Kinoshita-senpai, sẽ không thể là không phụ thuộc vào... thời gian. Tất nhiên là nó sẽ là một hành vi khá nghiêm trọng. "

Đó là những gì em ấy kết luận. Như tôi đã nghi ngờ, với lời khai Shinohara, chiến thuật mà thủ phạm sử dụng để tấn công họ đã bị nhìn thấy bởi Nanase.

Nhưng ngay cả khi có thủ phạm, mục đích và lợi ích của việc làm Komiya và Kinoshita bị thương là gì, hoàn toàn không ai biết. Một lời cảnh báo gián tiếp cho tôi?

Không, đó là rủi ro quá lớn để có thể chấp nhận. Hay đó là một lời kêu gọi thể hiện rằng họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn? Hoặc có lẽ họ phải làm như vậy vì một tai nạn bất ngờ.

Tuy nhiên, không có giả thuyết nào trong số này đủ thuyết phục. Rất có thể đó là người khác hơn là học sinh Phòng Trắng, và cũng có thể là từ đầu đã không có hung thủ.

"Nhưng chúng ta không biết mục đích tấn công của thủ phạm."

Cùng lúc đó, Nanase cũng có cùng suy nghĩ với tôi. Lý do của cuộc tấn công. Đây là câu hỏi khó trả lời nhất trong sự cố này.

Ngay sau đó, chúng tôi quay trở lại với Sudou và những người khác, nhưng không có gì thay đổi.

"Câu hỏi là, khi nào các giáo viên sẽ đến?"

Sẽ mất rất nhiều thời gian để đến một địa điểm ở phía đông bắc hòn đảo, cho dù bằng thuyền hay trực thăng. Đã khoảng 30 phút trôi qua kể từ khi có cảnh báo khẩn cấp vang lên, nhưng vẫn không có dấu hiệu cho thấy họ đang đến.

"Ừm...chuyện gì đã xảy ra vậy...? '

Như để báo hiệu một sự thay đổi trong hoàn cảnh lúc này, một vài học sinh mới đã xuất hiện. Nanase và tôi nhìn nhau trong giây lát.

Đó là một nhóm của những học năm nhất, người đã gọi chúng tôi là Ayumi Mitsui lớp A, ngoài ra còn có Mitsuko Dougami lớp B, Sakurako Tsubaki lớp C và Takashige Makida lớp D.

Nhóm là sự kết hợp của 1 nam và 3 nữ như lời kể của Shinohara mà tôi đã đề cập trước đó. Ike nhớ lại điều này và nhìn bốn người họ với vẻ bối rối.

"Có một chút rắc rối. Một học sinh bị kẹt chân vào con dốc và bị thương nặng."

Sau khi nghe vậy, những học sinh năm nhất nhìn nhau.

"Chúng em đã cắm trại gần đó. Sau đó, em nghe thấy một cảnh báo và ai đó hét lên... Chúng em đợi trời sáng lên một chút rồi đi xuống ở đây để kiểm tra tình hình, đề phòng có chuyện xảy ra ".

Đó là âm thanh của một cảnh báo lớn. Nếu họ ở trong vùng lân cận, họ sẽ có thể nghe thấy nó.

"Những người bị thương có ổn không ạ?"

Dougami đã chủ động hỏi chuyện, và dường như ngạc nhiên trước tình hình cùng với Makida.

Ngược lại, Sakurako rất bình tĩnh. Cô ấy thậm chí không hề dao động trước hai senpai của mình, hai người đang bị thương và được vây quanh bởi chúng tôi.

"Tình trạng trông không ổn lắm, nhưng anh không thể đưa ra đánh giá chính xác. Vậy nên bọn anh đang chờ các bác sĩ đến ".

Đã thêm 30 phút trôi qua kể từ khi các học sinh năm nhất xuất hiện. Khoảng một giờ sau khi cảnh báo khẩn cấp vang lên, các nhân viên nhà trường cuối cùng đã đến.

Những người đầu tiên xuất hiện là Sakagami-sensei, giáo viên chủ nhiệm của lớp B, và giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Chabashira-sensei.

Ngoài ra, còn có ba người lớn khác mà tôi nghĩ là chuyên gia y tế, tổng cộng năm người.

"Chúng ta sẽ làm ngay chứ?"

Sakagami-sensei đã chủ động tiến đến chỗ ngồi Komiya và Kinoshita vẫn đang bất tỉnh. Học sinh bắt đầu tập trung để thực hiện việc xác minh tại chỗ.

Tôi liếc nhìn tình hình rồi tiến đến Chabashira-sensei, người đang nhìn tôi.

"Trong điều kiện này, không chắc Komiya và Kinoshita sẽ có thể tiếp tục. "

"Ừm. Họ sẽ phải bỏ cuộc. "

Đứng cạnh nhóm học sinh mà cô chịu trách nhiệm, Chabashira-sensei mang một vẻ mặt nặng nề.

"Đó chỉ là một tai nạn?"

"Thầy muốn nghe về những gì đã xảy ra ngay bây giờ."

Sakagami-sensei thấy họ đã bắt đầu được điều trị và hỏi Shinohara, một thành viên cùng nhóm, để giải thích tình hình.

Nhưng Shinohara thấy được tình trạng của hai người đồng đội và lại bắt đầu khóc.

"Khóc sẽ không giúp thầy hiểu được tình hình."

Khi cô ấy được cảnh báo với một giọng nghiêm khắc, Ike đã tiến thêm một bước để bảo vệ cô ấy.

"Thầy có phiền không nếu em giải thích cho thầy? Em đã nghe về nó từ Shinohara. "

Rõ ràng là cậu ấy định giải thích tình hình cho Sakagami-sensei với tư cách là người phát ngôn.

"... Tốt thôi. Nói đi"

"Shinohara nói rằng họ đã bị đẩy xuống."

Tôi lắng nghe lời giải thích khi hai người đàn ông nghiêng đầu, họ đã đột ngột chúi người xuống, có vẻ đó là một điều khó tin.

"Ai đó đã đẩy họ xuống? ...Thật là một câu chuyện đáng lo ngại. "

"Điều này sẽ không khiến họ bỏ cuộc phải không? Có phải vậy không thầy?"

"Tất nhiên, nếu là trường hợp đó, thì đúng."

"Đó thực sự là những gì đã xảy ra, Shinohara đã nói như vậy!"

"Vậy, em có bất kỳ bằng chứng gì về điều này không?"

Trước câu hỏi đó, cả Ike và Shinohara đều nghẹn lời.

"Chúng em không ở trường, chúng em không có máy ảnh hay bất cứ thứ gì!"

"Nhưng nếu ai đó đẩy họ, ít nhất một trong số họ sẽ thấy khuôn mặt của họ."

"Đó là bởi vì..."

"Chuyện gì vậy, Shinohara-san? Em sẽ ngừng khóc và trả lời thầy chứ? "

Bằng chứng duy nhất chúng tôi có là lời khai của một người trong nhóm, Shinohara. Khu vực xung quanh dấu chân đã bị chà đạp bởi một lượng lớn người. Ngay cả khi cố gắng giải thích về dấu chân, nó sẽ không giải quyết vấn đề, bởi vì vẫn không thể làm rõ danh tính thủ phạm.

"Trời tối."

"Tối? Có phải trời quá tối để nhìn thấy khuôn mặt của người khác không? "

Cô ấy gật đầu lia lịa, nhưng thầy Sakagami chỉ thở dài.

"Trời tối đến mức em không thể nhìn thấy khuôn mặt của thủ phạm, nhưng em rõ ràng đã thấy ai đó đẩy họ ra. Đó là một câu chuyện rất thuận tiện, nếu em nói như vậy với riêng tôi."

Sakagami-sensei tiếp cận Shinohara, người vẫn tiếp tục khóc, và cố gắng hỏi cô ấy điều gì thực sự đã xảy ra. Shinohara đã khóc và không thể nói tiếp một cách thỏa đáng, nhưng cô ấy gật đầu liên tục và khẳng định đó là sự thật.

"Shinohara không nói dối!"

"Em là bạn cùng lớp của em ấy. Tất nhiên em sẽ nói điều đó. "

"Thầy phải tin cô ấy."

"Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng, tin em ấy sẽ không thay đổi bất cứ điều gì."

"Vậy thì! Rồi điều gì sẽ xảy ra với Komiya và Kinoshita? "

"Điều sẽ xảy ra là sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc. Là giáo viên chủ nhiệm của họ, tôi không thể tưởng tượng rằng tôi sẽ ổn về việc trục xuất hai học sinh của mình. Nhưng nhìn vào tình trạng chân của họ, không thể để họ tiếp tục. "

Tôi cũng không nghĩ Sakagami-sensei đang cố tỏ ra xấu tính. Thực tế đúng là chân của họ không hề bị thương nhẹ, không thể phục hồi trong một hoặc hai ngày.

"Như hiện tại, chúng ta đang ở trong tình huống không có lựa chọn nào khác ngoài việc cho rằng đây là một lời nói dối, một cách để che đậy vết thương do tai nạn. "

"Thầy đùa à! Điều đó không có ý nghĩa đối với em! "

Trong khi Ike vừa cố gắng hết sức để giải thích, vừa giữ lấy bờ vai Shinohara, phản ứng của Sakagami-sensei thì lại khá lạnh lùng.

"Thêm nữa, và tôi sẽ coi đây là một lời khen ngợi từ em, được chứ?"

"....!"

Ike cắn môi trước sự thật rằng cậu đã hành xử đi quá xa với giáo viên. Đó là một điều dễ hiểu khi Ike và Shinohara đã đủ tuyệt vọng thì mới tỏ thái độ như vậy, nhưng nếu ai đó thấy cách Sakagami-sensei phản ứng với họ, họ sẽ hiểu thôi.

"Có vẻ như cậu ta đã nghĩ ra rất nhiều thứ rồi, Chabashira- sensei. "

Thầy ấy hỏi Chabashira đang đứng cạnh mình, người lặng lẽ gật đầu.

"Bọn cô đã dựa vào GPS của Komiya và Kinoshita để đến đây. Cảnh báo khẩn cấp của Komiya phát ra lúc 4:56:24 sáng. Ngoài ra, âm cảnh báo của Kinoshita là 7 giây sau đó. Phản hồi GPS duy nhất có tại thời điểm đó là của Shinohara."

Chabashira trả lời khi cô ấy nhìn vào máy tính bảng. Rốt cuộc, đó là một vấn đề khá nghiêm trọng.

Sakagami-sensei cũng nên có thông tin đó. Một hành vi đáng ngờ sẽ mang lại cho họ chút lợi ích. Tuy nhiên, sự tồn tại của một "tội phạm" bị nghi ngờ lại không thể xác nhận bằng GPS.

Lý do duy nhất khiến Sakagami-sensei cố gắng hỏi thêm rất nhiều là vì thầy ấy không muốn học sinh của mình bị đuổi học. Cả hai đều cố gắng trong tuyệt vọng để tìm một bên thứ ba và hy vọng rằng một số giải pháp sẽ tới.

"Người đầu tiên tiếp cận Komiya và những người khác sau khi có âm cảnh báo khẩn cấp là Ayanokouji và 5 học sinh khác, sau đó là một nhóm bốn người học sinh năm nhất. Cuối cùng, đó là bọn cô. "

Không có hồ sơ về bất kỳ ai có liên hệ nào trước với Komiya và Kinoshita. Đây là thông tin ở một mức độ nào đó, đáng để tin tưởng.

Vậy có khả năng thủ phạm không phải là học sinh? Các giáo viên không đeo đồng hồ và do đó không có GPS phản ứng. Không...thực sự không phải vậy sao? Tôi đã đưa ra một giả thuyết, nhưng có nhiều điểm mà tôi chưa thống nhất được cũng như với Sakagami-sensei.

"Chabashira-sensei. Sau đó, cô sẽ đưa Komiya và Kinoshita trở lại điểm xuất phát, phải không? "

"Ừ. Đúng vậy. Bọn cô sẽ có thể kiểm tra thương tích của họ trên tàu."

"Có điều em muốn cô kiểm tra trong thời gian chờ đợi. Điều này cũng là bí mật ".

Khi tôi thì thầm điều này vào tai Chabashira-sensei, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cô ấy gật đầu một cái và đồng ý. Nhưng thực tế thì vẫn vậy. Cuối cùng Komiya và Kinoshita sẽ phải bỏ cuộc, Shinohara là người duy nhất còn lại.

Sẽ là vô vọng cho Shinohara để tự mình vượt qua phần còn lại của bài thi.

"Không ổn đâu... tớ không đủ giỏi... tớ không thể làm điều đó một mình...!"

Ike không thể an ủi Shinohara khi cậu nhìn cô ấy suy sụp. Cậu ta đứng đó, chết lặng và không biết phải làm gì. Tôi không phải là người duy nhất nhìn vào Ike. Komiya, người sắp được những người lớn bế đi, cất tiếng gọi.

"Ike ... Lại đây."

"C..Gì vậy?"

Komiya gọi Ike đến một vị trí trong tầm với của cậu ấy. Sau đó, với cơ thể đau nhức, cậu ta quàng tay qua cổ Ike, ép mặt cậu ta gần Ike hơn.

"Hãy cho tôi thấy rằng cậu là một người đàn ông thực sự."

Với câu trả lời ngắn gọn đó, cậu ta gục xuống cáng. Komiya đã định tỏ tình với Shinohara trong lúc làm bài thi trên đảo hoang. Nhưng cho đến nay, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta đã làm được.

Có lẽ, ngược lại, Shinohara có thể đã nói ra ý kiến về chuyện này với Komiya. Nếu đúng như vậy, thì cậu ta nên biết rằng Shinohara quan tâm về Ike.

Cậu ta quyết định rằng mình không thể bảo vệ Shinohara bằng chính sức mình và bỏ lại cô cho tình địch của mình, Ike.

"Sẽ không dễ dàng..."

"Cảm ơn, Sudou."

Nhìn thấy Komiya như vậy, Sudou chợt nhận ra: bạn học trong lớp mình không phải là những người duy nhất lớn lên. Giống như Sudou, Komiya cũng lớn lên từng ngày.

Nanase nói rằng em ấy đã có một kế hoạch để thoát khỏi tình huống khó khăn này.

"Chị có thể kiếm một số điểm tối thiểu từ các nhiệm vụ xung quanh nơi xuất phát. Chị không thể tích lũy bất kỳ điểm nào từ phần thưởng Early Bird từ các khu vực chỉ định nữa, nhưng chị chắc chắn nên tránh bỏ cuộc".

Không nghi ngờ gì nữa, đó là chiến lược tốt nhất mà Shinohara có thể thực hiện. Tôi vẫn hy vọng rằng các nhóm khác sẽ bỏ cuộc trước sau khi sống trên đảo hoang trong hai tuần còn lại.

Tất nhiên, nếu không có nhóm nào khác rút lui, việc Shinohara bị thôi học sẽ không thể tránh khỏi.

"Shinohara. Tớ không có ý bảo cậu bỏ học, nhưng... cậu định làm gì? Thật khó để tự cậu tiếp tục làm bài kiểm tra trên hòn đảo này. "

"Vâng, tớ biết..."

"Sau đó, ít nhất cậu có thể quay trở lại cảng và chịu đựng phần còn lại của kỳ thi, như Nanase vừa nói. Và sẽ không thể không thử và làm những nhiệm vụ sẽ xuất hiện trong khu vực lân cận. "

Cả hai đề xuất đều tàn nhẫn, nhưng đó là điều tốt nhất Shinohara có thể làm một mình; nếu cô ấy tiếp tục thi đấu một mình, cô ấy có thể sẽ cạn kiệt hết sức lực và cả thức ăn trên đường đi rồi phải bỏ cuộc trước khi kỳ thi kết thúc

Tuy nhiên, nếu Shinohara kiên trì đến bến cảng và yêu cầu hỗ trợ từ các nhóm ghé qua, cô ấy có cơ hội vượt qua kì thi. Nó vẫn sẽ tốt hơn nhiều so với việc đưa ra quyết định bỏ học ở đây, ngay bây giờ.

Shinohara lau nước mắt và chậm rãi gật đầu.

"Em sẽ phải tự mình đến vạch xuất phát."

"Em hiểu."

Nhà trường không thể giúp đỡ các học sinh, vì vậy Shinohara sẽ phải bắt đầu chuyến đi đến cảng của riêng cô ấy từ đây.

Ike vội vàng nắm lấy cánh tay của Shinohara khi cô ấy bước ra để xách balo của mình lên.

"....gì?"

"Ý cậu là gì ... cậu sẽ phải quay trở lại điểm xuất phát và chờ đợi? "

"Không thể khác được. Tớ không còn Komiya-kun hay Kinoshita-san nữa... Tớ không thể tự mình vượt qua kỳ thi đặc biệt này. "

"Nhưng nhưng..."

"Dù sao thì tớ cũng sẽ bỏ học, vì vậy hãy để tớ được yên."

Shinohara hất tay Ike ra khỏi tay mình và bắt đầu rời đi.

"Ư..."

Ike đứng hình tại chỗ và nghiến răng. Nếu là lúc trước, Ike sẽ không thể làm gì ngoài từ bỏ ở đây. Nhưng với sự giúp đỡ từ Komiya, Ike đã có thể tiến lên.

"Tớ sẽ... tớ sẽ làm điều gì đó cho cậu!"

Ike hét vào tấm lưng nhỏ bé đang cuộn tròn của Shinohara.

"Thôi đi. Cậu biết cậu không thể làm điều đó. "

Nhưng thay vì lắng nghe những lời của Ike, Shinohara bỏ đi.

"Nó không phải là không thể!"

Khi cậu ấy không còn có thể đứng yên được, Ike chạy đến và nắm lấy cánh tay Shinohara một lần nữa.

"Buông tớ ra..."

"Tớ không để cậu đi. Tớ sẽ không để cậu bị đuổi học chỉ vì tai nạn này."

"Tại sao không? Nó không có lợi ích gì với cậu. Trên thực tế, nếu tớ bị trục xuất khỏi trường này, điều đó giúp cho cậu ít có khả năng bị đuổi học vì cùng một lý do... tại sao cậu lại không vui mừng chứ? "

"Vui mừng? Đừng ngớ ngẩn, tớ sẽ không bao giờ hài lòng về điều đó! "

"Huh...?"

"Bởi vì nếu cậu bỏ học, chúng ta sẽ mất rất nhiều điểm trong lớp... đó là tại sao cậu phải tin vào tớ, tớ sẽ giúp cậu ngăn chặn điều đó! "

"Vâng, vâng, nhưng... cậu sẽ làm gì nếu tớ chìm xuống đáy của nhóm? Bên cạnh đó, sẽ là một vấn đề đối với Sudou-kun và người khác nữa."

"Đó là..."

"Nếu cậu vẫn như thế này, cậu sẽ sớm bị trục xuất."

Cười có phần bơ phờ, Shinohara khẽ vẫy tay.

"Hơn nữa, ít nhiều tớ sẽ tự làm. Cậu cũng nên làm tốt nhất phần của cậu."

Shinohara từ chối nhận sự giúp đỡ, cô ấy nói rằng không cần sự giúp đỡ của Ike.

"Chờ đã, đợi một chút..."

Thái độ lạc quan của Ike, vốn rất mạnh mẽ trước đó, đã tàn lụi không một dấu vết. Shinohara, người đã rời đi, không thể giữ lại được nữa.

"Kan..ji..."

Sudou gọi Ike khi cậu cười nhạt và bảo cậu ta đừng lo lắng về nó trong khi vỗ vào ngực của chính mình. Với sự cổ vũ của người bạn thân nhất của mình, Ike sắp tiến xa hơn.

"Chờ đã, đợi đã... khoan đã, Shinohara... Tớ chỉ... Tớ chỉ... vì vậy... nó là..."

Ike cố gắng nén giọng nói của mình một cách tuyệt vọng, nhưng cậu không thể nói được từ cần thiết ra.

Cậu ấy gần như kéo cổ họng của mình để lấy nó ra, nhưng nó vẫn không chịu ra ngoài. Cú hích cuối cùng. Thật gần nhưng cũng thật xa.

Nhưng không phải Sudou, tôi hay Nanase có thể nói hộ những từ đó thay cho Ike. Cậu ấy là người duy nhất có thể tự mình nói ra lời muốn nói.

Cách duy nhất để làm điều này là kìm hãm trái tim sợ hãi của mình, thôi nghĩ về hậu quả, và bước tiếp.

"Tớ đã bảo cậu đợi đã!"

"Thật bất ngờ. Tớ nghĩ rằng tớ đã nói rõ rằng tớ không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào... Còn gì nữa không? "

"Đúng! Có rất nhiều! Tớ không muốn cậu bỏ học, vì vậy tớ sẽ giúp cậu! "

Một lời tỏ tình... không phải là một điều dễ dàng. Tuy nhiên, những lời của Ike phải lấy hết khả năng để nói ra bằng chính cảm xúc của cậu ấy.

"Chà, nếu mày nói vậy, thì chúng ta sẽ có một cuộc họp chiến lược."

"Ồ ồ..."

Hai người bạn Sudou và Hondou quấn phía sau để hỗ trợ Ike, ra hiệu cho Shinohara đến gần hơn.

"Huh...? Đây là gì, đây là một trò đùa à? Cậu nên bỏ tớ một mình..."

Không thể đợi Shinohara quay lại, Ike chạy đến và nắm lấy cánh tay của cô ấy. Một quyết tâm không bao giờ buông tay.

Nhìn thấy cảnh này, Chabashira, người thường trông rất lãnh đạm, mỉm cười một chút. Có lẽ cô ấy nhận định rằng nó sẽ ổn, vì vậy cô ấy rời khu rừng đi theo Sakagami-sensei.

Tôi không lạc quan như vậy. Cứu Shinohara sẽ không là một điều dễ dàng để làm.

"Để cứu Shinohara, không thể thiếu việc giành được phần thưởng thêm slot với tối đa là 3 vị trí. "

Tôi gọi họ khi cả bốn người ở cùng nhau.

Không rõ liệu Sudou, Ike và những người khác có thể giành được ba slot đó hay không.

"Thật tốt khi có thể dựa vào các học sinh cùng lớp phải không?"

"Không có nghi ngờ gì về điều đó, nhưng với các quy tắc của kỳ thi đặc biệt này, không thể biết trực tiếp nhóm nào đã giành được quyền vượt qua giới hạn thành viên. Các anh có dễ dàng chấp nhận Shinohara-senpai không có nhóm, đã có hai người bỏ cuộc? Các tác động của hợp nhóm chắc chắn sẽ làm giảm điểm của nhóm anh và đó là một rủi ro nhất định. Sẽ thực tế hơn nếu chọn hướng tích lũy điểm thay vì vất vả xây dựng nhóm. Em nghĩ rằng chị ấy nên ghi điểm ổn định quanh khu vực an toàn và giải quyết những nhiệm vụ trong thời gian rảnh rỗi."

Nanase khuyến nghị từ bỏ hợp nhóm và nên để Shinohara tự mình ghi điểm.

"Nhưng em nghĩ có thể nói rằng có rất ít khả năng để Shinohara-senpai tự mình xoay sở. Chị ấy chỉ có thể hy vọng vào sự trùng hợp bất ngờ hoặc may mắn, chẳng hạn như thiếu người tham gia nhiệm vụ."

"Có cách nào khác để cô ấy dễ dàng tham gia vào các nhóm khác không, Ayanokouji? "

Sudou hỏi tôi một kế hoạch để vượt qua tình huống khó khăn này.

"Không phải tớ không có kế hoạch, nhưng xác suất để làm nó xảy ra là rất thấp."

"Là vậy sao? Đó là loại kế hoạch gì? "

Tôi đã nghĩ một lúc về việc đề cập đến kế hoạch này với họ, nhưng sau đó tôi đã quyết định bỏ qua nó. Nếu tôi nói về chiến lược đó ở đây, sẽ thắp lên hy vọng giữa tuyệt vọng.

Nhưng đồng thời, ý chí cứu Shinohara của họ cũng chùng xuống. Khó để gọi đó là một kế hoạch tốt. Thật đáng mừng khi Ike và nhóm của cậu ấy có quyết tâm chiến đấu cho bài kiểm tra đặc biệt đến những phút cuối cùng.

Và có một số điều cần được thực hiện để triển khai chiến lược. Tôi đi về phía hành lý của mình, và bảo Nanase cũng chuẩn bị sẵn sàng.

"Này, này! Ayanokouji? Kế hoạch là gì?"

"Những gì chúng ta có thể làm bây giờ là bảo vệ Shinohara với Ike là người chỉ đạo và thu thập càng nhiều điểm càng tốt. Sau đó, nếu có một cơ hội, các cậu sẽ nhận nhiệm vụ tăng tối đa giới hạn của nhóm mình."

"Cậu định làm gì?"

"Tớ sẽ bắt đầu lập kế hoạch dự phòng."

Vì lý do đó, tôi không có thời gian ở lại để dành cho Ike và những cái khác.

"Nhưng như tớ đã nói, không có gì chắc chắn. Và nếu các nhóm khác không bị rơi vào năm nhóm cuối cùng... có thể sẽ cần phải từ bỏ Shinohara. "

Tôi đã cho họ biết trước khả năng bị loại của Shinohara. Với tính chất của kỳ thi đặc biệt này, năm nhóm cuối cùng sẽ bị phạt, không thể tránh khỏi việc một số học sinh buộc phải thôi học.

"Đừng quên điều đó, Ike."

"...Hiểu rồi."

Khoảng hai tiếng rưỡi sau vụ náo động, chúng tôi cùng với Shinohara trở lại về trại. Kei và những người khác đang cắm trại gần đó dường như đã rời đi đến khu vực chỉ định tiếp theo. Ba lô do Komiya và Kinoshita để lại đã được Sudou và Ike mang theo.

"Sudou, chăm sóc Ike và những người khác. Cậu hiện là người bình tĩnh nhất trong nhóm."

"Ồ, để nó cho tao."

Khu vực chỉ định đã được thông báo, tôi nhận lại máy tính bảng từ Nanase.

"Anh đã sử dụng rất nhiều sức lực vào sáng nay..."

"Đừng lo lắng. Anh vẫn còn sức để theo kịp ".

Từ ngày thứ tư trở đi, 10 nhóm đứng đầu và 10 nhóm cuối cùng sẽ được thông báo qua bảng xếp hạng trên máy tính mỗi ngày. Đây cũng là ngày mà nhiệm vụ cho phép thành lập nhóm lớn đã được thêm vào, mặc dù tôi không chắc liệu mình có thể làm điều đó ngay lập tức.

Nhưng trước tiên, tôi phải kiểm tra xem khu vực chỉ định tiếp theo là ở đâu.

Tôi thấy rằng khu vực được đề cập là G3, nơi chúng tôi đến cần đi về phía bắc hòn đảo. Sự chậm trễ đã là 30 phút. Sẽ không thể có được 3 phần thưởng đến đầu.

Bất chấp khả năng cuộc hành trình sẽ mất khoảng một giờ, tôi quyết định kiểm tra các thứ hạng đầu tiên vì tôi quan tâm đến nó.

Các nhóm ở hạng cao hơn cũng được quan tâm, nhưng năm nhóm thấp là quan trọng nhất để biết nhóm nào có thể bị trục xuất.

Với một lời xin phép ngắn gọn, Nanase cũng ngó vào máy tính bảng của tôi. Trên đó là danh sách 10 nhóm thấp nhất. Tất nhiên, nó cũng bao gồm danh sách ai đang ở trong mỗi nhóm và số điểm họ đang có.

Ngay cả việc phân loại điểm họ sở hữu cũng được hiển thị.

"Đây là..."

Bảy nhóm dưới cùng đều bao gồm học sinh từ các lớp B đến D của năm ba. Nhóm xếp hạng thấp nhất được lập bởi ba học sinh Lớp 3-D với tổng điểm là 21 điểm.

Họ chỉ có 5 điểm từ việc thực hiện nhiệm vụ và 16 điểm đạt được từ các khu vực chỉ định.

Tuy nhiên, họ là một nhóm có một học sinh rút lui vào ngày kỳ thi đặc biệt bắt đầu. Quả thực tôi rất muốn bày tỏ sự cảm thông. 3 nhóm còn lại là 1 nhóm học sinh năm 2 và 2 nhóm học sinh năm nhất. Nhóm năm hai duy nhất ở nửa dưới là bạn cùng lớp của tôi, Akito, và nhóm ba người của cậu ấy.

"Có một nhóm cùng lớp với Senpai đang ở một vị trí nguy hiểm này."

Lúc này, họ đang đứng thứ 9 với 29 điểm. Họ đang có một cuộc đấu tranh thậm chí còn khó khăn hơn dự tính. Đó là bởi vì một lượng sức chịu đựng thích hợp là cần thiết để tiếp tục đi đến khu vực chỉ định.

Thật khó để họ đạt được đủ điểm thưởng, đặc biệt là vì họ có Airi. Mặt khác, có 2 nhóm học sinh năm nhất trong top 10 thấp nhất. Nhưng những nhóm đó là cặp 2 người.

Đúng như dự đoán, năm nhất kể từ khi bắt đầu kỳ thi dường như đang thu thập điểm ở một mức độ.

"Thật ngạc nhiên khi các học sinh năm ba lại chìm xuống sâu như vậy trên bảng xếp hạng..."

Đó chắc chắn là một điều bất ngờ, nhưng đối với tôi dường như không chỉ đơn giản là họ chìm xuống hạng thấp hơn do họ không đủ khả năng.

Tôi quyết định tạm dừng việc kiểm tra các nhóm được xếp hạng hàng đầu bây giờ và nói những gì cần nói với Nanase.

"Hiện tại, anh sẽ nhắm đến phần thưởng đến và đi đến G3. Nhưng sau đó, anh có thể sẽ không nhận được những phần thưởng khác trong một khoảng thời gian. "

"Có một nơi anh muốn đến ạ? Ngay cả khi nó có nghĩa là chúng ta sẽ mất điểm vì bỏ qua việc đến các khu vực chỉ định? "

"Oh. Và nếu em muốn nhắm đến khu vực chỉ định, em nên tách khỏi anh từ thời điểm này trở đi."

"Không, em sẽ đi cùng anh. Còn em, em sẽ có thể bỏ qua nó miễn là Amasawa-san và Housen-kun tiếp tục ghi điểm... và anh đã nghĩ ra cách để cứu Shinohara-senpai, đúng chứ?"

Khẽ gật đầu, tôi bước đi, nhắm đến khu vực xuất phát sau khi tới G3. Tôi hi vọng sẽ đến đó trước ngày hôm sau, nếu có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro