Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ngơ ngác nhưng rồi cũng xách áo khoát lên rồi xuống tiệm tạp hóa gần đó mua "cái đó" cho nó. (Chắc không cần nói rõ ra đâu nhỉ) xong thì nó bước ra. cái mặt thì tái xanh. nhưng rồi cô cũng ôm nó mà "làm" cho được. nhưng với điều kiện là không đụng chạm gì phần dưới...rồi dần dần cũng không cho cô đụng phần trên vì bị đau...cứ giữ tay cô. khó chịu vì không cho này không cho nọ. nên cô cắn mạnh vào cổ nó rồi trùm mền kín mít ngủ giận lẫy mà ngủ. không thèm ngó ngàng và vô tư dành riêng đệm cho mình. giờ thì thế này đây. thật là thối lòng. nhưng cũng không phải không vui. trong lúc ngủ say như thế. nó vẫn nắm chặt bàn tay cô không buông. có lẽ...tình cảm vừa tiến thêm được một bước dài rồi. nhưng mà...đích đến liệu rằng có mãi là những cơn gió nhẹ như thế nữa không?
Một buổi chiều gió mạnh. cơn bão ập đến. mây đen dày cợm và kéo theo là những cơn mưa phùn. gió to và sấm chớp thì ầm ầm. lúc này là 5h 30 phút chiều. trời tối mịt...nó và cô từ trong siêu thị bước ra trên tay nó thì cầm giỏ đồ còn cô thì cầm ô. mưa rơi nhẹ cái lạnh thì se se. cô với nó cười đùa đi bên nhau. mà nói thật là cũng hai tuần rồi từ cái ngày đi chơi kia. nó và cô không còn đụng chạm thân mật nữa. cả hai cứ lãng tránh nhau cứ như bị ngượng ấy...rồi cơn mưa ào ào đổ xuống. cả hai vội chạy nhanh vào nhà. cung may là đồ chẳng ướt là bao nhiêu. cô xếp đồ lên kệ rồi giật mình. chạy ra cầm chiếc ô.
-đi đâu nữa, trời đang mưa mà ?
-tôi để quên balo ở quầy giữ đồ ở siêu thị rồi.
-để tôi đi với cô.
-tôi ổn mà.
Nói rồi cô chạy đi. nó thở dài rồi vào phòng đọc sách. chẳng biết từ đâu cuốn album cũ rơi ra trong tủ. nó bám đầy bụi bẩn mà chút mùi mốc. quá khứ...thứ mà nó tưởng chừng như đã quên lãng bây giờ lại ùa về trong đầu. bức hình trên bìa là hình ảnh nó ngồi trong lòng chị Sowonbkhi cả hai còn nhỏ. gương mặt của cái tuổi tiểu học sao ngây thơ thế kia. tim nó nhói lên rồi đặt cuống album trên bàn mà không đọc. để chừng nào hết mùi mốc thì đem cất vào kho. nhưng những dòng suy nghĩ vẫn không phai mờ một chút nào. khoảng thời gian đẹp đẽ mà nó bên chị Sowon
Năm lớp 8. chị Sowon đang là học sinh đại học năm 3. cả hai gặp lại nhau sau một thời gian chị chuyển nhà. cùng nhau nói về những chuyện trong suốt mấy năm qua. cả hai vui vẻ biết bao với những nụ cười. rồi dần dần tình cảm ấy không còn trong giới hạn nữa...chị Sowon đã nói yêu nó, yêu nó từ khi còn nhỏ, nó bất ngờ lắm. nhưng rồi lại chấp nhận cái tình yêu ấy. như những cặp đôi khác. nó và chị cùng nhau làm tất cả mọi việc. nhưng rồi...cái tình yêu mà chị dành cho nó đổ vỡ..ngày hôm đó...vì được nghĩ lễ nên nó về nhà sớm. cầm trên tay chiếc nhẫn bằng bạc mà nó tự mua bằng tiền của mình để chờ dành tặng chị nhân ngày đặc biệt. 1 năm yêu nhau của họ. cánh cửa trong phòng mở ra. hai thân hình trần đang nằm trên giường của nó. ôm nhau thắm thiết, chị Sowon và một thằng con trai mà chị chỉ bảo là bạn. nó giật mình đóng cửa xin lỗi. chị đã thấy. thấy gương mặt nó ngỡ ngàng nhìn vào mình. Tối đó, nó vẫn ngồi trước bàn ăn cơm như chưa có gì xảy ra cả...nhưng chị thì không như thế. chị thẳng thừng ngồi trước mặt nó rồi nói
-Yuju, chúng ta... chia tay đi...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro