Yên Chi Bảo Đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YÊN CHI BẢO ĐAO:TG NGHỌA LONG SINH

"""""""""""""""NGUYỄN HỮU DƯƠNG,LỚP Y SĨ DP K4A,TRƯỜNG CAO ĐẲNG Y TẾ KIÊN GIANG,

mình mong cá bạn ủng hộ minh vs nhe,mọi thắc mắc các bạn liên hệ về địa chỉ; [email protected]       thank'''''''''''''''''''''''''''''''  

Quái Mộng

    Đêm đã rất khuya, sương mỗi lúc càng dày thêm.

    Hà Lăng Phong đạp nhẹ trên sương, giống như đang đi trên mây.

    Toàn thân chàng đều bị sương bao phủ, khiến cho thân hình chàng càng mờ ảo và mông lung hơn.

    Nếu như không có hơn năm mươi lượng bạc trong người, chắc có lẽ chàng đã bay lên trên không.

    Có một câu tục ngữ nói rằng: “Khi vận mệnh đến cho dù có cao to nhứ núi cũng không cản nổi”. Đêm nay có thể nói là lần đầu tiên Hà Lăng Phong thể nghiệm được câu tục ngữ này.

    Như đem chuyện vừa rồi ở sòng bạc Hùng gia mà nói. Trang gia thua bí tỉ đến cháy túi, phải đứng lên. Nhưng khi Hà Lăng Phong thế vào vị trị của Trang gia, thì những quân bài ngược lại rất tốt, và bạc cũng từ đó chạy vào túi chàng.

    Sòng bạc Hùng gia không phải lớn, nên tiền đặt cũng không được nhiều.

    Vậy mà Hà Lăng Phong có thể thắng được trên năm mươi lượng, có thể nói đây không phải là chuyện dễ. Để tự thưởng cho tài nghệ của mình, Hà Lăng Phong đã bước vào trong tửu lầu Lưu Ma Tử, sau khi chàng thắng đậm ở sòng bạc Hùng gia.

    Sau khi bước ra khỏi tửu lầu Lưu Ma Tử, Hà Lăng Phong đã có chút men say. Tuy say nhưng chàng vẫn chưa đến nỗi hồ đồ. Ít ra chàng vẫn còn nhớ Tiểu Thúy hẹn sẽ đợi chàng và chàng cũng chưa quên hướng nào đi đến Ngô Đông hẻm.

    Khi bước vào trong con hẻm quen thuộc, Hà Lăng Phong tự nhiên cảm thấy xúc động một cách lạ thường. Năm mươi lạng bạc tuy không phải nhiều, nhưng ở trước mặt bọn Quy Nô cũng có thể xem là một gia tài. Đừng cho rằng Hà Lăng Phong lúc nào cũng bần cùng. Có một ngày, khi thời vận đến, thần long nhất định sẽ bay lên trời.

    Hà Lăng Phong đưa tay vỗ vỗ lên túi bạc nặng trịch, tằng hắng lên một tiếng, rồi ưỡn thẳng người mặt ngẩng cao, bước thẳng vào cổng trại môn của Phượng Hoàng viện.

    Đêm tuy đã khuya nhưng cổng đại môn của Phượng Hoàng viện vẫn còn mở, Quy Nô vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong liền vội mỉm cười bước ra nghênh tiếp nói:

    – Hà gia, ngài đã đến rồi à!

    Hà Lăng Phong ngẩng mặt lên nói:

    – Thế nào, ta không thể đến hay sao?

    Quy Nô liền cười giả lả nói:

    – Hà gia làm gì phải nặng lời dữ vậy. Sợ mời còn mời không được nữa là...

    Hà Lăng Phong nói:

    – Đó là vì những bậc thang trước cửa Phượng Hoàng viện quá cao, nếu không có bạc hai chân không thể nào bước vào được.

    Quy Nô giả vờ như không nghe thấy, chỉ mỉm cười gọi lớn:

    – Hà gia đã đến. Tiểu Thúy cô nương đâu mau ra tiếp khách!

    Bên ngoài cửa vừa có tiếng gọi thì bên trong liền có tiếng đáp lại. Sau đó Quy Nô đưa Hà Lăng Phong vào bên trong giống như đón tiếp thần tài vậy.

    Vừa bước đi Hà Lăng Phong vừa đắc ý nghĩ:

    – “Tin tức của bọn họ quả thật nhanh lẹ, mới đó mà đã biết việc ta thắng đậm ở sòng bạc Hùng gia rồi”.

    Vừa bước vào trong phòng, Tiểu Thúy đã ngoảnh đầu đi vẻ trách móc:

    – Đã nói buổi tối đến, hại cho người ta phải chờ đợi sốt cả ruột, tại sao đến mãi bây giờ mới tới?

    Hà Lăng Phong cười nói:

    – Ta định đến sớm một chút, nhưng thần tài không cho ta đi, cho nên ta mói tới muộn như vậy.

    Nói xong, Hà Lăng Phong lấy ra một chiếc túi nặng, nhẹ nhàng đặt vào tay Tiểu Thúy, nhỏ nhẹ nói:

    – Nè, cho nàng đấy!

    Tiểu Thúy ngạc nhiên hỏi:

    – Là gì vậy?

    Hà Lăng Phong mỉm cười nói:

    – Nàng mở ra xem là biết ngay!

    Tiểu Thúy dùng tay bóp bóp nói:

    – Là bạc?

    Hà Lăng Phong vẻ đắc ý nói:

    – Không sai, đúng là bạc. Tất cả vừa đúng năm mươi lượng.

    Hà Lăng Phong cho rằng Tiểu Thúy nhất định sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng và lập tức sẽ mở ra đếm ngay. Sau đó sẽ phấn khởi ôm chầm lấy chàng và hôn lên má chàng vài cái...

    Ai ngờ Tiểu Thúy không có chút biểu hiện vui mừng gì cả. Nàng không mở ra xem chỉ thuận tay ném túi bạc lên bàn với giọng trách móc nói:

    – Người ta có việc quan trọng nói với chàng, vậy mà chàng chỉ biết lo uống rượu và đánh bạc. Không lẽ ngoài việc uống rượu và đánh bạc ra, chàng chừa từng nghĩ qua việc gì khác hay sao?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Tiểu Thúy, đây là ta vì nàng. Không phải nàng nói mẫu thân nàng bệnh nặng, đang cần tiền để dùng sao?

    Tiểu Thúy nói:

    – Cho dù có cần tiền dùng cũng không thể trông chờ vào sự ăn thua ở sòng bạc. Thứ tiền này có thể dùng được lâu sao chứ?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Đương nhiên không thể dùng được lâu. Nhưng mà hiện giờ vận may đang đến với ta, ta thắng dễ dàng, giống như là ăn bắp vậy. Hôm nay nếu như không phải nghĩ nhớ đến nàng, thì bây giờ cho tới sáng ta nhất định sẽ kiếm được một hai trăm lượng như chơi. Tiểu Thúy, nàng có biết bài của ta tốt như thế nào hay không?

    Tiểu Thúy đáp:

    – Thiếp không muốn nghe bài tốt ra sao. Thiếp đang có việc quan trọng muốn thương lượng với chàng.

    Hà Lăng Phong nói:

    – Là việc trị bệnh cho mẫu thân của nàng?

    Tiểu Thúy lắc đầu nói:

    – Bệnh tình của mẫu thân thiếp đã khỏi rồi, còn việc này có liên quan đến chàng.

    Hà Lăng Phong trố mắt ngạc nhiên hỏi:

    – Là việc của ta? Là việc gì cơ chứ?

    Tiểu Thúy chưa vội trả lời, ngược lại bước ra ngoài cửa dòm một lượt, sau đó cẩn thận bước vào đóng chặt cửa lại.

    Tiểu Thúy đưa tay nắm lấy tay Hà Lăng Phong rồi từ từ ngồi xuống giường.

    Hà Lăng Phongchỉ cảm thấy tay nàng lạnh buốt và hơi run run. Chàng không nhịn được liền hỏi:

    – Thật ra là chuyện gì, sao lại thận trọng đến như vậy?

    Sắc mặt Tiểu Thúy có vẻ nghiêm trọng chậm rãi nói:

    – Lăng Phong, thiếp muốn hỏi chàng một câu hỏi thật nghiêm túc, và cũng hy vọng chàng trả lời một cách nghiêm túc, được hay không?

    Hà Lăng Phong cười:

    – Được! Nàng cứ hỏi!

    Tiểu Thúy thở dài một tiếng:

    – Chúng ta quen biết nhau cũng đã lâu. Chàng không đối đãi với thiếp như một kỹ nữ. Thiếp cũng không xem chàng như một người khách thường. Sự việc này đối với chàng và thiếp đều rất quan trọng. Thiếp xin chàng đừng xem những lời nói của thiếp là lời nói đùa.

    Hà Lăng Phong đành phải nghiêm sắc mặt lại, không cười, nhưng chàng biết nữ nhân càng nói nghiêm túc và thận trọng thì những sự việc đó chẳng qua chỉ là những việc lặt vặt mà thôi.

    Tiểu Thúy hạ thấp giọng gần như kề sát bên tai Hà Lăng Phong:

    – Lăng Phong, chàng là một trang tuấn kiệt, lại thêm võ công cao siêu. Vậy tại sao chàng không chịu đi hành hiệp giang hồ, để gầy dựng sự nghiệp mai sau?

    Hà Lăng Phong im lặng không trả lời, nhưng trong lòng chàng ngầm cảm thấy kỳ quái:

    – A đầu này hôm nay uống nhằm thuốc gì, mà lại ăn nói những lời như vậy.

    Tiểu Thúy lay nhẹ tay chàng nói:

    – Người ta nói chuyện với chàng, chàng có nghe thấy hay không?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Thì ta đang nghe đây!

    Tiểu Thúy nói:

    – Nghe tại sao chàng không trả lời?

    Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói:

    – Việc nghiêm túc mà nàng muốn nói với ta chính là việc này?

    Tiểu Thúy nói:

    – Không sai, chẳng lẽ chàng cứ như vầy cả đời thôi sao? Không lẽ chàng chưa từng nghĩ đến tuơng lai của mình hay sao?

    Hà Lăng Phong cười cười nói:

    – Theo ý nàng thì nàng muốn ta phải làm gì? Dùng võ công của ta để đi trộm cướp? Hay là đi giết người để tỏ rõ uy phong của mình?

    Tiểu Thúy nói:

    – Đương nhiên không phải, nhưng chàng có thể dùng võ công của mình để đi hành đạo giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, phù nhược trợ cường.

    Hà Lăng Phong nhún vai nói:

    – Đó không phải là việc của ta làm. Trên thế gian này chỉ có hai hạng người mới làm những việc hành hiệp như vậy. Một hạng là người thật giàu có, muốn để lại thanh danh cho đời sau. Còn một hạng nghèo cùng xơ xác đến phát điên lên, đi cướp của những kẻ hung ác khác và làm một chút việc tốt. Nói tóm lại bọn họ chẳng qua đều vì hai chữ danh lợi mà thôi.

    Tiểu Thúy nói:

    – Theo như chàng nói thì những người hành hiệp trượng nghĩa, ngược lại đều là tiểu nhân giả tạo?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Ta không có nói bọn họ là tiểu nhân, cũng không thừa nhận bọn họ là quân tử. Nếu như hành hiệp bất cầu danh thì danh tiếng đại hiệp từ đâu mà có? Nếu như không phải vì lợi thì những hiệp khách trên thế gian này đã chết đói từ lâu. Bọn họ có thể ăn cơm của mình mà lo chuyện thiên hạ sao?

    Tiểu Thúy nói:

    – Thiếu không muốn tranh luận với chàng về chuyện ấy. Thiếp chỉ muốn hỏi chàng, chàng không muốn nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho thiếp. Chẳng lẽ chàng muốn thiếp ở đây suốt đời sao chứ?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Không phải ta đã từng nói qua với nàng rồi sao? Chỉ cần ta có tiền, thì ta sẽ chuộc thân nàng ngay.

    Tiểu Thúy nói:

    – Vậy thiếp phải đợi đến bao giờ?

    Hà Lăng Phong cười lớn nói:

    – Xem tình hình đêm nay, nhất định nàng sẽ không còn phải đợi bao lâu...

    Tiểu Thúy nói:

    – Không, thiếp không thể chờ đợi được nữa, một ngày cũng không thể chờ đợi. Lăng Phong, nếu như chàng cần thiếp, thì bây giờ chính là lúc mang thiếp đi.

    Hà Lăng Phong ngạc nhiên hỏi:

    – Bây giờ? Lập tức ngay bây giờ?

    Tiểu Thúy nói:

    – Đúng vậy! Chúng ta phải lập tức cao bay xa chạy, chạy đến nơi thật xa, đến một nơi không có ai biết đến chúng ta. Cho dù cuộc sống có khổ cực bao nhiêu, thiếp cũng cam tâm tình nguyện...

    Hà Lăng Phong đưa tay vuốt trán, chàng nói:

    – Tiểu Thúy, nàng đang say sao? Thật ra nàng đã say hay là ta đã say?

    Tiểu Thúy đột nhiên ôm chầm lấy chàng, và nghẹn ngào nói:

    – Thiếp van xin chàng, những lời thiếp nói ra toàn là những lời thật lòng. Chàng hãy mau mang thiếp đi ngay, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa.

    Hà Lăng Phong nhíu mày nói:

    – Tiểu Thúy, hôm nay nàng sao vậy? Những tháng ngày của chúng ta còn dài, tại sao lại không còn kịp...

    Hà Lăng Phong chưa nói dứt câu, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

    Tiểu Thúy vô cùng hoảng sợ, một tay đẩy Hà Lăng Phong ra một tay che lấy miệng, còn mặt thì trắng bệch:

    – Ai?

    – Là ta, Ngô Tẩu.

    Bên ngoài lại có tiếng nói tiếp:

    – Cô nương hãy mau mở cửa, ta đem canh nóng đến để cho Hà gia uống tỉnh rượu.

    Sắc mặt Tiểu Thúy bớt sợ hãi, nàng đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong rồi hít sâu vào một hơi, sau đó bước ra mở cửa.

    Ngô Tẩu năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, là người làm việc lặt vặt trong Phượng Hoàng viện. Tướng người cao lớn, thể lực khỏe mạnh. Tuy trên đầu Ngô Tẩu có gắn đầy hoa và trên mặt bôi đầy phấn, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một nữ nhân.

    Ngô Tẩu một tay bưng mâm gỗ, một tay đẩy cửa phòng bước vào. Vừa bước vào Ngô Tẩu đã mỉm cười nói:

    – Hà gia, ngài là người thật có phúc. Nếu như hôm nay ngài không đến, Thúy cô nương của bản viện có lẽ sẽ tương tư ngài đến ngã bệnh mất.

    Ngô Tẩu lướt mặt nhìn Tiểu Thúy một lượt rồi nói:

    – Lão ma ma nghe nói Hà gia đã uống say nên đặc biệt căn dặn nấu canh nóng đến cho ngài dùng để tỉnh rượu. Hà gia, ngài tranh thủ lúc còn nóng mà uống ngay đi.

    Ngô Tẩu cười giả lả nói tiếp:

    – Canh càng nóng, giả rượu càng mau. Bây giờ cũng đã không còn sớm, Hà gia hãy uống ngay đi rồi còn đi ngủ sớm. Nếu như còn gì muốn nói thì hãy để đến ngày mai.

    Hà Lăng Phong nói:

    – Được, ngươi cứ đặt xuống bàn, đợi lát nữa ta sẽ uống.

    Nhưng Ngô Tẩu không chịu đặt tô canh xuống, mà lại quay sang nói với Tiểu Thúy:

    – Cô nương đừng trách ta nhiều chuyện. Người say thường cảm thấy rất mệt mỏi. Cô nương nên để cho Hà gia sớm nghỉ ngơi, đừng nên nói chuyện quá khuya.

    Tiểu Thúy thấp giọng nói:

    – Ta biết!

    Ngô Tẩu nói:

    – Biết thì tốt, những cô nương trẻ tuổi phải nên học những điều này. Thời gian còn lâu dài, sợ không nói hết chuyện hay sao...

    Hà Lăng Phong chỉ muốn cho ả ta mau đi ra, nên liền đưa tay ra nhận tô canh, ngửa cổ lên uống một hơi, rồi xua tay nói:

    – Được rồi! Ngô Tẩu, ngươi hãy mau đi nghỉ sớm đi! Nếu như ngươi không đi khỏi chúng ta làm sao có thể nghỉ ngơi đây.

    Ngô Tẩu mỉm cười nói:

    – Hà gia muốn đuổi ta đi vì sợ ta làm lỡ một đêm ngàn vàng của người. Được, ta lập tức sẽ rời khỏi đây ngay!

    Tuy miệng Ngô Tẩu nói đi, nhưng chân vẫn chưa cử động mà vẫn còn đứng cười nhìn Hà Lăng Phong như đang chờ đợi cái gì? Xem điệu bộ của ả hình như đang chờ đợi tiền thưởng.

    Hà Lăng Phong tự nhiên cảm thấy nụ cười của ả thật đáng ghét, định cho ả một ít bạc để ả cút ngay đi. Nhưng chàng chợt cảm thấy chân tay mềm nhũn, hai mắt nặng trĩu, và có một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến.

    Mọi người say rượu đều cảm thấy rất mỏi mệt.

    Hà Lăng Phong thật sự đã quá mỏi mệt, mệt đến nỗi toàn thân mềm nhũn, còn đầu thì hôn mê không biết gì.

    Lúc này chàng chỉ muốn nhắm nghiền hai mắt lại, ngủ một giấc cho thật ngon, còn việc Ngô Tẩu có đi khỏi hay không? Tại sao tô canh lại không giải được rượu? Chàng đã hoàn toàn không còn để ý suy nghĩ đến.

    Chàng đã đi vào giấc ngủ trong tâm trạng mơ hồ, và cũng nằm “mộng” trong tâm trạng mơ hồ.

    * * * * *

    Giấc ngủ này bao lâu? Hà Lăng Phong không hề biết.

    Thậm chí hiện tại là ngủ hay tỉnh? Chàng cũng không biết.

    Hà Lăng Phong chỉ biết, trong khi chàng còn chưa mở mắt ra, đã ngửi thấy một mùi hương thơm.

    Hương thơm dường như phát ra từ chiếc gối, lại giống như phát ra từ túi thơm.

    Hương thơm tràn ngập cả gian phòng.

    Mùi hương vừa tao nhã cũng vừa xa lạ, tuyệt đối không phải loại hương thơm tầm thường mà các cô nương ở Phượng Hoàng viện sử dụng.

    Hà Lăng Phong trở mình lại, từ từ mở to hai mắt ra. Đầu tiên chàng nhìn thấy một tiểu a hoàn mặc y phục màu xanh, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, đang đứng trước đầu giường chàng mỉm cười.

    mỉm cười.

    Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện ra mình đang nằm ngủ trong một gian thủy các vô cùng tinh mỹ.

    Bốn phía gian thủy các đều có cửa sổ, xung quanh có nước vây quanh và trồng đầy những loại kỳ hoa...

    Hương thơm vừa rồi chính là phát ra từ đám kỳ hoa dị thảo kia.

    Phong cảnh ở đây không khác gì ở tiên cảnh, Hà Lăng Phong còn đang ngơ ngác thì tiểu a hoàn đã lên tiếng nói:

    – Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi à!

    Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên:

    – Ta...

    Tiểu a hoàn nói:

    – Thiếu gia ngủ thật say, phu nhân đã đến hai lần nhưng ngài vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ tỳ nữ sẽ đi bẩm báo lại với phu nhân.

    Hà Lăng Phong liền gọi lại:

    – Khoan đã, xin hỏi cô nương nơi đây là đâu? Và tại sao ta lại nằm ngủ ở đây?

    A hoàn trước tiên ngạc nhiên rồi đưa tay lên che miệng cười khúc khích nói:

    – Thiếu gia, ngài vẫn còn chưa tỉnh rượu hay sao mà lại hỏi những lời như thế?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Không! Bây giờ ta rất tỉnh táo, ta thật sự không biết nơi đây là đâu.

    A hoàn lại cười khúc khích:

    – Thiếu gia, chẳng lẽ ngài bệnh rồi sao? Tại sao ngay cả nhà mình cũng không nhận ra?

    Hà Lăng Phong cũng ngạc nhiên hơn:

    – Nhà? nhà của ta?

    Tiểu a hoàn nói:

    – Đúng như vậy. Ai lại không biết nơi đây chính là Thiên Ba phủ lừng danh thiên hạ. Gian thủy các này chính là Cúc Hương là ở sau phủ, mà ngài thích nhất đấy.

    Hà Lăng Phong lẩm bẩm:

    – Thiên Ba phủ... Cúc Hương tạ...

    Đột nhiên chàng ồ lên một tiếng nói:

    – Cô nương nói nơi đây chính là Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ?

    Tiểu a hoàn nói:

    – Tạ trời tạ đất, rốt cuộc rồi ngài cũng đã tỉnh lại.

    Hà Lăng Phong nói:

    – Vậy còn ta là ai?

    Tiểu a hoàn nói:

    – Ngay cả ngài mà còn quên chính mình là ai hay sao?

    Hà Lăng Phong lắc đầu nói:

    – Không phải là quên, ta vẫn còn nhớ mình là người như thế nào nhưng ta và Thiên Ba phủ căn bản không hề có chút quan hệ, vậy tại sao lại ngủ ở đây?

    Tiểu a hoàn đột nhiên tắt hẳn nụ cười, mở to mắt ra nhìn chàng nói:

    – Thiếu gia vừa nói gì? Ngài cho rằng mình không có quan hệ gì với Thiên Ba phủ sao?

    Hà Lăng Phong đáp:

    – Không sai. Ta họ Hà sống ở Lạc Dương. Tuy từ lâu đã mến mộ thanh danh của Thiên Ba phủ nhưng xưa nay chưa từng có qua lại.

    Tiểu a hoàn sửng sốt nói:

    – Cái gì? Người họ Hà?

    – Đúng vậy!

    – Người... người nói người chưa từng có qua lại với Thiên Ba phủ?

    – Không sai!

    – Người... Người... người ngay cả mình cũng không nhớ sao chứ?

    – Không, ta nhớ rất rõ, ta họ Hà...

    Tiểu a hoàn trố mắt nhìn chàng liên tiếp lùi ra sau hai bước. Sau đó xoay người bỏ chạy, giống như bị ma đuổi. Vừa chạy ra khỏi thủy tạ, tiểu hoàn gặp phải hai người.

    Đó là hai chủ tớ, người hầu nữ mặc quần màu vàng, tuổi tác lớn hơn tiểu a hoàn đôi chút. Tên hầu nữ đang dìu một thiếu phụ, từ phía cầu đi qua. Nhìn thấy tiểu a hoàn đang hớt hải chạy qua, người hầu nữ liền chụp lấy tay ả, hỏi:

    – Tiểu Lan, ngươi làm gì mà khủng hoảng đến như thế?

    Tiểu Lan dừng lại thở dốc nói:

    – Phu nhân, Mai nhị tỷ, hai vị thật đúng lúc, hãy mau đi xem thiếu gia, ngài...

    ngài...

    Người thiếu phụ nói:

    – Thiếu gia như thế nào?

    Tiểu Lan nói:

    – Thiếu gia không biết đã làm sao, mà cứ mở miệng ra là nói không biết nơi đây. Lại nói mình họ Hà, và chưa từng có qua lại với Thiên Ba phủ...

    Người thiếu phụ vẻ thất kinh:

    – Có chuyện này hay sao?

    Mai Nhi liền lên tiếng:

    – Phu nhân đừng nghe lời nó nói. Chắc chắn là sau khi tỉnh lại, thiếu gia có ý chọc nó mà thôi.

    Tiểu Lan vội nói:

    – Sự việc này hoàn toàn là thật. Thiếu gia nói rất nghiêm túc tuyệt đối không phải là nói chơi. Không tin phu nhân có thể đích thân đến đó xem thử.

    Người thiếu phụ hơi chau mày, nhưng không nói gì, liền vội vàng bước vào trong thủy tạ.

    Khi nàng nhìn thấy Hà Lăng Phong đang nằm yên lặng trên giường thì mới thở phào ra một tiếng nói:

    – A đầu Tiểu Lan này thật đáng đánh, làm cho ta hú hồn hú vía. Các ngươi xem không phải thiếu gia đang bình thường đó sao?

    Mai Nhi nói:

    – Đúng vậy, Tiểu Lan thường hay điên điên, nói toàn những lời hồ đồ như thế.

    Tiểu Lan tức tối nói:

    – Nô tỳ thật sự không có nói hồ đồ, là chính miệng thiếu gia nói như vậy.

    Mai Nhi nói:

    – Ngươi còn cố cãi hay sao? Thiếu gia vẫn bình thường như vậy làm sao có thể...

    Hà Lăng Phong liền lên tiếng cắt ngang lời của Mai Nhi:

    – Vị cô nương nay đừng trách lầm cô ta. Những lời vị cô nương kia nói ra hoàn toàn là thật. Ta quả thật họ Hà, và chưa từng đặt chân đến Thiên Ba phủ. Sự việc này có lẽ là một sự hiểu lầm mà thôi.

    Mai Nhi nói với giọng ngạc nhiên:

    – Hiểu lầm? Hiểu lầm điều gì?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Ta nghĩ, các vị đã nhìn lầm ta thành một người khác rồi.

    Mai Nhi ngơ ngác đưa mắt nhìn người thiếu phụ dường như là không còn dám tin tưởng vào tai mình nữa.

    Người thiếu phụ cũng vô cùng ngạc nhiên nói:

    – Thất lang, chàng không nên nói đùa với bọn a đầu như thế. Cho dù có nói chơi cũng đừng thái quá. Chàng có nói đùa cũng không hề gì nhưng nếu như truyền ra ngoài thì Thiên Ba phủ còn ra thể thống gì nữa.

    Hà Lăng Phong nói:

    – Những lời ta nói toàn là sự thật cả, tuyệt đối không một chút đùa cợt.

    Trên mặt người thiếu phụ có vẻ thoáng buồn nói:

    – Chàng cho rằng mình thật sự mang họ Hà?

    Hà Lăng Phong nói:

    – Không phải cho rằng mà ta thật sự mang họ Hà.

    Người thiếu phụ nói:

    – Vậy thì chàng có nhận ra thiếp là ai hay không?

    Hà Lăng Phong lắc đầu nói:

    – Xin lỗi, ta chưa từng gặp qua phu nhân. Vừa rồi nghe hai vị cô nương đây xưng hô, ta nghĩ người nhất định là phu nhân của Thiên Ba phủ Dương đại hiệp?

    Người thiếu phụ vừa giận lại vừa cười quay sang nói với Mai Nhi:

    – Ngươi nghe, ngay cả ta mà thiếu gia cũng không hề quen biết.

    Mai Nhi nói:

    – Có lẽ đêm qua thiếu gia uống quá say nên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh...

    Hà Lăng Phong liền nói:

    – Không phải, hiện giờ ta rất tỉnh táo. Mỗi lời ta nói ra đều hoàn toàn đúng.

    Trong mắt người thiếu phụ đã ngấn lệ, vẻ phẫn nộ nói:

    – Việc này đều tại bọn La gia cứ mỗi lần thiếu gia say mèm mới chịu cho về. Bây giờ ngay cả danh tánh mình thiếu gia cũng không còn nhớ.

    Mai Nhi thấp giọng nói:

    – Phu nhân, có cần mời La gia đến phủ hay không?

    Người thiếu phụ trầm ngâm rồi nói:

    – Đúng vậy, ta muốn xem hắn ta có thái độ như thế nào...

    Nói vong nàng quay lại căn dặn:

    – Tiểu Lan, ngươi hãy đi một chuyến. Thuận tiện mang theo mấy phong thư giao cho hắn. Kêu hắn mời tất cả những ai cùng uống rượu đêm qua đến đây, nhớ không được thiếu một người. Nếu ai không đến thì đừng có ân hận!

    Tiểu Lan dạ một tiếng rồi quay lưng bước đi ngay.

    Đột nhiên Hà Lăng Phong lên tiếng hỏi:

    – La gia mà phu nhân định mời đến có phải là Quan Lạc kiếm khách La Văn Bính ở Lạc Dương hay không?

    Người thiếu phụ nói:

    – Không sai, cuối cùng chàng vẫn còn nhớ được tên của một người.

    Hà Lăng Phong thở ra một tiếng:

    – Ta đã từng quen biết La Văn Bính. Nếu như có thể mời được hắn ta đến thì mọi chuyện sẽ rõ ngay.

    Người thiếu phụ hứ khẽ một tiếng:

    – Mong rằng hắn ta cũng nhận ra chàng, và hy vọng hắn còn nhớ được hắn là ai.

    Câu nói này rò ràng chứa đầy sự giận dữ. Nhưng Hà Lăng Phong chỉ mỉm cười mà không hề nói gì.

    Chàng tin tưởng rằng Quan Lạc kiếm khách La Văn Bính đã nhận ra chính mình, thì cũng sẽ nhận ra chủ nhân Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ. Đợi đến lúc ấy, chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng.

    Nhưng có điều chàng không sao hiểu được. Rõ ràng đêm qua chàng nằm ở trong phòng của Tiểu Thúy ở Phượng Hoàng viện, tại sao bây giờ đột nhiên đến Thiên Ba phủ này?

    Tất cả những sự việc này thật ra là thật? Hay là ở trong mộng?

    Nếu như là mộng, thì đây quả là một cơn “quái mộng”.

Kỳ Ngộ

    Người đi đầu tiên chính là La Văn Bính. Phía sau La Văn Bính còn có bốn năm nhân vật mặc áo cẩm bào hoa lệ, bọn họ đều là những võ lâm danh gia có tiếng tăm ở vùng Quan Lạc. Nhưng trên mặt mỗi người đều có vẻ ngạc nhiên.

    La Văn Bính cũng đã nghe Tiểu Lan thuật lại sơ bộ, nên hắn cũng đã rõ đôi chút sự việc. Vì vậy khi vừa bước vào La Văn Bính đã lớn tiếng nói :

    – Tử Úy huynh, ngươi làm sao rồi?

    Khi ấy, Hà Lăng Phong đã mặc xong y phục và ngồi lên trên ghế. Khi nghe thấy tiếng gọi này, chàng không khỏi vô cùng ngạc nhiên.

    La Văn Bính không đợi cho chàng kịp mở miệng, liền cung tay nói với Dương phu nhân :

    – Đại tẩu, như vầy là thế nào? Không phải Tử Úy huynh đang ngồi ở đấy hay sao? Tại sao Tiểu Lan lại nói Tử Úy huynh đã phát điên rồi?

    Dương phu nhân vẻ lạnh lùng :

    – Ta cũng không biết là chàng có điên hay không. Nhưng dẫu sao ngày hôm qua trước khi bước chân ra khỏi cửa, chàng vẫn con bình thường. Hôm nay tỉnh lại, thì đã biến thành như vậy. Không những chàng không nhận ra được người thân, mà ngay cả bản thân mình chàng cũng không nhận ra. Hễ mở miệng ra là chàng cứ nói mình mang họ Hà...

    La Văn Bính cảm thấy vô cùng kỳ lạ :

    – Tại sao lại có chuyện kỳ lạ đến như vậy? Đêm qua khi trở về phủ, Tử Úy huynh không hề có biểu hiện gì khác. Những bằng hữu cùng uống rượu đêm qua bây giờ đều đã có mặt ở đây, mọi người đều tận mắt nhìn thấy việc ấy cả!

    Dương phu nhân nói :

    – Các ngươi là hảo bằng hữu của chàng, vậy tại sao không hỏi thử vài câu xem?

    La Văn Bính “à” lên một tiếng rồi quay sang hỏi Hà Lăng Phong :

    – Tử Úy huynh thật ra huynh đang định làm gì đây? Đừng đùa như vậy với lão bằng hữu được hay không?

    Hà Lăng Phong nghe La Văn Bính lại gọi mình bằng “Tử Úy huynh”, trong lòng hết sức ngạc nhiên. Chàng trầm ngầm thật lâu rồi nói :

    – La huynh, xin huynh hãy xem kỹ lại. Tại hạ thật sự là Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ sao chứ?

    La Văn Bính mỉm cười nói :

    – Thế nào? Không lẽ Dương huynh cho mình là không phải?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Trên thế gian này, những người có tướng mạo giống nhau rất nhiều. Có thể vì nhất thời La huynh hoa mắt nhận lầm người.

    La Văn Bính cười ha hả nói :

    – Làm sao lại có chuyện này chứ. Cho dù mắt của ta có hoa nhìn lầm người đi nữa, nhưng không lẽ tất cả bằng hữu ở đây đều hoa mắt cả hay sao? Không tin Dương huynh cứ việc tự hỏi bọn họ xem.

    Không đợi cho Hà Lăng Phong lên tiếng hỏi, tất cả mọi người đều đồng loạt nói :

    – Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi kết giao bằng hữu với Thiên Ba phủ đã nhiều năm, lẽ nào lại không nhận ra Dương huynh sao?

    Hà Lăng Phong cố cãi :

    – Nhưng mà các vị đã nhìn lầm người rồi.

    Mọi người liền cười nói :

    – Bao năm quen biết với nhau, lẽ nào lại có lý nhìn lầm người.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Nhưng mà ta dám đánh cá, lần này các vị nhất định đã nhận lầm người, bởi vì chính tại hạ biết rằng mình không phải là Dương Tử Úy.

    Mọi người đều lấy làm vô cùng kinh ngạc, bởi vì giọng nói Hà Lăng Phong rất là kiên quyết, không có chi là giống nói đùa cả.

    Hà Lăng Phong lại nói tiếp :

    – Tại hạ muốn nhắc cho La huynh nhớ một người. Không biết La huynh có còn nhớ hay không?

    La Văn Bính liền hỏi :

    – Người đó là ai?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Có một lần, La huynh đi săn ở bên ngoài thành. Vì tranh giành một con thỏ rừng đã bị thương, La huynh đã đánh cá với một gã cùng hán. Sau đó hai người đã trở thành bằng hữu và cùng ở trên núi ăn món thịt thỏ quay. Ăn xong cả hai còn khen là mùi thỏ thơm ngon nhất thiên hạ nữa.

    La Văn Bính nói :

    – Ồ! Dương huynh muốn nói đến cùng hán Hà Lăng Phong kia?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Chính là người đó. La huynh còn nhớ hắn ta hay không?

    La Văn Bính nói :

    – Làm sao mà quên được. Người đó võ công siêu phàm tuyệt đối không thua kém gì hai huynh đệ chúng ta. Chỉ đáng tiếc là người ấy chỉ thích cuộc sống thanh bần đạm bạc, không muốn qua lại với những người giàu sang phú quí.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Nếu như hiện giờ vị Hà Lăng Phong kia có mặt ngồi ở đây, La huynh có nhận ra không?

    La Văn Bính nói với vẻ tin tưởng :

    – Nhất định nhận ra. Tiểu đệ và Hà Lăng Phong tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng Hà Lăng Phong đã để lại cho tiểu đệ ấn tượng rất sâu. Cho đến bây giờ, tiểu đệ vẫn còn nhớ rõ dung mạo của Hà Lăng Phong! Chỉ đáng tiếc tuy hắn ta là một viên ngọc quí, nhưng chưa được mài giũa, nên chưa thành ngọc được. Quả thật đáng tiếc.

    Hà Lăng Phong nói :

    – La huynh có muốn gặp hắn ta không?

    La Văn Bính lắc đầu nhè nhẹ nói :

    – Muốn gặp thì sao chứ? Đáng tiếc đời này đã không có chuyện tao ngộ.

    Hà Lăng Phong hỏi :

    – Tại sao?

    La Văn Bính thở dài một tiếng :

    – Vị Hà Lăng Phong kia đã qua đời rồi.

    Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt, liền ngồi ngay lại hỏi :

    – Ai nói với La huynh việc này?

    La Văn Bính chỉ tay ra sau nói :

    – Tin này là do Tiểu Điền vừa biết được.

    Nếu như ai cho rằng, “Tiểu Điền” một chàng thiếu niên trẻ tuổi, thì đó một điều sai lầm.

    Tiểu Điền tên thật là Điền Ba Đạt. Kỳ thật Tiểu Điền đã trạc tứ tuần, nhưng vì dáng vóc và hai mắt quá nhỏ, nhưng hai tai lại rất dài và thính. Cho nên mọi người đặt cho Điền Bá Đạt tên “Trường Nhĩ Tiểu Điền”.

    Nãy giờ Điền Bá Đạt vẫn đứng phía sau La Văn Bính. Nghe nói vậy liền bước lên hai bước, thấp giọng nói :

    – Không sai, tại hạ cũng vừa nghe được tin này vào sáng sớm hôm nay.

    Hà Lăng Phong muốn đánh cho hắn ta hai tát tai về tội nói bậy, nhưng chàng kiềm lại được nói :

    – Tin tức như thế nào?

    Điền Bá Đạt kể :

    – Nghe nói đêm qua tên Hà Lăng Phong kia đánh bạc ăn được không ít. Sau khi uống rượu xong, hắn đi thẳng đến Phượng Hoàng viện. Một đêm phong lưu sáng sớm hôm nay thì đã có tin hắn ta đã chết trong phòng kỹ nữ Tiểu Thúy. Có người nói rằng đó là mưu tài hại mạng, cũng có người nói là hắn ta cỡi...

    Điền Bá Đạt liền nhìn về phía Dương phu nhân, rồi vội tát cho mình hai tát tay nói :

    – Tại hạ thật đáng chết, thật là đáng đánh, tại hạ nhất thời vọt miệng nói ra, quên rằng phu nhân cũng đang có mặt ở đây.

    Hà Lăng Phong cười nhạt nói :

    – Hóa ra Điền huynh đây cũng nghe người khác nói lại, chứ không đích thân nhìn thấy.

    Điền Bá Đạt liền nói :

    – Tin này chắc chắn là chính xác, và đã truyền đi khắp nơi trong thành Lạc Dương. Bây giờ thi hài của Hà Lăng Phong vẫn còn đề ở trong Phượng Hoàng viện.

    La Văn Bính xen vào :

    – Khi không Dương huynh nhắc đến người này chẳng lẽ Dương huynh cũng quen biết hắn ta hay sao?

    Hà Lăng Phong cười lớn nói :

    – Không chỉ quen biết mà ta còn biết hiện giờ hắn ta vẫn còn sống.

    La Văn Bính hỏi :

    – Tại sao Dương huynh lại biết được?

    Hà Lăng Phong gằn từng tiếng một :

    – Vì ta chính là Hà Lăng Phong.

    Tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều thất kinh, dường như không còn tin tưởng vào mắt và tai mình nữa, còn sắc mặt thì tái nhợt.

    La Văn Bính liền đưa tay lên rờ trán Hà Lăng Phong, rồi nói với vẻ quan tâm :

    – Dương huynh, người có bị bệnh gì không?

    Hà Lăng Phong nói :

    – La huynh xem ta có giống người bệnh hay không?

    La Văn Bính gượng cười nói :

    – Vị Hà Lăng Phong kia tiểu đệ đã từng gặp qua. Hắn ta là hắn ta, còn Dương huynh là Dương huynh, tại sao lại gom hai người lại thành một chứ?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Tại hạ cũng đang cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tại hạ là Hà Lăng Phong, nhưng tại sao mọi người cứ nói tại hạ là Dương Tử Úy? Rõ ràng tại hạ vẫn còn sống, tại sao mọi người lại nói là chết?

    La Văn Bính ú ớ không biết trả lời như thế nào.

    Nhưng ngược lại Dương phu nhân khóc lớn lên nói :

    – Tất cả đều tại các ngươi cả, cứ rủ chàng đi uống rượu, bây giờ mọi việc như thế này đây...

    La Văn Bính vội lính quýnh nói :

    – Đại tẩu đừng vội nôn nóng, theo như tiểu đệ thấy thì Tử Úy huynh có lẽ đã bị trúng tà hay là hung thần...!

    Dương phu nhân liền cắt ngang :

    – Cái gì là hung thần? Nếu như các người không kéo chàng đi uống rượu tại sao lại ra nông nổi này. Hôm nay nếu như các người không làm rõ việc này thì đừng ai có thể rời khỏi Thiên Ba phủ.

    La Văn Bính bị mắng cho một trận cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Trầm ngâm một hồi lâu, La Văn Bính liền quay sang nói với Điền Bá Đạt :

    – Tiểu Điền, tin tức của ngươi thật ra có đáng tin cậy hay không?

    Điền Bá Đạt nói :

    – Tin tức của tại hạ rất đáng tin cậy, tại hạ dám đem đầu của mình ra để bảo đảm.

    La Văn Bính nói :

    – Nếu vậy thì ngươi hãy lập tức trở về Lạc Dương mang thi hài của Hà Lăng Phong đến Cửu Khúc thành này ngay, để cho Dương huynh tận mắt nhìn thấy, nhằm phá đi những hoang tưởng trong đầu của Dương huynh. Khi ấy bệnh tình tự nhiên sẽ khỏi.

    Mọi người đều đồng loạt tán thành, nói :

    – Đúng đấy, đây quả là một ý kiến hay!

    La Văn Bính nói :

    – Đại tẩu, việc chuyển thi thể đến đây quả thật là chuyện bất đắt dĩ, đại tẩu có phản đối hay không?

    Dương phu nhân nói :

    – Không có cách nào khác sao?

    La Văn Bính nói :

    – Chỉ còn có cách này mới có thể trừ được những suy nghĩ hoang tưởng trong đầu của Dương huynh, để cho Dương huynh tin tưởng rằng mình không phải là Hà Lăng Phong.

    Dương phu nhân đành thở dài một tiếng :

    – Thôi được, chỉ cần làm cho Thất lang tỉnh lại, việc gì ta cũng đồng ý.

    Hà Lăng Phong mỉm cười nói tiếp :

    – Tại hạ cũng đồng ý. Hơn nữa tại hạ con dám đem đầu mình ra đánh cá với Tiểu Điền.

    La Văn Bính không màn đến câu nói châm biếm của chàng mà vội vàng tiễn Điền Bá Đạt ra khỏi phủ.

    Mọi người chỉ đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong mà không đáp lại lời chàng. Bởi vì trong thâm tâm của mọi người, Hà Lăng Phong đã là một người điên, hơn nữa bệnh tình còn rất nghiêm trọng.

    Nhưng trong mắt của Hà Lăng Phong, thì ngược lại bọn La Văn Bính quả thật quá ngu xuẩn, đến buồn cười. Một người còn sống sờ sờ ra đó, bọn họ lại tin là đã chết. Chính mắt nhìn thấy Hà Lăng Phong, bọn họ lại cứ nói là Dương Tử Úy. Đặc biệt là vị Dương phu nhân kia không ngờ lại nhận người lạ làm tướng công của mình...

    Hà Lăng Phong càng nghĩ càng cảm thấy tức cười. Mọi người nhìn thấy chàng vô cớ lại cười, càng đinh ninh rằng là chàng đã bị điên.

    Mọi người càng cho rằng chàng bị điên, thì chàng càng cảm thấy tức cười.

    Thế rồi không khí trong Cúc Hương tạ đột nhiên trở nên hỗn loạn, có tiếng người khóc, có tiếng người cười, cũng có tiếng người thở dài...

    * * * * *

    Điền Bá Đạt đã trở về.

    Đi theo Điền Bá Đạt còn có hai gã hán tử khiêng một chiếc giường cũ. Trên giường có một tử thi được bao phủ bằng vải trắng.

    La Văn Bính nghinh đón Điền Bá Đạt nói :

    – Tiểu Điền, thật là khổ nhọc cho ngươi.

    Điền Bá Đạt vừa đưa tay lau mồ hôi vừa nói :

    – Có khổ cực cũng chẳng sao. Chỉ cần việc này được sáng tỏ là được rồi.

    La Văn Bính liền nói :

    – Nguyên nhân cái chết đã được điều tra kỹ càng hay chưa?

    Điền Bá Đạt nói :

    – Vẫn còn chưa điều tra rõ ràng. Tại hạ đã trực tiếp hỏi Tiểu Thúy cô nương, cô ta nói đêm qua khi Hà Lăng Phong đến Phượng Hoàng viện, trong cơ thể say mèm. Vừa đến phòng Tiểu Thúy, Hà Lăng Phong liền ngã ra nằm ngủ ngay. Đến sáng hôm nay thì mới phát hiện toàn thân của hắn đã lạnh băng...

    La Văn Bính nói :

    – Nếu nói vậy là do say rượu mà chết?

    Điền Bá Đạt nói :

    – Nếu phân tích kỹ càng thì chưa hẳn là như thế. Nhưng năm mươi lượng bạc kia vẫn còn ở trong phòng của Tiểu Thúy cô nương. Như vậy nguyên nhân của cái chết không thể là giết người cướp của được.

    La Văn Bính thở dài một tiếng, nói :

    – Nhưng một gã hán tử khỏe mạnh như vậy, lại chết một cách không được minh bạch.

    La Văn Bính quay sang nói với Hà Lăng Phong :

    – Dương huynh, huynh cứ kiên quyết cho rằng mình là Hà Lãng Phong. Bây giờ có thể chứng minh được Hà Lăng Phong đã chết ở Lạc Dương, hơn nữa thi hài đã mang đến đây, vậy Dương huynh có muốn đích thân xem hay không?

    Hà Lăng Phong cười cười nói :

    – Đương nhiên là phải xem, tại hạ không tin rằng trên thế gian này lại có hai Hà Lăng Phong.

    La Văn Bính nói :

    – Được, nhưng tử thi đã rất khó nhìn, xin đại tẩu hãy tránh sang một bên.

    Dương phu nhân và bọn tỳ nữ liền quay người đi. La Văn Bính đưa tay lên vẩy một cái, hai tên hán tử liền khiêng chiếc giường đến gần hơn.

    Điền Bá Đạt nhè nhẹ đưa tay lên gỡ tấm vải trắng xuống.

    Nụ cười trên mặt của Hà Lăng Phong liền tắt ngang.

    Người nằm trên giường chính là Hà Lăng Phong.

    La Văn Binh nói :

    – Dương huynh, bây giờ huynh đã tin hay chưa?

    Hà Lăng Phong chỉ thấy toàn thân nóng ran lên, liền vòng tay ra sau chụp lấy cổ tay của Điền bá Đạt nghiêm giọng quát :

    – Từ đâu ngươi có được cái tử thi giả này? Nói mau!

    Điền Bá Đạt hoảng hồn nói :

    – Không có... đây... đây chính thi hài của Hà Lăng Phong, một chút cũng không giả...

    Mọi người vội vây quanh lại nói với giọng khuyên ngăn :

    – Dương huynh huynh hãy bình tĩnh lại một chút, không nên quá xúc động...

    – Dương huynh, huynh hãy buông Tiểu Điền ra trước, rồi hãy nói.

    – Đúng rồi, huynh hãy buông Tiểu Điền ra đi chúng ta là hảo bằng hữu mà!

    Hà Lăng Phong đưa tay sờ sờ lên trán mình đột nhiên toát cả mồ hôi lạnh.

    Chàng hét lớn một tiếng, dùng lực đẩy lay Điền Bá Đạt ra, đồng thời chàng thuận tay chụp lấy chân giường tống ra bên ngoài.

    Hai tên hán tử đứng không vững, cả người lẫn giường đều bị đẩy ra bên ngoài cửa thủy tạ...

    Hà Lăng Phong thừa cơ hội phóng mình ra khỏi cửa vội vàng băng mình về phía chiếc cầu :

    – Mau cản Dương huynh lại, Dương huynh đang định nhảy xuống sông tự tử đấy.

    – Hãy khống chế huyệt đạo của Dương Huynh rồi hãy tính.

    – Dương huynh đã phát điên rồi, mau bắt giữ lại.

    Thật ra Hà Lăng Phong đâu có điên và cũng đâu có ý định tự tử. Mà chàng chỉ muốn chạy đến bên cầu, soi bóng mình xuống dòng nước sông xanh biếc, để nhìn lại dung mạo của mình.

    Chàng đã nhìn rõ ràng, và cũng vô cùng kinh ngạc!

    Gương mặt hiện ở dưới nước đã không phải là Hà Lăng Phong mà là gương mặt của một người trung niên, có nước da trắng trẻo và anh tuấn.

    Không cần nói cũng biết, người trung niên anh tuấn này chính là chủ nhân Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ. Hà Lăng Phong chưa từng gặp qua Dương Tử Úy. Nhưng mà gương mặt dưới nước có mấy phần hơi quen.

    Chàng không khỏi rùng mình một cái. Chẳng lẽ ta thật sự đã chết rồi sao?

    Chẳng lẽ mình đã thật sự biến thành Dương Tử Úy?

    Chàng chỉ kịp suy nghĩ đến đó, thì bọn La Vãn Bính ào tới. Có tên thì kéo tay chàng, có tên kéo chân chàng, thậm chí có tên còn điểm huyệt chàng, rồi bảy tám tên xúm lại khiêng chàng trở vào trong thủy tạ.

    Thiên Ba phủ tuy không phải là vương phủ, nhưng lại là một đại hào môn danh chấn một phương. Cho nên vô cùng rộng lớn và hoa lệ, đồng thời canh phòng rất nghiêm ngặt, hơn hẳn với một vương phủ.

    Hà Lăng Phong nếu muốn trốn khỏi Thiên Ba phủ, quả thật còn khó hơn cả đi lên trời.

    Nhưng mà không có lúc nào là chàng không muốn bỏ trốn đi.

    Đây không phải vì chàng khinh khi cuộc hưởng thụ xa hoa, giống như trong hoàng cung. Mà chàng phải xác định được mình là ai? Thật ra chàng là ai?

    Ngay cả chính chàng cũng cảm thấy mơ hồ.

    Từ lúc nhìn thấy thi hài của Hà Lăng Phong và cũng từ lúc nhìn thấy gương mặt của Dương Tử Úy chàng đã hoàn toàn mơ hồ không còn biết gì nữa.

    Thi hài không thể giả được. Từ vóc dáng, cho đến diện mạo đều giống y với Hà Lăng Phong.

    Còn về dung mạo của Dương Tử Úy cũng không phải là giả, mọi người đã khẳng định điều này. Ngay cả Dương phu nhân mà còn không có chút hoài nghi.

    Nhưng chàng rõ ràng nhớ rằng mình là Hà Lăng Phong ở Lạc Dương, không biết tại sao lại biến thành Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.

    Một người mà sự tư duy suy nghĩ và ký ức thuộc về người này, nhưng hình dáng và thân thể lại hoàn toàn thuộc về một con người khác. Đây quả thật là một chuyện vô cùng đau khổ.

    Cho nên, Hà Lăng Phong muốn trốn khỏi nơi đây, không chỉ vì trốn khỏi sự đau khổ, mà cũng chính là muốn tìm về chính mình.

    Chàng nghĩ chỉ có một người duy nhất mới có thể biết được chân tướng của sự việc này. Người đó chính là Tiểu Thúy.

    Bởi vì chàng đã ngủ thiếp đi trên giường của Tiểu Thúy. Hơn nữa chàng cũng còn nhớ, chính trong đêm xảy ra chuyện, Tiểu Thúy đã từng cầu xin chàng cùng cao bay xa chạy với nàng, chạy đến một nơi mà không ai biết đến bọn họ...

    Bây giờ nghĩ lại, chàng mới cảm thấy mọi chuyện đều có lý do. Hà Lăng Phong liền hạ quyết tâm phải rời khỏi nơi đây. Biện pháp duy nhất là phải tranh thủ lấy lòng tin của Dương phu nhân và bốn người La Văn Bính, sau đó đổi lấy sự tự do để hành động.

    Mà biện pháp duy nhất để khiến cho mọi người tín nhiệm, là tạm thời phải thừa nhận chính mình là Dương Tử Úy.

    Sự thật chàng cũng không thể không thừa nhận.

    Hà Lăng Phong đã bị bọn La Văn Bính canh giữ nghiêm ngặt suốt ba ngày đêm. Trên thực tế là họ đề phòng chàng “phát điên” lên.

    Bên ngoài thủy các thì có bảy tám tốp hòa thượng, đạo sĩ thay phiên nhau tụng kinh làm phép, để đuổi tà đuổi yêu. Suốt ngày cũng như đêm đều có tiếng ngân nga tụng kinh, niệm chú.

    Từ lúc đầu cho đến bây giờ, chàng vẫn một mực không thừa nhận mình là Dương Tử Úy. Nếu như bây giờ trở lại thừa nhận, quả thật không phải là chuyện hề.

    Ít nhất trước tiên chàng phải tìm một cái “cớ”.

    Dùng cớ gì đây? Đúng rồi, có rồi...

    Một đám đạo sĩ đang múa kiếm, tiến lên chiếc cầu đi về phía thủy tạ.

    Gã đạo sĩ đi đầu có thân hình gầy ốm, hai mắt ti hí như hai mắt chuột. Vừa nhìn thấy gã đạo sĩ, Hà Lăng Phong đã không có cảm tình. Những câu chú của gã giống như là tiếng quỷ gọi hồn.

    Hà Lăng Phong thấy rằng đây là cơ hội tốt nhất để thực hiện ý đồ của mình.

    Đợi cho gã đạo sĩ đến trước cửa thủy tạ, tay gã đang múa thanh kiếm gỗ, miệng lâm râm đọc chú. Hà Lăng Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy ở trên giường, còn miệng thì nói lớn :

    – Người đâu! Bắt quỷ, bắt quỷ!

    La Văn Bính đang ở bên cạnh, vội vàng chồm đến trước hỏi :

    – Dương huynh người nhìn thấy gì vậy?

    Hà Lăng Phong liền nói :

    – Quỷ! Có một con quỷ thân hình to lớn, có bốn tay và ba chân, mau! Mau đến bắt lấy nó!

    La Văn Bính ngạc nhiên nói :

    – Ở đâu?

    Hà Lăng Phong đưa tay chỉ gã đạo sĩ nói :

    – Nó đang ở ngoài cửa kia, trên người mặc đồ bát quái trong tay có cầm kiếm gỗ. Hắn chính là quỷ! Hắn chính là quỷ...

    La Văn Bính nói :

    – Dương huynh, huynh đã nhầm rồi. Đấy chính là Cổ Nguyệt pháp sư ở Ngọc Hư quán, mà chúng ta đặc biệt mời đến để bắt quỷ.

    Hà Lăng Phong liền nói lớn :

    – Không, hắn ta chính là quỷ. Chính mắt ta thấy quỷ chui vào cổ áo của gã. Các ngươi hãy mau bắt gã ta lại, mau bắt gã ta...

    Khi ấy, Dương phu nhân đang nằm nghỉ ở phía sau và bọn võ sĩ canh giữ ở gần đấy, nghe thấy ồn ào liền chạy đến xem việc gì.

    Dương phu nhân vẻ quan tâm nói :

    – Thất lang, chàng thật sự nhìn thấy quỷ?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Làm sao mà không thật? Bắt ta ở đây ba ngày ba đêm không cho ta nghỉ ngơi không để ta yên tĩnh. Các ngươi còn không mau bắt lấy hắn ta.

    Dương phu nhân nhìn La Văn Bính thấp giọng nói :

    – Việc này là như thế nào?

    La Văn Bính nói :

    – Quả thật rất kỳ lạ, ba ngày nay Dương huynh không nói một câu. Bây giờ vừa mở miệng, liền nói Cổ Nguyệt pháp sư là ác quỷ.

    Hà Lăng Phong lại la lớn lên :

    – Mọi người hãy mau bắt hắn ta, đừng để cho hắn ta chạy thoát. Hắn ta đã nuốt sinh mạng của ta vào trong bụng, nếu hắn ta bỏ đi, thì ta sẽ không còn mạng.

    Dương phu nhân hơi nhíu mày :

    – Ta thấy việc này có uẩn khúc gì đây, chi bằng hãy làm theo ý của Thất lang, bắt vị đạo sĩ kia trước đã.

    La Văn Bính vẻ do dự :

    – Chỉ sợ chỉ sợ điều này không được tốt.

    Dương phu nhân nói :

    – Không cần phải ngại, chúng ta hãy lấy người bệnh làm trọng. Nếu như hắn ta có bị thiệt thòi, sau khi xong việc sẽ cho hắn thêm vài lượng bạc.

    Nói xong, Dương phu nhân đưa tay vẩy bọn võ sĩ.

    Bọn võ sĩ phục mệnh, bước ra bắt lấy vị Cồ Nguyệt pháp sư ngay.

    Một số dạo sĩ khác đang niệm chú không biết đã xảy ra chuyện gì, đều tỏ ra sợ hãi.

    Còn vị Cổ Nguyệt pháp sư kia thì không ngớt lớn tiếng kêu la :

    – Đây... đây là sao chứ? Ta đến đây bắt quỷ, tại sao các ngươi lại bắt ta?

    Hà Lăng Phong liền quát lớn :

    – Ngươi chính là quỷ, mà còn đám giả mạo để bắt quỷ sao?

    Cổ Nguyệt pháp sư ngớ người ra, lắp bắp nói :

    – Tại hạ... tại hạ...

    Hà Lăng Phong cắt ngang nói :

    – Ngươi thừa nhận rồi chứ? Vậy mau thả mạng ta ra trả lại cho ta, nếu không ngươi sẽ phải bị trừng phạt.

    Cổ Nguyệt pháp sư há hốc mồm, không biết phải nói gì đây.

    Hà Lăng Phong liền nói tiếp :

    – Người đâu, hãy mang phẩn tiểu ra đổ vào trong miệng hắn để hắn nhả mạng trả lại cho ta. Hãy mau động thủ đi.

    Bọn võ sĩ nhìn thấy Dương phu nhân không hề phản đối liền phục mệnh làm theo. Bọn chúng đem một thùng phẩn tiểu ra, rồi đè Cổ Nguyệt pháp sư xuống dưới đất, sau đó ép đổ vào trong miệng.

    Cổ Nguyệt pháp sư bị đổ phẩn tiểu vào trong miệng, không sao chịu nổi, liền nôn mửa ra khắp đất. Gã nôn mửa đến tái xanh cả mặt.

    Cổ Nguyệt pháp sư vừa nói xong, Hà Lăng Phong chợt thở ra một tiếng rồi từ lừ khép hai mắt lại và quay trở về nằm lên giường.

    La Văn Bính vội căn dặn võ sĩ đem vị Cổ Nguyệt pháp sư kia đi khỏi. Sau khi cho hắn ta thêm một số bạc, rồi tiễn hắn ra khỏi phủ.

    Sau khi bọn đạo sĩ đi hết, Hà Lăng Phong bắt đầu từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, chàng đã vội mở miệng nói :

    – Ai! Thật là đói. Có gì ăn hay không?

    Người bệnh mà biết đói đó chính là biểu hiện bệnh tình đã bắt đầu khỏi, Dương phu nhân vui mừng đến muốn rơi nước mắt. Một mặt nàng ra lệnh cho bọn hầu nữ chuẩn bị thức ăn, một mặt quay sang hỏi :

    – Thất lang, chàng cảm thấy trong lòng thế nào rồi? Chàng đã nhớ lại hay chưa?

    Hà Lăng Phong đáp :

    – Ta rất khỏe, có gì là không nhớ đâu?

    Dương phu nhân liền hỏi :

    – Chàng có biết mình là ai không? Và đây là nơi đâu không?

    Hà Lăng Phong mỉm cười đáp :

    – Nàng nói đùa đấy à? Đây chính là Cúc Hương tạ phía sau hậu viện của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành. Đây là nhà của ta, tại sao ta lại không biết chứ?

    Dương phu nhân lại hỏi :

    – Vậy còn danh tánh của chàng...

    Hà Lăng Phong đáp :

    – Ta chính là Dương Tử Úy, chẳng lẽ mọi người thấy ta không giống hay sao?

    Dương phu nhân thở dài ra một tiếng nói :

    – Tạ ơn trời đất, rốt cuộc rồi Thất lang cũng đã hết bệnh.

    Hà Lăng Phong giả đò làm vẻ ngơ ngác hỏi :

    – Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

    La Văn Bình vội vàng mỉm cười nói :

    – Không có chuyện gì cả, hôm đó Dương huynh uống hơi nhiều, nên đã say một trận, đại tẩu đã trách cho tiểu đệ một chặp. Nhưng hây giờ mọi chuyện đã không có gì, tiểu đệ đã có thể xin cáo từ...

    Hà Lăng Phong liền nói :

    – Khoan đi đã. Bằng hữu tương ngộ khó mà tránh được một trận say sưa, điều này thật ra có gì sai. Tánh khí của đại tẩu, đệ cũng không phải không biết, chẳng lẽ đệ còn giận nàng hay sao?

    La Văn Bính vội nói :

    – Tiểu đệ không dám!

    Hà Lăng Phong mỉm cười nói :

    – Như vậy thì tốt rồi, huynh đệ hãy ở lại đây thêm hai hôm nữa, chúng ta cùng đàm đạo với nhau

Đồng Phòng

    Dương phu nhân nói :

    – Đàm đạo thì được, chớ tuyệt đối đừng có uống say nữa.

    Hà Lăng Phong cười nói :

    – Say một chút có sao đâu. Chỉ cần đừng uống quá nhiều là được.

    Điền Bá Đạt liền xen vào :

    – Dương phu nhân, không phải Tiểu Điền ta nói ra câu này để được uống rượu. Nhưng phàm những người uống say, sau khi tỉnh lại nhất định phải uống vài chung thì mới hoàn toàn bình phục. Đây gọi là “Hoàn hồn tửu”.

    Mọi người đều nói phụ họa theo :

    – Đúng vậy! Đây quả là sự thật nếu như không uống “Hoàn hồn tửu” thì nhất định sẽ đau đầu thêm mấy ngày liền. Những người biết uống rượu đều có kinh nghiệm này.

    Hà Lăng Phong cười lớn :

    – Đấy chính là điểm đáng yêu của Tiểu Điền. Xem ra “Hoàn hồn tửu” ta không mời cũng không được.

    Dương phu nhân nghe vậy không tiện ngăn cản, nàng đành phải hạ lệnh cho người chuẩn bị tiệc rượu.

    Thật ra không phải vì Hà Lăng Phong ham uống rượu, mà chàng muốn mượn cơ hội này để biết rõ thêm về tình hình của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.

    Đối với Thiên Ba phủ, chàng biết rất mơ hồ, thậm chí ngay cả danh tánh của Dương phu nhân chàng cũng không biết. Cho nên khi nói chuyện thật là bất tiện và cũng dễ dàng bị bại lộ.

    Quả nhiên sau bữa tiệc rượu “Hoàn hồn tửu” mọi khó khăn đã được giãi bày.

    Không những chàng biết được Dương phu nhân có tên là Phùng Uyển Quân, hơn nữa còn biết nàng chính là bào muội của Nhất Kiếm Kình Thiên Phùng Viên ở Thiên Tuế phủ trong Liệt Liễu thành. Võ công của Phùng Uyển Quân rất cao siêu, không thua kém gì Dương Tử Úy.

    Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ, Liệt Liễu thành Thiên Tuế phủ và cộng thêm Hương Vân phủ ở Lĩnh Nam Anh Dung thành hợp thành “Võ lâm Tam phủ” đều là những võ lâm thế gia lừng danh trong thiên hạ.

    Vì vậy Dương Tử Úy đối với vị thê tử như hoa như ngọc này, ngoài kính yêu ra còn có mấy phần nể sợ.

    Dương Tử Úy đã là một người sợ thê tử thì Hà Lăng Phong không thể tỏ ra một người quá “trượng phu khí khái”. Cho nên ngày đêm hôm đó Phùng Uyển Quân muốn chàng dời từ Các Hương thủy tạ phòng ngủ, chàng đâu dám phản đối.

    Nhưng phu thê cùng phòng khó mà tránh khỏi việc “thân mật”, đây quả là việc khó khăn đối với chàng.

    Cho nên chàng chỉ còn cách kéo dài thời gian, bằng cách vào trong thư phòng lấy ra một quyển sách ngồi đọc cẩn thận trước cửa sổ.

    Trong sách viết những gì chàng đều không biết. Trong lòng chàng chỉ mong sao cho Phùng Uyển Quân ngủ sớm một chút, cho nên mắt chàng tuy nhìn chữ, nhưng tai lại chú ý đến động tịnh trong phòng.

    Mai Nhi sửa soạn giường ngủ xong và đã rời khỏi phòng từ lâu. Nhưng Phùng Uyển Quân vẫn chưa chịu ngủ trước, nàng một mình đang làm gì sột soạt ở trong phòng.

    Hà Lăng Phong trong lòng đã cảm thấy khẩn trương, giả vờ vẻ quan tâm nói :

    – Uyển Quân, nàng hãy ngủ trước đi. Mấy ngày nay nàng đã quá vất vả rồi.

    Phùng Uyển Quân nói :

    – Còn chàng thì sao?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Ta không cảm thấy mệt, ta muốn đọc hết mấy trang sách này rồi sẽ ngủ, nàng không cần phải đợi ta đâu.

    Không ngờ câu nói này đã khiến cho Phùng Uyển Quân bước ra khỏi phòng ngủ, mỉm cười nói :

    – Thật ra là sách gì mà khiến cho chàng say mê đến như thế?

    Hà Lăng Phong liền đáp :

    – Là quyển sách....

    Mới nói được có ba chữ, đột nhiên chàng đỏ bừng mặt lên, im ngay, đồng thời xếp quyển sách lại và chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống.

    Nhưng đã quá muộn, Phùng Uyển Quân đã đưa tay ra đoạt lấy quyển sách

    – Sách hay cũng phải đưa cho thiếp xem chứ làm gì mà giấu giấu diếm diếm vậy.

    Vừa nói dứt lời, hai má của Phùng Uyển Quân đã đỏ ửng lên thuận tay nàng ném quyển sách xuống, nói :

    – Đáng chết! Thì ra là lại sách này.

    Thì ra trong lúc sơ ý Hà Lăng Phong đã thuận tay lấy ra một quyển từ giá sách. Không ngờ đó lại là quyển “Giã điệp bạo ngôn lục”.

    Loại sách này dùng để cho các cặp phu thê trẻ tuổi xem, để hiểu biết trong lúc gần gũi. Đây vốn là việc rất bình thường, nhưng bậy ở chỗ là Hà Lăng Phong không nên lấy ra xem vào lúc này. Bởi vì làm vậy thì chàng khác gì tưới dầu vào lửa.

    Xem ra đêm nay chàng muốn trải qua một đêm bình yên chắc cũng không phải dễ.

    Hà Lăng Phong giả vờ cười lớn, để che đậy sự bối rối của mình, đồng thời đứng lên nói :

    – Được! Không xem nữa. Chúng ta ra hoa viên dạo một lúc được không?

    Phùng Uyển Quân không tán thành, nhưng cũng không phản đối mà chỉ cúi đầu vò vò vạt áo.

    Hà Lăng Phong mở cánh cửa thông ra hoa viên, rồi chàng cúi đầu hít sâu vào một hơi, nói :

    – Một đêm trăng tuyệt đẹp như vầy, mà ngủ sớm thật là đáng tiếc.

    Phùng Uyển Quân vẫn không lên tiếng, chỉ nhè nhẹ đưa tay ra nắm lấy tay chàng. Bất giác chàng cảm thấy toàn thân nóng rang lên.

    Ánh trăng lấp lánh màu sáng bạc. Mùi thơm của hoa ở trong vườn bay ngào ngạt, lại thêm có người ngọc ở bên cạnh. Trước tình cảnh này khó ai mà có thể cầm lòng được.

    Nhưng trong lòng Hà Lăng Phong ngược lại chẳng thấy có hứng thú chút nào, chàng chỉ cảm thấy trong lòng rối bời và tự cho rằng đêm nay là một cửa quan khó qua.

    Phùng Uyển Quân có vẻ hơi “lạnh”, toàn thân nàng nép sát vào lòng Hà Lăng Phong.

    Hà Lăng Phong không phải là tượng gỗ, cho nên gần như không thể khống chế được mình. Chàng đành phải tìm một băng ghế đá ngồi xuống.

    Vừa ngồi xuống, Phùng Uyển Quân liền dựa sát vào lòng Hà Lăng Phong, thỏ thẻ nói :

    – Thất lang, chàng còn nhớ tai nạn lần đó vào năm ngoái hay không?

    Hà Lăng Phong liền giật mình không biết phải trả lời như thế nào.

    May mà Phùng Quyền Quân đã vội nói tiếp :

    – Mùa Xuân năm ngoái, cũng vào một đêm trăng thơ mộng như vầy. Hai chúng ta cùng ngồi thưởng nguyệt ở Tiểu Thiên Trì trên ngọn Lư Sơn.

    Ồ! Hóa ra là vậy.

    Hà Lăng Phong liền vội cười nói :

    – Làm sao mà không nhớ. Phong cảnh ở Lư Sơn không giống bất cứ một nơi nào. Cho nên trong thơ có câu: “Bất thức Lư Sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn trung...”\.

    Phùng Uyển Quân nói :

    – Không phải thiếp muốn nói đến phong cảnh của Lư Sơn, mà thiếp muốn nói về việc chàng bị một con độc trùng cắn phải.

    Hà Lăng Phong lại giật mình vì chàng không biết được việc Dương Tử Úy đã từng bị độc trùng cắn nhằm, nên đành phải nói càn :

    – Nhưng mà... à đúng vậy, phong cảnh Lư Sơn tuy rất đẹp, nhưng tại có nhiều độc trùng. Thật đáng ghét...

    Phùng Uyển Quân che miệng cười nói :

    – Đó là tại ai? Có phải là tự trách mình hay không? Khi không đột nhiên đòi xuống Thiên Trì để vớt mặt trăng. Mặt trăng còn chưa vớt được thì đã bị độc trùng cắn vào lưng. Qua đến ngày hôm sau vết cắn sưng to lên, sau đó phải mổ lấy chất độc ra, cho nên trên lưng chàng vần còn vết sẹo, chàng còn nhớ hay không?

    Hà Lăng Phong gượng cười nói :

    – Vẫn nhớ, vẫn nhớ. Ai! Lúc ấy ta chỉ vì vui đùa chút thôi, ai ngờ lại xui xẻo đến như vậy.

    Phùng Uyển Quân đưa tay lên nhè nhẹ vuốt má chàng, vẻ khiêm tốn nói :

    – Thật ra tất cả việc đó đều tại thiếp mà ra cả. Là do chính thiếp kêu chàng đi vớt mặt trăng. Lúc ấy hai chúng ta cũng đã hơi say rồi

    Hà Lăng Phong thuận miệng nói theo :

    – Vốn là như vậy mà, nếu không thì sẽ không làm những việc như thế.

    Phùng Uyển Quân nói :

    – Thật ra thiếp chỉ nói đùa mà thôi, ai ngờ chàng lại làm thật.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Những lời nói của nàng làm sao ta dám không cho là thật. Nếu như nàng muốn sao trên trời, ta cũng phải bắt thang lên mà hái vài ngôi.

    Phùng Uyển Quấn thỏ thẻ nói :

    – Thất lang, chàng thật sự nghe thiếp đến như vậy sao?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Đương nhiên rồi.

    Vừa nói xong câu này, chàng biết mình đã bị hớ rồi.

    Phùng Uyển Quân hỏi câu này, hiển nhiên là để dụ dẫn chàng. Bởi vì tay nàng đã từ trên má chuyển dần ra sau cổ Hà Lăng Phong. Hơn nữa Phùng Uyển Quân ép sát ngực vào người Hà Lăng Phong...

    Tay Phùng Uyển Quân mềm mại giống như một con rắn bò vào trong cổ áo Hà Lăng Phong.

    Hà Lăng Phong đang mang thân phận là phu quân tự nhiên không cự tuyệt được sự thân mật của “thê tử” được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy, thì “hậu quả” khó má lường.

    Hà Lăng Phong giả vờ bị nhột quay người sang một bên, rồi nhẹ nhàng bắt lấy tay Phùng Uyển Quân, mỉm cười nói :

    – Uyển Quân, nàng đừng làm vậy. Lỡ bị bọn a hoàn nhìn thấy thì chúng sẽ cười cho.

    Phùng Uyển Quân dùng mũi hứ khẽ một tiếng :

    – Bọn a hoàn đều đã ngủ hết rồi. Thất lang, chàng có thể cởi áo ra cho thiếp sờ vết sẹo kia được hay không?

    Hà Lăng Phong liền lính quýnh nói :

    – Dù sao cũng chỉ là một vết sẹo, có gì đâu mà đáng sờ chứ? Thôi, hay là chúng ta ngồi nói chuyện vậy.

    Phùng Uyển Quân nói :

    – Thiếp thích sờ nó và lâu nay chàng vẫn thích vậy, tại sao hôm nay chàng lại không chịu?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Không phải ta không chịu, mà lỡ như bọn a hoàn nhìn thấy, thì còn thể diện gì nữa.

    Phùng Uyển Quân nói :

    – Thiếp đã nói rằng bọn a hoàn đều đã ngủ hết rồi, không có ai nhìn thấy đâu mà chàng lo.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Cho dù không có người nhìn thấy, nhưng ở đây rất có thể sẽ có độc trùng. Nếu như bị cắn một lần nữa thì chẳng dễ chịu chút nào.

    Phùng Uyển Quân có vẻ giận dỗi nói :

    – Thất lang, lâu nay chàng nghe lời thiếp. Sao hôm nay chàng lạ vậy?

    Hà Lăng Phong ấp úng nói :

    – Ta... Ta...

    Phùng Uyển Quân nói :

    – Thiếp không biết, thiếp nhất định phải sờ.

    Nói dứt lời nàng liền đưa tay trái bấu cổ Hà Lặng Phong, tay phải nàng nhanh lẹ đút vào trong áo chàng, rồi mò từ từ ra sau lưng :

    Hà Lăng Phong không thể cự tuyệt được, trong lòng ngầm trách thầm :

    – Kể như hết rồi, cứ tiếp tục như vậy...

    Ai ngờ tay Phùng Uyển Quân dừng lại ở phía lưng Hà Lăng Phong và không có phản ứng gì ngoài ý muốn xảy ra cả.Tay Phùng Uyển Quân nhè nhẹ rờ vết sẹo hài lòng nói :

    – Vết sẹo thật đáng thương. Đây chính là kỷ niệm chàng vớt mặt trăng cho thiếp. Cả đời này thiếp phải sờ đến nó, và vĩnh viễn không để cho nó rời khỏi tay thiếp.

    Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt. Chàng không sao ngờ rằng trên lưng mình lại có vết sẹo giống y như vết sẹo của Dương Tử Úy.

    Chàng chưa từng vớt mặt trăng ở Tiểu Thiên Trì trên ngọn Lư Sơn và cũng chưa bao giờ bị độc trùng cắn vậy thì vết sẹo kia từ đâu mà có? Không lẽ mình thật sự chính là Dương Tử Úy?

    Chẳng lẽ Hà Lăng Phong thật sự đã chết?

    Chẳng lẽ...

    Không! Việc này tuyệt đối không thể là thật được. Nếu như muốn tìm ra thật, chỉ có cách duy nhất là đi tìm Tiểu Thúy.

    Tiểu Thúy là kỹ nữ của Phượng Hoàng viện, cho nên bất kỳ ai cũng đều có thể tìm nàng.

    Nhưng Hà Lăng Phong thì lại không thể.

    Bởi vì bây giờ thân phận của chàng đường đường là chủ nhân của Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ. Tự nhiên chàng không tiện rảo bước vào trong hẻm, để tìm một kỹ nữ.

    Để che đậy thân phận của mình, Lăng Phong khoác lên người một chiếc áo khoác đen. Đầu đội chiếc nón tre rộng vành và đội hơi sụp sụp xuống, che gần hết khuôn mặt.

    Đợi đến tiếng mõ điểm canh một, Hà Lăng Phong mới cúi thấp đầu bước vào đại môn của Phượng Hoàng viện.

    Qui Nô nhìn thấy có khách vào liền cất cao giọng nói :

    – Có khách đến!

    Vừa kêu lên được hai tiếng, miệng ả đã bị nhét vào một vật vừa to lại vừa cứng.

    Thì ra đó là một thỏi bạc Hà Lăng Phong đưa tay ra câu cổ Qui Nô thấp giọng nói :

    – Đừng có la lớn, hãy nói cho ta biết Tiểu Thúy có ở đây hay không?

    Qui Nô trước tiên hoảng sợ nhưng sau ra vẻ vui mừng đáp :

    – Có! Có! Có!

    Hà Lăng Phong hỏi :

    – Trong phòng có khách hay không?

    – Có? Có! Có!

    Đột nhiên ả phát hiện câu nói mình không thỏa đáng, nên bèn sửa lại :

    – Khách quan, ngài muốn hỏi...

    Hà Lăng Phong nói :

    – Tiểu Thúy cô nương ở Tây Hoa viện.

    Qui Nô “a” lên một tiếng, rồi nói :

    – Hóa ra ngài muốn hỏi Tiểu Thúy? Không có, không có khách. Tiểu Thúy cô nương đã buông màn không tiếp khách. Hơn nữa bây giờ cũng không còn ở trong Tây Khoa viện nữa.

    Hà Lăng Phong lấy làm ngạc nhiên hỏi :

    – Tại sao?

    Qui Nô đáp :

    – Khách quan ngài là người vùng khác mới đến phải không? Cho nên không biết Tiểu Thúy cô nương đã xảy ra chuyện?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Tiểu Thúy cô nương đã xảy ra chuyện gì?

    Qui Nô làm ra vẻ thần bí nói :

    – Việc này vốn không được tùy tiện nói cho khách biết. Nhưng tiện nữ thấy khách quan cũng là người tốt cho nên không nỡ giấu giếm. Theo như tiện nữ thấy thì các vị cô nương trong Phượng Hoàng viện này rất đông. Khách quan có thể tùy chọn lựa một cô, đừng có ý tìm Tiểu Thúy nữa.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Nếu tìm Tiểu Thúy thì như thế nào?

    Qui Nô nói :

    – Không giấu gì khách quan, gần đây Tiểu Thúy cô nương gặp phải chuyện không hay. Có một tên cùng tử họ Hà sau khi uống say đến tìm Tiểu Thúy cô nương. Rồi đột nhiên lăn ra chết trong phòng của Tiểu Thúy cô nương. Cũng từ đó về sau, không có ai dám bước vào cửa phòng của cô ta. Cho nên lão ma ma mới kêu nàng tạm thơi không cần phải tiếp khách, đồng thời dọn ra ở phía sau hậu viện.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Tên họ Hà kia tại sao mà chết đột ngột như vậy?

    Qui Nô nói :

    – Ai biết được chuyện đó. Dẫu sao tên tiểu tử kia suốt ngày chỉ biết uống rượu, bài bạc, thật sự không phải là đồ tốt. Có thể là hắn ta ở bên ngoài ẩu đả nhau rồi bị thương, hoặc là đã uống nhằm rượu độc cũng không chừng. Người bên ngoài họ không nghĩ nhiều như vậy, họ chỉ biết tên tiểu tử kia chết trong viện là một điều “sung sướng”.

    Hà Lăng Phong giả vờ nói :

    – Cho dù hắn ta có chết “sung sướng” đi nữa, thì đấy chỉ là chuyện của hắn. Vậy tại sao lại trách Tiểu Thúy cô nương chứ?

    Qui Nô nói :

    – Đúng vậy. Nhưng Tiểu Thúy cô nương là một cô nương sáng giá. Bây giờ gặp phải chuyện xui xẻo như vầy, còn ai dám bước vào cửa phòng của cô ta nữa.

    Hà Lăng Phong cười nhạt nói :

    – Nếu nói vậy, tên họ Hà kia đã làm liên lụy đến Tiểu Thúy cô nương?

    Qui Nô nói :

    – Không những liên lụy đến Tiểu Thúy cô nương, mà còn ảnh hưởng đến sự làm ăn của Phượng Hoàng viện. Tên họ Hà kia quả thật báo hại không nhỏ.

    Hà Lăng Phong định cho ả ta hai tát tai nên thân, nhưng chàng tự kiềm chế được, cười nhạt nói :

    – Tiểu Thúy cô nương ở chỗ nào phía sau hậu viện? Không cần phải gọi lớn, chỉ cần ngươi dẫn đường cho ta, thì thỏi bạc này là của ngươi.

    Qui Nô vẻ dè chừng :

    – Khách quan, ngài thật sự không sợ?

    Hà Lăng Phong lắc đầu cười nói :

    – Ngươi cứ yên tâm, nếu như có chết ở sau hậu viện thì đó là tự ta tìm cái chết mà thôi, tuyệt đối sẽ không hề liên lụy đến ngươi.

    Qui Nô đưa mắt nhìn tứ phía một lượt rồi vẫy tay nói :

    – Được, mời khách quan đi theo tiện nữ.

    Hai người đi vòng qua phía chánh phòng và tiền viện, sau đó băng qua hoa viên vòng ra sau hậu viện.

    Qui Nô đưa tay chỉ căn nhà gỗ dựa sát tường, nói :

    – Đấy chính là chỗ ở của Tiểu Thúy cô nương. Khách quan ngài đừng ở lại quá lâu. Nếu như bị lão ma ma biết được, thì tiện nữ sẽ bị đuổi đi khỏi đây ngay.

    Hà Lăng Phong gật đầu ra chiều đã hiểu rõ, sau đó ra dấu cho Qui Nô lui.

    Hà Lăng Phong đứng yên quan sát căn nhà. Đó là một căn nhà gỗ đã cũ kỹ lại thô xấu. Sau lưng căn nhà dựa vào bức tường của tiền viện. Bên trong dùng để chứa củi và những đồ lặt vặt. Nếu như đem so sánh với căn phòng ở Tây Khoa viện, thì quả là một trời một vực.

    Tiểu Thúy tuy là một kỳ nữ hạ tiện, nhưng giữa nàng và Hà Lăng Phong có một cảm tình rất là đặc biệt.Chàng chưa đáp lại tấm lòng của Tiểu Thúy thì bây giờ đã làm liên lụy nàng ra đến nông nỗi này. Vậy có đáng hổ thẹn lắm hay không?

    Hơn nữa rốt cuộc sai lầm này là của ai?

    Là ai đã “hại chết” Hà Lăng Phong?

    Ai đã khiến cho Hà Lăng Phong biến thành Dương Tử Úy?

    Không lẽ đây chính là “mượn xác hoàn hồn”?

    * * * * *

    Hà Lăng Phong tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đã “chết” và cũng không tin rằng con người sau khi chết sẽ có hồn phách.

    Và đương nhiên chàng càng không bao giờ tin rằng có việc “mượn xác hoàn hồn”.

    Cho nên chàng phải trực tiếp hỏi thẳng Tiểu Thúy mới được.

    Từ cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong căn nhà gỗ còn ánh đèn. Và ngay lúc đó có mấy tiếng ho vang ra. Đó chính là âm thanh của Tiểu Thúy. Phổi nàng không được khỏe, cho nên trước khi ngủ thường hay ho một hồi. Đặc biệt khi trong lòng nàng có tâm sự, hay những khi mất ngủ. Tự nhiên Hà Lăng Phong cảm thấy mũi mình mình hơi cay cay. Chàng đằng hắng lên một tiếng rồi gõ nhẹ lên cửa ba cái :

    – Ai?

    – Là ta Tiểu Thúy, hãy mau mở cửa.

    – Ngươi là ai?

    – Ta là Hà Lăng Phong.

    Vừa xưng xong danh tánh, Hà Lăng Phong mới biết mình đã lỡ lời. Bây giờ có muốn thâu lời nói lại cũng không còn kịp.

    Quả nhiên từ trong căn nhà gỗ có tiếng thét lớn vang lên. Tiếp theo là một tiếng chấn động mạnh.

    Có lẽ Tiểu Thúy đang nằm trên giường nghe được câu trả lời này, nàng sợ quá liền nhảy xuống khỏi giường.

    Hà Lăng Phong liền vội đổi giọng :

    – Ta vì chuyện của Hà Lăng Phong mà đến. Tiểu Thúy, nàng mau mở cửa ra được hay không?

    Bên trong “à” lên một tiếng. Cánh cửa từ từ hé mở.

    Hà Lăng Phong liền nhanh nhẹn lách mình vào trong. Vừa vào được bên trong chàng liền đưa tay khóa trái lại.

    Trong căn phòng quả thật quá tồi tàn. Chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế và một ngọn đèn mà thôi.

    Tiểu Thúy đang co người trong sát góc phòng, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ, còn miệng lắp bắp nói :

    – Ngươi... ngươi là ai?

    Hà Lăng Phong từ từ lấy chiếc nón tre trên đầu xuống nói :

    – Tiểu Thúy, ta thật sự chính Hà Lăng Phong. Tuy diện mạo của ta đã thay đổi, nhưng ta chính là Hà Lăng Phong. Nàng nhất định phải tin tưởng ta.

    Tiểu Thúy mở to hai mắt ra, liên tiếp lắc đầu nói :

    – Không! Không! Xin ngươi đừng làm cho ta sợ. Hà Lăng Phong đã chết, thật ra ngươi là ai?

    Hà Lăng Phong nói :

    – Tiểu Thúy, nàng không cần phải nói dối. Rõ ràng nàng biết ta vẫn còn chưa chết mà.

    Tiểu Thúy nói :

    – Không! Hà Lăng Phong thật sự đã chết, chàng đã chết tại Tây Khoa viện, chính mắt ta thấy bọn họ khiêng chàng ra ngoài.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Ta không cần biết người mà bọn họ khiêng ra là ai, dẫu sao ta mới thật sự là Hà Lăng Phong, hơn nữa ta vẫn còn sống. Tiểu Thúy, nàng phải tin tưởng ta.

    Tiểu Thúy lắc đầu nói :

    – Ta không tin, ta không tin. Ta cũng không quen biết với ngươi, ta chỉ biết Hà Lăng Phong đã chết.

    Hà Lăng Phong biết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có hiệu quả gì.

    Chàng liền đổi giọng nói :

    – Thôi được, nàng đã nhất định không tin tưởng, ta cũng không miễn cưỡng nàng phải tin. Bây giờ nàng hãy nhìn kỹ ta, xem trước đây nàng đã từng gặp ta hay chưa?

    Tiểu Thúy nhìn chàng từ trên xuống dưới, rồi nói :

    – Chưa từng gặp qua.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Nàng thử nghĩ lại xem, nàng đã từng quen ta ở đâu?

    Tiểu Thúy nói :

    – Không có!

    Hà Lăng Phong nói :

    – Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?

    Tiểu Thúy đáp :

    – Không sai!

    Hà Lăng Phong cười cười nói :

    – Nhưng mà ta biết dưới bụng bên trái của nàng có một nốt ruồi màu hồng và sau lưng phải của nàng có một cái bớt. Ta nói có đúng hay không?

    Tiểu Thúy ngẩn người ra ngạc nhiên.

    Một hồi lâu sau, Tiểu Thúy mới lẩm bẩm nói :

    – Điều này ngươi nghe người khác nói?

    Hà Lăng Phong cười nói :

    – Chính mắt ta nhìn thấy. Nếu như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp, vậy tại sao ta lại biết những chỗ kín đáo trên người của nàng chứ?

    Tiểu Thúy nói :

    – Điều này cũng đâu có gì là lạ. Làm nghề kỹ nữ như bọn ta, hết tiếp người này đến người khác. Cho nên những điều này đâu còn gì là bí mật nữa.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Nàng nói không sai. Nhưng những lời nàng đã từng nói với Hà Lăng Phong thì tuyệt đối không có người ngoài biết được chứ gì? Ngay trong đêm xảy ra chuyện, nàng đã từng muốn Hà Lăng Phong mang nàng cao bay xa ...

    Chàng chưa nói hết câu, thì Tiểu Thúy đã biến sắc mặt, vội cắt ngang lời chàng :

    – Ngươi đang nói bậy gì đó? Mỗi câu ngươi nói ra ta đều không hiểu. Ta không hề quen biết, và cũng không có thời gian nói với ngươi những điều này. Mời ngươi hãy mau ra khỏi nơi đây, ra khỏi đây mau.

    Hà Lăng Phong nhìn thẳng vào mặt nàng, rồi từ từ nói :

    – Tiểu Thúy, nàng đang tự dối mình phải không? Hôm đó nàng đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới van xin ta mang nàng đi, và nàng cũng biết rõ trong tô canh đó.

Thủ Đoạn Độc Ác

    Sắc mặt Tiểu Thúy trở nên tái nhợt, nàng không đợi cho Hà Lăng Phong nói, liền trầm giọng cắt ngang :

    – Ta không hiểu ngươi nói gì cả. Ta mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay, nếu không ta sẽ la lên bây giờ.

    Hà Lăng Phong nói với giọng tin tưởng :

    – Nàng sẽ không bao giờ làm vậy, Tiểu Thúy à. Bởi vì nàng đã biết rõ ta là ai và nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều nàng không dám nói ra mà thôi.

    Tiểu Thúy đưa tay lên bịt lấy hai tai, lắc đầu liên tục nói :

    – Không biết, không biết... cái gì ta cũng không biết.Thật sự cái gì ta cũng đều không biết.

    Hà Lăng Phong nói :

    – Tiểu Thúy, trong lòng nàng đang lo sợ điều gì? Nàng đang bị ai uy hiếp? Tại sao nàng không dám nói ra sự thật?

    Tiểu Thúy gần như muốn rơi lệ, van lơn nói :

    – Ta van xin ngươi đừng có ép ta. Ta thật sự không biết gì cả. Các ngươi đã hại ta rơi vào trong tình cảnh như vậy, không lẽ còn chưa đủ hay sao?

    Hà Lăng Phong bước đến trước, nắm lấy tay Tiểu Thúy nói :

    – Là ai đã hại nàng? Tiểu Thúy, nàng hãy nói cho ta biết, những ai đã hại nàng.

    Tiểu Thúy liền bật khóc thành tiếng. Hà Lăng Phong lắc lắc người nàng, thấp giọng nói :

    – Tiểu Thúy, nàng nói đi, ta chính là Lăng Phong đây.

    Ầm! Một tiếng, cánh cửa bất thần mở toang ra.

    Có hai bóng người đứng trước cửa. Một người là nam nhân, mình mặc hắc y, hai mắt sáng quắc, còn một người là nữ nhân, mà người đó không ai khác hơn là Ngô Tẩu.

    Hai người này không biết đã đến bên ngoài cửa từ lúc nào mà Hà Lăng Phong không hề phát hiện ra.

    Hiển nhiên Ngô Tẩu không nhận ra thân phận của Hà Lăng Phong, ả liền qu�%A

Kết Thúc (END)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro