Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc diễn ra đã được hai phần ba thời gian, trong lúc này không khác gì hơn là cuộc trò chuyện giữa con nhà giàu và doanh nhân. Đới Yến Ni uống có chút nhiều, đầu choáng váng lại cũng không có say, nghĩ thầm gọi điện cho Tống Hân Nhiễm để cô tới đón mình.

Từ khi Đới Yến Ni đi rồi Tống Hân Nhiễm cái gì cũng không muốn làm ngoài ngủ và xem TV, xem xong thì suy nghĩ của cô lại bay về chỗ Đới Yến Ni.

"Bảo bối xinh đẹp như vậy, có hay không rất nhiều sài lang hổ báo rình mồi a! Còn có một đám thương nhân đều đa mưu túc trí. Nàng lương thiện có bị lừa không a! Bất quá cái này không có khả năng, bảo bối nhà mình thông minh như vậy. A a a a!"

Tống Hân Nhiễm đang miên man suy nghĩ thì điện thoại bên cạnh reo lên, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình cô liền nhanh chóng ấn nút trả lời.

"Yến Ni, chừng nào chị trở về a?"

"Tiệc sắp kết thúc, Nhiễm Nhiễm có thời gian đến đón chị không?"

"Có có có, chị đang ở đâu?" Tống Hân Nhiễm vừa nghe đến Đới Yến Ni nói mình đến đón nàng lập tức từ trên sô pha bật dậy, TV cũng không tắt mà liền đi đến phòng thay quần áo. Đới Yến Ni đem địa chỉ khách sạn nói cho Tống Hân Nhiễm.

"Không cần sốt ruột, cứ từ từ đến, chú ý an toàn"

Đới Yến Ni vừa cúp điện thoại trở lại sảnh tiệc, liền nhìn thấy một nam trung niên đi về phía mình.

"Giang thúc thúc hảo"

"Đới Yến Ni vẫn là trước sau như một được hoan nghênh, thúc thúc rất nhiều lần nghĩ tới luôn là bị người khác đoạt trước"

"Thúc thúc, không cần lấy cháu giễu cợt"

"Hảo, ta không nên nói đùa. Yến Ni, hàng hoá lần này ngươi làm thúc thúc có điểm khó xử lý. Ngươi không nên chuyển đợt hàng này đi. Chúng ta là người bên ngoài không có tác động tốt, ngươi tốt nhất là tìm hạ ngầm. Thúc thúc chỉ có thể tận lực giúp người hết mức có thể"

"Cám ơn thúc thúc vẫn luôn giúp đỡ, nếu lần này làm khó thúc thúc thì không cần thúc thúc nhúng tay vào. Cháu sẽ tự tìm cách"

"Đới Yến Ni, ngươi nhất định phải cẩn thận"

Trước khi chuyển đợt hàng lần này, Đới Yến Ni cũng có nghĩ đến tình hình

/Quả nhiên điều nàng sợ hãi nhất sắp xảy ra. Lần này nên để cho Phó lão bản ra tay đi/

Lại kính vài chén rượu, bữa tiệc rốt cuộc kết thúc.

Đới Yến Ni vừa ra tới liền nhìn thấy Tống Hân Nhiễm một thân áo phông quần jean giày trắng đứng ở bên xe. Cùng nơi này hết thảy đều không hợp nhau nhưng so với gió ban đêm càng thêm mát lạnh, so với mặt đất đầy ánh trăng càng thêm nhu hoà.

Tống Hân Nhiễm cũng là liếc mắt một cái liền thấy Đới Yến Ni, vừa định vui vẻ đi tới thì nhìn đến một nam nhân xuất hiện bên người nàng.

"Yến Ni, em đã uống rượu rồi. Vừa lúc tài xế của anh đến. Có muốn anh tiễn em một đoạn đường?"

"Vu Thâm, không phiền toái anh. Tôi đã có người đến đón"

Thẩm Vu Thâm chưa kịp nói gì thì một cô gái xuất hiện đem Đới Yến Ni kéo ra phía sau lưng, đồng thời thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Chào anh, anh hẳn chính là Thẩm tiên sinh đi. Cám ơn đã tặng lễ vật cho Đới Yến Ni nhà tôi. Tôi là đến đón nàng về nhà"

Nghe này rõ ràng là quan hệ thực tốt mới có thể xưng hô như vậy, Thẩm Vu Thâm nghi hoặc nhìn về phía Đới Yến Ni, lại thấy ánh mắt nàng đang ôn nhu nhìn cô gái trước mặt. Đây là thứ cho đến nay hắn nhìn được rõ ràng nhất, nhìn tới bất luận cái gì cũng có ngoài thân ảnh của người kia.

Nguyên lai là như thế này sao, Thẩm Vu Thâm đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó lại nở nụ cười

"Yến Ni, anh muốn cho em cẩm y ngọc thực, lại không nghĩ rằng em lại thiên vị pháo hoa nhân gian. Nếu thật là cô ấy, anh thừa nhận là anh thua thật rồi"

"Xa hoa của anh ở địa phương khác cũng sẽ trở thành nhân sinh người thắng"

"Cám ơn"

Thẩm Vu Thâm hướng Đới Yến Ni nói xong lại quay sang chào Tống Hân Nhiễm.

"Tiểu bằng hữu, không cần phòng bị tôi như vậy. Cô phải hảo hảo chiếu cố Đới tổng của chúng ta"

"Này đương nhiên người không cần nói, ngươi mới là tiểu bằng hữu!"

"Ha ha. Yến Ni, vậy anh đi đây. Có yêu cầu gì thì tìm anh bất cứ khi nào"

"Hảo"

Ngồi vào trong xe một thân mệt mỏi mới có thể giảm bớt.

"Yến Ni, vừa rồi hai người nói chính là có ý gì a? Em nghe có điểm không hiểu? Hắn như thế nào cũng kêu chị thân mật như vậy?"

"Tất cả mọi người đều có thể kêu chị Yến Ni, chỉ có em có thể gọi chị tỷ tỷ, bảo bối. Nghe không hiểu sao? Vậy thì coi như không liên quan, đồ ngốc, mau lái xe về nhà"

Trước một giây còn dẩu cái miệng lập tức vui vẻ ra mặt, Tống Hân Nhiễm khởi động xe rời đi.

"Bảo bối, chị đến sô pha ngồi một lát. Em nấu canh giải rượu cho chị"

Tống Hân Nhiễm vừa mới xoay người muốn vào phòng bếp đã bị Đới Yến Ni kéo lại ấn ở trên tường.

"Nhiễm Nhiễm, chị muốn em"

"A? Bảo bối chị uống nhiều quá rồi. Ngoan a, lại đó ngồi chờ em" Tống Hân Nhiễm từ trong lòng ngực Đới Yến Ni cố gắng chạy thoát.

"Đừng lộn xộn, em cảm thấy chị như là uống nhiều quá sao? Em không cần lo lắng" Đới Yến Ni biết Tống Hân Nhiễm đang nghĩ gì.

"Em..em.."

"Em, hay là trực tiếp nói cho chị biết em có muốn hay không? Không muốn chị liền buông ra"

"Muốn"

Nghe được lời buột miệng thốt ra, Đới Yến Ni nhẹ nhàng hôn hôn trán Tống Hân Nhiễm.

"Này liền đúng rồi"

Hai người từ cửa một đường hôn đến sô pha, hôm nay hương vị trên người Đới Yến Ni là thanh chanh sinh khương rượu cocktail, rượu không say người người tự say. Dần dần lời kịch buồn tẻ vô vị trên TV bị nhu tình mật ý thở dốc thay thế.

Đêm nay là phóng túng tình cờ gặp gỡ, là một bữa rượu nồng cháy có chút uống bất tận tâm động.

-----------Hết chương 7------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro