Chương 131: Hối hận vô dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Gia Thụ vẫn nhớ lúc nhỏ, thật ra ba rất thương y, luôn dẫn y đi ra ngoài chơi, ôm vào ngực nhẹ nhàng ôm ôm, để y ngủ ngon. Nhưng tất cả những kí ức tốt đẹp đó đều dừng tại năm mười tuổi, khi trở lại ngôi nhà ấy, ông chưa từng liếc nhìn y dù chỉ một cái, qua một thời gian liền đưa người ra nước ngoài.

Từ đó, cuộc sống của Tiếu Gia Thụ chỉ còn mẹ, không còn ba, tất cả việc vặt đều tùy trợ lý giải quyết, mà trợ lý lâu lắm mới liên hệ một lắm, cũng không quan tâm tình hình của y ra sao. Ông ta chỉ cần biết Tiếu Gia Thụ còn sống, thế là đủ rồi.

Sau đó anh hai phái tới một trợ lý, từ đó cuộc sống của Tiếu Gia Thụ mới dần dần khởi sắc. Y bắt đầu thích ứng nước ngoài, nghĩ thầm nhất định mình phải cố gắng học tập, thi đậu trường học danh giá nhất, vinh vinh quang quang mà về nước, để ba thấy kiêu ngạo vì con mình.

Nhưng kết quả y có được thứ gì, mẹ lại có được thứ gì?

Tiếu Gia Thụ rất ít khi oán hận một ai, nhưng hiện tại, y không nén được những thứ xúc cảm tiêu cực này. Tiếu Gia Thụ đưa Tiếu Định Bang đến cửa, lại không nhìn Tiếu Khải Kiệt lấy một ánh mắt: "Anh hai, đời này anh vẫn luôn là anh của em." Y dùng lực ôm chầm đối phương, hốc mắt ươn ướt.

"Ừ." Tiếu Định Bang ôn nhu vuốt ve đầu Tiếu Gia Thụ, tiếng nói trầm thấp: "Tiểu Thụ, chăm sóc tốt cho bản thân, có rảnh thì về thăm anh. Dù gặp chuyện khó cỡ nào thì cứ tìm đến anh, đừng sợ gì cả. Một ngày có anh, thì ngày đó có em và dì Tiết, hai người vĩnh viễn là thân nhân của anh."

Tiếu Gia Thụ liên tục gật đầu, chôn đầu trên vai Tiếu Định Bang, mượn áo khoác tây trang của hắn lặng lẽ cọ nước mắt.

Tiếu Định Bang hạ mi nhìn xuống, cuối cùng nhẹ nhàng cười rộ lên, đứa em trai này vẫn đáng yêu như vậy. Không ai biết, lúc Tiếu Gia Thụ được sinh ra, dì Tiết để cục bột trắng trắng nhỏ nhỏ vào ngực, lúc ấy tâm tình hắn phức tạp cỡ nào. Cơ hồ là trong nháy mắt, Tiếu Định Bang liền thích đứa nhỏ mềm mại đến không thể tưởng tượng này, rồi lại ngại với người mẹ đã mất, không dám tới gần. Tiếu Định Bang cố gắng xem y là người xa lạ, nhưng Tiếu Gia Thụ luôn dùng đôi chân phì phì ngắn ngắn chạy chậm sau mông hắn, dùng âm thanh non nớt điềm điềm kêu hắn một tiếng anh hai.

Tâm của Tiếu Định Bang như bị hòa tan, muốn ôm y lên hôn một cái, để người kia lộ ra nụ cười vô tư vô lự. Nhưng hắn không thể, hắn không quên được khuôn mặt trắng bệch khi mẹ mình mất, càng không quên được ánh mắt mãi không khép lại được của bà. Vì thế, thiếu chút nữa Tiếu Định Bang đã ném Tiếu Gia Thụ xuống, nhưng khi người nọ mình đầy thương tích được cảnh sát tìm về, một khắc đó hắn mới biết cái gì gọi là hối hận, nhưng hối hận là thứ vô dụng nhất trên đời này, bỏ qua chính là bỏ qua, vĩnh viễn không tìm lại được.

Nếu thời gian có thể quay lại, nhất định Tiếu Định Bang sẽ bồi y lớn lên, ôm thân hình nho nhỏ ấy vào lòng, xoa xoa mái tóc đen ấy, hôn lên gương mặt đỏ bừng ấy, nói cho y biết: "Anh hai ở đây, anh yêu em."

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt liền qua hai mươi năm, em trai đã trưởng thành, cũng đã không cần hắn bảo hộ. Thậm chí có đôi khi Tiếu Định Bang nghĩ, có phải vì mình và ba lạnh lùng không quan tâm mới khiến Tiếu Gia Thụ dễ dàng động tâm với một người đàn ông chăng? Cuộc sống của y rất cần một nhân vật có thể sắm vai anh hai, cũng có thể sắm vai phụ thân. Sở dĩ Tiếu Gia Thụ đi đến bước này, không phải người đáng trách nhất là anh hai lạnh lùng và người cha dối trá vô tình hay sao?

Tiếu Định Bang vừa hối lại đau, nhưng hắn không có tư cách xen vào cuộc sống của Tiếu Gia Thụ nữa. Y cần một người bổ khuyết lại những thiếu hụt đã từng tiếc nuối, vậy thì bổ khuyết đi, chỉ cần y vui vẻ là được.

"Đừng đau lòng, có rảnh anh sẽ đến thăm em. Tiền tiêu vặt còn đủ dùng không? Không đủ anh gửi qua cho em, muốn diễn bộ nào thì nói cho anh biết, anh đầu tư, muốn nhân vật nào cũng có thể nói với anh, anh nhờ quan hệ cho em. Tuy anh không đặt chân ở giới giải trí nhưng bạn bè thì không ít. Nếu không vầy đi, anh mở một công ty giải trí cho em, tự em làm ông chủ được không?" Tiếu Định Bang liên miên lải nhải, hận không thể đem hai mươi năm thiếu hụt bồi thường tất cả.

Tiếu Định Bang gắt gao ôm Tiếu Gia Thụ, nhẹ nhàng nhu tóc y, hồi lâu không muốn buông ra. Trong tất cả những người này, Tiểu Thụ mới là người vô tội nhất, chịu đãi ngộ không công bằng nhất, chỉ cần nghĩ tới hai mươi năm này y sống thế nào, Tiếu Định Bang liền đau lòng không thôi.

Tiếu Gia Thụ vừa lắc đầu vừa buồn thanh nói: "Tiền tiêu vặt đủ rồi, em ở cùng với anh Quý, tất cả chi tiêu đều là anh Quý bỏ ra, em không có chỗ tiêu tiền. Lần trước anh cho em năm nghìn vạn em vẫn chưa xài hết, còn dư bốn nghìn vạn này, em quay điện ảnh tổn phí rất thấp, không chi bao nhiêu, sau này kiếm lại còn có thể chia hoa hồng cho anh. Thật ra nhân mạch của anh Quý ở giới giải trí cũng không kém, em muốn diễn nhân vật nào nói với ảnh là được rồi, mở công ty quá mệt mỏi, em lười, anh Quý cũng có mấy công ty, kinh doanh rất tốt, em không tranh với ảnh đâu. Anh hai, anh nhớ đến thăm em thường xuyên nha, bình thường nhớ gọi cho em nhiều chút. Lúc ở nước ngoài hai ba tháng anh mới đến thăm em một lần, em rất nhớ anh."

Mười câu có chín câu là dính tới Quý Miện khiến Tiếu Định Bang không ngừng chậc chậc. Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được em mình rất lưu luyến Quý Miện, cũng vô cùng tín nhiệm. Nếu mình có thể tốt với y một chút, quan tâm nhiều hơn trân trọng nhiều hơn, không cần lúc nào cũng vội vàng công việc, chắc hẳn Tiểu Thụ cũng không bị Quý Miện hấp dẫn đi?

Con cái trưởng thành liên quan mật thiết đến hoàn cảnh, cuối cùng Tiếu Định Bang cũng tin những lời này. Cho nên hắn không có tư cách trách cứ Tiếu Gia Thụ, càng không có tư cách trách cứ Quý Miện.

"Được, anh sẽ gọi em mỗi ngày, có rảnh sẽ đến thăm em." Vỗ vỗ đầu, lại dùng ngón tay lau đi nước mắt người nọ, Tiếu Định Bang mới lưu luyến không rời buông Tiếu Gia Thụ ra, gọi Quý Miện vào nói chuyện: "Nếu dì Tiết đã đồng ý chuyện hai người, tôi cũng không có tư cách phản đối. Tiểu Thụ là nghiêm túc, còn anh thì sao?"

"Đương nhiên tôi cũng nghiêm túc." Ngữ khí Quý Miện thận trọng.

"Chuyện tình cảm Tiểu Thụ xem là chuyện cả đời, nếu anh không đợi được em ấy một đời, cũng đừng trách tôi." Tiếu Định Bang nhìn chằm chằm Quý Miện.

"Anh yên tâm, tôi và Tiểu Thụ đã kết hôn rồi." Quý Miện giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn ra.

Tiếu Định Bang nhìn chằm chằm cái nhẫn, nhất thời muốn chặt tay Quý Miện xuống băm nát ra, sau đó lại thấy yên tâm. Sau khi chứng kiến hết mấy trận ghen tuông, cuối cùng Tiếu Định Bang chậm rãi gật đầu: "Kết hôn rồi thì cố mà sống cho tốt, anh và Tiểu Thụ đều là diễn viên, thường xuyên hợp tác, bình thường chăm sóc em ấy nhiều một chút."

"Đó là đương nhiên." Quý Miện nhìn về phía Tiểu Thụ, ôn nhu cười: "Tiểu Thụ là người quan trọng nhất sinh mệnh tôi, tôi không thể để mất được."

Tiếu Định Bang nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới đi đến chỗ Tiếu Gia Thụ đang ló đầu ra nhìn, dùng sức ôm người một cách, ước chừng mấy phút đồng hồ mới buông ra, vội vàng rời đi. Tiếu Khải Kiệt vẫn đứng cách đó không xa nhìn ba người, mắt lộ ra mong mỏi cùng áy náy, rồi lại không dám tới gần. Lão biết, nơi đó đã không còn vị trí của mình.

Người rảnh rỗi trong trường quay rất nhiều, vốn tưởng sẽ được xem một màn hào môn xé mặt, lại không ngờ Tiếu Khải Kiệt và Tiếu Định Bang hùng hổ đi vào, mặt xám mày tro đi ra. Tiếu Định Bang còn ôm Tiếu Gia Thụ thật lâu, lúc thì xoa đầu lúc thì vỗ lưng, tư thái còn thân mật hơn Nhâm Hà huynh đệ, thấy thế nào cũng không giống như đoạn tuyệt quan hệ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, không xé mặt sao?" Một diễn viên trẻ tuổi thấp giọng hỏi.

Không ai trả lời, chuyện này tốt nhất đừng nói bậy ở trường quay, nếu không bị ai đó nghe phải rồi làm lớn lên, bọn họ liền thảm.

Lưu Dịch Lỗi biến mất, cẩn thận quan sát Tiếu Định Bang đứng nói chuyện cùng Quý Miện, biểu tình có chút ngoài ý muốn. Hắn còn cho rằng bọn họ không đánh nhau thì cũng giương cung bạt kiếm, nhất định Tiếu Gia Thụ sẽ bị mang đi giam lỏng, sau này muốn vào giới giải trí lại cũng khó. Nhưng bây giờ chuyện gì cũng không xảy ra, Tiếu Định Bang rất hữu hảo với Quý Miện, thậm chí trong mắt còn mang theo ý khẩn cầu hàm súc, nhất định vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nếu không tình huống sẽ không quỷ dị như vậy.

Nghĩ đến đây Lưu Dịch Lỗi liền đi ra ngoài, chuẩn bị thăm dò một chút từ hai cha con kia. Nhưng Tiếu Khải Kiệt vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt tái nhợt càng thêm xanh mét, chỉ lạnh lùng nhìn qua liền đi, căn bản không muốn nói chuyện nhiều.

"Anh Tiếu, lát nữa có rảnh có thể ăn một bữa cơm không ạ?" Biểu tình Lưu Dịch Lỗi có vẻ hơi xấu hổ.

"Không rảnh." Tiếu Định Bang đến liếc một cái cũng cảm thấy phiền, lại ôm Tiếu Gia Thụ thêm một lần nữa, xong mới lưu luyến không rời mà đi.

"Bác Tiếu và anh Tiếu sao vậy ạ?" Lưu Dịch Lỗi ra vẻ khó hiểu, sau đó cười nói: "Tiếu Gia Thụ, vẫn luôn quên nói cho cậu, khi ba tôi còn sống từng là bạn thân của ba cậu, mấy năm nay nhờ có bác và anh hai cậu chiếu cố, hai mẹ con tôi mới thuận lợi đến giờ, thật sự là cảm ơn mọi người."

"Đúng không? Mười tuổi tôi đã ra nước ngoài, không rõ chuyện này." Tiếu Gia Thụ ngoài cười nhưng trong không cười đâm thủng hắn: "Có điều theo tôi được biết, quan hệ giữa mẹ cậu và ba tôi tốt lắm đúng không? Nếu cậu muốn làm con của ba tôi như vậy thì trực tiếp đi tìm ông ấy, mắc gì đụng chạm mẹ tôi nhỉ?" Dứt lời liền kéo Quý Miện rời đi.

Qua hồi lâu Lưu Dịch Lỗi mới kịp phản ứng, lập tức gọi điện thoại cho mẹ hắn: "Mẹ, con chỉ kêu mẹ tiết lộ tin Tiếu Gia Thụ là đồng tính cho bác Tiếu thôi, không kêu mẹ hắc lên, sao mẹ lại làm chuyện dư thừa? Hình như Tiếu Gia Thụ và Tiết Miểu đã biết quan hệ hai người rồi!"

Trần Mạn Ny không chút để ý mà cười: "Biết thì làm sao? Nếu tình cảm không triệt để tan vỡ sao Khải Kiệt có thể ly hôn với Tiết Miểu? Giờ mẹ không xử bà ta thì đợi tới lúc nào? Con yên tâm, Tiếu gia sẽ không quan tâm đâu."

Nếu Tiết Miểu không ở giữa làm khó dễ, năm đó bà đã kết hôn với Tiếu Khải Kiệt. Bà hận Tiết Miểu hơn hai mươi năm, có cơ hội có thể dẫm người xuống lòng bàn chân nào dễ dàng bỏ qua. Vốn bà còn muốn bán tin của Tiếu Gia Thụ và Quý Miện cho truyền thông, nhưng sau đó nghĩ lại liền từ bỏ. Tiếu Gia Thụ không giống Tiết Miểu, dù sao cậu ta cũng là tử tôn Tiếu gia, lão gia tử Tiếu gia có bỏ qua chuyện này không thì không chắc, nhưng chắc chắn sẽ áp chế tin tức và tra ra người sau màn.

Tiếu gia không chấp nhận scandal, nhưng cũng không chấp nhận bị người ngoài công kích. Một đại gia tộc còn giữ gìn truyền thống cực nặng như bọn họ rất coi trọng gia phả hậu thế, chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Huống hồ Lưu Dịch Lỗi còn làm chung một đoàn phim với Tiếu Gia Thụ, tồn tại quan hệ cạnh tranh, việc này lại do Trần Điền lộ ra, lão gia tử khôn khéo như vậy sao còn không biết là ai phá rối? Bà còn chưa vào được cửa Tiếu gia, đương nhiên không dám đụng vào con cháu nhà đó, càng không dám làm bẩn thanh danh người ta.

Dù sao thì bà không giống Tiết Miểu, bà là nghệ thuật gia nổi danh quốc tế, có địa vị, xứng đôi với Tiếu Khải Kiệt, có hy vọng rất lớn để gả vào Tiếu gia, mà Tiết Miểu chỉ là con hát xuất thân cỏ dại mà thôi.

"Nhưng Tiếu Định Bang sẽ không tra lại chuyện năm đó chứ? Nếu anh ta biết, chúng ta xong đời ! » Lưu Dịch Lỗi có chút lo lắng.

"Không thể nào? Nó hận Tiết Miểu và Tiếu Gia Thụ như vậy, sao tin lời bọn họ nói? Tiết Miểu chính là đầu sỏ gây tội hại chết mẹ nó!"

"A, tự thôi miên mình hơn hai mươi năm, mẹ bị mình làm cho lú luôn rồi đúng không? Mẹ vẫn cho rằng Tiết Miểu là người thứ ba sao?" Lưu Dịch Lỗi tức cười.

Lúc này Trần Mạn Ny mới luống cuống, rồi lại nhanh chóng trấn định: "Con yên tâm, mẹ và bác Tiếu giữ bí mật chuyện này rất kín, chỉ gặp nhau ở nước ngoài, không ai phát hiện. Dù bọn họ muốn tra, chẳng lẽ còn có thể chạy tới nước ngoài lấy bằng chứng? Không sao đâu, con đừng nghĩ lung tung."

"Sao con không nghĩ lung tung? Mẹ cũng không biết Tiếu Định Bang coi trọng Tiếu Gia Thụ bao nhiêu!" Lưu Dịch Lỗi lười nói chuyện với bà, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi. Hắn vẫn luôn cho rằng Tiếu Định Bang không quan tâm Tiếu Gia Thụ nên mới ném người ở nước ngoài mười năm, nhưng vừa nãy, nhìn thấy hình ảnh hắn ba lần bốn lượt ôm chầm Tiếu Gia Thụ lâu thật lâu cũng không muốn buông ra, bỗng nhiên hắn không tin những suy đoán lúc trước nữa.

Tiếu Định Bang up weibo ủng hộ Tiếu Gia Thụ mấy lần không phải vì mặt mũi Tiếu gia, mà vì xuất phát từ sự trân trọng đứa em mình. Nếu không hắn sẽ không lộ ra biểu tình không muốn như vậy, lại càng không thỏa hiệp với Quý Miện. Nếu không yêu đến mức tận cùng, một lòng nghĩ cho hạnh phúc của Tiếu Gia Thụ, hắn có thể phá nát giáo dục truyền thống đồng ý cho hai tên đàn ông ở cùng một chỗ sao?

Lưu Dịch Lỗi càng nghĩ càng hoảng hốt, luôn cảm thấy chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy. Hắn mở di động ra, phát hiện thủy quân Trần Mạn Ny thuê đã toàn bộ xuất kích, còn có người liên tục tung tin nói Tiếu Khải Kiệt và Tiếu Định Bang suốt đêm chạy đến Đại Thông Ảnh gặp Tiết Miểu và Tiếu Gia Thụ, tựa hồ là chuẩn bị làm ầm ĩ.

Một vở kịch hào môn ai không thích xem? "Nữ minh tinh ra ngoài vụng trộm", "Con ruột bỗng thành con hoang", những tiêu đề khiến người nghe kinh sợ như vậy luôn là thứ khán giả thích nhất. Bọn họ hận không thể biết hết chi tiết, thỏa mãn tâm lý hóng hớt, ganh ghét những người giàu hơn mình.

Trần Mạn Ny vốn chỉ muốn đạp nát Tiết Miểu và Tiếu Gia Thụ, nhưng thế cục bây giờ đã hoàn toàn không khống chế được, cơ hồ toàn dân đều lâm vào trận này, mỗi một tin được tung ra đều có lượng lớn views. Tin trong và ngoài nước đều bùng nổ, có thể nói nhất cử đưa Tiết Miểu và Tiếu Gia Thụ lên đầu sóng ngọn gió, nhanh chóng chết đuối trong nước miếng của toàn quốc nhân dân.

Lưu Dịch Lỗi mở vào một trang tin tức, phía dưới đều là những lời nhục mạ Tiết Miểu và Tiếu Gia Thụ, nhưng hắn không hề cảm thấy khoái ý, ngược lại ẩn ẩn có chút sợ hãi. Nếu chuyện xoay ngược lại, sợ là sự phẫn nộ của dân chúng rất mãnh liệt... Hắn lắc đầu, không dám nghĩ đến hậu quả.

Trong chiếc ô tô bay nhanh, Tiếu Định Bang trầm giọng nói: "Con và ông ngoại sẽ xử lý Trần Mạn Ny, ba tự xem lại mình đi."

"Ba không quan tâm bọn họ nữa." Ngữ khí Tiếu Khải Kiệt đầy nản lòng: "Lần này ba chọn Miểu Miểu và Tiểu Thụ."

Lão sai, ngay lúc đầu lão nên bảo hộ bọn họ mới đúng, chứ không phải trấn trụ Trần Mạn Ny mặc cho bà ta muốn làm gì thì làm. Nhưng người Miểu Miểu yêu là nam nhân buồn bã không vui luôn chung tình luôn tưởng niệm vong thê, không phải Tiếu Khải Kiệt chân chính, sao lão dám cho bà biết bộ mặt thật của mình? Những năm gần đây lão luôn cố gắng một bên sắm vai nam nhân chung tình cho Miểu Miểu, một bên thấp thỏm lo âu, sợ lộ ra sơ hở. Lão thiên vị Định Bang vậy sao không phải một phần diễn trò? Mỗi lần nhìn thấy Trần Mạn Ny, trong lòng Tiếu Khải Kiệt như bị cây gai đâm, nhưng cây gai này không thể rút ra, vì trong tay đối phương nắm rất nhiều chứng cớ. Nếu triệt để nhổ ra, lão không dám chắc chắn bà ta có chạy đến trước mặt Miểu Miểu nói gì không.

Không ai biết Tiếu Khải Kiệt sống mệt bao nhiêu, loại mệt mỏi này đạt đến đỉnh điểm khi Tiểu Thụ bị bắt cóc. Lúc ấy lão đang tham gia buổi diễn tấu của Trần Mạn Ny, di động tĩnh âm, mà Miểu Miểu từ đầu tới cuối không được Tiếu gia chấp nhận, căn bản không có nửa quyền lên tiếng. Khi tội phạm muốn bà đưa một triệu tiền chuộc, bà không tìm được chồng, không tìm được con kế, chỉ có thể chạy đến nhà cũ cầu cứu.

Nhưng lão gia tử còn chưa lên tiếng, mấy người anh em liền ầm ĩ lên, vì dòng chính không có nhiều tiền mặt như vậy, chỉ đành mượn dòng phụ, hoặc lấy vốn lưu động của công ty. Nhưng chuyện lỗ này ai nguyện ý làm? Ầm ĩ đến mấy giờ, bọn cướp không có câu trả lời liền rút mười ngón tay ngón chân của Tiểu Thụ ra, gửi về nhà cũ.

Khi y về tới nhà, lúc lúc nhìn thấy Miểu Miểu liền ngã xuống đất, cái hòm đóng kín gắt gao được mở ra, máu tươi đầm đìa. Lúc ấy lão điên rồi, nhưng đã không thể vãn hồi được gì nữa, vợ, con, tựa hồ chỉ trong một đêm đều đi rất xa.

Sau đó Tiểu Thụ được cảnh sát cứu về, nhìn bộ dáng thương tích đầy mình đó, lão liền nhớ đến mấy giờ mình biến mất, nhớ đến khuôn mặt thương tâm của Miểu Miểu, nhớ đến chiếc hòm chứa đầy móng tay móng chân... Vì thế lão rất sợ, hổ thẹn cực lớn khiến lão không dám nhìn vào mắt Tiểu Thụ, vì chỉ cần nhìn y, lão liền nhớ đến bất kham thất trách của mình.

Tiếu Khải Kiệt tiễn Tiếu Gia Thụ ra nước ngoài, hy vọng y có thể tốt hơn, nhưng lại không biết điều này chỉ đẩy vợ con mình ra xa hơn, xa đến mức không với tới. Vì chuyện bắt cóc lần này, lại một nhược điểm nữa nằm trong tay Trần Mạn Ny, vì thế lão càng không dám rời khỏi, cho nên lúc Tiểu Thụ sốt cao không lui, lão không thể không đi tổ chức sinh nhật cho con cô ta... Sau đó chuyện này lại thành một nhược điểm, lại là vô số nhược điểm...

Tiếu Khải Kiệt đi sai một bước, sau đó chính là vực sâu vạn trượng, cái gọi là một bước sai ngàn bước sai, đại khái chính là vậy đi? Nghĩ đến đây, Tiếu Khải Kiệt chậm rãi dựa lên lưng ghế, khóe mắt chảy xuống hai hàng chua xót.

Tiếu Định Bang nhìn qua người cha thống khổ bất kham, không nói gì. Trên đời này ai không phạm sai lầm? Nhưng làm sai lại không dám nhận, vậy thì khinh thường.

Sau khi tiễn ba và anh hai đi, Tiếu Gia Thụ liền trở lại phòng tiếp tục an ủi mẹ, Quý Miện vốn định bồi y lại nhận được mấy bưu kiện. Thông qua tư tưởng của Lưu Dịch Lỗi biết được những chuyện xấu ấy, Quý Miện lập tức để cấp dưới đi tra. Thời gian, địa điểm, nhân vật đều rõ rõ ràng ràng, chỉ cần xâu chuỗi lại là có được chân tướng, chuyện này với những nhân viên chuyên nghiệp không khó. Bọn họ nhận được không chỉ có video còn có ảnh chụp, bảng tường tình, ghi âm,.. cái này còn khủng khiếp hơn cái kia.

Xác định cảm xúc của Tiểu Thụ và Tiết Miểu đã ổn định, bên cạnh còn có chú Tu chiếu cố, lúc này Quý Miện mới đi tìm Lưu Dịch Lỗi nói chuyện.

"Tôi biết những thứ hắc liêu trên mạng có liên quan đến dì Tiết đều do cậu và Trần Mạn Ny tuôn ra, chuyện này tôi không nhúng tay vào, vì dì Tiết có thể tự mình xử lý, Tiếu Định Bang và Hồng gia cũng không dễ dàng buông tha hai người, tôi đến chỉ để xác định một chuyện." Quý Miện ngồi đối diện Lưu Dịch Lỗi, chầm chậm nói: "Cậu sẽ không lấy Tiểu Thụ ra chắn đao vì chó cùng rứt giậu chứ."

"Quý lão sư anh đang nói gì vậy, sao em không hiểu?" Hô hấp Lưu Dịch Lỗi ngừng lại, nụ cười trên mặt đến ôn hòa. Tiết Miểu và Tiếu Định Bang đã biết? Liên thủ với Hồng gia ra tay? Sao chuyện này lại ầm ĩ lớn như vậy? Đáng chết, ai có thể tra ra mẹ mình trong thời gian ngắn như vậy? Người bình thường ai lại đi nghi ngờ một nghệ thuật gia không lén lút gì với Tiếu Khải Kiệt?

"Xem cái này cậu sẽ hiểu." Quý Miện đặt điện thoại lên bàn, mở video: "Đây là một party đã bị thủ tiêu năm kia, chắc cậu không quên."

Sao Lưu Dịch Lỗi lại quên được? Sau khi debut hằng năm hắn đều tham gia loại party này. Trong video là trước bể bơi, rất nhiều phụ nữ ăn mặc hở hang nằm úp sấp trên nền uốn éo thân thể, mà hắn ngồi ở nơi gần màn hình, biểu tình nghiện ngập chơi đá. Một người phụ nữ bổ nhào lên lưng hắn, Lưu Dịch Lỗi quay đầu lại hôn môi với đối phương, hai tay thuần thục cởi áo đối phương...

Rất nhiều người xúm lại vỗ tay la hét, vì thế hắn lại lên cơn dưới sự thôi thúc của mai – thúy, cực kì khó coi.

Lưu Dịch Lỗi không duy trì khuôn mặt ôn hòa được nữa, mồ hôi lạnh đầm đìa mà hỏi: "Quý lão sư, anh muốn gì?" Video này đã sớm bị đại nhân vật nào đó lau mất, sao lại có trong tay Quý Miện? Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ sâu xa được, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này.

Vì chính sách thay đổi, giám đốc điều hành các công ty giải trí hàng đầu ngày càng thắt chặt sự giám sát, còn đưa ra khẩu hiện "Không khoan dung", trong đó lạm dụng ma – thúy là quan trọng nhất. Nếu video tuồn ra, hắn liền xong.

"Chơi ma – thúy rất khó cai, nếu tôi không đoán sai, bây giờ cậu vẫn còn hút đúng không? Một khi video này tuôn ra, cậu đoán cảnh sát có đến dẫn cậu đi khám nghiệm nước tiểu không?" Ngữ khí Quý Miện thanh thản, như đang tán gẫu việc nhà: "Bên dì Tiết sẽ nhanh chóng đưa ra ứng đối, sợ là hai mẹ con các người phải thân bại danh liệt rồi. Quan hệ giữa tôi và Tiểu Thụ cậu cũng đoán ra đi, nếu bị ép đến tuyệt cảnh, chỉ sợ cậu sẽ thả tin của chúng tôi ra di dời sự chú ý. Nhưng nói thật cho cậu biết, tôi và Tiểu Thụ không định giấu cả đời, sớm muộn gì cũng phải come out, nhưng quan hệ của bọn tôi do chính bọn tôi công bố, không thể bị người ngoài lợi dụng. Nếu không muốn lâm vào hoàn cảnh càng tệ hơn, hẳn là cậu biết có gì nên nói gì không nên nói chứ?"

Hết búa này tới búa khác, đánh đến Lưu Dịch Lỗi choáng váng hoa đầu hoa mắt. Hắn liếm liếm cánh môi, chát chúa nói: "Anh nói Tiết Miểu chuẩn bị đối phó mẹ tôi, đối phó thế nào?"

"Chuyện giữa mẹ cậu và Tiếu Khải Kiệt, cậu cho rằng người khác tra không tới?" Quý Miện châm chọc cười cười: "Chuyện xấu của mấy người không chỉ có nhiêu đó, trong tay tôi còn rất nhiều bằng chứng, đại chúng nghĩ bao nhiêu thì tôi có bấy nhiêu, tự mình suy nghĩ đi." Dứt lời liền thu hồi di động, xoay người rời đi.

Lưu Dịch Lỗi vốn định đuổi theo hỏi rõ ràng, vừa ra khỏi phòng liền phát hiện chung quanh có rất nhiều người, chỉ đành cứng ngắc đứng tại chỗ. Hắn tâm loạn như ma, mồ hôi lạnh như bộc, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Ngôn luận trên mạng bị Trần Mạn Ny đưa đến đỉnh điểm, một khi thế cục xoay chuyển sẽ tạo thành cú đánh hủy diệt đối với mẹ hắn. Nhưng bản thân Lưu Dịch Lỗi thì vẫn còn đường sống xoay người, chỉ cần Quý Miện không tuôn những thứ đó ra...

Trong nháy mắt, Lưu Dịch Lỗi quyết định bỏ mẹ mình qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yentn