🦊🫀🐻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hôi thối rữa của xác chết bốc lên, thu hút đám giòi bọ và chuột nhắt gần đó đến ngấu nghiến, cái xác bị ăn mòn đến không thể nhận dạng, máu chảy lênh láng trên mặt đất,cảnh tượng ghê tởm đến nỗi nếu nhìn thấy tận mắt sẽ phải nôn mửa và ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng có lẽ người đàn ông đứng kế bên đã quá quen với việc ấy.

Hắn, kẻ đã quen với mùi tanh của máu thịt.
Hắn, kẻ có đôi tay nhuốm máu của biết bao sinh mạng đã tử.
Hắn, kẻ mà từ lúc sinh ra đã phải giẫm đạp lên tất cả để tồn tại, kẻ đã mang trong mình bản chất của ác quỷ.

Để lại khẩu AMT AutoMag III cùng cái xác biến dạng mà rời đi. Chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch đã bị nhuốm đỏ bởi máu tươi, nhưng khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, đôi mắt sâu cay như đã thấm nhuần vị đời.
Bước lên con Maybach bóng loáng mà phóng đi, tay hắn cầm điện thoại gọi cho ai đó.

"Đến địa điểm cũ, hàng đã có sẵn"

Đầu bên kia không nói gì mà cúp máy, còn hắn thì như xong việc mà đến một quán bar lớn quen thuộc. Vừa bước vào Bartender đã dẫn hắn lên hẳn phòng VIP, có lẽ hắn là khách quen ở đây.

Tay mân mê ly rượu mà hớp một ngụm, nhìn những ả đào lẳng lơ trước mắt, có ả chủ động ngồi lên đùi hắn, tay vuốt nhẹ má phải. Nhưng hắn cảm thấy thật nhàm chán. Chẳng để mấy ả vào mắt, hắn chán ghét, dường như những thứ này đã không còn là thú vui của hắn.

Chán nản bỏ ra ngoài quán bar, tay cầm điếu thuốc phì phèo, liếc mắt sang thấy có một chú mèo Anh lông trắng. Hắn nhìn nó, vứt điếu thuốc sang một góc, vô thức tiến lại gần muốn sờ vào thì liền bị nó cào một phát vào tay khiến hắn giật nảy mình. Bống nhiên có một thiếu niên chạy tới.

"A.. Hộc....hộc... X- xin lỗi anh ạ! Con mèo nhà em hư quá, em sẽ dạy lại nó ạ!"

Thiếu niên thở dốc, ríu rít xin lỗi hắn. Nhìn vết cào trên bàn tay hắn khiến em hoảng hơn, vội cầm tay hắn lên.

"Ui, nó cào anh luôn ạ, đ- đợi em chút nhé, em sẽ quay lại ngay, anh ở yên đấy nhé! "

Nhìn thiếu niên chạy đi đâu đó, hắn định thần lại. Kì lạ thật, hắn vốn là kẻ rất nhạy cảm, hắn ghét để ai đó chạm vào người mình, đặc biệt là tay, nhưng với cậu nhóc này, hắn lại chẳng có chút phòng bị nào cả. Nhưng hắn cũng đứng đợi để xem nhóc ấy định làm gì, tiện câu giờ một chút.

Nhóc ấy coi bộ chạy cũng nhanh phết, chưa được 5p đã quay lại rồi, tay cầm một hộp băng gạc. Nhẹ nhàng cầm tay hắn lên mà lấy miếng băng dán vào.

"Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền anh ạ! "

"... Để làm gì vậy? Không phải cậu nên lo cho bản thân đi à? "

"Ý anh là sao ạ? "

Hắn nhướng mày về phía chân cậu.

"Chân nhóc trầy rồi kìa, không lo cho nó mà lo cho tôi chi vậy?"

"À.. Hì hì.. Tại nãy em chạy vội quá nên té, còn tay anh bị thương là do em nên em phải ưu tiên trước rồi ạ! "

Em cười tươi nhìn hắn, gương mặt hắn không chút biến đổi, nhưng cơ mắt đã giãn ra một chút, có lẽ đây là lần đầu hắn hạ cảnh giác với một người lạ.

"À mà anh cho em xin số điện thoại được không ạ? Lần sau em muốn mời nước anh để xin lỗi ạ"

".... Được"

Cả hai trao đổi phương thức liên lạc, không phải hắn thèm một cốc nước, chỉ là nhóc con này khiến hắn có chút hứng thú.
Nhìn nhóc ấy bế chú mèo rời đi, hắn nhìn em một lúc đăm chiêu. Hắn từ nãy đã để ý, nhóc này là con trai nhưng chân và tay đều vừa trắng vừa thon, ở gần còn thấy thơm mùi sữa, gương mặt chắc phải dùng từ mỹ miều mới tả được. Nhóc ấy rất xinh đẹp, rất hợp mắt hắn.
Bình thường được kẻ khác đối xử tốt, hắn chỉ nghĩ nó thật giả tạo, nhưng em lại khác, hắn nhìn vào mắt em, đôi mắt long lanh và trong sáng ấy.
Nhìn thôi cũng biết, em là đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương đầm ấm, là đứa trẻ lớn lên với sự bao bọc của gia đình và bạn bè, là đứa trẻ chưa từng bị vấy bẩn bởi bất kì ai, là một thiên thần chưa từng được khai phá, hoàn toàn trái ngược với hắn, em tên là Choi Beomgyu.

Choi Yeonjun nhếch môi, có lẽ hắn tìm được niềm vui mới rồi.

Về nhà với tâm trạng lâng lâng, Yeonjun  xuống tầng hầm, bước vào một căn phòng, bên trong là thi thể bị trói trên ghế đã chết từ bao giờ. Gã này là điệp viên bên đối thủ được cài vào để thâm nhập nhà hắn. Nhưng bị hắn bắt được nên phải chịu kết cục thảm thương là bị tra tấn suốt một tuần liền, kết cục là chết vì bị nhiễm trùng vết thương. Yeonjun đem cái xác phân thành nhiều mảnh rồi cho người đem đi phi tang, để lại căn tầng hầm cho nạn nhân xấu số tiếp theo.

Tắm xong, hắn ung dung ngồi uống trà tại phòng khách, bỗng điện thoại nhảy tin nhắn, thấy người gửi là Beomgyu, hắn liền nhanh tay xem thử.

"Anh ơi, mai anh rảnh không ạ, em muốn mời anh đi uống nước để xin lỗi ạ"

"Mai tôi rảnh, em muốn tôi qua đón em chứ? "

"Dạ không cần đâu ạ, mai em học xong tiện sẽ qua luôn ạ, hẹn anh ở quán xx đường xx nhé"

"Ừm, tôi biết rồi, à, em mang theo con mèo nhà em theo luôn nhé, tôi muôn ngắm nó một chút"

"Dạ vâng ạ!"

Vừa nhắn xong miệng hắn cười tủm tỉm vì sắp được gặp lại người đẹp. Cỏ vẻ hôm nay trời sắp có bão rồi.

___________________________________________

Lờ mờ tỉnh dậy, Beomgyu nhìn quanh, phải, vẫn là căn phòng ấy, vừa rồi chỉ là một đoạn hồi ức ngắn vụt qua trong giấc mơ, đoạn hồi ức lần đầu em gặp được hắn, con ác quỷ của cuộc đời em.

Từng đoạn ký ức cứ hiện về. Em chẳng thể quên được...

Ngày mà hắn ra tay hạ độc con mèo của em chỉ vì em quan tâm nó hơn hắn.
Ngày mà em phát hiện ra xác của một bạn học bị chặt thành đôi vì lúc sáng cậu ta tỏ tình với em.
Ngày mà em bị ép phải chấp nhận lời yêu  của hắn, nếu không hắn sẽ tìm đến và giết cả gia đình em.
Ngày mà em phát hiện hắn tra tấn thằng bạn thân em đến suýt bỏ mạng dưới tầng hầm chỉ vì thằng đó khuyên em nên tránh xa hắn.
Ngày mà hắn giam cầm em trong phòng ngủ của hắn vì hắn nghĩ đã để em tự do quá lâu rồi.

Em là một đứa trẻ ngây thơ, một đứa trẻ chưa từng có bất cứ vết nhơ nào, và hắn, hắn chính là kẻ đã gây nên vết nhơ ấy cho em.
Chứng kiến những người quanh em bị hắn làm hại chỉ vì em. Tâm hồn non nớt của một thiên thần làm sao có thể chịu nổi cơ chứ?
Em nghe theo bất kì thứ gì hắn nói, làm bất kì thứ gì hắn sai, trở thành con búp bê được rèn bởi hắn.

Giờ đây, ngồi trên chiếc giường big size trong căn phòng ngủ rộng lớn nguy nga, dưới chân bị xích lại, cơ thể chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi đã không thể che đi những vết hôn,vết cắn của cuộc ân ái đêm qua để lại, nhưng em như một con búp bê vô hồn.

"Thiên thần nhỏ, tôi về rồi"

Giọng nói ôn tồn cất lên, hắn về rồi.

Em hoảng sợ nhìn về phía cửa, hắn cầm theo một cái hộp, dù không biết nó gì, nhưng em biết chắc nó không phải thứ gì tốt đẹp.

"K-không, anh đi ra... Tôi không muốn gặp anh"

"Ồ? Xem ra tôi phải dạy lại em rồi"

Hắn kéo chân em lại, xé toạc cái áo sơ mi của em. Nắm lấy hai đầu vú mà nhào nắn, em muốn chống cự, nhưng không thể.
Em kinh hãi hơn khi trong cái hộp ấy toàn là sex toy, đừng nói hắn muốn dùng hết đống đó lên người em đấy nhé.

Yeonjun lấy ra hai cái kẹp vú, kẹp vào đầu ngực em khiến em đau đớn la toáng lên. Hai tay em bị xích lại, miệng bị bịt lại bởi một quả bóng, tên bệnh hoạn này, em chỉ muốn hét lên như vậy vào mặt hắn.

Tay hắn mò xuống lỗ nhỏ của em, nhét thẳng ba ngón tay vào mà khuấy đảo lỗ dâm đến ực nước. Cầm một quả trứng rung mà buộc vào cậu nhỏ của em.

Lỗ dưới, hắn nhét một cái dương vật giả vào, em không thể làm gì khác ngoàiviệc rên rỉ, nước dãi chảy ra khóe miệng, mắt em ngấn lệ, nhưng nó chỉ càng làm hắn nứng hơn thôi em à.

Hắn không nhịn được lôi con hàng đã cương cứng đến nổi đầy gân tím ra, em chưa kịm định thần, hắn đâm thẳng vào trong em, dùng hết lực mà dập mạnh vào cái lỗ dâm đáng thương ấy. Một lúc phải đón nhận hai cây gậy thịt ở trong kết hợp với sự kích thích từ quả trứng rung khiến em sướng đến điên dại. Tiếng rên phát ra đều bị chặn lại bởi quả bóng trên miệng, tạo thành những tiếng ư ử nghe đáng thương vô cùng.

"Chằng phải tôi đã nói rồi sao, điếm dâm? Đừng đùa với quỷ mà?"

Hắn nói rồi tay day day cái kẹp vú để tạo kích thích, rồi nắm chặt eo em, bắn hết tinh túy vào trong, bụng em đã nhô lên một chút. Em cũng bắn hết lên cơ bụng hắn. Không kịp để em nghỉ ngơi, hắn lại kéo em vào cuộc làm tình điên loạn, giã từng cú điên cuồng vào lỗ nhỏ của em, như một hình phạt, vì hôm nay em đã nhắn tin cầu cứu với Soobin.

If you can be the beauty, and I could be a monster.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro