#8: Ả đàn bà mà tôi ghê tởm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yết tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt cô cũng dần hướng lên.

Bạn gái cũ của Bảo cũng nhìn cô chằm chằm.

- Ch...chào!

Yết mở lời làm quen trước. Trong khi cô gái kia vẫn đăm chiêu suy nghĩ nên trả lời như thế nào cho xác đáng, Bảo đứng dậy, bàn tay của anh luồn vào tay lửng lơ giữa không trung của Yết, nắm chặt.

- Cứ gọi cô ấy là "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm", là người tôi quen biết trong 5 năm, cuối cùng cho tôi ăn một vố đau.

- WTF? Cô ấy có tên đàng hoàng mà, đừng tự ý gọi vậy chứ!

- Chỉ là khách qua đường thôi, làm gì mà căng vậy.

"Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" nắm chặt chiếc dép trong tay, trên môi nở nụ cười gượng gạo.

- Bảo, đừng như vậy... Hãy cho mẹ con em một cơ hội... Dù gì thì cũng 5 năm mới gặp lại nhau...

- Mẹ con em? - Yết quay sang nhìn Bảo - Cô ấy có ý gì vậy?

- Một cơ hội? - Bảo nghiến răng. - Một cơ hội cho con đàn bà hạ lòng tự trọng để leo lên giường của tôi? Ồ không, đừng nghĩ tôi dễ dãi như vậy.

Hầy! Là kẻ thứ ba không hay ho gì, Yết ngồi tạm bên vệ đường, để lại không gian riêng tư cho hai người kia.

Thở phì phò vài cái, cô nhặt từng viên đá rồi ném la liệt trên đường. Chẳng may một viên trúng đầu Bảo, anh quay ra lườm, cô liền lè lưỡi.

- Chị ơi...

Có bàn tay gõ nhẹ trên vai cô. Quay ra, một đứa bé trai chừng 3 tuổi cười toe toét. Em bé ì ạch ngồi xuống, đưa bàn tay mũm mĩm ra nắm lấy tay cô. Điều khiến cô ngạc nhiên, bàn tay đứa bé đầy vết xước đã lên da non.

- Sao tay em lại như thế này?

Cô giơ bàn tay em lên. Em vẫn cười, ra vẻ hào hứng:

- Mỗi lần em làm được việc và ngoan ngoãn, mẹ em "thưởng" cho em như vậy đó chị ạ.

"Thưởng"?

"Thưởng" những vết xước chảy máu để rồi lên da non?

- Này em... - Cô cố gắng bình tĩnh. - Mẹ em là ai vậy?

Bàn tay em chỉ về một hướng. - Ở kia ạ!

Cô gật đầu, quay ra nhìn theo hướng em chỉ. Trông kìa, chính  là "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm"!

- Đó là mẹ em?

- Vâng ạ. - Nụ cười hồn nhiên của em khiến cô đau lòng. Trên đời quả lắm điều oái oăm! "Thưởng" cho em những vết sẹo thể xác, có khi đọng lại cả tâm hồn, vậy mà em vẫn hồ hởi khi nghe thấy cô hỏi về mẹ.

Cô kéo em. - Đi với chị!

Từng bước đến trước mặt "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm", cơn giận trong cô ngày một bùng phát. Em chệnh choạng bước đi theo cô.

Đứng trước mặt cô gái kia, cô giơ bàn tay em lên, hét:

- Này "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm"! Cô là mẹ của đứa bé này phải không? Xem bàn tay em ấy kìa, đây là những gì cô gọi là "phần thưởng" ư? Đồ độc ác! Sao cô có thể làm vậy?

Giật mình bởi những lời to tiếng của cô, em bé khóc. "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" kéo em về bên mình, vỗ về.

- Nín đi con.

Bảo nhíu mày:

- Yết, đứa bé này là ai vậy?

- Con cô ấy đấy!

"Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" nhìn thẳng vào Bảo, nói tiếp:

- Và là con của anh.

- Con của tôi?

Bảo ngạc nhiên. - Con... tôi? - Vẻ mặt anh bỗng chuyển thành phẫn nộ.

- Vậy là cô không đi phá thai?

"Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" bế đứa bé lên, gương mặt bỗng giàn giụa nước mắt. Anh bỗng thốt lên:

- Trông thảm hại chưa kìa!

- Anh bảo em phá thai ư? Nó là con em, là một sinh mệnh, nó có quyền sống!

- Nó không được phép sống! Nó là minh chứng cho tội lỗi của cô! Tôi không có con!

- Anh là bố nó, anh không được chối bỏ nó!

- Thôi, có gì khúc mắc cứ bình tĩnh mà nói.

Yết chen giữa, ngăn hai con người đang kích động lại. Đứa bé càng khóc to hơn.

- Yết, chúng ta trở về lều. Còn cô, cút đi.

Bảo lườm "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm", ánh mắt trong thật dữ tợn. Rồi anh chui vào lều, khóa lại. Yết cũng trở về lều của mình. Cứ như thế cho đến tối, không ai nói với nhau một câu nào, cũng chẳng thèm ra ngoài nấu ăn. Không biết "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" đã đi chưa, e rằng có con nhỏ thì cũng chẳng đứng đây được lâu đâu.

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Yết ngáp dài, dụi dụi mắt. Bật màn hình điện thoại lên, đã 9h rồi.

Vẫn sớm, ngủ tiếp!

Chân tay cô khua khoắng loạng xoạng, bỗng đập phải vật gì đó mềm mềm. Cô sờ lấy.

Ngước mắt nhìn sang bên cạnh, vật mềm mềm đang ngụ ở dưới chăn. Cô lấy chân hất chăn ra, vật mềm mềm lộ diện trước mắt. Không sai, là em bé hôm qua.

Em trong giấc ngủ vẫn có thể mút tay chùn chụt, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, trên môi nở nụ cười. Có lẽ do cảm thấy lạnh nên em kéo chăn lên, yên tâm mình đã rúc được vào chăn, em an nhàn hưởng tiếp giấc.

Cô bỗng chốc động lòng, nhưng điều khiến cô thắc mắc: Mẹ em ấy đâu? "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" đang ở đâu?

Cô khẽ khàng đứng dậy, chui ra khỏi lều, khóa lại. Vươn vai một cái, ánh mắt cô thoáng liếc về phía lều của Bảo. Có điều kỳ lạ thôi thúc cô tiến lại gần đó.

Trong lều, Bảo nằm khỏa thân, độc một chiếc quần lót ( rõ ràng tối qua cô nhớ cậu ta vẫn mặc quần áo!?, và cô dám khẳng định vậy bởi cậu ta không đắp chăn ), bên cạnh là... "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" cũng khỏa thân nốt! ( Cô cho rằng là vậy, bởi cô thấy thấp thoáng bầu ngực căng tròn dưới chăn )

Thiên Địa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Này, Bảo, này!

Lờ mờ nghe được tiếng gọi của Yết, Bảo cựa mình, quay sang bên, đôi mắt hé mở, rồi lại nhắm.

Hả?

Anh vùng dậy, đạp chăn ra, thân thể lõa lồ của "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" được phơi bày trước mắt.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Anh vò đầu bứt tóc, bên cạnh, "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" ngồi dậy, ôm lấy đầu anh, rồi bỗng hôn lên môi anh.

Anh xoay người, đè "Ả đàn bà mà tôi ghê tởm" xuống, ngấu nghiến hôn lấy, bàn tay sờ soạng lung tung trên ngực ả, rồi tách ra, nở nụ cười khinh bỉ:

- Cái biệt danh tôi đặt cho cô quả đúng mà. Ả đàn bà mà tôi ghê tởm!

Này này...

Hai người quên mất sự hiện diện của Thiên Yết này phải không?

***

Chào, là Dạ đẹp trai của các nàng đây.

Đã mấy tháng rồi ta bỏ bê truyện này, thực xin lỗi các nàng!

Quả thật, ta hơi đau đầu để nghĩ ra nội dung truyện về sau, đêm nào nằm ngủ ta cũng nghĩ ra được một tí, rồi sáng hôm sau quên sạch sành sanh (^3^)

Rồi hôm nay, nhân ngày đẹp "chời", ta đã quyết định "căm bách" với chap mới #8: Ả đàn bà mà tôi ghê tởm với số từ nhiều nhất trong các chap qua, hơn 1300 từ. ( Tự hào qué í hí hí )

Mong rằng các nàng thích món quà "căm bách" này và tiếp tục ủng hộ cho truyện này và các truyện khác của ta.

Chà, nhanh thôi, Hậu Cung ? có lẽ cũng sắp ra chap mới rồi, tuy không phải hôm nay đâu, nhưng các nàng cũng đón chờ nhé!

Love u, guys <3

Dạ đẹp trai.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro