Chap 1: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bầu trời trong xanh đến khó tả, gió thổi từng đợt mát lạnh. Ở một khoảng sân nhỏ ven đường, chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa tinh nghịch của hai đứa trẻ trong sáng, ngây thơ...

_ Hi hi, lêu lêu Kết Ca, anh không bắt được Mã Nhi đâu, hi hi !!!

_ Ha ha, cứ đợi đấy, anh tới đây yaaaaa ...!!

Hi hi ha ha ...

Trên chiếc ghế đá nhỏ ở gần đó có một người đàn ông đang nhìn hai đứa trẻ. Ông bất giác nở một nụ cười – hạnh phúc.

_ Nhân Mã, em đừng chạy qua đó, nguy hiểm lắm ! – Đứa bé trai thảng thốt hét lên khi nhìn thấy ở đằng sau, một chiếc xe chở hàng đang lao về phía bé gái với một tốc độ kinh hoàng.

"Bin ... bin ... bin ..."

_ Hai đứa, cẩn thận !! – người đàn ông trung niên lao ra và ôm chầm đứa bé gái vào lòng.

Két....t....t....

Rầm !! Kịch ...

Tít ...tít ...tít ...

Ông ta nằm đó – nằm bất động trên vũng máu đỏ. Không gian lúc bấy giờ yên tĩnh đến sợ hãi. Đứa bé gái lồm cồm ngồi dậy ngây thơ lay lay tay ông.

_ Ba ... ba ơi !!

_ Mã Nhi ngoan, ba thương con nhiều lắm ... phải luôn ...thật vui vẻ ...con nhé ! ... Ma Kết ... con ... hãy nhớ ... chăm ... sóc và bảo vệ cho ... Nhân Mã ... hộ ta !!!

Bàn tay ông buông lơi một cách vô thức, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười. Phải chăng đó là nụ cười hạnh phúc ?

_ Ba ơi ... ba ...

_ Bác ơi ...

Bầu trời buổi chiều tĩnh mịch đến lạ thường, nó mang một màu cam sẫm như chứa đựng một nỗi buồn man mác. Điều đó ... làm sao hai đứa trẻ ngây thơ hiểu được !

-----------------------------------------

Một tuần sau.

_ Mẹ ơi ! Ba đi đâu lâu quá vậy ?? - Đứa trẻ nhỏ kéo vạt áo của mẹ nó hỏi với chất giọng ngây thơ .

Bà ngồi xuống ôm chầm lấy con mình, cố kìm nén nỗi đau :

_ Mã Nhi ngoan, ba con ...đang ở ..thiên đường con ạ ! Ở đó ... có rất nhiều người tốt, ba con chắc chắn sẽ rất vui !

_ Ba có ghét Mã Nhi không mẹ ?? – đứa bé gái lại tiếp tục hỏi. Cái chất giọng ngây ngô, trong vắt vang lên.

Bà âu yếm nhìn con mình

_ Không đâu, ba thương Mã Nhi nhất mà ... vì thế, Mã Nhi phải luôn vui vẻ để ba vui theo, biết không ?

_ Dạ , Mã Nhi biết rồi !

Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, gió mang tình yêu của một người cha gửi đến con gái mình, gió mang tình yêu của một người chồng gửi đến người vợ thân yêu. Nhưng, có ai biết được ? Vì nó chỉ là gió mà thôi !!

Một tháng sau tang lễ của ông, mọi việc vẫn như thường ngày. Nhưng có điều đứa trẻ ấy, đã thiếu vắng tình thương của cha ....

_ Anh phải đi rồi !! - Đứa bé trai đưa đôi mắt buồn bã nhìn đứa bé gái – Gia đình anh phải chuyển đi vì chuyện làm ăn của ba mẹ !

_ Mã Nhi sẽ nhớ anh lắm ! – đứa bé gái giọng nghẹn ngào, chực khóc.

_ Anh cũng vậy ! Sau này, dù Mã Nhi có ở đâu, nhất định anh sẽ tìm được em mà. Mã Nhi ngoan, đừng khóc, anh hứa đấy !

_ Vậy thì anh ngoác tay đi !

_ Ừ , ngoác tay !

Trong hoàng hôn, có hai đứa trẻ ngoắc tay nhau. Một lời hứa bắt đầu !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro