¶Chap 10¶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật đúng là người tính không bằng trời tính. Bắc Kinh mới hơn năm giờ sáng; bầu trời vẫn mờ mịt một màu xám thẫm. Chuông điện thoại của Nhân Mã bỗng reo liên hồi

Cô đang ngủ say sưa nên tưởng là tiếng đồng hồ báo thức; sau khi ấn mấy lần mới chợt phát hiện ra tiếng chuông không hề dứt; mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại.

Không ngờ đó là giọng của Lạc Thiên đang lo lắng cuống quýt cầu cứu:

- Nhân Mã à! Em mau đến cứu tôi đi; anh bây giờ đều nhờ cả vào cô đấy!

Nhân Mã dụi dụi mắt; ngáp to một cái thật dài:

- Anh không phải làm khách quầy bar nào đó rồi bị bắt đấy chứ? Mới sáng sớm đã quấy rầy em

Giọng nói của Lạc Thiên gần như mếu máo:

- Cô đoán đúng rồi đấy! Mau mau đến thị trấn đi; mang theo năm nghìn; à không 20 nghìn nhân dân tệ mới đủ! Tôi đợi cô...

Lạc Thiên chưa nói xong đã bị Nhân Mã dập máy. Cô ghét nhất là loại người như anh ta; thật không đáng mặt làm nam nhi. Nhân Mã vớ lấy chiếc gối rồi ngủ tiếp; chỉ mới có năm giờ mười phút.

Quả nhiên Lạc Thiên đã cuống quýt đến mức cháy nhà rồi; tiếng chuông điện thoại kêu vang ầm ĩ. Nhân Mã quay mặt định bấm điện thoại ở chế độ im lặng;

Thì đã thấy Thiên Yết đứng ngay đầu giường dọa cho chết khiếp. Chiếc áo sơ mi của anh xộc xệch; cúc áo bị lệch; cái đóng cái mở. Cánh tay của Thiên Yết vươn lấy điện thoại ấn vào nút loa ngoài

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng khóc:

- Huhu! Nhân Mã cô không thể không giúp tôi đâu đấy! Bla bla bla và bla bla bla

Nhân Mã giật lấy chiếc điện thoại từ tay Thiên Yết;tắt loa ngoài đi:

- Biết rồi! Nói mãi!

Cô dập máy; trong lòng trào lên một nỗi buồn phiền: cuộc sống hiện tại của cô đã là một mớ bòng bong rồi; vậy mà phải đi cứu người khác. Cô đâu phải là Thánh Mẫu?

Nhân Mã với lấy bộ quần áo rồi thay đồ; móc cái thẻ ATM ra khỏi chậu hoa:

- Thiên Yết tớ có việc bận phải đi trước cậu giúp mình khóa cửa nhé!

Cánh tay của Thiên Yết chắn ngang trước cửa; chặn đường đi của Nhân Mã:

- Cậu tính đưa tiền của tớ cho tên đó sao?

(Au: Àrà sau chuyện lần trước hai anh chị thay đổi cách nói chuyện rồi kìa! Tính ôn lại chuyện trúc mã hồi đó à mấy anh chị? ^~^ *cười gian*)

Nhân Mã chợt như hóa đá; cô quả nhiên đã quên mất là chủ nhân của cái thẻ vẫn đang ở đây:

- Hôm qua tớ mới nhận làm gươnh mặt đại diện; có 80 nghìn tệ đợi đến khi có tiền tớ sẽ trả cậu ngay

- Nếu tớ nói không được thì sao? - Thiên Yết nói; giọng như băng. Có lẽ anh đang rất nghiêm túc

Thiên Yết rất cao; Nhân Mã phải ngẩng đầu lên mới thấy rõ thái độ trên khuôn mặt anh. Cô cười một cách "Bé Cưng" :

- Xem cậu kìa Thiên Yết; chúng ta quan hệ ra sao cậu cũng biết rõ mà! Cần gì phải rạch ròi như thế?

Nhân Mã còn chưa kịp định thần thì chiếc thẻ kia đã bị Thiên Yết giật lấy:

- Mình và cậu có quan hệ gì?

Cô mím chặt môi. Đúng! Cô và anh có quan hệ gì? Một tiếng người yêu cũng không; một tiếng bạn bè cũng không tới; cũng không phải người dưng. Vậy rút cuộc cô là gì trong lòng anh?

Thiên Yết thấy rõ vẻ bối rối và thất vọng trên khuôn mặt của Nhân Mã. Lòng không nỡ để cô buồn nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần ngột ngạt này:

- Được rồi! Cậu cất cái thẻ đó đi; tớ sẽ đi lấy tiền.

Nhân Mã mặt vẫn ngơ ngác như chú nai con thì Thiên Yết đã đi mất. Cô có lẽ đã nợ anh quá nhiều.

Cho dù có cãi nhau hay tranh luận như thế nào đi chăng nữa thì nửa tiếng sau Nhân Mã đã yên vị trên xe của Thiên Yết.

Ánh nắng buổi ban mai vô cùng rự rỡ; tuy nhiên bụng của Nhân Mã thì lại trái ngược với ánh nắng; nó đang biểu tình! Rõ ràng trong ba lô có đồ ăn nhưng có cho vàng cô cũng không dám ăn vì Thiên Yết không thích người khác ăn trên xe của mình

Ánh nắng bắt đầu chói mắt; Thiên Yết đeo kính râm lên. Anh bật bộ đàm trên xe; bảo người dời lại lịch gặp mặt chụp ảnh với tòa soạn làm Nhân Mã đứng ngồi không yên:

- Không làm việc có được không? Nếu được thì đưa tớ đến bến xe được rồi

- Thôi đi! Đến tối không về được lại phiền đến tôi - ngón tay Thiên Yết đặt hờ lên vô lăng; nghĩ đến chuyện phải đi trên con đường đất đá đó mà cảm thấy khó chịu

Đi xe thể thao thì có một nhược điểm: gầm xe quá thấp. Nếu di chuyển trên những đoạn đường gập ghềnh là chuyện đáng phải lo lắng.

Thiên Yết đậu xe trước cửa đồn công an của thị trấn; lấy từ cốp xe ra một cọc nhân dân tệ ném vào lòng Nhân Mã:

- Đi nhanh về nhanh; buổi trưa tớ còn phải họp

Bị cọc tiền nặng như đá ném phải; Nhân Mã đau điếng ôm tiền chạy vội vào đồn công an.

Thiên Yết xuống xe; không khí ở đây rất trong lành; thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ. Anh uống hai ngụm thuốc giảm đau - làm việc liên tục đã khiến cho chứng đau đầu của anh tái phát

Tuy nhiên; nó ngày càng nghiêm trọng hơn. Nếu tình trạng sống dở chết dở này tái diễn thì việc nghỉ làm là không thể tránh khỏi.

Thiên Yết vươn vai một cái. Ghế sofa nhà Nhân Mã tuy nhỏ nhưng vọ cùng thoải mái; nếu không vì tiếng chuông điện thoại thì anh đã có một giấc ngủ ngon.

Điện thoại rung liên hồi; Thiên Yết nhìn tên người gọi; rồi nhận điện thoại với thái độ không thích thú gì:

- Chị Nhược Lan à! Sớm đã nói với chị là tôi không muốn gặp bà ấy rồi. Tôi đang ở một chỗ rất xa thành phố;buổi trưa cũng không về được đâu

Đầu kia điện thoại vẫn đang tiếp tục nói cái gì đó; Thiên Yết thở hắt một hơi dài:

- Chuyện của bà ấy tôi không muốn can thiệp vào. Thôi được rồi; tôi sẽ tới nhưng nếu bà ấy về không chờ được thì cứ bảo về

Cuối cùng cũng chấm dứt cuộc điện thoại; Thiên Yết thuận tay ném chiếc điện thoại lên trên ghế rồi chạy xe; một ngày với tâm trạng tốt như vậy mà lại bị chuyện này phá hoại.

Trước khi đi anh gửi cho Nhân Mã một tin nhắn:

" Mình có việc phải đi! Cậu về trước đi; lát mình sẽ gọi lại"

Nhân Mã nhận được tin nhắn; "tuân chỉ" ra quán mì ven đường ăn; định bụng sau khi nhờ công ty truyền thông giúp vụ của Lạc Thiên- cảnh sát nói không thể tránh việc đi trại cải tạo rồi sẽ về

Mong là công ty có thể giúp cô thay cho khoảng thời gian Thiên Yết và cô không có ở đây.

Nói gì đi chăng nữa; Lạc Thiên đã giúp đỡ cô trong lúc mẹ cô vừa mất; tuy là chỉ để trục lợi cô nhưng không thể không nói đến

Lạc Thiên lại gọi điện tới; Nhân Mã có chút gắt gỏng bắt máy- anh ta không biết an phận ở yên cho cô giải quyết chuyện của anh ta hay sao? :

- Anh lại làm sao thế hả?

- Nhân Mã; em vẫn ở ngoài đấy chứ? Đừng đi đâu đấy nhé! Trong vòng mười ngày phải cứu được anh ra nếu không anh sẽ bị giải đến Hà Bắc đó! - Lạc Thiên nôn nóng mong được thoát khỏi cái chỗ này

Nước mì không một váng mỡ; phản chiếu hình ảnh đôi mắt không vui của Nhân Mã; cô dùng đũa gảy các sợi mì:

- Anh đúng là! Từ từ cháo mới nhừ chứ! Anh hối như thế thì em kiếm đâu ra người cứu anh đây hả? Anh đã làm những việc xấu hổ đáng hổ thẹn như vậy thì bị nhốt mười năm nữa cũng đáng!

Lạc Thiên bắt đầu nịnh nọt Nhân Mã; nhưng cô không muốn nghe nên đã tắt máy. Dù đã nói những lời khó nghe với anh ta nhưng vẫn phải ráng giúp anh ta thôi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro