C36+37 : Gặp lại Tấn Vương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã được mẹ giáo dục trước khi thành thân, đương nhiên nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì, chắc là lúc vừa rồi kéo áo của nàng, nên Thiên Yết có phản ứng. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này, không biết làm thế nào, đã vậy, Thiên Yết lại còn sán lại: “Song Ngư, mau giúp ta nhìn xem nào.”

Nàng lắp bắp: “Ngươi ngươi ngươi…. ngươi đừng chạm vào ta —” nàng đỏ mặt, tránh ánh mắt của hắn, bước xuống giường.

Thiên Yết bắt lấy tay nàng: “Ngươi muốn đi đâu? Ta sinh bệnh mà ngươi cũng không quan tâm ta —”

“Ta….ta….ta….ta đi ra ngoài ngắm trăng.” Nàng chợt sáng ý, chỉ lên vầng trăng ngoài cửa sổ.

“Ta cũng đi!” Vẫn dính lấy nàng không chịu buông.

“Ngài vừa khỏi bệnh, đừng quậy nữa, ta ra ngoài đi dạo một lát sẽ quay lại.” Nàng cố gắng giãy khỏi tay hắn, đi ra khỏi phòng. Hai thị nữ cầm đèn ngoài cửa thấy Vương phi quần áo xộc xệch đi ra, nhìn nhau cũng không dám nói nhiều.

Nàng đợi một lúc lâu mới dám quay lại, thấy Thiên Yết đã ngủ, nàng thở phào nhẹ nhõm, đêm nay cũng thoát nạn rồi.

Nhưng còn đêm mai, rồi những đêm tới, nàng phải làm thế nào.

Trước kia Băng Sơ làm việc tại Vương phủ đã thành thâm căn cố đế, lại có Lam Tranh che chở, nên Song Ngư cũng không có cách nào gây khó dễ cho nàng. Mấy hôm vừa rồi nàng lấy cớ tay đau, giữ Vương gia bên cạnh, không cho Băng Sơ tới gần. Nhưng lâu dần, cũng không phải là biện pháp tốt. Băng Sơ khí thế ào ạt, chuẩn bị tinh thần trường kỳ kháng chiến với Song Ngư.

Hôm nay trời đổ một trận tuyết lớn, Thiên Yết bắt Song Ngư đi cùng mình ra hoa viên nghịch tuyết. Từ lúc mười tuổi, Song Ngư đã không còn ra đùa nghịch dưới tuyết nữa, nàng chỉ thấy thật trẻ con, cũng không vui vẻ hào hứng gì, lại thêm Thiên Yết ngốc nghếch, thừa dịp nàng đang ngẩn người, lại ném thẳng một nắm tuyết vào mặt Song Ngư, nàng liền không quản gì nữa, chạy luôn về phòng. Để Thiên Yết ở lại đùa giỡn với Băng Sơ.

Trở lại phòng ngủ, nàng sai người chuẩn bị nước ấm rửa sạch mặt mũi, thay quần áo sạch sẽ rồi lại ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Cự Giải thấy tinh thần nàng sa sút, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, người không thể thua ả hồ ly Băng Sơ kia được.”

Nàng khẽ cười: “Thua thì thua, ta vốn cũng không yêu thích Độc Cô Thiên Yết, nếu nàng ta thích thì không bằng tặng cho nàng ta đi, ta càng thanh nhàn vui vẻ. Dù sao, Thẩm Băng Sơ có sinh con, cũng chỉ là thiếp, chỉ dựa vào xuất thân của nàng ta, làm sao có thể uy hiếp đến địa vị của ta, tha rằng đưa tên ma thần kia dâng lên cho nàng ta cho xong!”

“Nói thì thế…” Cự Giải chép miệng: “Nhưng chẳng lẽ tiểu thư không thấy ấm ức sao?”

“Nếu Huệ vương điện hạ là một nam nhân bình thường, ta là chính phi của hắn, đừng nói là một thị nữ xuất thân thấp hèn muốn tranh thủ tình cảm, dù có là Cửu Thiên Huyền Nữ đến đây, ta cũng sẽ dùng mười phần sức lực mà tranh đấu cho bằng được. Nhưng giờ thì… Thôi thôi. Có giành được về tay cũng không có ý nghĩa gì.”

“Tiểu thư, nếu trước đây người được gả cho Tấn vương điện hạ, có phải sẽ tích cực tranh đấu không?”

Song Ngư liếc nàng một cái, muốn nói, xong lời ra đến miệng lại thôi.

Đúng lúc này, hạ nhân trong phủ báo lên, nói người của Tần phủ đến. Nàng chạy nhanh ra mời vào, người tới là lão nô thân tín của cha nàng, vừa thấy tiểu thư nhà mình liền kích động: “Tiểu thư, đại thiếu gia hồi phủ rồi, lão gia sai lão nô đến mời người trở về.”

“Ca ca đã trở lại?” Suốt thời gian vừa rồi nàng chỉ chờ đợi ngày này thôi: “Chúng ta đi mau!”

“Không cần phải bẩm báo qua Vương gia sao?” Dù sao Vương phi quay về nhà cũng là chuyện lớn.

Song Ngư mặc kệ cái gì Vương gia, cái gì điện hạ ấy: “Không sao, chúng ta đi.”

Nghi thức xuất hành của Vương phi cũng không cần, Song Ngư theo lão nô Tần phủ ra khỏi Huệ vương phủ, quay về nhà.

Tần Song Tử , ca ca của Tần Song Ngư, vốn là thống soái Tuyên phủ, Tham tướng, thủ hạ của hắn cắt xén quân lương, tuy hắn phát hiện nhưng lại không báo lên triều đình, chỉ nghĩ lén phạt Tham tướng một chút là xong, ai ngờ tên tham tướng này lại không biết ơn, ngược lại nửa đêm còn mang theo binh lính tinh nhuệ bất ngờ hàng phục địch ngoài biên ải. Tần Song Tử  làm việc vốn cũng kiêu ngạo, lại thêm tuổi còn trẻ mà chức vụ lại cao, khiến không ít người ghen tị tới đỏ mắt. Lần này hắn gặp rủi ro, mấy tên Ngự sử lập tức ra mặt buộc tội hắn, tội dám cắt xén quân lương, thông đồng với địch, trong ngoài cấu kết, mưu nghịch mưu phản đều chụp hết lên đầu hắn.

Tần Khải Canh vận dụng hết các mối quan hệ cũng không cứu được hắn, hắn đã bị áp tải về kinh thành, xử tử hình.Tần gia cuối cùng phải chịu, hứa gả Tần Vũ Lâu cho con trai trưởng của Hoàng hậu là Huệ vương Độc Cô Thiên Yết . Hoàng hậu xuất thân là đại quý tộc Vương thị, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải cố kỵ thế lực to lớn của gia tộc này.

Án tử của Tần Song Tử có Hoàng hậu ở giữa điều đình, lại có thế lực của Vương gia ở giữa dàn xếp, cuối cùng cũng kéo được cái mạng của Tần Song Tử từ Quỷ môn quan kéo về. Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha, hắn bị miễn hết chức vụ trong quân, đồng thời phải tòng quân đi Liêu Đông, trước khi đi được phép về nhà gặp mặt người thân một lần.

Vừa vào đại đường, nhìn thấy ca ca cổ mang gông xiềng, nước mắt Song Ngư  rơi như mưa. Khuôn mặt buổi sáng vừa được trang điểm cẩn thận bị nước mắt làm nhòe hết, Cự Giải đưa khăn cho nàng, nàng cũng không nhận, chỉ nhìn ca ca khóc không ngừng. Thấy muội muội khóc thương tâm như vậy, Tần Song Tử cũng không kìm được nước mắt, cả đại đường không ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc nức nở vang lên.

Tần Song Tử diện mạo thô kệch, giọng nói vốn ồm ồm, giờ lại vừa khóc đến nghẹt mũi, âm thanh nếu so với tiếng chuông cũng không quá đáng: “Song Ngư, không phải ca ca vẫn còn sống tốt hay sao, khóc gì chứ, muội đâu phải là cô nương thích khóc nhè.”

Song Ngư lau nước mắt: “Nếu có thể cứu được mạng của ca ca rồi, muội nhất định sẽ giúp ca ca phục chức.”

Mạng này của hắn, đều là do muội muội phải hy sinh hạnh phúc mà gả cho Huệ vương ngu ngốc mà đổi lấy: “Ta có thể còn sống quay về là đủ rồi, muội không cần phải làm gì thêm cho ta nữa, ta không đành lòng.” Hắn vốn không giỏi ăn nói, những lời này, đã nói hết tấm lòng cảm kích của hắn rồi.

“Ca ca ngươi nói đúng đấy, ngươi hy sinh còn chưa đủ sao?”

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo của nam nhân truyền đến từ phía sau nàng, nghe rất quen tai, như là đã nghe ở đâu rồi.”

Vừa quay lại, lại nhìn thấy một đôi mắt hoa đào lẳng lơ.

“Độc Cô Diệp Thành, tại sao ngươi lại ở đây?”

Độc Cô Diệp Thành mặc mãng bào gấm trắng (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh), đầu đội kim quan, thắt lưng ngọc còn treo một thanh chiết phiến, thật hoàn toàn tương phản với hắc y nhân ngày đó xông vào khuê phòng nàng, chỉ có đôi mắt hoa đào kia là vẫn như thế. Đùa cợt nàng.

“Hả? Ngươi rất thân cận với bản Vương sao? Dám gọi thẳng tục danh của bản Vương.” Độc Cô Diệp Thành nhìn Tần Khải Canh: “Tần thị lang, ngươi giáo dục nữ nhi thế nào vậy?”

Tần Khải Canh giận dữ trừng mắt với Tần Song Ngư: “Còn không mau tạ tội?”

Được thôi, dù sao nàng cũng luôn phải tạ lỗi với Vương gia của Độc Cô gia rồi, không thèm so đo với Tấn vương hắn làm gì, Song Ngư hạ thấp người: “Tần thị thất lễ, xin điện hạ thứ lỗi.”

“Đệ muội mau đứng lên. Nếu Thập đệ mà biết, không biết sẽ trách bản Vương thế nào đây.”

Vậy nửa đêm ngươi xông vào khuê phòng của ta, điểm huyệt ta, không sợ Thập đệ của ngươi trách tội hay sao? Song Ngư không thích cái ánh mắt diêm dúa trêu chọc kia, liền quay đi, nói với Tần Song Tử: “Sao ca ca về mà không báo trước một tiếng để muội chuẩn bị cho đỡ vội vàng thế này.”

“Là nhờ Tấn vương điện hạ giúp đỡ, ta mới có thể mang gông xiềng mà về đây, muội nhìn xem, nếu không thì chỉ sợ đã bị áp giải thẳng ra khỏi kinh thành rồi.”

“Không phải là chỉ sợ, mà là nhất định trực tiếp bị áp giải đến nơi sung quân.” Độc Cô Diệp Thành chen vào.

Tần Khải Canh, Chân thị, và cả Tần Song Tử thân mang gông xiềng đều nhất loạt hành lễ tạ ơn với Tấn vương, Độc Cô Diệp Thành thoải mái tiếp nhận, còn mỉm cười nhìn Tần Song Ngư , Tần Song Ngư hơi hạ thấp người: “Tạ ơn Tấn vương điện hạ khai ân.”

Độc Cô Diệp Thành vung tay áo, mặt cười như gió xuân: “Bản vương trước giờ vốn đồng cảm với trụ cột của quốc gia, việc nhỏ này không cần nhắc đến.”

Mặt Song Ngư lạnh như gió đông: “Bản phi muốn mời Tấn vương điện hạ cùng đi dạo nói chuyện một chút.” Nói xong, liền quay đầu bước đi, rẽ vào một gian phòng có lò sưởi.

Độc Cô Diệp Thành cũng đi đến: “Không biết Vương phi có chuyện gì?”

Tần Song Ngư chợt đưa tay kéo lấy cổ áo hắn, đè hắn vào bình phong, vẻ mặt dữ tợn hỏi: “Đừng làm bộ làm tịch nữa, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?”

“Thì ra Vương phi không chỉ chân có công phu cao, mà lực tay cũng không nhỏ chút nào.” Hắn cười, cũng không giãy dụa phản kháng, chỉ thản nhiên bỡn cợt: “Nếu bản vương có hứng thú, cũng phải là hứng thú với ngươi. Lẽ nào ngươi lại cho rằng bản vương có hứng thú với tên ca ca râu quai nón kia của ngươi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro