ONE SHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái này viết mấy dòng nhảm nhí cho vui thôi, 

Hoàn toàn không có ý nghĩa gì, và bản thân cũng không hiểu mình viết gì, chắc do ở nhà lâu quá nên điên. Bà con đừng gạch đá nha.

-----------------



Đêm đen mịt mờ, trăng ẩn sau mây, sao mờ không dấu, đom đóm vụt tắt, rừng khuya ma mị, gió rít rợn người, hồ ly đi đâu? Đi tìm người thương!

Bóng người vô thần, bốn bề tử khí, bàn tay lạnh lẽo, bàn chân vô tình, cỏ cây rạp người, vong hồn hoảng sợ, Tà Thần đi đâu? Đi giết hồ ly!

Người thương hồ ly, lạnh lùng tàn nhẫn, tay nhuộm máu tanh, mắt đầy huyết khí, chẳng biết nhân từ. Vậy sao còn tìm? Vì một chữ yêu.

Hồ ly đẹp không? Lông trắng đuôi dài, mắt sáng rạng ngời, môi đỏ má hồng, trong sáng vô tư. Vậy sao phải giết? Vì một chữ yêu.

Hồ ly dừng lại! Đó là đường chết. Không thể dừng được! Đấy là người thương, tàn nhẫn ác độc vẫn là người thương.

Hắn là Tà Thần, rắc gieo kinh hoàng, vạn lời oán than, hờn cao như núi, vì sao lại yêu?

-----------------------------

Nhiều nhiều năm trước, người ấy nhân từ, tráng sĩ oai phong, môi cười rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng. Vì sao đổi khác? Vì một chữ yêu! Yêu ai, yêu ai? Không phải hồ ly

Sao người độc ác, tàn sát sinh linh,máu chảy thành sông, người xưa đâu rồi, hiền lành từ bi? Người xưa chết rồi! Vì sao lại chết? Vì một chữ yêu! Yêu ai, yêu ai? Không phải hồ ly

------------------------------

Lâu lắm rồi giữa chốn núi đồi hoang vu có rừng hoa ban trắng thuần khiết thơ ngây soi bóng bên mặt hồ tĩnh lặng, có hồ nước êm đềm trôi dịu dàng, nũng nịu gió đông hái hoa rừng cho em; có cơn gió ôn nhu, nhẹ nhàng với tay hái thật nhiều hoa ban phủ trắng cả mặt hồ. Hồ nước ôm thảm hoa trắng e lệ khép mình, ngại ngùng trong nắng chiều, mặt hồ ửng hồ vì ánh tà dương hay bởi thẹn thùng. Hoa ban cũng yêu gió đông nhưng gió đông đã trót gửi chân tình về hồ nước, hoa ban lặng lẽ rút lui nhìn gió trời âu yếm mặt hồ trong veo, mặt hồ muốn bao nhiêu hoa, rừng hoa ban chưa bao giờ chối từ, hồ nước vui, gió đông vui và....hoa ban cũng vì gió đông mà vui.

Chiều tà rũ bóng, có cậu thiếu niên đôi mắt ẩn chứa nét buồn xa xăm chờ chàng tráng sĩ gươm bạc đến bên mặt hồ. Đêm đen u hoài chưa chắc đã sầu uẩn bằng đôi mắt cậu, nước hồ thu không mềm mại bằng suối tóc cậu, nắng vàng rực rỡ còn thua nụ cười cậu. Tiến Dũng gặp cậu một chiều tà, tráng sĩ cưỡi bạch mã nở nụ cười hiền hòa, bắt chú hồ ly nhỏ làm món quà tặng người mình thương, mười ngón tay đan nhau, hai đôi môi kề sát, tình nồng khẽ trao. Sau cội hoa ban, có chú hồ ly trắng Đình Trọng cúi đầu cố nén lệ sầu, hồ ly yêu tráng sĩ, yêu từ thuở ban sơ, yêu đến lúc chàng thành tráng sĩ, hồ ly từng ngậm ngùi nhìn tráng sĩ ngẩn ngơ say đắm thiếu niên mắt buồn dưới bóng hoa. Hồ ly Đình Trọng chỉ biết thầm yêu, lặng lẽ nuốt lệ, hoa ban xòe tán rộng che bóng hồ ly lầm lũi ôm tình tuyệt vọng. Hoa ban hiểu hồ ly, hồ ly hiểu hoa ban, cả hai ôm mối tình không lối thoát, yêu một mình và đau một mình.

Ngày hạnh phúc trôi nhanh như nắng tà khuất sau chân đồi, chiến tranh tràn đến khoảng rừng bình yên, khói lửa thiêu đốt cả tình yêu. Gió đông cùng tráng sĩ ra đi, tráng sĩ thề nguyền cùng thiếu niên mắt buồn ngày về vinh quang cùng cậu kết tình trăm năm, gió đông nguyện lòng ngày nào sẽ trở về tuôn hoa ban trắng cả mặt hồ, cùng ca khúc khải hoàn. Gió đông cùng người cưỡi ngựa bạt trùng khơi, tình yêu xin gửi lại, lời thề xin khắc ghi.

Gió đi, hoa ban an ủi hồ nước, hoa ban trải cánh trắng, hồ nước khẽ nhấp nhô chùng mình, hồ buồn nước không trôi, gió đông không về nước u sầu ủy khuất. Tráng sĩ đi, thiếu niên nhỏ lệ tình, đôi mắt đen thẳm long lanh như chứa cả dãy ngân hà, hồ ly nhỏ nép dưới chân chàng thiếu niên, đôi tay thon dài mềm mại ôm lấy tiểu bạch hồ đáng yêu, vuốt nhẹ bộ lông mềm. Hồ ly sẽ bên cạnh thiếu niên đến ngày tráng sĩ trở về, sẽ cùng ăn mừng ngày chiến thắng.

Năm tháng tiếp nối, chiến tranh đến rồi đi để lại bao tang thương, chiến tranh dĩ nhiên luôn có kẻ thắng người thua, luôn có người sống và người chết. Rất nhiều người chết nhưng tráng sĩ không chết, rất nhiều người thua nhưng gió đông không thua. Ngày tráng sĩ trở về trong vinh quang không còn ai chờ chàng viết tiếp mối tình trăm năm, ngày gió về tuôn hoa ban trắng không còn hồ nước trong veo ca khúc khải hoàn. Đón tráng sĩ chỉ còn nấm mồ phủ cỏ úa giữa rừng hoa ban, đôi mắt u buồn một lần vĩnh viễn chìm vào thiên thu, lời thề hoa trắng còn đây sao cậu nỡ bỏ lại tráng sĩ bơ vơ giữa cõi trần. Chờ gió đông chỉ còn hồ nước chết màu đen u ám, ai mang dòng nước trong veo đi mất rồi. Hồ nước chết rồi, gió hái hoa ban cho ai, mắt buồn đi rồi chiều tà tráng sĩ tìm ai?

-------------------------------------------------

Để thiếu niên mắt buồn quay lại, tráng sĩ sẵn sàng làm tất cả, kể cả việc...bán linh hồn cho quỷ Satan, chúa tể địa ngục muốn Tiến Dũng làm việc ác, muốn những trái tim bất kể từ con người hay loài thú nào, miễn trái tim ấy đủ làm Satan thỏa mãn, miễn chúa tể cảm nhận tột cùng đau khổ trong trái tim, cảm thấy Tiến Dũng tận cùng tàn ác là đủ. Gió đông cũng muốn hồ nước trở về, gió không thể moi tim kẻ khác nhưng gió có thể...bắt hơi máu, gió có thể hóa ác linh để thực hiện khát khao, chỉ cần máu thật nhiều máu, máu từ những kẻ đau khổ nhất, ác quỷ thực hiện mọi nguyện vọng chỉ cần đổi lại lễ vật xứng đáng.

Vì một chữ yêu, tráng sĩ sống trong hận thù. Không còn tráng sĩ Tiến Dũng mang gươm bạc tìm người thương nơi hoa trắng bạt ngàn, chỉ còn Tà Thần Tiến Dũng tàn ác giết ngươi không ghê tay, những xác người nhuộm đỏ cánh rừng hoa, màu hoa trắng còn đâu, chỉ có sắc đỏ rợn người, màu đỏ thấm vào từng cánh hoa, đỏ đến từng gốc rễ. Để đôi mắt buồn một lần nữa được nhìn ánh mặt trời bao nhiêu vong hồn, bao nhiêu sinh linh có là gì, hắn là Tà Thần sinh mạng của nhân loại không nghĩa lý gì, chỉ sinh mạng của cậu thiếu niên là đáng giá. Theo bước chân hắn có cơn gió tanh nồng mùi máu, gió lấy máu từ người chết trong uẩn khuất hồi sinh hồ nước đen, bao nhiêu máu trên thế gian gió không màng đến, bao nhiêu máu tẩy được dòng nước đen nơi hồ nước ngày xưa mới là thứ gió cần.

Vì một chữ yêu, hồ ly Đình Trọng vẫn dõi theo bước chân Tiến Dũng, là tráng sĩ cũng được, là Tà Thần cũng được, chỉ cần là người đó hồ ly nguyện làm cái bóng theo người vạn vạn kiếp. Người bán linh hồn cho quỷ dữ vì yêu một người, vùi thây trăm ngàn sinh mạng để đổi lấy mạng một người. Hồ ly không sợ Tà Thần, Tà Thần cần trái tim đau khổ nhất phải không, hồ ly biết trái tim đó ở đâu. Vì một chữ yêu, hoa ban rừng oằn mình trong cơn gió tanh nồng mùi máu, là gió đông cũng được, là ác linh cũng được, hoa ban không sợ, gió cần kẻ ôm nhiều bi thương nhất đúng không, hoa ban biết kẻ đó là ai.

--------------------------------

Người biết hồ ly yêu người không? Người biết nhưng người yêu chàng thiếu niên. Hồ ly chết người đau lòng không? Nếu hồ ly chết cho cậu ấy hồi sinh, người vui không? Vậy hồ ly chết cho cậu ấy sống lại, người vừa lòng chăng? Chỉ cần đôi mắt buồn nhìn ta thêm một lần âu yếm, mất bao nhiêu cũng là đáng

Gió biết hoa ban yêu gió chăng? Gió im lặng không nói vì gió yêu hồ nước ngày xưa. Hoa ban chết rồi gió đông buồn không? Hoa tuôn hết cánh đỏ tẩy hết nước đen cho hồ nước, gió có vui không? Hồ nước hồi sinh dĩ nhiên gió sẽ hạnh phúc. Rừng tàn hết hoa, hoa ban sẽ chết, gió muốn thế sao?

---------------------------------

Đêm khuya mờ mịt, không một hạt sáng, hồ ly Đình Trọng tìm Tà Thần, là người đó mà không phải người đó, gương mặt vằn vện đầy sát khí âm u, hai bàn tay đầy máu, gương mặt lạnh ngắt như bước lên từ hỏa ngục, vành môi khô cứng xám nghoét, vành môi không thuộc về người sống, thanh gươm bạc ngày xưa tắm đầy máu nên chuyển màu máu khô bầm tím, rợn người. Xung quanh Tà Thần cơn gió mang hơi máu, mùi máu tanh nồng lởn vởn, tiếng gió rít qua từng cành hoa ban hay tiếng âm hồn lạc lối. Mất đi người thương cả hai cùng thay đổi, tàn ác, vô tình, hung hãn...vì yêu.

Hồ ly và Tà Thần có một lời cam kết, gió và hoa ban có một lời hứa. Lá khô rùng mình, cỏ cây oằn người, máu đã đổ lệ đã tuôn, máu của hồ ly, lệ cũng của hồ ly. Năm ngón tay bóp chặt trái tim đẫm máu, đầu ngón tay của quỷ xuyên tận sâu vào con tim đỏ rực, thứ màu đỏ chảy qua kẻ tay Tà Thần là máu hay tình yêu?

Gió điên cuồng tàn sát hết rừng hoa, hoa ban ngàn năm bị nhuộm máu vạn vạn người vô tội, cánh hoa không còn là cánh trắng thuần khiết mà là máu. Hoa trút hết rừng hoa máu theo gió tuôn xuống dòng suối đen, suối cuộn trào rạo rực trong bể máu, là máu thế nhân hay máu chính hoa ban.

---------------------------------

Có đôi mắt đen u buồn long lanh mở ra nhìn ánh dương, nhìn người thương. Có hồ nước trong veo mở mắt soi mây trời xanh ngắt bên trên. Như lời cam kết, Tà Thần biến mất, tráng sĩ trở về, tráng sĩ đã tìm được trái tim kẻ mang tột cùng đau khổ, trái tim hồ ly yêu đơn phương một người, trái tim kẻ chịu chết trong tay người mình yêu. Tráng sĩ đã làm đều tàn nhẫn nhất, giết kẻ yêu mình để cứu người mình yêu. Như lời hứa,không còn gió máu, gió đông trở lại là cơn gió ngày xưa, gió lấy máu từ rừng hoa ban, máu loài hoa yêu đơn phương cơn gió phương đông trong tuyệt vọng, hoa ban chết cho gió đông gọi hồ nước về thì có đau khổ lắm không, bỏ cả mạng sống để cứu kẻ người mình yêu yêu thương nhất.

Như lời ước hẹn, quỷ Satan có những kẻ niềm đau tột đỉnh mình khao khát, hồ ly Đình Trọng thay chỗ tráng sĩ Tiến Dũng, hoa ban rừng thế vào vị trí cơn gió đông, cả hai từ bỏ sinh mạng thành hai ác linh bán linh hồn theo bước chân loài quỷ dữ. Tráng sĩ cùng cậu thiếu niên hoàn thành ước hẹn còn dang dở, gió đông hạnh phúc cùng hồ nước trong trẻo réo rắt khúc nhạc tình của rừng thẳm. Không còn hồ ly, Tiến Dũng bắt tặng thiếu niên mắt buồn một chú thỏ con để nâng niu ôm ấp. Không còn hoa ban, gió đông hái trăm ngàn loài hoa khác đẹp hơn điểm trang cho hồ nước. Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng vàng, vậy bên cậu thiếu niên Tiến Dũng có bao giờ nhớ đến hồ ly Đình Trọng? Hồ nước uyển chuyển ngọt ngào dập dìu theo gió đông, mềm mại như dãy lụa giữa núi đồi, thế có khi nào gió đông nghĩ về hoa ban rừng?

Nếu hỏi Đình Trọng có đau khổ không? Chắn chắn luôn là có, nhưng hỏi Đình Trọng có ân hận không, câu trả lời luôn luôn là không. Nếu hỏi hoa ban rừng có nhói lòng không? Hiển nhiên là có, nhưng hỏi hoa ban muốn lựa chọn lại không, câu trả lời mãi mãi là không. Vì sao đau khổ mà không hối hận, vì sao nhói lòng mà không lựa chọn lại? Vì....yêu.

-------------------------------------

Hối hận không hồ ly? Vạn kiếp không hối hận. Vì sao phải chết? Vì yêu Tiến Dũng. Hối hận không hoa ban? Vĩnh viễn không hối hận. Vì sao phải chết? Vì yêu gió trời. Đánh đổi được gì? Mãi không được gì? Tại sao vẫn làm? Vì một chữ yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro