3. Không còn một đêm nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tắm rửa xong xuôi và rồi bước ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Đảo mắt nhìn quanh, tôi không thấy bóng dáng của người anh tên Hoseok kia đâu nữa cả mà chỉ còn lại mọi thứ ngăn nắp mà anh đã dọn. Không hiểu vì sao tâm trạng của tôi có chùng xuống vài phần khi không nhìn thấy anh đâu, nhưng sau tất cả, tôi đều không để ý. Mà chợt liếc mắt đến chiếc giấy note được gắn trên bàn làm việc bừa bộn những bức vẽ của tôi..

*Tôi ra ngoài có việc, xin đừng làm bừa bộn phòng. Tôi đã dọn cả sáng đấy*

Tôi bỗng bật cười nhẹ. Không biết tại sao, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ đi đôi chút...

Và rồi tôi lục lọi trong tủ quần áo, lấy ra chiếc áo phông trắng mặc lên người rồi xỏ thêm chiếc quần đùi thể thao. Xì qua mái tóc dài, tôi lại như mọi ngày, lười biếng nằm trên giường mà trùm chăn lướt điện thoại trong vô thức..

À, có chút khác khi những tia sáng đã được rọi vào trong căn phòng ký túc mọi ngày đen nghịt mà tôi ở..

Đôi khi tôi đã nghĩ về Hoseok, nghĩ về đôi chân nhỏ nhắn và cánh tay mảnh khảnh của anh dính những giọt nước hồi sáng để rồi trái tim tôi lại dồn dập lên từng đợt một cách kì lạ. Tôi chưa nhìn rõ mặt anh, cũng chưa có biết gì về anh cả. Nhưng những hình ảnh nhỏ nhoi ấy lại lọt vào mắt tôi một cách kì lạ, để rồi khiến cho trái tim tôi rung lên từng hồi không rõ nguyên do..

Có thể là do bệnh sợ người lạ của tôi, về việc tôi ngại ngùng và suy nghĩ quá nhiều nên đã gây nên sự hồi hộp cho cơ thể mà trái tim rung lên từng đợt. Nhưng kể cả việc mà Hoseok không còn ở đây nữa cũng khiến nó đập mạnh như vậy khi tôi nghĩ về anh, vậy là sao chứ...?

Jungkook tôi không biết, chỉ có trời biết. Nhưng Ông Trời có bao giờ nói cho tôi biết đâu cơ chứ...?

Nghĩ lắm cũng mệt, tôi quyết định sẽ dậy và vẽ. Lướt qua những quyển thuyết dày đặc, tôi chẹp miệng và rồi tỉ mỉ gọt chiếc bút chì cho tới khi nó nhọn hoắt thì liền bắt đầu mài mòn chúng lên những trang giấy trắng..

Để rồi sau một hồi...

Một cánh tay mảnh khảnh, một đôi chân nhỏ hiện lên..

Và cả dáng người nhỏ con đó hiện lên trong trang giấy trắng..

Tôi mở to mắt nhìn xuống bức vẽ, rồi lập tức xé chúng ra, vo lấy chúng rồi vứt vào chiếc thùng rác nằm ngay cạnh..

"Mày bị làm sao vậy? Jeon Jungkook?" – Tôi rít lên mà lấy tay đánh nhẹ vào cái đầu đang mất tập trung của mình. Vốn định vẽ hoa, mà sao lại ra người vậy cơ chứ..?

Thế nhưng vẫn không hiểu tại sao hình ảnh của người ấy vẫn cứ quẩn quanh trong tâm trí của tôi, chúng tràn ngập tới mức khiến tôi cũng phải phát điên với chính mình. Để rồi trưa về, khi Jimin cùng Taehyung chạy sang bên phòng tôi gọi ý ới cùng đi ăn cơm thì lúc đó mọi ý nghĩ về anh ta mới dừng lại..

"Ayo! Jungkook, nghe nói có người mới chuyển đến. Anh ấy thế nào?"

Taehyung khẽ cất tiếng rồi nhướn mày nhìn tôi trong khi cả ba đang cùng di chuyển về phía quán ăn ở ngoài trường. Tôi nhìn sang cậu ấy, rồi nhún vai trong khi hai tay vẫn thản nhiên đút túi quần.

"Chưa tiếp xúc nhiều, nhưng có vẻ là người tốt."

Tôi đáp lại, ngắn gọn khiến cho Taehyung bên cạnh đăm chiêu gật đầu.

"Nghe nói anh ấy là sinh viên năm tư mới chuyển trường. Không biết vì sao nhỉ? Đến năm cuối rồi mà.."

Jimin bên cạnh tôi cũng lên tiếng, giọng của cậu ấy đầy nghi vấn mà khẽ đưa bàn tay lên xoa cằm suy nghĩ..

"Chắc có lẽ do gia đình, nhưng mà dù sao thì Jungkookie của chúng ta cũng đã có một người ở cùng ký túc rồi, sẽ không cô đơn nữa!"

Hai vai của tôi nhanh chóng bị Taehyung quàng lấy. Cậu vui vẻ cười ở bên cạnh mà điều đó cũng khiến cho chúng tôi vui lây.

Tôi cũng mong rằng, tôi sẽ không cô đơn nữa..

--------------------------------------------

Tiết học buổi chiều đã đến, tôi trên tay một bên cầm ly americano đá, một bên ôm theo tập vở thuyết dày đặc. Vẫn như mọi ngày, mái tóc xoăn lọn nâu của tôi vẫn luôn bù xù như thế, và cả bộ quần áo, cũng chẳng có gi đặc biệt như vậy. Với hình xăm chi chít trên cánh tay còn lại..

Nhưng cũng chẳng biết tại sao, tôi vẫn hay có những lá thư tỏ tình chẳng biết từ những cô gái nào đó gửi đến..

Tôi ngồi một góc ở bên trong cùng ở giữa giảng đường. Lớp học đông nghịt nhưng gần như chẳng ai muốn ngồi với tôi..

Tiếc cho tôi, khi Jimin và Taehyung cả hai người đều không theo nghiệp vẽ, mà cùng chung nhau tình yêu cho âm nhạc...

Đôi lúc hiu quạnh chỉ lẻ loi mình tôi, nhưng tôi vẫn vui vì ngoài việc đó thì dù chơi ba người với nhau nhưng không lúc nào họ bỏ tôi lại một mình. Hôm nào không Jimin thì Taehyung sẽ nói chuyện với tôi và dù họ có bận tới mức nào đi chăng nữa, cũng luôn dành bỏ thời gian ra quát mắng tôi nên bỏ việc đi vũ trường vào đêm khuya đi..

Nhưng tôi không bỏ được, mọi thứ như đã quá quen thuộc, được gọi là một thói quen khó bỏ rồi. Nên dù có trách bao nhiêu, mắng bao nhiêu lần đi chăng nữa tôi cũng không bỏ được...

Thế rồi, tiết học lại diễn ra thật chóng vánh, chẳng mấy chốc mà ông mặt trời đã vươn vai mà đi xuống nằm sau những dãy núi dài để nghỉ ngơi. Tôi đảo lưỡi, hương vị của rượu bắt đầu làm tôi gợi nhớ. Thầm nghĩ, tôi sẽ lại về nhà một lần nữa và rồi khoác lên chiếc áo Jean và chỉnh lại mớ tóc xù này rồi đeo thêm vài phụ kiện. Sẵn sàng, tôi sẽ lại để rượu và thuốc lá lấp đầy trái tim cô đơn này một lần nữa...

Đến tối về, như mọi ngày tôi lại chuẩn bị sẽ đi ra vũ trường, nhưng khi vừa mở cửa ký túc ra thì một mùi hương lạ lùng xộc vào mũi tôi...

"Ya! Đóng cửa vào, đóng cửa vào!!"

Tiếng của ai đó rít lên, tôi vẫn chẳng hề nhận ra đó là giọng của Hoseok. Chỉ khi anh chạy đến bên tôi với chiếc áo phông trắng và chiếc quần đùi mang họa tiết khó hiểu rồi cánh tay mảnh khảnh của anh kéo tôi vào trong căn phòng sáng đèn thì lúc đó tôi mới chợt nhớ ra rằng, có một người nữa đang cùng ở với tôi, trong cùng một ký túc...

Nhanh chóng, bát mì tôm đang ăn dở của anh hiện diện ngay trước mặt tôi với một chút xúc xích và quả trứng đã nằm gọn trong bát tự lúc nào. Tôi có thể nhìn thấy cái chảo đang được đặt trên một tấm lót là chiếc áo đã cũ và rồi cái bếp gas nhỏ đang được đặt ở dưới gầm bàn nhỏ mới tinh, có lẽ là anh vừa mang đó đến..

Hoseok bước đến phía sau tôi, tôi quay sang nhìn anh, lần đầu tiên được nhìn cả khuôn mặt của anh như vậy thật khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng bởi vì sắc đẹp khiến tôi phải chao đảo của anh..

Anh đẹp lắm, anh biết không..?

Đôi mắt tôi cứ ngơ ra nhìn anh như vậy bởi vì sắc đẹp tượng khắc ấy. Nhưng chẳng hiểu sao chúng khi lọt vào mắt anh thì lại biến thành ánh mắt đầy ngờ vực...

"Ừm..Xin lỗi vì đã ăn trong ký túc, nhưng, tôi không muốn ăn bên ngoài. Vậy nên.."

Anh giải thích với tôi, giọng anh ngắt ngứ như đứa trẻ bị người lớn phát hiện đang ăn vụng. Hai má anh khẽ hồng, cả giọng nói lọt vào tai tôi cũng nghe rất đáng yêu...

Rất đáng yêu!

Và rồi không hiểu sao, tôi khẽ cười.

"A, không sao. Anh cứ-cứ thoải mái"

Tôi ngắt ngứ, cố gắng nặn ra từng chữ nhẹ nhàng nhất và rồi nhanh chóng đi về phía bên giường của mình. Lục lọi chiếc tủ gỗ đã sờn mà lấy quần áo ra mặc..

Nhưng bạn biết điều kì lạ là gì không..?

Tôi đã lấy quần đùi và áo phông mặc ở nhà..

Vì sao thế?

"Cậu có muốn ăn một gói không, trong tủ còn mấy cái xúc xích nữa và mấy quả trứng.."

Anh lên tiếng hỏi tôi, trong khi miệng đang ứ đầy thức ăn. Có vẻ anh rất đói và bụng tôi cũng bắt đầu cồn cào theo...

"Được thôi, nhờ anh nhé..."

Thật chẳng thể ngờ được, tôi sẵn sàng bỏ một buổi theo thói quen khó bỏ chỉ để ở lại cùng anh, ăn bát mì tôm đạm bạc với xúc xích và trứng..

Có lẽ không còn một đêm nữa, nữa sao...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookseok