Phần 61-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍁Chương 61: Hàng ngày ở doanh trại đều diễn ra hãm hiếp gϊếŧ người, bọn buôn ma túy đang ngang nhiên hút ma túy dưới ánh mắt của em, làm sao em có thể nán lại?
Nhưng sự phản kháng của cô vợ nhỏ mềm mại dịu dàng này đổi với anh mà nói chỉ như lấy trứng chọi với đá mà thôi, đồng tử đen sẫm u tối của anh khóa chặt vào bóng hình mảnh mai duyên dáng của cô gái, thấy cô tức giận run rẩy chống cự lại việc đưa cô sang Thái Lan của mình, nhưng anh lại không biết nên trả lời cô như thế nào.
Từ năm anh mười hai mười ba tuổi anh rời khỏi làng đến nay, một mình anh phiêu bạt ở bên ngoài, sống hay chết cũng đều do chính anh quyết định.
Nhưng hôm nay anh lại đưa ra quyết định thay cô ấy.
Nhưng người đàn ông thô lỗ lại không đủ nhẫn nại để giảng lý lẽ cho cô vợ nhỏ hiểu, anh chỉ cảm thấy da đầu đau đến tê dại. Hoắc Mãng nóng giận buồn rầu không nói một lời, vứt đầu lọc điếu thuốc xuống đất giẫm tắt, kéo tay cô đi ra khỏi lều quân dụng dắt cô đến dãy nhà gỗ đơn sơ ở phía sau.
Đó là nơi mà lần đầu tiên lúc cô đến doanh trại chơi trốn tìm cùng với bọn trẻ rồi bị lạc đường đi đến.
Ráng chiều tà lúc mặt trời lặn rơi xuống đỉnh phòng giam bằng gỗ, cho dù gió ấm Đông Nam Á nóng ẩm nhưng khi thổi đến dãy nhà gỗ lại hóa thành từng cơn gió lạnh khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Ở bên ngoài phòng giam, trong lòng Lam Vãn hoảng hốt bất an, cảnh tượng khủng khiếp khi bị tên buôn ma túy túm váy lôi kéo lần trước vẫn hiện rõ mồn một ở trước mắt cô, bước chân cô ngập ngừng do dự không dám nhấc chân tiến lên trước một bước nào.
Cũng giống như lần trước, nhà giam bằng gỗ bốc ra mùi mục nát hôi thối khó ngửi, không ít tên tội phạm buôn ma túy bị nghiện nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy trưởng quan quân độc lập dẫn theo cô gái xinh đẹp lần trước đi lạc đường xông vào đây thì tất cả bọn họ đều nắm lấy lan can sắt ở cửa sổ gỗ, thần trí không còn rõ ràng đều nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài.
Bọn họ nhìn ra ngoài lôi kéo la hét điên cuồng, thậm chí còn có tên quỳ xuống đập đầu xuống đất ầm ầm máu chảy xuống đầy mặt, cầu xin trưởng quan cho bọn họ một mũi tiêm heroin.
Cái nào cũng là diện mạo dung dữ tàn ác đáng sợ, hành vi giống như người điên vậy, đó là minh chứng trực tiếp nhất cho thấy ma túy kiểm soát tinh thần của con người như thế nào.
Đôi mắt đen láy của Hoắc Mãng lạnh nhạt liếc nhìn cũng không dừng lại kéo cô đi đến một phòng giam khác, chính là phòng giam của nữ trùm buôn ma túy diện mạo như ma nữ mà lần trước cô vô tình nhìn thấy.
Ở bên trong cánh cửa vừa hay có một tên binh lính người Myanmar vừa mới được thỏa mãn dục vọng, còn chưa kịp kéo quần bước ra.
Khóe miệng tên lính nhếch lên nở nụ cười thỏa mãn, nhìn thấy trưởng quan đang đứng ở cửa liền vội vàng luống cuống thắt dây đai kéo khóa quần lên, giơ tay chào kiểu quân đội, nhận được cái gật đầu của trưởng quan mới xách lưng quần hậm hực rời khỏi.Cửa chưa đóng, Hoắc Mãng ôm vai cô vợ nhỏ đang run rẩy lúng túng ở bên cạnh đi vào phòng giam của nữ trùm buôn ma túy.
Cô gần như là bị anh đẩy vào bên trong, trước mặt là một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, bao cao su và ống tiêm kim tiêm heroin đã qua sử dụng vứt tán loạn khắp mặt đất, ở dưới đất là người phụ nữ khỏa thân nằm ngửa ra vừa hút ma túy xong.
Cổ chân của người phụ nữ khỏa thân bị còng tay khóa lại, vừa nhìn đã thấy cô ta là công cụ chơi đùa của binh lính một thời gian dài rồi, ả ta đã bắt đầu điên điên khùng khùng rồi.
Thật khó có thể tưởng tượng được, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn quân đội coi phạm nhân là đối tượng để phát tiết thú tính.Cô kinh hãi đứng sát bên cạnh anh, cúi đầu nhắm mắt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng thối nát bẩn thỉu ở trước mặt.
Nếu không đi Thái Lan, ở lại doanh trại thì ngày nào em cũng phải nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này. Gương mặt tuấn tú đẹp trai của anh thân mật kề sát bên tai cô, trầm giọng thì thầm, chóp mũi cao thẳng ngửi hương thơm quyến rũ ở mái tóc cô.
"Em có thể có thể quay về Trung Quốc mà." Cô nhắm chặt mắt, vành tai bởi vì môi anh chạm vào mà đỏ ửng lên, bờ môi lướt qua mà ngứa ngáy.
Anh cau chặt đôi mày kiếm lại, không hài lòng với câu trả lời của cô, anh tưởng rằng cô sợ hãi thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời nghe theo sắp xếp đến Thái Lan của anh."Em vẫn còn muốn về nhà?" Người đàn ông ngẩng đầu, lông mày dựng ngược lạnh lùng giễu cợt, em mãi mãi cũng không học được cách nghe lời.
"Không, không phải thế." Lam Văn vội vàng lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở ra vội vàng hoảng hốt giải thích với anh "Anh nghe em nói, chỉ là em không muốn tiếp tục mang thêm phiền phức cho anh."
Nghe được những lời này, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức tái mét, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, trầm giọng xuống hỏi: "Hừ, phiền phức? Nếu như ông đây thật sự thấy em phiền phức thì đã không bỏ ra năm triệu để mua em về nhà rồi."
"Phiền toái gánh nặng cái gì, đều là cái cớ mà em muốn về nhà mà thôi!"Tức giận hờn dỗi phủ đầy đầu Hoắc Mãng, kéo cổ tay cô đi đến bên cạnh nữ trùm buôn ma túy đang nằm trên mặt đất, âm thanh tàn ác làm cô sợ hãi: "Không đi! Được lắm, em nhìn đi! Hàng ngày ở doanh trại vẫn diễn ra hãm hiếp giết người, bọn buôn ma túy vẫn hút ma túy ngay trước mắt em, sao em có thể nán lại? Em nán lại đợi cái gì?"
Anh không muốn cô vợ nhỏ của mình suốt ngày phải đối mặt với sự thối nát của doanh trại ở Tam Giác Vàng này, viên ngọc quý giá không tỳ vết vốn dĩ không nên sống cùng với những thứ bẩn thỉu xấu xí này.
Cô gái co rụt đôi vai nhỏ lại, không dám mở mắt nhìn nữ trùm buôn ma túy lõa lồ nằm trên mặt đất.
Cô thu tầm mắt lại hai chân mềm nhũn xoay người, bàn tay nhỏ bé mềm mại run rẩy nắm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng cầu xin: "Xin anh đấy, em có thể ở trong nhà không ra ngoài, thật đó, Hoắc Mãng, em có thể không nhìn cái gì cả, không đi đâu cả. Xin anh, đừng đưa em đến Thái Lan có được không?"
Thế nào cũng được chỉ cần anh không đưa cô sang Thái Lan thôi, cô không muốn bố mẹ đến dấu vết duy nhất của mình cũng bị cắt đứt không thể nào tìm được.
Ngoại trừ thỏa hiệp ra thì không còn cách nào khác, cô đã nhìn thấy cuộc vận lộn sống chết của anh và cũng đã từng nhìn thấy sự đáng sợ của anh.
Bây giờ đối mặt với một người đàn ông cứng rắn đến mức thậm chí chết rồi còn muốn kéo cô tuẫn táng cùng, cô cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi, sao có thể có cách để chống lại anh chứ.
Thật lâu thật lâu sau đến khi mà đáy lòng cô cảm thấy thấp thỏm không yên, sợ rằng anh vẫn khăng khăng muốn đưa mình đi, vừa muốn mở miệng thì đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài nặng nề như có như không của người đàn ông trẻ.
Anh ôm cô ra khỏi phòng giam đi đến trước một tòa doanh trại hai tầng làm bằng tre.
Nó không giống ngôi nhà cô ở ở trong làng phía Bắc Myanmar, bên ngoài ngôi nhà nhỏ rất mộc mạc, nhưng bên trong lại chắc chắn rộng rãi hơn rất nhiều, trên dưới hai tầng phân thành bốn gian phòng để cho trưởng quan sinh hoạt.Phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai, cửa khóa cũng là loại ổ khóa kiểu cũ, bày biện bên trong cũng vô cùng đơn giản.
Ở sát tường là tấm phản gỗ lớn trơn nhẵn bằng phẳng, bên sửa sổ đặt một cái tủ gỗ, bốn bức tường là bốn bức tường màu xanh thẫm được tạo nên từ những tấm tre tấm gỗ xếp chồng lên nhau, sàn nhà thì sạch sẽ không dính hạt bụi nào.
Cho dù đã lâu rồi không có người ở nhưng cũng có thể nhìn ra có người thường xuyên đến quét dọn.
Trước đây, đã từng có ba vị trưởng quan Myanmar cường tráng trẻ tuổi cùng chung sống ở trong căn nhà nhỏ này, hết sức chân thành bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước tràn ngập thuốc phiện thương tích đầy mình ở dưới chân mình bằng cả máu và mồ hôi nước mắt.
Cho đến hai năm trước, sau khi trải qua chiến dịch vô cùng thê thảm đó thì ngôi nhà này đã sớm không còn người ở trở thành căn nhà trống.
Lại một lần nữa bước vào căn phòng này, anh như được quay trở lại những tháng ngày cùng đồng đội kề vai chiến đấu hai năm trước, chỉ là lần này quay lại đây cùng anh không phải đồng đội mà là cô vợ nhỏ của anh.
Lam Vãn vặn vẹo đan xen mười ngón tay vào nhau ở trước mặt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn xung quanh, căn phòng này tuy rằng khá nhỏ nhưng lại gọn gàng sạch sẽ hơn căn nhà kho bằng sắt, cô cũng không nhìn thấy kệ sắt đựng vũ khí súng ống đạn dược, điều này khiến lòng cô cảm thấy thả lỏng đôi chút.
Hoắc Mãng đi đến bên cửa sổ, giơ tay kéo tấm rèm cửa bằng vải bố màu xanh lam trải lên trên giường gỗ.
Một nửa giường gỗ được trải rèm cửa một nửa còn lại là giường gỗ cứng ngắc.
Anh sẽ nằm ngủ ở bên phần giường gỗ cứng, còn cô vợ nhỏ dịu dàng mịn màng của anh thì nằm ở bên được trải tấm rèm cửa bằng vải bố làm đệm lót.
Trời tối rồi không thể xuống núi được, ở trong doanh trại cũng không tắm được. Người đàn ông thô bạo bị thương đã mê man ngủ cả một ngày một đêm, nhưng anhvẫn nhớ rõ thói quen của vợ mình. "Trước mắt tạm thời em cứ rửa ráy ở trong phòng đi."
Anh tiện tay kéo phăng chiếc quần dài ngay trước mặt cô, câu hỏi vẫn thô bỉ y hệt lần đầu anh hỏi cô, cơ thể tháo vát bán khỏa thân mặc chiếc quần lót hình viên đạn bước ra khỏi cửa, để lại một mình cô gái dịu dàng nhu mì với hai má ngượng ngùng đỏ ửng ở trong phòng.
Đợi đến khi anh bưng một chậu nước ấm bước vào đã nhìn thấy cô an phận ngoan ngoãn ngồi ở bên mép giường, khi nhìn thấy tấm vải bố màu xanh trải ở một bên đã được trải hết ra san phẳng bao phủ hết toàn bộ mặt giường gỗ, bước chân tiến vào trong phòng liền ngập ngừng.
Dưới ánh mắt sắc bén như kiếm sáng ngời nhìn chằm chằm của anh, Lam Vãn ngượng ngùng hai tay nắm chặt vạt váy, hai má trắng nõn đến cả cần cổ như thiên nga cũng thành từng mảng ửng hồng, thậm chí đến một lời giải thích cũng không thể thốt ra được.
Có lẽ chính cô cũng không hiểu được tại sao mình lại trải tấm rèm ra hết giường. Có thể là vì anh đang bị thương, hoặc cũng có thể là để anh không coi cô là gánh nặng mà đưa cô đến Thái Lan nữa.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, Hoắc Mãng đã đặt chậu nước trong tay xuống, đôi chân thon dài bước hai bước lớn giang rộng hai tay bế bổng cô lên.
Cảnh vật ở trước mắt cô xoay chuyển nhanh chóng, cô khẽ kêu lên một tiếng, hai chân thon dài trắng nõn giang rộng ra vắt lên ngồi lên trên đùi người đàn ông.
Hoắc Mãng thở hắt ra một hơi nặng nề nôn nóng, một tay ôm lấy vòng eo thon của cô, lại mạnh mẽ nắm lấy hai lọn tóc ngắn sau ót mình.
Trên đường đi lấy nước, anh đã tính đến chuyện tìm quân y bắt cô tiêm hai mũi thuốc an thần, rồi đưa cô lên trực thăng đưa cô sang Thái Lan ngay trong đêm, nhưng lúc quay lại nhìn thấy cô ngoan ngoãn dịu dàng ngồi đợi ở bên giường, lại còn trải giường, trong lòng tự cảm thấy không thể dùng được thủ đoạn cứng rắn của mình nữa.
Anh muốn một người vợ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời chứ không phải oán phụ ôm một bụng oán hận với anh."Đến Bangkok em có thể ngâm mình trong bồn tắm cả ngày." Anh liếc nhìn sườn mặt trắng hồng mịn màng của cô, cuối cùng cũng nói một câu lý lẽ với cô vợ nhỏ.
"Em thực sự không muốn đi." Lông mi cong dài của Lam Vãn khẽ run rẩy, âm thanh từ chối nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đôi mày kiếm của anh cau lại, ngũ quan tuấn tú kiên nghị áp sát gương mặt xinh đẹp của cô, lòng bàn tay to lớn nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, trầm giọng xuống ép cô phải lựa chọn: "Em nói đi, ở trong doanh trại quá bẩn em không ở lại được, em là vợ của anh, em không về Trung Quốc được, Bangkok em cũng không muốn đi, vậy thì em muốn làm gì đây?"
Nghe thấy anh ép buộc mình phải lựa chọn, cô ngước đôi mắt xinh đẹp ướt át lên nhìn anh, vội vàng hoảng hốt đồng ý với anh: "Em đồng ý với anh, Hoắc Mãng, em sẽ không đi ra ngoài, không đi đâu hết, anh cho em ở lại đây đi có được không? Em thật sự rất biết nghe lời, ba mẹ đều nói em rất ngoan ngoãn nghe lời mà."
Đôi mắt đen láy của anh khẽ khép lại, thấy cô hoang mang hoảng sợ nói năng lộn xộn, khóe môi khẽ cong lên.
Anh đã từng thẩm tra rất nhiều trùm buôn ma túy cứng đầu cứng cổ ở Tam Giác Vàng, bắt ép bọn chúng phải nói ra hang ổ sản xuất ma túy, huống hồ là cô gái trước giờ chưa từng nói dối, đã ở trong trận thế hỗn loạn dưới sự truy kích bức ép gắt gao của anh.
__________________
   🍁Chương 62: Đừng quên, làm cho vợ tao một cái nhà tắm
Màn đêm im ắng, từng trận mưa dầm bao trùm khắp Đông Nam Á.
Ngọn núi phía Bắc trùng trùng điệp điệp chìm vào yên tĩnh, cơn mưa đã dập tắt các cuộc chiến hỗn loạn của vùng Tam Giác Vàng, vì vậy mọi thứ đột nhiên trở nên yên lặng trong một khoảnh khắc.
Đi hơn chục bước về phía nam ngọn núi, đó là bãi đáp trực thăng quân sự của quân đội miền Bắc Myanmar.
Trên khoảng đất bằng phẳng trong rừng, hai người lính canh vác súng trên vai, phi công túc trực trong buồng lái trực thăng đợi lệnh.
Mưa bay bay ngoài trời, mái tóc đen của cô gái hơi ướt, váy dính vài vết bùn, đôi mắt đẹp mở to, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn về phía trực thăng, cô lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ lắc đầu, giọng điệu run rẩy: "Không, em không đi, cầu xin anh, Hoắc Mãng, đừng đưa em đi."
Trong bóng đêm, Hoắc Mãng lạnh lùng, cánh tay mảnh khảnh của cô bị anh nắm chặt, trầm giọng khẽ quát: "Lại đây, nghe lời đi!"
"Anh hiểu lầm rồi, ngay cả khi bố mẹ em ở trong doanh trại thì họ cũng không thể tìm thấy em, anh bảo mấy người kia đi đi." Cô nói chuyện bằng giọng điệu run rẩy, dùng hết sức lực của bản thân, nói ra điều cô không muốn thừa nhận: "Cứ coi như em không còn ở đây nữa, em sẽ không đi đâu cả, được không?"
Anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô vợ nhỏ, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, lớp băng gạc  trên eo và bụng ướt đẫm nước mưa, vết thương bỏng rát, nhưng ý muốn đưa cô đến Thái Lan rất mạnh mẽ, anh buộc phải kéo cô đến trực thăng.
Mặt đất ẩm ướt, Lam Vãn dẫm lên bùn đất, cổ tay bị anh siết chặt, lảo đảo đi về phía trực thăng cùng anh, không khác gì với ngày anh kéo cô lên núi để bái lạy bố mẹ anh.
Cô nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, không có cách nào thoát khỏi sức mạnh hung tàn của anh, cô hạ giọng nói nhỏ: "Từ nay về sau em sẽ không nhớ nhà nữa, không được sao?"
Người đàn ông này thậm chí còn khống chế cả nỗi nhớ nhà của cô, cô còn nhỏ tuổi, cũng chưa hiểu chuyện, không thể kiềm chế được nỗi nhớ, biết anh muốn đưa cô tới Thái Lan, một nơi xa nhà hơn nữa, cô vô cùng lo lắng và hoảng sợ.
Anh nghe tiếng thì thầm yếu ớt của cô, đứng yên chờ phi cơ hạ thang xuống, dùng cánh tay kéo cô tới trước mặt mình, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp vô hồn kia, sự đau thương tràn ngập trong đó, ngay cả một người đàn ông cộc cằn thô bạo cũng nhận ra điều đó.
Hoắc Mãng cắn chặt răng, cơ ngực cường tráng phập phồng dữ dội, anh buông cô tay cô ra, mặc kệ mưa lớn, đi tới bên cạnh trực thăng, đấm một cái thật mạnh vào thân máy bay, làm tất cả mọi người kinh sợ.
"A Mãng, bây giờ mày đưa cô ấy sang Thái Lan cũng vô ích." Từ phía sau, Sát Tụng đi xuyên qua rừng rậm, tới bên cạnh đôi vợ chồng đang cãi vả.
Vừa dứt lời, Hoắc Mãng xanh mặt giận dữ, xoay người sải bước đi về phía trước, nắm đấm này cứng như thép, tràn đầy tức giận, nắm đấm cứng rắn xé gió, hung hăng đánh trúng bên hông Sát Tụng.
Sát Tụng lùi một bước, khóe miệng chảy ra máu tươi, anh ta cười nhếch mép đưa tay lên chùi vết máu, sau đó cũng giơ tay đấm một cái vào má trái của Hoắc Mãng.
Hoắc Mãng cũng không đứng yên nhận lấy cú đấm đáp trả này, anh nghiêng mặt sang một bên, khóe môi cũng xuất hiện một dòng máu đỏ, anh tiếp tục vung một nắm đấm về phía bả vai của Sát Tụng.
Bọn họ đánh đấm qua lại, làm cô cô gái đứng kế bên sợ kinh hồn bạt vía, lính canh đứng bên cũng không dám tiến lên can ngăn hai người họ.
"A Mãng, hai năm qua, mày có muốn chuộc lỗi thì cũng chuộc đủ rồi!"
Sát Tụng giận dữ hét lớn, giơ tay đấm thẳng vào ngực Hoắc Mãng, làm cho vết thương của anh nứt toạc ra.
Người đàn ông cao lớn không tránh né không di chuyển, lấy thân thể bị trọng thương hứng chịu toàn bộ cú đấm tàn nhẫn của Sát Tụng, vết thương rách toạc vô cùng đau đớn, làm cho đầu óc ngu muội của anh dần dần tỉnh táo trở lai.
"Mày thì biết cái gì!" Mưa càng ngày càng lớn, Hoắc Mãng không màng tới sự đau đớn, nắm chặt lấy của cổ áo Sát Tụng, hét lên: "Ades còn sống, tao cũng còn sống, tao nhất định phải đưa cô ấy tới Thái Lan"
"Mày đang sợ! Mày sợ cô ấy sẽ có kết cục giống như Đồ Ngang!"
Sát Tụng hét lớn cắt ngang lời anh, cố gắng làm người đàn ông đã sa ngã hai năm nay thức tỉnh, vốn dĩ không ai trong bọn họ muốn nhắc tới, nhưng chuyện đã đến nước này, không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.
"Mày sợ hai năm trước đã không bảo vệ được người anh em của mày, bây giờ cũng không thể bảo vệ được người phụ nữ của mày!"
Hoắc Mãng lạnh lùng, hét thẳng vào mặt Sát Tụng, sợ cái gì? Rõ ràng là tao đã từng liều mạng  chiến đấu với Ades trong võ đài quyền anh ngầm, ngay kể cái chết cũng không sợ.
"Mày cút đi!" Sát Tụng buông bàn tay đang nắm cổ áo anh ra, lạnh giọng đuổi hai người họ đi: "Mang theo người phụ nữ của mày tới Thái Lan đi, tới Bangkok sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy đi rồi, đầu óc mày cũng không còn ở Myanmar nữa, Myanmar không cần loại sĩ quan như mày"
Những lời này vang vọng khắp núi rừng, tiếng mưa càng lúc càng dày đặc, thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng tích tắc của từng hạt mưa.
Sự tức giận của hai người đàn ông dần dần được dập tắt, không ai dám phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người họ, từ vị trí của mình, cô có thể nhìn thấy những giọt máu đang chảy ra từ bên hông Hoắc Mãng, hòa với mưa mà rơi xuống mặt đất.
"Hoắc Mãng." Cô nhìn thấy dòng máu chảy ra từ hông của anh, cô dẫm lên bùn đất đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: "Hay chúng ta về nhà thay băng gạc đi, được không?"
Lúc này cô mới hiểu ra lý do vì sao
anh một mực phải đưa cô tới Thái
Lan, vì sao anh lại cứng rắn đến
mức đó, nóng nảy đến mức không
cho cô một cơ hội thương lượng.
Có lẽ, cách anh quan tâm cô lúc nào cũng như vậy, thô bạo, nóng nảy và vô lý.
Sau khi tỉnh táo, anh quay đầu nhìn cô vợ nhỏ bé, dùng bàn tay to lau sạch nước mưa trên mặt cô, ôm chặt cô rồi đi về phía doanh trại, anh ngừng lại một chút, dùng giọng điệu vừa kiên định vừa chân thành, nói với Sát Tụng một câu.
"Đừng quên, làm cho vợ tao một cái nhà tắm."
__________________
🍁Chương 63: Kìm nén nỗi đau xé lòng để vào trong nơi khít chặt, ướŧ áŧ và ấm áp của cô
Tam Giác Vàng, cơn mưa bất ngờ ập tới, tí tách tí tách suốt cả đêm, mãi cho tới sáng ngày hôm sau, ánh nắng chói chang của mặt trời vùng Đông Nam Á mới chiếu xuyên qua tầng hai của tòa nhà nhỏ, qua những khe nứt trên chiếc cửa sổ bằng gỗ.
Lam Vãn từ từ tỉnh lại, giơ tay che đi ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt, cô sững sờ nhìn cánh tay vững chãi đang kê dưới đầu mình, đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy trước con dã thú tàn bạo này.
Đôi mắt xinh đẹp lướt qua phần thân dưới đang lộ ra ngoài, không hiểu sao váy của cô được đẩy lên đến eo, đôi chân thon thả mềm mại đẹp đẽ đang gác lên đôi chân dài vạm vỡ của người đàn ông.
Ranh giới giữa hai màu da rõ ràng đan xen vào nhau, làm lộ ra một vẻ đẹp mạnh mẽ đến kỳ lạ.
Bàn tay to lớn đầy vết chai sần của người đàn ông hoàn toàn nằm trong lớp váy, năm ngón tay anh ta xòe ra khống chế hai bầu ngực mềm mại kiêu hãnh trên ngực cô, tiếng ngáy rất khẽ, có vẻ ngủ rất ngon.
Cô dùng cánh tay mảnh khảnh chống lên cạnh giường, định đứng dậy, nhưng cánh tay của người đàn ông đang đè trên eo cô thật sự rất nặng, cô cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng vẫn không thể, bên trên ngực cô đau âm ỉ, bên dưới lại có cảm giác vô cùng khó chịu, nhắc nhở rằng đêm qua cô đã bị người đàn ông này "tra tấn" như thế nào.
Cũng may là vết thương ở eo của anh chưa lành, nhưng hành động của anh cũng đủ khiến cô mất hết sức lực.
"Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp đi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ sau đầu truyền đến, bàn tay to nhéo một cái vào ngực, trừng phạt cô vì liên tục trở mình.
Nhưng cơn đau này làm cô vô cùng xấu hổ, cô nhíu mày rồi cắn môi, ngước mắt lên nhìn ánh sáng của bầu trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Trời sáng rồi."
Rất nhanh sau đó, bàn tay to lớn xoa bóp bầu ngực chậm rãi di chuyển xuống, lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng, giống như ngọn lửa lướt qua vùng bụng trơn láng của cô gái, xông tới vùng cấm được gói gọn trong mảnh vải hình tam giác.
"Không..." Cô đỏ mặt, vội vàng nắm bàn tay sắp luồn vào trong quần lót: "Không, đừng... anh đừng như vậy."
Nhưng sự ngăn cản của cô vô dụng, anh dùng tay trái giữ chặt cổ tay cô, nụ hôn nóng bỏng choáng ngợp rơi vào đôi má trắng nõn, chiếc cổ mịn màng và bờ vai tròn trịa của cô gái, nụ hôn đầy thú tính, làm cô không thể trốn tránh được, đôi mắt đẹp long lanh, khuôn mặt đỏ bừng dưới khuỷu tay anh.
"Ngồi dậy! Nếu em muốn ngồi dậy thì ngồi lên trên này đi!" Hoắc Mãng càng hôn cô càng thở hổn hển, thân thể càng ngày càng nóng, ngực anh áp vào lưng cô, dương vật dựng đứng cạ vào eo cô, cho cô cảm nhận được dục vọng đang sôi sục trong anh.
Anh đã sớm tỉnh dậy, mùi hương nồng nàn vây lấy anh, làm thổi bùng dục vọng trong anh, nhưng vết thương được quấn chặt bằng băng gạc ở bụng đã cản trở hoạt động vốn phải diễn ra điên cuồng vào mỗi buổi sáng.
"Mẹ kiếp!" Anh gầm lên một tiếng thật thô bạo, dùng tay kéo bờ vai mỏng manh của cô lại, nhìn thấy đôi mắt long lanh sợ hãi của cô, anh hung tợn cúi đầu xuống cắn đôi môi hồng mỏng manh.
Môi và lưỡi của anh chiếm trọn khoang miệng của cô, nơi đang khuấy động sự ngọt ngào trong anh, nước miếng trong suốt và nhớp nháp chảy ra từ khóe miệng của hai người họ.
Lam Vãn càng ngày càng thở dốc, bàn tay mềm mại cố gắng đẩy bộ ngực rắn chắc của anh ra, nụ hôn mãnh liệt này làm cô khó thở,nhưng người đàn ông đó vẫn chưa chịu buông cô lại còn kéo dây váy ngủ của cô ra một cách thô bạo, bộ ngực đẫy đà bật ra, vết bầm dấu năm ngón tay là thành quả của anh đêm qua.
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài đủ để cho cô choáng váng đầu óc, cô không chống cự nữa, mặc cho miệng lưỡi anh đang chơi đùa trong khoang miệng cô.
Nụ hôn mãnh liệt này không đủ để xoa dịu vật đang cương cứng dưới lớp quần lót của người đàn ông, vết thương rách toạc ở eo làm cho anh có cảm giác vừa đau vừa hứng thú.
Anh bắt đầu hít thở khó khăn hơn, lông mày nhíu lại, bế cô vợ nhỏ bướng bỉnh ngồi lên trên đùi mình, đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, giải phóng cho dương vật nóng bỏng và cứng ngắc, đút vào nơi mềm mại ở bên dưới của cô, anh rên lên một tiếng, kìm nén nỗi đau xé lòng để vào trong nơi khít chặt, ướt át và ấm áp của cô.
"Á..." Cô hét lên một tiếng vì sự đột رر ngột này, choáng váng dựa vào cổ anh, cánh tay mỏng manh ôm chặt lấy bả vai của anh.
"Bảo bối nhỏ, nghe lời anh, di chuyển đi." Hoắc Mãng dùng hai bàn tay ôm chặt lấy eo và khống chế sự di chuyển của cô, dỗ dành cô một cách thô bạo.
__________________
🍁Chương 64: "Được rồi, vợ ngoan, để đó cho anh."
Dù nóng nảy đến đâu anh cũng phải tỏ ra kiên nhẫn để hướng dẫn cô, thậm chí còn có ý định tự mình điều khiển cô lúc trên giường, nhưng đến nước này thì anh không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cô vợ nhỏ của anh quá dễ mê loạn, ngay cả một nụ hôn sâu của anh cũng không chịu nổi, mơ màng dựa vào lồng ngực rắn chắc mà thở hổn hển vì sự cự vật to lớn đang di chuyển dưới thân, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua cánh tay cường tráng của anh.
Cô choáng váng vì nụ hôn vừa rồi, nó khiến cô gần như nghẹt thở, cô không tự chủ được những suy nghĩ của bản thân, cánh tay mỏng manh ôm lấy cổ anh, cô dần dần xuôi theo nhịp điệu lên xuống. Hoắc Mãng thở hổn hển theo chuyển động lên xuống của cơ thể, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, muốn tận hưởng trải nghiệm tuyệt vời do sự chủ động của cô vợ nhỏ mang lại.
Anh biết đây là một sự dụ dỗ, hoặc có lẽ là một kiểu đánh lừa.
Vừa rồi nụ hôn mãnh liệt đó đã đánh lừa sự phòng bị của cô, lợi dụng sự mê loạn của cô để đạt được mục đích.
Cách thức đánh lừa này dù không vinh quang nhưng rất đáng giá, anh thích ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hội của cô, nghe tiếng rên rỉ kích thích tinh tế tràn ra từ đôi môi căng mọng bên tai anh, mọi âm thanh đều có thể làm cho người đàn ông này sôi sục đến từng tế bào. Ướt át mà gợi tình, chầm chậm mà dài lâu.
Nhưng vòng eo mảnh mai và yếu ớt của cô dần dần không theo kịp tốc độ ban đầu, đôi môi nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ, dương vật vẫn vô cùng nóng bỏng, đẩy vào nơi sâu nhất trong nhụy hoa của cô.
Anh cảm nhận được giới hạn của cô, dùng tay đẩy cô nằm xuống, hoàn toàn không quan tâm tới vết thương ở bụng, lòng bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo cô, anh tăng tốc, làm chủ cuộc hoan lạc, giọng điệu thô bạo xen lẫn với hơi thở dồn dập.
"Được rồi, vợ ngoan, để đó cho anh."
Nơi sàn đấu sinh tử cô tặng cho anh món quà được tái sinh một lần nữa đã đủ để vượt qua mọi ham muốn tầm thường.
Trong doanh trại quân đội phía Bắc Myanmar, chiếc cổng lớn đã được đóng chặt, từ trưa ngày hôm nay, nơi này được tăng cường thêm nhiều lính canh gác.
Trong lều, quân y nhíu chặt mày, thay băng gạc đã thấm đẫm máu cho viên sĩ quan.
Trước đây, nếu có người bị thương trong quân đội không tuân theo chỉ định của bác sĩ, bác sĩ quân y có quyền báo cáo, nhưng đối với người đàn ông trước mặt, anh ta chỉ có thể nói vài câu bằng tiếng Myanmar, trước khi rời đi, anh ta còn dứt khoát khuyên anh tránh quan hệ tình dục càng lâu càng tốt trước khi vết thương lành lại."Chậc chậc, đúng là không muốn sống nữa mà."
Sát Tụng kéo cái rèm cửa lều trại ra, đúng lúc nghe được câu nói của bác sĩ, anh ta lập tức lên tiếng chế nhạo người anh em vì sự sung sướng mà không quan tâm đến vết thương của mình.
"Nó đáng giá." Hoắc Mãng nói một câu đầy ẩn ý, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ sảng khoái.
Trải qua trận ẩu đả ngày hôm qua, hiện tại cả hai người họ đều rất bình tĩnh, tình cảm giữa họ trở nên vô cùng khăng khít.
Sát Tụng tỏ vẻ coi thường, bĩu môi, kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh, giơ một điếu thuốc ra, cười hỏi: "Không đi Thái Lan nữa sao?""Đi."

Chương 65: Người còn sống bây giờ là vợ của Hoắc Mãng
"Mày nghĩ kĩ đi, mấy tên lính đánh thuê ngoại quốc kia không đợi cô vợ nhỏ của mày mang thai đâu." Sát Tụng gõ nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống đất, khuôn mặt lạnh lùng, đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện: "Bây giờ hai triệu viên heroin trong tay Nuoka không rõ đang ở đâu, quân đội Myanmar ở dọc sông Mê Kông không điều tra ra được một chút manh mối nào."
Hoắc Mãng nghe vậy thì ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn, đôi mắt lóe lên sự tàn bạo và gian ác, anh bật quẹt lửa châm thuốc, phun ra một làn khói cay nồng, mọi hành động diễn ra liên tục, vô cùng thoải mái, không bị bất cứ thứ gì chi phối.
Anh vẫn không nói gì, khi các đối tượng buôn bán ma túy ở Tam Giác Vàng vận chuyển ma túy, để tránh sự bao vây, trấn áp của quân đội Myanmar và Thái Lan, cũng không có gì ngạc nhiên khi chúng chuyển hướng đi để che giấu tung tích.
Bọn buôn bán ma túy được trang bị vũ trang không thể tạo thành một trận sóng to gió lớn, nhưng hai mươi tên lính đánh thuê hàng đầu nước ngoài xâm nhập vào Tam Giác Vàng ở phía Bắc Myanmar mới là mối đe dọa đáng sợ nhất..
"Hai triệu viên heroin đó không chỉ liên quan đến Thái Lan và Myanmar, nghe nói có kẻ cấp cao trong quân đội của Lào đã nhận tiền rồi mở một lối đi cho Nouka, bên phía biên giới Trung Quốc cũng sẽ có động tĩnh ngay thôi." Sát Tụng tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dậm mạnh rồi thở dài một hơi: "Haiz, một mai cảnh sát Trung Quốc cũng sẽ phối hợp với chính quyền Yangon, chuyện buôn bán lừa gạt ở vùng Tam Giác Vàng này có lẽ không còn bưng bít được nữa."
Hơn nữa, việc nhà vô địch quyền anh ngầm dùng năm triệu để mua vợ từ những kẻ buôn người cũng khó mà che giấu được.
Hoắc Mãng nhíu mày, hút gần hết điếu thuốc rồi ném xuống dưới chân: "Vô dụng, cảnh sát Trung Quốc sẽ không nghĩ rằng một cô gái mười bảy tuổi có thể sống sót vượt biên, cô ấy đã sớm "chết" rồi."
Dứt lời, anh đứng dậy, bước ra khỏi căn lều.
Sát Tụng nghe anh nói như vậy, chỉ có thể lắc đầu cười bất lực.
Cô gái mỏng manh thuần khiết ở Trung Quốc trước kia đã "chết" rôi.
Người còn sống bây giờ là vợ của Hoắc Mãng.
Cho dù là bị mê hoặc hay đầu óc bị đánh lừa thì khi "người bị hại" tỉnh táo lại, nhất định sẽ có cảm giác xấu hổ khó tả.
Một cô gái luôn dè dặt, dịu dàng, hẳn là không thể chấp nhận nổi việc mình ngồi trên người một tên đàn ông để làm chuyện đó, cô quấn cái chăn màu lam xung quanh người, xấu hổ vùi mặt vào gối, không có cách nào đối mặt với người đàn ông.
"Lại đây ăn cơm nào." Bên tại cô vang lên một tiếng gọi nặng nề."Anh để đó đi, chút nữa em tự ăn." Cô cúi đầu trả lời, giọng nói vô cùng buồn bã và tẻ nhạt.
Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã duỗi tay ra, ôm trọn cơ thể và tấm chăn quấn quanh người cô vào lòng, rồi ôm cô ngồi xuống mép giường.
Anh thấy cô ngại ngùng cúi đầu, anh cũng cúi đầu hôn lên má cô một cách thô bạo.
Nụ hôn này là một nụ hôn thô lỗ và hoang dại, cô xấu hổ đến mức muốn khóc, cô kéo tấm chăn màu lam che đi một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi đầu đón nhận nụ hôn hung hăng của anh.
Hoắc Mãng thấy cô có biểu hiện rất tốt, cũng không vội vàng ép cô ăn cơm, bàn tay thô ráp vuốt ve làn da mềm mại, mịn màng ở nửa khuôn mặt của cô, khiến đầu cô trở nên tê dại.
Khuôn mặt đẹp trai của anh dựa sát vào cô, sống mũi cao chạm vào làn da trắng mịn như tuyết, anh hít lấy mùi mồ hội thơm mát của cô vợ nhỏ sau cuộc hoan lạc.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở võ đài quyền anh ngầm, cho dù cô bị bọn buôn người nhốt mấy ngày nhưng lúc hôn cô, mùi hương dịu mát của thiếu nữ xông thẳng vào mũi anh, làm tâm hồn anh điên đảo.
Người đàn ông thô bạo này lại cắn thêm một cái, làm má cô xuất hiện một vết đỏ, anh nhìn cô, phát ra vài tiếng cười ngây ngô.
Cô không biết anh bị làm sao, đôi mắt sáng tỏ vẻ kinh ngạc, nghe tiếng cười của anh vang lên bên "Thật đáng giá! Không phí tiền của ông đây!" Khuôn mặt tuấn tú lại vùi vào trong phần cổ trơn láng, thơm tho của cô, lông mày anh nhíu lại, đôi mắt trở nên trầm ngâm: "Cảnh sát Trung Quốc không được cướp người phụ nữ của ông đây, tuyệt đối không được."
Anh nhận lấy điếu thuốc từ tay Sát Tụng, đưa lên môi, dùng nicotine để kìm hãm cơn đau, khuôn mặt trở nên lạnh lùng và nghiêm túc: "Chờ cô ấy mang thai con của tạo rồi đi."

🍁Chương 66: Người đàn ông tham gia võ đài quyền anh ngầm từ khi còn nhỏ, tính mạng luôn bị uy hiếp đã phải sống như thế nào chứ?
Cảnh sát?
Lam Vãn không chịu nổi kích động trong lòng, ngón tay mảnh khảnh âm thầm nắm chặt tấm chăn màu lam quấn quanh người, hơi thở không đều, muốn mở miệng hỏi anh gì đó.
Hoắc Mãng ngẩng đầu lên, anh ngồi ra xa cô một chút, biết cô định nói cái gì, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cắm thanh tú của cô, nghiêm túc nhắc nhở: "Đừng nghĩ tới mấy chuyện vô dụng, cơm nước xong, chiều em về nhà dọn dẹp đồ đạc đi."
"Nhưng váy của em... bị xé nát rồi." Lam Vãn ngại ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói, váy của cô đã sớm bị anh xé nát trong cơn hoan lạc rồi, cô dùng tấm chăn để che đi cái váy khó coi trên người.Người đàn ông từng hoành hành ở Tam Giác Vàng này khẽ nhíu mày, đây không phải là ngày đầu tiên anh "phải chịu" sự rắc rối từ cô VỢ bé nhỏ, nhưng so với việc đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho phụ nữ ở doanh trại này thì việc cầm súng giết người còn dễ dàng hơn nhiều.
Người đàn ông đành cam chịu số phận: "Được rồi, đi ăn cơm đi, để anh đi lấy quần áo." Vừa dứt lời, anh bế cô tới gần chiếc bàn, vững vàng như gió, rời khỏi căn phòng nhỏ.
Trước mặt cô là cơm trắng và trứng, hai món ăn đơn giản, chỉ cần không phải là những món dân dã như canh rắn thì cô đều có thể ăn được.
"Mẹ, mẹ ơi!" Ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, cùng lúc đó giọng nói trong trẻo của Toa Sa cũng vang lên.
Cô nghe thấy tiếng gọi, vội vàng lấy tấm chăn quấn quanh người một vòng, sau đó đi đến bên cạnh cửa, mở cái chốt sắt cũ ra, một bóng dáng gầy gò ốm yếu lao đến ôm chặt lấy hai chân cô.
"Mẹ, chiều nay mẹ có định xuống
núi với ba A Mãng không?" Toa Sa
ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm
vào cô với đôi mắt đen láy, cố gắng
gặng hỏi cô.
Cô dịu dàng mỉm cười, đưa tay ra xoa đầu Toa Sa, nhẹ nhàng an ủi: "Có chứ, chiều nay mẹ về để thu dọn đồ đạc."
Sắc mặt Toa Sa đột nhiên tối sầm lại, hai bàn tay nhỏ chậm rãi buông mẹ ra, ba Sát Tụng đã từng dạy cậu, với lại tính tình của ba A Mãng cũng rất nóng nảy, sẽ treo ngược những đứa trẻ không nghe lời lên và đánh chúng.
Cậu bé kìm cảm giác muốn nắm lấy bàn tay mảnh mai của mẹ lại, xoay người rời đi, nhưng đi được một bước thì quay đầu lại, vẫy tay với cô và nói: "Tạm biệt mẹ, con sẽ chờ mẹ và ba A Mãng"
Lam Vãn nở nụ cười làm lộ ra má lúm đồng tiền, cô cũng vẫy tay với Toa Sa, mãi cho đến khi hình bóng gầy guộc đó biến mất dần ở góc cầu thang, cô mới từ từ buông tay, đôi mắt đẹp trở nên u buồn, cô không khỏi nghĩ đến những đứa trẻ đồng trang lứa với Toa Sa ở Trung Quốc.
Bọn chúng được học tập trong một môi trường tốt, lớp học sáng sủa và thoải mái, nhận được sự yêu thương che chở của phụ huynh,được sống một cách hồn nhiên và vui vẻ dưới ánh sáng mặt trời.
Mười bảy năm cuộc đời của cô cũng trôi qua như vậy, nhưng bây giờ chính cô nhận ra, hiện thực vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn lật đổ sự bình yên trong cô.
Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, nếu những đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh được doanh trại nhận về lại được coi là những người may mắn ở vùng đất tăm tối này, vậy thì người đàn ông tham gia võ đài quyền anh ngầm từ khi còn nhỏ, tính mạng luôn bị uy hiếp đã phải sống như thế nào chứ?
__________________
🍁Chương 67: Nhưng Hoắc Mãng không muốn nghe, hay nói đúng hơn là anh muốn hoàn toàn tách cô ra khỏi những gì cô đã từng trải qua
"Yangon?" Cô ngập ngừng nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, không hiểu tại sao anh lại mạnh tay như vậy, làm sao cô có thể không nghe lời chứ.
"Phía Nam Myanmar." Sắc mặt Hoắc Mãng nặng trĩu, lòng bàn tay to lớn từ từ buông lỏng đôi tay mảnh khảnh của cô ra, quay người lại kéo hai chiếc ghế hạ xuống, kéo cánh tay và ôm đầu cô vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Bầu trời trong xanh của miền Bắc Myanmar kéo dài hàng vạn dặm, chim rừng bay lượn trên núi, hơi gió nóng ẩm quét qua chàng trai và cô gái đang ngồi trên xe.
Lam Vãn như đang lạc vào trong sương mù, nằm ngả lưng trong vòng tay anh, nhịp tim trong lồng ngực anh tăng dần, cô có thể cảm nhận được sự thăng trầm đột ngột của anh, có lẽ vì quyết định này không như ý muốn của anh.
"Trong vài ngày tới, chính quyền Yangon muốn anh và Sát Tụng đến miền Nam Myanmar." Anh khó chịu nhắm mắt lại rồi ôm cơ thể ấm áp của cô gái vào trong vòng tay của mình, đưa tay còn lại lên xoa thái dương, thẳng thắn nói với cô sự thật: "Cảnh sát Trung Quốc cũng sẽ tới đó."
Cô nhíu mày, hiểu ra tại sao anh lại đột nhiên tức giận, anh không thể để cô một mình trong doanh trại, cho nên mới nói cô phải nghe lời.
Mặc dù người đàn ông này rất dã man và bạo lực nhưng anh cũng có lúc chu đáo, anh phải phòng hờ trước cho cô, thì thầm trên đầu cô: "Nếu em không nghe lời, anh cũng có thể gửi em đến Thái Lan ngaytrong đêm."
Cô hoảng sợ mở to mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, bàn tay thanh tú nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trên ngực của anh, nhanh chóng đồng ý: "Được, được rồi, em sẽ nghe lời, em sẽ không đi đâu hết."
Sau khi nhận được câu trả lời từ cô vợ bé nhỏ của mình, người đàn ông nhướng mày, bàn tay to lớn nắm lấy đôi tay nhỏ bé trên ngực, đặt nó lên môi, hôn vài cái vào mu bàn tay cô, cong môi cười mãn nguyện.
Thực ra anh cũng không quan tâm đến việc cô có nghe lời hay không, cho dù cô có đến Yangon thì cơ hội ra ngoài gặp cảnh sát Trung Quốc cũng gần như bằng không, nhưng khi nghe được lời hứa của cô, anh cảm thấy thoải mái hơn, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, khuôn mặt đẹp trai của anh từ từ cúi xuống, dùng môi mút chặt lấy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô gái.
Lam Vãn hơi giật mình, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt lấy cánh tay cường tráng của anh, hơi thở nam tính lướt qua mặt cô, nụ hôn ướt át xâm nhập đầu lưỡi mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại được, anh ngậm lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô, quấn lấy không rời, nụ hôn khiến má cô hơi nóng lên, không kịp chuẩn bị tinh thần.
Người đàn ông này luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên quyết, không che giấu dục vọng đối với cô vợ nhỏ của mình, chặn cái miệng xinh xắn đang hừng hực khí thế của cô, anh đưa bàn tay to đang ở eo dần lên phía trên, ôm lấy bầu ngực đầy đặn cao ngất trên người cô.
Ở ghế trước của xe, nhiệt độ của hai người họ càng lúc càng nóng, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề hơn, anh trèo lên người rồi dùng đôi tay to đè cô xuống, bàn tay to háo hức kéo cổ áo cô ra, dưới cổ lộ ra một mảng da trắng như tuyết, lộ ra bờ vai cùng phần đầy đặn tròn trịa kia.
Giống như con hổ đang tập trung vào con mồi, đôi mắt anh sáng quắc, vùi mặt mình vào cổ cô, thưởng thức mùi vị của cái cổ mềm mại và mịn màng đó.
"Không, đừng..." Cô có đôi mắt đẹp như nước mùa thu, sắc mặt ửng hồng, cô cầu xin người đàn ông đang thiếu kiên nhẫn: "Chúng ta đang ở bên ngoài, đừng làm ở đây...""Không có ai cả." Anh nhìn chằm chằm cô, sau đó khom tấm lưng cường tráng, khuôn mặt tuấn tú lại cúi xuống, hôn lên một bên ngực cô.
"Em ..." Cô xấu hổ giữ chặt váy, giọng nói run run: "Em chỉ có mỗi chiếc váy này, anh đừng làm như vậy, được không?"
Cảnh ân ái tàn bạo với anh ở lan can võ đài lần trước vẫn còn rất sống động, cô nhắm mắt cắn môi xấu hổ, dù là đường rừng núi rậm rạp, dân cư thưa thớt nhưng làm chuyện này trên chiếc xe việt dã không có mái che là một rào cản mà cô không thể vượt qua.
Cô cầu xin anh, ngăn anh không hôn lên ngực cô nữa. Anh thở hổn hển, hơi thở làm nóng bừng cả xe, anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay mình. Quả thực làm trên một chiếc xe việt dã không thoải mái chút nào, bên trong chật hẹp, kém hơn hẳn so với cái giường mềm mại trong kho sắt của anh.
Được nếm trải được hương vị ngọt ngào khi cô chủ động, anh cảm thấy tốt hơn nhiều, anh nghiến chặt răng sau đó buông cô ra, dùng tay trái kéo hai ghế lại vị trí cũ, vẻ mặt không hài lòng, khởi động động cơ rồi tiến về phía trước.
Ở bên kia, lỗ tai Lam Vãn đỏ bừng, sửa sang lại chiếc váy đã bị anh kéo lên một nửa, nhưng đây là một trong những lần hiếm hoi anh không tàn nhẫn đến mức bắt cô phải chiều theo ý anh.
Cho dù anh có mưu đồ gì khác, cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng biết Hoắc Mãng đang cố gắng nhẫn nại vì cái gì, cô dùng bàn tay mỏng manh sửa sang lại vạt váy, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Nhưng mà cô gái mười bảy tuổi này vẫn vô cùng ngạc nhiên, lại thêm một lần may mắn.
Cô cũng không biết tại sao nhưng người đàn ông thô bạo này cuối cùng cũng đã bình tĩnh để lắng nghe cô nói.
__________________
🍁Chương 68: Hào quang của Yangon là bắt được trùm ma túy, không phải quan tâm đến việc ông đây bỏ tiền ra mua vợ
Đêm khuya, đại bản doanh, ánh sáng lờ mờ phát ra từ kho sắt.
Giọng nói thanh tú của cô gái cùng tiếng thở dốc dồn dập của người đàn ông kéo dài từ chiều đến sáng sớm không ngừng, dâm thủy tràn ngập khắp nơi, chiếc giường lớn xộc xệch, dòng dâm thủy nhuộm chiếc ga giường thành một màu trắng muốt, số lần anh bắn vào trong cô thật không đếm xuể.
Hoắc Mãng tựa lưng vào đầu giường, mái tóc đen nhánh dính đầy mồ hôi, đôi môi mím lại nở nụ cười mãn nguyện, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhả một làn khói ra không trung.
Cô gái mỏng manh đang nằm vắt vẻo trên bụng anh, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hồng hào vùi vào cổ anh, tiếng thở dốc vang lên mang theo mùi thơm từ miệng,đôi vai mảnh mai hơi co lại, phát ra tiếng rên rỉ khó có thể kiểm soát.
Một tấm chăn mỏng manh bao lấy hai thân thể trần truồng, che đi khung cảnh hỗn loạn bên dưới, cô bé yếu ớt ở bên dưới vẫn còn đang căng chướng vì dương vật khổng lồ nóng bỏng của anh.
Anh đưa cô vợ bé nhỏ của mình lên đỉnh vô số lần, cuối cùng, anh tham lam đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, thỏa mãn tận hưởng sự sung sướng tột cùng trong cơ thể cô.
Tuyệt vời, ấm áp và ướt át.
Những tình cảm đẹp đẽ ấy đều do người vợ bé bỏng của anh mang lại, hóa ra cuộc đời tàn bạo của anh không chỉ có nỗi đau tuyệt vọng của máu và mồ hôi.Đột nhiên có tiếng lốp xe dừng ngoài sân, ánh đèn xe chiếu vào cửa sổ, đồng thời đèn tín hiệu của bộ đàm dưới gối nhấp nháy, phát ra tiếng kêu tít tít.
Đôi mắt Hoắc Mãng trở nên u ám, hít sâu một hơi, cũng không vội vàng cầm bộ đàm lên, anh dùng đôi tay to lớn giữ cô lại, từ từ rút dương vật to và dài ra khỏi cơ thể cô. Cảm giác sưng tấy ở chỗ đó không còn nữa, cô bất giác thốt lên một tiếng rên nhỏ.
Anh vứt tàn thuốc đi, rút
vài mẩu giấy vệ sinh, thô bạo lau sạch chất dịch nhờn đục giữa hai chân cô, kéo tấm chăn mỏng ra để quấn chặt cơ thể hoàn mỹ, anh bước ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo, rồi ôm thiếu nữ đang làm tổ trong chăn bước ra cửa kho sắt.Hai chiếc xe việt dã dừng trước mặt, Sát Tụng đút hai tay vào túi quần, ung dung dựa lưng vào nắp thùng xe, liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ vào nhà thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt của Hoắc Mãng vô cùng nghiêm nghị, ôm cô đi về phía một trong hai chiếc xe việt dã, đặt cô ngồi vững ở ghế sau, sau đó xuống xe, cùng Sát Tụng đứng trước xe nhìn mấy tên lính mang theo những khẩu súng bắn tỉa hạng nặng có giá trị.
"Chính quyền Yangon biết rằng mày có một cô vợ nhỏ mà mày được mua từ biên giới." Sát Tụng liếc nhìn cô gái đang ngủ trên ghế ô tô, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng: "Họ nói, một khi cảnh sát Trung Quốc phát hiện ra điều đó, họ sẽ rất hổ thẹn."Con ngươi đen của người đàn ông toát ra sự khinh thường, cười lạnh: "Hào quang của Yangon là bắt được trùm ma túy, không phải quan tâm đến việc ông đây bỏ tiền ra mua vợ."
Ban ngày, Sát Tụng có chút do dự, sau đó đề cập đến việc chính quyền Yangon không chấp thuận việc Hoắc Mãng mua một cô gái Trung Quốc về Myanmar bằng tiếng Myanmar trên hệ thống liên lạc nội bộ. Theo lẽ thường, chính quyền Yangon đương nhiên sẽ không muốn can thiệp, nhưng cuộc gặp gỡ giữa lực lượng vũ trang của ba nước Trung Quốc, Myanmar và Thái Lan có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
"A Mãng, khi đến Yangon đừng để xảy ra sự cố." Giọng điệu của Sát Tụng có chút nghiêm túc, nói với anh: "Hãy trông chừng cô ấy thật tốt, chờ đến lúc trở về mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."
Khu vực miền Nam Myanmar cách xa những nơi có xung đột vũ trang, nơi đây có mở cửa cho khách du lịch nước ngoài, an ninh công cộng của thành phố được kiểm soát bởi cảnh sát địa phương ở Myanmar, khác với các khu vực tàn bạo và đẫm máu xung quanh Tam Giác Vàng ở phía Bắc Myanmar. Là thành phố lớn nhất Myanmar nhưng Yangon không phải là nơi diễn ra các cuộc nổ súng giết người. Xem xét tình huống lần trước anh chứng kiến ở một nhà hàng Trung Quốc, chuyện lo lắng này không phải là không có lý.
Mua về một cô vợ lúc nào cũng phiền phức, Sát Tụng chưa có vợ nên cho rằng một mình anh ta chơi bời với đám gái điếm cũng không có gì là sai.
Hoắc Mãng chưa kịp phản ứng lại thì hai người lính đã mang hai thùng đồ dùng và quần áo của phụ nữ vào trong thùng xe, một người lính cầm một xấp thiệp tinh xảo và xa xỉ đưa cho anh.
Mặt tấm thiệp lấm tấm bùn đất, những dòng chữ Trung Quốc nắn nót chứa đầy tâm tư và trăn trở về ba mẹ, đó là nguồn sống duy nhất của cô gái mười bảy tuổi phải xa quê nhà trong những ngày anh đi sớm về khuya.
Mặc dù những tấm thiệp này không còn mới nữa, nhưng trong mắt anh vẫn có chút gì đó ảm đạm, những tấm thiệp giấy bị anh bóp thành một quả bóng trong lòng bàn tay, sau đó ném xuống đất một cách không thương tiếc.Những thứ bỏ đi như vậy thì không cần trả lại cho cô, cô đã là vợ của anh thì không cần thiết phải liên quan gì đến quá khứ nữa.
__________________
🍁Chương 69: Là đàn ông thì không được khóc
Lam Vãn cúi người xuống phủi bụi trên quần Toa Sa, âu yếm nhìn cậu bé mới chỉ sáu bảy tuổi bên cạnh mình.
Toa Sa dùng đôi bàn tay đen nhẻm, thô ráp dụi dụi mắt, thẳng lưng đứng trong tư thế quân nhân như một người đàn ông, kiên quyết gật đầu: "Vâng! Ba A Mãng, về sau con là đàn ông sẽ phải cầm súng, con sẽ không khóc nữa."
Đôi mắt đen của anh liếc xuống cậu bé đang nói ra lời hứa, anh chỉ đáp lại một tiếng "ừm", giọng điệu cũng không nghiêm trọng như vừa rồi.
Toa Sa quay đầu vẫy tay với người mẹ xinh đẹp rồi bước ra khỏi phòng, cho đến khi bóng dáng gầy gò của cậu khuất sau cánh cửa, Hoắc Mãng mới nắm tay cô đi đến chiếc bàn, hai người ngồi đối diện nhau.
Lam Vãn đưa tay vén tóc mai từ thái dương đến mang tai, cầm bát cơm bằng đôi tay mảnh mai, nhìn người đàn ông đang ăn sáng cùng mình.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc quân phục, một chiếc áo khoác lớn màu xanh quân đội không cài hết cúc, hờ hững che đi phần xương quai xanh của anh, bên trong mặc một chiếc áo lót mỏng, đôi giày quân đội đen bóng, dưới giày vẫn còn lấm lem bùn đất.
Anh khác hoàn toàn với những người lính mà cô từng thấy trên ti vi trước đây, anh thô bạo và hoang dã, bộ quân phục rằn ri này làm tăng thêm một chút tàn bạo trong anh.Chiếc bát sứ giống như một chiếc thuyền nhỏ trong lòng bàn tay to lớn của anh, khi anh ăn, thao tác mạnh mẽ giống như gió cuốn mây tan, cô lo lắng cái bát đó sẽ bất ngờ vỡ nát mất.
Cô muốn hỏi anh xem những tấm thiệp cô viết đã bị ném đi chưa, sau vài lần ngập ngừng định nói ra, cô lại cúi đầu nhắm mắt đưa đồ ăn vào miệng.
Bữa sáng tại Myanmar có một hương vị độc đáo của vùng Đông Nam Á, cô cần làm quen với mọi thứ từng chút một.
"Sau này đừng để Toa Sa ngửi mùi của em." Đột nhiên, giọng nói thô bạo của một người đàn ông vang lên trên đầu cô: "Hương thơm của phụ nữ trên người em sẽ làm hại cậu bé".Cô gái sững sờ một lúc, hai má ửng hồng, ngượng ngùng đáp: "Toa Sa vẫn là một đứa trẻ."
Hoắc Mãng đứng dậy không nói tiếng nào, đôi giày quân đội nặng nề giậm lên trên mặt đất, hướng về phía núi rừng thăm thẳm bên ngoài cửa sổ, anh hờ hững châm điếu thuốc và nuốt chửng hương vị cay nồng của nicotine. Quả thực, trong thế giới tươi sáng của cô, Toa Sa vẫn là một đứa trẻ ngây thơ.
"Người đàn ông lớn lên trên Tam Giác Vàng, dù có phải chết, cũng không được khóc." Anh ngưng lại một chút, sau đó quay lại nhìn cô vợ nhỏ đang đờ đẫn ở chiếc bàn: "Thu dọn quần áo đi, ngày kia chúng ta sẽ đến Yangon."
"Ngày kia sao?" Cô sửng sốt, hôm qua anh mới nói vài ngày nữa.Hoắc Mãng dụi điếu thuốc đi tới chỗ cô, thân hình cao lớn của anh bỗng ngồi xổm xuống trước mặt cô, vuốt ve mái tóc đen của cô bằng bàn tay thô ráp đầy vết chai của anh, vuốt ve từ sau tai rồi đến khuôn mặt của cô.
Cô khẽ ngước mắt lên, đầu ngón tay khẽ run, nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh, nó như ngọn lửa muốn thiêu đốt mọi thứ, dường như cô cảm nhận được sự nhẫn nhịn của anh.
Thảo nào, sáng sớm nay, có vẻ anh không được vui lắm.
"Em phải nhớ rõ những gì em đã hứa với anh vào đêm qua." Anh dùng lòng bàn tay to đẩy về phía trước, ấn mạnh vào trán cô, hơi thở của hai người gần trong gang tấc:"Anh không muốn xảy ra sự cố như lần trước ở nhà hàng Trung"Ở Yangon, không ở đâu có kẻ buôn bán ma túy để anh bắn xả giận, lời nói này không quá rõ ràng, nhưng nó nói cho cô biết sẽ có đổ máu và chết chóc.
Đôi mắt cô đỏ bừng vì khói thuốc của anh, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vạt váy, nói với anh: "Được rồi, em biết, em biết rồi."
Hoắc Mãng buông cô vợ nhỏ đang lo lắng ra, đôi môi anh chiếm lấy khuôn miệng thơm ngào ngạt của cô, đem hết khói thuốc cay nồng nhả vào miệng cô.
Lam Vãn cau mày không chịu được mùi này, cô áp hai tay vào ngực anh, muốn thoát khỏi chiếc lưỡi và đôi môi phiền phức của anh, nhưng đầu cô đã bị anh giữ chặt, cô buộc phải ngậm đắng nuốt cay, bị anh ép buộc tiếp nhận nụ hôn này.
Anh sẽ không bao giờ dỗ dành phụ nữ, nhưng cô nhất định phải nhớ, nhớ rõ vị cay đắng này cùng sự cứng rắn này của anh, tất cả đều là lời hứa của cô với anh, không thể xóa nhòa.
Vào sáng sớm ngày kia, chiếc trực thăng quân sự đã cất cánh từ Đặc khu Tam Giác Vàng ở miền Bắc Myanmar, hướng đến Yangon, thành phố lớn nhất ở miền Nam Myanmar, thủ phủ của đồng bằng sông Irrawaddy.
Trên máy bay, băng qua những khu rừng và những ngọn núi thưa thớt dân cư, có thể nhìn thấy chùa Shwedagon ở Yangon, nằm ở điểm cao nhất của ngọn núi linh thiêng phía Bắc thành phố. Ánh sáng màu vàng nơi cửa Phật tỏa sáng khắp xung quanh, có vô số tín đồ phật giáo đến đây để chiêm ngưỡng. Ở Đông Nam Á, tuy Yangon không phải là một thành phố thịnh vượng, nhưng nó cũng được bao quanh bởi những ngôi nhà cao tầng, giao thông thuận tiện, mang dáng dấp của một thành phố văn minh, hiện đại.
Trên suốt đường đi, Lam Vãn mở to mắt, trong một khoảnh khắc, cô bất giác đi đến bên cạnh cửa sổ, CÔ chỉ vào tòa nhà nổi tiếng ở trung tâm thành phố, vừa hào hứng vừa tò mò hỏi mấy người đàn ông bên cạnh một số địa điểm.
Người đàn ông bạo lực này có vẻ kiên nhẫn hơn bình thường, anh biết bố mẹ của cô đều là giáo sư đại học. Đây là điều cô đã làm nhảm trong vòng tay anh tối hôm qua, anh không hiểu nghĩa tiếng Trung của từ "giáo sư", nhưng khi nghe đến trường đại học, anh có thể đoán được đó là một gia đình có tri thức.
Cuộc gặp gỡ của họ là một sai lầm lớn trong cuộc đời đối cô, người đàn ông đã mua cô về làm vợ cũng hiểu rõ điều này.
"Xem ra đêm qua người phụ nữ của mày đã ngủ rất nhiều." Sát Tụng ngồi đối diện, khó chịu khoanh tay lại, liếc mắt nhìn cô gái đang quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Mãng cầm một khẩu súng với một băng đạn dài màu đen, nạp tám viên đạn một cách dễ dàng, một tay anh cầm khẩu súng trường M4A1, băng đạn được lắp một cách thành thạo vào thân súng. Ngay cả tiếng lò xo của khẩu súng trường hạng nặng này cũng khiến người ta phải lạnh sống lung.Anh giơ tay và chỉa khẩu súng trường vào đầu gối Sát Tụng, lông mày giãn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng, ngủ đi."
Sát Tụng vươn tay giữ lấy đầu súng đang đặt ở đầu gối mình: "Tư lệnh Nopa không đồng ý với việc mày mang một cô gái đến Yangon."
Hoắc Mãng nắm chặt chốt súng rồi bấm hai lần, kiểm tra chất lượng súng, không thèm đếm xỉa đến lời nói của Sát Tụng, chế nhạo nói: "Ông ta không đồng ý thì có thể để ông đây cút, đánh đấm còn sảng khoái hơn việc bắt được một tên trùm ma túy."
Sát Tụng cười giễu cợt, gật đầu liên tiếp: "Đúng vậy, rất sảng khoái, chết cũng nhanh nữa."
Vừa dứt lời, tín hiệu hạ cánh sáng lên trong cabin trực thăng, cánh quạt kêu ầm ầm, thân máy bay rung lên bần bật.
Bàn tay nhỏ bé của Lam Vãn vẫn nắm lấy khung cửa sổ nhìn xuống thành phố, cô không để ý đến ánh đèn, ngồi không vững, suýt chút nữa trượt khỏi ghế, may là anh đã đỡ được cô, ôm cô vào lòng.
"Ngồi xuống nghiêm chỉnh đi!" Hoắc Mãng quát nhẹ, đúng vậy, cô không thể để mình phân tâm.
Lưng Lam Vãn kề sát lồng ngực rắn chắc của anh, xấu hổ nheo mắt lại, xa thành phố đã lâu, cô khó có thể che giấu được sự hưng phấn.
Máy bay trực thăng đang dần dần tiếp cận mặt đất, những tòa nhà lộng lẫy màu trắng của chính phủ Yangon đã hiện ra trước mắt. Hai tòa tháp màu trắng tinh khiết chiếm giữ hai bên. Toàn bộ đều mang phong cách độc đáo của các ngôi chùa Phật giáo Đông Nam Á. Hai hàng cọ nhiệt đới phía trước con đường đang đung đưa từ bên này sang bên kia do gió lốc thổi bởi những cánh quạt.
Nhân viên điều khiển ở mặt đất phất cờ hướng dẫn trực thăng hạ cánh thuận lợi, mở cửa cabin, nâng bậc thang.
Khi cô bước xuống bậc thang, khoảnh khắc vững bước trên mảnh đất Yangon, một cảm xúc đã mất từ
lâu đột nhiên sống lại, các giác quan bị tác động mạnh mẽ. Đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh, tiếng ồn ào của dòng người và xe cộ không ngừng vang lên, những du khách với nhiều màu da khác nhau đang đi trên những con đường của thành phố, tận hưởng sự yên tĩnh và tươi đẹp này.
Ai có thể tưởng tượng được rằng Tam Giác Vàng tăm tối đẫm máu và Yangon êm đềm chỉ cách nhau hai vùng Nam-Bắc, ma túy đang dâng tràn như một dòng chảy ngầm, dọc theo sông Mekong, ăn mòn từng tấc đất phía Bắc Myanmar.
Một quan chức cấp cao của chính quyền Yangon bước ra khỏi tòa nhà chính phủ, nói chuyện với hai quan chức trẻ tuổi khác bằng tiếng Myanmar, nói chuyện được nửa chừng, ánh mắt của ông ta rơi vào cô gái Trung Quốc da trắng như tuyết ở phía sau.
Cô là một bí mật đáng hổ thẹn của trong quân đội Myanmar, trên thực tế, việc một người đàn ông ở Tam Giác Vàng mua vợ từ mấy kẻ buôn người ở biên giới không phải là hiếm, nhưng người mua cô lại là một sĩ quan quân đội, tuy nhiên anh từng chiến đấu với một nhóm lính đánh thuê nước ngoài ở khu vực Tam Giác Vàng vào hai năm trước, nên Yangon chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Cuối cùng, các quan chức cấp cao của chính phủ Yangon đã chuyển cho Hoắc Mãng một yêu cầu, không phải là mệnh lệnh.
Che giấu, trong thời gian cảnh sát Trung Quốc đến Myanmar để hiệp lực giữa ba nước Đông Nam Á, trong mọi trường hợp, việc này nhất định phải được giấu kín.
__________________
🍁Chương 70: Cô đã hứa với anh nhiều lần là cô sẽ không đi đâu, cũng không quan tâm tới bất cứ thứ gì
Buổi sáng tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, đập vào mắt cô là bức tường xanh sẫm, lúc đầu cô rất ngạc nhiên, phải mất ba bốn giây mới nhận ra mình đang ở trong tòa nhà nhỏ của doanh trại.
Lam Vãn vuốt nhẹ lên chiếc giường gỗ trải nhiều lớp nệm dày dưới người, cô nhấc người lên, liếc mắt qua phía cửa, hai thùng đồ xếp chồng lên nhau được đặt ở cửa không được đậy kín, bên trong là tất cả quần áo và vật dụng hàng ngày của cô.
Nhìn bề ngoài, có vài hộp trang sức bằng vải nỉ đẹp và độc đáo chất thành đống lộn xộn, có thể thấy chủ nhân không hề quan tâm đến giá trị chúng.
Hoắc Mãng không có ở đó, nhưng ga giường đã nhăn nhúm, còn có hơi ấm của anh còn lưu lại trên giường.
Cô cảm thấy bối rối khi thấy mình đang trần truồng, mặt cô bất giác đỏ lên, dùng chăn cuốn chặt lấy bộ ngực trắng như tuyết, đôi chân trần xỏ vào hai chiếc giày rồi đi ra cửa, ngồi xổm xuống lục tìm quần áo, thứ đơn giản nhất mà cô thấy là mặc một chiếc váy cotton sạch sẽ, cô buộc lại mái tóc đen dài, tự mình sắp xếp đồ đạc trong thùng.
Quả nhiên, mọi thứ đều ở đây, ngoại trừ những tấm thiệp cô viết cho ba mẹ, những tấm thiệp trống chưa viết chữ nào cũng hoàn toàn biến mất.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái thoáng qua một chút mất mát, cô mím môi, chậm rãi thu xếp đồ đạc gọn gàng, mở cửa sổ, lau khóe mắt rồi ngước nhìn về phía nhữngngọn núi phía Bắc Myanmar, hít thở bầu không khí trong lành được thổi vào nhà từ những cánh rừng rậm trên núi.
Đúng vậy, cô đã hứa với anh nhiều
lần là cô sẽ không đi đâu, cũng
không quan tâm tới bất cứ thứ gì,
chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà,
tránh xa doanh trại u ám và dơ
bẩn.
"Mẹ, mẹ ơi." Cửa bị đẩy ra, tiếng gọi của một cậu bé vang lên.
Lam Vãn vội quay đầu lại, nhìn thấy Toa Sa đang bước vào với khay thức ăn, khuôn mặt non nớt đen nhẻm và thô ráp đang nở một nụ cười giản dị với cô, đôi mắt ngây thơ ấy tràn đầy niềm vui.
"Mẹ, ba A Mãng kêu con nhìn thấy mẹ ăn xong rồi mới được đi." Toa Sa đặt cái khay xuống chiếc bàn một cách cẩn thận, như thể đang dâng lên một kho báu: "Mẹ, mẹ vào phòng tắm đi, trong đó có tất cả mọi thứ luôn."
Nghe Toa Sa nhắc tới việc Hoắc Mãng đã làm một phòng tắm dành riêng cho cô, Lam Vãn ngồi trên chiếc bàn, hai gò má đột nhiên ửng đỏ, xấu hổ tới mức chỉ muốn vùi đầu vào khe hở giữa những hạt cơm.
Nếu có thể, cô không muốn gây ra cho anh quá nhiều rắc rối, nhưng điều này không phải là thứ mà cô có thể quyết định được.
Toa Sa nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của người mẹ xinh đẹp, thận trọng hỏi: "Mẹ, có phải mẹ đang tức giận không?"
Cậu nhóc chán nản cúi đầu, nghĩ rằng người mẹ xinh đẹp này không thích người khác nhìn thấy phòng tắm của mình.
Cô hoàn hồn, chủ động kéo bàn tay nhỏ bé đen nhẻm của Toa Sa về phía mình, nhẹ nhàng cười nói: "Toa Sa rất hiểu chuyện, sẽ không ai tức giận với một đứa trẻ hiểu chuyện cả."
"Mẹ..." Cậu bé nghẹn ngào và nhào vào vòng tay của người mẹ.
Lam Vãn vỗ nhẹ vào lưng Toa Sa, cô vẫn chưa già, cô cũng cần sự ân cần của bố mẹ, nhưng bây giờ đang cô dỗ dành một đứa trẻ giống như một người mẹ đang dỗ dành con mình.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước vào phòng, chộp lấy đứa con trai đang nhào vào vòng tay của vợ mình, dùng bàn tay to lớn kéo lấy cổ áo của Toa Sa rồi nhấc cậu bé lên khỏi mặt đất.
Đôi chân bé nhỏ của Toa Sa cách mặt đất vài tấc, cậu lén nhìn người ba hung dữ A Mãng, sợ tới mức rụt cổ không dám thở.
Cô gái nhìn thấy cảnh này vô cùng lo lắng, nhanh chóng đứng dậy vươn hai tay ra để bảo vệ cho Toa Sa, sợ Hoắc Mãng sẽ thả đứa trẻ rơi xuống đất.
"Nín đi!" Anh nhướng mày, trầm giọng quát lên: "Con là con trai, không được phép khóc!"
"Ba..." Cậu bé ngạt thở, hai má hóp lại, cố nuốt nước bọt.
Hoắc Mãng hạ hai tay xuống, lòng bàn tay buông lỏng, Toa Sa lảo đảo ngã xuống đất, cô gái bên cạnh vội vàng bước tới đỡ lấy đứa nhỏ.
__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#134