Nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viêm Á Luân là Phó soái, lại là con riêng của Viêm Đại Nguyên soái với một kỉ nữ, tuy là một vị tướng đương triều nhưng vẫn bị xem là nghiệt chủng. Đại ca cùng Nhị ca của hắn đều là quan nhất phẩm, trong mắt họ hắn chỉ là một thứ phế thải, ngay cả cha hắn cũng chỉ xem hắn như một công cụ.

_Ngươi đã giết kẻ cầm đầu phiến quân, vậy vàng của ta đâu?- Đại ca của hắn- Viêm Á Phong- túm lấy cổ áo của hắn quát lên.

Cách đây nữa năm, Á Phong đã giấu đi một rương vàng cứu tế của triều đình, chẳng may lại bị bọn phiến quân biết được bí mật này. Ngay sau đêm Đại ca hắn đem rương vàng về đến phủ thì rương vàng liền bị đánh cắp. Dù không cam tâm nhưng cũng chẳng làm sao được, là vàng bất chính không thể làm lớn chuyện, âm thầm điều tra cũng chẳng có chút manh mối nào.

Á Luân cúi đầu chán ghét không muốn nhìn hắn_ Ở chỗ của phụ thân.

_Tên khốn này- Á Phong mạnh tay hất hắn ra, một cước đạp thật mạnh vào bụng hắn làm hắn đau đớn mà khụy xuống._ Vàng đó là của ta, ngươi muốn hại chết ta sao? Rắc rưỡi !- đại ca hắn lại giơ chân muốn trút giận lên người hắn thì cánh cửa phòng bị ai đó mở tung ra.

_Hai ngươi đang làm trò gì vậy hả? Theo ta- Viêm đại tướng quân bất ngờ tìm đến, sắc mặt xám xịt. Không nói ra cũng biết sắp có chuyện lớn, người chịu đựng lại chính là hắn, Á Phong dù gây họa thì Viêm đại tướng quân đều có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.

Thư phòng đóng kín cửa, bên trong chỉ có Viêm Đại tướng quân, Á Phong và hắn. Á Luân nhìn vào mắt của phụ thân, trong mắt của ông ấy không một chút yêu thương nào dành cho hắn, chỉ là giận dữ. Cuối cùng hắn cũng không hiểu tại sao ông lại mang hắn về bên cạnh nhưng lại tệ bạc với hắn như vậy.

_Kẻ cầm đầu phiến quân là ai?- ông chậm rãi hỏi.

Đáy mắt hắn dâng lên sự bất an, không ngừng dao động.

_Sao không nói, kẻ đó là ai?- Á Minh gắt lên.

_Dù sao mọi chuyện đã êm xuôi, phiến quân đã không còn nữa, người...- hắn ngập ngừng trả lời.

Kẻ cầm đầu đó chính tay hắn giết, không lí nào hắn không biết là ai. Nhưng hắn không muốn nói, chuyện này càng làm rõ càng mất mặt mà thôi.

_Diệt cỏ phải diệt tận gốc, hơn nữa chuyện rương vàng nếu như người thân của hắn cũng biết thì rất bất lợi cho Á Phong, liên lụy đến Viêm gia của ta.- Á Luân chưa kịp nói hết liền bị chặn lại, Viêm Đại tướng quân vuốt hàng ria mép, nheo mắt lộ ra tia hiểm độc.

_Không đâu, người thân của hắn không biết chuyện gì cả- hắn vội lên tiếng, vô tình để lộ ra cảm xúc của bản thân.

_Ngươi biết gia đình hắn? Nói- Á Phong bước tới nhìn hắn chằm chằm, nhất định có mờ ám.

Hắn hít một hơi, chậm rãi nói ra trong sợ sệt_ Là Ngô Thái Viên.

Cả Viêm đại tướng quân và Đại ca hắn cũng không thể tin nổi, Ngô Thái Viên là một thư sinh nho nhã, từ nhỏ là bạn thân của Viêm Á Luân. Một tên trói gà không chặc cũng có thể là kẻ cầm đầu phiến quân.

_Tên ngu đần này, ngươi lại muốn bảo vệ cho Ngô cô nương mà che giấu ta.- Viêm Đại tướng quân giận dữ quát lên.

_Con chỉ vì thể diện của Viêm gia- hắn vội biện minh_ Viêm gia và Ngô gia từ trước đã có mối giao tình, tuy những năm gần đây Ngô gia sa sút, nhưng chuyện này truyền ra ngoài Viêm gia không khỏi bị đàm tiếu.

Ai mà biết được cái lí lẽ này chỉ do nhất thời hắn nghĩ ra, từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn bảo vệ cho Ngô tiểu thư.

Hắn ngước nhìn phụ thân, hắn hiểu rõ ông ấy hơn ai hết và cả đại ca của hắn, bọn họ nhất định không buông tha cho Ngô gia. Hắn phải làm sao mới có thể giúp nàng đây? Trong lòng hắn rối bời, ngàn vạn lần đừng để hắn mất nàng.

---o0o---

_Viêm phó soái, tại sao chứ? Muội nghĩ trước đây muội đã nói rất rõ, muội không thể thành thân với huynh.- Ngô Ánh Khiết hớt hãi chạy ra khỏi cửa Ngô phủ, đuổi theo những bước chân sãi dài của Á Luân.

_Bằng mọi giá chúng ta phải thành thân- khuôn mặt lạnh lùng của hắn dưới cái nắng gay gắt càng thêm uy nghiêm, mắt hắn vẫn nhìn thẳng, không đối diện vào khuôn mặt diễm lệ của nàng.

_Muội... muội không thể lấy huynh.- Ánh Khiết nhắc lại một lần nữa.

_Muội có biết tội của ca ca muội sẽ khiến cho cả nhà muội bị lưu đày hay không?- Á Luân quay lại bắt lấy bả vai nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của nàng, trong lòng hắn yêu nàng đến mức nào có lẽ nàng đã sớm nhận ra. Lần này không phải hắn chỉ vì Ngô gia mà ép hôn, còn là vì hắn thật sự muốn kết hôn cùng nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng toát lên nét thanh cao, đôi mày liễu nhíu lại. Nàng mím môi, đau lòng nói_ dù vậy muội cũng không muốn lấy huynh...

Á Luân chao đảo_ thì ra là vậy, nàng thà bị lưu đày cũng không muốn làm thê tử của ta- môi hắn nhếch nhẹ, nụ cười đau đớn nhất trong đời hắn.

Hắn buông nàng ra thất thần bước đi, nước mắt âm thầm trào ra trên khóe mi. Tim hắn như bị ai đó bóp nát, cảm giác này còn dày vò hơn cả lúc hắn bị Viêm đại tướng quân giam trong ngục, trãi qua nhục hình. Ngay cả đến hít thở cũng cảm thấy nhói đau.

Ánh Khiết nhìn từng bước chân của hắn, cảm giác áy náy dâng lên nhưng nàng không muốn hắn phải hy sinh hạnh phúc cuộc đời hắn vì nàng. Trong thế gian có hàng ngàn cô nương tài sắc vẹn toàn, gia thế xứng đáng với Viêm gia, không thể chỉ vì an nguy của một Ngô gia đã sắp tàn lụi mà bắt chàng phải hy sinh.

Hơn nữa nam nhân trong tim nàng không phải hắn, tình yêu này nàng nhất định không từ bỏ.

---o0o---

Ánh chiều tà rơi xuống trên dãy núi Phi Mã hùng vĩ, cái nắng vàng hoe như héo úa. Viêm Á Luân, ngồi dưới gốc đa, nơi mà ngày nhỏ hắn đã cùng huynh muội họ Ngô vui đùa mà uống rượu. Thuở xa xưa ấy ai ai cũng không thích hắn vì khi ấy hắn chỉ là con của một kỉ nữ, ngay cả phụ thân là ai cũng không biết, trong làng duy nhất Ngô Thái Viên và Ngô Ánh Khiết không xa lánh hắn, bọn họ còn xem chàng là bạn.

Ngay từ nhỏ hắn đã xác định Ngô tiểu thư chính là người hắn yêu suốt đời, Ngô tiểu thư lúc đó cũng rất hồn nhiên mà nói "sau này muội sẽ gã cho huynh". Nhưng lời nói của trẻ con không thể xem như lời hứa, thời gian trãi qua mười mấy năm, Ánh Khiết chỉ xem hắn là tri kỉ, lời nói khi xưa nàng vốn dĩ không còn nhớ nữa rồi.

_Viêm phó soái- giọng nói yếu mềm của nàng rất nhỏ truyền đến bên tai hắn.

_Ngô tiểu thư! Muội tìm ta để làm gì?- hắn uống cạn ly rượu trên tay.

Ánh Khiết ngồi xuống cạnh hắn, im lặng cúi đầu. Gió lướt qua ngọn cây rì rào, lưa thưa vài chiếc lá bị cuốn đi. Có những thứ không phải muốn là có thể nói ra, và chuyện nàng muốn nói cũng là dạng đó.

Á Luân khẽ nhìn cô rồi tiếp tục uống, lạ lùng thay, càng uống lại càng tỉnh táo hơn.

_Chúng ta thành thân.- Ánh Khiết cuối cùng cũng nói ra lời này.

Nàng đã nghĩ kỉ, phụ thân và phụ mẫu của nàng đã già, nếu bị lưu đày nhất định sẽ không chịu nổi. Nàng cũng biết quốc pháp có điều luật ân xá cho tất cả quý tộc nếu tội không đến nổi phải tru vi. Chỉ cần nàng kết hôn với chàng thì Ngô gia sẽ được cứu, nàng xin được ích kỉ một lần này thôi.

Ngày hôn lễ diễn ra long trọng, dù sao cũng là phó soái thành thân không thể qua loa. Quan viên trong triều đến chúc mừng chật kín cả Viêm phủ. Á Luân cảm nhận được mùi của hạnh phúc, khuôn mặt vốn băng lãnh hằng ngày của hắn chỉ trong phúc chốc đã biến mất, từ ngày Ngô Ánh Khiết đồng ý gã cho hắn, hắn đã biết cười, hôm nay đặc biệt cười nhiều hơn. Hắn cũng không biết phải diễn tả thế nào, chỉ nghĩ rằng mình đã là người rất may mắn, rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh, được chăm sóc, bảo vệ cho người mà mình yêu thương.

Tiệc tàn, Á Luân ngà ngà say về phòng hoa chúc, hắn nôn nóng được vén mạn che mặt của nàng, nôn nóng cùng nàng uống ly rượu hợp cẩn, nôn nóng được gọi nàng một tiếng "nương tử".

Dù có thế nào hắn cũng không tưởng tượng ra được khi hắn đẩy cửa bước vào, nàng đã treo cổ tự tử.

_Ánh Khiết...- hắn hốt hoảng gào tên nàng. Hắn rất sợ hắn đã chậm trễ, rất sợ cô bỏ lại hắn một mình, rất sợ...hắn rất sợ.

Cuối cùng điều hắn sợ hãi nhất cũng đến, đến quá sớm. Hắn đã từng nghĩ đến ngày âm dương cách biệt nhưng đó sẽ là một ngày rất xa, ngày mà cả hai đã già, cháu cố cũng đã có. Khi đó hắn chấp nhận để nàng đi trước một bước bởi hắn biết người ở lại mới là người đau khổ. Hắn sợ nàng sống cô đơn, hắn sợ nàng phải một mình vất vả với đàn cháu cố, nên hắn sẽ thay nàng gánh chịu những điều đó. Nhưng hôn lễ chỉ vừa kết thúc, cánh cửa hạnh phúc hắn chỉ vừa bước qua một bước mà trước mặt đã là vực sâu tuyệt vọng.

Hắn ôm thi thể đã lạnh của nàng trong vòng tay mà khóc nức nở như một đứa trẻ. Gã cho hắn thật sự còn kinh khủng hơn cả cái chết hay sao? Nàng thật tàn nhẫn, cho hắn hạnh phúc nhất thời rồi đột ngột lấy đi tất cả của hắn.

Trong đêm thanh vắng, tiếng oán than của hắn vẫn văng vẳng.

Ngày hôm sau, Viêm gia lại treo khăn trắng, hai chiếc quan tài đặt ở lễ đường, bên cạnh nhau, kiếp này không thành xin hẹn lại ở kiếp sau.

Ij�ʓ96�@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#guilun