Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho đang đứng trước cửa lớn nhà Lee Sanghyeok, cũng đã gần 12h đêm rồi.

Em liếc nhìn đồng đồ đeo tay, sau đó lấy điện thoại gọi cho người yêu một cuộc. Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy, còn truyền theo thanh âm nước chảy từ vòi sen. Mỹ nhân nhíu mày, anh yêu của người đang tắm khuya.

"Em vào đi, ở dưới bếp chờ anh một chút nhé."

Wangho chỉ biết trách bản thân xem tin nhắn trễ nên tới trễ, vì vậy không ngăn được Sanghyeok phá hoại sức khoẻ của mình. Thở dài một tiếng, giọng em nhẹ như mây nhưng nội dung truyền đạt như muốn thò tay qua màn hình kéo người yêu ra khỏi phòng tắm.

"Anh tắm xong thì liệu hồn với em."

Liệu hồn cái gì cơ!? Sanghyeok không biết. Anh cười thành tiếng như châm chọc em nhỏ, thành công làm đầu dây bên này đỏ mặt vì giận.

"Rồi rồi, Wangho muốn làm gì anh thì làm. Nhưng đợi anh một chút đã."

Người đẹp cúp máy ngay lập tức, em mở cửa vào nhà. Mang theo bực dọc trong người vì bản thân lo lắng cho người yêu nhưng còn bị chọc ghẹo vì anh hiểu nhầm qua ý khác, Wangho liếc mắt khắp phòng khách để chiêm ngưỡng vẻ thẩm mỹ từ đôi tay trang trí giáng sinh của bà Sanghyeok. Bộ sofa đắt tiền được quấn thêm đèn sáng màu nhấp nháy đỏ xanh, bên cạnh TV lớn được đặt thêm một cây thông rất lớn. Ngôi sao sáng chói ở đỉnh cây làm điểm nhấn, dường như chiếm một nửa sự rực rỡ trong không gian này. Thân cây có treo nhiều tất đỏ, còn có cả kẹo ngọt cùng chocolate. Bên dưới có hai mô hình người tuyết, một cầm gấu bông cánh cụt, một còn lại cầm hạt đậu.

Wangho đoán ý tưởng trang trí dưới cây thông là bà anh nghĩ ra, vì Sanghyeok chẳng tinh tế tới vậy đâu. Dù sao thì bà cũng còn để ảnh cổ vũ của fan Fakenut trong phòng mà. Em nở nụ cười tươi đẹp từ lúc nào chẳng hay, Sanghyeok mà có ở đây thì chắc chắn đã khen em đẹp hơn mấy món đồ trang trí này rồi.

Wangho bước chầm chậm qua phòng khách. Chợt, em để ý đến lá thư đặt gần đỉnh cây thông. Một lá thư màu trắng đơn điệu bị bung keo, đang hé mở một tờ giấy ghi vài chữ bên trong nó. Wangho tò mò, em nhón chân lên cao, tay với hết cỡ để lấy nó xuống nhưng không thể.

"Tấy mấy gì đấy bé?" Giọng Sanghyeok truyền đến từ trên đỉnh đầu em, anh với tay lấy lá thư xuống cho người tình nhỏ.

Wangho nuốt một ngụm nước bọt khó khăn khi nghe mùi hoa nhài từ sữa tắm lẫn thanh âm quyến rũ kia. Em quay đầu lại, cảnh tượng người yêu vừa lau đầu khi tắm xong khiến vài giọt nước lăn tăn rơi trên vai áo khiến Wangho âm thầm cảm thán. Bao nhiêu giận dỗi trẻ con ban nãy tan biến, bây giờ em chỉ thấy người yêu mình quá đẹp trai.

Thật ra, ban nãy em không có giận. Chỉ là dỗi Sanghyeok để được anh dỗ dành luôn rất vui, Wangho đâm ra thành thói nên tâm trạng có tí ảnh hưởng nhẹ thôi.

"Thư gì vậy Sanghyeokie?" Em nhận lấy lá thư trong tay anh, người yêu lập tức hôn chóp mũi em một cái rồi quay đầu bước về phía căn bếp đằng sau.

"Anh không biết nữa, nó mới xuất hiện hồi chiều nay. Wangho xem thử đi?" Thanh âm dần mất hút nơi hành lang rộng, em ngây người nhìn người tình vội vàng rời đi. Có lẽ Sanghyeok vừa học nấu cái gì đó cho em, bình thường anh có "bỏ" em nhanh vậy đâu.

Wangho kệ người yêu mình, em cúi xuống nhìn lá thư. Tờ giấy được lấy ra, bên trong là dòng chữ nắn nót rất đẹp mà em biết chắc nó không phải chữ của Sanghyeok, ba hay bà anh ấy.

'Hãy ghi một điều ước chân thành vào giấy, nó chắc chắn sẽ trở thành sự thật.'

Wangho có chút nghi hoặc, có ai vào nhà anh để bỏ lá thư này lên cây thông sao? Nét chữ này lạ lắm, nhưng không hiểu sao tâm can cứ thôi thúc em viết lên điều em mong muốn ở khoảng trắng bên dưới dòng chữ ấy đi.

Wangho tự hỏi bản thân muốn gì, suy nghĩ đầu tiên đáp trả là "gặp Lee Sanghyeok năm anh ấy 7 tuổi." Người đẹp tự cười chính mình, điều này rõ là mong muốn được trực tiếp yêu thương đứa trẻ nội tâm của người yêu đây mà.

Dù sao cũng không thiệt gì, có lẽ đây là vật trang trí độc lạ từ nhà anh thôi. Với cả, Sanghyeok ban nãy cũng nói theo kiểu úp mở như thế, Wangho suy đoán chắc anh đã nhờ bạn riêng của mình viết những dòng này. Người đi rừng của HLE dùng cây bút luôn để sẵn trong áo cardigan để kí cho fan nếu lỡ bắt gặp, anh lấp đầy phần trống bên dưới tờ giấy bằng nguyện vọng của mình. Hài lòng nhìn nét chữ của bản thân, Wangho mang nó cất vào vị trí cũ, đồng thời để lá thư ở giữa thân cây cardigan.

Sải bước dài chầm chậm bước về nơi Sanghyeok đang cặm cụi mò mẫm làm bánh, Wangho đột nhiên cảm giác ngày mai sẽ là ngày rất vui của mình.

Vừa vào công ty mới đã xin nghỉ một ngày để đi chơi với người yêu, Han Wangho thề mình không mê Lee Sanghyeok lắm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro