1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên cao những tia nắng sáng chiếu rọi vào căn phòng hiện rõ lên một thân hình thiếu nữ đang say giấc nồng, nhưng cơ thể thay vì trắng nõn, da dẻ hồng hào vốn có của một thiếu nữ thì lại là những vệt màu đỏ của vết thương trên cơ thể.

"Con kia mày có tính dậy nấu đồ ăn sáng không?"

Một người phụ nữ bước vào phòng hùng hổ đánh mạnh vào người cô.

"Con xin lỗi mẹ! con dậy làm liền."

Cô nhăn mặt đau đớn từ từ ngồi dậy.

"Đừng gọi tao bằng mẹ tao không phải mẹ mày."

"Dạ con xin lỗi!"

Xong bà ta bỏ ra ngoài cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân thay đồ chuẩn bị vào bếp, vừa ra khỏi phòng đã bị một bàn chân từ đâu thò ra ngáng chân cô làm cô vấp phải mà té xuống.

"Haha con ngu ngày nào cũng té ra đó."

"Anh hai làm ơn đừng giỡn như vậy nữa em đau lắm."

Cô ôm đầu gối bị đập thẳng xuống đất xoa xoa giúp dịu lại cơn đau mắt rơm rớm nước mắt ngước nhìn người anh vô tâm.

"Mày đau kệ mày liên quan gì tao? Tao thích giỡn vậy đó."

Anh ta dở giọng thách thức khuôn mặt không khỏi đáng ghét rồi bỏ đi về phòng mặc cô ngồi dưới đất.

Cô chậm rãi đứng dậy đi vào nhà bếp, sau hai mươi phút cậm cụi nấu ăn cuối cùng cũng xong cô dọn hết thức ăn lên bàn rồi gọi mẹ con họ.

"Con mời mẹ và anh hai ra ăn sáng."

"Mày làm cái gì mà lâu lắc vậy? đói gần chết."

"Dạ con xin lỗi! mẹ mau ăn đi cho nóng."

"Hôm nay sinh nhật mẹ hay gì mà có canh rong biển vậy?"

"Đâu có sinh nhật mẹ qua lâu rồi mà... không lẽ là sinh nhật mày à?"

Bà ta khó chịu ngước lên nhìn cô.

"Dạ hôm nay sinh nhật con với cả nhà cũng còn mỗi rong biển nên con nấu luôn thôi mẹ."

"Thôi mày đừng có nói xạo nấu canh này để mẹ con tao biết rồi mua quà cho mày chứ gì?"

"Dạ không có con không dám vậy đâu anh hai đừng nói vậy."

"Biết vậy thì tốt."

Hai mẹ con họ ăn xong rồi bỏ về phòng cô lúc này từ phòng khách đi vào với lấy hộp trên đầu tủ đựng chút thức ăn thừa và canh cặn họ để lại, sau một hồi loay hoay dọn dẹp, rửa chén bát xong xuôi cô lấy cặp mau chóng đi đến trường.

Cô vừa đi đến cổng trường lại bị hai bàn tay chắn ngang giữa không trung chặn lại.

"Ê có biết nãy giờ tụi tao đợi mày lâu lắm rồi không?"

"Yeong... Yeong Soo."

Cô sợ hãi lùi về sau.

"Nè làm gì sợ tụi này vậy? tụi tao có ăn thịt mày đâu."

"Mi... Mi Eun sao các cậu không vào lớp đi?"

"Đợi mày chứ đâu, sao có mua đồ ăn cho tụi tao không?"

Yeong Soo chìa bàn tay ra.

"Mình quên mua rồi cho mình xin lỗi!"

"Aish cái con này muốn chết hay gì?"

Mi Eun đưa tay thành nắm đấm lên cao nhưng lại rút tay về khi nghe tiếng chuông vào học.

"Coi như mày gặp hên."

Mi Eun hất tóc xoay mặt bỏ đi cùng Yeong Soo vào trường.

Cô nhìn họ đi đến khi không còn thấy được nữa cúi gầm mặt xuống rồi ngẩng lên nhìn cổng trường đang từ từ đóng lại.

"Hôm nay nghỉ một buổi chắc không sao đâu."

Cô quay người đi đến công viên cùng khuôn mặt buồn bả của mình, đến nơi thì chỉ một bầu trời vắng lặng cũng phải giờ này làm gì có ai mà đi công viên cơ chứ! cô chọn đại một chiếc ghế nào đó rồi ngồi xuống lôi ra phần cơm hộp đem theo.

"Ưm cơm mình làm đúng là ngon thật."

Cô húp lấy húp để canh rong biển.

"Nhưng không ngon bằng mẹ nấu."

Nói tới đây nước mắt cô bắt đầu rơi dù cố gắng kìm nén nhưng lại chẳng thể làm được cứ vậy mà òa khóc làm vỡ tan không khí yên tĩnh vốn có.

Sau khi khóc một trận thoải mái cô dọn dẹp rồi cất đồ đi kiếm nhà vệ sinh công cộng nào đó rửa lại mặt mũi đang tèm lem của mình, vào được nhà vệ sinh cô tiến ngay đến bồn rửa mặt rồi mở mạnh vòi nước hất vào mặt mình ngước lên nhìn bản thân trong gương cô chỉ thở dài.

"Sao mày lại thành ra như vậy chứ Ami?"

Mắt cô lúc này trong gương đã đỏ hoét có chút sưng lên rồi lại theo phản xạ tự nhiên nghe tiếng cửa mở ra thuận mắt nhìn sang.

"A BIẾN THÁI."

Cô nhìn người vừa bước ra là một người con trai cô sợ hãi mà la to hết mức.

"Ơ cô..."

Cô không để hắn nói hết chỉ chụp lấy cặp đang để trên bồn rửa mà đánh túi bụi vào người hắn miệng không khỏi la hét.

"Biến thái cái đồ biến thái."

"Nè nè cô bình tĩnh nghe tôi nói đã."

Hắn cố gắng chống lại những đòn đánh của cô chân cứ lùi ra sau trong chốc lát đã tiến ra ngoài.

"Bớ người ta có biến thái."

Cô vẫn không chịu nghe hắn nói cứ nhắm mắt đánh liên tiếp vào người hắn, nhà vệ sinh nam kế bên sau khi nghe tiếng kêu lớn cũng chạy ùa ra đánh phụ cô.

"Biến thái hả mạy?"

"Này thì biến thái nè."

Đám đàn ông không thương tiếc hắn đang nằm đó tay chân co quắp lại cố đỡ những cái đạp đau điếng vào người mình.

"Thôi thôi các anh ơi đánh vậy được rồi ạ."

Cô lúc này thấy tình hình càng căng thẳng nên vội lên tiếng cứu nguy cho hắn.

"Chừa nha mạy ban ngày ban mặt mà cũng biến thái cho được."

Đám đàn ông sau khi đánh cho hắn một trận đã đời để lại vài câu chửi rồi cũng giải tán đi hết.

"A... anh có sao không?"

Cô thấy hắn cũng tội nghiệp đứng từ xa hỏi thăm.

"Có sao cái đầu cô đó uida."

Hắn từ từ đứng dậy khắp người đều đau nhức.

"Ai bảo anh là đồ biến thái làm chi bị đánh vậy cũng đáng lắm."

"Tôi biến thái hồi nào?"

"Không biến thái mà vào nhà vệ sinh nữ hả?"

"Đồ ngốc cô không thấy bên đó đông như thế nào à?"

Hắn tiến lại gần cô.

"Nè nè đừng có lại đây nha tôi la lên nữa đó."

Cô lấy cặp chắn trước người.

"Được được tôi không lại nữa."

"Cho dù có đông thì sao chứ? anh đợi họ xong không được chắc?"

"Tại tôi đau bụng quá không nhịn được nên mới đi quá bên đó chứ bộ."

Hắn nhỏ giọng lại khuôn mặt chợt đỏ lên vì xấu hổ.

"Haha ra là vậy."

Cô nhìn bộ dạng hắn lúc này không khỏi mắc cười.

"Nè đừng có cười."

"Rồi tôi không cười nữa haha."

"Cô nói không cười nữa mà?"

"Haha tôi đâu có haha cười đâu."

"Cô còn cười nữa tôi xẻo miệng cô bây giờ có tin không?"

Hắn chưng ra bộ mặt đáng sợ hù dọa cô.

Cô vì sợ mà cũng im re ngay lặp tức hắn hài lòng khóe miệng nhoẻng cười nhìn bộ dạng đáng yêu trước mắt nhưng rồi khung cảnh bình yên chưa kéo dài được bao lâu lại bị tiếng la từ xa phá hỏng.

"Thiếu gia, thiếu gia ngài đâu rồi?"

Một trong số đám áo đen chạy từ xa kêu rõ to vang khắp nơi.

"Aish cái đám này sao dai như đỉa vậy?"

Hắn không nói thêm gì xoay người mà chạy đi mất để lại cô một mình vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

"Ngài ấy kìa mau đuổi theo nhanh lên."

Đám áo đen tăng tốc đuổi theo hắn vụt qua cô đang đứng.

"Thiếu gia sao? tên biến thái đó chắc là giàu có lắm."

Cô cứ đứng đó mà suy đoán linh tinh rồi cũng mặc kệ quay người bỏ về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

"Đồ ngốc đó cũng dễ thương đấy có duyên thì sẽ gặp lại thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro