Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân bế Hương chạy như bay vào phòng y tế , nức nở :

_ Các cô...hức cứu bé Hương....bé...Hương bé Hương.....

Cô trực y tế thấy bé Quân mãi không thốt lên lời , bảo bé ngồi xuống ghế binh tĩnh lại cô sẽ khám cho Hương. Quân ngoan ngoãn ngồi im re trên ghế nhìn gương mặt nhợt nhạt của Hương mà bé xót lắm ; Quân mà biết ai bắt nạt Hương như vậy Quân sẽ đánh chết không tha

Cô y tá sau một hồi sơ cứu thì bé Hương cũng tỉnh lại ; lắp bắp gọi tên bé Quân ; Quân vỗ vỗ lưng Hương rồi ôm bé vào lòng. Bé Hương thích được Quân ôm lắm nha ~~~ người Quân âm ấm lại còn thơm ơi là thơm nữa ; bé thích chí dụi dụi mặt vào lồng ngực Quân cười khanh khách ; Quân thấy bé Hương vui cũng vui theo ; cảm ơn cô y tá rồi dắt tay bé Hương về

_ Nay bé Hương sao lại bị sặc nước vậy ?

_ À...à bé Hương trượt chân té vô bồn cầu

Hương gãi gãi đầu cười lấp liếm ; bé Hương là không muốn anh Quân ghét bạn Ly nha ; nên bé không nói là bạn Ly dúi đầu bé đâu.

Quân thông minh lắm bé biết thừa là làm gì có chuyện ngã vào bồn cầu đến sặc nước nhưng bé Hương đã không muốn nói thì bé Quân cũng thôi không hỏi nữa

_ Ý chết rồi anh Quân ơi ! Bây giờ là mấy giờ ?

_ Tầm 5h30 á ; sao vậy ?

_ Mẹ Linh dặn là sau giờ học phải về luôn không được trễ 15p đâu ; mà giờ muộn quá rồi

_ Không sao mình nói với mẹ là bé Hương bị té vô bồn cầu nên ngất xỉu mãi anh Quân mới tìm được là mẹ không mắng đâu

_ Không được đâu mẹ Linh ghê lắm mẹ mà biết là đến trường làm ầm lên cho coi anh Quân nghĩ cách giúp em đi

_ Thôi được rồi để anh lo
.
.
.
_ Hai đứa làm gì mà về muộn thế này hả ? Còn nữa cặp của bé Hương đâu ?

Mẹ Linh đã đợi sẵn hai anh em ở ngoài cổng ; mẹ hết lo lắng ; tức giận lại đến sợ hãi ; hai bé cưng của mẹ nà làm sao thì mẹ Linh sống sao nổi nhưng mẹ cũng bực lắm nên không kìm được mà vẫn quát bé Hương với bé Quân.

_ Con...bọn con - bé Hương ấp úng

_ Tại con mải chơi để em Hương đi tìm là lỗi của con mẹ Linh cứ phạt con

_ Bé Quân giỏi lắm đã vậy quỳ ngoài hiên từ giờ đến lúc đi ngủ cho mẹ ! Hương vào nhà thay quần áo đi làm gì mà người ngợm bẩn thế hả ?

Bé Hương theo chân mẹ vào nhà còn không đành lòng ngoái nhìn anh Quân thêm lần nữa ; bé Quân xua xua tay ý bảo bé vào nhà Quân không sao
.
.
.
_ Anh Quân !

_ Bé Hương làm gì vậy sao lại ra đây không sợ mẹ Linh à ?

_ Mẹ Linh ngủ rồi anh Nam đói không ?
_ Anh không đói Hương đi ngủ đi

_ Anh đừng nói xạo Hương bụng anh kêu lên rồi kìa hương để dành cho anh cái bánh mì anh ăn đi

Quân ngại ngùng cầm lấy cái bánh mì đã nguội ngắt từ tay Hương

Hương nhìn hai đầu gối đã sưng đỏ của Quân mà xót lắm ; nghẹn ngào :

_ Tại Hương mà anh Quân bị phạt Hương xin lỗi !

_ Hương thấy có lỗi thì sau này phải chăm sóc anh Quân đến già nhé ?

_ Anh Quân không chê thì em chăm anh đến lúc anh chết luôn

Quân bật cười hì hì cốc nhẹ vào trán Hương một cái

_ Chỉ sợ sau này Hương chán anh thôi

_ Nhưng sau này anh Quân có vợ Hương có chồng thì không ở cùng nhau được rồi

_ Thì anh Quân không lấy vợ Hương không lấy chồng là được mà

_ Ờ ha anh Quân thông minh ghê !

Trên hiên nhà có hai đứa bé chia nhau cái bánh mỳ ; cười khúc khích ; lập ra biết bao lời hứa mà có lẽ sau này chúng chẳng bao giờ có thể thực hiện được.....

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro