Chương 37 : Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tình hình trong viện thế nào rồi con? - Tiếng bà Ngân hỏi Nhật

- Cũng chả có tiến triển gì, chỉ tội em con...

- chắc nó buồn lắm để mẹ nấu chút gì mang và viện cho nó!

- Mẹ làm đi, chút con vào bệnh viện cùng!

Nhật đưa bà Ngân đến bệnh viện trông nhi tiều tụy hơn hẳn, cô không chịu ăn uống mặc dù bà Ngân dỗ dành thế nào, bà thấy vậy mà xót còn lũ bạn nhìn thấy mà thương

- Nè, cô nấu cái thứ gì vậy, đến chó nó còn chê!

- Ê! ôsin nấu ăn đi chứ còn đứng đó làm gì!

- Cô là ôsin của Hoàng Minh Thiên, đố ai làm gì được cô!

- vì em là của tôi....

hình ảnh anh cứ hiện về mập mờ trong tâm trí của cô, cô hét lên rồi chửi cái đứa đang nằm bất tỉnh ở đó, cô khóc lấy khóc để  :

- sao anh lại chưa tỉnh vậy hả, đồ quá đáng, anh có tỉnh không hả, tôi sẽ nấu ăn cho người khác và lấy hết tiền của anh cho anh thành doanh nhân nghèo luôn đó!

Bàn tay ai đó khẽ động đậy, đưa lên má cô lau nhẹ từng giọt nước mắt, cười và nói với giọng yếu ớt:

- ít ra thì khi tôi bị bệnh tôi mới nhận ra được tình cảm của em!

- anh...muốn chết không hả!

...

- Nhanh lên nào, trang điểm cho cô dâu đi! cái váy cưới đâu rồi?

- Nè mấy đứa kia! vô đây làm cái gì vậy, còn chú rể nữa, không đi thay áo quần đi còn đứng đó!

Đến giờ, cô dâu xinh đẹp bước ra cùng váy cưới màu trắng, trông thật lộng lẫy, chú rể thì rất điển trai, hai người cùng bước ra, cha xứ đọc :

- hai con có nguyện cùng nhau làm vợ chồng khi hoạn nạn cũng như ốm đau đều chăm sóc lẫn nhau không?

cả hai cùng nói "con đồng ý" thì ở dưới mọi người vỗ tay rầm rộ.

ở đâu đó dưới ghế của người dự hôn lễ có hai phụ huynh đang hối hận:

- Ngay từ đầu, đáng lí em không nên đuổi con bé như vậy!

- thôi, cũng đâu phải lỗi do em đâu!

ở một chỗ khác...

- Anh cũng lo làm đám cưới cho em đi!

- Anh biết rồi mà...hic hic!

10 năm sau...

- Ba, Bin đói!

- mẹ con đâu mà lại kêu ba?

- Mẹ đi shopping rồi ba!

- Thế mấy người làm đâu rồi?

- Tháng này, họ về quê hết rồi ba ơi! ba, con đói!

- trời vậy là mình phải ở nhà với tên tiểu quỷ này ư!

- ba, Bin đói!

" Nhi ơi, em bắt anh ở nhà với thằng nhóc này à, huhu"

buổi tối, khi cu Bin đã ngủ, Thiên ra dấu gọi vợ, cô hỏi anh:

- Nó làm phiền anh lắm không?

- haizz, giờ anh mới biết em ở nhà khổ thế nào!

- giờ mới biết à, hôm nay  em phải cho anh biết tay mới được!

- Khẽ thôi, con nó dậy bây giờ !

- Anh biết rồi mà, hihi

Hai người nhìn nhau và cười  - Nụ cười hạnh phúc

                    ----THE END----

 p/s : This story  by Phuong


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro