Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?
Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Nữ.
Đáp lại câu trả lời của ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày xuống dưới đó, nên ở nhân gian ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều khổ nạn! Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện của Thiên đình, ta sẽ biến ngươi thành người câm!
- Con biết ạ!
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ Thiên đình, đáng lẽ phải đày xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên,nhưng niệm tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà thôi.
- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!
- Bối Bối! Có thật là nàng muốn rời xa Thiên đình, rời xa ta không? Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?
Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay Mễ Bối, nôn nóng hỏi.
- ...Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất định phải báo đáp.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ buồn bã trong mắt Cửu hoàng tử.
- Vậy... nàng nỡ rời xa ta sao?
Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.
- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.
Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mềm mại như nước.
- Chúng ta đều đã là người lớn cả rồi, chàng lại còn là hoàng tử nữa, đừng trẻ con thế được không?
- Nhưng... một ngày trên trời bằng một năm dưới trần. Ta đợi nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi qua rất nhanh. Còn nàng thì sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi, người sẽ bát nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...
- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.
Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.
- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!
...
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi còn có nguyện vọng gì không?
Một vị thiên tướng áp giải Mễ Bối lạnh lùng hỏi, gương mặt không hề biểu cảm.
- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi!
- Ân nhân cứu mạng của ngươi? Người đó là ai?
- Người ấy tên là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro