Chương 11: Tiểu học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian lắc lắc lư lư trôi qua.

Cuộc đời học sinh tiểu học của Hàn Trí Thành thực sự rất thoải mái.

Mỗi ngày, cậu chơi điện tử với Lý Long Phúc đến khuya, lên lớp thì ngủ có Hoàng Huyễn Thần yểm trợ, ngay cả sách bài tập cũng chưa từng sờ đến.

Niềm vui của những học sinh học cho có, sau đó thu hoạch những khoảnh khắc quý báu, là điều người bình thường không thể tưởng tượng được.

Hoa quế trên cành cây ngoài cửa sổ lớp học nở rồi lại rụng, thời gian tiểu học bình bình đạm đạm thoáng qua trong chớp mắt.

Vài năm ngắn ngủi, các bạn nhỏ trong lớp đã cao hẳn lên.

Hàn Trí Thành nhớ rõ mình dậy thì muộn, sắp lên lớp chín mới đột nhiên ca vọt. Ở kiếp trước, từ tiểu học đến cấp hai, cậu đều đứng ở ba vị trí đầu hàng nam.

Đời này thế mà giống y chang, không cao thêm một centimét nào.

Trơ mắt nhìn cả đám nhóc lớp tiểu học đều cao hơn mình, thậm chí ngay cả Hoàng Huyễn Thần đứng lên cũng cao hơn cậu. Hàn Trí Thành sắp buồn chết mất.

Người lùn làm thủ lĩnh sẽ không có uy nghiêm!

Cậu là đại ca trường lăn lộn hai đời, thế mà mỗi lần xếp hàng đều xếp thứ nhất thứ hai. Chuyện này còn mặt mũi nào?!

Thế là ngày nào cậu cũng nhảy dây hai ngàn cái mệt gần chết, chủ động uống sữa tươi và uống viên canxi mà không cần mẹ cậu nhắc nhở. Đáng tiếc, hiệu quả quá mức nhỏ bé.

Mỗi lần xếp hàng, Hàn Trí Thành vẫn mặt không biểu cảm đứng vị trí đầu tiên hàng thứ nhất.

Hôm ấy khai giảng lớp ba, Mạnh Tĩnh suy xét đến vấn đề các bạn học cao và một vài bạn bị cận không nhìn rõ bảng đen, xáo trộn vị trí của tất cả các bạn học để xếp lại.

Cô làm một bảng sắp xếp, mục đích chuyển bạn học thấp lên phía trước.

Còn những bạn xếp sau hoặc là cao, hoặc là nghịch ngợm gây sự.

Hàn Trí Thành được xếp ở hàng thứ nhất như trong dự đoán, đối diện với vị trí trung tâm của bục giảng.

Thực sự là, quá khuất nhục.

Ngồi ở hàng thứ nhất, ngay dưới mí mắt của giáo viên, Hàn Trí Thành muốn ngủ hay làm việc riêng cũng không được. Sẽ bị giáo viên làm phiền.

Hơn nữa, cũng không có ai chịu thương chịu khó giúp cậu bao che làm chuyện vặt. Hàn Trí Thành quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Huyễn Thần ngồi ở hàng cuối cùng, Hoàng Huyễn Thần cúi đầu, đang làm bài tập.

Sau hai năm, Hoàng Huyễn Thần tựa như nẩy nở hơn, nó cắt tóc ngắn, lộ ra hai gò má trắng nõn gầy gò, mái tóc đen tôn lên vẻ hơi lạnh lùng.

Mấy năm nay các bạn học đều từ từ quen với sự khác biệt của Hoàng Huyễn Thần, không còn ôm tò mò với nó nữa. Hơn nữa, bản thân Hoàng Huyễn Thần ít nói, hầu như không cười. Khi nhìn người khác, đôi mắt đen láy hơi tối lại khiến người ta cảm thấy như có gai sau lưng, các bạn học cũng không muốn chơi với nó.

Hàn Trí Thành nghĩ, bây giờ để nó một mình chắc không có vấn đề gì.

Con cái mà, sớm muộn gì cũng phải độc lập.

Cậu cũng chỉ có thể quan tâm Hoàng Huyễn Thần trong mấy năm tiểu học này. Về sau, thành tích Hoàng Huyễn Thần càng ngày càng tốt, chắc chắn không học cùng trường với cậu.

Lúc này, Hứa Như tìm được vị trí của mình trên bảng sắp xếp, sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn mới là Hàn Trí Thành, khuôn mặt của cô bé hơi đỏ, lề mà lề mề ngồi xuống.

Những đứa trẻ lớp 3 đã có chút hiểu biết về sự khác biệt giữa nam và nữ.

Thậm chí bắt đầu chú ý đến bạn khác phái có ngoại hình đẹp trai và thú vị.

"Hàn Trí Thành, cậu muốn ăn đồ vặt không?" Hứa Như ngồi xuống, sau đó hơi thẹn thùng mất tự nhiên nói chuyện với Hàn Trí Thành: "Tớ có xoài khô."

Hàn Trí Thành cầm bút vẽ người nhỏ trên giấy, nghe tiếng ngẩng đầu lên. Sau khi phát hiện bạn cùng bàn mới của mình là Hứa Như, cậu nghĩ ngợi, nói: "Được."

Hứa Như lấy xoài khô chia sẻ với cậu.

Hứa Như là nữ sinh trông thanh tú đáng yêu nhất lớp, khuôn mặt nhỏ mắt to, da lại mịn màng còn được người khác yêu thích hơn ngôi sao nhí trên tivi.

Có khá nhiều bạn nam trong lớp đều thích nói chuyện với em, mặc dù cách bọn quỷ ấu trĩ này bày tỏ tình cảm là túm chặt bím tóc của Hứa Như, chọc Hứa Như khóc.

Lý Long Phúc cũng từng nói thầm với Hàn Trí Thành rằng cu cậu rất thích Hứa Như, còn bảo Hàn Trí Thành hỗ trợ nghe ngóng sở thích của Hứa Như.

Hàn Trí Thành vốn không muốn thò một chân vào chuyện này. Cậu biết Lý Long Phúc và Hứa Như sớm muộn gì cũng yêu nhau.

Đời trước, bọn họ đã là một đôi, rất ngọt ngào. Hàn Trí Thành cố ý về nước tham gia đám cưới của hai người cũng bị Hứa Như ném trúng hoa.

Nhưng mà nếu Hứa Như trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của cậu, cậu sẽ thuận tiện giúp Lý Long Phúc.

Hoàng Huyễn Thần ngồi ở hàng cuối cùng làm bài một lúc, sau đó hơi ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Trí Thành.

Hàn Trí Thành đang nói chuyện với bạn cùng bàn mới của cậu, nhìn từ phía sau có thể trông thấy gò má của cậu. Hình như cậu đang cười, mắt cong lên.

Hoàng Huyễn Thần đếm thời gian trong lòng, mắt nhìn đề bài, não lại giống như thắt nút, không nghĩ ra được cách giải đề.

Ba phút rồi, Hàn Trí Thành đang nói gì với Hứa Như vậy?

Lúc này, cái ghế bên cạnh Hoàng Huyễn Thần bị kéo ra, một nữ sinh ngồi xuống.

Hoàng Huyễn Thần nghiêng đầu, hờ hững liếc nhìn bạn cùng bàn mới. Nữ sinh vốn định chủ động nói với nó một câu, lập tức bị ánh mắt của nó dọa trở về.

Em hơi xấu hổ luống cuống nói: "Tớ, tớ ngồi ở đây..."

Hoàng Huyễn Thần không nói gì, nó duỗi tay nắm lấy thành ghế dịch chuyển vào trong, im lặng từ chối bạn cùng bàn mới. Nữ sinh hơi tủi thân đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Là cô Mạnh để tớ ngồi ở đây."

Hoàng Huyễn Thần đè ghế lại, ngang bướng không cho cô bé ngồi, thấp giọng nói: "Đi ra."

Nữ sinh đỏ mắt đi ra ngoài.

Lúc này Hoàng Huyễn Thần mới chậm rãi buông cái ghế ra, nó lại không kìm lòng được nhìn bóng lưng Hàn Trí Thành.

Tại sao không ngồi ở đây chứ?

Hoàng Huyễn Thần cụp mắt.

Nó đã giúp Hàn Trí Thành giữ lại chỗ ngồi.

Mạnh Tĩnh nghe nói Hoàng Huyễn Thần không chịu ngồi chung với người khác thì đau cả đầu.

Nói một cách công bằng, Mạnh Tĩnh rất thương Hoàng Huyễn Thần. Một đứa trẻ có cơ thể không trọn vẹn, trong quá trình trưởng thành luôn trải qua nhiều sự bất công hơn. Chưa kể Hoàng Huyễn Thần còn thông minh như vậy, mới lớp 3 đã giải được đề thi Olympic toán của lớp 6, điều này khiến Mạnh Tĩnh càng giữ vững suy nghĩ cố gắng bồi dưỡng nó.

Cô cố tình sắp xếp cô gái có tình tình dịu dàng ngoan ngoãn nhất lớp ngồi cùng bàn với Hoàng Huyễn Thần, không ngờ Hoàng Huyễn Thần lại làm bạn nữ khóc.

Mạnh Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại, vẫy dành thời gian nói chuyện riêng với Hoàng Huyễn Thần.

"Tiểu Thần, em không muốn ngồi chung với Tiểu Mộng à?" Mạnh Tĩnh ngồi xổm trước mặt Hoàng Huyễn Thần, dịu dàng hỏi: "Vậy em muốn ngồi chung với ai, có thể nói cho cô nghe không?"

Hoàng Huyễn Thần nhẹ nhàng móc đường vân lốp xe, đôi mi mắt khẽ rung lên vài lần.

Nó không thích nói chuyện, luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ với mọi người. Chỉ khi ở bên cạnh Hàn Trí Thành, Mạnh Tĩnh mới thấy nó để lộ chút cảm xúc khác biệt.

Mạnh Tĩnh thở dài, cảm thấy khó xử: "Tiểu Thần vẫn muốn ngồi với Chiêu, đúng không?"

Hoàng Huyễn Thần ngước mắt lên, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Mạnh Tĩnh lại gặp khó khăn. Hàn Trí Thành là một đứa trẻ lanh lợi, hoạt bát, cô cũng thích. Nhưng cậu bé quá nhanh nhẹn, không chịu sự quản thúc và thường bảo Hoàng Huyễn Thần làm bài tập giúp. Thậm chí, khi đang trong giờ học, Hoàng Huyễn Thần cũng không nghe giảng mà chơi trò chơi với Hàn Trí Thành.

Sau khi cân nhắc kỹ, Mạnh Tĩnh quyết định tách họ ra để tốt cho cả hai đứa trẻ.

Cô tìm một cái cớ: "Chiêu ngồi đằng sau sẽ không nhìn thấy bảng."

Hoàng Huyễn Thần hiểu ý cô. Ánh sáng trong mắt nó dần tắt, nó nói khẽ: "Vậy em ngồi một mình, không cần bạn cùng bàn."

Mạnh Tĩnh đành đồng ý.

Lớp họ có bảy dãy ghế, sắp xếp theo mô hình "hai-ba-hai". Sau khi sắp xếp lại vị trí, cả lớp đều nhận ra chỉ có Hoàng Huyễn Thần ngồi cạnh cửa, không có bạn cùng bàn. Nó như bị cô lập bởi thế giới bên ngoài, ngồi lặng lẽ ở góc khuất, không tiếng động.

"Chiêu ơi!" Trong giờ nghỉ, Lý Long Phúc gọi vọng từ cửa lớp Hàn Trí Thành: "Tiết sau là thể dục, mau đi cướp bóng!"

Hàn Trí Thành đáp lại: "Đi ngay, tao đi tiểu trước, mày đi trước đi."

Hàn Trí Thành suy nghĩ chút đã hiểu ý Lý Long Phúc, liền hỏi Hứa Như: "Hứa Như, cậu có muốn xem bọn tôi chơi bóng không?"

Hứa Như vui vẻ đồng ý: "Được."

Cô bé thích chơi với Hàn Trí Thành và Lý Long Phúc. Mặc dù Hàn Trí Thành trông ưa nhìn nhưng cậu lười biếng và không thích tương tác với người khác, khi nổi giận còn đáng sợ. Nếu so sánh, Hứa Như thích Lý Long Phúc hơn vì cậu luôn vui vẻ và thú vị.

"Vậy cậu với Long Phúc đi trước, tôi xuống ngay." Hàn Trí Thành nói.

Hàn Trí Thành đến nhà vệ sinh, khi đi ngang qua lớp vô thức liếc nhìn vào trong. Các bạn học đều xuống tầng, chỉ còn một mình Hoàng Huyễn Thần ngồi cô đơn trong lớp, chăm chú làm bài tập, trên bàn để hai quyển sách thi đấu.

Hoàng Huyễn Thần đã tham gia các cuộc thi kiến thức từ năm ngoái. Olympic Toán vốn là môn dành cho học sinh lớp 4 trở lên, nhưng Hoàng Huyễn Thần đã vào lớp Olympic Toán từ lớp 2 và luôn đứng đầu.

Trong cuộc thi năm ngoái, Hoàng Huyễn Thần là người duy nhất đạt điểm tối đa, khiến giáo viên vừa mừng vừa sợ.

Hàn Trí Thành định gọi Hoàng Huyễn Thần cùng xuống chơi, nhưng nghĩ lại, không muốn làm phiền khi bạn đang làm điều mình thích.

Gió ngoài cửa sổ lướt qua, mang theo mùi hương hoa quế vào phòng. Hoàng Huyễn Thần nghe thấy tiếng nói cười từ bãi tập, như đến từ một thế giới khác. Nó cau mày, chăm chú làm đề.

Tiếng hét vang lên từ bãi tập: "Hàn Trí Thành! Chuyền bóng cho tao!"

Bút của Hoàng Huyễn Thần lỡ một nét, vạch ra một vết cứng cáp trên giấy. Nó nhìn bài thi, sững sờ hai giây rồi đặt bút xuống, đẩy xe lăn tới cửa sổ. Hai tay chống lên bệ cửa sổ, cố gắng đứng lên nhìn xuống bãi tập.

Hàn Trí Thành dẫn bóng, như thể khoác lên mình ánh nắng, rực rỡ chói mắt. Ánh mắt Hoàng Huyễn Thần không rời khỏi Hàn Trí Thành, gần như không chớp mắt.

Sau khi ghi bàn, Hàn Trí Thành huýt sáo, đụng vai với đồng đội: "Được đấy!"

Đồng đội là học sinh lớp khác, cậu ta không biết Hàn Trí Thành hung dữ, nhếch miệng cười: "Không ngờ trông mày lùn mà chạy nhanh phết!"

Hàn Trí Thành tức giận: "???" Cậu muốn chửi người, nhưng lại nghĩ tới tương lai mình sẽ cao một mét tám.

Lý Long Phúc vội vàng lôi cậu đi trước khi cậu nổi khùng. Hàn Trí Thành chơi bóng rất tốt, đội của cậu thắng hoàn toàn. Các nữ sinh reo hò vỗ tay vui mừng.

Khi đi ngang qua một đám nam sinh, Hàn Trí Thành nghe thấy một giọng cắn răng nói: "Hàn Trí Thành, mày đừng đắc ý, có bản lĩnh thì đấu một với một."

Hàn Trí Thành nhìn thấy Chu Dương, cậu nhếch miệng, giọng điệu lười nhác: "Không phục à? Đợi tao rảnh đấu với mày."

Chu Dương tức giận, đá Hàn Trí Thành ngã xuống đất. Mọi người kinh ngạc hô lên. Hoàng Huyễn Thần nhìn thấy Hàn Trí Thành ngã, lập tức căng thẳng, đẩy xe lăn xuống tầng, nhưng gặp cầu thang.

Nó cắn chặt răng, ngón tay run rẩy, cảm thấy vô dụng khi không thể giúp Hàn Trí Thành. Nó đập vào chân phải không lành lặn, trong lòng đầy thù hận và tuyệt vọng.

Một cô giáo đi ngang qua nhìn thấy, tiến lên ngăn lại. Hoàng Huyễn Thần nắm chặt cổ tay giáo viên: "Em muốn đi xuống."

Cô giáo giúp nó xuống tầng. Khi Hoàng Huyễn Thần đến bãi tập, Hàn Trí Thành đã đè Chu Dương xuống đánh. Giáo viên thể dục can ngăn, Hàn Trí Thành đá một phát vào mông Chu Dương trước khi được đưa vào phòng y tế.

Hoàng Huyễn Thần chậm rãi nghĩ, bên cạnh Hàn Trí Thành có rất nhiều người. Sự hiện diện của nó có vẻ không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro