Chương 3: Anh đợi em nha( Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Nguyệt có chút lính túng nhìn con trai mình cười cười, nói:" Con trai ngốc, nói cái gì bàn hay không bán, mẹ đây không phải là giúp con tìm vợ về đây hay sao?"
Vậy mẹ có hỏi qua ý kiến của con chưa? Trình Chi Ngôn trừng đôi mắt trong suốt của mình, nhìn bà từ từ hỏi.
A..... Chu Nguyệt hơi hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua vẻ mặt con trai mình, suy nghĩ hỏi:"..... Ý của con như thế nào?"
Con suy nghĩ một chút.... Trình Chi Ngôn bỏ lại một câu nói như vậy, rồi xoay người đi lên lầu.
Chu Nguyệt đứng trong phòng khách, nhìn bóng lưng nhìn con mình, có chút lo lắng? Mà lo lắng điều gì?
Bà cùng mẹ Tiểu Thỏ bất quá chỉ là nói chơi, không đến mức làm thằng bé tưởng thật đấy chứ???
Thì ra thằng bé tưởng thật, Tiểu Thỏ vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, cùng chỉ là thích thú nhất thời, mấy ngày này sẽ quên thôi..
Nghĩ như vậy, Chu Nguyệt nhịn không được lắc đầu, tính toán một chút, việc của thẳng bé mình vẫn không nên quản, tốt nhất là để thằng bé tự lập.
Trong nhà Tiểu Thỏ.
Mẹ Tiểu Thỏ khuyên can mãi cuối cùng cũng dẫn được Tiểu Thỏ về nhà, ai mà biết đứa bé này vừa mới đến nhà đã chạy thẳng lên phòng của mình, lục tủ quần áo lấy bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt ra thay.
Chỉ có điều, dù sao cô vẫn còn nhỏ, tủ quần áo lại lớn và cao như vậy, cứ lục như vậy hồi lâu, quần áo đã bị cô làm rãi ra khắp nơi, cô lại không tìm được quần áo của mình.
Tiểu Thỏ! Tới giờ dùng cơm rồi! Trên người mẹ Tiểu Thỏ mặc tạp dề, chạy tới phòng của Tiểu Thỏ gọi cô để ăn cơm, lại bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ.
Đây là tình huống gì?
Cùng lắm bà chỉ ở dưới lầu nấu cơm tối một lúc, thế mà Tiểu Thỏ đã làm cho căn phòng trở nên bừa bộn như đã bị gió lốc quét qua vậy, trở thành một đống hỗn độn???
Mẹ.... Tiểu Thỏ vừa hít mũi vừa chảy nước mắt lả chả nhìn mẹ của mình, miệng cong lại, khóc lên:"Oa oa oa... Con không tìm được bộ độ áo ngủ màu hồng..."
"Đứa bé này, nếu muốn nếu muốn tìm áo ngủ thì trực tiếp nói với mẹ một tiêng, con xem mới có một chút mà con đã làm cho căn phòng bừa bộn rồi kìa, có tin là mẹ sẽ đánh con không?" Mẹ Tiểu Thỏ vừa nhặt quần áo dưới đấy, vừa cằn nhắng Tiểu Thỏ.
"Mẹ, con muốn tìm áo ngủ..." Tiểu Thỏ tội nghiệp đứng ở góc tường, nhìn mẹ mình nhỏ giọng nói.
"....."
Mẹ Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua thấy Tiểu Thỏ khóc như mưa, chỉ cảm giác mình đã bị sự cố gắng của con bé đánh bại hoàn toàn.
"Ăn cơm trước, ăn xong cơm tối, tắm rửa xong sau đó mới thay quần áo ngủ." Bà nhặt những quần áo rơi xuống đất để lên giường của Tiểu Thỏ, sau đó ôm lấy Tiểu Thỏ trực tiếp xuống dưới lầu.
Đối với mẹ Tiểu Thỏ mà nói, dẫn Tiểu Thỏ về nhà chỉ là bước đầu tiên.
Trong suy nghĩ của bà, luôn cho rằng Tiểu Thỏ chỉ là đứa bé ba tuổi, mà những đứa bé cỡ tuổi này như con bé, bởi vì lòng lòng hiếu kì, rất dễ bị những câu chuyện khác hấp dẫn, vì vậy, bà nghĩ Tiểu Thỏ sau khi về nhà, ăn xong, tắm, thay quần áo vùi đùa những chuyện lặt vặt một chút, cũng sẽ không còn ý đền nhà Trình Chi Ngôn chơi
Nhưng mà thực sự chứng minh, nghìn vạn lần không nên xem thường sự cố chấp của những đứa trẻ ba tuổi.
Lúc Tiểu Thỏ tắm rửa, thay quần áo xong, cả người giống ánh nắng ấm áp soi sáng của màu hạ, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, cười ì hì ôm lấy gấu bông cục cưng của cô, lăn lốc rồi ngã từ trên giường xuống.
Mẹ Tiểu Thỏ sợ hết hồn, sợ cô sẽ ngã xuống giường nên vội vàng giơ tay kéo lấy cổ áo cô, thấp giọng nói:" Cẩn thận một chút!"
"Mẹ ơi!" Tiểu Thỏ đứng ở trên giường, đôi chân nhỏ trắng nõn để trần, mặc bộ đò ngủ màu hồng, trong tay ôm con gấu bông, đôi mắt sáng ngời long lanh nhấp nháy, giọng cô nhẹ nhàng nói:" Con muốn ngủ cùng với anh nước chanh của con."
Mẹ Tiểu Thỏ thật dở khóc dở cười nhìn con gái của mình.
Con bé vẫn còn nhớ đến truyện này sao???
"Tiểu Thỏ ngoan...không phải trước khi ngủ con phải uống sữa bột sao...nếu giờ con sang nhà anh nước chanh thì sẽ không có sữa bột để uống nữa..." Đôi mắt mẹ Tiểu Thỏ đảo qua đảo lại quyết định dùng phương pháp vòng vo để ngăn cản.
"A..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dứt khoát đi đến trước gương lấy hộp sữa bột cùng bình sữa ôm vào trong ngực, vui vẻ nói:" Vậy con sẽ mang sữa bột đến nhà anh nước chanh, cùng anh uống chung!"
"....."
Mẹ Tiểu Thỏ im lặng hai giây, giọng buồn buồn nói:"Anh nước chanh của con giờ đã mười tuổi rồi, nên không cần uống sữa bột nữa..."
"A... Vậy mình uống!" Tiểu Thỏ vừa nói vừa định bước chân ra cửa.
"Con đứng lại cho mẹ!" Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng xoay người xuống túm cổ áo cô, ôm cô trở lại giường:"Muộn như thế này rồi, anh nước chanh chắc ngủ rồi, đợi đến sáng mai anh dậy rồi con hãy qua nhà anh, tìm anh đi chơi?"
"Không được!"
"Ngoan... Con không thể đánh thức anh nước chanh được, con hiểu không!"
Cuối cùng mẹ Tiểu Thỏ cũng hài lòng, bà cầm lấy cuốn sách về các kì thi tư vấn bằng cấp bác sĩ ở đầu giường lên nhìn. Nhưng mới nhìn được 2 giây, Tiểu Thỏ lại từ từ trên giường đứng dậy ra ngoài.
"Con muốn đi đâu?"
"Con... con đi ra ban công ngắm trăng..." Tiểu Thỏ tay ôm gấu bông vẻ mặt ngây thơ nhìn mẹ.
"À..." Cuối cùng, mẹ Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay nói:" Đi đi."
Tiểu Thỏ nhận được câu trả lời của mẹ, đôi chân ngắn nhỏ của trẻ con liền vui vẻ chạy nhanh về ban công.
Trên ban công có đặt một cái ghế nhỏ, là dùng để cô đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trên cửa sổ có lan can nên mẹ Tiểu Thỏ cũng không lo lắng cô sẽ rơi xuống khỏi ban công.
Tiểu Thỏ trèo lên cái ghế nhỏ của mình, cô dùng sức đẩy của sổ ra để ngắm khung cảnh bên ngoài. Sau đó, quyết định xoay đầu lại, nhìn tới nhà cách vách nhà của mình hét lớn:"Anh nước chanh..... anh nước chanh...... anh đã ngủ chưa?"
Giọng nói của tiểu nha đầu sắc bén lại kêu lên một cái như thế thật sự đã hù dọa mẹ Tiểu Thỏ cuốn sách đang cầm trên tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Lúc này Trình Chi Ngôn đang học bài trước bàn học trong phòng của mình, đột nhiên một tiếng rống như thế, bút máy trên tay nhất thời liền run run vạch một đường. Trong nháy mắt, sách bài tập bị vạch ra một nét xanh đậm.
"......."
Được rồi, trang này coi như bỏ.
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn sách bài tập trước mình, thuận tay xé tờ viết sai. Đang chuẩn bị đang đứng dậy ra ban công xem một chút thì nghe thấy tiếng cửa của phòng mình" kẹt" một tiếng đẩy ra.
Chu Nguyệt đứng ở cửa phòng, vẻ mặt tươi cười nhìn con trai:" Bạn gái của con gọi kìa!"
-----------------------------------------------------------END--------------------------------------------------------------------------
- Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ của mình.
- Mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ truyện của mình thật nhìu!^_^
- Đừng quên bình chọn truyện của mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro