Chương 24: Lời hứa của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ tới cuộn băng Dương Nhậm Vũ cho cậu xem, đôi môi khẽ mỉm cười.
Vừa lên phòng, Lộc Hàm bị vây kín bởi một vòng tay ấm áp.
"Hàm... đến lúc rồi."- giọng nói anh trầm trầm phả xuống đỉnh đầu cậu.
Lộc Hàm ân hận lẽ ra nên ở lại tán ngẫu cùng Cung Dương Á Miên. Có như vậy giờ đây cậu mới không phải thực hiện thứ lời hứa kì cục này.
"Được."- Lộc Hàm thở dài- "Nhưng anh phải nằm nghỉ cho khỏe đã, em sẽ xuống nhà làm cái gì đó ăn. Tắm xong em sẽ..."
Ngô Thế Huân mỉm cười gian manh cúi xuống gặm cổ cậu. Tuy anh đang rất mệt nhưng cậu đã đồng ý thì kệ cậu nha.
"Anh muốn ngay bây giờ, rồi em muốn làm gì thì làm."
"Vậy em đi tắm đã."- Lộc Hàm thoát khỏi vòng tay của Ngô Thế Huân, đi về phía nhà tắm.
Ngô Thế Huân lên giường, cái đầu thật đau, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cậu trong nhà tắm. Liệu cậu sẽ quyến rũ đến thế nào chứ....
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mở.
"Thiên a..."- Ngô Thế Huân sửng sốt, cậu chính là muốn giết người không dao sao? Nếu chỉ được nhìn thôi thì...
Anh nhìn chằm chằm mỹ nam kia, trên người chỉ mặc một bộ đồ lót ren quyến rũ. Cậu bước gần lại phía Ngô Thế Huân, cúi thấp xuống.
"Xem như em đã thực hiện lời hứa, nhưng anh nhớ phải tuân thủ quy tắc của em, rõ chưa?"
Ngô Thế Huân gật đầu lia lịa. Nhưng chỉ được nhìn thì quả thật...
Cậu đã ra điều kiện, nếu anh nghe lời cậu trong chuyện ăn uống bồi bổ thân thể đến khi khỏe hẳn, cậu sẽ ở đây chăm sóc anh mà chỉ mặc đồ lót. Và một điều kiện hấp dẫn như vậy đương nhiên anh đồng ý.
Trời trở lạnh nhưng anh cũng không phải ích kỉ không nghĩ đến cậu, nên nhà anh đã mở sẵn máy sưởi 24/24, cho dù cậu có khỏa thân đi lại trong nhà cũng không có vấn đề gì. Khoan đã... Ngô Thế Huân lắc đầu, anh không thể nghĩ đến cậu như vậy. Anh chính là đang ốm được không?
Lộc Hàm trước khi xuống bếp còn hôn nhẹ lên môi Ngô Thế Huân.
Cũng may khi nãy cậu đã nhờ Dương Nhậm Vũ đi mua hộ ít thức ăn, giờ chỉ việc chế biến.
Đeo chiếc tạp dề lên người, cậu bắt đầu công việc nấu nướng.
Cậu không hiểu tại sao chính mình lại phải ra thứ điều kiện kì cục đó cho Ngô Thế Huân. Trực tiếp ép anh uống không phải được rồi sao? Từ khi nào thì cậu bắt đầu coi trọng anh đến vậy?
Nghĩ tới chuyện Ngô Thế Huân chưa hề hỏi qua chuyện cậu làm việc ở đâu và chức vụ gì, có thể anh không để ý, hay chính anh không quan tâm? Tuy cậu không muốn chuyện của mình bị lộ, nhưng anh không hỏi, cậu lại càng thấy hụt hẫng.
Đổ ra bát những lát thịt trong chảo được rán chín vừa, lại bắc lên một nồi canh, cậu lại không biết Ngô Thế Huân đã đứng sau cậu từ rất lâu.
Nhìn Lộc Hàm chỉ mặc đồ lót, phía trước đeo tạp dề, những đường cong ẩn ẩn hiện hiện làm Ngô Thế Huân rạo rực, anh nhẹ nhàng bước đến ôm lấy cậu từ đằng sau.
"Hàm... em thật đẹp."
"Một ngày nào đó em cũng sẽ già nua và xấu xí thôi."- Lộc Hàm thản nhiên, gắp lấy một miếng thịt đưa lên miệng Ngô Thế Huân- "Anh xuống đây làm gì? Không phải nên ở trên đó nghỉ ngơi sao?"
Miệng nhai miếng thịt Lộc Hàm vừa gắp, Ngô Thế Huân có chút xuýt xoa vì hơi nóng.
"Ở trên đó thật chán."- Anh ôm lấy eo cậu sát hơn- "Xuống cùng em có vẻ tốt."- ngừng lại một chút, anh nhíu mày- "Hàm, em nói chuyện với tôi có thể biểu hiện khuôn mặt đừng lạnh như vậy được không?"
Anh nói là sự thật, cậu rất bình tĩnh khi nói chuyện với anh, dù anh có giận cậu, hay kể cả lúc cậu nói thích anh, trên mặt vẫn chỉ là vẻ bình tĩnh mi không động một cái.
"Cười một chút sẽ chết người sao?"
Lộc Hàm không cho là đúng, cậu đặt đũa xuống, nắm lấy hai tay anh.
"Anh thế nào lại để bị ốm như vậy?"
"Còn không phải tại em?"- chợt thấy Lộc Hàm đổi đề tài, Ngô Thế Huân cũng không nói lại chuyện kia, anh cúi sát vào cổ cậu. Bàn tay dần luồn vào trong tạp dề, xoa lên vùng bụng bằng phẳng của Lộc Hàm.
"Tôi thật nhớ em, suốt thời gian em đi, tôi chỉ đến nhà em đợi, chỉ biết đợi em ở đó, hoàn toàn không biết em đi đâu."- giọng anh ngày càng nhỏ, dường như có thể nghe thấy sự ủy khuất trong đó, rồi anh bỗng cao giọng- "Em đó, đi Mĩ mà không nói gì với tôi."
Lộc Hàm khẽ giật mình, cậu từ từ quay lại. Mắt lộ rõ vẻ khó hiểu. Cậu nhớ mình chưa từng nói với anh là đi Mĩ, làm sao anh biết?
"Sao anh biết em đi Mĩ?"
Ý thức được lời mình vừa nói ra chính là tự mình hại chết mình, Ngô Thế Huân vội giải thích.
"Hôm qua khi mê man anh đã nghe em nói a... anh cũng không nhớ rõ, nhưng mà em đi Mĩ thật hả?"- anh làm bộ ngạc nhiên. Nếu cậu biết, đồng phạm của anh thực sự sẽ chết rất khó coi.
Lộc Hàm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu lại quay lại xào nấu tiếp.

"Ra kia chờ em một lát. Sắp xong rồi."- Lộc Hàm thấy bàn tay của Ngô Thế Huân có xu hướng quậy phá lung tung, đành ra lệnh đuổi khách, làm anh mặt xịu xuống, nặng nề bước ra bàn.
Vài phút sau, Lộc Hàm dọn các món ăn lên, cậu vẫn chỉ nấu những món nhẹ cho anh. Hai người cùng ăn, chẳng cần nói chuyện nhưng vẫn rất ăn ý, anh ăn những món cậu nấu thật ngon miệng, cũng không dám gắp cho cậu vì sợ cậu bị lây, nhưng cậu múc súp cho anh, lần nào anh cũng ăn hết.
Điều thú vị đối với Ngô Thế Huân lúc này, đó là cậu chỉ mặc như vậy ngồi đối diện anh. Ngực căng tròn, nhìn thật đáng yêu. Anh thật muốn cứ thế này mãi thôi.
"Hàm, tôi no rồi, ba bát súp, hai bát cơm, lại canh nữa."- Ngô Thế Huân dựa ra sau ghế, tay sờ lên bụng- "Tôi có lẽ sắp giống người chửa ba tháng rồi."
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, tuy nhiên ánh mắt anh lại không nhìn xuống nơi mà anh đang than trời, mà lại nhìn vào ngực cậu.
"Ngô Thế Huân, em đã nói ra sao?"- cậu khoanh tay trước ngực, khiêu mi nhìn anh.
Ngô Thế Huân tiếc nuối cúi đầu xuống.
Bắt anh chỉ nhìn mà không được hành động gì, chẳng hóa ra là trăng trong nước, hoa trong gương?
Lộc Hàm cười thầm trong lòng, việc anh ầm ĩ ở trước biệt thự của cậu, cậu còn không biết sao? Người đâu kì lạ vậy chứ, hét to như vậy, còn không sợ người ta nghe thấy.
Công nhận camera của nhà cậu rất tốt, nhưng Dương Nhậm Vũ có nhất thiết phải tháo tung nó ra đến hỏng để lấy thẻ bên trong rồi cho cậu xem không? Giờ lại phải mất công thuê người lắp cái mới.
"Ăn xong rồi mau lên ngủ đi, em dọn một chút sẽ lên."- Lộc Hàm đứng dậy thu dọn các thứ. Để mặc Ngô Thế Huân lết thân thể mệt mỏi lên cầu thang.
Thật ra anh cũng đã đỡ nhiều, nhưng vì muốn cậu để ý mà muốn ra vẻ một chút. Nhưng xem ra, đó không có tác dụng với cậu.
Về chuyện dự án với Lệ Kim, Ngô Thế Huân vẫn không hiểu sao Lộc Hàm lại không muốn anh hợp tác cùng họ. Chẳng lẽ... cậu đã biết tất cả?
Nghĩ cũng không muốn nghĩ, giờ Ngô Thế Huân chỉ mong làm sao thành công kéo cậu lên ngủ cùng. Anh chính là mong chờ lắm rồi.
"Nếu như là ngày mai không được sao?"- Lộc Hàm nói vào máy điện thoại, đã lâu lắm rồi cậu chưa có trở về nhà sau lần đi Hawaii về. Giờ cha mẹ muốn cậu về luôn là có chuyện gì?
"Tiểu Mạn, chuyện quan trọng, con mau trở về đi."- mẹ Lộc thì thầm như không muốn ai nghe được.
Lộc Hàm thở dài, chuyện gì nữa đây? Cậu lo nhiều chuyện đến phát ốm rồi.
Đồng ý với mẹ, cậu cúp máy, đi lên phòng Ngô Thế Huân.
"Hàm, mau lên đây, ngủ thôi."
"Ngô Thế Huân, mẹ em gọi điện, giờ em phải về nhà có chuyện gấp, mai em sẽ quay lại."
Cậu tiện tay lấy chiếc sơ mi mặc vào, rồi quần dài, vừa nói với Ngô Thế Huân.
Anh hụt hẫng, cứ nghĩ hôm nay hai người có thể trọn vẹn bên nhau, ai ngờ cậu lại phải về nhà.
"Thôi được rồi, em cứ về đi, mai nhớ qua đây, tôi sẽ gọi người đến đưa em đi."
"Không cần đâu, em gọi người nhà tới rồi."- cậu đã nhắn tin cho tài xế riêng, giờ như vậy là ổn nhất.
Chợt nhớ ra cậu không muốn lộ thân phận, Ngô Thế Huân tiến đến ôm cậu một chút rồi rời ra.
"Đi đường cẩn thận."
"Em biết rồi."- Lộc Hàm hơi mỉm cười, cậu hôn nhẹ lên môi anh- "Sáng mai em đi làm, trưa mai sẽ tới."
Cậu chào tạm biệt anh rồi đi về.
Sau khi Lộc Hàm rời khỏi, Ngô Thế Huân chán nản nằm xuống giường, anh cứ nghĩ mãi về cậu. Rốt cục những năm trước đó cậu đã phải thế nào mới có thể lãnh đạo được Lộc thị? Đến lãnh đạo Ngô thị từ khi hai mươi tuổi, anh vẫn còn thấy khó khăn, thì một nam nhân như cậu sao có thể? Cậu không thấy khó khăn vất vả sao?
Nhớ tới Lộc Hàm làm anh không tài nào ngủ được. Mở điện thoại, là những tấm ảnh của cậu lúc đang ngủ.
Thật an bình.
Ngày mai có lẽ nên làm cách nào cho cậu không rời khỏi được, vậy mới tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan