Chương 34: Anh chấp nhận yêu một nữ nhân lòng dạ hiểm độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, khi Ngô Thế Huân đang ngồi làm việc, anh nhận được thông tin từ Bạch Phi Hằng mang tới.

"Lương thị phá sản, giờ đã bị thu mua, hơn nữa nợ nần chồng chất, mọi sự hợp tác bị hủy, nguyên nhân không rõ vì sao. Nhưng may là chúng ta chưa hợp tác với họ."

Ngô Thế Huân cười nhạt, điều này sáng nay anh cũng vừa nghe qua, nhưng chưa biết tập đoàn nào thu mua Lương thị.

"Cậu có nghe qua về tập đoàn nào đã thu mua Lương thị không?"

Bạch Phi Hằng thở dài.

"Lạnh lùng và hiểm độc còn ai trong giới kinh doanh này nữa?"

Ngô Thế Huân giật mình, anh khóe môi nhếch lên.

"Là Lộc tổng Lộc thị?"

"Chính xác."- Bạch Phi Hằng giơ ngón tay cái lên- "Ngoài cậu ấy ra thì không còn ai cả, mọi người trong giới kinh doanh đều biết Lộc thị đã gây sức ép buộc các tập đoàn hủy bỏ hợp tác với Lương thị, để rồi thu mua Lương thị với cái giá bèo như mua mớ rau héo ngoài chợ."

Bạch Phi Hằng có chút run.

"Cũng chẳng biết vì sao lại thế, Lương thị bất quá chỉ là một tập đoàn quy mô bình thường, chẳng giúp ích được gì cho Lộc thị, vả lại Lương thị chưa từng hợp tác với Lộc thị, hơn nữa cũng không có đoạt đi của Lộc thị cái gì, cũng chắc chắn không có gan chọc giận Lộc thị, nói chung chính là xưa nay không dám phạm. Vậy mà..."

Ngô Thế Huân che miệng cười. Lộc tổng Lộc thị quả là lòng dạ hiểm độc mà, nhưng... cũng không phải không có lí do.

Là cậu đã ghen. Anh cười, cậu đã vì anh mà ghen, ghen tới nỗi đang tâm phá hủy cả một tập đoàn chỉ trong vòng hai ngày.

Chuyện huyễn hoặc thế này, xưa nay đã từng xảy ra đâu?

Bạch Phi Hằng đi ra ngoài, để lại Ngô Thế Huân ngồi nhìn ngắm tấm ảnh chụp trộm Lộc Hàm lúc ngủ.

Cậu có thể ác độc cũng được, nham hiểm cũng không sao, anh chấp nhận yêu một nam nhân lòng dạ hiểm độc.

Không gian rộng rãi sang trọng của nhà hàng trở nên ngột ngạt với Lộc Hàm, đây không phải là điều cậu muốn.

Chiều vừa ra khỏi nhà, Cố Thiên Tự đã đợi sẵn cậu bên ngoài, anh muốn đưa cậu đi uống cà phê. Mà cậu lại không từ chối.

"Dạo này em sao vậy Hàm? Anh có cảm giác như em không muốn gặp anh."- Cố Thiên Tự chạm vào tay cậu. Anh chỉ sợ bây giờ ngay cả làm bạn cũng khó.

Lộc Hàm nhìn anh, là vẻ lạnh lùng nhìn anh, cậu không ngờ anh có thể giả vờ hay như vậy.

"Không có mà, dạo này Lộc thị có nhiều việc, hơn nữa em còn đang trong việc vừa hợp tác vừa thu mua, nên rất bận."

Cố Thiên Tự đã nguôi đi phần nào, anh mỉm cười vui vẻ với cậu.

"Vậy tối nay em rảnh không? Anh mời em qua nhà anh ăn cơm."

"Được."- Lộc Hàm đồng ý. Dù sao gần một tuần này cậu chưa gặp Ngô Thế Huân.

Cố Thiên Tự vui vẻ lái xe về Cố thị. Anh rất mong đến ngày này.

Lộc Hàm khóe môi nhếch lên, anh nghĩ cậu sẽ chấp nhận lời giới thiệu mình là bạn gái anh với cha mẹ anh sao?

"Thiên Tự, em hi vọng cha mẹ anh sẽ không hiểu lầm về quan hệ của chúng ta."

Cố Thiên Tự mỉm cười.

"Được rồi, Hàm, mọi thứ đều theo ý em."

Lộc Hàm hài lòng ngồi lại ghế, nụ cười ma mị của cậu vẫn chưa phai nơi khóe môi.

Tới Cố gia, Cố Thiên Tự dẫn Lộc Hàm vào bên trong, người đầu tiên Lộc Hàm nhìn thấy lại là Ngô Thế Huân.

Anh ngồi trên sofa, mệt mỏi ngả ra sau, vì hậu quả của Lộc Hàm để lại cho anh là một cuộc hợp tác hụt với Lương thị, nên anh phải ra tay giải quyết bằng cách hợp tác với một tập đoàn khác cho đỡ mất công chuẩn bị kế hoạch.

Thấy có tiếng giày cao gót bước vào, Ngô Thế Huân mở mắt.

Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lộc Hàm, anh còn dụi mắt vài lần để nhìn cho rõ.

"Chào anh."- Lộc Hàm gật đầu, khẽ mỉm cười. Mới chỉ gần một tuần chưa gặp mà cậu đã thấy Ngô Thế Huân có phần gầy đi. Chợt hơi tự trách mình đã phá đi hợp tác của anh và Lương thị, nhưng cậu vẫn hài lòng vì kết quả đạt được.

Ngô Thế Huân chưa kịp nói gì, đằng sau Lộc Hàm, Cố Thiên Tự đã tiến vào.

"Thế Huân, đây là Lộc Hàm, như em đã gặp một lần trước rồi đấy."

Ngô Thế Huân nheo mắt, cậu đi cùng anh trai mình, anh thầm cười nhạo. Kết quả vẫn là trước mặt anh đây mà.

"Phải rồi, chào cậu, hai người thật hạnh phúc. Chúc mừng."- nói đoạn anh quay đi lên phòng. Để lại Cố Thiên Tự ngây ngốc giữa nhà.

Lộc Hàm đứng đó nhìn theo Ngô Thế Huân. Giờ cậu đã hiểu, anh nghĩ cậu vẫn yêu Cố Thiên Tự dù đã chấm dứt và giờ lại tới đây cùng anh ta.

Cậu quay người.

"Cố Thiên Tự, em chợt nhớ ra hôm nay là ngày em phải về nhà có việc, hẹn anh khi khác."

"Kìa, Hàm..."- Cố Thiên Tự ngơ ngác không hiểu vì sao. Sao cậu lại trở nên như vậy? Rõ ràng khi nãy còn rất vui vẻ mà.

"Để anh đưa em về."

"Không cần đâu."- Lộc Hàm đi nhanh ra cửa, đi thẳng ra bên ngoài khu biệt thự, cậu nhanh chóng bắt một chiếc taxi.

Khi taxi vừa đỗ xuống, cậu chuẩn bị mở cửa thì một bàn tay nắm chặt tay cậu.

Anh nhanh chóng giật cậu lại, móc trong túi ra một xấp tiền đuổi tài xế đi. Chiếc taxi như được gắn động cơ tên lửa phóng nhanh như gió. Toàn bộ diễn ra trong chưa đầy mười giây.

Lộc Hàm định thần lại thì đã thấy trong vòng tay của Ngô Thế Huân.

Cậu giằng tay anh ra. Đẩy anh ra xa.

"Anh buông tôi ra, anh đi theo tôi làm gì?"- cậu cao giọng- "không phải anh không mong tôi xuất hiện à? Tôi đi cho anh vui, không mừng sao?"

"Hàm, em nói gì vậy?"- Ngô Thế Huân mệt mỏi- "Anh xin lỗi, chỉ là..."

"Chỉ là sao?"- đường vắng, Lộc Hàm cũng nghe rõ những lời của mình lớn mức nào- "Anh cảm thấy sao? Trong khi gần một tuần chưa gặp anh, tôi muốn tới đây, và giờ thì anh nghĩ tôi đến đây là vì anh trai anh- kẻ đã phản bội tôi để cặp với những con điếm ở New York, và giờ khi về nước, anh ta vẫn không an phận mà cặp kè với ả thư kí của anh ta. Và giờ là anh... anh không tin tôi vì anh mới tới sao?"

Nói xong những lời này, Lộc Hàm thấy dường như suốt hai mươi hai năm qua chưa từng một lần cậu tức giận như vậy.

Cậu ẩn Ngô Thế Huân ra xa.

"Tránh xa tôi ra, anh về đi."- cậu trầm xuống, xoay người bước đi.

Cậu không cần ai đó hứa hẹn với cậu đủ điều, luôn miệng nói yêu cậu trong khi vẫn âm thầm phản bội cậu như Cố Thiên Tự, lại càng không cần một người không tin tưởng vào tình cảm của cậu.

Ngô Thế Huân không làm cách nào bước đi được. Vì cậu nói đúng, là anh không tin tưởng cậu. Anh vẫn mặc định cậu còn yêu Cố Thiên Tự mặc dù anh đã biết cậu biết chuyện anh trai mình ở Mĩ.

Chẳng lẽ do cậu chưa từng nói yêu anh, nên anh chưa tin tưởng cậu sao?

Nhìn bóng dáng cậu lẻ loi bước đi anh thật sự muốn tiến đến ôm lấy cậu, nhưng vô ích, anh không biết phải đối mặt với cậu ra sao nữa.

Lộc Hàm bắt chiếc taxi khác rồi về, bây giờ cậu chỉ muốn uống rượu để quên đi những chuyện không vui. Chỉ còn cách đó.

Cho dù có là tổng giám đốc Lộc thị thì sao chứ? Cậu vẫn là một người bình thường mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan