Chương 39: Công cuộc ở chung thật vất vả nhưng cũng thật hạnh phúc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân nằm trên giường khẽ rên rỉ ngọt ngào vì kích thích của đối phương. Nam nhân bên trên gặm cắn nụ hoa trước ngực, tiến lên hôn lên xương quai xanh quyến rũ, ngửi mùi hương thơm trên người nam nhân, thầm nguyền rủa cậu quá sức mê người. Thẳng lưng tiến nhập bên trong.

"Đừng..."- Lộc Hàm ôm lấy cổ Ngô Thế Huân, mắt nhắm nghiền, anh tiến vào quá bất ngờ, cậu lại chưa chuẩn bị tốt.

"Em thật chặt, nào... thả lỏng ra một chút."- Ngô Thế Huân xoa lên eo Lộc Hàm, bên trong chậm rãi dao động.

Sự nhẹ nhàng này trái lại khiến Lộc Hàm khó chịu, như thể có hàng vạn con kiến đang bò trong người, cậu cong người lên, bờ môi hơi hé, nói nhỏ với Ngô Thế Huân.

"Em muốn nữa... cho em."

Lời nói của cậu vừa dứt, Ngô Thế Huân lập tức ra vào mãnh liệt hơn, anh gặm cắn trên người cậu, bên dưới ra sức động đậy, làm cậu không nhịn nổi mà kêu to lên.

"Nhẹ thôi... anh..."- cậu không ngờ anh lại hành động đáng sợ như thế, ẩn người anh ra, trái lại, anh lại nâng eo cậu lên mà càng tiến nhập nhanh và sâu hơn, mỗi lần đi vào là đâm vào tận hoa tâm, cậu không nhịn được rên rỉ to hơn.

"Em quả là dâm đãng, vậy cũng chưa đủ."- Ngô Thế Huân vừa nói vừa ra vào bên trong cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ động lòng người, anh không kìm được hôn lên.

Lộc Hàm run người vài cái rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Em nghĩ cứ như vậy là xong?"- Ngô Thế Huân lật úp cậu lại, từ phía sau tiến vào. Đêm nay là một đêm tuyệt vời của hai người, ngày hôm nay cũng là một ngày hoàn hảo, và anh tin rằng những ngày sau cũng vậy.

Lộc Hàm trong cơn mệt mỏi không biết mình bị làm đến bao nhieu lần, cậu chỉ biết rằng, cái thứ quyết định chuyển đến sống cùng anh kia là sai lầm.

Bởi cậu đã quên không nghĩ đến chuyện... ngày nào hai người cũng ngủ với nhau.

Sáng sớm hôm sau, khi Lộc Hàm tỉnh dậy cũng đã là hơn chín giờ, cậu nhìn xung quanh không thấy Ngô Thế Huân đâu. Người thì mệt mỏi, chân tay cũng không muốn nhúc nhích. Đêm qua rốt cục cậu bị anh vần đến bao nhiêu lần?

Ngồi dậy, cậu quấn tạm khăn tắm lên người, vào phòng tắm thì thấy anh đã chuẩn bị nước tắm đầy trong bồn, cậu ngồi vào bên trong, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Coi như đây là đặc quyền của cậu đi.

Ngô Thế Huân ở bên dưới chuẩn bị thức ăn, vừa nấu nướng vừa gọi điện cho trợ lí bàn giao công việc, công việc chất cũng như núi rồi, nhưng trợ lý của anh cam đoan sẽ giải quyết được, miễn là tăng lương lên 5%.

Tăng cũng được, miễn là anh có thời gian bên người anh yêu là được.

Cậu nói sẽ chuyển qua ở cùng anh, anh cao hứng đến cả đêm quấn lấy cậu, mãi rạng sáng mới ngủ được một lúc thì nhớ ra phải dậy chuẩn bị nước tắm cùng đồ ăn, nên mới ngồi dậy đi xuống giường.

Tất nhiên cũng phải phi tang đi cái đống kia, nếu không cậu mà tỉnh dậy, nhìn thấy số lượng đó hẳn sẽ khóc thét đi.

Lúc Ngô Thế Huân làm xong đồ ăn sáng thì Lộc Hàm cũng tắm xong, cậu tùy tiện mặc bộ ngủ đơn giản đi xuống.

"Hôm nay có món gì vậy?"- đi từ cầu thang xuống cậu đã thấy mùi tôm thoang thoảng.

Ngô Thế Huân quay ra, thấy cậu thì mỉm cười.

"Tỉnh rồi sao? Anh đang làm món xào hải sản."- gắp một con tôm đưa lên miệng cậu- "Thử xem."

Hé miệng nhận lấy con tôm chín kĩ, nhai vài cái, Lộc Hàm phát hiện ra một sự thật mà cậu không muốn thừa nhận.

Ngô Thế Huân nấu ăn ngon hơn cậu.

Nhưng cậu cũng không cần nói ra, chỉ cần ăn là được rồi.

"Thế nào? Có ngon không?"- Ngô Thế Huân ánh mắt mong chờ nhìn cậu.

"Cũng được."- Lộc Hàm nhún vai rồi quay đi. Để lại Ngô Thế Huân trên tay vẫn là đôi đũa nhìn theo.

Lộc Hàm, kì thực nói là ngon cũng không mất của em cái gì cơ mà.

Giờ thì anh đã hiểu cảm giác quẫn bách của những người thân xung quanh Lộc Hàm khi tiếp xúc với cậu. Ngày trước, anh nghĩ đơn giản chỉ là cậu lạnh lùng vì hoàn cảnh của cậu, vị trí mà cậu đảm nhận trong tập đoàn gia đình, nhưng giờ thì anh biết nó thực ra là một loại tính cách của cậu.

Nhưng dù là tính cách hay gì đi nữa, cậu vẫn chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi. Cậu vẫn là Lộc Hàm của anh mà.

Chiều nay phải đưa cậu về nhà anh ở ngay mới được, đề phòng cậu đổi ý.

Dương Nhậm Vũ sau khi biết Lộc Hàm sẽ không đi làm trong một thời gian dài và chỉ giải quyết công việc qua điện thoại với anh thì mặt mũi trắng bệch. Ý muốn tìm mua một sợi dây thừng nào đó thật chắc chắn, có thể chứa được trọng lượng của anh, để không bị đứt giữa chừng nếu anh treo cổ vào.

Này là đùa anh sao? Khối lượng công việc của Lộc thị quá đồ sộ, Lộc Hàm cho dù đi làm đầy đủ, vẫn là phải tăng ca, nói gì đến bây giờ cậu chỉ giải quyết qua điện thoại.

"Tổng giám đốc à... dự án khu sinh thái ngoài sa mạc cũng tiến hành tốt lắm rồi."- ý nói cậu không cần tiếp tục hành hạ anh nữa, đến con trai anh bây giờ đêm đến cũng không muốn ngủ với anh, mà vợ anh cũng thích xem phim về các nước Châu Phi rồi. Ngay cả anh hiện giờ cũng chán ghét khi phải thấy mình trong gương.

"Tôi không muốn nói tới điều đó, chỉ là giờ tôi có công chuyện bận không tới làm việc được ở tập đoàn, có gì tôi giao toàn quyền cho anh xử trí."- Lộc Hàm nhìn vào trong bếp, chính là vì cái người đang xào nấu kia mà cậu muốn thay đổi một chút. Anh cũng vì cậu mà làm nhiều điều rồi.

Dương Nhậm Vũ thở dài, cậu thì ngoài công việc ở Lộc thị khiến cậu bận rộn thì làm gì còn lí do nào khác nữa chứ?

Tổng giám đốc trốn việc. cứ trốn việc mãi như vậy anh biết làm sao đây?

Tới bữa ăn, vừa ăn Ngô Thế Huân vừa nhắc cậu về chuyện chuyển đến nhà anh. Và thế là hai người quyết định chiều nay sẽ chuyển luôn, Lộc Hàm phải thêm vào một điều kiện sẽ không để cho anh muốn làm cậu lúc nào thì làm, Ngô Thế Huân cắn răng đồng ý, nhưng trong đầu lại nghĩ, cậu sẽ trốn được sao?

Ăn xong, anh gọt hoa quả cho cậu, mang ra bàn rồi chính mình lại vào rửa bát xong mới đi ra. Khiến Lộc Hàm có một ý nghĩ.

Thật ra đến ở với anh không có gì là không tốt cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan