Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự trừng phạt của vợ yêu

Trêu vào ai thì trêu, tuyệt đối chừa vợ anh ra. Đây là chân lý Ngô Thế Huân bao lần rút ra nhưng vô số lần quên đi, riêng chỉ sau lần này, anh mới có thể tuyệt đối chấp hành không trêu vào bà xã.

Ngồi trong phòng làm việc, nhấp một chút cà phê, mắt Ngô Thế Huân dính liền vào đống chữ số trên màn hình.

Cửa bị đẩy, đi vào là một nam nhân xinh đẹp. Mà nam nhân này, chẳng phải bà xã thân yêu của anh sao?

"Huân..."- bờ môi kiều mị khẽ gọi, chỉ một chữ, khơi lên toàn bộ dục vọng trên người Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm mặc chiếc váy ngủ đen mỏng dính, có thể gọi như trong suốt, bờ ngực sau sinh càng đẫy đà hơn trước, còn không có áo lót, bên dưới chỉ có chiếc quần ren nhỏ nhắn, váy mỏng không quá mông, đôi chân thon thả lại đi chân đất tiến tới.

Thân thể áp sát sau lưng Ngô Thế Huân, bờ ngực vô tình cọ xát sau lưng.

Ngô Thế Huân nín thở. Chẳng phải sáng nay cậu gay gắt lắm sao? Tuy sau đó cũng thỏa hiệp, nhưng bây giờ cũng làm anh bất ngờ lắm nha.

"Hàm..."- giọng nói vì dục vọng mà khàn khàn, anh xoay người, định bế cậu lên, nhưng cậu ngăn lại.

Lộc Hàm nở nụ cười mê người, khẽ cắn môi, cậu dang hai chân ngồi lên chân Ngô Thế Huân, mặt đối mặt, từ từ cởi áo sơ mi của anh, lại vừa tự chạm lên ngực mình, tạo ra tiếng rên khe khẽ.

Khuôn mặt vì kích tình mà ửng đỏ, động tác khẽ cựa thân của cậu càng làm tăng xúc cảm của Ngô Thế Huân, anh cố nhịn để mặc cậu chủ động. Cảm thấy bên dưới có vật rắn nóng chạm tới, Lộc Hàm khẽ mỉm cười.

Lộc Hàm cởi chiếc áo của anh, lại đứng lên, cũng kéo anh đứng dậy cùng. Cậu quỳ xuống, cởi hết chiếc quần dài cùng vật cản cuối cùng ra.

Mặt Lộc Hàm đỏ ửng, nhưng không, cậu không thể ngừng lại, hôm nay, bằng mọi giá cậu phải cho anh biết thế nào là tảng băng thực sự.

Ngô Thế Huân vẫn chưa hết sốc, anh nghĩ không chừng cậu thấy anh nói đúng lại cải thiện mình để giữ anh sao? Dù anh sẽ không bao giờ có ý niệm xa cậu nhưng nếu cậu thay đổi theo chiều hướng này, anh thề sẽ ăn chay mỗi tháng.

"Huân..."- Lộc Hàm khẽ gọi. Đôi môi khẽ hôn lên bờ vai anh. Đôi tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên cơ thể anh như có như không.

Nhìn vẻ mặt thoải mái của Ngô Thế Huân, xem ra cậu đã đạt được mục đích.

Lộc Hàm thả ra, đứng dậy, khi Ngô Thế Huân đang ngây ngốc không hiểu gì, cậu quay đi, bước ra cửa, cầm theo quần áo của anh. Quẳng lại một câu.

"Đêm nay anh cứ trần truồng ở thư phòng mà ngủ, khỏi cần về phòng. Bên ngoài tôi để mọi người đứng canh, nếu muốn họ thấy cảnh anh phát xuân lông nhông chạy ra ngoài thì cứ việc."

Bên ngoài gia nhân bụm miệng khúc khích, mấy người vệ sĩ cũng không kìm nổi mà ôm tường nín cười.

Lộc Hàm khoác áo sơ mi lên tránh cho người khác thưởng thức cảnh xuân, cậu về phòng.

Ngô Thế Huân khóc không ra nước mắt, thứ nhất vì dục vọng không thể phát ra, thứ hai vì không được ngủ cùng vợ yêu, thứ ba vì trong thư phòng không có phòng tắm, thứ tư vì tuy nhà này của anh, nhưng bà xã là số một, anh không thể ra lệnh cho ai rời đi. Thứ năm, anh thật quá khinh địch.

Vậy là Ngô Thế Huân phải cố nằm lên chiếc giường trong thư phòng, cũng may nó còn có chăn gối đầy đủ.

Giờ anh đã hiểu tuyệt đối không nên trêu vào bà xã lãnh huyết vô tình.

Không biết thế nào nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Ngô Thế Huân đã thấy mình đã ôm Lộc Hàm vào lòng từ lúc nào, cậu đang ngủ cũng nở nụ cười. Anh cũng vui vẻ mà nhắm mắt lại ngủ tiếp. Dù việc trừng phạt của bà xã khiến anh đau đớn quằn quại nhưng việc sáng ra thức dậy, bên cạnh là vợ yêu thì còn gì tốt đẹp hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan