Chap 3: Anh trai cùng cha khác mẹ 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại sảnh khách sạn Thiên Long.

Xuất hiện một bóng dáng nam nhân cao lớn, đường nét trên khuôn mặt cương nghị nhưng nụ cười lại dịu dàng lại tỏa sáng, khiến không ai không ngước nhìn, anh kéo vali, hướng tới phía trước, nơi có một người con gái đang đợi anh.

"Nghiên" Anh cất tiếng gọi cô gái đang đứng gần đài phun nước, sắc đẹp khuynh hoa khuynh quốc.

Lâm Nhã Nghiên mặc chiếc váy quây tím, trên ngực gắn đóa hoa trắng, ngắn tới gối, mái tóc dài xoăn gợn sóng xám khói. Đôi chân dài thon thả trên đôi giày cao gót khiến người ta phải xuýt xoa.

Nàng đứng đó, chỉ nhìn nụ cười của anh, rồi nàng từ từ bước tới bên anh. Thấu Kì Nhựt Tân giơ tay lên chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhã Nghiên.

Bốn năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nàng vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, thậm chí sắc sảo hơn trước, vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt dành cho anh vẫn không thay đổi.

"Nhựt Tân." Nhã Nghiên khẽ gọi tên anh, đôi tay khẽ ôm cổ anh -"chào mừng về nhà."

"Anh đương nhiên về. Anh rất nhớ em." Thấu Kì Nhựt Tân cười dịu dàng, với anh Lâm Nhã Nghiên là tất cả, bốn nắm với anh như bốn thế kỉ, giờ phút trùng phùng, anh không biết dùng lời nào diễn tả, chỉ hận không thể nhào tới ôm chặt lấy Nhã Nghiên mãi không buông ra.

Khuôn mặt Lâm Nhã Nghiên đang bình thường chợt nở nụ cười.

Nụ cười khiến Thấu Kì Nhựt Tân mê mẩn. Suốt thời bốn năm, anh chỉ nhớ tới nụ cười này. Nàng chưa từng cười hạnh phúc với bất cứ người ngoài nào trừ anh. Chỉ bên anh, nàng mới có thể bộc lộ con người thật, cảm xúc thật.

"Nghiên...." nhất thời xúc động. Thấu Kì Nhựt Tân mắt phiếm hồng, bao phủ một tầng sương.

"Thế nào lại khóc?" nhìn Thấu Kì Nhụt Tân khóc, Lâm Nhã Nghiên vẫn không tránh khỏi xót xa. Anh chỉ khó vì nàng. Lâm Nhã Nghiên có thể tưởng tượng ra khi ở Mĩ, anh nhớ nàng thế nào.

"Chỉ là vì anh quá nhớ em." Thấu Kì Nhựt Tân vuốt mái tóc của nàng như ngày trước, khẽ hôn vào trán, đôi môi ấm áp khiến Lâm Nhã Nghiên cảm thấy lòng yêu thương không nổi.

Mọi người xung quanh không khỏi ngắm nhìn cặp đôi hoàn hảo đến từng chi tiết này. Cả nam lẫn nữ đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Không được, anh phát điên lên rồi, sao xung quanh lại nhiều người thế chứ, anh hận không thể ôm lấy nàng thật chặt, cưng chiều nàng như ngày trước.

Khi anh đi, nàng kìm nén cảm xúc, nàng không muốn anh biết nàng yêu anh rất nhiều. Lâm Nhã Nghiên sợ anh ở Mĩ vì nhớ nhung nàng mà không chuyên tâm vào sự nghiệp. Hơn nữa, Lâm Nhã Nghiên không muốn Thấu Kì Nhựt Tân lo lắng cho nàng, không muốn lộ ra tình yêu của mình với anh một phần cũng vì thế.

Tràn đầy sự ngọt ngào, Lâm Nhã Nghiên cùng Thấu Kì Nhựt Tân lên xe đi tới nhà hàng Bạch Đằng.

Vào nhà hàng, hai người thu hút không ít sự chú ý của mọi người, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp quyến rũ, mang theo chút lạnh lùng mê hoặc.

Gọi món xong, Thấu Kì Nhựt Tân chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhã Nghiên, suốt bốn năm không liên lạc, nói chuyện, nàng dường như xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, vẻ lạnh lùng băng giá cũng tăng lên, duy chỉ có nụ cười dành cho anh là không thay đổi.

Anh hạnh phúc thực sự, bốn năm bên Mĩ, nah lao đầu vào công việc chỉ để cố gắng không nghĩ tới nàng, lúc nào trong đầu anh cũng có ý niệm muốn gọi điện để nghe giọng nói người yêu. Nhã Nghiên là người con gái đầu tiên anh yêu sâu sắc.

"Sao nhìn em ghê vậy?" Lâm Nhã Nghiên nghiêng đầu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy.

"Em thật xinh đẹp, Nghiên." khẽ vươn tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của nàng. Anh mỉm cười ôn nhu. Đời này, anh hoàn toàn chịu trói buộc ngọt ngào bên nàng.

Phục vụ đưa ngón lên, hai người dùng bữa rất vui vẻ. Lâm Nhã Nghiên thầm nghĩ liệu chuyện nàng là Im Nayeon có nên nói cho Thấu Kì Nhựt Tân biết không? Dù sao anh cũng chỉ biết nàng là Lâm Nhã Nghiên bình thường thôi, và nàng cũng tin tưởng anh. Mà nàng cũng sẽ nói thật, và đợi xem anh có thể nói thật với nàng chuyện của anh không.

"Nhựt Tân..." Nhã Nghiên khẽ gọi

"Ừm, sao thế?"

Nàng không do dự mà nói thẳng.

"Em là Lâm Nhã Nghiên, cũng chính là Im Nayeon - tổng giám đốc Lâm Thị."

Thấu Kì Nhựt Tân hai tay vẫn cầm dao đĩa, chăm chú nhìn Lâm Nhã Nghiên. Không phải nói là ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời.

Lâm Nhã Nghiên thở ra một hơi, sớm biết anh có phản ứng này.

"Tân, em biết điều này hơi bất ngờ với anh nhưng nó là sự thật, em phải giấu thân phận của mình, bởi một nữ nhân 16 tuổi đã phải tập tành điều hành tập đoàn, 18 tuổi đã chính thức làm tổng giám đốc, sức ép là không hề nhỏ, nên đành phải làm một tổng giám đốc giấu mặt. Giờ em mới nói cho anh, đừng giận em."

Nàng bình thản như thể đang kể chuyện vậy, nàng biết quyết định này là chính xác, nàng tin anh.

Mãi vài phút sau, Thấu Kì Nhựt Tân mới tiêu hóa được những lời Lâm Nhã Nghiên nói, anh hơi giật mình, rồi bỗng ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói.

"Không sao, Nghiên, anh không quan tâm em là ai. Dù em là ai, tình cảm anh dành cho em là không đổi."

Nàng mỉm cười với anh, anh cũng nhẹ lòng mà đáp lại. Chỉ có điều, nàng biết anh không nói thật với nàng, vẫn giấu diếm.

Cửa nhà hàng mở, một bóng dáng cao ráo thanh thoát bước vào, một lần nữa thu hút ánh mắt nhiều người. Phục vụ vội cuối chào.

"Thấu tổng."

Lâm Nhã Nghiên quay ra,giật mình, kia không phải Thấu Kì Sa Hạ, người mà cách đây vài giờ giao đấu bi-a với nàng sao? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Vạn nhất cô ta nhớ ra mình từng có với cô ta một đêm tình thì sao?

Đang lo lắng, Thấu Kì Sa Hạ không hiểu sao lại tiến tới bàn bọn họ.

"Nhựt Tân, anh đã về sao?"- Thấu Kì Sa Hạ nói, cô liếc qua người con gái ngồi đối diện anh trai cùng cha khác mẹ của mình, không phải thấy cô ấy thì sẽ không vào đây.

Lâm Nhã Nghiên không khỏi giật mình, sao cô ta lại biết Thấu Kì Nhựt Tân? Mà Thấu Kì Nhựt Tân thấy Thấu Kì Sa Hạ cững không ngạc nhiên, anh mỉm cười đáp lại.

"Ừm, anh đã về."- rồi anh chỉ sang Nhã Nghiên - "Cô ấy là Lâm Nhã Nghiên, người yêu của anh."

"Cô Lâm Nhã Nghiên, xin chào."

"Vâng."- Lâm Nhã Nghiên cũng đáp lại, cũng hờ hững nói- "Nếu cô rãnh thì cùng dùng bữa với chúng tôi."

Thấu Kì Sa Hạ mỉm cười, cô thật không ngờ cô gái này là người yêu của anh mình. Cô cố tình nói ra chuyện hôm trước.

"Tôi thấy cô Lâm khá quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải."

Lâm Nhã Nghiên giật mình, lại nhìn Thấu Kì Sa Hạ, anh cũng có vẻ hiếu kì.

"Hai người gặp nhau rồi sao?"

Lâm Nhã Nhiên ngước lên nhìn Thấu Kì Sa Hạ, thản nhiên nói.

"Tôi rất ít khi ra ngoài, Thấu tiểu thư có thể đã nhầm với ai đó. Giả dụ chúng ta có gặp nhau rồi đi nữa, đó cũng chỉ là cái duyên thôi."

Lâm Nhã Nghiên trả lời nước đôi, nhất thời làm Thấu Kì Sa Hạ và Thấu Kì Nhựt Tân không biết nói gì.

Cuối cùng, Thấu Kì Nhựt Tân phá vỡ im lặng.

"À, coi như cả ba chúng ta đều có duyên, Sa Hạ ngồi xuống ăn cùng thôi."

Thấu Kì Sa Hạ cười cười, liếc nhìn Lâm Nhã Nghiên, coi thật sự rất xinh đẹp.

"Thôi, em cũng dùng bữa rồi, đi qua đây thuận lợi thấy anh thì vào chào một câu thôii."

Kì thật, cô nhìn thấy Nhã Nghiên nên mới vào xem phản ứng của cô ấy sau khi hai người xảy ra tình một đêm thì thế nào.

Chợt Thấu Kì Nhựt Tân có điện thoại, nhìn màn hình, anh khẽ nhíu mày.

"Xin lỗi, có lẽ anh phải đi có chút việc rồi. Sợ là không đưa được em về Nghiên ạ."

Nhã Nghiên đáy mắt xẹt qua chút sớm biết, nhưng nhanh chóng phục hồi, nhàng nở một nụ cười với anh. Đúng như nàng dự liệu mọi chuyện.

"Không sao, em có thể tự về."

"Tôi sẽ đưa cô về."- Thấu Kì Sa Hạ vừa dứt lời, nhận ra mình có chút vô duyên, cô đằng hắng vài tiếng rồi gật gật với Thấu Kì Nhựt Tân.

"Yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."

Lâm Nhã Nghiên chưa kịp từ chối, Thấu Kì Nhựt Tân đã vội cầm cặp xách, chào hai người rồi đi. Thấu Kì Sa Hạ chùa tay ra điệu bộ xin mời. Nhã Nghiên cùng Sa Hạ bước ra xe.

"Giờ cô có gì thắc mắc cứ nói đi."- Nhã Nghiên chủ động mở lời, nàng không muốn cô ta cản chuyện của nàng và Thấu Kì Nhựt Tân.

Thấu Kì Sa Hạ khởi động xe. Cô vốn không muốn cô ấy và Thấu Kì Nhựt Tân có quan hệ gì, vì từ ngày đó, không ngày nào cô không nghĩ đến cô ấy, cô luôn nhớ đến nụ cười lúc sáng sớm đó. Sa Hạ để ý cô ấy cười với anh trai mình, còn ngoài ra không thấy cô ấy nở nụ cười với coi dù là mờ nhạt.

"Chị và anh trai tôi là thế nào?"- kì thật Sa Hạ thấy mình hỏi câu này là hơi thừa, biết hai người họ yêu nhau mà còn hỏi như vậy. Tuy nhiên, Lâm Nhã Nghiên cũng giữ thái độ bình thường trả lời Thấu Kì Sa Hạ.

"Chúng tôi yêu nhau."

Không hiểu vì sao nghe xong, Thấu Kì Sa Hạ lại có xúc động muốn độc chiếm Lâm Nhã Nghiên. Cô không muốn cô ấy ở bên người khác, dù là anh trai cô. Nhưng cô làm gì có tư cách ấy?

"Nhưng sao chị còn quan hệ với tôi?"- cô vội chất vấn, vốn cô nghĩ là vì tiền, nhưng Nhã Nghiên sáng đó còn không có lấy đi của cô tiền, nên cô không thể kết luận như vậy.

"Đó không phải điều cô cần quan tâm."- nhắc tới chuyện này Nhã Nghiên lại đau đầu. Hôm đó nàng một bộ dạng thỏa mãn thần phục dưới thân Thấu Kì Sa Hạ, không khỏi đỏ mặt.

Nàng quay mặt ra ngoài cửa kính. Thoáng thấy hai má Lâm Nhã Nghiên đỏ lên. Thấu Kì Sa Hạ không nhịn được mà trêu nàng vài câu.

"Tôi rất nhớ tối đó, biểu hiện chị rất tốt."

Nhã Nghiên im lặng.

"Mỗi lần nhớ đến tiếng rên rỉ của chị, tôi lại không ngủ được."

"Cô không thấy xấu hổ à?"- Nhã Nghiên lạnh lùng quay lại nhìn Thấu Kì Xa Hạ - "Loại phụ nữ giữa ban ngày ban mặt nói ra những lời đó. Không thấy ngại sao?"

Thấu Kì Sa Hạ nhất thời á khẩu, không ngờ cô ấy có thể phản bác dễ dàng như vậy, mà cô....cũng không biết đáp lại thế nào. Cô đành im lặng chịu trận, mà Lâm Nhã Nghiên cũng không nói thêm gì. Chủ nói Thấu Kì Sa Hạ đi tới địa chỉ nhà nàng.

Tới nhà riêng của Nhã Nghiên, nàng định xuống xe thì Sa Hạ kéo tay lại.

"Cô làm gì?"- Nhã Nghiên không khỏi bất ngờ vì thành động của Thấu Kì Sa Hạ.

"Chị không định mời tôi vào nhà sao?"- cô nghiêng đầu hỏi, cũng muốn thăm nhà cô ấy một chút, thuận tiện có thêm chút thời gian với nàng.

Suy nghĩ một chút, theo phép lịch sự cũng nên mời vào một chút, dù sao Sa Hạ cũng là em gái của Nhựt Tân.

"Không ngờ nhà riêng của chị cũng thật đẹp. Ở một mình không buồn sao?" nhìn xung quanh căn biệt thự cùng đồ trang trí, Sa Hạ cũng đoán được giá trị của căn nhà.

Cũng nghĩ tới trường hợp Thấu Kì Nhựt Tân mua cho cô ấy, nhưng cô cũng biết Nhựt Tân không phải người đàn ông chiều phụ nữ đến vậy, hay chí ít là không có khả năng mua.

Lâm Nhã Nghiên không nói gì, đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai lon nước đưa cho Sa Hạ.

"Tôi chưa chuẩn bị gì. Cô uống tạm vậy."

"Không sao." Sa Hạ đáp, cô tới đây chỉ là muốn cùng cô ấy nói rõ ở khách sạn mà thôi. Lâm Nhã Nghiên ngồi xuống sofa đối diện, vắt chân lên, nàng chăm chú nhìn Thấu Kì Sa Hạ.

Đây là người phụ nữ đầu tiên của nàng. Nhưng tại sao lại chính là em gái Thấu Kì Nhựt Tân? Nếu vậy thì quá phiền, nên Nhựt Tân biết chuyện của nàng và Sa Hạ thì mọi chuyện trong kế hoạch của nàng đổ bể.

"Chị....và anh trai tôi yêu nhau lâu chưa?"

"Đã được bốn năm, trừ khoảng thời gian anh ấy ở Mĩ." Lâm Nhã Nghiên nhấp chút nước, mắt vẫn không rời khỏi cô.

Bị Nhã Nghiên nhìn đến mất tự nhiên, Sa Hạ ho khan một tiếng rồi hỏi tiếp.

"Vậy chuyện ở khách sạn hôm đó? Chị định giải thích thế nào? Trong khi chị và anh tôi đã yêu nhau được bốn năm, chị lại làm ra chuyện đó?" Biết được khoảng thời gian Nhã Nghiên và anh trai yêu nhau lâu như vậy, Sa Hạ không khỏi thất vọng.

"Tôi tư tưởng thoáng, không quan trọng chuyện này. Người tôi lấy là người yêu tôi thực sự chứ không phải vì lần đầu tiên ấy." Nhã Nghiên nhàn nhạt, ánh mắt rốt cục rời khỏi Sa Hạ.

Thấu Kì Nhựt Tân từng nói với nàng rằng anh yêu nàng thực sự, nàng cũng muốn khảo nghiệm xem anh yêu nàng được bao nhiêu.

Thấu Kì Sa Hạ giờ trong lòng chỉ mong cô ấy cùng anh trai sớm chia tay, cô không đòi hỏi gì hơn thế. Cô đứng dậy, đi về phía nàng, cúi thấp người định hôn môi nàng thì Nhã Nghiên đẩy cô ra.

"Cô làm gì vậy?" Nhã Nghiên nhíu mày, người này là sao vậy chứ?

"Chị không quan trọng chuyện kia, vậy có thể cùng tôi hôn môi không?" để xem cô ấy có dám không, cô tin rằng cô ấy không dám làm ra chuyện này, Thấu Kì Nhựt Tân đã về, cô ấy sẽ không dám cùng cô.

Nhã Nghiên cười khẩy, người này là đang khiêu khích nàng sao? Bất ngờ đứng dậy, kéo cổ áo Sa Hạ xuống, nàng đặt lêm môi Sa Hạ một nụ hôn. Sa Hạ quá bất ngờ về sụ chủ động của cô ấy. Cô vốn không thích phụ nữ chủ động quyến rũ, nhưng với Nhã Nghiên, cô một chút cũng không chán ghét được.

Lâm Nhã Nghiên ngồi xuống sofa, tay vẫn kéo theo cổ áo làm Sa Hạ cũng phải gập người theo. Chiếc sofa vốn khá rộng, Lâm Nhã Nghiên nằm xuống, kéo theo cả Sa Hạ nằm trên người mình

"Chị..." Sa Hạ kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Nhã Nghiên, cô mới tỉnh lại- "Đúng là yêu tinh."

"Vậy để xem em có bị yêu tinh đánh bại không." Nhã Nghiên khiêu khích, kể cả có lên giường cùng Sa Hạ, nàng cũng chẳng có gì sợ hãi, nói gì để Thấu Kì Nhựt Tân biết. Dù gì chuyện này so với chuyện Nhựt Tân giấu nàng còn chưa kinh khủng bằng.

Sa Hạ say đắm triền miên với đôi môi ngọt ngào của Nhã Nghiên. Nàng gác chân qua eo cô, chậm rãi xát bên người, ma sát khiến Sa Hạ càng hưng phấn.

Đôi tay Sa Hạ không nhàn rỗi lùng sục khắp người Nhã Nghiên, làm nàng rên lên những tiếng kiều mị.

"Sa Hạ...chị muốn em." nàng nói luôn lên suy nghĩ, phải, nàng muốn cô ấy. Nàng thừa nhận điều này.

Sa Hạ gần như phát điên lên vậy, từ hôm đó cô vẫn luôn nghĩ đến cô ấy, nhớ tới nụ cười ban sáng của cô ấy.

Giờ cô không quản được cô ấy là người yêu của anh trai nữa, cô chỉ muốn tiến vào nàng chỉ vậy thôi.

Nhã Nghiên xoay người nằm trên Sa Hạ. Váy bó sát dài qua mông giờ đã vuốt lên, nàng tuột khóa kéo xuống, cởi bỏ váy.

Thân hình tuyệt mĩ lộ ra không khí, áo lót ren đen bao quanh bộ ngực cao ngất cùng làn da trắng nõn nà, phía trên là hình xăm đầy mê hoặc. Chiếc quần lót ren đen bó sát nơi tư mật đầy bí ẩn.

Lâm Nhã Nghiên bò lên người Sa Hạ, nàng cúi thấp người xuống, chạm bộ ngực lên thân thể Sa Hạ, nàng từ từ cởi khuy áo sơ mi của cô ấy.

Tiếng thở của Sa Hạ ngày càng rõ, nàng biết Sa Hạ đang muốn. Sa Hạ dường như không chịu nổi nữa, cô định dành lại thế chủ động, nhưng Nhã Nghiên nói.

"Để chị...chị sẽ khiến em mê đắm chị. Sa Hạ..."

Một tiếng gọi tên cũng đủ làm cho Sa Hạ hưng phấn đến điên rồi, cô cố kìm nén nằm im tận hưởng cô ấy chủ động.

Cởi đến chiếc thắt lưng, rồi quần âu, Sa Hạ khuôn mặt đã đỏ bừng, nhưng cô tự cho phép mình phóng túng, cô vốn là nữ cường, sẽ không chịu luôn ở dưới thân nữ nhân.

Thấy khuôn vốn lạnh lùng giờ lại đỏ bừng, Sa Hạ tưởng chừng có thể điên lên được, cô ấy có thể đừng quyến rũ như vậy không? Tất cả mọi chướng ngại trên người Sa Hạ được gỡ bỏ, kể cả nơi kia cũng sớm lộ ra, trên người Nhã Nghiên cũng chỉ còn bộ đồ lót.

Sa Hạ giơ tay lên định cởi nhưng Nhã Nghiên lại cầm lấy bàn tay cô, đưa lên miệng.

Chiếc lưỡi hồng phấn nếm liếm một đường trên ngón tay trỏ rồi đưa ngón tay cô ấy xuống chạm lên khe ngực mình.

Sa Hạ thấy da đầu tê dại, nữ nhân này...thật sự quá ma mị.

"Ưm..." Nhã Nghiên rên lên, thân thể trườn lên bụng Sa Hạ. Nàng cúi xuống, hôn lên môi cô ấy. Hai người lại hôn nhau dồn dập, Sa Hạ cũng tranh thủ sờ soạng Nhã Nghiên một hồi. Cô dùng ngón tay kích thích nơi tư mật của cô ấy, miệng lại rời môi coi ấy đi xuống, ở trên cổ cô tạo nên những môi hôn xanh tím.

"Thân thể này, là của chị." Sa Hạ tuyên bố, cô đã lao vào cô ấy, nhất định sẽ chết rất khó coi, nhưng giờ cô không quản được nhiều như vậy nữa rồi.

Nhã Nghiên khựng lại một chút, nhưng khóe môi nở một nụ cười khó thấy, bàn tay nhỏ nhắn hướng xuống phía dưới, chạm lên nơi kia của cô.

Nàng rời Sa Hạ, cúi người, mặt chỉ còn cách bụng dưới của cô khoảng 10cm, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Sa Hạ, nở nụ cười mê hoặc.

Sa Hạ hận không thể ngay lúc này mà hành hạ nàng, cho nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi mình nữa.

Khi Sa Hạ còn đang thất thần, cái miệng nhỏ kia đã ngậm chặt nơi đó của cô mà ra sức chăm sóc đến ướt át.

"Nghiên...a..." Sa Hạ rên lên thỏa mãn, miệng Nhã Nghiên thật ấm áp.

Dao động phun ra lại nuốt vào. Nhã Nghiên cũng không thể ngờ nàng có thể làm ra loại động tác dâm đãng này như vậy.

Sức chống cự của Sa Hạ cũng quá kinh người, Nhã Nghiên cảm tưởng miệng sắp phá ra mà Sa Hạ vẫn chưa bắn, hay nàng làm vẫn chưa đúng?

Ngừng lại rồi rút ra, Nhã Nghiên dùng cái lưỡi liếm xung quanh, rồi lại liếm dọc nó, lại dùng đầu lưỡi đâm nhẹ vào lỗ nhỏ trên đỉnh.

"Dâm đãng....sao chị biết làm cái này??" Sa Hạ kinh ngạc, cô ấy làm cô sắp điên lên rồi, dùng một tay giữ cái đầu Nhã Nghiên, cô tiến vào từ từ nhưng mỗi lần tiến vào lại rất sâu. Làm nàng có cảm giác buồn nôn.

Ra vào mấy chục lần, rốt cục Sa Hạ cũng bắn ra.

Tinh dịch bên miệng Nhã Nghiên tạo nên hình ảnh dâm mĩ điên đảo, một phần bắn lên ngực nàng. Chảy từ từ xuống áo lót.

Qua cơn cao trào đầu tiên, Sa Hạ lại nhìn thấy nguyên một cảnh Nhã Nghiên ngây ngốc trước mắt, đôi mắt đầy sương mù bao phủ, cô kéo cô ấy lại, hôn lên đôi môi đỏ rực kia.

Nhã Nghiên cũng cuồng nhiệt đâp lại, bàn tay nhỏ lân la trên cơ thể gọn gàng săn chắc của đối phương, cô trườn lên trên Sa Hạ. Sa Hạ sao chịu để côchiếm thế thượng phong, nhanh chóng lật cô xuống dưới. Bàn tay len lỏi tháo tung áo lót cùng chiếc quần nhỏ xíu bên dưới.

Cúi đầu ngậm lấy một bên ngực Nhã Nghiên, cô ưỡn cong người lên vì khoái cảm kịch liệt.

"Sa Hạ....ahhh...em..đừng mà..." nàng đẩy nhẹ Sa Hạ ra như cự tuyệt, nhưng hành động của nàng chỉ như kích thích thêm sự bá đạo của Sa Hạ.

"Chị...đồ yêu tinh." Sa Hạ gầm nhẹ, hoàn toàn không có màn dạo đầu cho nàng như lần đầu tiên, Sa Hạ trực tiếp vào cơ thể nàng.

Sự đột ngột của Sa Hạ khiến Nhã Nghiên bất ngờ, nàng dịch chuyển người lên trên, nhưng rất nhanh bị cô ấy kéo giật lại, làm nơi kia của hai người tiến càng sâu vào nhau hơn nữa.

"Nghiên....chị thật chặt, muốn siết chết em sao..." Sa Hạ cúi xuống hôn lên ngực Nhã Nghiên, mút chặt tạo dấu hôn đỏ rực chói mắt trên làn da trắng nõn.

"Đừng mà....chị không chịu được." Nhã Nghiên chuyển động mông, em ấy không động khiến nàng thực khó chịu, dục hỏa sẽ đốt cháy người nàng mất. Đáy mắt Sa Hạ thoáng cười, lóe lên tia giảo hoạt.

"Ngoan, cầu xin em, em sẽ thỏa mãn chị." lần ở khách sạn chị ấy đã khinh thường mình như vậy, lần này nhất định bắt nàng phải cầu xin lại mới được. Nhã Nghiên tuy mù mờ nhưng tâm trí vẫn thanh tỉnh rồi ok, cô không động, nàng sẽ làm cho cô sẽ động mà nàng không cần cầu xin.

Chợt Nhã Nghiên ngừng lại, đôi chân thon dài hướng bên eo Sa Hạ mà cọ xát chầm chậm, nàng giương đôi mắt rưng rưng lệ vì kích tình nhìn em ấy, tự cắn nhẹ vào môi mình, một tay kề bên má, tay kia nàng khẽ vuốt ve khe ngực mình.

Lúc này nàng bày ra một bộ dạng nhu nhược nhất, thuần khiết mà lại quyến rũ người nhất, giọng nói cất lên cũng thật đáng yêu.

"Sa Hạ..." nàng kiều mị, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng trên ngực, mắt chớp nhẹ. - "Thật sự không muốn chị sao?"

Bộ dạng này....chính là làm nũng đi.

"Chết tiệt..."- Sa Hạ khẽ gầm lên, nàng quả thật là yêu tinh, một con yêu tinh độc ác nhất Sa Hạ từng gặp.

Lập tức Sa Hạ động rất nhanh, dồn toàn bộ lực trên người Nhã Nghiên, tay nắm trên eo, nàng động tay thật nhanh, mỗi lần thúc vào lại chạm tới nơi sâu nhất trong nàng.

Lâm Nhã Nghiên rên rỉ kiều mị, mỗi lần nàng gọi tên Sa Hạ là mỗi lần khiến cô ấy không thể chịu được mà chiếm giữ nàng sâu hơn.

"A....Sa Hạ, nhanh quá, chị không chịu được..." Nhã Nghiên càng kẹp chặt.

"Chẳng phải chị muốn tôi động sao? Tôi sẽ cho chị như ý, đồ đàn bà dâm đãng, để xem tôi trị chị như thế nào. Thả lỏng ra, chị muốn kẹp tôi chết sao?"

Vừa làm, Sa Hạ vừa hôn tới tấp trên khuôn mặt nàng rồi xuống cổ, lại xuống ngực. Mỗi nơi, Sa Hạ lại để lại vài dấu vết, khiến Nhã Nhiên cả cơ thể nhìn rất kích tình.

Trước mắt Nhã Nghiên một mảng tối sầm, nàng cũng ngất đi. Sa Hạ bế Nhã Nghiên lên tầng, cũng đoán được một căn phòng, cô đặt nàng trên giường rồi lên nằm cùng nàng.

Nhìn ngắm cô gái trước mặt, Sa Hạ không khỏi suy nghĩ, sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp thế? Lâm Nhã Nghiên chỉ là một cô gái trong làng ăn chơi, căn biệt thự nàng sỡ hữu lại có giá trị quá lớn, mà lúc nãy khi vừa tới, Sa Hạ có nhìn lướt qua gara, thấy có một chiếc limosine đời mới. Giờ trong phòng nàng trang trí cũng toàn đồ đắt tiền.

Mà ngày đó, ở khách sạn, nàng vẫn còn là xử nữ, là một xử nữ mà đám bạn tìm cho Sa Hạ. Hôm nay nàng lại xuất hiện với tư cách là người yêu của anh trai mình. Và giờ lại cùng mình làm chuyện đó. Hơn nữa lại rất chủ động.

Liệu có phải nàng là loại con gái hám tiền không? Hay...nàng đã thầm thích mình kể từ ngày đó? Sa Hạ không biết nên nghĩ về nàng thế nào nữa.

Lâm Nhã Nghiên chợt nhíu mày, ậm ừ vài tiếng, chợt hướng ngực Sa Hạ mà cọ cọ, rồi lại ngủ tiếp. Sa Hạ thấy nàng thật đáng yêu như 1 con mèo nhỏ, dù nàng có thế nào thì lần đầu tiên của nàng là của mình, lần này cũng là mình. Sa Hạ sẽ làm cho nàng phải đến với cô.

Lúc Nhã Nghiên tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tối, khá bất ngờ khi thấy mình ở trong phòng. Nhìn sang bên cạnh, Sa Hạ đã đi đâu mất, cười khẩy, nàng cầm lấy điện thoại đầu giường mà cô ấy để cho nàng. Mở ra, bên trong chứa đầy tin nhắn của Thấu Kì Nhựt Tân.

"Nghiên, em đã về nhà chưa? Anh rất nhớ em."

"Sao không trả lời anh? Nghiên? Em đâu rồi?"

"Chắc em không cầm máy, bao giờ cầm máy gọi lại anh ngay nhé."

"Sao anh gọi em cũn không nghe vâyh?"

"Nghiên, em giật anh à? Đừng giận mà, công ty có chuyện đột xuất."

"...."

Có rất nhiều tin nhắn. Nhã Nghiên cũng không rãnh rỗi đọc hết, vì nàng đã quăng điện thoại vào tường làm nó vỡ ra nhiêu mảnh nhỏ. Thấy có tiếng động, Sa Hạ chạy lện.

"Chuyện gì vậy?"

Lâm Nhã Nghiên ngồi trên giường, ánh mắt căm tức nhìn những mảnh điện thoại dưới chân tường.

Quay sang nhìn Thấu Kì Sa Hạ đứng trước cửa khiến nàng tưởng mình hoa mắt. Một người phụ nữ cao hơn mét bảy mặt tạp dề chú báo hồng, một tay cầm thìa một ta cầm đũa đàn ngơ ngác nhìn nàng rồi lại nhìn điện thoại bị ném xuống.

"Chị sao vậy?"

"Em...sao lại ăn mặc kì cục như vậy?" nàng nheo mắt lại, cảnh này còn khó tin hơn cả tận thế.

Sa Hạ thấy nàng ngạc nhiên cũng cúi xuống nhìn mình, thật ra cũng không có gì không ổn cả, chỉ là khoác lên chiếc tạp dề bên ngoài áo tắm thôi mà.

"À, tôi đang nấu ăn cho bữa tối."

"Em biết nấu ăn" Nhã Nghiên không tin vào cả tai mình nữa rồi. Sa Hạ biết nấu ăn?

Em ấy gật đầu.

"Phải, thôi đừng ngồi đó nữa, đi tắm rồi xuống ăn, tôi nấu xong rồi."

Lâm Nhã Nghiên quẩy lấy chiếc khăn quanh người rồi vào phòng tắm. Nhìn trong gương, nàng không khỏi đỏ mặt, trên ngực, cổ, eo toàn dấu hôn tím đỏ, thế này nàng làm sao gặp người khác đây.

Làm xong vài món đơn giản, Sa Hạ ngồi suy nghĩ, thật ra trong lúc Nhã nghiên ngủ cô đã khám phá ra một chuyện, Lâm Nhã Nghiên chính là tổng giám đốc Lâm Thị.

Cộng thêm một vài nghi vấn vì giọng nói, vẻ lạnh lùng của cô ấy thì cô có thể khẳng định 100% cô ấy chính là tổng giám đốc Lâm Thị.

Quả là che giấu rất giỏi, nhưng Sa Hạ đã khám phá ra rất dễ, nhưng cô sẽ không dùng nó để uy hiếp hay bắt ép cô ấy gì cả, cô sẽ chờ Lâm Nhã Nghiên đến và ở bên cô bằng chính con người của cô ấy. Và chính cô cũng vậy.

Tắm xong, Nhã Nghiên vào thư phòng, lấy một chiếc điện thoại mới, lắp sim cũ vào rồi xuống nhà.

"Chúng ta ăn thôi." Sa Hạ đứng dậy kéo ghế cho Nhã Nghiên, thoáng thấy những dấu hôn trên cổ, cô khẽ cười.

"Làm gì mà em cười dâm tiện như vậy?" nàng cầm điện thoại để xuống bên cạnh, vừa đặt xuống thì có tiếng chuông.

Nhìn màn hình, Nhã Nghiên có chút ngạc nhiên, liếc qua Sa Hạ thấy em ấy đang chăm chú nhìn nàng, cầm điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe.

"Nhựt Tân."

"Ừm, là anh, sao anh nhắn tin rồi gọi điện mà em không nghe vậy?" giọng anh rất lo lắng, biểu hiện anh rất lo cho cô, nhưng Nhã Nghiên vẫn duy trì trạng thái không nghe không tin, chỉ nhàn nhạt.

"Điện thoại em bị rơi xuống nước, em mới thay cái khác"

"Ra là vậy, mai anh tới đón em đi ăn nhé." Nhựt Tân vui vẻ nói, anh chờ ngày hai người bên nhau lâu lắm rồi.

"Để em xem đã"- cô nói nhỏ - "Mai em vẫn phải tới Lâm thị, có gì em sẽ nhắn cho anh."

"Ok, vậy em ăn sớm đi nhé."

Cúp máy, Nhã Nghiên khẽ thở dài, nếu như anh trở về sớm hơn vài ngày, cô không nhận được thông tin bên Mĩ, chắc chắn giờ này cô đang ở bên anh, quấn quýt không rời, nhưng....

"Hẹn hò rất vui sao?" giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau.

Lâm Nhã Nghiên quay lại, Sa Hạ đã đứng sau nàng từ lúc nào. Khẽ khiêu mi, Nhã Nghiên trả lời.

"Phải, rất vui."

"Chết tiệt, chị hiểu thế nào là một chân không thể đứng hai thuyền chứ?"

Sa Hạ tức giận, nữ nhân này rõ ràng thân mật với cô, vậy mà lúc ngủ dậy xong đã trở lại bộ dạng lạnh lùng này.

"Chị quên rằng tôi mới chân chính là người phụ nữ của chị sao? Chị quên bộ dạng chị dưới thân tôi dưới cao trào mà ngất đi à? Chị quên chị đã một bộ dạng dâm đãng dưới thân tôi à?"

"Nhưng tôi không yêu em." vẫn lạnh lùng trả lời, một câu nói này đã chấm dứt toàn bộ ý niệm của Sa Hạ về Nhã Nghiên.

Phải rồi, cô ấy là nữ tổng giám đốc Lâm thị, tuy cô là tổng giám đốc tập đoàn Thấu Kì, nhưng với cô đâu có quan hệ gì? Người coi ấy yêu là Thấu Kì Nhựt Tân, anh trai cô.

Khi Nhã Nghiên bừng tỉnh đại ngộ thì xung quanh đã vắng lặng, chỉ còn vang lại tiếng động cơ ô tô của Sa Hạ đã đi được một đoạn.

Nhã Nghiên cười nhạo mình, rồi lại nghĩ sao nàng phải suy nghĩ mệt, nàng chỉ nói đúng những gì thật sự thôi mà. Đau có sai? Nàng không yêu Thấu Kì Sa Hạ. Nhưng....nàng cũng không còn yêu Thấu Kì Nhựt Tân nữa rồi.
___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro