Ngoại truyện 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về hệ liệt.

"Em thích là được." -Lâm Nhã Nghiên nói trong điện thoại. Em họ Lâm Hân Nhi vừa về nước đã làm thư kí cho tổng giám đốc Cố Thị, tối nay lại đi dự tiệc ở Cố Gia.

Suốt thời gian hai năm qua em họ ở Mĩ, nàng đã vận dụng mọi mối quan hệ để ngầm giúp đỡ. Nàng rất thương em họ mình.

Gặp lại, bên cạnh Lâm Hân Nhi lại là người đàn ông không phải cha của con trai em họ, Lâm Nhã Nghiên có phần không hài lòng. Nàng vẫn trách em họ không chịu giải thích với Hàm Bảo An.

Trò truyện một lúc thì phải đi gặp Cố tổng, quay lại thì thấy Lâm Hân Nhi đã về. Lâm Nhã Nghiên nhìn thấy Hàm Bảo An, nàng cũng lẳng lặng bước qua, ai ngờ anh ta lại gọi nàng lại.

"Lâm tổng giám đốc, Thấu tổng."

Thấu Kì Sa Hạ đang ôm eo nàng thì dừng lại.

"Hàm tổng, chào."- cô lịch sự cười chào Hàm Bảo An. Lâm Nhã Nghiên bên cạnh mặt vẫn lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc.

Lâm Nhã Nghiên thầm nghĩ không bằng tiết lộ một chút thông tin về Lâm Hân Nhi, biết đâu Hàm Bảo An vẫn còn tình cảm với Lâm Hân Nhi.

"Hàm tổng, tôi vừa khéo có chút chuyện muốn nói với anh."

Thấu Kì Sa Hạ giật mình, cô quay sang nhìn, rõ ràng Hàm Bảo An cũng đẹp trai, nhưng so với cô thì sao bằng được chứ. Khoan đã, cô nghĩ cái quái gì vậy chứ?

"Vợ à, chị có chuyện gì muốn nói với Hàm tổng chứ?"- cô là vẫn phải đề cao cảnh giác nha, bà xã cô xinh đẹp quyến rũ bây giờ thỉnh thoảng vẫn nhận được điện hoa từ nhiều người lắm. Họ tuy biết cô và bà xã tình nghĩa mặn nồng nhưng vẫn ấp ủ hy vọng đấy. Cũng không thể hiểu được tại sao sau khi kết hôn với Lâm Nhã Nghiên, cô lại trở nên mất hết sức quyến rũ. Mà sự thu hút của vợ cô ngày một tăng. Cũng may bà xã lãnh huyết vô tình chỉ yêu mỗi cô.

Lâm Nhã Nghiên bất mãn thầm kêu khổ trong lòng, có nhất thiết cô phải coi nàng là bất khả xâm phạm thế không?

"Sa Hạ, chị chỉ muốn nói với anh ta về Hân Nhi."

Hàm Bảo An cười, anh không ngờ Lâm Nhã Nghiên lại tinh ý đến thế, chả trách trên thương trường lại lẫy lừng như vậy.

"Xem ra chúng ta rất hiểu nhau, Lâm tổng."

"Này này...."- Thấu Kì Sa Hạ xen vào- "Hợp là sao hả? Ai hợp nhau?"

Úp tay lên trán, Lâm Nhã Nghiên thở dài, mọi người xung quanh cũng ngửi thấy mùi gấm chua nôngg nặc vội quay đi cười. Ai nói Thấu tổng nổi tiếng đào hoa. Giờ thì rõ ràng rồi, sợ vợ bỏ đi với người khác.

Hàm Bảo An cũng nén cười tới cực điểm. Thư kí của anh và Tỉnh Đào- trợ lí của Thấu Kì Sa Hạ lắc đầu cười. Thấu Kì Sa Hạ không phải là làm quá lên chứ.

Mất lúc lâu dàn xếp được Thấu Kì Sa Hạ, Lâm Nhã Nghiên cho Hàm Bảo An địa chỉ của Lâm Hân Nhi.

"Tôi mong sẽ không phải thấy em họ mình gặp chuyện không hay nữa. Nếu không thì.... thật sự, tôi cũng khá hứng thú với việc thu mua Hàm Thị."

Nàng cười như không cười khiến mọi người xung quanh một cỗ quỷ dị. Ai chẳng biết một khi Lâm tổng có hứng thú là sẽ phải có bằng được.

Hàm Bảo An ngừng lại, anh đằng hắng vài tiếng.

"Tôi còn chưa biết. Nhưng hi vọng nếu có dịp sẽ hợp tác vui vẻ."

Nụ cười trên mặt Lâm Nhã Nghiên lạnh tanh, nàng khoác tay Thấu Kì Sa Hạ đi ra. Hàm Bảo An chỉ biết cười khổ, phụ nữ Lâm Gia quả khó nắm bắt.

Nghĩ tới chuyện gặp lại Lâm Hân Nhi, anh có cảm xúc khó tả, sau khi gặp sẽ nói gì chứ?

Tối hôm đó, điều mà Lâm Nhã Nghiên không sao hiểu nổi là Thấu Kì Sa Hạ liên tục ép nàng đến không thở nổi. Khi về, cô muốn hai người về riêng, vừa đến nhà, nàng định mở cửa xe xuống thì cô kéo nàng lại, hôn nàng đến tối tăm mặt mũi. Cái khoản kia đương nhiên không thể thiếu. Nàng bị cô ép một lần trên xe, Thấu Kì Sa Hạ căn bản không còn sợ nàng nữa.

"Thấu Kì Sa Hạ, em cư nhiên phát dục như vậy."- giận dữ đẩy Sa Hạ ra, Nhã Nghiên che kín thân thể lại.

"Chị...."- bị đẩy ra, Thấu Kì Sa Hạ có phần tức giận- "Có phải chị đã thích cái tên Hàm Bảo An đó không? Hắn có gì hơn em chứu hả?"

Lâm Nhã Nghiên không tin nổi nhìn Thấu Kì Sa Hạ, xin đi nha, nàng và cô đã có với nhau hai đứa con rồi. Tuy còn nhiều người thích nàng nhưng ngoài cô ra, nàng còn yêu ai nữa đâu chứ?

"Thấu Kì Sa Hạ, em được lắm, đến giờ em vẫn không tin rằng tôi chỉ yêu em. Tôi và em đã có hai đứa con rồi, sao em không chịu hiểu hả?"

Thấu Kì Sa Hạ  chợt lạnh sống lưng, cô không muốn bị phạt ngủ ở ngoài phòng làm việc nữa đâu.

"Nghiên, em xin lỗi. Chỉ là em yêu chị nhiều quá nên không chịu được cảnh chị có người đàn ông khác để ý."

Mặt cô xị xuống trông rất đáng thương. Lâm Nhã Nghiên chợt mềm lòng. Tổng giám đốc của nàng thì ra cũng chỉ mỏng manh như vậy sao.

Nhẹ nhàng ôm Thấu Kì Sa Hạ, nàng đặt lên môi cô nụ hôn. Đáp lại sự nhiệt tình của vợ, cô chỉnh lại quần áo cho hai người rồi ôm nàng vào nhà.

Người làm tự biết lùi ra, thật sự hai bà chủ rất thử thách người nha. Hại họ phải lén lút chạy ra, tiện thể kéo theo thiếu gia cùng tiểu thư nhỏ ra nơi khác chơi.

Đêm đó, một đêm cuồng nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro