Yêu...(bản full 4 truyện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Sắc xuân ảm đạm cánh đào tàn

           Mưa xuân lạnh lẽo quạnh vườn hoang

                            Thưa thớt bóng người chân vội vã

                           Trống vắng lòng ai nỗi bâng khuâng

Lời ngỏ

  Chào các bạn, cuối cùng thì tập truyện ngắn bốn mùa mà MKT đã ấp ủ 2 năm nay cũng đã hoàn thành. Tập truyện này viết về bốn câu chuyện khác nhau nhưng đều muốn nói lên một trong số vô vàn những định nghĩa khác nhau của tình yêu. Là truyện ngắn, lại thiên về cảm xúc, nên đối với những bạn thích đọc thể loại nhiều tình huống thì có lẽ hơi nhàm chán, nhưng MKT cũng xin khuyên các bạn nên đọc bốn câu chuyện dưới đây thật từ từ, rồi nghiền ngẫm, về những điều mà mình đã thấy được trong tình yêu. Có thể một số bạn đã được đọc một hoặc hai truyện trong đây, nhưng quyển truyện này mới là tập đầy đủ nhất. Cuối cùng, mong các bạn đọc truyện vui vẻ. Và với món quà đầu xuân này, MKT chúc các bạn sẽ gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống và trong tình cảm.

Mọi chi tiết xin liên hệ:

  - Số điện thoại: 01699964653 (Các bạn đừng nháy trêu mình, và nếu có nhắn tin mà mình không nhắn lại thì xin đừng giận, vì chắc chắn lúc đó máy mình đang trong tình trạng “đói” ^^!)

  - Email: [email protected] hoặc [email protected]

Cảm ơn các bạn nhiều!

                            Mục lục

1. Yêu…(Lies and Stupid)…….....................................................3

2. Yêu…(Wait)………………………………………………….13     

3. Yêu…(A legend is lie)………………………………………..21

4. Yêu…(Tik Tak)……………………………………………….38

Yêu...

(Lies and Stupid)

*

  Đêm mùa xuân, tĩnh lặng và yên bình, bóng tối như màn khói mỏng khẽ buông xuống, mờ ảo trải khắp khoảng không gian xung quanh. Gió nhẹ thổi, chỉ đủ sức mơn man chứ không thể lay động cảnh vật, ngược lại, còn như làm tăng thêm vẻ trầm mặc của những thân cây cô đơn nơi này. Cả trăng và sao, đều lẩn trốn sau những đám mây hờ hững, chỉ le lói phát ra những tia sáng ảm đạm. Mọi thứ...là mùa xuân thật sao....

  “Đường phố chiều nay thật đông, có lẽ mọi người đều như em, đều muốn được tắm trong những con nắng sau bao ngày gió đông ảm đạm nên đã ra ngoài. Em cứ đi, nhẹ bước qua từng con phố. Phố “Ẩm thực”, con phố là thiên đường của đồ ăn vỉa hè, nào là bánh rán, bún ốc, nào là chè ngọt, chè cay, nào là những âm thanh bát đĩa va nhau, âm thanh của sự ấm vui. Rồi phố “Giải trí”, con phố của những trò chơi tập thể mà con người nơi đây tự tổ chức, bên này có đám con gái chí chóe nhau nhảy lò cò, phía kia lại ầm ĩ vì tiếng cổ vũ của đám nhóc mười mấy đứa con trai đá bóng, mồ hôi nhễ nhại mà cười không ngớt. Nối tiếp con phố ấy là phố “Mua sắm” với đủ thứ hàng giảm giá, cả phố “Thế kỉ” đầy mặt hàng điện tử lấp lánh các màu. Em chợt bật cười khi nhớ lại những cái tên ngộ nghĩnh mà anh đã đặt cho từng con phố, chúng vốn chẳng có gì đặc biệt, chí ít là trước khi có bước chân anh qua, và rồi chúng đã thành kỉ niệm, thành một phần của kí ức em. Em lặng bước đến phố “Yên bình”, con phố luôn chìm trong một sự trầm mặc khó hiểu, phải chăng vì nơi đây chỉ toàn những quán hàng cần sự tĩnh lặng như: cà phê, trà sữa,... hay là vì tâm trạng của những người đến đây vô tình đã nhuốm lây sang cảnh vật. Em đứng lặng yên thật lâu nơi đầu con phố, rồi lại chầm chậm bước, cho đến khi...đến khi em tới nơi...

  ...Ánh chiều đã xuống sắc, mặt trời dần lấp sau những mái nhà cao tầng. Em đang đứng trước nơi đó, trên con phố “Yên bình”, đối diện quán trà sữa ngày xưa. Một màu đỏ ối che lấp thân ảnh kia, nhưng em vẫn có thể nhận ra anh, vì mái tóc ngang bướng hung vàng cứ chực bay theo cơn gió, vì ánh mắt thật sâu đang nhìn vào em, vì dáng dấp thân quen mà xa xôi. Anh nhìn em...khóe môi không hề nở nụ cười như ngày nào. Những chiếc xe vẫn lặng lẽ lướt qua giữa chúng ta, tạo nên dòng ngăn cách. Tia nhìn lạnh lùng kia, sự bất động lạnh lùng kia...tất cả...là dành cho em sao? Em nhìn anh như không dám tin nổi con người từng luôn bên em hai năm giờ đã biến mất hoàn toàn. Sao lại thế hả anh? Trong thoáng chốc, em tưởng đã thấy bàn chân anh khẽ nhếch, thấy sự ấm áp thoáng chốc trở về trên khóe mắt. Con tim em chùng xuống…em khẽ khép mi...khẽ chờ đợi....nhưng bên tai không xua nổi bao âm thanh phũ phàng....

  - Anh, sao đứng đây vậy? Mình đi, bắt anh phải chờ rồi. À, còn đây là quà cho anh.

  Em mở mắt...em không bất ngờ khi anh không hề tiến về phía em, không bất ngờ khi anh đang tay trong tay cùng người con gái khác...nhưng em đau...vì anh đã cười...nụ cười chúc phúc như những kẻ chỉ đi ngang đời nhau...Là em sai...hay vì anh ngốc nghếch...

  Gặp anh trong một chiều mưa phùn đầu xuân cách đây hai năm, mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian ấy em đều thấy kì lạ mà ấm áp. Lần gặp định mệnh đưa chúng mình gần nhau chẳng phải nơi nào lãng mạn, hay một tình huống chéo nghoe như trong phim, ngộ một điều là nó xảy ra trong game, game Cổ Long anh nhỉ. Từ đầu em đâu có ý định chơi game, chỉ là vụ cá cược nho nhỏ với thằng em trai. Giờ nghĩ lại thấy lúc ấy mình còn ngốc nghếch và trẻ con hơn cả em mình, chỉ vì vài câu khích bác mà mò mẫm lần đầu ra quán net, rồi tập cài game (vì Cổ Long ít người chơi, quán net họ không cài, em đã phải năn nỉ gãy lưỡi mới được bác chủ cho phép :). Hì hụi nguyên buổi sáng chỉ để download, rồi lại rối tung lên tìm file cài đặt, cuối cùng thì ngồi cắn móng tay chờ upload phiên bản. Em không có được sự kiên nhẫn như anh, nên suýt chút xíu là bỏ cuộc, nếu không phải lần đầu đăng nhập thấy hình ảnh trong game dễ thương quá mà nán lại ngồi chơi thử. Lần mò gần một tiếng đồng hồ em cũng dần quen với cách chơi, làm được vài nhiệm vụ đầu tiên, vui đến phát khóc lên được, cuối cùng thì thằng em sẽ không bị bạn bè nó trêu là có bà chị nhà quê nữa rồi. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, em mắc phải nhiệm vụ mà chả có hướng dẫn nào hết, loay hoay không biết làm cách nào qua. Chán nản nối tiếp chán nản, cứ chạy lung tung quanh bản đồ, hô hào kêu giúp mà tuyệt chả có ai trả lời, như thể chỉ có mỗi mình em ở đấy vậy. Rồi đột ngột, biểu tượng “Bạn” trên màn hình nhấp nháy sáng. Em nghiêng đầu khó hiểu, nhưng vì tò mò cũng nhấp chuột vào xem.

  “Cô nhóc này sao nãy giờ cứ đi loanh quanh hô hào vậy? Cần gì anh giúp nào!”

  Có dòng tin nhắn của ai đó mang cái tên chỉ toàn những con số. Em nhíu mày, hỏi lại:

  “Ai vậy? Có quen O à?”

  Người bên kia gửi lại một hình cười ngoác miệng kèm câu nói: “Ngok này, làm việc tốt có cần phải quen biết không?”

  Em tự cười với mình, không biết kẻ nào mới là ngốc nữa.

  Và thế là em quen anh, quen một người sẽ luôn chạy đến giúp em làm nhiệm vụ bất kể người ấy đang làm gì, quen một ai đó luôn muốn cùng em thức khuya để vừa đi đánh quái vừa nói chuyện. Anh là mục đích duy nhất để em online hàng đêm. Đôi khi em tự hỏi vì sao, vì sao em lại có cảm giác mong ngóng và êm đềm với một người chưa hề biết mặt. Rồi em hỏi anh, anh không nói gì, chỉ cười. Em lại càng thắc mắc, rốt cuộc là tại sao.

  Gió mùa xuân năm ấy mang vị ngòn ngọt, khẽ buông trên môi em để lại dư vị ấm áp. Với những trưa vừa bưng bát cơm vừa đợi “event”, rồi mau mải xúc từng thìa thật lớn để còn kịp tay bắt lấy pet(1) tím và tranh cãi với anh xem thật ra thì quần áo của pet nữ nào mới là sexy nhất. Và cũng ngay sau ấy, lại hấp tấp chạy xuống nhà rửa bát để còn tham gia “Đại Lý Tiểu Bách Khoa”(2), hai anh em vẫn không ngừng tranh luận xem cách copy câu trả lời theo số đông hơn hay copy theo Trạng Nguyên(3) kì trước hơn. Em chưa bao giờ lọt vào “top 3”, còn anh thì thi thoảng cũng đậu Bảng Nhãn, những lúc đó anh hay cười em rồi lại chạy đi mua dây cột tóc thời trang tặng em để tạ lỗi. Em thích GOGO(4), là Linh Vật của Cổ Long mà, nhìn dễ thương lắm. Em vẫn nhớ lần ấy, chỉ vì con GOGO mà anh đã phải đi “pk”(5) với người khác để giành về cho em, mà đâu có được ngay lần đầu, anh đấu đi đấu lại với người ta nhiều đến nỗi còn bị treo cái biệt danh “Hám GOGO” trên lôi đài. Em biết…em biết tất cả việc làm của anh…là vì em.

  Và vào một buổi sáng đầy nắng, anh ngỏ lời muốn cưới em (dĩ nhiên là trong game ;), anh nói anh đã mua nhà cho “chúng mình” rồi, đã chuẩn bị đủ tiền để cho em một ngày trọng đại không thể quên rồi. Em mỉm cười, không nói gì. Anh cũng lặng im. Bất chợt trên khung chat, kênh thế giới tràn ngập những câu nội dung giống hệt nhau.

  “Cưới rồi mình gặp nhau đi em!”

  Vậy là anh hiểu em rồi đấy, hiểu những gì em không muốn nói. Từ bao giờ thế, có phải từ khi em chắc rằng anh luôn làm như thế nào trước một việc gì đó. Ừ, vậy mình gặp nhau đi.

 Một buổi chiều âm u, vừa đi mà em phải vừa thầm cầu nguyện, mong sao mưa không đổ ập đến phá hỏng ngày quan trọng hôm nay. Rạp chiếu phim phía trước kia rồi, nhiều người quá, làm sao em nhận ra anh đây. Vì lần gặp mặt đầu tiên này mà em đã hồi hộp chuẩn bị cả tuần nay, em không muốn anh phải thất vọng nên cố gắng để mình đẹp nhất có thể, quần áo mới, kiểu tóc mới, rồi cũng tập tành trang điểm như người ta. Nghĩ đến anh mà em không giấu nổi niềm vui, không biết nụ cười mỉm của anh sẽ như thế nào nhỉ, có như em vẫn hay tưởng tượng về anh không. Với tâm trạng trông ngóng trong hạnh phúc như thế em đã đợi anh, nhưng rồi…5 phút…10 phút…giờ hẹn đã qua cả tiếng mà vẫn không thấy bóng anh. Những giọt nước dường như cũng đã mất kiên nhẫn, khiến đám mây đen oằn xuống rồi vỡ bung ra. Mưa to. Người ngoài đường nháo nhào tìm chỗ nấp, mái hiên nơi em đứng phút chốc trở nên chật chội. Mưa vẫn cứ rơi, càng lúc càng dày, che khuất cả tầm nhìn trước mắt. Mưa mang theo gió lạnh, luồn qua tóc em một cách vô tình. Rồi khi mưa dứt, người trú mưa cũng đã bỏ về hết, còn riêng mình em vẫn đứng đó ngóng anh. Buốt lạnh! Thật ra thì anh sẽ không đến đâu, em sao lại ngốc nghếch tin tưởng vào những lời hứa hẹn bâng quơ của anh chứ, những thứ đó chỉ là lời nói đầu môi, là phù phiếm trên mạng. Có ai dễ dãi như em không, cho rằng đặt hết niềm tin vào người ta thì người ta cũng sẽ làm vậy với em! Em tự cười mình rồi quay lưng bước đi.

  Con đường về ướt át, đầy những vũng nước loang loáng, phản chiếu lại bầu trời trong xanh vẫn còn lác đác vài khoảng mây đen. Em chậm từng bước, vừa đi vừa cố loại khỏi đầu những suy nghĩ buồn. Bất chợt có tiếng thở phào phía sau.

  - Cuối cùng cũng đuổi kịp em, mới thấy đó mà đã đi đâu mất!

  Em không dừng lại.

  - Anh xin lỗi, trễ hẹn với em mất hơn hai tiếng rồi!

  Em nghĩ mình nên bước nhanh hơn, quần áo thấm mưa giờ khiến cả cơ thể run lên vì lạnh, em muốn về nhà.

  - Thời tiết xấu quá, làm chuyến bay của anh không đáp xuống được như dự định.

 Em chợt đứng lại, tiếng bước chân theo em nãy giờ cũng không còn nữa. Nhưng chỉ mấy giây, em lại tiếp tục bước.

  - Ngốc kia, có đứng lại không!

  Tiếng chân anh dồn dập tiến về phía em. Rồi tay em bị anh kéo giật lại sau, trong thoáng chốc mất đà em suýt té ngã, nhưng cố gắng em đứng thẳng được dậy, mặt cúi gằm. Mùi nước mưa ngấm vào quần áo phảng phất, em cảm nhận rõ sự ẩm ướt trước mặt, khẽ nâng tầm mắt, em chỉ thấy ngực anh dính bết lấy chiếc sơ mi vì mưa.

  - Sao không dám cho anh thấy em khóc nảo!

  Vì câu nói của anh tiếng nấc nghẹn vốn đã bị kìm nén trong tim chợt bật ra. Thì đã sao, vì không muốn để anh thấy em yếu đuối mà em không dừng bước, không muốn giọt nước mắt kia khiến anh thương hại nên em chỉ muốn bỏ chạy. Nỗi cô đơn khi phải đợi chờ đâu dễ chịu, như muốn vỡ òa cùng cơn mưa nhưng vẫn cố tìm lí do để không khóc, biết đâu…biết đâu anh đã quên…quên đi ngày đã khiến tim em hồi hộp đập mạnh. Và anh cứ đứng im như thế cho em gục đầu vào ngực anh mà khóc, thổn thức vì cuối cùng cũng gặp được anh rồi. Em ngẩng đầu, để thấy nụ cười mỉm ngây ngô của anh. Mái tóc anh hung vàng ngang bướng dựng lên như thách thức với mưa, em chợt nhận ra cả người anh ướt sũng, có lẽ anh đã chạy dưới mưa để đến chỗ hẹn gặp em.

  - Anh vẫn chưa nói với em nhỉ, anh sống bên Mĩ, mới về Việt Nam chiều nay.

  Ánh mắt anh nhìn em lấp lánh vì những tia nắng dịu nhẹ, nụ cười kia vẫn chưa tắt trên môi. Em bật cười nhìn chiếc vali tay anh đang kéo, có phải vì em mà anh đã bay nửa vòng trái đất về đây! Người nào mới là kẻ ngốc hả anh!

  Và đó là quãng thời gian em được sống hạnh phúc bên anh. Anh thuê khu trung cư gần nhà em, em hỏi lí do tại sao, anh cười mỉm nói rằng: vì anh muốn làm phiền em. Và đúng là phiền thật, không ngày nào anh không í éo trước cửa nhà em, rủ em đi dạo phố cùng anh. Nên những chiều chớm hè năm ấy cũng vì anh khiến môi em luôn nở nụ cười, cười sự ngây ngô của anh về phố xá Việt Nam, cười những cái tên anh tự đặt cho từng con phố, từng món ăn, từng thứ đồ mà anh cho là kì lạ. Rồi tối đến, hai đứa lại song hành bên nhau trên màn hình Cổ Long, đi “event”, đi bắt “pet sơn trại”(6), rồi qua Vạn Mai đánh bạc(7), thi thoảng hứng lên thì tìm góc nào đẹp để chụp hình kỉ niệm. Có đôi lần em hỏi anh có tin vào số phận không, anh trầm ngâm trả lời có, vì nếu không phải số phận thì cả hai đã không đến được với Cổ Long, và tất nhiên sẽ không bao giờ quen biết nhau. Em lại hỏi anh, rằng nếu cho anh một điều ước, anh sẽ ước gì, anh cười, nói mình chưa từng nghĩ đến nên không có điều ước. Em khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi anh, nếu cho anh một ngày thì ngày hôm ấy anh sẽ làm gì, anh cũng lại cười, sẽ chả làm gì cả. Em biết anh ngốc, ngốc thật sự chứ chẳng phải cố tình giả ngơ, nên chỉ khẽ cốc đầu anh. Và em cũng biết, anh sẽ không bao giờ hỏi ngược lại em những câu hỏi ấy. Vì với em, câu trả lời là em không tin vào số phận, không phải do ai đó sắp xếp định mệnh, mà chính chúng ta đã tự tìm đến với nhau. Cho em một điều ước, em sẽ ước giá như mình đã không gặp anh. Cho em một ngày, em sẽ dùng từng giây từng phút để chạy trốn khỏi anh, khỏi tình yêu dành cho anh đang ngày một lớn dần trong trái tim em. Có những thứ không phải cứ muốn là được, không phải cứ nhìn là đã thấy….Là anh ngốc…hay vì em đã sai…

  Hai năm trôi qua, em đắm chìm trong tình yêu của anh, chìm đến nỗi bị chính thứ tình cảm đó làm mờ mắt. Em đã không nhận ra…sự đổi thay nơi anh…

  Chẳng có gì là tình cờ phải không anh, mọi thứ đều là tất nhiên, chuyện gì phải đến cũng sẽ đến. Đó là lúc…nụ cười trên môi em chợt tắt, khi trong quán trà sữa thân quen, em thấy anh đang vui đùa cùng người con gái khác. Cũng là lúc…bàn tay anh không còn dành riêng cho em nữa, bàn tay đó giờ đã ấm êm trong tay ai kia cùng dạo trên con phố kỉ niệm. Là khi…từng chiều không còn nghe tiếng anh đứng dưới gọi vọng lên, từng đêm không còn thấy nick Cổ Long của anh sáng đèn, không còn những tin nhắn “chúc cả nhà ngủ ngon”. Giờ đây…chỉ riêng mình em lang thang trên con đường xưa cũ, nghe kí ức vọng về trong tim. Cũng lại mình em lẻ loi trên bản đồ Cổ Long, gọi mãi tên anh mà không ai trả lời ngoài sự câm lặng đắng cay. Em biết, hết thật rồi…Không có gì là vĩnh cửu, chẳng có gì là mãi mãi anh nhỉ, tình cảm càng là thứ dễ biến mất…nên…em để anh ra đi, không níu kéo. Vẫn như ngày xưa thôi anh, em sẽ quay lưng lại mỗi khi muốn khóc, em không muốn mình yếu đuối trước anh. Vì thế…hãy thứ lỗi cho em….Em…yêu anh…Hãy tin vào câu nói đó…cho dù anh đã thấy những gì…Anh ngok”

*

  Và mưa đã rơi, như sự hờn dỗi của mùa xuân, chẳng nặng hạt nhưng vẫn mang cái lạnh cuối đông, khiến vài nhánh lộc non khẽ run rẩy. Có lẽ trời đã khuya lắm rồi, nên trăng mới sáng thế kia, mới có đủ sức mà vươn ra khỏi đám mây chắn ngang phía trước. Cũng như khi biết đã chẳng còn gì, con người ta mới có dũng khí để kết thúc. Yêu…

  “Đêm nay là đêm cuối cùng…đêm cuối cùng để anh có thể ở lại nơi này, để anh biết mình vẫn được gần bên em. Ngày mai em sẽ được tự do…anh sẽ giải thoát cho em sau hai năm mệt mỏi đầy lừa dối…Em ngủ ngon em nhá!

  Gặp được em, đó là điều may mắn nhất cuộc đời anh, nhưng có lẽ…cũng là điểm kết thúc của tình cảm nơi anh. Anh không quên buổi chiều mưa hôm ấy, có một cô bé chạy vội vào quán net, vài giọt nước vẫn còn vương trên mái tóc đen dài được buộc lại rất ngộ nghĩnh khẽ lắc lắc khi nói chuyện với ông chủ quán. Lúc đó anh đang ngồi đọc vài dòng tin tức về thông tin “Big Update” trên diễn đàn Cổ Long, nhưng vì giọng nói của em mà sự tập trung nơi anh bị gián đoạn, nét dịu dàng trong đó đã khiến anh phải ngoảnh đầu lại để hướng về phía em. Đôi mắt đen với hàng mi cong, gò má phớt hồng vẫn ươn ướt vì nước mưa và cặp môi nhỏ khe khẽ mấp máy đã đốt cháy con tim anh, lần đầu tiên anh thấy lồng ngực mình đập mạnh dữ vậy, đặt tay lên đó anh ngỡ ngàng khi biết cả cơ thể đang nóng dần lên đầy khẩn trương. Trước giờ anh không tin vào tình yêu sét đánh, anh cho đó là thứ mơ hồ nhất mà người ta từng nghĩ ra, vậy mà giờ đây chính anh lại cảm nhận được dòng điện đang giần giật lan tỏa khắp người khiến anh sững sờ cứ nhìn em không dứt. Anh đã thích em…thích người con gái lần đầu gặp mặt, vô tư với tình yêu đầu đời…

  Chính vì quá chú ý tới em mà anh biết được mục đích của em khi tới quán net, là muốn chơi thử game Cổ Long. Em có biết lúc đó anh đã bật cười thầm trong lòng vì vui sướng, game này, anh cũng chơi, vậy là có cách để làm quen với em rồi. Ngồi im lặng lẽ quan sát cô nhóc lần đầu tập tành chơi game mà anh không nhịn được cười, tại em cứ chốc chốc lại cắn móng tay rồi nhăn mặt hay vò vò đuôi tóc khi gặp phải phần nào đó không hiểu. Để rồi mỗi lúc thành công em sẽ cười rất tươi, đuôi mắt nheo nheo lại thích thú. Ngồi mãi, cuối cùng em cũng đăng nhập được vào game, anh biết nhờ những biểu hiện rất ngộ nghĩnh của em. Một kế hoạch nho nhỏ được lập lên trong đầu của anh, ngay tại bản đồ đầu tiên (mà anh biết tân thủ sẽ xuất hiện ở đây), anh phải chạy khắp nơi để năn nỉ những ai có mặt ở đó tạm chuyển kênh, để chỉ còn lại riêng mình em và anh. Anh đoán chắc sẽ đến một nhiệm vụ mà em, người lần đầu gia nhập làng game online, không thể tự làm được, và khi đó anh chỉ cần nhẹ nhàng đến hỏi xem có ai cần giúp đỡ gì không là đã thành công trong bước đầu tiếp cận với em. Tự nhiên như thế, trẻ con như thế, anh đã làm quen được cùng em, anh thật sự không thể kìm được nụ cười, khiến nó cứ chực chỉ muốn nở trên môi. Anh vui lắm…

  Đóng vai làm một đàn anh có nhiều kinh nghiệm, anh luôn kiếm cái cớ “giúp đỡ” để được bên em, nói chuyện cùng em. Mỗi tối anh luôn “onl”, dù không có việc gì làm (cấp độ đạt tối đa rồi mà ^^!), chỉ để chờ đợi một câu em gọi anh, và anh sẽ ngay lập tức có mặt. Hai đứa thong dong trải qua nhiều chuyện, nhiều niềm vui, tranh cãi nhau về nhiều thứ, như “pet” hay “Đại Lý Bách Khoa”. Em dịu dàng nhưng không kém phần nhí nhánh, luôn miệng kêu anh là “anh ngok”. Anh muốn nhìn thấy em cười, muốn rằng bên anh thì niềm vui luôn đến với em, vì thế anh làm tất cả những gì em thích, cho em tất cả những gì em muốn. Tình cảm cứ như thế càng ngày càng lớn dần trong anh, anh không nghĩ rằng mình đã trông ngóng em online đến cuồng dại, để rồi đêm đêm bản thân chỉ yên giấc sau khi câu chúc “cả nhà ngủ ngon” được em đáp lại bằng vế sau “và mơ thật đẹp”. Anh muốn chúng mình chính thức là của nhau, muốn thật sự được ôm em vào lòng, anh muốn…mình gặp nhau. Nhưng đó phải là khi anh đã sắp xếp được mọi thứ để có thể ở lại bên em thật nhiều, vì anh vốn không ở Việt Nam mà. Trước ngày hẹn gặp, anh gấp rút trở lại Mĩ sau kì nghỉ xuân ngẳn ngủi, thuyết phục bố mẹ cho anh một mình trở về Việt Nam, rồi sau khi họ đồng ý thì ngay lập tức bay về để gặp em. Nhưng anh không ngờ, cơn mưa đã ngăn cản bước chân anh, chuyến bay phải hoãn lại mất hai tiếng. Đặt chân xuống sân bay, anh vội vã đến chỗ hẹn. Lúc ấy mưa to lắm em nhỉ, anh cứ tưởng không thấy anh thì em bỏ về rồi, nhưng khi đến nơi vẫn thấy em đứng đó, nép sau những người trú mưa vồn vã. Anh bên kia đường, lặng ngắm em qua màn mưa trắng xóa, dáng em nhỏ bé khẽ run vì lạnh, mái tóc dài hôm nay được thả xõa vì gió mà cứ bay bay càng khiến em thêm mỏng manh. Anh biết làm như vậy thì thật có lỗi với em, nhưng anh muốn được ngắm em như thế, em biết không…rất xinh, anh ghen tị vì không được là gió…vuốt nhẹ má em, không được là mưa…vương trên đôi bờ vai gầy ấy. Cho đến khi giật mình tỉnh mộng thì em đã bỏ đi rồi, anh hối hận chạy đuổi theo em. Để khi gặp em, khi nhìn những giọt nước ấm lăn dài trên gò má anh chợt nhận ra…từ lâu trong lòng anh chỉ mong được bảo vệ em, sẽ không bao giờ để em phải khóc vì bất cứ lí do gì một lần nào nữa. Anh…xin hứa….

  …Hứa…luôn mang đến cho em nụ cười…

   Của những chiều cùng dạo phố, sẽ đạp xe lai em đi khắp các con đường, để rồi dừng lại nơi nào đó yên bình và thì thầm hát cho em nghe. Của những đêm cùng ngắm sao trời, anh hái cho em ngôi sao đầu tiên, ngôi sao sáng nhất nhưng cũng là ngôi sao cô đơn nhất. Của những hôm lang thang khắp các bản đồ Cổ Long, lúc lắc mong bắt được GOGO và tặng em kèm một bông hoa giữa tiếng pháo nổ.

  …Hứa…luôn luôn đi sau bảo vệ em…

  Khi có ai đó nói em là con bé khờ khạo, khi có ai đó bắt nạt em, khi có ai đó lừa em chỉ vì em dễ dàng đặt hết niềm tin vào người ta. Bảo vệ em khỏi bóng tối mỗi lần một mình đi bộ về nhà, bảo vệ em khỏi những sớm mùa đông nặng trĩu sương giá, bảo vệ em khỏi cơn mưa chiều bất chợt, và bảo vệ em…khỏi tình yêu…của anh…

   …Hứa…luôn dành cho em những gì tốt nhất…

  Anh sẽ không màng đến thời gian để chạy ngay đến bên em đơn giản chỉ vì em muốn mua một gói bim bim hay sẽ cặm cụi cả buổi sáng mong làm được món canh em thích khi em cảm nắng. Sẽ lang thang để tìm về cho em một con chuột Hamster giống hệt con chuột đã mất của em mặc trời mùa hè nóng bức, sẽ chạy dưới mưa chỉ để mang kịp về cho em một nhánh cỏ ba lá mà anh phải cố công tìm kiếm bao ngày. Anh sẽ dành cho em tất cả những gì anh có…và bây giờ…cả danh dự của anh….cũng sẽ cho em…

Tất cả…chỉ vì…mong em…hạnh phúc…

  Anh biết bản thân mình ngốc nghếch…anh biết chứ, chẳng cần em luôn miệng bảo thì anh cũng biết. Nhưng biết mà chẳng thể nào làm khác được, vì anh yêu em, ngốc nghếch cũng chỉ vì yêu em. Để rồi dù ngày nào cũng gặp em mà anh không hề nhận ra những lần không bắt máy là khi em đang cùng ai đó trong quán cà phê sang trọng hay shopping nơi siêu thị lộng lẫy hàng hiệu. Chỉ khi vô tình đọc được tin nhắn của người ấy trách móc vì sao em về quá sớm anh mới nhận ra lí do đến chỗ hẹn muộn thực sự của em. Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối! Em chưa từng hoặc chỉ đã từng yêu anh mà thôi, còn bây giờ…anh chẳng là gì trước mắt em phải không! Nhưng tại sao, tại sao hả em, sao không nói một câu cho anh biết, sao em lại hành hạ anh bằng cái bí mật phản bội đau đớn ấy. Em còn gì níu giữ hay em vẫn chưa muốn kết thúc trò chơi này. Đêm đêm em khiến con tim anh bị giằng xé bởi lí trí và tình cảm, một nửa muốn xa rời em, muốn thẳng tay cho em lời cuối, nhưng một nửa chỉ vì quá yêu em nên vẫn muốn bên em, đón nhận thứ tình yêu vô hình nơi em. Hai năm, hai năm anh cố gắng kéo em về với anh nhưng qua bàn tay con tim em vẫn tuột khỏi anh mà trôi đến ai kia. Anh mệt mỏi lắm rồi, anh muốn dừng lại, dừng lại nhé em, thôi, để anh giải thoát cho em khỏi mớ gông cùm em phải mang là anh. Nhưng một lần cuối hãy cho anh vì em em nhé, hãy để anh nhận lấy cái tiếng xấu phản bội, để em vẫn vẹn nguyên là cô bé ngây thơ như ngày nào.

  Một cô em gái họ hàng xa đã nhận lời làm người yêu hờ của anh, một cô gái tốt lắm em ạ. Vì anh mà cô ấy chấp nhận làm theo kế hoạch hoàn toàn bất lợi cho cô ấy, là cố tình cho em thấy hai đứa anh cười nói vui vẻ trong quán trà sữa rồi cùng nắm tay đi trên những con phố kỉ niệm. Anh muốn biến mất khỏi tầm mắt của em, không liên lạc, không ngày ngày gọi em cùng đi chơi, không onl cả nick Cổ Long. Tất cả, không phải để em ghen, vì anh biết chắc chắn em hiểu lí do mà anh làm vậy, em đâu còn yêu anh phải không em. Anh làm cho người khác thấy, kẻ phản bội là anh đây, chứ không phải em, cho em một lí do để nói lời chia tay với anh. Như vậy chắc là ổn rồi em nhỉ, anh yên tâm để rời bỏ em rồi….

  Chiều hôm nay là lần cuối cùng anh được gặp em, anh biết trong quán trà sữa kia có người đang chờ em đến. Giữa hai chúng ta, biết bao kỉ niệm đã có, vậy mà giờ đây chỉ cách một con đường mà tưởng như thật xa xôi. Anh nhìn về phía em, cố gắng để không cho khóe mắt rưng rưng những tiếc nuối, nhưng trong thoáng chốc, anh gần như không kiềm chế nổi tình cảm của mình, suýt chút nữa anh đã chạy về phía em, để ôm lấy em thật chặt. Thật may vì anh đã không làm thế. Phải thật cố nén lại anh mới nở nổi một nụ cười, phải, một nụ cười chúc phúc như những kẻ chỉ đi ngang đời nhau. Giờ thì anh mới thật hiểu người ta từng nói: Tình yêu là ngốc nghếch, và những kẻ khi yêu cũng là những kẻ ngốc nghếch. Ừ, là anh ngok đấy thì đã sao! Anh yêu em mà. Thôi, chào em, ngủ ngon em nhé!”

*

  Ba tháng sau, đứng trước một nấm mộ nhỏ, có một người con trai lặng lẽ. Ánh chiều vàng cam phảng phất chút u tối nhuốm lên thân ảnh ấy, vẫn còn nghe đâu đây câu hát tình buồn.

   …một chàng trai và một cô gái…hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu…Một người vì biết bản thân không qua khỏi bệnh nặng…nên đã cố tình giả vờ có người khác…Nhưng người còn lại cũng vì quá yêu…vì ngỡ tưởng đó là sự thật…đau đớn vì bị phản bội…đau đớn vì tình yêu vẫn còn sâu đậm…nên quyết định…chia tay…bằng cách giả như mình mới là kẻ phản bội…để người đời không trách chê kẻ còn lại vô tình…Hỡi ôi hỡi ôi…một chàng trai và một cô gái…hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu…Vì yêu là ngốc nghếch….

  - Em luôn nói anh ngốc, nhưng rồi rốt cuộc thì ai mới là kẻ ngốc đây! À, anh mới bắt được một con GOGO nội 2400, em online để xem đi nhá, anh chờ….

  Mùa xuân…tình yêu…chẳng có gì đẹp hết…nhanh phai…úa tàn…chỉ có ta…có em…có hai kẻ ngốc nghếch mà thôi…Vì yêu là ngốc nghếch…

_______________________

Chú thích:

(1)pet: thú nuôi, là loại trợ thủ trong game Cổ Long Online

(2)Đại Lý Tiểu Bách Khoa: một hoạt động trong Cổ Long, những người tham gia phải trả lời các câu hỏi trắc nghiệm, nếu trả lời đúng được điểm, sai không bị trừ điểm. Sau cùng sẽ xếp hạng các thí sinh theo tổng số điểm. Những người đoạt giải nhận được các phần thưởng hấp dẫn.

(3)Trạng Nguyên: giải nhất trong hoạt động Đại Lý Tiểu Bách Khoa

(4)GOGO: một loại pet, vật cát tường trong Cổ Long Online

(5)pk: viết tắt của Player Killing, nghĩa là hành động đi giết người khác, trong game thì là các nhân vật đối kháng.

(6)pet sơn trại: một loại trợ thủ trong Cổ Long Online.

(7)Vạn Mai: hoạt động trong Cổ Long, có liên quan đến đánh bạc cược Đại – Tiểu. 

“Sẽ thật khó để định nghĩa một chữ yêu

Yêu…

(Wait….)

*

“Em à...em có biết vì sao mà đôi mắt lại ở phía trước không.... 

 Để em có thể nhìn thấy hạnh phúc của em ở nơi cuối con đường...

Chứ không phải để nhìn anh ở phía sau lưng của em đâu...

Em hãy nhìn về tương lai đi em...sẽ lại có một ai đó đứng đợi chờ em ở nơi đấy...

Còn anh dừng lại rồi...anh sẽ ở sau lưng em mà thôi...

Hãy...quên anh đi...”

Trích từ bài hát “Quên” – Zinken

*

  Đó...là một chiều đầu hạ, ánh nắng gắt đâm ngang tán lá xanh, trải một màu vàng óng lên mái tóc đen mượt của em. Tôi đứng dưới mái hiên tầng một, mỉm cười nhìn dáng em lững thững bước lại từ sân trường.

  - Có chưa?

  - Rồi.

  - Được không?

  - Không….

  Giọng em chùng xuống rồi mất hút nơi nào đó trong ánh mắt xa xăm của em. Nụ cười trên môi tôi chợt tắt…nhưng tại sao…tôi vẫn luôn muốn điều này xảy ra cơ mà…

  - Cậu ấy nói đã thích người khác rồi.

  Em khẽ nấc, đôi môi mím thật chặt....nước mắt không rơi…

  Con tim tôi cũng chợt nấc…lỗi nhịp…

  Đêm mùa hè, bầu trời cao, quang mây, những ánh sao lấp lánh hờ hững nhìn lại tôi. Gió thoáng lùa vào khung cửa sổ, lay khẽ chiếc chuông gió kêu leng keng. Tôi nghĩ về em, người con gái tôi yêu, nghĩ về bí mật của quá khứ, nghĩ về điều giấu kín của hiện tại, và nghĩ tới những gì không thể nói trong tương lai….

…tôi gặp em cũng trong một chiều mùa hạ, mười tuổi, cách đây bảy năm…

    Đó là khoảng thời gian tôi suy sụp nhất, tâm hồn chỉ như một vực thẳm đầy u tối. Ba má tôi mất trong một vụ hoả hoạn mà nguyên do là vì tôi, vì đứa con ngu ngốc không chịu nghe lời. Đứng nhìn ngọn lửa hừng hực cháy như một con quỷ đang cố vươn ra nanh vuốt bỏng rát của mình để nuốt trọn ngôi nhà với bao yêu thương mà đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không khóc, không gào thét, không điên cuồng chạy vào đám cháy tìm má, tìm ba…chỉ đứng lặng, cố mở thật to con mắt, để có thể lưu giữ nhiều nhất những gì dấu yêu giờ chỉ còn là dĩ vãng, để mãi mãi nhớ, mãi mãi không bao giờ quên. Nhưng…càng nhớ tôi càng chìm sâu hơn vào những ám ảnh tội lỗi, tâm hồn non nớt giờ tràn đầy dằn vặt lương tâm. Rằng tất cả là vì tôi, nếu tôi nghe lời ba, đừng bao giờ đùa nghịch như thế, và nếu tôi nghe lời má, hãy chạy đi ngay sau đó, thì đã chẳng ai phải chết. Lỗi lầm là tôi…nhưng tại sao lại bắt những người tôi yêu quý nhất phải chịu thay, như vậy có bất công quá không, hay đó mới là hình phạt thật cay đắng mà ông trời dành cho tôi. Đối với một đứa trẻ mười tuổi lúc ấy, cú sốc này quá lớn, đến nỗi cướp đi cả giọng nói của tôi…Trở thành cô nhi, họ hàng xa lánh tôi, coi tôi như một thứ mang lại cái chết cho những ai tới gần, mặc dù trước mặt họ luôn miệng nói tôi không có lỗi, nhưng trong thâm tâm họ nghĩ…tôi mới là kẻ đáng chết. Rồi cuối cùng nội nhận tôi về nuôi, tôi biết nội thương tôi, nhưng tôi cũng biết nội càng thương con trai nội, là bố tôi hơn, vì thế nội chưa một lần nói chuyện với tôi. Cảm tưởng như một bức tranh tươi đẹp trước mắt bị ai đó cào nát, trong tôi mọi hi vọng, niềm vui chợt tan biến, tôi trở thành một đứa bé lầm lì, thường xuyên trốn học đi lang thang khắp các con phố mong tìm lại chút kí ức có vòng tay ấm áp của ba mẹ. Tôi cứ đi…cứ đi…đi để rồi gặp em…

   - Cậu lấy hộ mình cái chuông gió được không?

  Đôi mắt em tròn xoe hết nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc phong linh bị ai đó treo tuốt trên cành cây cao chờ đợi. Dáng em nhỏ nhắn lóng ngóng nhún lên nhún xuống, để bím tóc buộc đuôi ngựa khẽ lay lay đùa vui với gió. Em mím môi thật chặt rồi lại mở ra.

  - Lấy giùm mình được không, mình tìm hoài rồi mới thấy…

  Đó là lần đầu tiên kể từ sau vụ tai nạn đó tôi muốn thốt lên câu, nhưng không được, chỉ vài tiếng ú ớ vô nghĩa bật ra. Em nhìn chiếc chuông gió bất lực rồi lại nhìn tôi đầy hờn dỗi.

  - Thôi vậy, không cần nữa.

  Em quay lưng, dần bước xa. Đôi chân tôi bất giác bật dậy, và cố hết sức có thể tôi trèo lên cây, trèo lên cành cao nhất để lấy chuông gió về cho em, mặc cho tay chân trầy trụa, chỉ mong sao tia nắng đầu tiên là em cũng không rời xa tôi mãi mãi. Và…ngay khoảnh khắc bàn tay tôi nắm được khối cầu thuỷ tinh nho nhỏ thì bất chợt đôi chân trượt khỏi cây…Tôi ngã…không đau…chỉ cố bật ra tiếng gọi em nhưng không thành. Bấy giờ cơn đau mới buốt thân, tôi nắm chặt chiếc phong linh, nằm im trên mặt đất nóng rát.

  - Nào, đứng dậy đi.

  Tôi ngẩng đầu, và tự ngạc nhiên rằng mình đã cười. Em đã không bỏ đi.

  Tôi lặng nhìn em vừa thổi vừa dùng khăn lau vết máu trên tay tôi…Có cơn gió khẽ lay rung rinh một…

  - Xin lỗi nha, tại mình mà cậu bị ngã.

  Tôi lắc đầu.

  - Ủa, mà này, vết thương này hình chữ Q này. Lạ nhỉ, là chữ đầu tên mình. Mình tên Quyên, còn cậu thì sao?

  Em ngẩng nhìn tôi, đôi mắt long lanh đến lạ kì. Thật sự lúc đó tôi rất muốn nói, rất muốn cho em biết tôi tên Hoàng Anh, một cái tên thật đẹp phải không? Nhưng cổ họng cứ nghẹn lại không cho tiếng nói thốt ra, cuối cùng tôi chỉ có thể lắc đầu trả lời em.

  - Sao vậy, lắc đầu là sao? Cậu không có tên hay là không nói được.

  Tôi gật đầu, em thoáng ngỡ ngàng nhưng rồi lại mỉm cười.

  - Vậy mình gọi cậu là Hạ được không?

  Tôi gật, em cười, tôi cũng cười.

  - Hôm nọ mình mới mua cái chuông này, nhưng bị bọn con trai chúng nó lấy mất rồi treo lên cây. Tìm mãi rồi mình mới thấy. À, nhà mình ngay kia kìa.

  Tôi nhìn theo hướng chỉ của em, và thấy một ngôi nhà hai tầng ẩn sau cây phượng vĩ đang nở hoa đỏ rực.

  - Phòng mình ở tầng hai, ngồi đó nhìn ra cửa sổ thấy hết đường đi à. Mình cũng có thấy cậu mấy lần đi qua…

  Và câu chuyện cứ thế nối tiếp, em dắt tôi đi khắp các con đường hai hàng cây xanh lá, vừa ríu rít nói đủ chuyện. Nụ cười của em, giọng nói của em và hình dáng ấy khiến tôi như tìm lại chính mình với những nét hồn nhiên đã mất từ lâu. Tàn buổi chiều ngày hôm đó, chúng tôi đứng lưỡng lự trước cổng nhà em không muốn rời. Em đặt vào tay tôi chiếc chuông gió.

  - Khi nào muốn gặp mình, cậu đứng đây và rung chuông, ở trên tầng nghe thấy mình xuống liền. Nhớ nha.

  Tôi gật. Em quay bước vào nhà. Đứng thêm một lúc rồi tôi mới đành lòng ra về.

  Mùa hè năm ấy trôi qua thật nhanh, với những buổi chiều lang thang khắp nơi cùng em, với những trò đùa đuổi bắt, với những gì thật đẹp. Để rồi một ngày mưa tiếng chuông kêu mãi mà không thấy bóng em, ô cửa kính đóng kín, cánh phượng ủ rũ ướt đẫm nước mưa. Tôi ngồi sụp dưới mưa bên vệ đường chờ em, chờ đến khi ánh tà dương đã phản chiếu mặt nước, chờ chỉ để nói một câu với em.

  - Quyên à, Hạ nói được rồi. Hạ tên Hoàng Anh, Hạ mến Quyên lắm.

  Nhưng em đã đi, không một lời từ biệt, để cho kí ức trở thành một bí mật.

  Năm tháng trôi, mọi thứ dần thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã không còn như trước, nội đã nói chuyện với tôi, thật tốt vì điều đó. Nhưng có một điều vẫn không hề đổi thay, là nỗi nhớ về một cô bé tên Quyên, về chiếc phong linh nho nhỏ, về góc phố lần đầu gặp nhau. Hè nào tôi cũng tìm về chốn cũ, chờ đợi, nhưng suốt sáu năm không hề thấy bóng em. Để rồi một chiều hè tôi đã gặp lại cô bé ngày nào giờ thành cô nữ sinh lớp mười học cùng lớp. Em, vẫn cặp mắt to tròn, vẫn tóc cột đuôi ngựa, vẫn nụ cười thật tươi, vẫn dáng người nhỏ nhắn ấy. Nhưng, thật đau khi em không hề nhận ra tôi. Có phải em đã quên một mùa hè, đã quên một thằng bé không thể nói, quên đi những điều từng là vĩnh cửu với tôi. Lại một lần nữa mọi thứ trước mắt sụp đổ. Tôi đau nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật, và tập quen với nó. Suốt năm học lớp mười rồi lớp mười một, tôi trở thành bạn thân của em, dù em không hề biết tôi là ai, tôi cũng không mong gì hơn, vì dù sao số phận đã cho tôi gặp lại em. Nhưng niềm vui cũng chỉ le lói sáng lên rồi vụt tắt, khi...

  - Hoàng Anh, tớ…hình như…thích một người rồi…

  Tôi gần như chết đứng nghe câu nói và nhìn khuôn mặt ngại ngùng đầy hạnh phúc của em. Vậy là tôi lại càng xa em hơn, cảm giác buốt lạnh của cô đơn chợt ập đến như ngày nào đợi em mỏi mòn dưới cơn mưa không dứt. Em quên thật rồi...

  Những câu chuyện của hai đứa giờ luôn có một ai đó chen ngang, em kể cho tôi nghe thật nhiều về người ấy, về những cảm xúc của em khi cạnh bên, lúc xa vắng. Em cứ kể mà đâu hay lòng tôi đau thắt, chỉ muốn ôm ghì lấy em ngay khi ấy mà nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào, nhưng ánh mắt tràn ngập niềm vui của em đã vô tình vùi dập câu yêu đó rồi. Nhìn em như vậy tôi không thể chịu nổi, con người ích kỉ cứ muốn vùng lên đòi được độc chiếm em, không cho ai được gần bên em. Và trong một phút tôi đã không kiềm chế được bản thân, đã tìm đủ mọi cách để tách em ra khỏi người em yêu: ngầm phá những buổi đi chơi của em, ngầm tung tin đồn để bôi xấu người ấy. Để rồi cuối cùng tôi phải đứng đây, nhìn tiếng nấc nghẹn của em khi bức thư tình đầu tiên bị từ chối. Kết quả ấy chẳng phải tôi vẫn luôn mong hay sao, em đã không thể cùng người đó. Nhưng tôi chợt nhận ra em cũng không hề thuộc về tôi, rốt cuộc tôi đã làm gì, làm tổn thương em ư? Thật chua xót, nhìn em chìm trong đau khổ tôi đành phải chấp nhận, rằng quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, không thể dùng những gì của sáu năm trước để níu kéo hiện tại, tôi đã mất em, mãi mãi. Lỗi lầm này, xin em tha thứ... 

  - Mới chỉ là lần đầu thôi, cậu đã là người ngỏ lời trước thì cứ tiếp tục đi, vẫn còn cơ hội cơ mà.

  - Nhưng cậu ấy đã từ chối thẳng rồi. – Em đưa ánh mắt buồn tránh ánh mắt của tôi.

  - Thì viết thư lại, bảo rằng cho cậu một tháng, chắc chắn cậu sẽ làm cậu ta thay đổi, tớ sẽ giúp. Không thử sao biết được không thể.

  Tôi nhìn em, gắng hết sức để nước mắt không rơi. Thay vì ích kỉ tôi sẽ giúp em tìm thấy hạnh phúc.

  Và kế hoạch được chúng tôi vạch ra, em sẽ cố gắng tiếp cận để dành lại tình cảm của người ấy. Em chuyển chỗ học thêm, không cùng tôi nữa, để học chung lớp người đó. Em cũng không còn ngóng xe tôi, để nhờ người ấy đưa về. Những lần hai đứa gặp nhau thưa dần, thay vào là buổi đi chơi bên người đó. Giữa tôi và em giờ xa cách đến nỗi chỉ còn lại một cái vẫy tay chào thoáng qua làm chỉ nối. Tôi không trách em, vì em cũng có quyền đi tìm tình yêu cho riêng mình, không thể làm “bạn thân” bên tôi mãi mãi. Tôi biết tôi khờ, cứ cạnh bên chờ đợi em dù em sẽ chẳng bao giờ ngoảnh lại hỏi xem tôi cần gì. Con đường em đi đã có tôi đằng sau chở che, vậy con đường tôi chọn có ai dõi theo? Là cô đơn, như con thú cưng luôn cuốn quýt bên tôi trên suốt chặng đường đời. Tôi lững thững trong con đường thênh thang xa tắp ấy, chợt nhận ra vì sao mình không gục ngã. Vì tiếng cười của em, dù không dành cho tôi, nhưng đó là tiếng cười hạnh phúc, và tôi hạnh phúc vì điều đó. Giờ tôi mới thật hiểu yêu là gì, là mong được thấy người mình yêu hạnh phúc, dù cho hạnh phúc ấy không hề có ta. Thôi, chúc em êm ấm, và đừng bao giờ nhìn lại để rồi thấy một thằng ngốc cứ mãi lẽo đẽo theo em.  

...và...tôi dần rời xa em...dần biến mất trước tầm mắt để đi sau bảo vệ em....cho đến một ngày...

  Cuối hè năm ấy, khi cây phương già chỉ còn xơ xác vài cánh lá đỏ, nội đã chào vĩnh biệt tôi để đến bên đứa con trai tội nghiệp đã ra đi 7 năm trước của mình. Sau ba má, nội là người duy nhất luôn dang vòng tay chào đón tôi, ngay cả khi tất cả đã hờ hững rẻ rúng tôi, vậy mà giờ đây...Ngày nội về với cát bụi mưa rơi to lắm, hình như mưa cũng biết nước mắt tôi không thể rơi nên đã làm thành dòng lệ thương thay cho sinh tử biệt ly. Một lần nữa tôi cảm nhận thật rõ thế nào là khoảng cách xa nhất. Cái vòng quay vận mệnh này, sao luôn hằn lên những dấu đau ngay khi mọi thứ chỉ vừa tốt đẹp trong cuộc đời tôi, chẳng lẽ tôi không đáng để được nhận dù chỉ một điều trọn vẹn...Ha.

  Một tháng sau đó....

  - Mình có chuyện muốn nói. – Tôi lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng, sao bây giờ bên em mọi thứ thật gượng gạo.

  - Mình cũng có chuyện muốn nói cho cậu biết.

  Tôi xuôi giọng.

  - Cậu nói trước đi.

  Em khẽ tằng hắng rồi vừa vân vê bàn tay vừa nói.

  - Có chuyện này mình chưa kể cho cậu biết, lâu lắm rồi. Bảy năm trước, mình có quen một cậu bạn, tình cờ thôi. Cậu ấy đặc biệt lắm, không thể nói được và lúc nào trông cũng có vẻ buồn buồn. Mình nhờ cậu ấy lấy hộ cái chuông gió trên cây, mới đầu mình tưởng cậu ấy không chịu, ngờ đâu cậu ấy làm thật, còn bị ngã, xước một vết hình chữ Q. Và tụi mình biết nhau, tuy cậu ấy không thể nói nhưng dường như rất hiểu mình, mình cảm thấy thế. Hai đứa chơi thân suốt mùa hè năm ấy, đến một ngày nhà mình phải chuyển đi thì không còn tin tức gì nữa. Mình có để lại thư từ biệt nhưng cũng không biết cậu ấy có tìm thấy không. Mình rất mến cậu ấy và muốn gặp lại, nhưng lại chẳng biết tìm ở đâu, đến tên mình còn chẳng biết....

  Tôi lặng thinh, cố gắng lau thật nhanh giọt nước mắt trực rơi khỏi mi. Vậy là em chưa từng quên tôi, thậm chí còn nhớ từng chi tiết của kỉ niệm xưa, tôi lại trách nhầm em. Nhưng, tại sao em không nhận ra tôi, vì tôi đã đổi khác, hay vì tôi luôn cố che giấu vết thẹo đặc biệt trên tay phải vì ngỡ rằng nó chẳng còn quan trọng nếu em không nhớ nó. Mím thật chặt môi, tôi muốn ôm lấy em mà nói ngay cho em biết cậu bé ấy chính là tôi, tôi, Hạ đây, nhưng...

  -...nhưng mà cũng không sao, bây giờ mình tìm thấy cậu ấy rồi, chính là người ấy...

  Tôi chết lặng, em vừa nói sao?

  -...chính là cậu ấy, hôm nọ mình đã nhìn thấy vết thẹo đó, ngay tay phải. Mình hỏi và cậu ấy đã kể lại, còn nói mới đầu từ chối mình cũng chỉ vì vẫn nhớ tới cô bé ngày xưa. Thật kì diệu nhỉ? Tụi tớ đã vô tình tìm thấy nhau, đúng là số phận...

  Em nói rồi che miệng bật khóc. Tôi không hiểu, em còn khóc vì điều gì nữa, chính tôi đây, chính tôi mới là người nên khóc. Vậy mà tôi còn ngỡ em vẫn nhớ tôi. Nhớ tới tôi mà chẳng hề nhận ra tôi dù tôi đang ở ngay trước mắt. Thật trái ngang....

  Em khẽ lau nước mắt, cười tươi.

  - Mình vui lắm, thật không ngờ mọi việc lại trùng hợp như thế. À, cậu muốn nói cho mình biết chuyện gì?

  Em nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời, nụ cười còn chưa tắt. Vậy là tôi an tâm được rồi, an tâm có thể rời xa em....mãi...xa...

  - Ừm, ngày kia mình vào Nam.

  Em thoáng sững sờ.

  - Nội mình mất, mình vào trong ấy ở với dì.

  - Vậy...có về đây không?

  - Chắc là không, mình sẽ thi đại học rồi sống luôn ở đó.

  Em nhìn tôi, thở dài, đưa ánh mắt ra vô định. Tôi ngập ngừng:

  - Hôm ấy... đừng ra tiễn nhá.

  - Ừ, mình có hẹn với cậu ấy rồi.

  Ngoài kia nắng đang tàn lụi, nghe văng vẳng đâu đây tiếng phong linh, trong trẻo như tiếng cười của ai đó. Đành bỏ lại đây một bí mật...của một thời thương nhớ....

  Sáng sớm, con đường vắng ngắt, lại thêm cơn mưa cuối mùa nặng hạt nên chẳng có bóng ai. Một tay cầm ô, tôi bước chầm chậm, cố tình giẫm lên những vũng nước loang loáng trên vỉa hè...mong sao có thể xoá nhoà đi hình ảnh của chính mình đang phản chiếu trong đó. Đây là con đường nơi lần đầu em và tôi gặp nhau, lúc ấy hình ảnh em như một vạt nắng vô tình dừng bên gốc cây có tôi tựa lưng, ấm áp và thật gần gũi. Tôi vì không muốn tia nắng ấy vụt xa nên đã bất chấp trèo lên tận cành cây cao để lấy chuông gió về cho em, rồi trượt ngã, và cũng nhờ thế tôi mới làm quen được với em. Khẽ luồn tay vào túi áo khoác, một cảm giác lành lạnh tràn tới năm đầu ngón tay, chiếc phong linh bằng thuỷ tinh nhỏ bé nằm im lìm, nó đã không còn kêu được những tiếng vui như ngày trước. Bất chợt ngẩng lên tôi thấy cái cây năm nào, từng tàn lá xanh đẫm rũ xuống cho nước mưa chảy qua, cảm tưởng như nó đang khóc những giọt lệ lạnh buốt. Vết thẹo trên cánh tay phải lại nhức nhối như muốn nhắc nhở tôi hãy quên đi thì hơn, nên chôn vùi kỉ niệm vào dĩ vãng và bắt đầu một cuộc sống mới...nơi không có em. 

  - A...

  Cơn gió ở đâu tốc qua, thổi chiếc ô tuột khỏi tay tôi, vài hạt mưa được đà hất tới tấp vô mặt. Gió cứ vô tình cuốn chiếc ô bay tới tận gốc cây kỉ niệm, tôi vội chạy theo nhặt lại, và ngay khoảnh khắc ngẩng lên tôi đã thấy, lấp ló sau những cành cây là một chiếc phong linh, bạc màu vì nắng mưa.

  - Có phải là nó...

  Là bức thư từ biệt mà em nhắc tới. Suốt bảy năm qua, hè nào tôi cũng về lại nơi đây, nhưng chưa dừng lại đủ lâu để có thể thấy chiếc chuông gió ấy. Rồi chẳng cần suy nghĩ gì nữa, tôi vứt ô sang cạnh để trèo lên cây, cố lấy cho được nó. Nước mưa khiến cành cây trơn tuột, phải gắng sức lắm tôi mới có thể lấy được, nhưng lại như trước kia, tôi ngã xuống ngay khi bàn tay chạm được vào khối cầu thuỷ tinh. Nằm dưới nền đất ướt nước, tôi vội vã tìm trong chiếc phong linh, bàn tay run run khi cầm lên bức thư em giấu trong đó. Dòng chữ nhỏ nhắn, phai nhạt với thời gian:

  “Hạ à, Quyên xin lỗi, Quyên phải đi rồi. Ngày mai này, nếu muốn gặp lại Hạ hãy treo lên cây chiếc chuông gió ngày nào nhé, nghe tiếng chuông chắc chắn Quyên sẽ lại đến gặp Hạ như ngày xưa. Quyên mến Hạ lắm!”

  Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt nhoè đi vì khóc. Tôi sai rồi, là tôi vô tình chứ không phải vì em đã quên. Tôi sai rồi, sai thật rồi mà...sai mà...

  - Quyên ơi, Hạ xin lỗi, là lỗi của Hạ.....

  Mưa cứ rơi...đập vào mắt...hoà tan lệ đau...chảy xuống gò má đắng cay. Bất chợt có giọt nước ấm ở đâu rớt trên môi tôi, ngẩng lên mới biết...

  - Cuối cùng...cậu cũng chịu nhận mình là Hạ rồi...cuối cùng cũng chịu nhận rồi sao...

  Em khóc...nhưng môi lại nở nụ cười. Người em ướt sũng vì nước mưa, run lên khe khẽ.

  - Có biết...mình chờ lâu thật lâu rồi không...chờ cậu nói một tiếng cậu chính là Hạ. Bao năm qua mình ngóng chờ gốc cây này, mong nhìn thấy chiếc chuông gió cậu treo, nhưng chờ hoài, chờ hoài mà cậu vẫn lặng im....

  Em quỳ xuống bên tôi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

  - Mình chờ...nhưng cậu không hề nói, kể cả khi mình dối cậu đã thích một người cậu vẫn lặng thinh. Rồi lúc mình nói bị người ấy từ chối...mình biết tất cả đều do cậu làm, nhưng cậu vẫn im lặng, chẳng chịu nhận, ngược lại còn giúp mình tiếp cận người ấy. Cậu có biết lúc ấy mình đau đến thế nào không, cứ nghĩ rằng cậu chẳng hề muốn có mình. Rồi trong vô vọng mình đã nói ra cái điều đáng ghét nhất, rằng mình đã tìm thấy cậu bé năm xưa, là người ấy. Nhưng chẳng như mình nghĩ...cậu...không hề lên một tiếng phản đối, còn lặng yên chúc phúc. Mình đã bật khóc, khóc biết cậu đã quên thật rồi...Cho đến hôm nay...hôm nay...cậu đã...

  Tiếng nấc nghẹn của em bị vòng tay ôm chặt của tôi chặn lại. Tôi không muốn nghe nữa, vậy là đủ rồi, đủ để tôi biết tôi khờ đến mức nào và em yêu tới tới mức nào. Nước mắt này...là hạnh phúc hay đắng cay...sao rơi hoài không dứt. Trong muôn trùng đau khổ đau cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy em, tìm thấy vạt nắng như ngày xưa em đến. Tôi chỉ muốn ôm em mãi thế này, mặc mưa rơi cứ rơi, vì mưa cũng biết chúng tôi đã có nhau mà. Tình yêu, là hạnh phúc như thế sao............................................

Yêu…

(A legend is lie…)

*

*   *

…truyền thuyết…chỉ là…giả dối thôi…phải không anh…

  Cô có hối hận không….

Có… 

  Cô có nhớ anh không…

Có…

  Cô có yêu anh không…

Có…

  Ngay lúc này cô có chạy đến bên anh không...

Không....

  Tại sao...

  Bốn mắt nhìn nhau...thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc trong lòng. Anh đứng kia...Cô nơi đây...Cùng trên một con đường...Những hạt nắng mùa thu rớt trên tóc anh, dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, làn môi ấy.... Đã bao lâu rồi, anh như chẳng thay đổi, hay...vì trong tim cô chưa một lần thôi nghĩ về anh...Cô nhớ anh rất nhiều, cô muốn nhìn thấy nụ cười trong suốt ngày xưa, muốn được nghe tiếng anh thì thầm hát, muốn, muốn lắm, muốn đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thở nổi khi... sau bao năm...anh đứng kia...và nhìn cô...

  Gió...

  Cuốn tất cả...vào quá khứ...vào hư vô...

  Ba năm trước, cô quen anh, vào những ngày cuối hè đầu thu, khi cái nóng còn chưa tan hết mà đôi khi lại nghe hơi lạnh khe khẽ vây quanh. Nhắm mắt lại, không khí chật chội của cái lò gần bốn trăm học sinh vẫn còn đọng trong tâm trí. Ngày đó cuối cấp rồi, không chỉ riêng cô, mà tất cả những đứa lớp 12 đều đã kín lịch học thêm từ tháng 7. Học lò quả thật là một cực hình của đời học sinh, chen chúc trong cái phòng mấy chục mét vuông, ngồi chật cứng một bàn tám người, thở còn không nổi đừng nói là cựa quậy, một khi đã rơi đồ là coi như mất, không thể cúi xuống nhặt, đợi đến lúc về thì đứa này chen đứa kia chẳng nhìn thấy đồ mà nhặt. Chỗ ngồi cũng là một vấn đề khá “nóng” ở lò, đứa nào cũng muốn ngồi khoảng bàn 4 bàn 5, vì ngồi bàn đầu thì sợ ông thầy khó tính hỏi này hỏi nọ rồi nói móc, nói kháy, ngồi bàn cuối lại sợ chẳng nhìn thấy chữ gì, chưa kể trong một bàn cũng còn tranh nhau ngồi trong ngồi ngoài cho...thẳng chỗ quạt trần. Chính vì những nhu cầu rất đỗi bức xúc như thế, mà mới chỉ vào học được 10 phút cả lò đã chật ních người, đứa nào đến trễ ráng ngồi cuối hoặc đầu, hoặc tệ hơn là lôi ghế nhựa ra giữa lối đi mà ngồi. Ngày ấy, lịch từ 5 đến 7 giờ của cô đã kín nên buộc cô phải chọn lớp 7 rưỡi đến 9 rưỡi tối ở lò, mặc dù đã chọn bàn gần cuối nhưng đôi khi chạy ca hai cô vẫn bị mất chỗ. Và hôm đó là một ngày như thế...

  “Không khí trong lò bốc lên mùi ẩm ướt, vì cơn mưa rào bất chợt đổ xuống lũ học trò vừa chạy ca một về. Linh lấy tay khẽ hất tóc mái dính nước mưa để nhìn cho rõ phía trước. Bàn của nó…dãy C…số 9….Một, hai, ba….tám…đủ tám người…. Ôi trời, mới 7h15 mà!!!

  - Cậu ơi, trả chỗ tớ.

  Linh hẩy nhẹ vai cậu bạn ngồi đầu bàn, cậu ta ngẩng lên, tròn xoe mắt nhìn lại nó, mặt từ trắng trắng chuyển sang hồng hồng, rồi đỏ lự như trái táo chín. Mãi một lúc cậu ta mới lắp bắp lên tiếng.

  - Cậu…cậu…có vé chứ?

  Linh cau mày, lục trong cặp ra tờ vé lò được dán ép đàng hoàng, đập cái uỵch trước mặt hắn. Rõ khổ, buổi cuối của tháng rồi mà còn bị mất chỗ.

  - Bàn 9 dãy C! – Nó nhếch mũi nói.

  - Ờ…ờ…Mình chỉ ngồi tạm để hong khô quần áo.

  Cậu bạn lúng túng chỉ lên cái quạt trần ngay phía trên rồi nhanh chóng dọn sách vở đi ra nhường chỗ cho nó. Linh lắc nhẹ đầu, trước khi ngồi xuống nó chợt nhìn thấy cái gì lấp lánh ở tai của cậu bạn.

  - Đeo bông tai cơ à, dân chơi nhỉ.

  Linh nhún vai, thoáng thấy mái tóc còn bết nước mưa của cậu ta, áo cũng ướt cả rồi.

  Bây giờ, dù đã biết sự thật, nhưng đôi khi…cô vẫn cố chấp…cho rằng đó là định mệnh…

  Và, lần gặp gỡ thứ hai của Linh với cậu bạn “dân chơi” mọi thứ lại diễn ra hoàn toàn ngược lại, người phải xách cặp nhường chỗ không cậu ta mà là Linh. Chỉ tại cửa hàng hoa chết bầm ấy.

  - Xin lỗi, chỗ này của tớ, cậu trả tớ được không?

  Linh ngẩng đầu, đơ mất hai giây, vì ánh đèn tuýp sáng trắng bỗng làm trong suốt một nụ cười.

  - Nhanh lên cậu, thầy sắp vào rồi.

  Linh ơ lên một tiếng, giật mình chỉnh lại con IC trong não. Hôm nay là vé mới, mà nó thì…

  - Mới có 7 người mà, cậu cứ ngồi đi, cần gì phải giành chỗ với tớ.

  Linh xịu xuống chống chế, gương mặt nóng ran. Tháng này nó chậm chân, mua không kịp vé chỗ cũ, bị đẩy xuống tuốt bàn cuối, mà khổ một nỗi nó bị cận, kính thì đang trong thời gian “bảo hành”. Vậy nên hôm nay nó quyết đến lò thật sớm, cứ ngồi vào bàn cũ, tí nữa mà mấy đứa đúng vé đến, thấy bàn chật rồi cũng sẽ tự động tìm chỗ khác thôi. Đấy là nó hi vọng thế. Nhưng mà hắn…

  - Không được, nếu cậu có vé thì hãy ngồi.

  Linh cứng lưỡi trước câu nói quá thẳng của “dân chơi”, mặt nó chắc giờ phải đỏ gấp đôi mặt hắn buổi trước rồi ấy chứ. Không còn cách nào khác, nó đành thu vở, cầm cặp lủi thủi bước lùi ra cho hắn chễm chệ vào. Nó đứng nhìn hắn một lúc, nhìn cho thật kĩ, cái bản mặt khó ưa ấy. Trước khi đi, nó còn cố gằn một tiếng.

  - Cậu trả thù đúng không!

  Linh chắc hắn nghe thấy mà vẫn cố tình bơ nó, cứ chúi chúi tìm sách vở trong cặp. Sẵn bực, đang định bước đi thì bị ai đó kéo giật tay nó lại.

  - Thôi, cứ ngồi đây đi.

  Linh quay người, nhìn xuống tay mình, thấy tay hắn khẽ giựt giựt áo nó, còn hắn thì vẫn cúi gằm mặt tìm gì đó trong cặp.

  - Khỏi, nhỡ lát có người đến thì lại bị đuổi ra nữa à!

  Buông một câu lạnh lùng, Linh vùng tay áo khỏi tay hắn, nhưng không được.

  - Không có ai đến đâu…

  Giọng hắn cứ bé dần đi, chẳng biết có phải vì âm thanh của cái lò đông lúc nhúc này đã nuốt đi tiếng hắn hay vì hắn luôn cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào nó khi nói chuyện nữa. Vành tai hắn đỏ ửng, chiếc bông tai khảm đá xanh ngọc bích bỗng lóe sáng.

  Càng thêm tức, Linh vùng tay mạnh hơn, ngón tay hắn tuột khỏi áo nó.

  Hắn ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho nó.

  Linh nhíu mày.

  Thầy vào.

  Lớp im ắng…

  - Nặc nô kia, chị muốn ngồi học, muốn đứng học hay muốn bò về đây!

  Linh cúi mặt, vội vàng ngồi xuống, cạnh hắn. Hắn mỉm cười, phải, rõ ràng là Linh đã thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Nhưng tại sao! Lần này thì vành tai Linh ửng đỏ. Hắn cười rất đẹp. Nhìn nghiêng bỗng thấy sống mũi hắn cao cao…”

  Anh có kiểu quan tâm rất kì lạ, dễ làm người ta thấy cáu rồi mới nhận được cảm giác ấm áp. Vì anh hay ngại, mà mỗi lần ngại là mặt anh ửng đỏ. Như lần đầu gặp cô hôm đó, đôi khi nghĩ lại cô cứ hay cười một mình. Anh ngây ngô, cô nghĩ vậy!

  Những cảm xúc cô dành cho anh nhẹ nhàng tựa cơn gió mùa thu năm ấy. Cô thích nhìn thấy nụ cười của anh, nụ cười trong suốt mang cho cô chút cảm xúc bâng quơ. Cô thích giọng hát trầm trầm của anh, thích những âm thanh mà cô tưởng chừng như luôn vây quanh cô mỗi lần anh thì thầm hát cho cô nghe trong cái lò chật chội. Cô thích đôi mắt anh thỉnh thoảng lại xa xăm nhìn buồn về khoảng không nào đó, thích cả những lúc đôi mắt ấy nheo lại theo giọng bông đùa khi anh cố khiến cô cười. Cô thích tất cả…chỉ trừ…một điều nơi anh… 

  “ – Này, mai cậu đi mua vé tháng mới hả? Mua luôn hộ tớ nhé, tớ có việc, không muốn lại mua phải vé bàn tuốt phía cuối đâu.

  Linh khẽ huých tay hắn, vừa che miệng vừa nói, mắt thì luôn dòm chừng ông thầy trên bục giảng. Hắn quay sang nó, vừa cười vừa nói chọc.

  - Việc gì mà quan trọng hơn cả việc học thế cô nương.

  - Quan trọng, đừng hỏi nhiều. Thế cậu có mua hộ tớ không?

  - Rồi, nhưng phải có thù lao gì chớ.

  Linh liếc sang lườm hắn một cái, còn hắn thì cứ nhăn nhở cười, bạn bè thế đấy.

  - Vậy cậu muốn gì nào? – Linh chun mũi cúi xuống chép bài.

  - Bốn buổi đầu cậu tạm ngồi xuống bàn dưới nhé, bạn tớ lên chỗ cậu ngồi, bốn buổi sau đổi lại như cũ. Ok chứ?

  - Có việc gì mà phải đổi chỗ như vậy? – Linh chề môi, vẫn cắm cúi chép bài.

  - Việc quan trọng, đừng hỏi nhiều.

  Hắn lại cười, nhăn nhở. Linh cũng muốn cười theo mà không hiểu sao chỉ có thể khẽ nhếch môi. Mùa thu…”

  Nếu có thể, cô mong hạt cát thời gian sẽ dừng lại vào giây phút ấy, cô sẽ không bao giờ đưa ra lời nhờ vả đó, và cũng không đồng ý đề nghị của anh. Lần đầu tiên…cô hối hận…

  “Dù rất muốn, nhưng Linh vẫn không thể không nhìn về hai người ấy, vì họ đang cười rất vui vẻ với nhau ngay bàn phía trên nó. Linh thấy trong lòng cứ gai gai một cảm giác khó chịu nào đó. Lần đầu tiên trong mấy tháng học lò nó ước thầy vào lớp thật nhanh, và lần đầu tiên nó muốn cái không khí im ắng chỉ toàn tiếng sột soạt bút viết trong lò, tất cả, chỉ để mong, hai người phía trên không cười đùa nữa.

  Mai, cô bạn thời cấp II của hắn, là người hắn muốn nó đổi chỗ để hắn có thể tiện bàn việc quan trọng !? Mai gây ấn tượng với bất cứ ai bởi mái tóc ngắn, dày, và hơi nâu, ôm chặt lấy gương mặt bầu bĩnh của cô bạn. Trên gương mặt ấy, luôn có một nụ cười rất tươi, tươi như cách hắn vẫn cười với nó. Mai đến, nó bị đẩy xuống bàn dưới, trơ, vô duyên, bị cho ra rìa, khỏi những câu chuyện về những thứ mà nó chẳng bao giờ biết, về những người nó sẽ chẳng bao giờ quen. Cảm giác rất khó chịu mỗi lần thấy hắn cười với Mai, với ai hắn cũng nở nụ cười trong suốt ấy à. Linh hậm hực, nhưng lại chẳng có lí do gì để giận, đành nín lặng ngồi buồn, cố gắng không nhìn cảnh mình không muốn thấy.

  Nhưng rồi, Linh chợt nhận ra điều nó chưa bao giờ thấy ở hắn. Không nheo lại nhăn nhở, không mông lung xa xăm, mà là dịu dàng, một thoáng dịu dàng hiện lên trong mắt hắn. Chẳng hiểu sao, bỗng dưng Linh thấy mắt mờ mờ cay cay, nước mắt chực muốn rớt khỏi mi. Cố níu tim lại, ngăn không cho dòng cảm xúc tiếp tục quặn lên quặn xuống trong lòng, Linh quay mặt đi. Hắn đang ngắm trộm Mai.

  Đã không như hi vọng của Linh, kết thúc bốn buổi học, Mai vẫn ngồi cùng bàn với hắn.

  - Ừ, tớ đổi vé của Mai cho thằng ngồi cạnh tớ. Vậy cho tiện, hì. – Hắn vừa đưa vé xe cho ông coi xe ở lò vừa quay sang nói với nó.

  - Sao? Việc quan trọng chưa xong à?

  - Xong rồi, nhưng bạn cũ lâu ngày không gặp, ai mà ngờ tớ với nó vẫn hợp gu như ngày trước, nói chuyện vui phết. Ơ…

  Linh dắt xe tiến nhanh hơn về phía trước, nó không muốn nghe thêm nữa, vậy đủ rồi, càng nghe chỉ càng thêm ghét, chẳng lẽ ngồi cạnh nó chán đến thế.

 Con đường về thấm ướt sương đêm, vắng lặng. Linh nghĩ đến khu vườn nhỏ trước cửa nhà, bỗng thấy lo…trời lạnh thế này….

  Vuốt nhẹ lên mấy lá non mới mọc, Linh khẽ thở dài, sương lạnh như vầy chẳng biết có sống nổi không. Cây hoa hướng dương giữa đêm, nhỏ bé, lặng lẽ cúi đầu…

  Linh thích hoa hướng dương, cây hoa thật cao, vàng óng và luôn hướng về phía mặt trời. Hoa hướng dương là biểu tượng của sự chung thủy, của hi vọng. Hình như, chính những cây hoa nhỏ bé này đã kéo Linh với hắn quen nhau. Lần đầu gặp hắn, nó đến lò trễ vì mải mê ngắm những chậu hướng dương bày trước cửa hàng bán hoa ven đường. Nó ngạc nhiên lắm, tuy là thích, nhưng đây là lần đầu nó được chạm vào cánh hoa hướng dương thực sự, cảm giác được sự mịn màng truyền đến những ngón tay. Đã thích nay càng thích hơn, Linh quyết định phải trồng bằng được những bông hoa mặt trời này. Nó đặt hàng chị chủ quán mang về cho nó một ít hạt giống, nhưng đến ngày hẹn lấy thì chị ta lại nói hàng chưa về đến nơi. Chính vì việc ấy mà nó mua vé lò chậm, mất mất chỗ ngồi cũ, vì hắn. Và cái việc quan trọng mà hồi đầu tháng nó nói phải làm và nhờ hắn mua vé hộ là đến lấy hạt giống, lần này thì nó lấy được, thật sự rất vui, cho đến khi, nó biết ai là người sẽ thế chỗ nó ngồi bên hắn….”

  Cô vẫn nhớ những cây hoa hướng dương ấy, có lẽ bây giờ chúng chỉ còn là những mẩu mùn lẫn trong đất đen. Hoa hướng dương, sống dựa vào ánh sáng mặt trời, luôn hướng về phía mặt trời, như chờ đợi, như cố nuôi chút hi vọng, nhưng…khoảng cách đó thật xa, không thể bị lấp đầy bởi tình yêu chung thủy của cây hoa, nó không thể chạm vào mặt trời, vì nó sợ…bị thiêu đốt một lần nữa bởi sức nóng ấy.

  Cô sợ…

  “Hôm đó Mai không đi học, Linh có lẽ đã vui vì chuyện ấy, hôm nay sẽ giống như lúc trước, chỉ có nó và hắn. Và quả thật, ngày hôm đó sẽ mãi in trong tâm trí nó. Hắn thì thầm hát cho nó nghe, chỉ riêng nó mà thôi, từng câu chữ…

  …nụ cười em yêu đã in vào sâu trong tim không thể xóa….

  Nụ cười trong suốt của hắn…như một điểm sáng trong kí ức nó…

  …anh không muốn muốn muốn em yêu như vậy đâu…Và thật lòng không muốn muốn muốn trái tim ta phải đau…

  Nó đâu muốn thế, đâu muốn con tim cứ hướng về người không bao giờ nghĩ về nó…

…anh không muốn muốn muốn anh phải quên đi một người…

  Sẽ chẳng bao giờ quên được, nó biết, nhưng vẫn phải cố…cố….đến một lúc nào đó…

  - Thế nào, bài tớ mới sáng tác đấy, có được không?

  - Uhm. Cảm xúc đâu ra mà viết được hay thế?

  - Thoáng qua cho “người ta” thôi. Hi.

  Linh nhăn mặt. Cười. Nhà hắn có hẳn một phòng thu dành riêng cho hắn, hắn hát hay, lại có khả năng sáng tác, cũng nhiều người hâm mộ lắm. Đặc biệt, hắn còn có thể nhại giọng người khác rất giống, có lần hắn nhại lại thầy lúc ông ấy đang chua ngoa chửi đứa nào đó không chú ý, suýt tí nữa thì bị thầy phát hiện. Biệt tài đó cũng khiến Linh cười nhiều.

  - Này, cho cậu…

  Linh đặt vội chiếc khăn quàng cổ lên cặp hắn rồi ngó lơ đi chỗ khác. Nó đã mất gần một tuần để đan cho hắn, tại thấy trời đã se lạnh mà hắn thì cứ hay ăn mặc phong phanh.

  - Ừ, cho thì tớ xin. Hì. Thế cơ mà vì cái gì thế, chẳng lẽ bỗng dưng tặng quà.

  Linh đã lường trước được hắn sẽ hỏi nó như thế nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

  - Thì để cậu nói cho tớ biết M-TP nghĩa là cái gì.

  - Hở, nghệ danh thôi mà, có gì đâu. – Hắn cười xòa, vừa quàng thử cái khăn – Trông còn đẹp trai không?

  - Gớm, người đẹp vì lụa cơ mà.

  Hai đứa cùng cười. Linh thấy ấm ấm trong lòng, ước thời gian cứ đứng yên như thế này mãi mãi. Đầu nó thi thoảng lại vang lên câu hát vừa nãy….”

  Chiếc khăn len hai màu trắng xám đó giờ cô vẫn còn giữ, có mối đã bị sút mà cô không sao nối lại được, càng cố chỉ càng làm chiếc khăn thêm tã rời. Có những thứ, một khi đã không còn nguyên vẹn sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được. Cô cảm thấy rõ vết nứt đó trong tim, nhưng không sao khiến nó liền lại….Nỗi đau vẫn còn đó…

  “Ngày hôm đó nếu không nhờ có hắn thì thật thảm hại, học từ sáng tới tận tối khuya, vừa mệt vừa đói, lại không được hưởng cái mà lẽ ra Linh phải được hưởng, là cùng thổi nến mừng sinh nhật với bạn bè, hát bài “Happy birthday” và cắt bánh gatô. Hắn tặng nó một hộp quà nhỏ, bọc trong túi giấy màu vàng nhạt, có vẽ những bông hoa hướng dương, chẳng biết là tình cờ hay cố ý. Hắn còn hát tặng nó bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Hàn nữa. Ừ, Linh nhớ có lần hắn từng nói hắn thích nghe nhạc Hàn Quốc, thích luôn tiếng Hàn, phát âm rất hay.

  Se ngil chu ka ham ni ta

  Se ngil chu ka ham ni ta

  Chi ku e so u chu e so che il sa rang ham ni ta

  Kot pa ta to kop ke

  He po ta to pal ke

  Sa cha po ta yong kam ha ke

  Happ birthday to you

  Vừa hát hắn vừa vẫy vẫy tay trông rất ngộ.

  - Tuổi mười bảy vui vẻ nhé!

  Hắn chúc nó, nở nụ cười trong suốt….”

  Cô nhớ mình đã từng vui đến thế nào khi mở hộp quà nhỏ đó và thấy sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh, mặt dây chuyền là bông hoa hướng dương với cánh gắn những viên đá màu vàng trong suốt. Hộp quà còn có một tấm thiệp đính kèm với vỏn vẹn chỉ vài chữ mà  khiến cô xúc động nhiều lắm. “Tớ biết cậu thích hoa hướng dương mà!”. Có lẽ cô không nhớ nổi mình đã đứng bao lâu trước gương để ngắm đi ngắm lại chính mình với sợi dây chuyền lóng lánh trên cổ, nhưng cô nhớ tâm trạng hồi hộp muốn anh là người đầu tiên được nhìn thấy cô đeo sợi dây chuyền đó. Cho đến khi…sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt cô…

  “Linh đến lò từ khá sớm, mới chỉ lác đác vài đứa, bàn nó ba đứa đã ngồi rồi, có Mai. Nó đi thẳng tới chỗ, bỏ cặp lên mặt bàn rồi ngồi xuống, thỉnh thoảng lại mủm mỉm cười sau khi chạm nhẹ lên chiếc dây chuyền giấu trong cổ áo. Nó tự hỏi không biết hắn sẽ nói gì khi biết nó trân trọng món quà hắn tặng nó đến thế nào. Vừa lục cặp lấy sách vở, bỗng nó nghe được câu chuyện của mấy đứa cùng bàn mà nhân vật chính là Mai.

  - Này, mày đừng nói mày từ chối lại còn trả lại hộp quà người ta vừa mới tặng đấy nhé!

  - Ừ, tao trả, đã không thích thì nhận quà làm gì. – Giọng Mai nghe có vẻ ngậm ngùi, nhưng chẳng hiểu sao Linh chỉ thấy toàn vẻ tự đắc, như thể Mai đang khoe với hai cô bạn kia là mình có nhiều người tán lắm không bằng.

  - Thế mày có tò mò hộp quà đựng cái gì không? – Một cô bạn khác hỏi Mai.

  - Chả biết, nghe bọn con trai thì thầm với nhau thì hình như là dây chuyền bằng bạc thì phải.

  Linh chợt thấy trong lòng nhói lên cảm giác lo sợ, nó tự nhủ, dây chuyền bạc thì thiếu gì…..

  - Uổng nhỉ, bạc cơ đấy! Chắc phải đẹp lắm! – cô bạn nào đó chợt thở dài nuối tiếc.

  - Mặt dây chuyền hình như là hoa hướng dương. Tao cũng chả để ý, dù sao tao cũng đâu có nhận lời thích cậu ấy.

  Hơi thở dồn dập trong lồng ngực Linh, nó đã cố gắng nghĩ đó chỉ là trùng hợp nhưưng càng lúc trong lòng càng nóng ran lên. Nó chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, nắm lấy thật chặt. Thật sự không muốn tin câu chuyện tầm phào kia chút nào…

  - Này, thế có phải cậu bạn ngồi cạnh mày đấy hả?

  - Ừ, nhưng chuyện lâu rồi, giờ tao với cậu ấy vẫn là bạn tốt, nghe nói cậu ấy cũng đang tán sắp đổ ai đó rồi. Hôm nọ còn hỏi tao tặng quà sinh nhật thì nên tặng gì cơ mà….

  Linh cảm thấy mình như đang trôi dần vào khoảng không nào đó vô tận, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm nhận thấy bất cứ gì xung quanh. Tay nó run run, gắng nắm thật chặt mặt dây chuyền, nhưng càng lúc ngọn lửa nào đó càng cháy hừng hực trong lòng nó, giục nó giựt tung chiếc dây bạc ra khỏi cổ. Nó muốn khóc…

  “Cạch”

  Tiếng rơi khô khan của vật gì đó.

  “Rắc…”

  Tiếng vỡ vụn. Linh quay lại nhìn, thấy cặp mắt kính của nó vỡ nát dưới đế giày của người ngồi bên cạnh, Mai. Có lẽ lúc giựt chiếc dây chuyền nó đã lỡ tay làm rơi. Nó nhìn trân trân vào cái kính, thở dồn từng hơi ngắn…Nó thấy tức, thấy ghét…

  - Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý, xin…

  Mai rối rít xin lỗi nó rồi vội vàng cúi xuống nhặt chiếc kính trơ gọng nhựa. Linh cầm cái gọng lên, ném thẳng vào tường trước sự sững sờ của Mai và hai cô bạn.

  - Xin lỗi mà xong à? Làm hỏng đồ người khác mà nói được mỗi câu xin lỗi thôi à?

  Linh gào lên, nó mất tự chủ, chẳng biết có phải thực sự mình đang tức giận vì chiếc kính không, hay vì sự căm ghét dành cho Mai vốn đã nén lại từ lâu nay được dịp bùng lên.

  - Thì..thì..mình…

  - Còn nói cái gì nữa, đồ đểu cáng!

  Linh chẳng biết nó đang nói gì nữa, chẳng biết cả lò đang ngoái lại nhìn nó, và cũng chẳng biết tay mình đã giơ lên từ lúc nào. Nó tát Mai. Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào gương mặt bầu bĩnh của Mai đã bị cản lại.

  - Cậu làm cái quái gì thế?

  Là hắn, nét mặt giận dữ nhìn nó, tay nắm chặt lấy cổ tay nó rồi vung ra phũ phàng.

  Nó nhìn hắn, đôi mắt đỏ ửng, muốn khóc lắm rồi, nhưng vẫn phải cố ngăn lại. Tim chợt nhói khi nghĩ đến hắn, nghĩ đến món quà hắn tặng nó, cơn tức giận cũng dần hạ bớt, nó tìm lại mình trong nỗi đau, bàn tay nắm sợi dây chuyền cứ cố gắng nắm vào thật chặt, chặt, chặt nhất có thể.

  - Cậu ấy đã xin lỗi rồi cơ mà, cậu cần gì phải làm quá nên như thế, nếu cậu thích mình mua trả cậu cả mười cái.

  Môi nó run run, chẳng nói được lời nào. Vậy là nó sai, nó sai rồi à?

  Linh cúi mặt ngồi xuống, gắng nói hai chữ xin lỗi mà cơn nghẹn trong tim như cứ muốn vỡ òa. Nó sai thật rồi.

  Buổi học hôm đó diễn ra với không khí thật nặng nề tại bàn 9 dãy C. Linh ngồi im, muốn tìm cảm giác yên lòng khi cặm cụi chép bài mà không thể, trong lòng nó nổi lên nhiều cảm giác lạ lùng, tức giận có, đau có, hối hận có. Nó sai, khi đặt tình yêu vào không đúng chỗ.

  Hết giờ, học sinh uể oải cố ùa ra thật nhanh khỏi cái lò chật chội gây lên tình trạng tắc nghẽn. Linh bước những bước nặng trịch, trôi theo dòng người, cứ để mặc sự xô đẩy.

  - Á!

  Có người ngá chúi về phía trước, ngay bậc cầu thang gần cửa ra vào, là Mai, và người đẩy là nó, chính xác hơn là nó bị những người ở phía dưới đẩy lên, tình cờ Mai lại đi ngay phía trước nó. Nó thấy hắn quay lại, trợn trừng mắt nhìn nó, đẩy vai nó một cái thật mạnh. Nó sững sờ nhìn lại…

  - Cậu quá đáng rồi đấy. Cậu đẩy cậu ấy như vậy có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Nhỡ cậu ấy đập đầu vào mấy bậc thang thì sao….

  Nó chẳng biết đã nghe thêm bao lời hắn chửi nó nữa, chỉ biết mắt nhòa lệ, lệ chảy quanh mặt, tràn qua cả bờ môi. Nó cứ đứng lặng yên nhìn hắn, nghe hắn nói. Tay nó run, ném hết sức sợi dây chuyền vào hắn rồi chạy thật nhanh khỏi nơi đây. Nó cứ khóc, cứ chạy. Đêm thu, đẫm sương. Trăng lững lờ trên bầu trời lấp lánh vài vì sao. Có ai biết nụ hoa hướng dương đã bắt đầu hé nở….”

  Đó là kí ức cay đắng nhất anh để lại trong cô, đến bây giờ cô cũng không nhớ rõ mình đã khóc bao lâu sau đó. Cô bỏ học ở lò, đổi sim điện thoại, cố gắng thoát khỏi quá khứ đắng cay. Cô ước mong thời gian có thể trôi thật nhanh để cô quên đi anh, quên đi tình cảm dành cho anh. Cho đến một ngày, khi những cây hoa hướng dương đã cao đến lưng hông, bông hoa nở to vàng óng, ngày ngày ngóng về nơi mặt trời cứ vô tình tỏa nắng trên cao…

  “Thời gian cứ trôi đi, nhẹ như gió qua, thu đã gần qua, buông khẽ thân mình theo chiếc lá vàng ngoài hiên. Linh vẫn đạp từng vòng xe chầm chậm trên con đường thưa người, gió nhẹ lùa qua cổ nó. Ốm rồi! Nhưng có những thói quen chẳng bỏ được. Khi có tâm trạng nó vẫn thích ăn kem, để cái lạnh làm đóng băng cảm xúc lại. Như thế có lẽ tốt hơn…

  - Linh!

  Linh guồng chân đạp nhanh hơn, nó không muốn về đến nhà thì kem chảy thành nước hết, lại sắp mưa nữa chứ.

  - Đứng lại đã.

  Phải nhanh hơn nữa, chạy khỏi cơn mưa rào bất chợt, gần cuối thu hay mưa kiểu ấy lắm, và…chạy khỏi những cảm xúc đang muốn níu kéo nó trở về quá khứ…

  Gió lạnh thật đấy, nó lại không quàng khăn, cổ họng cứ nghẹn nghẹn..chỉ muốn ho…

  - Hụ…hụ…

  Chiếc xe đạp của Linh chợt dừng khựng lại, cơn ho khiến nó không kịp chống chân, suýt nữa thì ngã, may mà có ai đó đã giữ nó lại.

  - Một lần thôi được không?

  Giọng nói trầm trầm ấy…

  Linh quay lại nhìn hắn, thấy bông tai màu xanh ngọc bích vẫn sáng ánh lên trong bầu trời ảm đạm như ngày nào. Hắn đã gầy đi rồi, đôi mắt cũng trũng sâu buồn hơn. Hắn bỗng cởi chiếc khăn ở cổ, quàng lên cổ nó, đó chính là cái khăn mà nó đã tặng hắn, cái khăn có dòng chữ xám M-TP nghiêng nghiêng nổi trên nền trắng.

  - Cẩn thận lại ốm.

  Hơi ấm của hắn truyền đến nó, nhưng nó không muốn cảm nhận hơi ấm ấy nữa. Nó vùng tay khỏi hắn, bước đi, bỏ mặc cả chiếc xe nằm im trên nền đất, mấy cây kem ốc quế lăn lóc giữa đường.

  - Dừng lại nghe tớ nói đã. Linh!

  Hắn chạy theo nó, kéo tay áo nó, nhưng nó cứ đi. Gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn, mây đen cũng theo gió chạy đến che kín bầu trời. Sắp mưa rồi.

  - Tớ xin lỗi về chuyện hôm ở lò, chỉ tại thấy Mai bị như vậy tớ không kịp nghĩ gì nữa…

  Linh vùng tay mạnh hơn, quay lại đối diện với hắn, cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng. Mưa rơi, lác đác vài hạt, rồi lớn dần, từng hạt mưa trượt trên tóc nó. Nước mắt theo từng câu nói hòa với mưa…

  - Vì Mai phải không, tất cả là vì Mai phải không? Cậu đâu nghĩ gì cho tôi, cậu đâu để ý đến cảm xúc của tôi, đến quà sinh nhật cậu tặng tôi cũng là đồ thừa Mai không nhận cậu vứt lại cho tôi phải không? Đừng có cố tình làm những điều như thế. Tôi không muốn nhìn thấy cậu một lần nào nữa. Cút đi, đừng có đến gặp tôi nữa…

  Linh gào từng tiếng nghẹn ngào trong màn nước mắt, trong màn mưa trắng xóa không gian. Nó thấy hắn sững sờ khi nghe đến sợi dây chuyền. Nó cứ ngỡ đã nguôi ngoai phần nào nhưng, gặp lại hắn nỗi đau và những cảm xúc vẫn trào về vẹn nguyên như ngày xưa. Nó bước tiếp về phía trước, mưa rơi xối xả đập vào cơ thể buốt rát, mưa rơi đập vào mắt cay cay. Nước mắt ấm mà nước mưa thật lạnh.

  Hắn vẫn chạy theo Linh, nhưng không nói gì, hắn lấy cặp che mưa cho nó, một lần nữa Linh lại cảm nhận được hơi ấm ấy kề bên. Nhưng nó hất cặp của hắn ra, nó sợ…

  Cặp hắn ướt sũng nằm ngập trong nước mưa trên đường. Hắn vẫn đi theo nó, lần này hắn cởi chiếc áo trắng ra làm mái che cho nó. Nó lặng lẽ dừng lại, nhìn lên chiếc áo đó, rồi nhìn hắn, nhìn thân hình gầy gầy, nhìn gương mặt hắn đẫm nước mưa, nhìn mái tóc hắn ướt nhẹp. Nước mắt lại tuôn rơi. Tay hắn run run, cố giữ chiếc áo mỏng manh. Nó nhìn đôi mắt ấy lần cuối, đôi mắt buồn rười rượi đang nhìn nó ấy, rồi thật nhanh gạt chiếc áo đi. Nó vụt chạy, nhưng hắn bắt được tay nó, kéo vào lòng và ôm ghì lấy thật chặt. Hơi ấm trên người hắn tỏa vào người nó….

  Nó cố hết sức đẩy hắn thật mạnh….

  Hình ảnh cuối cùng….không hiểu sao…nó chỉ mong nhìn thấy nụ cười trong suốt ấy…lần cuối cùng….

  Kittttttttttttttttttttttt………….”

  Âm thanh chói tai ấy thỉnh thoảng vẫn vang lên trong tâm trí cô, cả tiếng mưa rơi nện lộp độp trên mặt đường. Chiếc xe ô tô đó có lẽ là định mệnh đưa cô rời xa anh mãi mãi. Cô vẫn nhớ cảm giác nằm im trên mặt đường ướt lạnh, ngửi thấy mùi máu chảy lênh láng, nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của anh vội chạy đến. Trước khi nhắm mắt cô đã ước…được nhìn thấy nụ cười trong suốt của anh một lần nữa….

  “Linh từ từ mở mắt, khung cảnh xung quanh đen kịt, trời đã tối rồi à. Mùi thuốc sát trùng phảng phát khiến nó phải nhăn mũi khó chịu. Nó khẽ cựa quậy định ngồi dậy nhưng thấy toàn thân đau nhức, phải cố lắm nó mới ngồi tựa được vào thành giường. Ngồi một lúc, nó bắt đầu thấy bực bội vì bóng tối, không biết ai đã tắt hết đèn đi nữa. Cố nhích từng chút, nó đưa hai chân xuống đất, định đi tìm công tắc bật đèn, nhưng chỉ vừa dụng lực một chút thì cơn đau nhói đã ồ ạt kéo đến từ chân phải khiến nó quỵ gối gục ngã. Toàn thân đau nhức, nó khẽ kêu lên, không thể đứng dậy nữa. Có tiếng mở cửa, tiếng bước chận chạy đến chỗ nó.

  - Linh! Con, tỉnh dậy rồi hả con?

  Tiếng mẹ nó run run, bà dìu tay nó đứng dậy. Linh thở ra nặng nhọc đáp lại mẹ.

  - Vâng, con mới tỉnh. Bật đèn lên đi mẹ, ai tắt hết đi vậy?

  - Linh…

  Mẹ nghẹn tiếng gọi tên nó rồi bật khóc. Nó không hiểu.

  - Sao vậy hả mẹ, có gì từ từ đã, bật đèn cho con nhìn một cái, chân con đau quá!

  -…

  Mẹ vẫn khóc, không trả lời nó, càng khiến nó cảm thấy có gì đó không đúng.

  - Mẹ, đừng làm con sợ nữa.

  Mẹ nó đã cố gắng không khóc, bà từ từ đặt nó ngồi lên giường. Bà cầm tay nó, đặt lên  cạnh giường.

  - Con cảm nhận đi, có thấy gì không?

  Linh nhăn trán không hiểu, nhưng rồi dần dần nó đã biết. Có hơi ấm mơn man trên tay nó, hơi ấm dịu nhẹ…của nắng mùa thu….

  Trong khoảnh khắc, dường như mọi cảm giác của Linh đều biến mất, nó lọt tõm vào hố sâu thăm thẳm, màu đen trải dài vô tận. Nó mù rồi. Chứ không phải thì tại sao với nó bây giờ màu của nắng lại màu đen! Nó mù rồi…mù rồi…”

  Đến bây giờ cô vẫn nghĩ đó chỉ là một đêm kéo dài mà thôi, hay là một ngày có duy nhất một màu, khái niệm bị mù dường như xa xăm và dành cho ai đó chứ không phải là cô và không phải lúc đó. Cô đã bị ô tô đâm khi cố gắng tránh mặt anh, tai nạn khiến cô bị gãy chân phải và bị mù tạm thời. Bác sĩ nói do chấn động mạnh làm máu tụ chèn vào dây thần kinh thị giác khiến cô không thể nhìn thấy gì trong một thời gian, đợi đến khi máu tụ tan hết cô sẽ lại được thấy ánh sáng. Nhưng, “một thời gian” ấy là cho đến khi nào, năm ấy còn có kì thi đại học đang chờ cô phía trước, vậy mà…Cô đã phải từ bỏ ước mơ, tương lai sụp đổ cùng màn đen tưởng vô tận. Giờ nghĩ lại, không biết cô có vượt qua nổi cú sốc ấy không khi không có người thầy tập phục hồi chức năng bên cô. Thầy là một người ít nói, luôn dìu dắt cô, làm lòng cô yên bình trở lại…

  “- Thầy có thể dẫn em đến một nơi được không?

  - Nơi nào?

  - Đồi hoa mặt trời.

  -….

  - Được không thầy?

  - Đến khi em có thể bước được năm bước mà không cần dùng nạng thầy sẽ dẫn em đi.

  - Thầy hứa rồi nhé!

  - Ừ.

  Đó là một lời hứa, là nghị lực giúp Linh vượt qua những đau đớn để tập đi. Trong bóng tối trùng trùng vây quanh, Linh phải cố hết sức để đặt từng bước chân xuống đất. Linh không thể biết phía trước có gì, không biết được trên đường nó đi có gì đó chắn ngang không, nhưng nó không bao giờ sợ hãi, vì nó biết, chỉ cần cố gắng bước thì sẽ có thầy đứng đó đợi nó. Thầy luôn đứng cạnh bên nó, chỉ dẫn từng bước cho nó, giúp nó quên đi những nỗi đau hằng đêm thường tìm về giày vò nó.

  Những đêm chìm trong tĩnh lặng, căn phòng trống vắng, chỉ mình Linh ngồi bó gối trên giường, đưa cặp mắt mù về nơi kí ức. Thu qua rồi, đông mới chớm sang, lạnh còn chưa rõ nhưng nắng thì đã không còn ấm như mùa thu nữa. Bóng tối không mang đến hình ảnh của hiện tại mà chỉ kéo quá khứ về gần Linh hơn. Mọi thứ về hắn vẫn còn in thật rõ trong tâm trí nó, đến nỗi chẳng cần tưởng tượng nó cũng thấy được nụ cười trong suốt của hắn. Những kỉ niệm đầy tiếng cười bên hắn trôi nhanh qua hằng đêm rồi cuối cùng đọng lại kí ức cay đắng. Có đôi lần Linh đã tự hỏi không biết hắn có bao giờ dành một góc nào đó trong tim cho nó không, chắc là có, vì thế nên hắn mới hát cho nó nghe, tặng quà sinh nhật cho nó, nhưng cũng có thể là chẳng hề có một chút, hắn vốn thích hát mà, quà sinh nhật cũng chỉ là cái lệ, chưa kể dây chuyền đó vốn từ đầu không phải dành cho nó. Và, từ sau tai nạn, hắn chưa một lần đến thăm nó…”

  Anh chưa một lần thực sự đến thăm cô, dù dối lòng thật nhiều nhưng trong tim cô luôn mong anh đến và hỏi cô chỉ một câu đơn giản: “Em vẫn tốt chứ!”. Cô mong mỏi, con tim vẫn nghĩ về anh, như bông hoa hương dương luôn hướng về phía mặt trời. Những cây hướng dương cô trồng đã bị vùi dưới đất trong ngày mưa rơi hôm ấy rồi….

  “- Nào, cố lên Linh, em làm được mà, ba bước nữa thôi…cố lên…

  Linh cắn chặt răng vì đau, hai chân nó muốn rủn ra, rời thành từng khúc, nhưng nó vẫn phải cố, sắp được rồi…..

  -…hai bước nữa…cố lên em…một bước…

  Linh khuỵu vào vòng tay thầy khi bước đến bước cuối cùng, nó cười mà nước mắt ứa ra vì đau, môi tái nhợt cả đi.

  - Ngày mai mình đi được không thầy?

  - Ừ, ngày mai…

  Giọng thầy nghèn nghẹn, trong thoáng chốc khi thầy dìu nó đứng dậy, một cảm giác sắc cạnh sượt qua tay nó….”

  Cô vẫn còn hay đến ngọn đồi đó, ngọn đồi tràn ngập một màu vàng óng của những bông hoa hướng dương, có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa, hương thơm cuốn quanh người dịu nhẹ. Tại ngọn đồi ấy….

  “ – Linh, vì sao em lại muốn đến đây?

  - Vì em thích hoa hướng dương.

  - Tại sao?

  - Bông hoa ấy giống em, luôn dõi theo mặt trời…muốn tiến tới gần hơn…nhưng lại sợ tổn thương một lần nữa…..

  - Vậy em có nghĩ tại sao mặt trời cứ ngày ngày đi qua trên hoa không?

  Linh nín lặng, chưa bao giờ nó nghĩ đến điều đó. Phải rồi, vì sao mặt trời lại cứ đi ngang cây hoa, phải chăng mặt trời cũng ngóng nhìn cây hoa, ngày ngày muốn nhìn thấy cây hoa.

  - Và em có khi nào nghĩ mặt trời cũng muốn xuống bên hoa không?

  Mặt trời muốn xuống bên hoa, nhưng không thể. Vì sao? Vì những lỗi lầm đã đốt cháy khoảng cách giữa cây hoa và mặt trời, mặt trời cũng sợ làm tổn thương bông hoa bé nhỏ một lần nữa…Có khi nào có điều đó không…..

  Linh ngồi im trên chiếc xe lăn, thầy giáo đứng sau nó, hai người hai ý nghĩ, hướng về hai phía khác nhau. Gió đông…cuốn theo hương hoa mặt trời…”

  Sau ngày đó không lâu, cô dần lấy lại được thị lực, chân cũng đã gần bình phục. Quãng ngày sống trong tăm tối không còn nữa, nhưng cô cần phải bắt đầu lại từ đầu, và cô quyết định chuyển chỗ ở để làm lại những gì đã mất. Chỉ một điều cô vẫn luôn tiếc nuối, là không được gặp mặt và cảm ơn người thầy giáo đã giúp cô rất nhiều, ngày cô nhìn lại được cũng là ngày thầy phải tiếp nhận một bệnh nhân khác tận trong Nam. 

  Chiều hôm cô ra đi, trời cũng mưa…cơn mưa còn lại cuối cùng của mùa thu năm ấy…

“Linh đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính xe ô tô, hai hàng cây bên đường như đang chạy lùi lại, đuổi theo những chiếc lá khô bị gió cuốn bay. Nó đã ở đây mười mấy năm, giờ phải ra đi, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, bỗng có chút sợ hãi. Nó đang cố ghi nhớ những gì thân thuộc mà hàng ngày nó vẫn nhìn thấy, để khi rời xa rồi vẫn còn gì đó để nghĩ về. Mưa rơi thưa thớt mà nặng hạt, kéo theo cả cái lạnh chớm đông , từng hạt mưa vỡ òa trên ô cửa kính.

  Trong chiếc xe khách tiếng nhạc vẫn vang lên, chương trình ITV hình như ngày càng được nhiều người xem, nhất là giới trẻ. Linh vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài…Mưa…nhạc…và anh…

…người…người đau là anh mãi…niềm đau này nhận hết trong tim yếu mềm…

  Linh thấy người con trai ấy, từ xa nó đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc…

…mình…anh cùng với gió…ôm chặt lại hết bao nhiêu kỉ niệm…theo ngàn cơn mưa biết anh đi về đâu…

  Chiếc xe ngày càng tiến đến gần trạm đón khách hơn, và cậu ấy cũng ngày càng gần hơn. Linh thấy ánh mắt buồn nhìn xa xăm quen thuộc, thấy bông tai màu xanh ngọc bích ánh lên màu mưa…

…liệu có chắc em yêu quay về…cầm tay anh nghẹn ngào nói yêu…xin hãy yêu anh bên anh được không…

…người đâu biết nước mắt nghẹn ngào…bàn tay anh xóa hết kỉ niệm…mưa vẫn rơi nơi đây mình anh…cầm một bông hoa…nhớ em…

  Là loài hoa đó, loài hoa tượng trưng cho sự chung thủy, tượng trưng cho sự ngóng đợi, loài hoa mặt trời….Anh đứng lặng yên, cầm cây hoa hướng dương, đứng nghiêng nghiêng theo chiều gió…

  Giọng hát đang ngân nga trên tivi…chất giọng trầm trầm…còn ai khác ngoài anh…Vậy là anh thực hiện được ước mơ rồi…Còn Linh, Linh phải rời bỏ anh để tìm lại giấc mơ của mình mà chính anh đã từng xé nát…

  Xe khách dừng, Linh vẫn ngồi im, nhìn thẳng vào mắt người con trai đã từng khiến tim nó đập loạn nhịp vì một nụ cười trong suốt. Hai ánh mắt buồn gặp nhau, không một lời nói. Xe chuyển bánh…Linh dần rời xa….người con trai vẫn đứng đó lặng lẽ…

…mưa vẫn rơi nơi đây mình anh…cầm một bông hoa…nhớ em…”

  Ngày hôm đó cô đã quyết định dứt khoát quên hết quá khứ để rời bỏ khỏi nơi đây, rời xa anh. Cô biết, anh đã đứng đó chờ cô, cầm cây hoa mặt trời để xin được tha thứ….Nhưng cô không thể…anh…là nỗi đau trong tim cô….Cái nhìn cuối cùng ấy dành cho anh…là cái nhìn vĩnh biệt….

  Thời gian cứ lặng lẽ dần trôi, bốn mùa thu đã đi qua, cô cứ ngỡ tưởng sẽ không bao giờ còn được trông thấy nụ cười trong suốt của anh nữa, vậy mà giờ đây…

  Bốn mắt nhìn nhau...thời gian và không gian như đông cứng lại cùng những cảm xúc trong lòng. Anh đứng kia...Cô nơi đây...Cùng trên một con đường...Những hạt nắng mùa thu rớt trên tóc anh, dịu dàng vuốt nhẹ gò má ấy, làn môi ấy.... Đã bao lâu rồi, anh như chẳng thay đổi, hay...vì trong tim cô chưa một lần thôi nghĩ về anh...Cô nhớ anh rất nhiều, cô muốn nhìn thấy nụ cười trong suốt ngày xưa, muốn được nghe tiếng anh thì thầm hát, muốn, muốn lắm, muốn đến nỗi cổ họng nghẹn lại không thở nổi khi... sau bao năm...anh đứng kia...và nhìn cô...

  Vào giây phút này, cô phải làm sao, phải cười thật tươi lướt qua mặt anh, hay đưa ánh mắt u buồn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, hay rưng rưng lệ chạy đến và ôm chầm lấy anh. Trong lòng cô rối bời ngàn cảm xúc….Sau bốn năm, liệu vết thương khi xưa…có còn không…

  Rồi cô bước đi…mắt đã không còn nhìn anh nữa…cô lặng lẽ vụt qua...

  Có một sự thật cô biết, người thầy đã từng dạy phục hồi chức năng khi xưa cho cô….chính là anh. Anh có thể nhại giọng, đóng giả làm bất cứ một ai, nhưng anh không thể khiến hơi ấm nơi anh đổi thay, hơi ấm thân quen ấy, cô làm sao quên. Nhưng cô sợ khi sự thật bị lộ ra, cô phải đối mặt với nỗi đau anh gây ra cho cô, thà cứ dối lòng rằng con người phía trước là một kẻ xa lạ chứ không phải là anh thì có lẽ cô sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Chắc chỉ tại vì thấy có lỗi với cô nên anh mới ở lại bên cô, mà cô thì không cần thứ tình cảm thương hại đó. Có lẽ cô và anh…mãi mãi chỉ dừng lại ở những kẻ xa lạ đi ngang con đường của nhau…mãi mãi…Giờ cô mới hiểu yêu là gì, chỉ một chữ thôi, yêu là đau….

*

  Anh nhìn cô lặng lẽ bước qua, bỗng muốn níu tay cô lại mà trong lòng lại sợ cô sẽ vùng khỏi tay anh như bốn năm về trước, để rồi lại làm cô tổn thương lần thứ hai. Làn hương trên tóc cô vẫn còn vương vấn lại nơi đây, như ngày xưa.

  Anh quen cô hoàn toàn không phải tình cờ, là một đứa bạn đã giới thiệu cô với anh và có ý muốn anh đến bên cô để quên đi lời tỏ tình đầu đời bị từ chối. Mối tình ấy là Mai, đúng, Mai mới là người đầu tiên anh thích, cho đến lúc gặp cô anh vẫn còn thích Mai nhiều lắm. Kế hoạch làm quen với cô được bày ra vụng về, anh sẽ cố ý ngồi nhầm chỗ của cô vào buổi học lò cuối cùng của tháng rồi ngay buổi sau sẽ mua hai vé để cô bị mất chỗ, đến lúc đó anh sẽ mở lời với cô. Kế hoạch diễn ra thật hoàn hảo, anh nhanh chóng lấy được niềm tin nơi cô, và cũng chẳng biết từ khi nào, ngồi bên cô trong lòng anh thấy thật nhẹ nhàng, anh có thể thoải mái cười đùa, thoải mái thì thầm hát cho cô nghe, anh thích mùi hương vương trên tóc cô, thích nụ cười tươi lộ ra hai chiếc răng thỏ của cô. Tình cảm dành cho cô cứ lớn dần lên, nhưng dường như chưa thể nào lấp đi hình ảnh của Mai trong tim anh. Chính vì thế mà ngay khi biết tin Mai sẽ đến lò học anh đã đề nghị đổi vé của Mai cho cô. Có lẽ đó là sai lầm đầu tiên của anh, anh đã không biết những ánh mắt buồn của cô nhìn anh, cứ vô tình cười đùa với Mai dù biết Mai sẽ chẳng bao giờ thích mình. Sai lầm thứ hai là món quà sinh nhật anh tặng cô, anh cứ ngỡ cô sẽ không thể nào biết được đó là món quà anh bị Mai từ chối, vậy mà tối hôm đó, cô đã ném thẳng sợi dây chuyền vào anh. Đó đúng là món quà đã được tặng rồi, nhưng anh không cách nào kiếm được món quà khác thật đặc biệt dành cho cô, vì chiếc dây chuyền mặt hoa hướng dương ấy là duy nhất trên đời này, mà cô thì rất thích hoa mặt trời. Anh đã không nghĩ đến cảm giác của cô khi biết sự thật. Sai lầm thứ ba của anh là chỉ nhìn nhận sự việc khi đứng bên cạnh Mai, còn với cô, anh chưa từng thông cảm. Chỉ cần nhìn cô giơ tay chuẩn bị tát Mai anh đã nổi giận, và mới chỉ biết cô đẩy ngã Mai mà không thèm xem nguyên nhân anh đã phũ phàng đẩy lại cô như hai kẻ xa lạ. Vào cái giây phút cô ném dây chuyền vào anh rồi vụt chạy đi, anh mới chợt nhận ra những sai lầm đó của mình, nhưng rồi cũng không kịp để sửa lỗi, cô đã bỏ lại anh, không chút tin tức. Anh muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng rồi lại bước vào lầm lỗi lần thứ tư, một lỗi lầm không thể nào được tha thứ. Anh đã quá ích kỉ, chỉ muốn giữ cô lại bên mình mà không hề biết cô cần có thời gian để quên đi những vết thương cũ anh gây nên cho cô. Anh vô tình chạm vào vết thương ấy, làm nỗi đau của cô một lần nữa thêm xót, khiến cô càng muốn rời xa anh…để rồi cuối cùng…tai nạn đó…đã cướp đi ước mơ của cô…

  Khi nhìn thấy cô nằm im trên nền đất ướt đẫm nước mưa, chìm trong vũng máu, anh mới hiểu hết cảm giác lo sợ cực độ là như thế nào, thà cứ là anh nằm đó còn hơn, thà anh chết đi còn hơn phải sống mà chịu cảm giác tội lỗi vì chính mình đã giết chết một nửa của đời mình. Ngồi trong phòng chờ bệnh viện, từng giây trôi qua là từng giây tiếng tim anh đập nghẹn ngào hối hận, lúc ấy anh mới biết mình đã yêu cô nhiều đền mức nào. Anh sợ một ngày không còn thấy cô trên đời này. Tận đến khi bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy hiểm niềm hạnh phúc mới vỡ òa trong anh, anh vội vàng vào thăm cô, nhưng rồi lại càng thêm đau hơn khi nhìn thấy cô lúc đó. Anh đã đứng trước mặt cô thật lâu mà cô không hề hay biết, nhìn đôi mắt vô hồn cô thả vào khoảng không mà anh không thể kìm lại được dòng nước mắt trào ra. Giọt nước mắt lặng thầm ấy, rơi ngay trước mặt cô, mà cô đâu hay biết, là anh đã phá hủy tương lai của cô, là anh sai, anh sai thật nhiều rồi…

  Anh đã phải quỳ gối cả một ngày đêm trước cửa nhà cô để mong bố mẹ cô cho phép anh làm người hướng dẫn phục hồi chức năng cho cô, không phải để mong được tha thứ, mà chỉ mong ở bên cạnh cô những giờ phút cuối cùng. Khi mắt cô sáng lại, anh sẽ phải đi. Ở bên cô, nhìn từng cố gắng đầy đau đớn của cô, lúc ấy anh mới biết, cô sẽ mãi không bao giờ thuộc về anh, không phải cứ yêu nhau là sẽ đến được với nhau, vì đã có quá nhiều lỗi lầm chia cách. Anh cảm thấy đau, tận đáy lòng cảm thấy rất đau…..

  Anh đã viết một bài hát cho cô, “Anh muốn tin”, là niềm tin, niềm hi vọng một ngày nào đó anh được cô tha thứ và sẽ quay về bên anh. Bài hát ấy anh viết trong nước mắt.

  Ngày cô rời khỏi nơi đây mãi mãi, anh đã nuôi một tia hi vọng níu kéo cô ở lại, để rồi ngắt một cây hoa mặt trời đứng đợi cô. Cây hoa hướng dương ấy chính là cây hoa mà cô đã trồng trước đó, cây hoa còn lại duy nhất sau ngày mưa đầy nước mắt. Anh hi vọng khi nhìn thấy anh, thấy cây hoa đó cô sẽ suy nghĩ lại, nhưng kết quả, anh chỉ thấy ánh mắt buồn hững hờ của cô, có lẽ cô đã muốn quên anh, muốn đi thật xa rời bỏ anh mãi mãi…Anh không thể giữ cô lại được nữa….

  Anh ngỡ tưởng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại cô, vậy mà hôm nay, cô đã đứng trước mặt anh, rồi lặng lẽ lướt qua anh. Anh thật sự muốn níu lấy cô, nhưng lại sợ làm cô tổn thương, như mặt trời sợ sẽ thiêu cháy bông hoa bé nhỏ. Anh không muốn tình yêu bước qua như vậy, nhưng chẳng thể nào….Vì…yêu là đau…..

*

  Hai con người đó đã đi ngang cuộc đời nhau, để lại cho nhau nhiều nụ cười những cũng thật lắm đắng cay. Ai mà biết được, đâu phải yêu là đến được với nhau. Yêu…là phải biết trước đớn đau….

*

  Cô dừng bước, chầm chậm quay gót, bóng anh lẫn vào trong dòng người đằng xa, nhưng thứ ánh sáng mà anh tỏa ra vần còn đó, bập bềnh trôi. Cô bước theo. Chợt nhận ra rằng, cây hoa mặt trời thà bị thiêu cháy đến chết để hưởng hạnh phúc bên cạnh mặt trời, còn hơn sống cuộc đầy héo mòn không ánh nắng………

“Có thể...câu chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra...nhưng tôi tin...ai đó sẽ  hiểu”

Yêu...

(...tik...tak)

*

  Đêm mùa đông...cơn gió lạnh như đứa bé hờn dỗi, cuống quýt vừa chạy vừa bật khóc những giọt nước mắt giá buốt. Gió luồn qua từng con phố, lướt mang theo mưa bay đập nhè nhẹ lên ô cửa kính xe buýt. Từng hạt...từng hạt...làm mờ dần khuôn mặt của người con trai ấy. Xe vẫn chạy, anh vẫn đưa ánh mắt buồn nhìn về bên lề đường như đang muốn tìm kiếm ai đó trong vô vọng. Xe dừng, đôi mắt anh cũng dừng lại, vì biết...chẳng thể nào điều đó xảy ra. Một vài khách vội vã bước lên xe, gương mặt ai cũng hớn hở.

  - Cậu vẫn chưa làm xong à?

  Anh giật mình ngẩng đầu. Bên cạnh anh, một người đàn ông trung niên vừa ngồi xuống, đôi mắt ông còn tràn đầy niềm vui vì đã làm xong những việc mà ông muốn làm.

  - Một ngày với cậu không đủ hả?

  Anh cúi cặp mi để không cho tiếng thở dài bật ra.

  - Cậu nhìn thấy cái bảng kia chứ. – Người đàn ông hất đầu về phía chiếc bảng treo ngay gần cửa lên xuống có dính đầy những mẩu giấy nhỏ - Viết về ngày hôm nay của cậu đi, dán lên đấy sẽ thấy lòng thanh thản hơn.

  Anh nhìn ông, ánh mắt cố kìm nén một dòng cảm xúc đang muốn trào ra. Mưa ngoài trời vẫn bay, đọng lại đủ nhiều để thành từng dòng vô thức trên ô cửa kính. Anh ngồi, cặm cụi viết, nụ cười thật tươi cứ dần tắt theo nhịp run run của bàn tay, rồi cuối cùng kết lại thành giọt nước mắt thấm nhòa trang giấy....

  Chiếc đồng hồ vẫn lặng lẽ điểm từng tiếng...tik tak...tik tak...

*

  “Anh có nghe thấy tiếng chim hót, có cảm nhận được chút nắng ấm tràn trên năm đầu ngón tay...Rồi như có gì kéo giật anh về phía trước, choàng mở mắt anh mới hay mình vừa ngủ gật trên chuyến xe buýt đầu tiên. Xe dừng rồi, mấy vị khách ngồi phía trên đã vội vã xuống xe. Anh mỉm cười, nhắc mình lại ngốc nữa, lại chẳng chịu nghe lời em, ngủ gật trên xe thật xấu, nếu có em ở đây chắc lại cốc đầu anh....Anh...cho anh xin lỗi.

  Anh bước xuống xe, không quên cảm ơn bác tài xế vì đã chúc anh một ngày như ý, thì em đã luôn dặn anh thế mà. A, cuối cùng thì hôm nay cũng có nắng rồi. Nắng ấm thật đấy, anh vươn vai, hít một hơi thật sâu, thoáng nghĩ chán quá, giá như anh gói được ít nắng trong lòng bàn tay thì sẽ chạy thật nhanh để mang về cho em, chắc em sẽ vui lắm, sẽ cười thật tươi rồi áp má vào tay anh để hơi ấm không bay mất. Em từng bảo mình thích nắng mà, vì nắng xua đi cô đơn và cho em hi vọng....Nhưng...là anh vô dụng...anh không thể cho em niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy...xin lỗi em...

  Đường phố hôm nay đông lắm em à, chẳng như mấy hôm trước tụi mình đi đâu, vắng tanh vắng ngắt nhỉ. Mọi người đi bên nhau, khoác tay nhau, cười nói vui vẻ, từng hơi thở của họ như làn khói trắng, mang đến một cảm giác thật ấm áp. Khung cảnh ấy khiến anh nhớ đến em, nhớ về mùa đông hai năm trước. Nhớ một cô bé tròn xoe trong chiếc áo bông mới, đi qua đi lại lắc lư như con lật đật trông đáng yêu lắm. Nhớ, một bàn tay nhỏ bé chợt siết chặt, như chỉ sợ dòng người đông đúc này sẽ cuốn đi mỗi đứa một ngả. Đó là những ngày đầu khi mới là của nhau, em như con chim non hay hát, cứ quẩn quanh chạy nhảy bên anh, rồi thỉnh thoảng lại thì thầm những câu nói vu vơ. Em mang cho anh một cảm giác êm đềm lần đầu tiên cảm nhận,...mùa đông năm ấy anh mới biết thế nào là cô đơn khi chờ đợi. Anh thích em, thích đến cả những cái cốc đầu mỗi khi anh nói em thật trẻ con...vì khi ấy em luôn hậm hực trả lời: “là bên anh nên mới trẻ con”. Đúng rồi phải không em, anh xin lỗi vì đã không nhận ra, chỉ bên anh thôi, còn khi...Anh thật lòng….xin lỗi em...

  A, cứ mải suy nghĩ anh suýt chút nữa là quên khuấy kế hoạch ngày hôm nay của mình. Uhm, đầu tiên là mua cái bánh ga tô, một cái nho nhỏ thôi em nhé, đủ để cắm 2 ngọn nến, thì, chúng mình có ăn hết đâu…và…anh sợ lại làm em nhớ về chuyện buồn ấy. Xem nào, tiệm bánh đó cũng ở con phố này, hôm qua anh đã đặt sẵn rồi, giờ chỉ qua xem họ có làm đúng như anh nói không thôi.

  Có lẽ lâu lắm rồi anh mới quay lại nơi đây, thay đổi nhiều quá em ạ! Mặt tiền được trang trí đẹp lung linh với phông trắng viền hồng, thêm nhiều chậu cây cảnh đặt ven tường, à, còn có cả mấy bộ bàn ghế gỗ bày dưới mái hiên dành cho những khách hàng thích thoáng đãng nữa. Nhưng, cái tủ đó vẫn còn, cái tủ kính mà hồi đó em phải kiễng cả chân lên mới với tới ấy. Nhớ đến mà bất chợt có mùi hương hiện về thoang thoảng trong tâm trí anh, một gam màu nhạt nhòa…

  - Anh Minh, anh thích cái đó chứ? Cái kẹo đó đẹp mà, phải không?

  Một cô bé với hai bím tóc được buộc lại ngắn cũn cỡn trên đầu đang cố rướn người lên để nhìn cho rõ mấy thứ bày sâu bên trong chiếc tủ kính. Môi cô bé mím lại thật chặt do cố sức dùng lực để ghì hai tay vào mép tủ trong khi bàn chân phải kiễng lên run run cố đứng vững, nhưng, vẫn có thể thấy niềm vui tỏa ra từ đôi mắt long lanh của cô bé ấy. Anh mỉm cười. Ừ, anh thích mà, tất cả những gì Ngọc thích anh đều thích hết. Cái kẹo chanh đó, anh nhất định sẽ tặng nó cho Ngọc, chỉ muốn thấy Ngọc cười thôi, nụ cười rất tươi, khóe mắt cũng cười, híp lại…

  - Anh Minh, mình mua cái kẹo đó được chứ?

  Em bất chợt tụt xuống, quay lại nói, cười cười, ngón tay vẫn không thôi chỉ chỏ liên tục. Dĩ nhiên là được rồi, anh sẽ mua cho Ngọc mà, Ngọc đứng đó chờ anh nha, chờ anh mua cho Ngọc nha.

  Nhưng…anh đã không chạy ào vào cửa tiệm để mua cho em cái kẹo chanh đó, vì có người khác đã làm rồi. Cậu ấy chìa bàn tay đưa cho em những cục kẹo vàng nhạt, óng ánh trong lớp giấy bọc trong suốt rồi khẽ xoa nhẹ đầu em. Em cười thích thú, nụ cười mà sau này anh mới biết chỉ dành riêng cho một người mà thôi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, em vội chạy lại chỗ anh, bỏ vào túi anh một cái kẹo, cười nói.

  - Của anh Hy này!

  Cầm cái kẹo trên tay, anh khẽ ngước mắt nhìn bầu trời. Mùa thu, thật bình yên, có nắng nhưng không gắt, chỉ nhẹ nhàng vắt ngang qua bầu trời màu vàng nhạt, gió cũng lướt tới êm dịu, mang theo vị ngòn ngọt, chạm vào môi rồi tan ra…hương chanh…xót…Kể từ lúc đó, ngày này đã mang một cái tên khác, trong con tim anh mà thôi, Ngày Kẹo Chanh. Cái ngày mà anh chợt nhận ra, mình sẽ mãi mãi là kẻ…đến….

  Anh xin lỗi…vì đã trót ghi nhớ ngày hôm đó…

  Ồ, họ chuẩn bị xong hết rồi này em, đúng giờ họ sẽ gửi đến…để cho em một bất ngờ, em thử đoán xem có gì hay nào. Anh thì anh rất mong chờ đấy, hôm nay là ngày đặc biệt mà. Ủa, đằng kia có phải quán mì mà ngày trước chúng mình hay ăn khi phải học hai ca liền lúc không nhỉ, cái quán bé xíu chỉ có hai cái bàn! Xem nào, giờ nó vẫn thế, vẫn hai cái bàn kê liền nhau xiêu vẹo, vẫn sự ấm nóng tỏa ra từ cái lò nướng cũ kĩ bám đầy muội than. Anh khẽ vuốt nhẹ mép bàn, nhìn về hai chiếc ghế đối diện, hai chiếc ghế chẳng hiểu cố ý hay vô tình mà người ta làm phần tựa lưng của chúng nghiêng nghiêng lại gần, như đang tựa đầu vào nhau. Anh còn nhớ có một cô gái mới chớm lớn rất thích ngồi trên ghế bên phải, hai bím tóc ngày nào giờ đã dài ra, lúc lắc, lúc lắc theo nhịp cười. Anh vẫn thường nhìn cô bé ấy, đôi khi cười theo những câu chuyện mà cô bé vừa ăn vừa vui miệng nói suốt. Đó…là kí ức…về những chiều đông muộn có hơi ấm từ lò nướng, có mùi than ẩm thỉnh thoảng theo cơn gió lạnh ùa vào làm cay cay sống mũi….Anh…xin lỗi…vì…không phải là anh…….

  - Anh này, chủ nhật tuần này…phải làm sao bây giờ hả anh?

  - Hở? Chủ nhật? Sao là sao?

  Em khẽ bĩu môi nhìn anh, rồi hất nhẹ đầu về phía sau, nơi…

  - Thì, đấy, chẳng lẽ đến sinh nhật anh cũng không nhớ à? Xì, người gì mà vô tâm thế! Anh thích gì nào!

  Em mỉm cười, chăm chú nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Tay em chống cằm, đầu thôi lắc để lọn tóc nằm lặng yên trên vai. Em có hay biết, nơi gầm bàn đôi tay anh đang run lên vì lạnh không? Sao lò bánh mì bỗng dưng không phả những hơi ấm đến anh vậy hả em? Sao cơn gió chiều cứ thổi về phía anh, tê buốt cả người anh rồi? Có phải vì chỉ mình anh ngồi đây…trên chiếc ghế đối diện…ngồi nhìn em, cô bé luôn lúc lắc, giờ đang thật nghiêm túc…khi nói chuyện…về…

  - Để mọi người chờ lâu rồi! Không ớt, không rau, như mọi khi, của em! Còn Hy, mì ruốc ớt!

  Ánh mắt em lập tức rời khỏi anh, háo hức nhìn về phía Minh để đón lấy chiếc bánh mì mới làm nóng hổi. Anh cũng nhận chiếc bánh của mình, lặng lẽ cúi đầu…để câu trả lời trôi theo gió…

- Thích…em chỉ nhìn anh…thôi…được không…

…dù sao…cũng đâu phải là sinh nhật anh phải không em…

  Có những mùa đông…lạnh đến tê người…không phải vì gió…mà vì…

  A…Anh khẽ vươn vai một cái, sảng khoái thật, đi nhiều mỏi nhừ cả chân rồi này em. A, lang thang hết chỗ này đến chỗ kia, đâu đâu cũng thấy kỉ niệm không à, anh không ngờ giữa chúng mình lại có nhiều điều đáng nhớ đến thế cơ đấy. Xem nào, kia, uhm, để anh nhớ xem, có phải nơi…em vừa chạy vừa la tên anh ầm cả con đường lên không. Anh vẫn nhớ rõ lắm gương mặt lấm lem bột bánh của em, con gái gì mà 17 tuổi rồi lại vô duyên đến thế, mặc nguyên tạp dề, tay cầm đũa chạy ra ngoài đường bao giờ…. 

  - Anh Hy! Đứng lại, không được! Không được nói ra, em bảo anh rồi mà! Anh Hy! Nguyễn Minh Hy! Đứng lại!!!!!!!!!!!

  - Sao nào, dù gì mà chẳng lộ ra, để anh đi nói cho cậu ấy biết! Ha ha, trông em kìa, lau mặt đi chứ. Ha Ha….

  Anh không để ý đến việc người ta nhìn vào mình như thế nào, cứ cười suốt như vậy đó em. Nhìn dáng em lật đật chạy, tay vừa giơ đũa vừa dọa nạt, anh nhịn không được. Cô nhóc ngày nào giờ này lớn thật rồi, biết làm bánh sinh nhật tặng người ta rồi cơ đấy. Nhưng, ha ha, sao làm đến cái thứ ba rồi vẫn ra một đống khét lẹt thế em. Ha ha, mặt em lúc này xị ra y như chiếc bánh cháy đen đó đấy! Em có soi gương không! Dễ thương lắm cô bé! A, để bột dính trắng cả tóc mái rồi kìa. Nếu không phải vì em cứ đuổi theo thì có lẽ anh đã dừng lại lau cho em rồi, bột dính trên mũi này, ngang trên má này, bột vương vào hai bím tóc này….Em…đâu cho anh cơ hội…để gần em hơn chút nữa…cô nhóc vô tư đến vô tâm kia…Bắt anh cả sáng lẽo đẽo theo em tìm mua nguyên liệu, rồi mất tong buổi chiều hì hụi dưới bếp cùng em…cuối cùng…cũng đâu dành cho anh…một góc của chiếc bánh đó…Xin lỗi…vì…anh đã trách em…thật ra thì anh đâu phải người…

  Có bao giờ em quên nơi này không em, anh…thì chưa từng…mỗi một phút…mỗi một giây…đều nhớ…Cảm giác hạnh phúc ấy, cảm giác nghẹn lại, cảm giác anh thở không nổi khi em cố gắng ghì thật chặt anh trong vòng tay…và nói…Em….

  Anh vẫn đứng đó lặng nhìn, đứng đủ xa để em có thể thổn thức run run bờ vai khóc…Mái tóc xõa dài che khuất gương mặt em rồi, nhưng anh vẫn nhìn thấy những giọt nước thỉnh thoảng lại long lanh trượt qua bàn tay em rơi xuống nền đất. Anh muốn tiến thêm một bước nữa thật gần…nhưng hình như…anh đứng nơi đây…đã là giới hạn…giữa chúng ta rồi…phải không em…Anh nắm chặt đôi bàn tay, thầm trách bầu trời kia, trách chiếc ghế đã kia, trách…sao vô tình…Tất cả đã nghe lời nguyện cầu của cô bé nào mà rồi bây giờ lại để sương ướt đẫm đôi mi mỏng manh ấy. Chỉ một tiếng trước em còn đứng đây, vui vẻ cầm hộp quà múa may đủ thứ trước mắt anh. Rằng em chuẩn bị đi tặng một người nhân ngày sinh nhật của người đó, là món quà do tay em tự làm, món quà có thể không được đẹp ấy nhưng chứa đầy tình cảm của em bên trong. Em chắp tay, em khẽ nhắm mắt xin cho mưa đừng rơi, và mong rằng ngày mai chiếc ghế đá này không còn lạnh lẽo nữa, vì đã có một người luôn ngồi cạnh em. Rồi, em vụt chạy đi, bỏ lại anh một mình với mùi hương nơi tóc em còn quyện lại. Mái tóc ấy…hôm nay thả xõa rồi, chẳng còn lúc lắc hai bím nữa…Cô bé ngày nào…cô bé ngày nào anh thích vì nhí nhảnh trẻ con giờ lại để tim anh phải đập loạn nhịp khi đã thành thiếu nữ biết làm duyên rồi. Anh mỉm cười, anh lặng lẽ ngồi im trên ghế đá…cũng thầm chúc em….em sẽ hạnh phúc với món quà ấy…Nhưng, em lại chạy về đây, nấc không thành tiếng…Anh chẳng biết đã đứng đó lặng nhìn em đến khi nào, chỉ khi em vụt đứng dậy, chạy thật nhanh đến bên anh, ôm thật chặt lấy anh, và nói……

  - Anh…sẽ là…người…đi cùng em…nhá!

  Anh vẫn còn nhớ cảm giác ấy, cảm giác mưa lạnh đập vào đôi môi, cảm giác giá buốt dù vòng tay em ấm nóng đang ghì chặt anh…Không bao giờ…là không bao giờ phải không em….

  Có một quãng thời gian thật đẹp của chỉ riêng anh và em, có một quãng thời gian em luôn tíu tít chạy xung quanh anh, một thời gian…em luôn là trung tâm tiếng cười nơi anh…Anh đã hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy chỉ đến khi anh phải cố gắng loại bỏ khỏi đầu những đau đớn mà nụ cười vô tư kia mang đến cho anh. Anh biết, biết em đã cố gắng thật nhiều để thực hiện lời em nói…đi cùng em…nhưng tất cả là vô ích phải không em.

  - Không phải đâu anh…

  Vậy…em nói thử anh nghe…là tại sao…tại sao lần hẹn đầu tiên, em để mặc anh đúng đó trong cơn gió lạnh…rồi chạy đến bên cậu ấy…chỉ vì…

  - Anh ấy gọi em mà anh!

  Còn tiếng anh gọi em, em có nghe thấy không… 

  - Anh ấy bị ốm, em phải đến xem như thế nào…

  Nơi này của anh cũng đau lắm…đứng tê dại dưới trời mùa đông vì câu nói chút nữa em về…Em có từng hỏi tại sao…anh chưa bao giờ để em chạm vào nơi ngực trái không…vì anh sợ…em sẽ nhận ra nhịp đập không bình yên của con tim…

  Đó…từng là những lời anh muốn nói khi em bỏ mặc anh trong lần hẹn hò đầu tiến của chúng mình…nhưng nhìn ánh mắt em âm thanh như đông cứng lại nơi đầu môi. Anh nuốt nước mắt ngược vào trong, ừ thì thôi, vì dù sao cậu ấy cũng là bạn thân của chúng ta…Nhưng em có biết, sự cố gắng của em vụng về lắm không…Em luôn cố vui cười nói chuyện cùng anh, nhưng đôi mắt chỉ thật sự ánh lên niềm hạnh phúc khi câu chuyện của chúng mình vô tình nhắc đến tên cậu ấy. Cũng vì thế, chẳng biết từ khi nào, hình ảnh cậu ấy luôn chen vào mỗi lần nói chuyện với nhau. Anh cũng cố gắng bỏ qua thật nhiều, cố gắng cho rằng em đang coi cậu ấy như một người anh trai mà thôi, dù anh biết…sự thật là điều ngược lại…

  Ba chúng ta, em, anh, và Minh, gần như đã trở thành không thể tách rời từ ngày còn nhỏ xíu. Anh và Minh hơn em một tuổi, nhưng đều yêu quý cô bé hai bím cùng xóm. Đối với anh, chẳng biết từ khi nào hình ảnh em cứ khắc sâu thật sâu trong tâm trí, cũng chẳng biết từ khi nào ánh mắt anh chỉ luôn dõi về một mình em. Và…dù không muốn nhưng anh vẫn nhận ra…tình cảm thật sự của em…rằng vì sao em luôn khẽ cúi xuống cho Minh nhẹ xoa đầu…vì sao nụ cười hạnh phúc chỉ dành riêng cho Minh…vì sao em luôn có gắng thay đổi mỗi ngày để Minh không cảm thấy nhàm chán…vì sao…chỉ riêng với Minh em mới muốn mình thành một cô gái thực sự chứ không phải là một cô em gái trước mắt anh…Em đang chờ đợi Minh phải không em, chờ một ngày Minh sẽ nhận món quà sinh nhật và nói rằng….Nhưng…sự đời thường đau đớn cho những gì hi vọng…Tình cảm của Minh không đủ lớn để vượt qua những lời đồn đại, cậu ấy dần trở nên xa cách, ngại ngùng khi nói chuyện với em, dần coi em như một người xa lạ. Vì người ta cho rằng em và cậu ấy là một đôi, trong khi sự thật thì chưa thể như vậy. Gán ghép, xì xào bàn tán và trêu trọc…đã xé tan tất cả khi nó còn chưa kịp thành hình. Em đã khóc thật nhiều khi Minh nói em đừng tặng quà cậu ấy nữa phải không em? Anh biết lí do mà em nức nở chạy về ngày hôm đó mà! Đừng dối anh bằng cách đó, anh biết em muốn làm người yêu của anh chỉ để mọi người không còn nói gì về em và Minh nữa, anh biết em muốn được nói chuyện tự nhiên với Minh như xưa, được cậu ấy quan tâm dù chỉ như người em gái mà thôi. Anh biết tất cả, nhưng anh vẫn bỏ qua, vẫn cố gắng níu kéo con tim em về phía anh. Nhưng anh không làm được, anh không thể thay thế vị trí của Minh trong em. Từng ngày…từng ngày trôi qua, nhìn nụ cười gượng gạo của em, anh không kìm được lòng mình…đến nay đã hai năm rồi mà nụ cười ấy chưa từng nở một lần vì anh…đã hai năm giả dối rồi…Kết thúc nhé em! Lần này thì kết thúc thật sự nhé em! Đã hai lần muốn nói câu chia tay nhưng anh cứ cố níu cho rằng mình chưa yêu em nhiều đến mức khiến con tim em chuyển hướng…nhưng bây giờ, anh mệt mỏi rồi…anh biết mình sai thật rồi…

  Hôm nay…em có nhớ là ngày gì không…Kỉ niệm hai năm anh…đi cùng em…Anh muốn làm một bữa tiệc, thế nên đã đặt mua một chiếc bánh gatô rồi, đã chuẩn bị tất cả rồi, chỉ chờ em đến thôi…Bữa tiệc này…để anh nói lời chia tay nhé em…một bữa tiệc kết thúc nhé em…

  A, con phố về cuối chiều sao bất chợt đông thế này, người người vụt qua trước mặt anh trắng mờ đèn pha…Từng bước…từng bước…Anh ngẩng đầu…chiếc ghế đá kia im lìm trong cơn lạnh lẽo…lặng nhìn dòng người dưới lòng đường…Mọi thứ sao cứ nhạt nhòa dần trước mắt anh thế này hả em…Ngày hôm qua…anh cũng đi qua nơi đây, với niềm vui của bữa tiệc ngày mai, đi gặp em…nhưng lại thấy em đang từ đâu chạy lại, đôi mắt rưng rưng…chạy về hướng ghế đá…đến ôm chặt lấy ai đó….Con tim chợt thắt lại như có ai bóp chặt, từng dòng máu trong người tắc nghẽn…Anh không thốt được tiếng nào vào lúc ấy, cũng không thể bước thêm…Dòng người vẫn trôi vội vã…Anh vẫn đứng đó…không cảm nhận hơi lạnh của mùa đông…cũng không biết đến cơn đau thể xác nữa…Chỉ biết trước khi ngã xuống vẫn nhìn thấy em đang ôm chặt lấy Minh…vẫn nghe tiếng em nghẹn ngào: “Em yêu anh!”….Màu máu lúc đó…sao không đen sẫm để che đôi mắt anh lại, âm thanh của còi xe sao không đủ to để bịt đi tai anh…Anh biết…anh sai rồi…

  Chớp mắt, anh không muốn nhớ lại cái chết của chính mình ngày hôm qua nữa…vì mỗi nhịp nhớ là mỗi nhịp con tim đau thắt. Em à, em có bao giờ tin vào những câu chuyện hoang đường về thế giới sau khi chết không? Anh chưa một lần, vậy mà giờ đây anh lại đang thuộc về thế giới đó. Người ta vẫn kể cho nhau nghe rằng, khi một số người chết đi, linh hồn của họ sẽ được lên một chuyến xe buýt kì lạ, cho họ một ngày để làm những gì dang dở lúc còn sống. Anh đã lên chuyến xe đó, và có ngày hôm nay…Em biết việc anh chưa kịp làm là gì không…Bữa tiệc anh vẫn chưa thể cho em, lời chia tay với em…vẫn chưa kịp nói…Tối nay anh sẽ thực hiện điều ấy…

  Con phố mùa đông đêm đến vắng lặng, thưa thớt bóng người. Anh lang thang từng bước đến nơi đã định hẹn em. Gần hết ngày rồi, anh sắp không còn được ở trên thế gian này nữa rồi…Nghĩ về em…anh thấy nhớ…thấy đau…Nếu có điều ước vào giây phút này, anh chỉ xin ước….

  - Xin lỗi! Làm ơn tránh ra! Xin lỗi….

  Anh giật mình quay lại, thấy một cô gái đang vội vã rẽ đám người đi dàn hàng trên vỉa hè. Dáng vể cô gái ấy luống cuống, cố chạy thật nhanh những bước dài  tránh cơn gió lạnh…để bím tóc tuột dây xõa tung trên vai. Là em. Em chạy xuyên qua anh, không ngẩng đầu, không muốn cảm nhận hay không thể cảm nhận được sự hiện diện của anh nữa. Trong phút chốc anh đã muốn níu em lại, nhưng chợt nhận ra bản thân vốn dĩ không thể, nên đành để em vụt qua trước mắt. Quay đầu nhìn theo dáng em lẻ loi, thấy em chợt rẽ vào con ngõ phía trước, anh mới biết em đang đến chỗ hẹn. Anh không vội vã, vẫn bước thật chậm, còn cảm thấy bàn chân như càng nặng hơn. Mấy phút nữa…em…sẽ được giải thoát..

  Bước qua cánh cửa khép hờ, anh vào trong căn nhà, bỏ lại sự lạnh lẽo ngoài kia để tiến đến không khí ấm áp của ánh nến. Em đang đứng phía trước, lặng lẽ nhìn bàn tiệc anh đã cố công bày thật đẹp. Chính giữa là chiếc bánh ga tô anh đặt từ hôm qua ở hàng bánh thân quen, chiếc bánh không lớn lắm, có cắm hai ngọn nến, hai chiếc dĩa bạc, xung quanh có hàng chữ siro màu đỏ ánh lên trong sự tỏa sáng của nến: “Chúc em hạnh phúc…”. Xung quanh có những cánh hoa màu trắng phớt hồng làm nền cho chiếc hộp tím sẫm đang mở nắp, bên trong ấy…không còn thứ mà đáng lẽ phải có…Em chầm chậm ngồi xuống ghế…Tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ máy ghi âm anh đã đặt sẵn ở đó…Anh cũng ngồi vào chỗ đối diện…nhìn em…dù em…không hề hay biết…

  “Chào em…Anh xin lỗi vì đã không dám gặp trực tiếp em, anh sợ mình không có đủ can đảm để nói khi nhìn vào ánh mắt em….Đến hôm nay là hai năm rồi em nhỉ, nhanh thật, anh không ngờ quãng thời gian chúng mình bên nhau lại trôi qua nhanh đến thế. Anh biết em đã mệt mỏi lắm rồi, khi phải gồng mình làm một việc mình không thích thì cảm giác không hề dễ chịu phải không em. Anh cảm ơn em những ngày qua, đã cố gắng đến bên anh, nhưng, như vậy thôi em nhé. Hôm nay…anh sẽ giải thoát giúp em….bữa tiệc này…không phải để kỉ niệm…mà để chia tay…chúng mình….cùng dừng lại được không em. Anh chưa từng trách em…thế nên…em hãy cứ nhẹ nhàng bước ra đi…Chiếc nhẫn đó…khi trao nó cho em, anh không nghĩ một ngày nó sẽ biến thành cùm gông, buộc em lại với nỗi đau khổ…nhưng hôm nay, em sẽ được tháo bỏ nó…Vì…mình…đã là hai kẻ…xa lạ…”

  “Xa lạ”, em có biết hai từ đó thật khó khăn với anh không? “Xa lạ”, cũng có nghĩa anh sẽ không còn dù chỉ là người anh trai quan tâm đến em, nhìn em cười hàng ngày. “Xa lạ” nghĩa là…hết…Dù biết con tim mình đau lắm nhưng anh vẫn phải nói. Còn em, sao em vẫn lặng im ngồi đó, sao em không trả lời, một câu thôi, không, chỉ cần một từ thôi, em nói gì đi…

  - Không…không phải đâu anh…

  Em che miệng bật khóc.

  - Em sai rồi….

  Là anh sai…Nếu em cảm thấy khó khăn để nói hai chữ chia tay, thì hãy coi như từ trước mọi lỗi lầm là của anh. Luôn đứng nhìn em từ xa, là anh sai. Luôn giấu kín những điều muốn nói với em, là anh sai. Luôn cố gắng muốn em sẽ cười với anh, là anh sai. Luôn cố gắng để trở thành người cùng em bước đi trên quãng đường còn lại, là anh sai. Và, luôn luôn yêu em…cũng là anh sai. Hãy cho đó là nhưng lỗi lầm của anh….

  - Anh ơi…Không phải như thế đâu anh…Về bên em đi anh…

  Em ôm mặt òa khóc, đôi bàn tay bấu chặt lấy nhau, bấu chặt lấy chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, chảy qua khóe môi run run…Anh khẽ đưa tay…muốn lau đi…muốn một lần được xoa nhẹ đầu em…nhưng không thể…bàn tay anh không chạm được vào em….đành vuốt nhẹ trên đôi mi ấy…Anh sai rồi…sai rồi…khi không nhận ra rằng…Yêu là nên biết dừng lại…để buông tay khi không thể níu giữ…Anh sai rồi…con người cố chấp trong anh sai rồi…..Tha thứ cho anh…em…đừng khóc nữa….

  - Em sai rồi…anh ơi…anh…anh về với em đi…em biết em sai rồi…anh ơi…về với em đi mà…

  Không được rồi, thời gian của anh hết rồi…Anh không thể nhìn em được nữa rồi…Đưa tay ra…anh muốn chạm vào em…điều ước mong manh cuối cùng ấy…cho anh một lần nữa ôm chặt em vào lòng…Cô bé ngốc nghếch của anh, cô bé vô tư ấy cuối cùng cũng đã khóc vì anh….chẳng cần biết lí do…chỉ cần biết…em đã khóc vì anh…thế thôi…Anh…đi nhé em…đi nhé em....tan biến”

*

…..tik tak…tik tak….

  Đồng hồ vẫn vô tình điểm từng tiếng. Người con trai đó đã dừng bút. Trên chuyến xe giờ đã đông đủ người. Bác tài quay lại, vui vẻ cười với mọi người.

  - Giờ thì đi nhé cả nhà!

  Anh lặng lẽ nhìn xuyên qua ô cửa kính nhỏ, không muốn nghĩ gì nữa, mọi thứ…hãy để cơn gió cuốn trôi đi…đau đớn…dằn vặt…qua đêm nay sẽ là hư vô…

……….tik tak……..tik tak………..

  Chẳng biết có phải thật không, nhưng sau đó vài ngày, người ta lại đọc được trên tấm bảng dán những điều dang dở ấy có một mẩu giấy nối vào của người con trai kia…Cũng là một đêm mùa đông có mưa bay…lạnh buốt…

  “ Anh à….

 Có những thứ thuộc về quá khứ…

 Cũng có những thứ lại ở tương lai…

 Nhưng…tất cả đều vô nghĩa phải không anh….

 Vì chúng ta đang ở hiện tại, cần phải sống cho hiện tai….

 Ngày hôm qua em đã ở bên anh Minh…

 Ngày mai em sẽ phải cô đơn…

 Nhưng hôm nay đang ở bên cạnh anh…vậy mà em lại không thể làm được điều tưởng chừng dễ dàng đó…Là nghĩ về anh, đơn giản dành cho anh một nụ cười…

  Em sai…khi không nhận ra rằng…Yêu…là nên biết dừng lại…để nhận ra vẫn còn có một người luôn dõi theo bước chân em, chờ đợi em trong tuyệt vọng…

  Kiếp này em đã không thể dành trọn tình cảm cho anh, em cố tình vô tình để cả anh và em phải chịu đau đớn…Ngày hôm nay…em sẽ tháo chiếc nhẫn mà anh đã tặng em…để gỡ bỏ quá khứ…để đón nhận những gì sẽ chờ đợi em sau chuyến xe buýt này…Nếu có ngày gặp lại, liệu anh còn hối hận vì đã quen em không…em thì chưa từng một lần phải suy nghĩ vì đã gặp anh. Ở kiếp sau…đừng bao giờ rời xe em nữa anh nhé! Em chờ anh, người anh khờ luôn đứng xa nhìn về phía em…….”

  Tik Tak…                                                                                     …Tik Tak                               

…hãy…để câu yêu…trôi theo gió…

MKT_COF.o_T2

oOtinyfoxOo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cof#mkt