Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Nhuệ cô đâu rồi hả".

Dạ Tước - anh vừa về đến nhà đã hét lên, anh tiện tay vứt chiếc áo xuống ghế

"Dạ, anh gọi gì em".

Cô hớt hải chạy từ nhà bếp ra, trên người vẫn chưa kịp tháo tạp dề.

"Tai cô bị điếc à mà cô không nghe thấy tôi gọi hả".

Anh vừa nói vừa đến gần cô.

"Em xin lỗi ".

Cô sợ hãi lùi lại phía sau.

Anh thấy bộ dạng sợ hại của cô thì trong lòng không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Anh lấy tay nới lỏng cà vạt ra.

"Tối nay cô ấy sẽ đến đây,cô hãy chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho tôi".

Cô và anh cưới nhau được hai năm,đáng lẽ ra cuộc sống của cô và anh rất êm đềm và hạnh phúc nếu không có cô ta - Tô Vận xuất hiện. Từ đó anh luôn đi sớm về khuya, trên người nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ. Dù cô biết cô đau nhưng cô vẫn không nói gì bởi vì cô yêu anh.

"Nhưng mọi lần anh..." .

'chưa bao giờ mang cô ấy về đây'cô chưa nói hết câu thì anh đã cắt lời.

"Cô có câm miệng cho tôi không hả,ở cái nhà này cô không có quyền lên tiếng ".

Anh nói xong bỏ lên phòng.

Bây giờ nước mắt cô bắt đầu rơi. Nhiều lúc cô rất muốn buông tay nhưng cô chỉ cần nghĩ đến sẽ không gặp được anh nữa thì cô không làm được dù cô có chịu bao nhiêu đau khổ. Cô thật sự rất rất yêu anh.

.................

Tối đến .

"Tước đây là vợ anh sao".

Cô ta một tay ôm chặt eo anh,ánh mắt liếc nhìn cô,giọng nói nũng nịu.

Cô chứng kiến cảnh hai người họ thân mật với nhau thì hai mắt đỏ hoe.

Anh không thèm liếc cô cái nào mà tay vuốt ve má cô ta

"Em không cần để ý đến cô ta làm gì, cô ta không phải vợ anh".

"Tước sao anh lại nói vậy, cô ấy dù dì cũng là vợ anh mà".

Cô ta vừa nói vừa hôn vào môi anh, anh cưng chiều nhìn cô ta.

Trước anh đối với cô cũng là ánh mắt cưng chiều đấy nhưng bây giờ đã không còn thuộc về cô nữa rồi.Anh vốn dĩ không hề coi cô là vợ.

Cô không chịu nổi cảnh tượng này nữa mà bỏ vào bếp.

Ăn xong anh và cô ta lên phòng, không cần nói cũng biết bọn họ đang làm gì. Cô ở bên dưới nghe rõ tiếng ân ái của bọn họ ở trên phòng.

Cô vừa khóc vừa dọn dẹp bàn ăn,ăn lại thức ăn thừa của bọn họ. Đúng lúc đó anh lại xuống tìm cô thì nhìn thấy. Anh thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi ở trong góc bếp.

Đột nhiên tim anh rất đau nhưng anh lại không hề để ý đến nữa.

"Cô lên dọn dẹp phòng đó cho tôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro