Chương 2: Tao biết mày thích thằng Frode lâu rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm thức dậy, tôi thay đồ ăn sáng và đi bộ đến trường. Xui xẻo như nào mà xe bus học sinh lại đang sửa chữa nên giờ tôi chỉ còn cách đi bộ. Mà nghĩ lại, đi bộ vào buổi sáng cũng không tệ, từ nhà tôi tới trường sẽ phải đi qua một cái công viên nhỏ. Giờ đang là mùa thu, nắng gió theo mây khiến cây cối cảnh vật cũng dần tàn để chuẩn bị bước sang một chu trình sống mới, thêm một tuổi mới. Lá thu từ xanh chuyển dần sang màu vàng, cái màu ấy nhuộm cả hai hàng cây rồi vội vàng rụng xuống, gió thổi hiu hiu khiến cho lá xô cứ xào xạc xào xạc.Đối với vài người, nhìn lá thu rơi mà gợi tiếng buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá rơi. Một chiếc lá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, nó như là để trút bỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn. Cộng theo đó là ánh sáng nhẹ vào buổi sáng men theo vài tiếng líu lo của những con sáo hòa vào không khí thu về.Công viên vào buổi sáng cũng thật rộn ràng, mấy đứa trẻ mầm non tíu tít chơi đùa trên bãi cát, có người sáng sớm đã đến đây tập thể dục có người đến để bày bán vài món hảo của các học sinh tuổi hồng.Tôi vừa đi vừa đang thưởng thức cái nắng của mùa thu vọng lại thì bất chợ một tiếng còi xe vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.Ting Ting!Hình như là tiếng xe hơi?Tôi nhìn qua, là một chiếc xe hơi quen thuộc. Từ phía cửa bánh lái, một cậu thanh niên với mái tóc dài đen được buộc gọn lại phía sau thò đầu ra cửa, vắt cánh tay lên phía thành cửa nhìn về tôi. Và người đó là thằng bạn thân lâu năm của tôi.- Này, sao nay mày không đi xe bus bộ nay muốn làm nhà văn học đi hòa mình với thiên nhiên cây cỏ à?- Xe bus học sinh đang bảo trì, nên giờ tao phải lếch bộ tới trường đây.- Vậy mày muốn đi không tao cho quá giang.- Thôi khỏi, tao muốn hít thở khí trời thêm một lúc. Dù gì cũng còn sớm.- Còn sớm á? Mười lăm phút nữa là tiết của mày vào rồi đấy, còn ở đó thong thả hít thở khí trời.Ơ! Gì chứ.Tôi mở điện thoại ra xem thử. Vừa đúng tám giờ mười lăm phút! Sao chứ! Nãy giờ mình đi thong dong nó đốt hết một tiếng mấy luôn à.- Tao có lòng tốt không muốn mày đi trễ mà trông mày có vẻ thư thả nên chắc không cần tao đưa.. - Cậu ta vừa xem đồng hồ vừa nói.Kịch.. Cạnh!- Chạy lẹ đi mày- Tôi không đợi cậu ta nói xong đã tự yên vị bên ghế lái phụ.- Ủa, không muốn hóng gió ngắm sương sớm nữa à? - Nó tỏ vẻ bất ngờ với tốc độ trở mặt của tôi nhưng cũng không quên đâm thọt tôi vài câu.- Thôi thôi, bớt khịa tao đi tiết tiếp theo của tao là cô Darin dạy ấy. Tao không muốn gặp phiền phức.- Ồ! Tiết của cô "Darin Cruel" ấy à.Giờ có quê cũng phải lên xe, tiết học mà tôi sắp học là tiết Toán do cô Darin dạy, cổ được mệnh danh là "sư tử Cruel" ngoài việc dạy giỏi cổ còn cho các bài kiểm tra rất khó, ít ai có thể sống sót qua bài kiểm tra. Và về kỉ luật cổ còn rất chi là khắt khe, chỉ việc bỏ quên sách hay đi trễ thôi là có thể lên phòng giáo viên uống trà rồi, và nếu là tôi thì tôi không muốn dính dáng gì đến người này đâu. Nhưng tai họa thay lại có vấn đề phát sinh khiến tôi phải cẩn thận trong tiết cổ.- Mà này, trông điệu bộ mày có vẻ rất sợ cô Darin. Tao nghe nói cô ta rất đáng sợ nhưng đâu tới mức mày phải e dè cổ như vậy, đặc biệt mày rất giỏi môn toán nữa.- Mày cũng biết cô Darin là người đáng sợ nhất trường à. Hơn nữa..- Hơn nữa sao?Chuyện này cũng không lớn lắm nhưng có một số chuyện tôi không muốn nó biết quá nhiều, sợ nó lo lắng. Thằng Bob này ăn chơi cũng không ích nhưng được cái nó hòa đồng với mọi người và rất chăm lo cho bạn bè, đặc biệt là thằng bạn thân như tôi cũng được nó lo cho từng li từng tí. Nhiều lúc nó tốt quá nên tôi đâm ra ít nhờ vả hay kể gì về mình, tôi không muốn nó gặp phiền phức.- Này! Có gì thì cứ nói. Dù gì cũng bạn bè với nhau năm năm trời. Mày còn không tin tưởng tao sao? Tới việc mày thích con trai tao còn biết mà tao cũng có nói với ai đâu.- Gì chứ! Sao mày biết?Tôi chưa từng kể với nó việc mình thích con trai nhưng không biết cơ may nào khiến nó phát hiện ra.- Mày biết từ lúc nào?- Cũng lâu rồi. Từ cái lúc tao thấy mày đi tỏ tình với thằng lớp bên rồi bị từ chối thì cũng.. Hm.. Cũng ba năm rồi ấy.Tôi tròn mắt nhìn nó. Bob không những biết mà còn biết lâu rồi lại ngay lúc tôi bị người ta cho ăn quả thất tình mới đau, vậy mà nó cũng im luôn không nói gì. Nó lại tiếp tục nói trông khi tôi đang đơ mặt ra, ngồi ôm cặp để che cái mặt đầy tội lỗi của mình lại.- Đáng lẽ tao để cho mày tự giác nói với tao nhưng ai dè đâu mày giữ bí mật đó với tao suốt mấy năm trời.- Tao thật sự không muốn giấu mày. Tao chỉ sợ sau khi mày biết còn người thật của tao thì mày sẽ không muốn làm bạn với tao nữa.Không khí chiếc xe bỗng trầm xuống theo từng lời nói của tôi nhưng Bob lại nhanh chóng phá tan bầu không khí đó.- Từ khi nào mà mày suy nghĩ thiển cận như vậy. Dù mày có như nào, có thích con trai hay con gái thì cũng đâu liên quan gì đến tình bạn giữa chúng ta, mày là gay nhưng mày vẫn là một thằng bạn tốt thì sao tao lại ngu si mà bỏ mày được.Bob mặc dù rất hay trêu ghẹo người khác nhưng lại là một người thẳng tính có gì nói đó nên thi thoảng nó khiến mọi người khó chịu hay bất mãn nhưng tôi lại thấy thích tính cách này của Bob. Nó khiến tôi tin rằng việc tôi coi nó là bạn là một điều đúng đắn và bây giờ tôi đang rất biết ơn nó khi bây giờ nó đã nói ra suy nghĩ của mình.- Thực sự cảm ơn mày. Mày đúng là thằng bạn tốt của tao.- Nếu biết vậy thì sau này có gì cũng phải nói với tao, bạn bè với nhau nên không cần phải giấu gì cả.- Rồi rồi.Tôi thở phào, vậy là tôi không cần phải giấu Bob nữa, ít nhất bây giờ cũng bớt được một chút gánh nặng mà tôi tự đeo lên vai mình.- Mà mày vẫn chưa nói với tao là tại sao mày lại có vẻ e dè cô Darin đấy.- À thật ra.. Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng chỉ là tao vô tình lọt vào mắt xanh của cô Darin thôi.- Úi chà hay dữ vậy ta! Gus của chúng ta được thế lực đáng gờm nhất trường tia trúng kìa.Nó cứ huýt huýt cái miệng muốn chọc tức tôi.- Mày muốn chết à!Tôi tự hỏi cái thằng Bob vừa quan tâm mình năm phút trước biến đâu mất tăm để lại thằng Bob thích ghẹo gan người khác này ở lại.- Thôi nào anh bạn, chọc xíu thôi mà. Tao đang rầu cho mày ấy. - Dù nó nói vậy nhưng cái miệng nó vẫn còn cười không ngừng nghỉ.Thiệt tình tôi muốn cho nó một cú.- Nếu không phải niệm tình mày cho tao quá giang là tao cho mày đo đất lâu rồi con ạ.- Rồi rồi không chọc mày nữa. Mà việc cô Darin thích mày thì có vấn đề gì đâu. Tao thấy cô ta chắc cũng giống mấy cô em trong fan club của mình thôi. - Nó hỏi tôi sau khi dừng được cơn sặc sụa của mình.- Cổ hình như không có trong fan club của tao, mà tao cũng không chắc nữa. Cô ta có vẻ muốn làm bạn gái tao đấy. Ây da! Phiền phức thật! - Tôi chỉ có thể ngồi gãi đầu ngao ngán, tôi không quan tâm nhiều về các cô gái nên thỉnh thoảng tôi thấy họ khá phiền phức.- Nếu vậy mấy nhỏ fan club của mày không làm gì cô Darin à. Nghe nói nếu là thành viên của fan club thì hay cái gì đại loại vậy thì không được có ý hay tiếp xúc quá sâu vào đối tượng mà họ hâm mộ.- Tao cũng không biết, nghe đâu họ cũng dung nhiều cách để cô Darin không dây dưa với tao nữa nhưng cũng vô ích.- Giáo viên có khác nhỉ. Mà cũng do nhan sắc hoa ghen liễu hờn của mày thôi, ai biểu mày đẹp trai quá làm gì. Mặc dù nhan sắc của mày vẫn thua tao nhưng nó cũng đủ để khiến các cô gái phải điêu đứng. Thậm chí con trai còn phải đổ cái rầm với mày mà.- Mày nói lố quá rồi đó. Mặc dù tao thích con trai thiệt nhưng tới tận bay giờ cũng có tên nào để ý với tao đâu, toàn là nữ sinh không.Mặc dù nếu có tôi cũng không quan tâm gì nhiều vì bây giờ trong lòng tôi cũng đã có chỗ cho một người.- Tao nào có nói lố, có nhiều đứa sợ mày thẳng nên nó không dám nói. Còn mày nữa, đường nét khuôn mặt lại xinh như con gái cộng thêm cái hình ảnh mặc áo bóng rổ đầy sức hút vậy thử hỏi có cô gái nào không si mê. Tới anh Anton bên khoa tao..Bob chưa nói xong thì xe đã tới khu khoa của tôi. Cuộc trò chuyện dang dở theo đó cũng khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro