1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Thời gian đã trôi qua bảy năm, Lục Sâm không nghĩ tới sẽ gặp lại Quý Thức.

Tại tiệc rượu sau lễ trao giải, chén rượu đan xen với từng bóng người lay động, hắn liếc mắt liền nhìn thấy  nam nhân kia trong đám người rực rỡ ấy.

Nam nhân mặc âu phục tinh xảo, khuy không đóng kỹ, lộ ra sơ mi trắng noãn bên trong, một nửa áo khoác trượt xuống bả vai, trong tay hắn cầm chén rượu, lay động chất lỏng đỏ sậm bên trong.

Như một đoá mân côi tuỳ ý nở rộ giữa đêm đen.

Lục Sâm nhìn hắn cúi đầu nhấp một ngụm, thần sắc lười biếng mang theo vài phần mê hoặc hồn xiêu phách lạc.

So với bảy năm trước càng thêm quen tay.

Một tia không thích vi diệu xông lên đầu, Lục Sâm do dự có nên tiến lên chào hỏi hay không.

Thư ký thấy Lục Sâm nhìn chằm chằm người kia đã lâu, suy đoán Lục Sâm mới vừa về nước đối với vòng giải trí trong nước không hiểu rõ, châm chước giới thiệu: "Lục tổng, đó là người nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Quý Thức. Năm hai mươi tuổi xuất đạo, một đường thuận buồm xuôi gió, mới hai mươi sáu tuổi liền lấy được ảnh đế, đại khái là ông trời ưu đãi."

Quý Thức.

Lục Sâm đương nhiên biết đó là Quý Thức, chỉ là có chút kinh ngạc, hắn dĩ nhiên làm diễn viên, nhìn dáng dấp diễn cũng không tệ lắm.

Mà cũng phải, bằng vào gương mặt kia cũng đủ hút người rồi, bảy năm trước như vậy, hiện tại càng sâu.

Tiệc rượu mới bắt đầu không bao lâu đã có người ngồi không yên.

Người này Lục Sâm đã từng thấy, Triệu tổng "người dắt mối", hắn tuy rằng mới vừa về nước không được mấy ngày, nhưng mà người nên nhận thức cũng đã sớm biết rõ.

Mắt thấy Triệu Xuyên đưa tay khoát lên vai Quý Thức, một cái tay khác hướng hắn(QT) giơ ly rượu lên, không biết nói cái gì, Quý Thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Xuyên, vẫn là ánh mắt có chút lười biếng kia.

Lập tức cầm chén rượu đưa gần lên môi

Hắn dĩ nhiên không có từ chối.

Chuyện phát sinh làm Lục Sâm càng thêm buồn bực, hắn không để ý tới những người bên cạnh đang làm quen,  vung vung tay đi tới cạnh Quý Thức, nghiêng người vỗ lên vai Triệu Xuyên.

"Triệu tổng, lại gặp mặt."

Triệu Xuyên đang câu người chưa được lại bị đánh gãy, cau mày nhìn sang, thấy là Lục Sâm lập tức thay đổi thái độ.

"Là Lục tổng ah, đang tính tìm ngài đây,  không biết ngài có nể mặt uống một chén không đây?"

Lục Sâm gật gật đầu, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.

Hai người nói mấy câu khách sáo, trong lúc đó Lục Sâm vẫn luôn vô tình hay cố ý che ở trước người Quý Thức, ngăn trở tầm mắt Triệu Xuyên. Hắn đưa lưng về phía Quý Thức, không nhìn thấy biểu tình trên mặt người kia, lại cảm giác được một cách rõ ràng ánh mắt Quý Thức vẫn luôn ở trên người hắn.

Tán gẫu xong, Lục Sâm không hề có ý muốn rời đi, Triệu Xuyên ngượng ngùng liếc phía sau một cái, chỉ nhìn thấy những ngón tay Quý Thức thon dài trắng nõn nổi bật trên nền rượu đỏ, lúc này mới không cam lòng đi.

Quý Thức vẫn luôn không nói gì, thậm chí một câu bắt chuyện đều không có. Lục Sâm xoay người nhìn hắn, liền đối mặt với một đôi mắt đang dần híp lại.

"Đã lâu không gặp."

"Đúng. " Quý Thức hơi nghiêng nghiêng đầu, ngước mắt lên,  trong đôi mắt lưu chuyển sóng gió, "Đã lâu không gặp."

Thần sắc này của hắn thực sự rất quen mắt, Lục Sâm không nhịn được lại nhớ lên nhiều năm trước một màn.

Thiếu niên mười tám tuổi ngồi trên cửa sổ, hai chân buông xuống tự nhiên, nhẹ nhàng lay động. Hắn ngoẹo cổ, trên mặt là vẻ ngây thơ, thanh âm cũng là ngây thơ.

"Làm tình sao, anh?"

Thiếu niên trong ký ức cùng nam nhân trước mắt nhập làm một, rõ ràng là cùng một gương mặt, mà Lục Sâm lại cảm nhận được có chỗ nào đó không giống nhau lắm.

Hắn nhìn chằm chằm mặt Quý Thức rất lâu, mới phát giác ra điểm bất đồng so với trước kia.

Không còn ngây thơ nữa.

Bảy năm trước thiếu niên tuy rằng mê hoặc, mà chung quy ngây ngô, bây giờ Quý Thức như là một khỏa tươi mới trái cây rốt cục thành thục, đem dụ người nội bộ hoàn toàn triển lộ ra, nhìn một cái không sót gì.

Lục Sâm về điểm này không thích càng thêm khuếch đại, hắn cảm thấy được chính mình lúc này mơ hồ có chút táo bạo, để người này thay đổi.

Là đơn thuần thời gian khiến người thành thục, vẫn là bởi vì thúc kết quả?

Hắn nhìn chằm chằm người xem thời gian có chút trưởng, Quý Thức thân thủ tại trước mắt hắn quơ quơ: "Nghĩ gì thế?"

"Ngươi đoán ta đang suy nghĩ gì?"

"Tẻ nhạt." Quý Thức nhíu mày, hẹp dài đuôi mắt giương lên, "Ta mới không đoán."

Hắn tiếng nói vi khàn, như là một đuôi câu, dễ dàng liền tại Lục Sâm trong lòng khuấy lên hiên nhiên đại sóng gió. Lục Sâm không phải không thừa nhận, bất kể là bảy năm trước vẫn là hiện tại, Quý Thức luôn có biện pháp làm cho hắn tại một giây bên trong tước vũ khí đầu hàng.

Hắn chưa bao giờ tưởng che giấu dục vọng của chính mình.

Vì vậy Lục Sâm câu tiếp theo hỏi: "Cùng ta về nhà?"

"Hả?" Quý Thức hơi kinh ngạc, nhưng là chỉ là nháy mắt, lập tức hắn híp mắt cười rộ lên, "Hảo a."

Lục Sâm rõ ràng chiếm được muốn đáp án, lại không có được nên có sung sướng.

Quý Thức đáp ứng nhanh như vậy, tựa hồ một khắc đều không do dự.

Là bởi vì đối tượng là hắn sao?

Vẫn là ai cũng có thể?

Lục Sâm không nghĩ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro