Chương 5.2: HOA TRONG GƯƠNG TRĂNG DƯỚI NƯỚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày trôi qua mà Tiểu Yêu và Cảnh không có cơ hội được ở riêng với nhau.

Tiểu Yêu biết hành động nhiệt tình bảo vệ nàng của Tương Liễu có ý nghĩa gì. Nhưng không ở riêng với Cảnh có nghĩa là không thể nói cho Cảnh biết suy nghĩ thực sự của nàng. Nàng cũng không thể nói rõ với Cảnh để nàng được tự do. Tiểu Yêu vốn đã cảm thấy có lỗi với Cảnh nên nàng hy vọng Cảnh có thể thực sự đồng ý với nàng

Hơn trăm năm trước, sau khi gả cho Cảnh Tiểu Yêu biết được Tương Liễu đã chết, nàng quá đau buồn, Cảnh cũng không ép buộc nên hai người không bao giờ viên mãn. Sau đó, Tiểu Yêu biết được tin tức về Tương Liễu sau khi đã nhìn nhận rõ ràng tình cảm của mình, nàng chú tâm vào vào việc mang Tương Liễu trở lại thế gian này. Quả thực, trong quá trình này, nàng đã phớt lờ tâm trạng của Cảnh. Trong suốt hơn trăm năm dài dằng dặc này, nàng không chỉ nóng lòng chờ đợi Tương Liễu trở về, mà Cảnh cũng rất mong chờ nàng trở về.

Trên danh nghĩa nàng vẫn là vợ của Đồ Sơn Cảnh. Nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng dù Tương Liễu có không thể trở lại thế gian này một lần nữa thì từ khi biết rõ được tình yêu của Tương Liễu, nàng cũng đã từ chối ở bên Cảnh đến hết cuộc đời. Sợ rằng dù cho nàng không biết được sự thật đi nữa thì việc nàng rời xa Cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Giờ đây, nàng và Tương Liễu đã bày tỏ tình cảm với nhau, ngay cả khi trong tình cảnh mà nàng không ngờ tới, cả hai đã ở bên nhau và hòa vào nhau nơi biển cả mênh mông. Trái tim và thân thể của nàng chỉ thuộc về Tương Liễu. Mỗi khi Tiểu Yêu nghĩ đến Tương Liễu, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào ấm áp.

Tiểu Yêu cảm thấy áy náy và cố gắng hết sức để chăm sóc Cảnh trong hơn nửa tháng, hàng ngày xử lý và băng bó vết thương cho Cảnh, giống như trước đây ở trấn Thanh Thủy.

Phần lớn thời gian Cảnh đều tỉnh táo, luôn chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Yêu, như muốn khắc sâu cảnh tượng có nàng vào trí nhớ của mình mãi mãi.

Thấy vết thương của Cảnh đã ổn định, Tiểu Yêu lặng lẽ ngồi sang một bên, chủ động nắm lấy tay Cảnh.

"Cảnh, vụ ám sát này có phải là huynh làm không..."

Cảnh im lặng, không phủ nhận.

"Tại sao huynh cần phải làm đến mức như vậy?"

"Bởi vì ta muốn có một cơ hội được ở riêng với nàng."

Tiểu Yêu im lặng, nàng hy vọng mình có thể phá vỡ sự im lặng, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không biết phải nói gì trong tình cảnh này.

"Tiểu Yêu, ta biết hiện tại nàng không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Tương Liễu... cho nên ta chọn cách tự làm tổn thương chính mình. Nếu nàng thấy ta bị thương, nàng sẽ liều mạng cứu ta! Tiểu Yêu, đừng rời bỏ ta.... ta không muốn." Giọng điệu của Cảnh đầy khiêm tốn.

"Cảnh, ta muốn huynh hiểu rằng ta không cứu chàng ấy vì chàng ấy đã cứu ta. Ta thậm chí không yêu chàng ấy vì chàng ấy đã cứu ta. Ta đã có tình cảm với chàng ấy khi chúng ta còn ở trấn Thanh Thủy. Nếu không phải ta cùng chàng ấy đã sớm có tình cảm nhau. Ta sẽ không trồng được Cổ Tình Nhân thành công lên chàng ấy, nếu không phải ta và chàng ấy có tình cảm với nhau thì Cổ Tình Nhân sẽ không để cho ta yên ổn sống trong gần trăm năm… ”

Cảnh đau đớn nhắm mắt lại, không muốn nghe sự thật mà trong lòng hắn luôn trốn tránh.

"Nhưng hắn không đi cùng nàng, hắn lựa chọn báo ân, hắn bỏ rơi nàng."

“Mặc kệ chàng ấy chọn thế nào, hiện tại ta cũng sẽ không do dự mà chọn chàng ấy. Cảnh, chờ đợi hơn trăm năm, ta đã hiểu được vài điều, ta không phải kẻ bị bỏ rơi, ta được cha mẹ yêu thương, họ cũng muốn gặp ta. Ta đã chờ đợi bốn trăm năm để trưởng thành và tìm ra đích đến của mình. Cha ta, ông ngoại, anh trai ta và các bằng hữu, họ đều yêu quý ta như báu vật trong đời. Ta đã từng là một kẻ vô dụng, tự dối lòng mình những năm tháng ấy cô đơn chỉ cần có người để nương tựa là đủ rồi, không dám đối mặt với nỗi đau tận sâu trong lòng, lại sợ cô đơn bất lực nên không dám chủ động tiến lên một bước... huynh đã hứa với ta rằng sẽ không bao giờ rời xa, ta và huynh đã đồng ý nương tựa vào nhau. Ở bên nhau. Và Tương Liễu đã khiến ta thấy được sự tầm thường của bản thân ta. Dù chàng ấy đã từ bỏ mạng sống nhưng chàng ấy đã làm tròn đạo nghĩa và báo đáp ân tình của chàng ấy. Chàng ấy nói rằng cuộc đời chàng ấy gặp được ta, chàng ấy chết trong mãn nguyện. Chính ta là người không sẵn lòng chấp nhận chàng ấy. Để ta như thế hối hận cả đời ta tình nguyện. Cho dù ta có phải sống chung với bệnh tương tư suốt đời, ta cũng sẽ không bao giờ hối hận. Hơn nữa, chàng ấy đã cho ta một cuộc sống hoàn hảo, trời cao biển rộng, nơi nào ta cũng có thể đi…”

Lời nói của Tiểu Yêu văng vẳng bên tai, càng lúc càng xa. Trí nhớ của Cảnh quay trở lại trấn Thanh Thủy, Tiểu Yêu hôn mê mười ngày, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm chính là đi ra bờ sông phía sau Hồi Xuân Đường. Cảnh lặng lẽ theo Tiểu Yêu đến bờ sông, nép sau một gốc cây và nhìn Tiểu Yêu đau đớn kêu lên trời: “Tây Lăng Cửu Dao chỉ muốn ở bên Cửu Mệnh Tương Liễu!” Sau đó nàng nhảy xuống nước bơi ra cửa biển, nàng tự do thoải mái bơi lội dưới biển. .

Tiểu Yêu lúc đó thực sự tự do và vô tư như chưa từng thấy trước đây.

Tình yêu của tuổi trẻ là đóa hoa Hợp Hoan (*) chàng trai cài trên tóc cô gái, chàng trai cài đóa hoa hợp hoan cho người yêu không phải vì hoa đẹp, mà vì mong muốn được bên người yêu trọn đời

Tình yêu của người trưởng thành chỉ diễn tả qua lời nói, nhưng mỗi ngày tưởng chừng như bình thường họ dùng tình yêu để đặt những viên gạch, xây một ngôi nhà che gió che mưa. Có được ngôi nhà thì không còn sợ không có nơi để về.

Tiểu Yêu buông tay Cảnh ra, lặng lẽ mở lòng bàn tay ra, búp bê mặt cười bụng bự đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Tiểu Yêu mỉm cười và mở phần đế của búp bê ra, một quả cầu tinh thể băng màu xanh lam rơi vào tay nàng.

Tiểu Yêu đưa cho Cảnh, Cảnh biết Tương Liễu trước khi chết đã làm nó cho Tiểu Yêu và nhờ Tệ Quân tặng cho nàng.

Cảnh nhìn chằm chằm nam nữ tiên cá trong quả cầu băng, đọc ra mấy chữ nhỏ: "Mong nàng mạnh mẽ, hạnh phúc, yên ấm. Mong nàng trọn kiếp bình an!" Cảnh từ từ nhắm mắt lại nước mắt lăn dài trên má.

"Tiểu Yêu, ta không đành lòng rời xa nàng..."

__________________________________________


Nửa tháng sau.
Vết thương của Cảnh đã sắp khỏi nên Tương Liễu nhờ Miêu Phủ chăm sóc Đồ Sơn Cảnh. Hắn nắm lấy tay Tiểu Yêu và nhờ nàng giúp hắn trộn các loại thảo mộc để nhuộm tóc. Tiểu Yêu vừa cười vừa giúp Tương Liễu triệu hồi dược liệu nàng đã chuẩn bị sẵn, chỉ vào tóc Tương Liễu cười nói: “Loại thảo dược này rất tốt, không làm đau da đầu, không có mùi hăng… “

Tương Liễu quấn một lọn tóc đen của nàng vào đầu ngón tay hắn, mỉm cười dịu dàng nói: “ta muốn nàng nhuộm giúp ta…”

Buổi chiều mát mẻ, Tai Trái đứng trên cây nhìn hai người phía dưới. Nữ nhân mái tóc đen nửa bới cao cài đóa hoa Nhược Mộc đỏ thắm nửa xoã dài phía sau lưng, váy xanh dài duyên dáng xinh đẹp thướt tha. Nam nhân mái tóc trắng buông xõa, áo trắng sạch sẽ, thần thái xuất chúng. Nhìn thấy hai người họ bên nhau trong lòng cậu ấy không khỏi tràn ngập niềm vui. Nghĩ đến chặng đường gập ghềnh mà hai người họ phải vượt qua cùng thời gian dài chờ đợi trước khi họ bước đến bên nhau. Lúc này, cậu ấy chỉ ước gì hai người này có thể mãi bên nhau, kết hôn sinh con, có con cháu quanh quần.

___________________________________________

Hai người đang ngồi trên sân phía sau, Tiểu Yêu giúp Tương Liễu nhuộm tóc. Nàng nhìn mái tóc bạc của Tương Liễu dần dần đen lại, giống như nhìn thấy hình ảnh nụ cười tươi sáng của thiếu niên tuấn tú nhà quý tộc với hình bóng trước mặt nàng chồng lên nhau.

"Tương Liễu..."

"Ừm."

"Tương Liễu..."

"Ta ở đây."

"Tương Liễu..."

"Sao thế?"

"Phòng Phong Bội!"

Tương Liễu không trả lời nữa mà đưa tay chạm vào môi Tiểu Yêu. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi bờ môi mềm mại đỏ thắm như cánh hoa hồng, như thể tiếp theo sẽ hôn tới.

Đồ Sơn Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng trước hai người.

Cảnh nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu nhìn Cảnh, Tương Liễu nghiêng đầu sang một bên, đưa tay nắm lấy tay Tiểu Yêu.

Cảnh nói với Tương Liễu: “Ta muốn nói chuyện riêng với huynh.”

Tương Liễu nghiêng đầu không nói gì, ngoài Phòng Phong Bội ra thì còn ai có biểu cảm này?

Tiểu Yêu nói: “ta muốn đi hái ít hoa tử đằng buổi tối làm bánh cho chàng.” nàng bước qua họ, có chút lo lắng nhìn Tương Liễu rồi rời đi. Tương Liễu đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng.

Thế là Tiểu Yêu đi về phía chân núi, Tai Trái theo sau.

Tiểu Yêu vừa đi vừa đoán được hai người nam nhân bọn họ sẽ nói gì, nàng biết rằng Cảnh nhốt mình trong phòng nhiều ngày như vậy, có lẽ huynh ấy đã hiểu rõ rằng dù huynh ấy có nói gì đi chăng nữa, huynh ấy cũng sẽ không bao giờ thay đổi được suy nghĩ của nàng.

Tiểu Yêu chậm rãi đi dọc theo con đường lên núi, không biết từ lúc nào đã rơi vào hồi ức, hốc mắt vô thức ươn ướt...

Huynh ấy đã từng là Diệp Thập Thất của nàng. Huynh ấy nói: tộc Đồ Sơn huynh ấy có thể không cần, nhưng huynh ấy không thể thiếu nàng. Huynh ấy không muốn làm Đồ Sơn Cảnh, cũng không muốn trả thù, huynh ấy chỉ muốn làm Diệp Thập Thất.

Huynh ấy kiên nhẫn chờ đợi nàng ở bãi biển.
Huynh ấy từ lúc biết được danh tính thực sự của nàng huynh ấy cho rằng chỉ có Đồ Sơn Cảnh mới xứng đáng với nàng.

Huynh ấy tự an ủi mình rằng vẻ đẹp không phải dùng mắn nhìn ở vẻ bề ngoài mà là từ trái tim. Huynh ấy muốn dành tất cả cho riêng nàng.

Ba mươi bảy năm dưới biển, nàng hồi phục trở về và biết được Cảnh muốn chết theo cùng nàng, lúc đó nàng đầu hàng, gạt bỏ lo lắng, cảm thấy chính mình đã được huynh ấy kiên quyết lựa chọn.

Nàng nghĩ về lòng tốt và lòng trắc ẩn của huynh ấy, và cho đến tận hôm nay, nàng vẫn xót thương cho huynh ấy.

Nhưng sự xót thương không phải là tình yêu.

Tình yêu

Nghĩ đến tình yêu

Nàng nhớ Tương Liễu, trằn trọc quay người, không khỏi muốn trở về ôm hắn thật chặt, sợ hắn sẽ lại rời xa nàng. Ngay từ lúc đầu gặp gỡ nàng vô tình bị hắn thu hút, nàng muốn tìm hiểu và ở bên hắn, người mà trái tim nàng muốn gắn kết ngay từ đầu là Tương Liễu. Nàng hiểu được Tương Liễu mang trong mình ân tình và đạo nghĩa, Tương Liễu cũng hiểu được tình thân sau lưng nàng và nỗi sợ hãi trong lòng nàng, họ giống như chim với cá cách xa nhau. Hai người họ từng xa nhau bởi khoảng cách xa nhất thế gian. Khoảng cách đó không chỉ là sự sống và cái chết, bên trong đó còn có tình yêu và chờ đợi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Yêu lau nước mắt trên mặt, bắt đầu chạy xuống núi.

Nàng nhớ hắn, dù chỉ mới cách xa hắn, nàng vẫn muốn quay về bên hắn ngay lập tức.

Trở lại tiểu viện, nàng nhìn thấy Tương Liễu ngơ ngác đứng bên hiên nhà lạnh lẽo, Tiểu Yêu mỉm cười đi tới, được Tương Liễu ôm vào lòng, ngã đầu vào trong ngực hắn.

Tương Liễu ôm chặt lấy nàng, vén những sợi tóc mai trên tai nàng, nói với nàng: "Tiểu Yêu, Đồ Sơn Cảnh đã đi rồi, cậu ta nói rằng không đủ dũng khí để từ biệt nàng, cậu ta sẽ quay về Thanh Khâu nói rõ việc hủy bỏ hôn sự với nàng, nói với thế gian nàng tự do."

Tiểu Yêu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, mỉm cười.

Tương Liễu khom lưng vùi mặt vào cổ Tiểu Yêu thanh âm đẹp đẽ của hắn vang lên bên tai nàng “Tiểu Yêu, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”

"Ta bằng lòng..."

Đêm yên tĩnh, bầu trời đầy sao.

<Chương 5: Hoa trong gương trăng dưới nước> Kết thúc

___________________________________________

(*) hoa Hợp Hoan: cây Hợp Hoan- biểu tượng hạnh phúc viên mãn
Cây Hợp Hoan còn được gọi là cây bồ kết tây, lá nhỏ xếp liền nhau như lông chim hợp thành lá lớn. Với đặc tính lá khép lại từng cặp vào ban đêm nên loài cây này còn được gọi là cây dạ hợp, chứa đựng nhiều ý nghĩa văn hóa trong dân gian.
Đặc tính độc đáo của cây rất phù hợp cho ý nghĩa cuộc sống vợ chồng. Do vậy, ngay từ ngàn xưa, trong dân gian đã ghi nhận cây Hợp Hoan như một biểu tượng phong thủy truyền thống trong hôn nhân may mắn, hạnh phúc, cát tường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro