Chương 9: KHÔNG ĐƯỢC PHÉP KẾT THÚC TRƯỚC (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng mờ ảo, hơi lạnh của buổi tối mùa đông lan tỏa xung quanh. Khói cuộn lên từ một khoảng sân nhỏ trên Tiểu Nguyệt Đỉnh.

Khoảng sân vốn lạnh lẽo được bao phủ bởi một lớp sương mờ ấm áp.

Tương Liễu và Chuyên Húc ngồi ở hai bên bàn trà đối diện nhau.

Hai người không cần phải nhìn thẳng vào nhau mà có thể nhìn thấy động tác của nhau từ khóe mắt.

Chuyên Húc cầm cốc trà trước mặt đưa lên miệng nhưng không uống.

Tương Liễu cũng cầm chén trà trước mặt lên, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Trà nguội rồi.

Sắc mặt Tương Liễu u ám. Chuyên Húc đặt cốc xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Tiểu Yêu và Hoàng Đế bày một chiếc bàn tròn trong sân, dọn đầy đồ ăn, là rau rừng và cá tự nấu, nhưng nhìn thấy lại khiến người ta thèm ăn.

"Đã đến giờ ăn rồi! Hai người mau ra ngoài đi." Giọng nói của Tiểu Yêu từ ngoài sân truyền vào trong nhà.

Hai người lần lượt bước ra sân và ngồi đối diện với nhau trên chiếc bàn tròn.

Hoàng Đế mỉm cười cầm vò rượu dưới chân lên, Tiểu Yêu nhận lấy rồi rót đầy bát rượu cho bốn người. Anh ta nâng ly lên mỉm cười nói:

“Hôm nay chúng ta cùng say thì thế nào?”

"Được!" Chuyên Húc mỉm cười đáp lại Tiểu Yêu, Tương Liễu cũng không nói gì, cười húp chén rượu trước mặt.

"Tiểu Yêu, ngươi còn nhớ lần đầu tiên tới Triều Vân cung không?" Chuyên Húc mỉm cười nói với Tiểu Yêu.

"Nhớ kỹ, ta nghe mẹ ta dọc đường nói là có anh trai rất tốt, ta trong lòng vui mừng tột độ, nhưng huynh lại cướp đi của ta tất cả! Huynh còn cướp đi bà ngoại!" Tiểu Yêu tức giận cùng Chuyên Húc nâng bát rượu lên uống. Hai người kể cho nhau nghe về tuổi thơ của mình.

Trong tiếng cười, Chuyên Húc không kịp phòng bị, giơ bát về phía Tương Liễu nói: “Xong rồi.”

Tương Liễu đang uống rượu, nhìn Tiểu Yêu một cách trìu mến, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Chuyên Húc, làm đổ nửa bát rượu trên tay hắn. Tiểu Yêu ánh mắt nhanh chóng, đang định lau tay, nhưng Tương Liễu liền nắm tay nàng, lắc đầu tỏ vẻ không cần thiết.

“Biết trận chiến vừa rồi ngươi giết bao nhiêu binh sĩ Hiên Viên không?” Lòng bàn chân bốn người dâng lên một luồng khí lạnh.

Tương Liễu im lặng, lắc đầu.

"Tổng cộng có bốn vạn binh sĩ tinh nhuệ! Ta đã hứa với Tiểu Yêu rằng ta sẽ cho ngươi một cơ hội biến mất, và nó vẫn có hiệu lực." Chuyên Húc cười lạnh.

Tương Liễu im lặng, nụ cười trên mặt Tiểu Yêu dừng lại, dần dần biến mất.

Tiểu Yêu đứng dậy nói với Chuyên Húc: “Nếu huynh còn muốn tính toán với Tương Liễu, ta sẽ cùng chàng ấy biến mất!” Nói xong, nàng kéo Tương Liễu định rời đi.

Chuyên Húc và Tương Liễu đồng thời nắm lấy tay áo Tiểu Yêu, trái kéo phải kéo nàng lại ngồi xuống.

"Bệ hạ, ngài không nghe lời ông ngoại nói sao?"

"Ta là Phòng Phong Bội. Ta bốc đồng đi cướp dâu, nhưng người của ngài và người Xích Thủy đuổi bắt ta khắp nơi, ta rơi xuống vực. Không còn cách nào khác, ta phải ẩn náu ở phương bắc xa xôi hơn trăm năm. Bây giờ nghe nói Tiểu Yêu đã hòa ly với tộc trưởng Đồ Sơn, ta vẫn giữ ý định ban đầu với nàng ấy. Nàng ấy là một người xinh đẹp, thanh nhã và duyên dáng. Hơn nữa ta ngẫu nhiên gặp lại được nàng, chính là nàng chính là người ngày đêm ta mong muốn gặp mặt. Làm sao có thể trách Cửu Mệnh Tương Liễu được? Cho dù ta muốn cưới cho muội muội của ngài, cũng không thể bị lợi dụng việc này mà trách ta." Tương Liễu vẻ mặt lưu manh, không kiềm chế, nghiêng đầu sang một bên nhấp một ngụm rượu, không quên cụng ly với Chuyên Húc trong không khí.

Hoàng Đế đột nhiên cười lớn, vỗ vỗ Chuyên Húc nói: "Chuyên Húc, con đừng trêu chọc cháu rể của ta nữa, cũng đừng dọa người khác nữa, ta sợ rằng Tiểu Yêu không lấy được chồng."

Chuyên Húc cũng cười, nhìn Tiểu Yêu nói: "Vậy thì trở thành một bà già."

Tiểu Yêu bị ba người trêu chọc tức giận giẫm chân: "Các người xúm lại bắt nạt ta!"

"Ông ngoại! Ông thật xấu tính!
Ca ca, ngươi mới là một bà già!
Tương... Bội ngươi mặt dày!"

Tương Liễu nói: “Người không phải mặt dày, sao dám chọc tức một cô gái xinh đẹp như nàng?”

Chuyên Húc nói: “Ta trong hậu cung có vô số mỹ nhân, không ai trong số họ kết hôn lần thứ ba”.

Hoàng Đế nói: “Ta mặc dù đã già, nhưng ít nhất có thể cam đoan ngươi sẽ thuận lợi gả cho Phòng Phong gia nam tử.”

Tiểu Yêu bị trêu chọc đến mức không thể khóc hay cười, đành phải ôm đầu gối, vùi mặt thật sâu, giả làm một con đà điểu.

____________________________________________

Nửa tháng sau.

Thành Chỉ Ấp tràn ngập niềm vui, đèn lồng đỏ được trang trí khắp nơi, khách từ bốn phía kéo đến, người đến người đi trên đường, nối đuôi nhau đi qua.

"Này, ngươi đã nghe chưa? Đây chính là nhị thiếu gia nhà Phòng Phong cướp hôn năm đó chuẩn bị cưới đại tiểu thư nhà Tây Lăng! Ta nghe nói năm đó hai người này đã từng gặp nhau ở Trung Nguyên. Và họ không thể tách rời, tạo nên một câu chuyện rúng động. Ai mà biết được? Thân phận của hai người rất khác nhau, một người hủy kết hôn với thủ lĩnh của tộc Xích Thủy, còn người kia thì mất tích!"Ông già nói với người phụ nữ đang đứng xem phấn khích bên cạnh.

"Vậy hôn lễ của ai bị cướp? Tại sao tôi lại nghe Vương Tiểu Nhi nhà cạnh bên nói chính mắt hắn nhìn thấy đại tiểu thư Tây Lăng kết hôn với tộc trưởng Đồ Sơn ở Thanh Khâu! Tộc trưởng người Thanh Khâu kia lại là ai?" người phụ nữ nhìn có vẻ phấn khích nói.

Người đàn ông mặc đồ phục vụ bên cạnh nói: “Là Đồ Sơn Cảnh. Ta nghe ông nội ta kể rằng sau khi mất vợ, anh ta đã kết hôn đại tiểu thư của tộc Tây Lăng! Này, chúng ta không hiểu được mối quan hệ giữa những quý tộc hoàng gia này. Đôi khi là kết hôn, và đôi khi ly hôn. Cuối cùng, lại kết hôn với người mà họ yêu lúc đầu!"

"Để ta nói cho ngươi biết, cặp đôi này vẫn tốt như lúc ban đầu! Người đầu tiên yêu nhau trong mắt luôn sẽ là bạch nguyệt quang treo trong lòng, không thể tắt được!" Lão Mộ nói.

"Các ngươi nữ nhân ngu xuẩn cùng nam tử chưa lập gia đình thì biết cái gì! Đại tiểu thư Tây Lăng đã kết hôn hai lần! Hiện tại bọn họ là một đôi hoàn hảo, ôi không, bọn họ xứng đôi nhất thế gian! Con trai thứ hai của nhà Phòng Phong vừa mới thắng giải nhất trong hội thi mùa xuân. Anh ấy lại làm ăn phát đạt rồi, nghe nói chỉ vì lễ đính hôn mà đã mua hết cả năm mươi chiếc thuyền! .

Đám đông chợt im bặt và nhìn thấy đội tổ chức đám cưới ở bên kia sông đã đến.

Hòa cùng tiếng nhạc vui tươi, chỉ thấy một người đứng ở mũi thuyền, theo sau là đám đông hối hả gồm hơn chục chiếc thuyền cưới.

"Nhìn kìa, tân lang!" Trong đám người có một đứa trẻ cầm đèn lồng và chong chóng xoay ngồi trên cổ cha mình, chỉ về phía con trai thứ hai của nhà Phòng Phong ở đằng xa, người đang mặc lễ phục màu đỏ và đội mũ cưới màu bạc. Ánh mắt đang cười, dáng người thẳn thớm bên ngoài y phục làn da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng tuấn mỹ vô song.

Ngay khi đám đông ở đây đã bình tĩnh lại, đám đông ở đầu sông phía bên kia lại reo hò ầm ĩ: "Tân nương đến rồi!"

Họ sắp thấy tân nương cũng rạng rỡ vui mừng, hơn chục cô gái đỡ tân nương bước xuống kiệu hoa, bước chậm rãi đi về phía đội đón dâu. Hướng mặt về bầu trời đầy cánh hoa rực rỡ, tân nương chậm rãi bước về phía tân lang.

Hai người đứng ở đầu cầu, đối mặt với đám đông hai bên chen chút và cúi đầu chào. Tân lang đưa tay ra bế tân nương phủ khăn đỏ trên đầu nhẹ nhàng nhảy xuống thuyền. Tiếng nhạc vui tươi vang lên, mọi người men theo bờ sông đi theo thuyền cưới đến cuối sông, hồi lâu mới dần dần tản đi.

_______________________

Phòng Phong Phủ

Viên quan chủ trì nghi lễ xướng đọc các nghi thức

Tương Liễu và Tiểu Yêu sau khi hành lễ. Hoa từ trên trời rơi xuống, tiếng trống vang lên, tất cả quan khách đều đồng thanh chúc mừng, có cảm giác tất cả mọi người trên thế gian đều đang vui mừng và chúc phúc hai người họ.

Miêu Phủ đỡ Tiểu Yêu đứng dậy. Tiểu Yêu trong lòng than thở với Tương Liễu: “Chắc kiếp trước ta đã kết hôn quá nhiều lần, làm tổn thương trái tim rất nhiều phụ nữ, nên kiếp này phải chịu đựng lễ nghi rườm rà này ba lần!”

Tương Liễu: "Ồ? Ta còn tưởng rằng vợ ta xuất thân từ một gia đình quyền quý, rất coi trọng những lễ nghi dài dòng nhàm chán này. Tuy là lần đầu tiên ta cưới, nhưng đầu gối của ta đã đau nhức, mặt ta gần như không còn cảm giác vì cười nhiều... Ta không muốn trải qua chuyện này thêm lần nào nữa.” Hai người dưới sự theo dõi của khách khứa chậm rãi đi về phía trước, bàn tay trong ống tay áo của Tiểu Yêu nhéo lấy tay Tương Liễu, nhéo thật mạnh.

“Sao chúng ta không lẻn đi chơi đi.” Giọng Tương Liễu vang lên.

Tiểu Yêu cười gian trá dưới tấm khăn lớn đỏ rực, "Đi đâu vậy?"

"Tới sòng bạc."

Cả hai thay đổi diện mạo, để lại hai con rối để nâng cốc chúc mừng cùng quan khách.

_______

Hai người bỏ trốn trong đêm tân hôn để đi đến sòng bạc, đấu trường sinh tử, phường ca múa, thậm chí đi tới cả đỉnh đồi nơi họ từng tập bắn cung. Uống rượu, cờ bạc và cười đùa. Tiểu Yêu thậm chí còn hóa thân thành một người nam nhân múa hát bên cạnh nữ vũ công xinh đẹp trong phường ca múa. Cuối cùng, họ đã thấm trong men say, họ ngồi trên lưng Mao Cầu bay về phía biển sâu.

Một vầng trăng tròn treo cao, hai người dựa vào một chiếc vỏ sò to lớn, cảm nhận làn gió biển dịu dàng ngọt ngào thổi tới, nhẹ nhàng cọ đầu vào nhau, vui vẻ ngọt ngào.

Tiểu Yêu xuất thần, nhìn thấy Tương Liễu mặc áo trắng, tóc trắng, quay lưng lại với nàng trước những bông tuyết bay trên trời, bước đi càng lúc càng xa. Nàng không thể không cảm thấy buồn. Một lúc sau, Tương Liễu lại trở lại như bây giờ, mỉm cười dịu dàng gọi vợ, nàng đưa tay định chạm vào hắn, nhưng hắn lại giống như bong bóng trong nước, gợn sóng rồi biến mất.

Nàng tự nhủ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, khi nàng tỉnh dậy, hắn vẫn sẽ ở bên cạnh nàng. Nàng và hắn ở bên nhau mãi mãi.

Nước mắt Tiểu Yêu không tự chủ mà lăn dài trên má, nàng cố gắng tỉnh dậy.

Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền vào trái tim nàng, trái tim lạnh thấu xương của nàng cuối cùng cũng ấm lên, giống như ngọn lửa ấm áp trong mùa đông lạnh giá, hôn lên cơ thể nàng, đưa nàng thoát khỏi cơn ác mộng.

“Nương tử.” Tiểu Yêu chậm rãi mở mắt, Tương Liễu áp trán vào trán nàng: “nàng gặp ác mộng à?”

"Ư...ta mơ thấy mình dường như sắp chết và không bao giờ gặp lại chàng nữa."

“Ta sẽ không để nàng chết.” Tương Liễu ôm Tiểu Yêu, ánh mắt kiên định.

Phòng Phong Bội được biết đến là một người con hiếu thảo, sau khi cưới đại tiểu thư của Tây Lăng, hắn lại có được một danh tiếng khác là một người rất yêu vợ.

Cả hai thường cùng nhau đi du ngoạn, trồng hoa, ngắm hoa và nấu rượu. Mỗi khi xuất hiện trước mọi người, họ đều là một cặp vợ chồng đẹp đẽ ngọt ngào và yêu thương nhau sâu đậm.

Mỗi cái cau mày và mỗi cử động của nàng đều khiến người khác phải ghen tị. Phòng Phong Bội vốn lạnh lẽo bỗng trở nên giống như một ngôi nhà ấm áp, ngay cả tiếng chim hót trên cây cũng trở nên sống động, nàng cảm nhận được sự chân thực và nàng vui vẻ, bọn họ ngày đêm ở bên nhau.

Nhưng Tiểu Yêu thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng, mỗi lần mơ xong nàng như không còn sức sống.

Tiểu Yêu có một linh cảm tuyệt vọng rằng ngày đó sắp đến. Vì thế nàng nói cho Tương Liễu những gì Vu Vương đã nói với nàng.

Nàng không đành lòng để hắn cùng nàng rơi vào bóng tối vô tận và vòng xoáy thời gian vô tận. Nàng không thể nghe, không thể cử động, không thể cảm nhận được nụ hôn hay hơi ấm của vòng tay hắn, hắn yêu nàng rất nhiều, nhưng đó là một lời chia tay thực sự.

___________________________________________

Hơn một tháng sau, hai người lấy cớ đi du lịch đến Cửu Lê.

Vu Vương hỏi Tương Liễu: “Trước đó có dấu hiệu gì không?”

Tương Liễu thành thật trả lời: “Chuyện xảy ra hai lần. Lần thứ nhất là vào đêm ta sống lại, nàng đột nhiên thổ huyết ngất xỉu, hơi thở yếu ớt, được ổn định bằng ngọc tuỷ và linh lực. Nhưng ta đã có nghi vấn rồi. Lần thứ hai, vào đêm tân hôn, tôi cảm thấy hơi thở của nàng ấy dần dần biến mất trong giấc ngủ, nên ta đã dùng cổ trùng để tận lực cứu nàng ấy.”

Vu Vương thở dài, than thở và nói: "Nếu thay đổi vận mệnh trái với tự nhiên, sẽ bị trời trừng phạt. Hai người yêu nhau đến nỗi ông trời cũng phải ghen tị".

Tương Liễu gầm lên giận dữ: “Ta không cho phép nàng ấy chết! Nếu ông trời muốn bắt nàng ấy đi, ta sẽ tiêu diệt ông trời!”

Vu Vương mỉm cười: "Ta có một phát hiện ngoài ý muốn. Cô ấy đang mang thai! Theo lý mà nói, tuổi thọ của thần tộc không hề ngắn. Những chuyện kỳ lạ gần đây có thể có liên quan đến sự xuất hiện của đứa trẻ này."

Tiểu Yêu và Tương Liễu nhìn nhau hỏi: “Tiểu Yêu giỏi y thuật, tại sao lúc có thai nàng ấy lại không phát hiện ra?”

"Đứa trẻ này rất kỳ quái, nhìn qua không giống phôi người bình thường, nhưng lại giống như từ trên trời rơi xuống." Vu Vương chỉ lên mái nhà.

Tiểu Yêu sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, cố nén tiếng kêu không biết rõ là vui hay buồn.

Tương Liễu cảm xúc phức tạp, hắn đã trở thành cha, nhưng đứa trẻ này lại là từ trên trời rơi xuống?

"Đừng hoảng sợ. Các nhà thông thái thời xa xưa nói rằng việc thế gian được tạo ra thực ra là ý muốn của trời. Con người, các thần tộc và yêu quái đều là con của trời. Đó là những gì chúng ta thường gọi là ý thức thần thánh. Sau khi chết, chúng ta trở về với trời, trong vòng tay của trời. Hiện giờ ông trời đã ban cho ngươi một đứa con, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.”

Tiểu Yêu và Tương Liễu có vẻ bối rối.

Vu Vương mỉm cười và nói: "Hãy chờ đợi ý trời."

Hai năm sau, Tiểu Yêu hạ sinh thành công một bé trai, Tuấn Đế đặt tên là Phi. Nó có nghĩa là tình yêu, lòng tốt, lòng trung thành, sự chính trực và lòng biết ơn.

Tiểu Phi sinh ra ở Cửu Lê, lúc Tiểu Phi được ba tuổi, Cửu Lê được Chuyên Húc xóa bỏ thân phận thấp kém, đồng thời vu thuật cũng bị bãi bỏ.

Khi Tiểu Phi lớn lên sáu tuổi, Tiểu Yêu và Tương Liễu đưa Tiểu Phi cùng Tai Trái và Miêu Phủ đến sống ẩn dật dưới chân núi Ngọc Sơn.

Một trăm năm sau, những cây đào tiên đã chết ở Ngọc Sơn được tái sinh, vườn đào rộng lớn cứ sau ba trăm năm lại ra quả một lần, Ngọc Sơn lại một lần nữa tổ chức Tiệc Bàn Đào.

Người ta kể rằng có người đã nhìn thấy con trai thứ hai của nhà Phòng Phong trong Tiệc Bàn Đào cùng với đứa con trai đáng yêu của hắn, nhưng lại không nhìn thấy vợ của hắn.

Một số người cũng nói rằng họ thường nghe những bài hát xa xôi phát ra từ Ngọc Sơn, và mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông tóc trắng đẹp trai, một tay ôm một người phụ nữ mảnh khảnh mặc y phục màu xanh, và một cậu bé hoạt bát và dễ thương trong bộ đồ trắng. ba người nhìn rừng đào nơi nước và bầu trời có cùng một màu sắc thông thả ngâm nga:

"Sự vĩnh hằng ta tưởng chỉ thoáng qua theo năm tháng.

Ước gì ta có thể ở bên nàng hơn ngàn năm.

Từ nay về sau, trái tim ta sẽ không bao giờ hóa thành tuyết.

Con đường phía trước nguy hiểm, và ta đã đi qua biển lửa.

Ta chỉ muốn đổi một nụ cười của nàng trong giây lát.

Một cái nhìn cuối cùng.

Dịu dàng trong thế giới vô tâm này. "

Tiểu Yêu đã ngủ không biết bao lâu, từ từ mở mắt, phát hiện nàng đang chìm vào đáy nước trong xanh. Nàng mở miệng nếm thử, vừa ngọt vừa đắng. Sau đó nàng từ từ nổi lên mặt nước. Điều thu hút sự chú ý của là một rừng đào rộng lớn. Nàng dường như không còn ký ức, chỉ mơ hồ nhớ được nàng đang tìm người.

Từ vùng đồi xa xa dường như có tiếng hát, du dương du dương, buồn buồn như tiếng lòng hay tiếng thở dài.

"Thế giới tuyết tuyệt, không có ngày trở về."

"Dùng tiếng cười để thử lòng yêu thương."

"Đã truyền dạy hàng chục năm để tặng cho trái tim chân thành."

"Gặp nhau rồi không bao giờ chia lìa."

"Chỉ có em, không bao giờ thuộc về giấc mơ của tôi."

"Biết em nhất, muốn cùng nhau chạy đến thiên địa."

"Nhưng chỉ có thể để em đếm từng ngày từ xa."

"Nhớ em mãi mãi, yêu em mà không làm phiền em."

"Cho em nơi về, người để dựa dẫm."

"Chỉ cần em sống một đời không lo lắng, lòng tôi sẽ yên."

"Làm sao có thể ôm em, trên thế gian không cho phép."

"Em ấm áp như ánh bình minh, còn tôi vẫn chìm sâu dưới đáy biển."

"Như tuyết thánh không thể ôm mưa hạ."

"Dù có mơ thêm nhiều cũng không có ngày trở về."

"Tất cả đều chìm trong kỷ niệm cũ."

"Làm sao có thể quên, tình yêu không hư ảo."

"Nhưng em thuộc về Trường Ninh, còn tôi đắm chìm trong bùn lầy."

"Như cảm giác gió trên người chạm đến mây hàng ngàn dặm."

"Chỉ trong một khoảnh khắc đã biến mất, còn khó xóa đi dấu vết."

"Chỉ mượn một vật để kết thúc duyên phận nửa đời trước,"

"Khó lòng cắt đứt tình yêu hàng trăm năm, chỉ có thể tặng em tình yêu chưa từng nói ra."

"Đã bên nhau suốt ba mươi bảy năm, khắc sâu trong lòng."

"Dù trong tĩnh lặng cũng vượt qua tất cả cảnh đẹp trên trời đất."

"Đã từng liên kết tình cảm, cả là ma thuật lẫn số mệnh."

"Cuối cùng cũng thực hiện lời chia tay đó."

"Làm sao có thể ôm em, trên thế gian không cho phép."




<Toàn văn không được phép kết thúc trước >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro