Chương 10: Là Vương Nhất Bác khiến cô không cam tâm nói tiếng ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Nghị phản ứng dữ dội nhất, nhìn về phía Nhan Linh, suýt chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống.

Nhan Linh vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, coi như không biết cái gì.

Đạo diễn Từ trong lòng hiểu rõ, còn ảnh đế thì có sóng gió gì chưa trải qua, vì vậy hai người đều bình tĩnh giữ im lặng.

Vương Nhất Bác đứng lên, đi tới phía trước mặt Trình Tiêu, dùng mu bàn tay đụng vào trán của cô.

Hơi nóng, có lẽ do phơi nắng quá lâu.

Đáng lẽ buổi sáng nên để đạo diễn Từ gọi bọn họ tới, đỡ phải phơi nắng. Có điều tối hôm qua anh bị món móng heo của đầu bếp làm buồn nôn, cả đêm không ngủ yên.

Buổi sáng tâm trạng không tốt, sợ doạ Trình Tiêu.

Mà anh nghĩ cô nhóc xấu xa này nửa đêm đòi ăn cái thứ đồ ăn đó, tất nhiên ngủ sẽ không ngon, nên sáng nay mới để cô ngủ thêm một lúc.

Do ngủ không đủ giấc nên mới ngồi ngủ gật như vậy.

Đáy mắt anh lộ ra vẻ đau xót, hận không thể hung hăng véo má cô để phát tiết nội tâm bị dày vò.

Thế nhưng lại không nỡ.

Làm sao có thể nỡ làm như vậy?

Trình Tiêu trong tiếng lải nhải liên miên vẫn ngủ ngon, ngược lại đến khi xung quanh yên tĩnh thì lại tỉnh giấc.

Cô tỉnh dậy, mê man trừng trừng dụi con mắt, xua đi cơn ngái ngủ.

Bộ dáng tựa như đứa trẻ, hai mắt như long lanh, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Những người đứng xung quanh lúc nãy cũng đã tản đi, dường như cô đã ngủ rất lâu, mọi người cũng đã nói chuyện xong.

Thấy cô ngủ thiếp đi, cứ để mặc cô ngủ tại đây.

Trình Tiêu ảo não, giơ tay lên lau khóe miệng vốn không có nước miếng, tật ngủ gật của cô cũng đã từng có.

Lúc trước xem một bộ phim thần thoại kinh điển, trong đó có một nhân vật ngày ngày đều trong trạng thái mê man, đứng cũng có thể ngủ, đó chính là tật ngủ gật.

Cô cũng cảm thấy mình có tật ngủ gật, nếu không làm sao trong hoàn cảnh như vậy, ngồi cũng có thể ngủ được chứ.

Kiều Vân đứng ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy nhân vật như Vương Nhất Bác vậy mà lại mang dáng vẻ như người hầu thận trọng đứng quạt gió cho cô, anh ta không thể tiếp thu được.

Vậy mà đồ ngốc này vẫn hồ đồ không biết chuyện gì, vẫn dáng vẻ ngái ngủ, vừa ngây thơ vừa nhẫn tâm.

Kiều Vân bất đắc dĩ: “Cô ngủ còn ngáy nữa, thật là mất mặt, cũng may hôm nay đạo diễn Từ không mời truyền thông tới.”
Trình Tiêu cũng hơi xấu hổ, cô cũng hiếm khi lâm vào tình trạng xấu hổ này.

“Tại em buồn ngủ quá, không chống đỡ được. Ai ngờ Chu Công lại nói rằng còn một ván cờ chưa kết thúc, muốn em chơi cùng với ông ấy.”

Kiều Vân dở khóc dở cười: “Chuyện cát xê cũng đã đàm phán xong, hợp đồng cũng đã kí, nếu em không có ý kiến gì, vậy thì ngày mai liền bắt đầu.”

“Có điều…” Kiều Vân nói được một nửa liền dừng lại rồi mới tiếp tục: “Nhân vật của em có lẽ sẽ phải sửa đổi lại kịch bản một chút.”

“Đổi thành kịch bản gì? Trình Tiêu không quá quan tâm, trong quá trình quay phim, kịch bản vẫn thường được thay đổi cho phù hợp.

Vì để tạo ra một kịch bản tốt hơn, đổi cả trăm lần cũng không có ý kiến.

Kiều Vân nhớ tới thái độ Vương Nhất Bác, chậm rãi nói: “Cảnh hôn bị bỏ, những cảnh diễn mập mờ với diễn viên nam cũng bị hủy, tình cảm với nhân vật nam cũng không được quá mãnh liệt.”

Trình Tiêu:?

Cô thấy rất khó hiểu, nhân vật Dư Mạn là dựa vào những tình cảm phức tạp mà dựng lên.

Cô ấy là một nhân vật nữ mạnh mẽ nhưng lại thiếu sự chung thủy, có tình cảm với nam chính, nhưng lại áy náy với nam phụ.

Nếu như cắt bỏ những đoạn kịch bản kia như vậy sự tồn tại của nhân vật này liền không có ý nghĩa.

“Đây là ý của đạo diễn Từ à?”

“Đạo diễn…” Kiều Vân chần chừ: “Đạo diễn Từ đại khái muốn hỏi ý kiến của cô.”

Trình Tiêu có chút khó hiểu, trong mắt vẫn còn chút khó chịu, dụi nhẹ vào mu bàn tay: “Ý gì cơ?”

Kiều Vân nhìn bốn phía xung quanh mới thở dài: “Cô với Vương Nhất Bác kia có thù oán gì à? Nếu không phải hận tận xương thì chính là yêu sâu đậm.”

Cơn ngái ngủ của Trình Tiêu biến mất không còn một mảnh, cô ngồi hẳn dậy, sự lười nhác ban nãy lập tức biến mất.

“Ý anh là Vương Nhất Bác muốn sửa đổi kịch bản?”

Kiều Vân nhún vai: “Nhưng mà, ý của đạo diễn Từ là để cô đi nói chuyện với Vương Nhất Bác, xem có khuyên nhủ được anh ta không.”

Trình Tiêu: …

Trình Tiêu thở dài một tiếng: “Sao em khuyên được anh ta, ai có thể khuyên được chứ.”

Nói xong, đáy lòng dâng lên cơn tức giận: “Anh ta dựa vào đâu mà khoa tay múa chân với em, còn kịch bản của Nhan Linh anh ta có đổi không?”

Thực ra cũng không cần thiết phải đổi, nhưng những ý tưởng của Vương Nhất Bác đưa ra, hoàn toàn bỏ qua tất cả mọi người, chỉ thay đổi mỗi kịch bản của nhân vật Dư Mạn.

Đối phương chính là nhằm trực tiếp vào Trình Tiêu.

Kiều Vân cũng không rõ Vương Nhất Bác đang dở trò gì, nếu là thật sự thích Tiêu Tiêu nhà anh ta vậy sao lại dùng thủ đoạn này.

Tình yêu của kẻ có tiền, anh ta không hiểu được.

Kiều Vân bĩu môi: “Cô đừng tức giận, hay là như này, anh làm người đại diện của cô thì sẽ đi trước thảo luận một chút.”

Trình Tiêu cảm thấy thật mệt mỏi, tháo giày ra để chân lên ghế, tư thế ngồi ôm gối vào ngực.

Nghiêng đầu tựa lưng vào ghế, chậm rãi ngẩn người.

Cô đột nhiên nghĩ tới. Khi đó trong trường có một buổi diễn hí kịch, mọi người đều có thể tự báo danh.

Trình Tiêu lúc đó còn chưa có dũng khí đi nhận diễn. Chủ nhiệm lớp bọn họ là người quản lí danh sách, hí kịch đó là “Romeo và Juliet”.

Báo danh Juliet có rất nhiều người nhưng chủ nhiệm trái lo phải nghĩ, cuối cũng vẫn muốn để Trình Tiêu thử một chút.

Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với diễn kịch, dù chỉ là một màn biểu diễn trong trường học nhưng cô cũng rất trân trọng.

Khi đó cô mới học lớp mười, còn chưa quá thân thiết với Vương Nhất Bác. Chỉ biết đó là một anh trai hàng xóm tính cách có chút lạnh nhạt, ai gặp anh cũng rất khách khí.

Vương Nhất Bác cũng có lúc quan tâm tới cô, ví dụ vào buổi chiều cuối tuần, khi đang phơi nắng trên sân cỏ, sẽ để người hầu mang chút điểm tâm nhỏ nhắn đáng yêu đến, thật sự coi cô là thiếu nữ yêu thích màu hồng.

Trình Tiêu lúc đó cũng rất hưởng thụ sự quan tâm này, dù đáy lòng không quá quan tâm tới những món điểm tâm kia, nhưng vẫn đứng cạnh cửa sổ, nở nụ cười ngọt ngào với chàng thiếu niên ngồi trên bãi cỏ.

Vào ngày nào đó sau khi tan học, trên đường về nhà, lúc đi qua cửa nhà Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng trong vườn hoa ngẩn người, bị Trình Tiêu bắt gặp, vẫy tay chào anh.

Anh vẫy tay để cô đi qua.

Quản gia mở cửa để cô đi vào.

Hai người hàn huyên vài câu, Trình Tiêu với dáng vẻ thành thục, hiểu được tâm trạng chàng thiếu niên lúc này đang rất kém.

Cô giả bộ ngây thơ nhưng hiểu chuyện, trấn an anh.

Hôm đó là ngày giỗ của mẹ Vương Nhất Bác, Trình Tiêu thật lòng an ủi anh, kể một số câu chuyện thú vị cho anh nghe.

Cô vốn trưởng thành sớm, với những chuyện xảy ra ở trường học, mặc cho bạn bè phấn khích, vui vẻ thì cô lại không lộ vẻ xúc động nào.

Sớm đã khám phá hết, cho nên cảm xúc trên mặt mới không dao động được chút nào.

Ngược lại cùng Vương Nhất Bác trò chuyện, còn phải khoa tay múa chân.

Lúc đó cô mới cảm thấy, đọc nhiều sách thật thú vị.

Giống như cuộc sống của cô ở trường học, cũng không phải tùy tiện qua loa mà đạt được danh hiệu đứng đầu toàn tỉnh.

Cô hăng say kể chuyện, kể đến bộ kịch mà mình sắp tham gia, kể về những chuẩn bị của buổi diễn, kể về người bạn sẽ hợp tác với cô trong vai Romeo.

Đó là một nam sinh đáng yêu nhưng hay ngượng ngùng, rất có đam mê với hí kịch, một khi bước vào vai diễn liền như trở thành con người hoàn toàn khác.

Nói một hồi, Trình Tiêu hơi buồn ngủ ngáp một cái.

Nhưng cô cũng rất biết nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, cô nhìn ra được sắc mặt Vương Nhất Bác đang trở nên thâm trầm, dường như không thích nghe cô trò chuyện những đề tài này.

Có lẽ đối phương cũng giống như cô, cảm thấy mấy chuyện ở trường thật tẻ nhạt.

Cô ngáp một cái, cố ý nhìn thời gian sau đó giả bộ thốt lên: “Ôi, đã muộn như vậy rồi à? Em phải về đây, nếu không sẽ không kịp thời gian làm bài tập mất.”

Thực ra cô không thích làm bài tập chút nào, trước nay cũng chưa từng làm, nhưng nếu như về muộn, người hầu trong nhà nhất định sẽ báo cáo với Trình Thắng Nam.

Vương Nhất Bác tiễn cô tới tận cửa sân, giúp cô mở cửa, còn hẹn gặp lại lần sau.

Trình Tiêu lúc đó còn rất ngây thơ, vẫn còn mong chờ vào tình yêu.

Cô nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ: “Lần sau gặp lại.”

Lúc cô xoay người Vương Nhất Bác  mới mở miệng, giọng điệu nặng nề: “Em thích nam sinh đó sao?”

“Nam sinh nào cơ?”

Trình Tiêu đã quên mất chuyện ban nãy chính mình kể, suy nghĩ một chút, chắc là nam sinh đóng vai Romeo.

Cô cười ngọt ngào: “Bọn em chỉ là bạn bè, thầy cô đã nói, không nên yêu sớm.”

Vương Nhất Bác  nhìn chằm chằm vào cô: “Không thể yêu sớm sao?”

Trình Tiêu gật đầu: “Nhất định không thể.”

Vương Nhất Bác  hỏi: “Vậy lúc nào mới tính là không yêu sớm?”

Trình Tiêucũng chỉ là ngụy trang thành bộ dáng thiếu nữ ngây thơ, chứ cô cũng không phải thỏ trắng không hiểu chuyện gì.

Lúc ấy cô còn kinh ngạc thấy Vương Nhất Bác thật ngây thơ, sao lại có người, cứ xoắn xuýt mãi về lúc yêu sớm vậy.

Người lớn đã nói yêu sớm thì chính là yêu sớm, không liên quan tới tuổi tác.

Người lớn nói không phải yêu sớm, như vậy muốn bạn mau kết hôn.

Trình Tiêu vụng trộm cười nhạo Vương Nhất Bác ngây thơ, lại nghiêm túc trả lời: “Ít nhất cũng phải đủ mười tám tuổi, khi đã trưởng thành.”

Vương Nhất Bác không mở miệng, nhìn bóng lưng thon dài ưu nhã của cô biến mất trên con đường nhỏ hẹp tĩnh mịch.

Trình Tiêu không biết, sau khi cô rời đi, Vương Nhất Bác nhẹ vuốt lòng bàn tay, mặc niệm một câu: “Anh sẽ chờ đến khi em mười tám tuổi.”

Khi đó, Trình Tiêu vừa lên lớp mười, vừa mới bước vào tuổi dậy thì.

Lúc ấy, Trình Tiêu cũng không hiểu vì sao ngày thứ hai khi đến trường, chủ nhiệm lúng túng nói với cô.

Nhân vật Juliet này cô không thể diễn được rồi, một nữ sinh gia cảnh rất có thế lực đã cố ý tạo áp lực gây khó dễ.

Trường không chịu nổi áp lực, đành nhường vai diễn đó cho nữ sinh này.

Chủ nhiệm cũng không biết xảy ra chuyện gì, ông rất thích Trình Tiêu, rất muốn tranh thủ cơ hội này cho cô.

Ông cũng biết gia cảnh Trình Tiêu không tệ, học sinh của ngôi trường này, không ai là không giàu có.

Ông gợi ý cho cô “Nếu không em bảo cha mẹ tìm hiệu trưởng nói chuyện xem, dù sao em cũng đã tập luyện lâu như vậy.”

Chủ nhiệm đã gặp qua Trình Thắng Nam, một người phụ nữ kiên cường và tự chủ của Lôi Lệ Phong Hành, con trai của bà ta đang học tại trường cấp hai.

Trình Tiêu  trực tiếp bỏ qua cơ hội này, cười nói quên đi.

Nhớ lại, thời điểm nói ra câu đó, cô cũng không hình dung được tâm trạng lúc đó của mình ra sao, cô đều đã quên rồi.

Đột nhiên sự không cam lòng trỗi dậy, không kìm nổi xúc động mà muốn phá hủy đi tất cả.

Cuối cùng chậm rãi lắng lại, biến thành một câu quên đi.

Mãi cho đến sau này, cô mới biết được, nữ sinh lợi dụng quan hệ của nhà mình kia lại có quan hệ với Vương Nhất Bác.

Là Vương Nhất Bác, khiến cô không cam tâm muốn nói ra một tiếng kia.
  ( Chuẩn bị đón sinh thần Bo nhà ta nào🎉🎉🎂🎂🎂🎁🎁 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boxiao