Chương 18: Tôi không muốn có bất kì quan hệ nào với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Tiêu sững sờ tại chỗ trong chốc lát, ngơ ngác rồi mới thốt lên một tiếng.

Cô liếc nhìn đôi đũa của mình, trong lòng suy ngẫm rốt cuộc Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện gì vậy.

Nếu nói là ghét bỏ cô, thì anh phải ném luôn cái hộp thức ăn bị cô chạm vào, đằng này anh lại dùng đũa của cô đút thức ăn vào miệng.

Nếu không để ý việc này… Vậy đồ ăn bị đụng đũa khác còn không chê bai ư?

Trình Tiêu trầm tư, suy nghĩ, cứ thế ăn bằng một chiếc đũa.

Cô có chút bực mình, nhưng dường như Vương Nhất Bác không hề bị ảnh hưởng bởi những hành động mà cô vừa làm. Ngay cả khi anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm, thì lưng vẫn thẳng tắp, giống như đang ở trong cuộc họp, vẫn ung dung thưởng thức món ăn.

Quả thực nguyên tắc dùng bữa trên bàn ăn của anh rất tuyệt. Nếu cô dừng lại, không khí lập tức trở nên yên tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy được bất cứ gì từ đối phương, dù là hành động nhỏ nhất.

Cô ăn một cách chậm rãi, nuốt tất cả mọi thứ từ trong miệng xuống. Sau đó, cô mới đặt đôi đũa xuống và đóng hộp thức ăn lại.

Cô chờ cho đến khi Vương Nhất Bác đặt đôi đũa xuống trước, rồi mới chậm rãi hỏi: “Anh tới đây để làm gì?”

Đổi cách hỏi, để tránh Vương Nhất Bác lại thốt ra câu nào kinh người.

Vương Nhất Bác đâu biết mình tới đây để làm gì, anh chẳng qua chỉ thấy cô gái nhỏ này ăn uống không được ngon miệng.

Mà các cửa hàng đồ ăn bên ngoài đều là thức ăn lung tung, lộn xộn, lại không tốt cho sức khỏe.

Nghĩ như vậy trong phút chốc, anh lại không nhịn được, sáng sớm đã vội vã chạy tới chỗ cô.

Bác sĩ tâm lý bảo với anh rằng đừng lo lắng, gấp gáp, phải từ từ tiến tới.

Anh cứ cho rằng mình đã có đủ bình tĩnh, nếu không thì, anh đã phát điên lên rồi.

Anh không mở miệng nói năng gì cả, anh chỉ bắt đầu thu dọn đồ của mình.

Trình Tiêu nhìn thấy vậy, vô thức nói: “Để tôi giúp.”

Thói quen sạch sẽ của anh cũng thể hiện rõ khi đang dùng bữa, bát đũa đều do chính anh sắp xếp. Sau bữa ăn, anh cũng sẽ không đụng vào một chút nào mà sẽ để người giúp việc vứt đi.

Đối với việc này, Trình Tiêu nhìn thành quen. Một lí do nữa là không khí đã bắt đầu trở nên ngượng ngập, cô không thể ở cùng một không gian với Vương Nhất Bác nữa.

Cô nhanh chóng dọn dẹp tất cả bát đũa cho vào trong túi. Nhân lúc anh không lên tiếng, cô nhanh chóng đứng dậy, đem tất cả những gì vừa dùng, đến chỗ thùng rác trong phòng bếp.

Cô vẫn đứng ở trong bếp mà Vương Nhất Bác cũng không hề đứng lên. Cô vô thức liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, từ góc độ của anh cũng không thể nhìn thấy chỗ này.

Trình Tiêu do dự trong chốc lát, rồi mở hộp cơm mà Vương Nhất Bác lúc nãy ăn còn dư, dùng ngón tay lấy một miếng cho vào trong miệng.

Cô vừa nhai vừa chớp mắt mấy cái, lại cầm thêm một miếng nữa bỏ vào trong miệng.

Cứ như vậy nhai nuốt trong 30 giây, không hề nếm ra bất cứ hương vị gì cả.

Hộp cơm này không phải là cùng đầu bếp làm với hộp cơm cô vừa ăn. Cái này phải dùng từ nhạt nhẽo đến vô vị mới hình dung được.

Trình Tiêu trong lòng còn có nhiều nghi vấn, nhưng cô sợ thời gian ở trong này quá lâu khiến cho anh nghi ngờ, bèn nhanh chóng để lại hộp cơm vào túi, bỏ vào thùng rác.

Vừa ném vào thùng rác cô vừa suy nghĩ, Vương Nhất Bác thật đúng là có tiền.

Chưa nói đến mấy cái hộp cơm trong chiếc túi này, mấy chiếc túi được làm bằng nhung đen ấy thôi cũng đã tốn rất nhiều tiền. Quả thật là đáng xấu hổ khi dùng lãng phí như vậy.

Lúc cô ra sức cố gắng, khổ không tả nổi, vậy mà Vương Nhất Bác lại vô cùng lãng phí. Quả nhiên không phải là người trong cùng một thế giới.

Khi Trình Tiêu ra khỏi phòng bếp, Vương Nhất Bác đã ngồi ở trước bàn đọc sách, mở máy tính ra làm việc.

Trước đó cô không hề phát hiện anh còn mang theo cả máy tính tới.

Mở camera ra, hẳn là một cuộc gọi video họp hội nghị. Đối diện có khoảng bảy, tám người, mỗi người đều có một màn hình riêng, ở giữa là một người đàn ông trung niên với giọng nói trầm đang báo cáo tình hình của tập đoàn gần đây.

Cảnh tượng như vậy, cô đã thấy vô cùng nhiều vào bốn năm trước.

Để tránh lọt vào màn hình, cô rón rén đi ra ngoài, dọc theo vách tường và vòng qua camera.

Trình Tiêu cảm thấy có một chút bất lực trong lòng, cô không muốn anh  ở đây. Nhưng cô cũng không phải người vô lý như vậy, làm sao có thể đuổi một người đang lạnh lùng, nghiêm túc ngồi họp chứ.

Vương Nhất Bác dường như quá tin tưởng cô, tới mức ngay cả trong những cuộc họp quan trọng như vậy cũng không hề né tránh cô.

Trình Tiêu thở dài, sau đó nằm dài trên chiếc ghế sofa và lướt chiếc điện thoại một lúc, cảm thấy vô cùng buồn tẻ. Cô thuận tay lấy ly nước đặt trên bàn, buổi sáng chỉ uống một ngụm nước nên trong miệng cảm thấy hơi khô.

Cốc nước bên trong rỗng tuếch do quên rót nước.

Trình Tiêu đặt cốc nước trở về vị trí cũ, lười biếng trở mình, vùi đầu vào ghế sofa, không hề có ý định di chuyển.

Nhưng lại vô cùng khát nước.

Cô thật sự là người lười biếng nhất trên thế giới này.

Cô chịu thua, đang tự mình chuẩn bị dùng một ý chí vô cùng mạnh mẽ để đánh bại “con sâu” lười biếng bên trong mình thì bên tai vang lên tiếng bước chân đang đi.

Vương Nhất Bác không có thay giày, anh cũng không được chuẩn bị đôi dép trong nhà mới nào. Vả lại anh không thể đi đôi dép mà người khác đã đi, nên vẫn chỉ dùng giày da.

Phần đế giày mỏng có thể ngăn chặn được bụi, đế cứng tạo ra âm thanh vang xuống nền nhà, làm cho trái tim của cô dựng đứng lên.

Cô chống cả người dậy, mờ mịt quay đầu lại.

Người đàn ông trung niên trong video kia vẫn đang tiếp tục nói. Mặt khác, một số người còn lại vẫn đang không ngừng nêu ra quan điểm của bản thân mình.

Thi thoảng, những người đứng đầu đang phụ trách ở các quốc gia khác nhau cũng nói ra một vài thứ phương ngữ như một thói quen, giống như một lẩu thập cẩm ngôn ngữ vậy.

Cô nhìn thấy anh rời khỏi bàn đọc sách, xuất hiện trước mặt mình, trong tay đang cầm cốc của cô, bên trong chiếc ly là nước sạch với độ ấm vừa phải.

Trình Tiêu chật vật xoay người trở lại, ngay ngắn ngồi dậy, khuôn mặt sững sờ trong hai giây trước khi nhận lấy cốc nước từ tay anh.

Vương Nhất Bác cũng không nói gì cả, chỉ xoay người trở lại bàn đọc sách.

Mọi người trên video không vì không có Boss mà bị ảnh hưởng. Tốc độ nói vẫn nhanh chậm rõ ràng, có tổ chức.

Trình Tiêu cứ thế ngây người mà cầm cốc nước trong vài giây, rồi mới uống một ngụm nước nhỏ để làm ấm cổ họng.

Thời tiết dần dần trở nên mát mẻ hơn, trên đường phố, những cô gái yêu thích làm đẹp đều đang mặc những chiếc váy dài thanh lịch thay vì những chiếc váy siêu ngắn.

Tháng bảy nóng bức, không khí trở nên khô hanh.

Trình Tiêu chậm rãi uống hết cốc nước, đặt chiếc cốc trở lại trên bàn, sau đó từ từ thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái.

Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, bèn cầm lấy kịch bản để ở trên bàn trà. Ngày mai bắt đầu quay, nhưng cô lại không thực sự muốn quay phim truyền hình nữa.

Thời gian trước, Kiều Vân đã bất ngờ mời một giảng viên diễn xuất về đào tạo cho cô. Giảng viên nói rằng cô rất có thiên phú. Sau khi có một nền tảng nhất định, cô chắc chắn sẽ nhanh chóng tiến bộ và thành công.

Giảng viên vũ đạo nói cô học múa từ nhỏ, dáng người mềm mại nên không cần quá lo lắng.

Kiều Vân ở bên cạnh luôn luôn động viên cô, để cho cô không phải quá khẩn trương, hồi hộp.

Trình Tiêu không thể nói rằng trong lòng cô đã căng thẳng đến mức như thế nào, nội tâm cô giờ như tiếng chiêng trống rợp trời, nóng lòng mong muốn có thể ngay lập tức trình diễn được kĩ thuật của mình.

Cô thực sự rất thích diễn xuất, cho dù bản thân không có một chút kinh nghiệm nào cả, cô cũng không thể chờ đợi nổi.

Trình Tiêu ngay lập tức nhập tâm, tập trung vào kịch bản, đã sớm quên hành động vừa rồi của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dường như cố tình không cho cô có cơ hội để nói chuyện, đầu tiên là thay quần áo cho cô để làm lơ đi câu hỏi, sau đó lại là bữa ăn sáng, rồi đến cuộc họp trên video…

Nói tóm lại, người đàn ông này đang từ chối giao tiếp với cô.

Trình Tiêu có thể nhìn ra được rằng anh có lẽ đang trốn tránh cô.

Cô nhìn vào kịch bản, rồi bất tri bất giác nghĩ tới khuôn mặt của anh thành vai nam phụ.

Vai nam phụ trong kịch bản là một tay cầm quyền quân phiệt, là một nhân vật phản diện, căm thù đến tận xương tủy với nam chính.

Nhưng vì sự hiện diện của Dư Mạn mà anh liên tục buông tha cho nam chính. Cuối cùng là bị nam chính đánh bại.

Cuộc đời của anh ta quá mức thê lương. Đầu tiên là đòi hỏi quá đáng, sau đó thì lại cầu mà không được.

Đến cuối cùng lại bị chính những người tin tưởng phản bội, bị ném xác vào bãi tha ma.

Cuối cùng chính Dư Mạn đã chôn thi thể của anh ta xuống ở một sườn núi nhỏ.

Bởi vì không có bia mộ, nên cô đã lấy những dải lụa đỏ mà chính bản thân yêu thích nhất xuống rồi chôn chúng cùng một chỗ ở mảnh đất tại sườn núi nhỏ ấy.

Anh ta yêu Dư Mạn hơn cả sinh mạng của bản thân. Một người đàn ông bá đạo cứng cỏi, nhưng vì một người phụ nữ, lại tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục.

Trình Tiêu hình dung ra miêu tả của biên kịch về giai đoạn đầu đối với nam phụ, thực sự có phần giống với Vương Nhất Bác.

Nhưng cô không thể tưởng tưởng được Vương Nhất Bác cầu xin cô đừng đi hay mang khuôn mặt ngại ngùng làm đủ mọi trò đùa để trêu chọc cô.

Nếu cô là Dư Mạn, thì anh sẽ là nam phụ.

Như vậy, nam phụ Vương Nhất Bác cũng sẽ chỉ có thể lạnh mặt, cầm chắc súng ở trên tay, đặt nó ở ngang eo cô uy hiếp, bắt cô phải ngoan ngoãn ngoãn nghe lời.

Bị chính suy nghĩ của bản thân cảm thấy buồn cười, phút chốc bật cười thành tiếng. Cười xong lại cảm thấy hơi rầu rĩ, khi ngồi xem kịch bản, bất kể dù nhân vật có xảy ra chuyện gì, là người ngoài cuộc, phải thật bình tĩnh.

Bởi vì người đọc biết, tác giả cũng biết họ đã yêu nhau đến như nào. Cho dù thế giới này có sụp đổ, thì họ cũng không bao giờ có thể tách rời nhau.

Nhưng ở ngoài đời, bụng dạ lòng người sâu không lường được. Nếu như không nói ra, ta không thể biết được đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Bây giờ cô không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, cô cũng không hiểu anh đang làm gì.

Nhưng cô có thể kết luận rằng anh với Nhan Linh, không hề có quan hệ gì.

Vương Nhất Bác không phải là người như vậy, cô là người hiểu rất rõ.

Trình Tiêu lấy vở kịch để che mặt lại, vừa vặn nghe thấy được cuộc gọi video được một người phụ trách kết luận bằng tiếng Nga một cách trôi chảy.

Mỗi người nói một câu, sau đó người phụ trách ở bên Nga là người kết thúc câu.

Người đó nói rằng anh cần phải chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho đủ. Bác sĩ bảo anh không được làm việc mệt mỏi, vi khuẩn dễ lây nhiễm…

Trình Tiêu không giỏi tiếng Nga lắm, chỉ có thể giao tiếp một vài câu phức đơn giản. Những lời tiếp theo đều liên quan đến chuyên ngành y học nên cô nghe không hiểu.

Trình Tiêu lấy kịch bản từ trên mặt hạ xuống, vừa vặn Vương Nhất Bác cũng tắt máy tính.

Trước bàn đọc sách có một cửa sổ ngay sát đất, ánh sáng từ trên máy tính cũng dần biến mất.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt của anh. Trừ ngũ quan rõ nét, sắc sảo, cơ thể lộ rõ vẻ cường tráng, càng rõ ràng hơn chính là dưới mắt anh có quầng thâm.

Sắc tố trên môi của anh nhợt nhạt, hơi trắng bệch, trông anh mệt mỏi. Tựa như anh có thể ngất đi bất cứ lúc nào, đôi mắt cũng lộ rõ những tia máu.

Cô ngồi dậy, anh cũng bắt đầu đứng lên.

Trong một khoảng thời gian thoáng vụt qua, ánh nắng từ mặt trời di chuyển từ khuôn mặt xuống bả vai anh, để lộ rõ bờ vai nhờ tập luyện mà trở nên rắn rỏi.

Tỷ lệ vàng cho vóc dáng người, thoạt nhìn cao gầy nhưng lại vô cùng khỏe mạnh. Tựa như dáng vẻ mệt mỏi trong phút chốc chẳng qua chỉ là ảo giác.

Trình Tiêu lại chậm rãi nằm xuống, lấy kịch bản che đi khuôn mặt, cô nghe thấy được tiếng bước chân của Vương Nhất Bác đang tiến dần tới ghế sofa.

Vương Nhất Bác cầm lấy kịch bản từ khuôn mặt của cô, lật hai trang, giọng phát ra từ phía trên. Đây rõ ràng là tư thế từ trên cao nhìn xuống, lại hơi có vẻ cầu xin.

“Anh giúp em tập thoại.”

Trình Tiêu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cằm của anh trong hai giây.

Cằm của anh thật sự rất đẹp, tới mức như thể Thượng Đế đặt cả tâm tình mà nhào nặn ra vậy.

Mỗi đường nét đều quyết đoán, gọn gàng, không thừa, không thiếu. Hết thảy mọi thứ đều vừa vặn.

Trình Tiêu lại nhắm mắt một lần nữa, sau đó cô mới mở miệng nói: “Tôi không có cách nào có thể né anh, nhưng tôi cũng không muốn có bất cứ thêm một mối quan hệ nào với anh.”

Có thể bây giờ cô vẫn còn yêu Vương Nhất Bác, thế nhưng cô không thể nào vẫn như xưa. Không thể chấp nhận một tình yêu hoang tưởng, cố chấp như vậy.

HẾT CHƯƠNG 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boxiao