Chương 33: Ma pháp hiển linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác nói với Trình Tiêu ngày hôm sau sẽ về nước, vốn anh định nghỉ ngơi một chút.

Có điều sau khi nghe được giọng nói của Trình Tiêu, cảm giác một phút thôi cũng không thể nghỉ ngơi được.

Vì vậy lập tức để trợ lý Lâm sắp xếp chuyến bay, trở về trong ngày.

Trợ lý Lâm hơi lo lắng về sức khoẻ của anh, mấy ngày vừa rồi làm việc với cường độ cao, còn thuận tiện giải quyết chuyện cô nữa.

Ngô Nham nhiều lần nhắc nhở anh, thể chất của Vương Nhất Bác rất đặc thù, không thể để mệt nhọc quá độ.

Một khi anh nghỉ ngơi không đủ, sẽ dễ bị nhiễm trùng, dễ dàng bị sốt cao bệnh tật hơn bất kỳ người bình thường nào khác.

Trợ lý Lâm không dám lơ là, nhắc nhở anh nghỉ ngơi thêm mấy tiếng rồi lên máy bay.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: “Trong lòng tôi tự biết.”

Trợ lý Lâm không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế anh ta chưa từng thấy anh xúc động như vậy, anh ta đã đi theo bên cạnh anh khoảng mười năm rồi.

Khi đó Vương Nhất Bác còn chưa tốt nghiệp, nhưng đồng thời học bổ túc lấy hai cái bằng.

Lúc đầu trợ lý Lâm là người của Vương Vĩnh Hưng, sau đó thoát khỏi bàn tay của Vương Vĩnh Hưng, một lòng một dạ đi theo Vương Nhất Bác.

Anh ta ở cạnh Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, lúc nào cũng nhìn thấy sự kiềm chế và thận trọng của anh.

Giống như năm đó khi Trình Tiêu rời đi, anh ta cứ nghĩ Vương Nhất Bác sẽ bắt cô lại. Anh ta chuẩn bị trước máy bay trực thăng, cũng tìm được địa chỉ mới của Trình Tiêu

Một khi anh hạ lệnh, bọn họ sẽ lập tức sẽ lên đường, không chậm trễ một giây.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không nói gì, anh ta cũng sẽ không lên tiếng.

Vậy mà không ngờ bốn năm sau, Vương Nhất Bác lại thay đổi.

Trước kia nếu là anh, cho dù nhớ vô cùng cũng sẽ đè nén khao khát kia xuống, đến ngày hôm sau mới trở về.

Nhưng Vương Nhất Bác bây giờ, không chờ nổi dù chỉ một ngày.

Trợ lý Lâm thở dài, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.

Anh ta cũng hiểu một chút về anh, hai người cùng có vết thương về gia đình, sao có thể sưởi ấm lẫn nhau được chứ?

Lúc Vương Nhất Bác bay đến nơi, trời đã tờ mờ sáng.

Mặt trời còn chưa mọc, bầu trời vẫn tối om.

Tài xế dừng xe dưới lầu nhà Trình Tiêu, Vương Nhất Bác ngồi trong xe, nhìn nhà lầu cao ngất kia.

Mới ba bốn giờ sáng, chính là thời gian tốt nhất để ngủ.

Cả tiểu khu đều cực kỳ yên tĩnh, ngay cả những động vật nhỏ cũng lâm vào mộng đẹp ngọt ngào.

Trong đêm tối như có một bàn tay vô hình đang cố ý muốn xé tan mảnh trời đen kịt.

Anh ngồi trong xe một lúc, cuối cùng cũng ngồi không yên.

Anh đã mua mảnh đất này rồi, muốn một cái thẻ cửa trong khu nhà này cũng quá là đơn giản.

Anh tự nói với mình, Trình Tiêu ngủ sâu, một khi tiến vào ngủ sâu thì kể cả sấm đánh bên tai cũng không đánh thức cô dậy được.

Anh chỉ đi thăm một chút, nhìn một cái rồi đi, sẽ chẳng có ai phát hiện.

Mười phút sau, một tiếng hét sợ hãi kêu lên vang khắp cả tòa nhả.

Tiếng hét của Tiểu Đình quá kinh hoàng, cô bé vẫn còn đang ra sức la hét: “Chị Tiêu Tiêu, chị mau khóa cửa phòng đi, nhanh chóng báo cảnh sát, đừng để ý tới em!”

Trình Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhất thời không kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra.

Tiểu Đình lại hét lên đầy tê tâm liệt phế: “Chị Tiêu Tiêu nhanh lên đi, em kéo hắn, chị khóa cửa nhanh lên đi.”

Trình Tiêu giật mình, bước nhanh đứng dậy. Trong đầu cô như phát nổ, bỗng nghe được giọng nói quen thuộc: “Buông ra, là tôi.”

Lần này Trình Tiêu hoàn toàn tỉnh rồi.

Cô đi ra khỏi phòng, mở đèn hành lang. Cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa hết hồn.

Có lẽ Tiểu Đình nghe được tiếng động có người đi vào, cực kỳ nhanh nhạy tháo cây côn gỗ trong tủ treo quần áo, chuẩn bị phục kích trước cửa bắt kẻ gian.

Chỉ là tính cảnh giác của Vương Nhất Bác quá cao, nghe được tiếng gậy bị vung lên, né tránh, nhanh chóng trở tay khống chế được Tiểu Đình dưới đất.

Tiểu Đình vì bảo vệ cô, sợ kẻ gian vào phòng , mặc kệ tất cả liều mạng ôm bắp chân của Vương Nhất Bác.

Bây giờ một người đen mặt đứng ở hành lang, người kia nằm quỳ trên đất.

Nhất thời Trình Tiêu không biết nên phản ứng thế nào, mặt không có biểu cảm khoảng mười giây, mới uể oải mở miệng: “Tiểu Đình, buông tay ra.”

Lúc này Tiểu Đình cũng nhận ra kẻ gian vào phòng kia chính là giám đốc Vương cao ngạo, cô bé sợ hãi giật mình, vội vàng buông ra, luôn miệng nói xin lỗi.

Cô cẩn thận đứng lên, len lén liếc nhìn Vương Nhất Bác. Sắc mặt của đối phương rất khó coi, nếu ví như là một giọt nước, có lẽ là mực nước đen ngòm.

Đuôi mắt Vương Lâm Đồng quét qua Tiểu Đình, cô bé lại giật mình. Thật ra cô bé là một người có mắt nhìn, làm việc vừa nhanh vừa tốt, nếu không phải vì xuất thân của cô bé, cũng không có chuyện lăn lộn trong cái giới này.

Một ánh mắt của Vương Nhất Bác, cô cũng biết hẳn là mình phải ngoan ngoãn rời đi, không quấy rầy bọn họ.

Nhưng Tiểu Đình càng nhìn về Trình Tiêu, cho dù bây giờ cô bé sợ muốn chết, nhưng chỉ lo lắng bất an nhìn cô, chờ đợi quyết định của cô.

Trình Tiêu yên lặng chốc lát, mới mở miệng: “Em tiếp tục đi ngủ đi.”

Lúc này mới Tiểu Đình mới quay về phòng mình, cô bé vội vàng trốn trong chăn, chút tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra ngoài.

Trình Tiêu chưa về phòng vội, cô chuẩn bị đi ra phòng khách.

Vương Nhất Bác tiến lên mấy bước, không nói hai lời ôm ngang người cô.

“Anh!” Trình Tiêu cả kinh, cô còn chưa tính sổ với anh sao lại xuất hiện ở nhà cô, mà anh  lại làm ra hành động ngang nhiên như vậy, cô sắp tức phát điên lên rồi.

Vương Nhất Bác ôm cô đi vào phòng, ngồi ở trên giường, khom người nhặt dép lê lên cho cô, kiên nhẫn tỉ mỉ đi dép lông xù vào.

Vừa nãy cô vội vàng chạy ra, không kịp đi dép, đến khi Vương Nhất Bác đi dép vào cho cô, cô mới cảm giác được lúc nãy chân giẫm trên nền gạch đá, hơi lạnh run người.

Vương Nhất Bác ôm cô, một tay nắm cái cằm, thoáng dùng sức nâng mặt cô qua.

Ánh mắt đau lòng nhìn về gò má cô.

Lúc Trình Tiêu tắm sẽ phải đắp mặt nạ dưỡng da đắt tiền, tốn một bữa lẩu của cô.

Vì vậy mà cô đau lòng mất hai mươi phút, đến khi lột mặt nạ xuống, vừa dùng dịch lỏng còn dư lại lau bắp đùi, còn vừa oán thầm trong lòng.

Nếu không phải vì Nhan Linh, cô cũng không cần lãng phí nhiều mặt nạ đắt tiền như vậy.

Tiền nào của nấy, giờ dấu ngón tay trên mặt đã hoàn toàn biến mất, như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Vương Nhất Bác khẽ vuốt ve gò má của cô, tựa như trên mặt cô vẫn còn dấu vết rất đậm, ánh mắt đau lòng khó kìm nén được.

Trong lòng Trình Tiêu mềm nhũn, cố ý bỏ đề tài sang một bên: “Bỏ ra tên kia, tay chạm vào chân rồi còn chạm mặt.”

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: “Anh không ngại.”

Trình Tiêu: “… Tôi ngại.”

Đáy mắt Vương Nhất Bác thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt, ngay sau đó nhớ tới cái tát này, sắc mặt lại trầm xuống.

“Đau không?”

“Không đau.”

“Sao có thể không đau được chứ?” Vương Nhất Bác khẽ nói.

Trình Tiêu mệt mỏi nói: “Vậy mà anh còn hỏi? Nếu là anh bị tát một cái hỏi xem có đau không?”

Quả thực cô hơi mệt chút, còn buồn ngủ chết đi được. Vốn cũng không phải tự nhiên tỉnh, bây giờ đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cô chẳng thèm giấu giếm cảm xúc chút nào.

Cô vốn là một người phụ xấu tính, độc mồm độc miệng.

Chẳng dịu dàng chút nào, cô chỉ muốn khiến những ai đắc tội với cô gặp xui xẻo.

Trình Tiêu dùng dằng leo xuống khỏi người anh, hất dép vừa được đi vào chân, mơ mơ màng màng chui vào chăn.

Cô lười biếng ngáp một cái, vốn định đến phòng khác tranh luận một phen với Vương Nhất Bác đấy, nhưng bây giờ lại mất hứng rồi.

Cô kéo chăn một cái, nhưng chẳng hiểu bị gì mà trên tay không có chút sức lực nào, kéo mấy cái cũng không được.

Trình Tiêu có chút phiền não vỗ vỗ chăn, như đang phát tiết chút ít, miệng cô bĩu ra, lẩm bẩm vài câu, cũng chẳng nghe rõ cô muốn nói gì, sau đó thì không có tiếng gì nữa.

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, trong lòng mềm mại, anh rón rén đắp chăn cho cô.

Cô lại tỉnh một chút, khẽ thì thầm một câu.

Vương Nhất Bác vểnh tai lắng nghe, nghe được cô đang nói cái gì mà ma pháp hiển linh.

Anh hỏi: “Ma pháp gì cơ?”

Ngược lại cô có hỏi có đáp: “Chăn… mình tự động.”

Khóe miệng Vương Nhất Bác không thể kiềm chế được mà cong lên, khoảng thời gian này cả người anh đều mệt mỏi, nhưng bởi vì Trình Tiêu vô tình lộ ra vẻ đáng yêu mà xua tan đi không ít.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, tai vẫn vểnh lên ghé vào, hình như Trình Tiêu vẫn đang lải nhải gì đó trong miệng.

Vương Nhất Bác hiểu cô, biết chất lượng ngủ của cô vô cùng cao. Cho dù có gặp chuyện phiền lòng gì, cho dù một giây trước còn đang mất hứng, nhưng một giây kế tiếp ngả đầu là ngủ ngay được.

Hơn nữa phần lớn thời gian để ngủ một giấc, vừa có thể khôi phục tâm trạng bình ổn.

Trước kia anh luôn cảm thấy biểu hiện của cô như vậy là không thèm để ý đến anh, nếu không tại sao trong lúc anh trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, còn cô thì tiến vào mộng đẹp luôn được chứ?

Nhưng lúc này đây, Vương Nhất Bác chỉ hy vọng cô cứ không tim không phổi như thế. Anh chỉ muốn che mọi mưa gió cho cô, để cô cả đời không âu lo.

Gương mặt Vương Nhất Bác đầy dịu dàng, cúi đầu nghe cô nói: “Nhưng mà… ma pháp này cũng vô dụng.”

Vương Nhất Bác không nhịn được hỏi lại: “Sao lại vô dụng?”

Trình Tiêu ngắc ngứ, nói năng không rõ lại nghẹn ngào: “Thì là… vô dụng, que socola này ngon ghê… Nhưng tôi không thể ăn, gạt người… Tôi muốn ăn cơ…”

Trong lòng Vương Nhất Bác đau xót, anh không biết cô nói đến que socola là gì, nhưng cũng đoán được có liên quan đến thời thơ ấu của cô.

Vương Nhất Bác thấp giọng trả lời: “Muốn ăn thì mua, mua tất cả cho em.”

Có vẻ như cô nghe thấy câu ấy, đầu tiên là phụt cười như đang vui vẻ, nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.

Rồi sau đó lại biết mình đang mơ, theo đó cô lắc đầu: “Không mua nổi, đắt lắm…”

Cũng không phải thật sự không mua nổi, chỉ là cô sinh ra chấp niệm đối với cái này, từ lúc cô học tiểu học nhìn thấy que socola này đắt vô cùng.

Hầu như là mỗi khi cô tan học đều có thể nhìn thấy cửa tiệm đó.

Mỗi một lần cô đi đều không dừng chân lại. Cô vội vã đi qua, như nghĩ chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không để ý vậy.

Nhưng cô vẫn để ý.

Cô thấy mình thật mâu thuẫn.

Cô xoay người, hệt như giấc mộng đã đi qua, tiến vào giấc ngủ sâu, mặc kệ Vương Nhất Bác dụ dỗ thế nào, cô cũng không ho he câu gì nữa.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, anh cũng rất mệt mỏi. Ngồi máy bay mười tiếng, trước khi lên đường vẫn bận bịu xử lý công việc, lâu rồi chưa được nhắm mắt.

Anh cởi áo khoác, khẽ thả người nằm cạnh Trình Tiêu.

Anh rất mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Từ trước đến giờ Vương Nhất Bác khó mà chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày đều phải thức đến 2 – 3 giờ sáng, không thể nào tiến vào giấc ngủ.

Nhưng lần này, cũng không biết tự lúc nào, suy nghĩ của anh chỉ toàn là que socola trong miệng Trình Tiêu

Suy nghĩ chẳng được bao lâu đã mơ màng ngủ thiếp đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boxiao